Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
“Đàn anh Phó, quả nhiên là trùng hợp.”
Giang Tầm điều chỉnh vẻ mặt, tự nhiên bước tới rồi ngồi xuống.
Bên kia lối đi, một vị giám đốc hỏi: “Phó tổng, có phải người quen của anh không?”
Phó Dĩ Hành giới thiệu: “Hứa tổng, đây là Giang Tầm, đàn em ở trường Stanford của tôi.”
Anh quay lại, giới thiệu với Giang Tầm: “Vị này là… Hứa tổng của Hâm Trạch.”
Giang Tầm lịch sự nói: “Xin chào Hứa tổng.”
“Hóa ra là đàn em của Phó tổng.” Hứa tổng thấu đáo, khẽ gật đầu với cô: “Cô Giang, hân hạnh gặp mặt.”
Một vị giám đốc ở phía trước cũng rất có hứng thú, quan tâm hỏi: “Tôi có chút ấn tượng với cô Giang, có phải cô là người đặt câu hỏi trong bài phát biểu của Phó tổng không? Cô Giang cũng là người làm trong lĩnh vực truyền thông sao?”
Phó Dĩ Hành giới thiệu với cô: “Vị này là Lý tổng của Ảnh Nghiệp Hãn Tư.”
Giang Tầm liếc nhìn anh một cái, mơ hồ hiểu được ý định của anh.
Cô bình tĩnh thu lại ánh mắt, nhìn về phía Lý tổng rồi mỉm cười: “Hóa ra là Lý tổng của Ảnh Nghiệp Hãn Tư, nghe danh đã lâu. Khi còn ở truyền thông Vân Hải tôi đã từng hợp tác với Hãn Tư trong họp báo phim “Khoảnh khắc”, lúc đó tôi đã được nghe về câu chuyện của ông.”
Lý tổng hơi ngạc nhiên: “Truyền thông Vân Hải? Nói vậy là tôi nhớ ra rồi. Hóa ra tuyên truyền cho “Khoảnh khắc” là do cô Giang phụ trách. Nhắc mới nhớ, bên đó có gửi cho tôi một bản kế hoạch về phương án tuyên truyền làm tôi rất hài lòng.” Ông ta lại có chút nghi hoặc nói: “Nhưng hình như bây giờ cô Giang không còn làm việc ở truyền thông Vân Hải nữa thì phải? “
Giang Tầm nói: “Tôi từng làm việc ở truyền thông Vân Hải một thời gian, cũng đã tích lũy được một số kinh nghiệm, vừa hay được một người bạn mời nên tôi đang lên kế hoạch ra ngoài lập nghiệp.” Cô ngừng một lát rồi nói: “Lần trước hợp tác với Hãn Tư diễn ra rất tốt đẹp, hy vọng trong tương lai sẽ lại được hợp tác với Hãn Tư. “
Lý tổng cười vui vẻ: “Được thôi, được thôi. Đây là danh thiếp của tôi, sau này sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn. “
Giang Tầm mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn Lý tổng.”
Trước khi máy bay cất cánh, Giang Tầm nhận thêm vài tấm danh thiếp nữa.
Ngay sau đó, máy bay cất cánh và biến mất trên màn mây.
Đến khi máy bay ổn định trên bầu trời, để tránh bối rối, Giang Tầm đọc tạp chí để giết thời gian.
Một lúc sau, tiếp viên hàng không mang bữa ăn và đồ uống đến.
Giang Tầm: “Tôi muốn một phần bít tết và một ly nước trái cây.”
Gọi món xong, cô quay lại nhìn Phó Dĩ Hành. Anh chỉnh lại tư thế ngồi rồi thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ như đang ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Chỗ ngồi anh cạnh cửa sổ, Giang Tầm quay người lại, nói với tiếp viên hàng không: “Cho anh ấy một phần như vậy. Cảm ơn.”
Tiếp viên đưa bữa ăn lên, mỉm cười nói: “Xin mời quý khách.”
Giang Tầm nói cảm ơn cô ấy. Lúc chiếc xe đồ ăn được đẩy sang một bên, Phó Dĩ Hành mới quay đầu lại nhìn.
Bắt gặp ánh mắt của anh, Giang Tầm cất tiếng hỏi: “Tôi tự ý gọi một phần cơm cho Phó tổng, Phó tổng sẽ không thấy phiền chứ?”
Phó Dĩ Hành mỉm cười: “Tất nhiên là không phiền rồi.”
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm dần buông xuống, màu vàng nhạt của bầu trời dần chuyển sang màu xanh đen mang theo sự cô đơn và tĩnh mịch.
Máy bay đến thành phố B cũng đã tám giờ tối.
Xuống máy bay, Phó Dĩ Hành chào tạm biệt vài vị giám đốc.Giang Tầm kéo vali, nhân cơ hội này định lẻn đi trước.
Phó Dĩ Hành đột nhiên quay lại chặn đường cô: “Đàn em Giang, nếu đã tình cờ gặp mặt, chi bằng để tôi đưa em về nhà nhé?”
Giang Tầm dừng bước, nhìn anh nở một nụ cười giả tạo: “Được thôi.”
Mọi sự chú ý đang đổ dồn về phía cô, cho nên cô đành phải đuổi theo bước chân của anh.
Sau khi băng qua cây cầu có mái che, họ lại chia tay thêm vài giám đốc.
Lại đi tiếp thêm một đoạn, Từ Minh Ngạn nói: “Vậy Phó tổng, em xin phép về trước.”
Phó Dĩ Hành gật đầu.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Nhìn thấy Từ Minh Nhạn đi xuống thang máy, Giang Tầm nghi ngờ hỏi: “Không phải trợ lý Từ đi cùng chúng ta sao?”
Phó Dĩ Hành không trả lời, chỉ nhìn cô một cái rồi nói: “Đi thôi.”
Giang Tầm nhanh chóng đi theo bước chân của anh.
Xe của Phó Dĩ Hành đang đỗ ở bãi xe của sân bay.
Sau khi lên xe, Giang Tầm thắt dây an toàn, nhìn người bên cạnh: “Phó tổng, nhập vai có vui không?”
Phó Dĩ Hành quay đầu nhìn cô, khẽ bật cười: “Khá vui.”
***
Xe chậm rãi đi vào Hoa viên Tinh Lan.
Cơn mưa qua đi, nhiệt độ ở thành phố B cũng giảm xuống, mang theo làn gió mát lạnh.
Sau khi xuống xe, Phó Dĩ Hành lấy một chiếc áo gió từ trong cốp xe mặc vào.
Giang Tầm đang kéo hành lý chuẩn bị vào nhà thì bị anh gọi lại.
“Chờ đã.”
“Hả?” Giang Tầm hơi có chút khó hiểu, vừa quay đầu lại, bàn tay cô đã được bao phủ bởi một lòng bàn tay ấm áp.
Cô giật mình.
Một tay Phó Dĩ Hành nắm chặt tay cô, tay còn lại kéo vali.
Giang Tầm vô thức nhìn người bên cạnh, chỉ thấy anh tự nhiên bỏ tay cô vào trong túi áo rồi dẫn cô vào nhà.
Ánh mắt cô rơi vào túi áo gió, hai tay siết chặt, khóe miệng hơi nhếch lên.
Không nghĩ đến, cảm giác này… Có vẻ khá ổn.
Sau khi vào nhà, Giang Tầm sai Phó Dĩ Hành thu dọn vali, còn cô thì uể oải ngồi trên sofa.
Sau chuyến bay, cả người cô đều mệt mỏi rã rời.
Cô duỗi người, lấy điện thoại di động ra, kiểm tra những tin nhắn được gửi đến.
Hoạt động buổi chiều vừa kết thúc là cô đã vội vã đến sân bay, điện thoại vốn để chế độ im lặng cũng chưa kịp chuyển lại chế độ đổ chuông, nên có rất nhiều tin nhắn chưa đọc tích tụ lại.
Giang Nhuy:【Chị! Chị xem hot search chưa?】
Giang Nhuy:【Giang Lăng về rồi kìa!】
Giang Tầm:【Không biết trên dưới, đó cũng là chị họ của em đấy.】
Giang Nhuy:【Là một nữ ma đầu thì có!】
Giang Tầm gửi gói biểu cảm mỉm cười:【Vịt quay của em không còn nữa.】
Giang Nhuy:【…】
Giang Nhuy:【Khôngggggggggg! Chị, em sai rồi! QAQ】
Giang Nhuy:【Chị, chị là chị ruột của em mà!】
Giang Nhuy:【À không, mặc dù chị chỉ là chị họ của của em, nhưng tính ra còn thân hơn cả chị ruột, Giang Lăng cũng vậy.】
Giang Nhuy:【Nói tới mới nhớ, nữ ma đầu đó có chuyện gì vậy nhỉ?】
Nhận ra mình lỡ lời, Giang Nhuy nhanh chóng thu hồi tin nhắn, gửi lại lần nữa:【À không, chị Giang Lăng có chuyện gì vậy nhỉ. Sao chị ấy lại đột ngột tuyên bố sẽ rời khỏi giới âm nhạc một thời gian để đính hôn với thiếu gia nhà họ Chu?】
Giang Tầm:【Chị cũng vừa mới xem.】
Trong video thông báo về buổi dạ tiệc từ thiện, đi kèm với một dòng chữ nhỏ khó hiểu: Buổi biểu diễn chia tay của Giang Lăng.
Khi thông cáo tràn ngập bầu trời, còn xuất hiện một tin tức khác: Nghệ sĩ vĩ cầm trẻ tuổi nổi tiếng Giang Lăng thông báo kết hôn.
Có điều, cô cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Sau một lúc mất tập trung, tin nhắn vừa gửi đến như một quả bom bùng nổ.
Giang Nhuy: 【Phải rồi phải rồi, vừa nãy em vô tình nghe lỏm được cuộc nói chuyện của ba mẹ em, bác cả tính đoạn tuyệt quan hệ với chị thật à?】
Giang Nhuy:【Bởi vì chị tự ý kết hôn với một người lao động tay chân hả?】
Giang Nhuy:【Mà khoan, chị, chị kết hôn với một người lao động tay chân thật sao?】
Giang Tầm buồn cười, nhịn không được cười nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi trả lời lại hai chữ:【Đúng vậy.】
Không ngờ phản ứng của Giang Nhuy lại kịch liệt như vậy.
Giang Nhuy:【…】
Giang Nhuy:【Thật quá đáng!】
Giang Nhuy:【Bọn họ như vậy là đang kỳ thị nghề nghiệp!】
Giang Nhuy:【Lần trước em đến phim trường để quay phim, nghe nói công nhân lao động chân tay làm việc cũng được trả 500 tệ một ngày, lương tháng của họ còn cao hơn cả nhân viên văn phòng bình thường đấy.】
Giang Tầm: “…”
Không đợi cô hoàn hồn, trên giao diện trò chuyện đã xuất hiện một tin nhắn chuyển tiền.
Giang Nhuy:【Chuyển 200.000.】
Giang Tầm:【?】
Giang Tầm:【Sao em lại chuyển tiền cho chị?】
Giang Nhuy:【Em cứ tưởng rằng chị bôn ba bên ngoài để trải nghiệm cuộc sống, nào ngờ chị bỏ nhà ra đi là vì tình yêu đích thực.Thật là cảm động quá đi mất. WeChat chỉ cho chuyển mỗi lần 20 vạn tệ, chị cứ cầm lấy mà tiêu, nếu không đủ thì cứ hỏi em, QAQ.】
Giang Nhuy:【Chị, chị và anh rể phải cố lên nha, nhất định không được nhượng bộ các thế lực xấu xa.】
Thằng nhóc này đang tưởng tượng cái gì trong đầu vậy?
Giang Tầm xoa xoa thái dương, có chút bất lực trả lời:【Không cần đâu, chị không thiếu tiền, em giữ lại mà mua vịt quay ăn đi.】
Vừa mới ấn nút gửi đi, Wechat lại nhận thêm một tin nhắn mới.
Chị gái:【Tầm Tầm, chị vừa về tới thành phố B, em có thời gian ra đón chị không?】Động tác của Giang Tầm thoáng dừng lại, trả lời:【Được ạ.】***
Trưa ngày hôm sau, Giang Tầm tới điểm hẹn đúng giờ.
Giang Lăng và cô đã hẹn nhau tại nhà hàng Tây ở khu CBD (*).
(*) CBD: (viết tắt: central business district) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố. Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với “khu trung tâm tài chính” của thành phố.
“Tầm Tầm, ở đây.”
Vừa vào cửa đã thấy Giang Lăng ngồi bên cửa sổ sát đất. Chị ấy mặc một chiếc váy dài theo phong cách bohemian, bên ngoài là một chiếc áo khoác mỏng màu trắng mờ, mái tóc dài gợn sóng, khí chất trưởng thành tao nhã.
Giang Tầm bước tới, ngồi xuống: “Chị, đã lâu không gặp.”
Giang Lăng cười nói: “Chị gọi bánh dâu cho em rồi đây.”
“Cảm ơn chị.”
“Em không cần khách sáo với chị. “Giang Lăng chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấu được cô, “Hay là vẫn còn tâm sự?”
Giang Tầm chần chừ chốc lát mới hỏi cô ấy: “Chị, hôm qua em đã xem báo, chị định đính hôn với thiếu gia nhà họ Chu kia thật sao?”
Sắc mặt Giang Lăng vẫn ung dung, trả lời: “Ừm.”
“Tại sao?” Giang Tầm khó hiểu.
Giang Lăng mỉm cười, thay đổi dáng ngồi, chắp tay đặt trên mặt bàn: “Chị không hề lỗ mãng, chị đã đưa ra điều kiện trao đổi là gia nhập công ty, ba đã đồng ý rồi.”
“Nhưng mà, không phải thiếu gia nhà họ Chu…” Giang Tầm cau mày, lược bỏ đi vài chuyện: “Tại sao chị lại đồng ý? “
Giang Lăng nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt bình tĩnh: “Là chị tự lựa chọn.”
“Đôi bên cùng có lợi thôi. Dù sao thì cuối cùng cũng phải liên hôn. Thà rằng chọn một người đẹp trai về nhà làm bình hoa để ngắm còn tốt hơn.” Cô ấy cười mỉa mai, giọng điệu đầy ghét bỏ: “Anh ta cũng chỉ có khuôn mặt đó là có tác dụng.”
Cô ấy lại chậm rãi cất tiếng: “Ba trước nay vẫn luôn trọng nam khinh nữ. Ông ấy thiên vị đứa con riêng kia thế nào, chắc em cũng đã thấy rõ. Chị có thể bỏ qua điều này, nhưng chị tuyệt đối không thể để công ty rơi vào tay người khác.”
Giang Tầm cụp mắt.
Tất nhiên là cô biết.
Ba mẹ cô là cuộc liên hôn điển hình, không có bất kỳ cơ sở tình cảm nào, sau khi kết hôn, bề ngoài thì ân ái vợ chồng, về đến nhà thì hỡi ơi, trong chăn mới biết chăn có rận.
Năm Giang Tầm được sinh ra cũng là năm đứa con ngoài giá thú của ba Giang ra đời. Ba Giang đã dành tất cả tâm sức của mình cho đứa con riêng kia, bỏ mặc Giang Tầm không một lời hỏi thăm.
Là chị gái Giang Lăng đã một tay nuôi dưỡng cô.
Giang Tầm tâm tình phức tạp, dừng một chút rồi ngập ngừng hỏi: “Chị, nửa năm trước em… kết hôn như vậy, liệu chị có cảm thấy phật lòng không?”
Ánh mắt Giang Lăng dịu đi: “Làm sao có thể? Chị không cần biết em kết hôn với ai, chỉ cần em có một cuộc sống hạnh phúc là được rồi. “
Nói xong, cô ấy lấy thẻ ngân hàng từ trong túi xách ra, đẩy qua.
“Nhưng Tầm Tầm này, một mình em làm việc bên ngoài cũng không dễ dàng gì. Trong thẻ này có tiền, là tiền thưởng mấy năm gần đây chị tham gia các cuộc thi. Mật khẩu là sinh nhật em. Em cứ giữ lấy mà dùng.”
Giang Tầm vội vàng xua tay: “Chị, không cần đâu. Mấy năm ở nước ngoài chị đã giúp đỡ em rất nhiều, em không thể đòi tiền của chị nữa.” Cô dừng lại: “Hơn nữa, mấy năm nay đi làm em cũng tiết kiệm được một số tiền, cuộc sống khá ổn định, chị không cần lo lắng cho em đâu.”
Giang Lăng liếc nhìn cô, không ép cô nhận nữa, cất thẻ đi: “Được rồi, thẻ này chị tạm giữ, khi nào em cần thì bảo chị, chị đưa cho em.”
Giang Tầm đành phải gật đầu.
Như nghĩ ra điều gì đó, Giang Lăng lại nói: “Đúng rồi, lần sau em nhớ dẫn em rể qua cho chị gặp mặt.”
Giang Tầm sửng sốt. sau đó nở nụ cười đồng ý: “Được.”
***
Sau khi chia tay Giang Lăng, Giang Tầm đi dạo trên quảng trường trung tâm CBD.
Giữa trưa trời nắng chói chang, Giang Tầm vươn tay chắn nắng.
CBD đông nghịt người.
Cô băng qua dòng người, đi về hướng tàu điện ngầm.
Ngước mắt nhìn những tòa nhà cao ngất ngưởng, Giang Tầm nhất thời cảm thấy vô cùng nực cười.
Trong hai mươi năm qua, điều can đảm nhất mà cô từng làm là thoát khỏi liên hôn gia tộc, cầm hộ khẩu đến đàm phán một giao dịch với Phó Dĩ Hành.
“Em biết không, tôi không bao giờ thích làm ăn thua lỗ.” Lúc nói câu đó, người đàn ông đó đang đứng trước cửa sổ sát đất, nghiêng người dựa vào cửa sổ, hờ hững hờ nhìn cô.
Khi ấy đầu óc cô đang quay cuồng, rối như tơ vò nên đã đồng ý mọi yêu cầu của anh, kể cả việc không thể chủ động đưa ra điều kiện ly hôn.
Ai biết được, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
Sau này Giang Tầm mới biết rằng, cành cao mà nhà họ Giang muốn leo lên lại chính là nhà họ Phó.
Mặc dù cuộc hôn nhân sắp đặt sẵn cho cô là chi bên* của nhà họ Phó, nhưng Phó Dĩ Hành đã sớm biết cuộc liên hôn lần đó sẽ không thành công.
(Chi bên: Cùng họ nhưng khác chi, chi là các nhánh trong gia tộc.)
Dù sao thì –
Cô tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho tên đàn ông thối tha Phó Dĩ Hành lừa dối cuộc hôn nhân này.
***
Tác giả có điều muốn nói:
Không có chuyện thiên kim là thật hay giả, không có tình tay ba, chị gái không phải nữ thứ, chị gái chỉ là muốn đem lai lịch của nữ chính ra mà thôi, xin hãy tin đây là một tiểu điềm văn ngọt ngào.
Giang Tầm điều chỉnh vẻ mặt, tự nhiên bước tới rồi ngồi xuống.
Bên kia lối đi, một vị giám đốc hỏi: “Phó tổng, có phải người quen của anh không?”
Phó Dĩ Hành giới thiệu: “Hứa tổng, đây là Giang Tầm, đàn em ở trường Stanford của tôi.”
Anh quay lại, giới thiệu với Giang Tầm: “Vị này là… Hứa tổng của Hâm Trạch.”
Giang Tầm lịch sự nói: “Xin chào Hứa tổng.”
“Hóa ra là đàn em của Phó tổng.” Hứa tổng thấu đáo, khẽ gật đầu với cô: “Cô Giang, hân hạnh gặp mặt.”
Một vị giám đốc ở phía trước cũng rất có hứng thú, quan tâm hỏi: “Tôi có chút ấn tượng với cô Giang, có phải cô là người đặt câu hỏi trong bài phát biểu của Phó tổng không? Cô Giang cũng là người làm trong lĩnh vực truyền thông sao?”
Phó Dĩ Hành giới thiệu với cô: “Vị này là Lý tổng của Ảnh Nghiệp Hãn Tư.”
Giang Tầm liếc nhìn anh một cái, mơ hồ hiểu được ý định của anh.
Cô bình tĩnh thu lại ánh mắt, nhìn về phía Lý tổng rồi mỉm cười: “Hóa ra là Lý tổng của Ảnh Nghiệp Hãn Tư, nghe danh đã lâu. Khi còn ở truyền thông Vân Hải tôi đã từng hợp tác với Hãn Tư trong họp báo phim “Khoảnh khắc”, lúc đó tôi đã được nghe về câu chuyện của ông.”
Lý tổng hơi ngạc nhiên: “Truyền thông Vân Hải? Nói vậy là tôi nhớ ra rồi. Hóa ra tuyên truyền cho “Khoảnh khắc” là do cô Giang phụ trách. Nhắc mới nhớ, bên đó có gửi cho tôi một bản kế hoạch về phương án tuyên truyền làm tôi rất hài lòng.” Ông ta lại có chút nghi hoặc nói: “Nhưng hình như bây giờ cô Giang không còn làm việc ở truyền thông Vân Hải nữa thì phải? “
Giang Tầm nói: “Tôi từng làm việc ở truyền thông Vân Hải một thời gian, cũng đã tích lũy được một số kinh nghiệm, vừa hay được một người bạn mời nên tôi đang lên kế hoạch ra ngoài lập nghiệp.” Cô ngừng một lát rồi nói: “Lần trước hợp tác với Hãn Tư diễn ra rất tốt đẹp, hy vọng trong tương lai sẽ lại được hợp tác với Hãn Tư. “
Lý tổng cười vui vẻ: “Được thôi, được thôi. Đây là danh thiếp của tôi, sau này sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn. “
Giang Tầm mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn Lý tổng.”
Trước khi máy bay cất cánh, Giang Tầm nhận thêm vài tấm danh thiếp nữa.
Ngay sau đó, máy bay cất cánh và biến mất trên màn mây.
Đến khi máy bay ổn định trên bầu trời, để tránh bối rối, Giang Tầm đọc tạp chí để giết thời gian.
Một lúc sau, tiếp viên hàng không mang bữa ăn và đồ uống đến.
Giang Tầm: “Tôi muốn một phần bít tết và một ly nước trái cây.”
Gọi món xong, cô quay lại nhìn Phó Dĩ Hành. Anh chỉnh lại tư thế ngồi rồi thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ như đang ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Chỗ ngồi anh cạnh cửa sổ, Giang Tầm quay người lại, nói với tiếp viên hàng không: “Cho anh ấy một phần như vậy. Cảm ơn.”
Tiếp viên đưa bữa ăn lên, mỉm cười nói: “Xin mời quý khách.”
Giang Tầm nói cảm ơn cô ấy. Lúc chiếc xe đồ ăn được đẩy sang một bên, Phó Dĩ Hành mới quay đầu lại nhìn.
Bắt gặp ánh mắt của anh, Giang Tầm cất tiếng hỏi: “Tôi tự ý gọi một phần cơm cho Phó tổng, Phó tổng sẽ không thấy phiền chứ?”
Phó Dĩ Hành mỉm cười: “Tất nhiên là không phiền rồi.”
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm dần buông xuống, màu vàng nhạt của bầu trời dần chuyển sang màu xanh đen mang theo sự cô đơn và tĩnh mịch.
Máy bay đến thành phố B cũng đã tám giờ tối.
Xuống máy bay, Phó Dĩ Hành chào tạm biệt vài vị giám đốc.Giang Tầm kéo vali, nhân cơ hội này định lẻn đi trước.
Phó Dĩ Hành đột nhiên quay lại chặn đường cô: “Đàn em Giang, nếu đã tình cờ gặp mặt, chi bằng để tôi đưa em về nhà nhé?”
Giang Tầm dừng bước, nhìn anh nở một nụ cười giả tạo: “Được thôi.”
Mọi sự chú ý đang đổ dồn về phía cô, cho nên cô đành phải đuổi theo bước chân của anh.
Sau khi băng qua cây cầu có mái che, họ lại chia tay thêm vài giám đốc.
Lại đi tiếp thêm một đoạn, Từ Minh Ngạn nói: “Vậy Phó tổng, em xin phép về trước.”
Phó Dĩ Hành gật đầu.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Nhìn thấy Từ Minh Nhạn đi xuống thang máy, Giang Tầm nghi ngờ hỏi: “Không phải trợ lý Từ đi cùng chúng ta sao?”
Phó Dĩ Hành không trả lời, chỉ nhìn cô một cái rồi nói: “Đi thôi.”
Giang Tầm nhanh chóng đi theo bước chân của anh.
Xe của Phó Dĩ Hành đang đỗ ở bãi xe của sân bay.
Sau khi lên xe, Giang Tầm thắt dây an toàn, nhìn người bên cạnh: “Phó tổng, nhập vai có vui không?”
Phó Dĩ Hành quay đầu nhìn cô, khẽ bật cười: “Khá vui.”
***
Xe chậm rãi đi vào Hoa viên Tinh Lan.
Cơn mưa qua đi, nhiệt độ ở thành phố B cũng giảm xuống, mang theo làn gió mát lạnh.
Sau khi xuống xe, Phó Dĩ Hành lấy một chiếc áo gió từ trong cốp xe mặc vào.
Giang Tầm đang kéo hành lý chuẩn bị vào nhà thì bị anh gọi lại.
“Chờ đã.”
“Hả?” Giang Tầm hơi có chút khó hiểu, vừa quay đầu lại, bàn tay cô đã được bao phủ bởi một lòng bàn tay ấm áp.
Cô giật mình.
Một tay Phó Dĩ Hành nắm chặt tay cô, tay còn lại kéo vali.
Giang Tầm vô thức nhìn người bên cạnh, chỉ thấy anh tự nhiên bỏ tay cô vào trong túi áo rồi dẫn cô vào nhà.
Ánh mắt cô rơi vào túi áo gió, hai tay siết chặt, khóe miệng hơi nhếch lên.
Không nghĩ đến, cảm giác này… Có vẻ khá ổn.
Sau khi vào nhà, Giang Tầm sai Phó Dĩ Hành thu dọn vali, còn cô thì uể oải ngồi trên sofa.
Sau chuyến bay, cả người cô đều mệt mỏi rã rời.
Cô duỗi người, lấy điện thoại di động ra, kiểm tra những tin nhắn được gửi đến.
Hoạt động buổi chiều vừa kết thúc là cô đã vội vã đến sân bay, điện thoại vốn để chế độ im lặng cũng chưa kịp chuyển lại chế độ đổ chuông, nên có rất nhiều tin nhắn chưa đọc tích tụ lại.
Giang Nhuy:【Chị! Chị xem hot search chưa?】
Giang Nhuy:【Giang Lăng về rồi kìa!】
Giang Tầm:【Không biết trên dưới, đó cũng là chị họ của em đấy.】
Giang Nhuy:【Là một nữ ma đầu thì có!】
Giang Tầm gửi gói biểu cảm mỉm cười:【Vịt quay của em không còn nữa.】
Giang Nhuy:【…】
Giang Nhuy:【Khôngggggggggg! Chị, em sai rồi! QAQ】
Giang Nhuy:【Chị, chị là chị ruột của em mà!】
Giang Nhuy:【À không, mặc dù chị chỉ là chị họ của của em, nhưng tính ra còn thân hơn cả chị ruột, Giang Lăng cũng vậy.】
Giang Nhuy:【Nói tới mới nhớ, nữ ma đầu đó có chuyện gì vậy nhỉ?】
Nhận ra mình lỡ lời, Giang Nhuy nhanh chóng thu hồi tin nhắn, gửi lại lần nữa:【À không, chị Giang Lăng có chuyện gì vậy nhỉ. Sao chị ấy lại đột ngột tuyên bố sẽ rời khỏi giới âm nhạc một thời gian để đính hôn với thiếu gia nhà họ Chu?】
Giang Tầm:【Chị cũng vừa mới xem.】
Trong video thông báo về buổi dạ tiệc từ thiện, đi kèm với một dòng chữ nhỏ khó hiểu: Buổi biểu diễn chia tay của Giang Lăng.
Khi thông cáo tràn ngập bầu trời, còn xuất hiện một tin tức khác: Nghệ sĩ vĩ cầm trẻ tuổi nổi tiếng Giang Lăng thông báo kết hôn.
Có điều, cô cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Sau một lúc mất tập trung, tin nhắn vừa gửi đến như một quả bom bùng nổ.
Giang Nhuy: 【Phải rồi phải rồi, vừa nãy em vô tình nghe lỏm được cuộc nói chuyện của ba mẹ em, bác cả tính đoạn tuyệt quan hệ với chị thật à?】
Giang Nhuy:【Bởi vì chị tự ý kết hôn với một người lao động tay chân hả?】
Giang Nhuy:【Mà khoan, chị, chị kết hôn với một người lao động tay chân thật sao?】
Giang Tầm buồn cười, nhịn không được cười nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi trả lời lại hai chữ:【Đúng vậy.】
Không ngờ phản ứng của Giang Nhuy lại kịch liệt như vậy.
Giang Nhuy:【…】
Giang Nhuy:【Thật quá đáng!】
Giang Nhuy:【Bọn họ như vậy là đang kỳ thị nghề nghiệp!】
Giang Nhuy:【Lần trước em đến phim trường để quay phim, nghe nói công nhân lao động chân tay làm việc cũng được trả 500 tệ một ngày, lương tháng của họ còn cao hơn cả nhân viên văn phòng bình thường đấy.】
Giang Tầm: “…”
Không đợi cô hoàn hồn, trên giao diện trò chuyện đã xuất hiện một tin nhắn chuyển tiền.
Giang Nhuy:【Chuyển 200.000.】
Giang Tầm:【?】
Giang Tầm:【Sao em lại chuyển tiền cho chị?】
Giang Nhuy:【Em cứ tưởng rằng chị bôn ba bên ngoài để trải nghiệm cuộc sống, nào ngờ chị bỏ nhà ra đi là vì tình yêu đích thực.Thật là cảm động quá đi mất. WeChat chỉ cho chuyển mỗi lần 20 vạn tệ, chị cứ cầm lấy mà tiêu, nếu không đủ thì cứ hỏi em, QAQ.】
Giang Nhuy:【Chị, chị và anh rể phải cố lên nha, nhất định không được nhượng bộ các thế lực xấu xa.】
Thằng nhóc này đang tưởng tượng cái gì trong đầu vậy?
Giang Tầm xoa xoa thái dương, có chút bất lực trả lời:【Không cần đâu, chị không thiếu tiền, em giữ lại mà mua vịt quay ăn đi.】
Vừa mới ấn nút gửi đi, Wechat lại nhận thêm một tin nhắn mới.
Chị gái:【Tầm Tầm, chị vừa về tới thành phố B, em có thời gian ra đón chị không?】Động tác của Giang Tầm thoáng dừng lại, trả lời:【Được ạ.】***
Trưa ngày hôm sau, Giang Tầm tới điểm hẹn đúng giờ.
Giang Lăng và cô đã hẹn nhau tại nhà hàng Tây ở khu CBD (*).
(*) CBD: (viết tắt: central business district) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố. Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với “khu trung tâm tài chính” của thành phố.
“Tầm Tầm, ở đây.”
Vừa vào cửa đã thấy Giang Lăng ngồi bên cửa sổ sát đất. Chị ấy mặc một chiếc váy dài theo phong cách bohemian, bên ngoài là một chiếc áo khoác mỏng màu trắng mờ, mái tóc dài gợn sóng, khí chất trưởng thành tao nhã.
Giang Tầm bước tới, ngồi xuống: “Chị, đã lâu không gặp.”
Giang Lăng cười nói: “Chị gọi bánh dâu cho em rồi đây.”
“Cảm ơn chị.”
“Em không cần khách sáo với chị. “Giang Lăng chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấu được cô, “Hay là vẫn còn tâm sự?”
Giang Tầm chần chừ chốc lát mới hỏi cô ấy: “Chị, hôm qua em đã xem báo, chị định đính hôn với thiếu gia nhà họ Chu kia thật sao?”
Sắc mặt Giang Lăng vẫn ung dung, trả lời: “Ừm.”
“Tại sao?” Giang Tầm khó hiểu.
Giang Lăng mỉm cười, thay đổi dáng ngồi, chắp tay đặt trên mặt bàn: “Chị không hề lỗ mãng, chị đã đưa ra điều kiện trao đổi là gia nhập công ty, ba đã đồng ý rồi.”
“Nhưng mà, không phải thiếu gia nhà họ Chu…” Giang Tầm cau mày, lược bỏ đi vài chuyện: “Tại sao chị lại đồng ý? “
Giang Lăng nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt bình tĩnh: “Là chị tự lựa chọn.”
“Đôi bên cùng có lợi thôi. Dù sao thì cuối cùng cũng phải liên hôn. Thà rằng chọn một người đẹp trai về nhà làm bình hoa để ngắm còn tốt hơn.” Cô ấy cười mỉa mai, giọng điệu đầy ghét bỏ: “Anh ta cũng chỉ có khuôn mặt đó là có tác dụng.”
Cô ấy lại chậm rãi cất tiếng: “Ba trước nay vẫn luôn trọng nam khinh nữ. Ông ấy thiên vị đứa con riêng kia thế nào, chắc em cũng đã thấy rõ. Chị có thể bỏ qua điều này, nhưng chị tuyệt đối không thể để công ty rơi vào tay người khác.”
Giang Tầm cụp mắt.
Tất nhiên là cô biết.
Ba mẹ cô là cuộc liên hôn điển hình, không có bất kỳ cơ sở tình cảm nào, sau khi kết hôn, bề ngoài thì ân ái vợ chồng, về đến nhà thì hỡi ơi, trong chăn mới biết chăn có rận.
Năm Giang Tầm được sinh ra cũng là năm đứa con ngoài giá thú của ba Giang ra đời. Ba Giang đã dành tất cả tâm sức của mình cho đứa con riêng kia, bỏ mặc Giang Tầm không một lời hỏi thăm.
Là chị gái Giang Lăng đã một tay nuôi dưỡng cô.
Giang Tầm tâm tình phức tạp, dừng một chút rồi ngập ngừng hỏi: “Chị, nửa năm trước em… kết hôn như vậy, liệu chị có cảm thấy phật lòng không?”
Ánh mắt Giang Lăng dịu đi: “Làm sao có thể? Chị không cần biết em kết hôn với ai, chỉ cần em có một cuộc sống hạnh phúc là được rồi. “
Nói xong, cô ấy lấy thẻ ngân hàng từ trong túi xách ra, đẩy qua.
“Nhưng Tầm Tầm này, một mình em làm việc bên ngoài cũng không dễ dàng gì. Trong thẻ này có tiền, là tiền thưởng mấy năm gần đây chị tham gia các cuộc thi. Mật khẩu là sinh nhật em. Em cứ giữ lấy mà dùng.”
Giang Tầm vội vàng xua tay: “Chị, không cần đâu. Mấy năm ở nước ngoài chị đã giúp đỡ em rất nhiều, em không thể đòi tiền của chị nữa.” Cô dừng lại: “Hơn nữa, mấy năm nay đi làm em cũng tiết kiệm được một số tiền, cuộc sống khá ổn định, chị không cần lo lắng cho em đâu.”
Giang Lăng liếc nhìn cô, không ép cô nhận nữa, cất thẻ đi: “Được rồi, thẻ này chị tạm giữ, khi nào em cần thì bảo chị, chị đưa cho em.”
Giang Tầm đành phải gật đầu.
Như nghĩ ra điều gì đó, Giang Lăng lại nói: “Đúng rồi, lần sau em nhớ dẫn em rể qua cho chị gặp mặt.”
Giang Tầm sửng sốt. sau đó nở nụ cười đồng ý: “Được.”
***
Sau khi chia tay Giang Lăng, Giang Tầm đi dạo trên quảng trường trung tâm CBD.
Giữa trưa trời nắng chói chang, Giang Tầm vươn tay chắn nắng.
CBD đông nghịt người.
Cô băng qua dòng người, đi về hướng tàu điện ngầm.
Ngước mắt nhìn những tòa nhà cao ngất ngưởng, Giang Tầm nhất thời cảm thấy vô cùng nực cười.
Trong hai mươi năm qua, điều can đảm nhất mà cô từng làm là thoát khỏi liên hôn gia tộc, cầm hộ khẩu đến đàm phán một giao dịch với Phó Dĩ Hành.
“Em biết không, tôi không bao giờ thích làm ăn thua lỗ.” Lúc nói câu đó, người đàn ông đó đang đứng trước cửa sổ sát đất, nghiêng người dựa vào cửa sổ, hờ hững hờ nhìn cô.
Khi ấy đầu óc cô đang quay cuồng, rối như tơ vò nên đã đồng ý mọi yêu cầu của anh, kể cả việc không thể chủ động đưa ra điều kiện ly hôn.
Ai biết được, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
Sau này Giang Tầm mới biết rằng, cành cao mà nhà họ Giang muốn leo lên lại chính là nhà họ Phó.
Mặc dù cuộc hôn nhân sắp đặt sẵn cho cô là chi bên* của nhà họ Phó, nhưng Phó Dĩ Hành đã sớm biết cuộc liên hôn lần đó sẽ không thành công.
(Chi bên: Cùng họ nhưng khác chi, chi là các nhánh trong gia tộc.)
Dù sao thì –
Cô tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho tên đàn ông thối tha Phó Dĩ Hành lừa dối cuộc hôn nhân này.
***
Tác giả có điều muốn nói:
Không có chuyện thiên kim là thật hay giả, không có tình tay ba, chị gái không phải nữ thứ, chị gái chỉ là muốn đem lai lịch của nữ chính ra mà thôi, xin hãy tin đây là một tiểu điềm văn ngọt ngào.
Bình luận facebook