Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Giang Tầm thu dọn đồ đạc rồi bắt taxi đến thẳng trụ sở của tập đoàn Quân Trạch.
Lúc này đã qua giờ cao điểm, xe cộ theo hàng hai hàng ba nối nhau chạy trên đường, chiếc taxi hòa cùng dòng xe nhanh chóng đến điểm hẹn.
Bước vào trụ sở tập đoàn Quân Trạch, Giang Tầm dừng lại ở quầy lễ tân dưới tầng một.
Cô lễ tân nhìn thấy cô, đứng dậy nở nụ một cười tiêu chuẩn: “Xin chào, cô đến tìm ai ạ?”
“Tôi tìm…”
Giang Tầm chần chừ, cô không biết mình có nên báo tên Phó Dĩ Hành hay không. Trong lúc do dự, ánh mắt cô thoáng trông thấy bóng dáng Từ Minh Ngạn.
Từ Minh Ngạn đến bên cạnh cô: “Cô Giang, mời cô đi theo tôi.”
“Được.”
Giang Tầm gật đầu, nối theo bước chân của anh ấy đi vào thang máy chuyên dụng dành cho văn phòng chủ tịch.
Khi cửa thang máy đóng lại, quầy lễ tân tụ tập nói chuyện rôm rả.
“Đó không phải trợ lý Từ sao?”
“Người phụ nữ đó là ai vậy?”
“Khoan, hình như tôi có chút ấn tượng. Hôm đó tôi có trò chuyện với vài người làm bên truyền thông, có nghe họ giới thiệu qua, cô ấy là một nhân vật rất lợi hại trong ngành của họ.”
“Làm việc trong lĩnh vực truyền thông? Nhưng phải là ai thì trợ lý của Phó tổng mới đích thân xuống đón chứ?”
“Trông cô ấy rất xinh đẹp, có khi nào là bạn gái của Phó tổng không?”
“Phó tổng là người cuồng công việc, lấy đâu ra bạn gái chứ? Tôi nghĩ hẳn là đến đây để bàn chuyện công việc thôi.”
…
Thang máy đi thẳng lên tầng 50.
Ra khỏi thang máy, Từ Minh Ngạn dẫn cô đến văn phòng của Phó Dĩ Hành rồi rời khỏi.
“Phó tổng đang đợi cô trong văn phòng, cô có thể trực tiếp đi vào.”
Giang Tầm vội vàng cảm ơn: “Được, cảm ơn.”
Cô bước tới định gõ cửa, nhưng cửa văn phòng đã mở ra.
Phó Dĩ Hành đứng ở cửa nhìn cô với vẻ mặt lãnh đạm.
“Vào đi.”
Anh xoay người bước vào văn phòng.
Giang Tầm đi theo anh vào phòng làm việc, sau lưng không quên đóng cửa lại.
Phó Dĩ Hành đi được vài bước thì dừng lại, quay nhìn cô: “BP đâu?”
Giang Tầm vội vàng tìm chiếc USB trong túi đưa cho anh: “Ở trong này.”
Phó Dĩ Hành cầm lấy chiếc USB, nhanh chóng bước về phía bàn làm việc.
Anh cắm chiếc USB vào máy tính, mở tài liệu ra, thản nhiên hỏi: “Đàn anh của em đâu? Không phải anh ta là người sáng lập công ty cùng em sao? Tại sao anh ta không giúp em?”
Giang Tầm nghiêng người nhìn qua, nghe anh nói vậy thì giật mình đáp: “Công ty vừa mới thành lập, ngoài việc điều phối, sắp xếp công việc của công ty, đàn anh còn phải xã giao với khách hàng. Dù có lợi hại đến đâu cũng không làm hết xuể.” Cô giải thích: “Tôi cũng là người sáng lập công ty, dù sao cũng phải vì công ty mà làm điều gì đó chứ.”
Thời gian đầu thành lập công ty, nhiều việc phải tự mình làm.
Tạm thời Tần Dĩnh Xuyên có việc phải làm, anh ấy nhận được cuộc gọi từ một khách hàng quan trọng nên không thể thoát ra được.
Phó Dĩ Hành nhếch miệng cười thầm, không lên tiếng, trực tiếp mở tập tin BP của Giang Tầm, tập trung xem từ đầu.
Anh im lặng xem, không bỏ sót một phần nào trong bản BP của cô.
Giang Tầm quan sát sắc mặt anh, đến khi tập tài liệu dừng đến cuối cùng, cô mới nóng lòng hỏi: “Thế nào?”
Phó Dĩ Hành thả chuột ra, ngồi thẳng dậy nhìn cô: “Em có muốn nghe tôi nói thật không?”
Giang Tầm gật đầu, giọng khẳng định: “Tất nhiên rồi, nếu không thì tại sao tôi lại đến tìm anh chứ?”
“Vậy thì tôi sẽ nói thẳng.” Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô, không chút nể tình nói: “Thông thường, bản BP như vậy tôi thậm chí còn chẳng thèm nhìn qua.”
“Nội dung lộn xộn, logic không rõ ràng.”
“Tài liệu BP không có trọng tâm, không thể nhìn thấy bất kỳ chiến lược cạnh tranh nào.”
“Còn kế hoạch lợi nhuận thì sao? Những gì nhà đầu tư yêu cầu là nội dung thực tế, trong bản BP của em không có bất kỳ yếu tố cần thiết nào.”
“Điểm trí mạng nhất là toàn bộ BP không hề có một chút đặc sắc nào.”
Phó Dĩ Hành chỉ trích BP của cô không ra gì, cuối cùng đưa ra kết luận: “Giang tổng, em là người đầu tiên viết BP như thế này đấy.”
Lời tuyên bố này khiến lỗ tai Giang Tầm nóng bừng.
Giang Tầm bắt gặp ánh mắt của anh: “Tôi nghi ngờ anh đang chế nhạo tôi.”
Phó Dĩ Hành mỉa mai: “Tôi thừa tự tin để xóa bỏ “nghi ngờ” ấy đi.”
Giang Tầm: “…”
Cô bị đả kích sâu sắc, không nhịn được hỏi: “Tệ thế cơ à? Bản BP của tôi không có ưu điểm gì sao?”
“Ưu điểm?” Phó Dĩ Hành lạnh lùng liếc nhìn cô: “À, cũng có. Bản BP của em được cái đẹp mắt, giao diện và bố cục cũng khá, nhưng chỉ có vậy thôi.”
Anh tiếp tục nói: “Nếu em làm theo quy trình chính thức, khi bản BP này đến tay người quản lý đầu tư, họ sẽ lập tức ném nó vào thùng rác trước khi có cơ hội thấy nó trong tay tôi.”
Giang Tầm: “…” Khen như vậy thà không khen còn hơn.
Nhưng những gì anh nói là sự thật, không thể phủ nhận.
Giang Tầm hít một hơi thật sâu, khiêm tốn hỏi: “Vậy thầy Phó, tôi nên sửa đổi bản BP này thế nào?”
Phó Dĩ Hành nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Tôi hỏi em, điều quan trọng nhất đối với nhà đầu tư là gì?”
Giang Tầm suy nghĩ một chút, không chắc chắn đáp: “Là… đội nhóm?”
Phó Dĩ Hành hơi nhướng mày: “Có vẻ như em cũng biết. Vậy thì tại sao ở trên bản BP của em tôi không nhìn ra được lợi thế đội nhóm của công ty em chút nào vậy?”
“Tôi…”
Phó Dĩ Hành ngắt lời cô: “Tôi biết em muốn gấp rút thể hiện thế mạnh của mình, nhưng phần lớn nội dung bị pha trộn lẫn nhau, điều này khiến bản BP của em tẻ nhạt và rườm rà. Ngược lại làm mất tập trung về thứ tự ưu tiên trọng tâm các vấn đề cần nêu.”
Anh lại hỏi: “Em nghĩ các nhà đầu tư sẽ xem một thứ như vậy trong bao lâu?”
Giang Tầm cố đoán: “Năm phút? Hay… Ba phút?”
Phó Dĩ Hành lắc đầu: “Mỗi ngày các nhà đầu tư nhận được hàng trăm BP, họ sẽ xem qua một số cái, số còn lại sẽ bị bỏ vào thùng rác. Họ hoàn toàn không biết gì về em, vậy làm thế nào để họ có thể nhanh chóng đánh giá xem em có giá trị đầu tư hay không? Làm thế nào em có thể nổi bật hơn so với các đồng nghiệp và đối thủ cạnh tranh của mình? Điều này đòi hỏi em phải phản ánh đầy đủ những lợi thế khác biệt với những người khác trong bản BP của mình.”
Giang Tầm hỏi: “Vậy tôi nên làm gì?”
Phó Dĩ Hành hỏi: “Em đã nghe câu chuyện về vua ẩm thực Mỹ Almer chưa? (*)”
(*) Là nhân vật hư cấu xuất phát từ một trang blog. Tuy nhiên, đây là câu chuyện khởi nghiệp được lưu truyền rộng khắp trong cộng đồng TQ.
Không đợi cô trả lời, anh tiếp tục nói.
“Vào cuối thế kỷ 19, có một làn sóng đổ xô đi tìm vàng ở miền Tây nước Mỹ (*), và chàng trai trẻ Almer cũng tham gia vào cơn sốt tìm vàng. Nhưng anh ta đã sớm phát hiện ra vàng không dễ kiếm như vậy, ngược lại, người đào vàng sẽ sớm cảm thấy khát dưới cái nắng như thiêu đốt đó. Vì vậy, anh ta tìm nước và bán nó cho những người khai thác vàng kia. Nhờ đó, anh ta đã kiếm được món vàng đầu tiên trong đời. “(1)
(*) Đây là Cơn sốt vàng California (Tiếng Anh: California Gold Rush) có thật trong lịch sử nước Mỹ.
“Thay vì chạy theo xu hướng, tốt hơn là nên tìm cách khác.”
Dường như Giang Tầm đã hiểu ra, nhưng cô có chút nghi ngờ: “Nhưng làm sao tôi có thể tìm ra cách khác được? Các công ty truyền thông đều cùng loại hình kinh doanh và có sự cạnh tranh lớn trong ngành.”
“Em lập kế hoạch tuyên truyền phim mà không biết làm thế nào để trích xuất những điểm nổi bật?” Phó Dĩ Hành nhìn sâu vào mắt cô: “Thực tế, những điều này có một mức độ chung nhất định. Em cũng có thể coi đó là điều em làm tốt nhất.”
Anh đưa ra một ví dụ: “Ví dụ, em có một tài khoản sở hữu hàng triệu fans hâm mộ, đó chính là lợi thế tài nguyên của em. “
Đột nhiên Giang Tầm cảm thấy như được khai sáng, suy nghĩ lập tức trở nên thông suốt.
“Hình như tôi hiểu ra một chút rồi.”
Phó Dĩ Hành chống một tay lên bàn, cúi người tới gần cô: “Nói chuyện liên quan đến công việc với tôi thì đừng nói “hình như” hay “một chút”. Anh nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói càng trở nên áp bức: “Em hiểu không?”
Cơ thể Giang Tầm hơi cứng lại, vô thức gật đầu: “Hiểu, hiểu rồi.”
“Em hiểu là được rồi.”
Anh buông tay ra, giọng điệu hơi dịu đi, kéo cô lại ấn xuống ghế ngồi.
“Em ngồi đây.”
Sau đó, anh chuyển một chiếc ghế đến ngồi xuống cạnh cô.
“Tôi nói, em viết.”
Giang Tầm hơi ngạc nhiên, vốn dĩ chỉ muốn anh cho một vài lời khuyên, nhưng không ngờ anh lại đích thân hướng dẫn cô sửa đổi bản BP.
“Trước hết, điểm thứ nhất…”
Giang Tầm nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, tập trung tinh thần.
Rất nhanh cô đã bắt tay vào trạng thái làm việc.
Dưới sự hướng dẫn của Phó Dĩ Hành, cô điều chỉnh lại khung sườn cho bản BP của mình.
Điều này có nghĩa là bắt đầu lại từ đầu.
Cũng may là tài liệu tham khảo luôn có sẵn, nhưng ngôn ngữ phải được tổ chức lại, theo yêu cầu của anh, bản BP này phải đơn giản và rõ ràng nhất có thể.
Phó Dĩ Hành nói: “Hãy nhớ rõ 5 điều, đó là why — phân tích thị trường và nền tảng ngành, what — làm rõ em muốn làm gì, how — em muốn làm như thế nào và tình hình hiện tại, who — nhóm của em có những ai, có những lợi thế gì và cuối cùng là how – mục đích lập kế hoạch tài chính và nguồn vốn như thế nào.”(*)
(*) Dựa trên sơ đồ 5W1H, viết tắt của các từ What, Who, When, Where, Why và How. Đây là 1 kỹ thuật tư duy quan trọng, giúp hệ thống vấn đề, tìm ý, từ đó có những đánh giá khách quan và góc nhìn đa chiều.
Nói đến đây, anh lấy điện thoại ra nhìn.
Giang Tầm dừng lại hỏi: “Anh có việc bận sao?”
Phó Dĩ Hành không nói gì, trực tiếp bấm số của Từ Minh Ngạn: “Đặt hai suất ăn rồi mang vào đây.”
Giang Tầm vô thức liếc nhìn máy tính, thời gian hiển thị ở góc dưới bên phải của màn hình là — —12:58.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Gần đến chiều.
Một giờ rồi.
Thấm thoát đã hai tiếng trôi qua.
Giang Tầm cảm thấy có chút áy náy, đưa tay kéo góc quần áo anh.
Phó Dĩ Hành dừng lại nhìn cô.
Giang Tầm thì thào: “Xin lỗi, làm lãng phí quá nhiều thời gian của anh rồi.”
Phó Dĩ Hành nhìn cô, bỗng nhiên cười nhẹ nói:“Vậy phu nhân định trả học phí kiểu gì đây?”
Động tác của Giang Tầm cứng lại.
Đúng lúc Từ Minh Ngạn mang bữa trưa tới.
Phó Dĩ Hành quan sát phản ứng của cô, khẽ cười một tiếng. Anh đứng dậy, đi tới cửa văn phòng lấy đồ ăn rồi quay lại: “Ăn trước đã.”
Sau khi ăn xong, tranh thủ khoảng thời gian nghỉ trưa, Giang Tầm trở lại làm việc, tiếp tục chiến đấu với bản BP của cô.
Dường như khoảnh khắc dịu dàng ngắn ngủi giữa trưa chỉ là ảo giác.
Thái độ của Phó Dĩ Hành trở lại như trước, khi chỉ dạy cô, anh vẫn rất lạnh lùng vô tình.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Giang Tầm nhập tâm hoàn toàn vào trạng thái làm việc cho đến khi bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Giang Tầm định thần lại, cùng Phó Dĩ Hành nhìn ra cửa.
Từ Minh Ngạn bước vào nhắc nhở: “Phó tổng, nửa tiếng nữa cuộc họp báo sẽ bắt đầu.”
“Được, tôi biết rồi.”
Phó Dĩ Hành thở ra một hơi rồi đứng dậy.
“Tôi ra ngoài một lát.” Anh cầm lấy chiếc áo vest trên lưng ghế, sau đó nhìn Giang Tầm: “Em cứ ở đây viết tiếp đi. Nếu có gì thắc mắc, cứ nhắn tin hoặc gọi điện cho tôi. Còn có vấn đề gì, nếu cần gấp, em cũng có thể trực tiếp liên hệ với trợ lý Từ. “
Giang Tầm ngoan ngoãn gật đầu.
Dặn dò xong, Phó Dĩ Hành vội vàng rời khỏi văn phòng.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, phòng làm việc rơi vào yên tĩnh.
Giang Tầm lấy lại tinh thần, tiếp tục sửa đổi bản BP của mình theo yêu cầu của Phó Dĩ Hành.
Nhìn vào màn hình máy tính, cô hơi thất thần.
Trong một thoáng, cô đã có ảo giác quay về quãng thời gian ở nước ngoài khi đó.
Lúc này đã qua giờ cao điểm, xe cộ theo hàng hai hàng ba nối nhau chạy trên đường, chiếc taxi hòa cùng dòng xe nhanh chóng đến điểm hẹn.
Bước vào trụ sở tập đoàn Quân Trạch, Giang Tầm dừng lại ở quầy lễ tân dưới tầng một.
Cô lễ tân nhìn thấy cô, đứng dậy nở nụ một cười tiêu chuẩn: “Xin chào, cô đến tìm ai ạ?”
“Tôi tìm…”
Giang Tầm chần chừ, cô không biết mình có nên báo tên Phó Dĩ Hành hay không. Trong lúc do dự, ánh mắt cô thoáng trông thấy bóng dáng Từ Minh Ngạn.
Từ Minh Ngạn đến bên cạnh cô: “Cô Giang, mời cô đi theo tôi.”
“Được.”
Giang Tầm gật đầu, nối theo bước chân của anh ấy đi vào thang máy chuyên dụng dành cho văn phòng chủ tịch.
Khi cửa thang máy đóng lại, quầy lễ tân tụ tập nói chuyện rôm rả.
“Đó không phải trợ lý Từ sao?”
“Người phụ nữ đó là ai vậy?”
“Khoan, hình như tôi có chút ấn tượng. Hôm đó tôi có trò chuyện với vài người làm bên truyền thông, có nghe họ giới thiệu qua, cô ấy là một nhân vật rất lợi hại trong ngành của họ.”
“Làm việc trong lĩnh vực truyền thông? Nhưng phải là ai thì trợ lý của Phó tổng mới đích thân xuống đón chứ?”
“Trông cô ấy rất xinh đẹp, có khi nào là bạn gái của Phó tổng không?”
“Phó tổng là người cuồng công việc, lấy đâu ra bạn gái chứ? Tôi nghĩ hẳn là đến đây để bàn chuyện công việc thôi.”
…
Thang máy đi thẳng lên tầng 50.
Ra khỏi thang máy, Từ Minh Ngạn dẫn cô đến văn phòng của Phó Dĩ Hành rồi rời khỏi.
“Phó tổng đang đợi cô trong văn phòng, cô có thể trực tiếp đi vào.”
Giang Tầm vội vàng cảm ơn: “Được, cảm ơn.”
Cô bước tới định gõ cửa, nhưng cửa văn phòng đã mở ra.
Phó Dĩ Hành đứng ở cửa nhìn cô với vẻ mặt lãnh đạm.
“Vào đi.”
Anh xoay người bước vào văn phòng.
Giang Tầm đi theo anh vào phòng làm việc, sau lưng không quên đóng cửa lại.
Phó Dĩ Hành đi được vài bước thì dừng lại, quay nhìn cô: “BP đâu?”
Giang Tầm vội vàng tìm chiếc USB trong túi đưa cho anh: “Ở trong này.”
Phó Dĩ Hành cầm lấy chiếc USB, nhanh chóng bước về phía bàn làm việc.
Anh cắm chiếc USB vào máy tính, mở tài liệu ra, thản nhiên hỏi: “Đàn anh của em đâu? Không phải anh ta là người sáng lập công ty cùng em sao? Tại sao anh ta không giúp em?”
Giang Tầm nghiêng người nhìn qua, nghe anh nói vậy thì giật mình đáp: “Công ty vừa mới thành lập, ngoài việc điều phối, sắp xếp công việc của công ty, đàn anh còn phải xã giao với khách hàng. Dù có lợi hại đến đâu cũng không làm hết xuể.” Cô giải thích: “Tôi cũng là người sáng lập công ty, dù sao cũng phải vì công ty mà làm điều gì đó chứ.”
Thời gian đầu thành lập công ty, nhiều việc phải tự mình làm.
Tạm thời Tần Dĩnh Xuyên có việc phải làm, anh ấy nhận được cuộc gọi từ một khách hàng quan trọng nên không thể thoát ra được.
Phó Dĩ Hành nhếch miệng cười thầm, không lên tiếng, trực tiếp mở tập tin BP của Giang Tầm, tập trung xem từ đầu.
Anh im lặng xem, không bỏ sót một phần nào trong bản BP của cô.
Giang Tầm quan sát sắc mặt anh, đến khi tập tài liệu dừng đến cuối cùng, cô mới nóng lòng hỏi: “Thế nào?”
Phó Dĩ Hành thả chuột ra, ngồi thẳng dậy nhìn cô: “Em có muốn nghe tôi nói thật không?”
Giang Tầm gật đầu, giọng khẳng định: “Tất nhiên rồi, nếu không thì tại sao tôi lại đến tìm anh chứ?”
“Vậy thì tôi sẽ nói thẳng.” Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô, không chút nể tình nói: “Thông thường, bản BP như vậy tôi thậm chí còn chẳng thèm nhìn qua.”
“Nội dung lộn xộn, logic không rõ ràng.”
“Tài liệu BP không có trọng tâm, không thể nhìn thấy bất kỳ chiến lược cạnh tranh nào.”
“Còn kế hoạch lợi nhuận thì sao? Những gì nhà đầu tư yêu cầu là nội dung thực tế, trong bản BP của em không có bất kỳ yếu tố cần thiết nào.”
“Điểm trí mạng nhất là toàn bộ BP không hề có một chút đặc sắc nào.”
Phó Dĩ Hành chỉ trích BP của cô không ra gì, cuối cùng đưa ra kết luận: “Giang tổng, em là người đầu tiên viết BP như thế này đấy.”
Lời tuyên bố này khiến lỗ tai Giang Tầm nóng bừng.
Giang Tầm bắt gặp ánh mắt của anh: “Tôi nghi ngờ anh đang chế nhạo tôi.”
Phó Dĩ Hành mỉa mai: “Tôi thừa tự tin để xóa bỏ “nghi ngờ” ấy đi.”
Giang Tầm: “…”
Cô bị đả kích sâu sắc, không nhịn được hỏi: “Tệ thế cơ à? Bản BP của tôi không có ưu điểm gì sao?”
“Ưu điểm?” Phó Dĩ Hành lạnh lùng liếc nhìn cô: “À, cũng có. Bản BP của em được cái đẹp mắt, giao diện và bố cục cũng khá, nhưng chỉ có vậy thôi.”
Anh tiếp tục nói: “Nếu em làm theo quy trình chính thức, khi bản BP này đến tay người quản lý đầu tư, họ sẽ lập tức ném nó vào thùng rác trước khi có cơ hội thấy nó trong tay tôi.”
Giang Tầm: “…” Khen như vậy thà không khen còn hơn.
Nhưng những gì anh nói là sự thật, không thể phủ nhận.
Giang Tầm hít một hơi thật sâu, khiêm tốn hỏi: “Vậy thầy Phó, tôi nên sửa đổi bản BP này thế nào?”
Phó Dĩ Hành nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Tôi hỏi em, điều quan trọng nhất đối với nhà đầu tư là gì?”
Giang Tầm suy nghĩ một chút, không chắc chắn đáp: “Là… đội nhóm?”
Phó Dĩ Hành hơi nhướng mày: “Có vẻ như em cũng biết. Vậy thì tại sao ở trên bản BP của em tôi không nhìn ra được lợi thế đội nhóm của công ty em chút nào vậy?”
“Tôi…”
Phó Dĩ Hành ngắt lời cô: “Tôi biết em muốn gấp rút thể hiện thế mạnh của mình, nhưng phần lớn nội dung bị pha trộn lẫn nhau, điều này khiến bản BP của em tẻ nhạt và rườm rà. Ngược lại làm mất tập trung về thứ tự ưu tiên trọng tâm các vấn đề cần nêu.”
Anh lại hỏi: “Em nghĩ các nhà đầu tư sẽ xem một thứ như vậy trong bao lâu?”
Giang Tầm cố đoán: “Năm phút? Hay… Ba phút?”
Phó Dĩ Hành lắc đầu: “Mỗi ngày các nhà đầu tư nhận được hàng trăm BP, họ sẽ xem qua một số cái, số còn lại sẽ bị bỏ vào thùng rác. Họ hoàn toàn không biết gì về em, vậy làm thế nào để họ có thể nhanh chóng đánh giá xem em có giá trị đầu tư hay không? Làm thế nào em có thể nổi bật hơn so với các đồng nghiệp và đối thủ cạnh tranh của mình? Điều này đòi hỏi em phải phản ánh đầy đủ những lợi thế khác biệt với những người khác trong bản BP của mình.”
Giang Tầm hỏi: “Vậy tôi nên làm gì?”
Phó Dĩ Hành hỏi: “Em đã nghe câu chuyện về vua ẩm thực Mỹ Almer chưa? (*)”
(*) Là nhân vật hư cấu xuất phát từ một trang blog. Tuy nhiên, đây là câu chuyện khởi nghiệp được lưu truyền rộng khắp trong cộng đồng TQ.
Không đợi cô trả lời, anh tiếp tục nói.
“Vào cuối thế kỷ 19, có một làn sóng đổ xô đi tìm vàng ở miền Tây nước Mỹ (*), và chàng trai trẻ Almer cũng tham gia vào cơn sốt tìm vàng. Nhưng anh ta đã sớm phát hiện ra vàng không dễ kiếm như vậy, ngược lại, người đào vàng sẽ sớm cảm thấy khát dưới cái nắng như thiêu đốt đó. Vì vậy, anh ta tìm nước và bán nó cho những người khai thác vàng kia. Nhờ đó, anh ta đã kiếm được món vàng đầu tiên trong đời. “(1)
(*) Đây là Cơn sốt vàng California (Tiếng Anh: California Gold Rush) có thật trong lịch sử nước Mỹ.
“Thay vì chạy theo xu hướng, tốt hơn là nên tìm cách khác.”
Dường như Giang Tầm đã hiểu ra, nhưng cô có chút nghi ngờ: “Nhưng làm sao tôi có thể tìm ra cách khác được? Các công ty truyền thông đều cùng loại hình kinh doanh và có sự cạnh tranh lớn trong ngành.”
“Em lập kế hoạch tuyên truyền phim mà không biết làm thế nào để trích xuất những điểm nổi bật?” Phó Dĩ Hành nhìn sâu vào mắt cô: “Thực tế, những điều này có một mức độ chung nhất định. Em cũng có thể coi đó là điều em làm tốt nhất.”
Anh đưa ra một ví dụ: “Ví dụ, em có một tài khoản sở hữu hàng triệu fans hâm mộ, đó chính là lợi thế tài nguyên của em. “
Đột nhiên Giang Tầm cảm thấy như được khai sáng, suy nghĩ lập tức trở nên thông suốt.
“Hình như tôi hiểu ra một chút rồi.”
Phó Dĩ Hành chống một tay lên bàn, cúi người tới gần cô: “Nói chuyện liên quan đến công việc với tôi thì đừng nói “hình như” hay “một chút”. Anh nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói càng trở nên áp bức: “Em hiểu không?”
Cơ thể Giang Tầm hơi cứng lại, vô thức gật đầu: “Hiểu, hiểu rồi.”
“Em hiểu là được rồi.”
Anh buông tay ra, giọng điệu hơi dịu đi, kéo cô lại ấn xuống ghế ngồi.
“Em ngồi đây.”
Sau đó, anh chuyển một chiếc ghế đến ngồi xuống cạnh cô.
“Tôi nói, em viết.”
Giang Tầm hơi ngạc nhiên, vốn dĩ chỉ muốn anh cho một vài lời khuyên, nhưng không ngờ anh lại đích thân hướng dẫn cô sửa đổi bản BP.
“Trước hết, điểm thứ nhất…”
Giang Tầm nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, tập trung tinh thần.
Rất nhanh cô đã bắt tay vào trạng thái làm việc.
Dưới sự hướng dẫn của Phó Dĩ Hành, cô điều chỉnh lại khung sườn cho bản BP của mình.
Điều này có nghĩa là bắt đầu lại từ đầu.
Cũng may là tài liệu tham khảo luôn có sẵn, nhưng ngôn ngữ phải được tổ chức lại, theo yêu cầu của anh, bản BP này phải đơn giản và rõ ràng nhất có thể.
Phó Dĩ Hành nói: “Hãy nhớ rõ 5 điều, đó là why — phân tích thị trường và nền tảng ngành, what — làm rõ em muốn làm gì, how — em muốn làm như thế nào và tình hình hiện tại, who — nhóm của em có những ai, có những lợi thế gì và cuối cùng là how – mục đích lập kế hoạch tài chính và nguồn vốn như thế nào.”(*)
(*) Dựa trên sơ đồ 5W1H, viết tắt của các từ What, Who, When, Where, Why và How. Đây là 1 kỹ thuật tư duy quan trọng, giúp hệ thống vấn đề, tìm ý, từ đó có những đánh giá khách quan và góc nhìn đa chiều.
Nói đến đây, anh lấy điện thoại ra nhìn.
Giang Tầm dừng lại hỏi: “Anh có việc bận sao?”
Phó Dĩ Hành không nói gì, trực tiếp bấm số của Từ Minh Ngạn: “Đặt hai suất ăn rồi mang vào đây.”
Giang Tầm vô thức liếc nhìn máy tính, thời gian hiển thị ở góc dưới bên phải của màn hình là — —12:58.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Gần đến chiều.
Một giờ rồi.
Thấm thoát đã hai tiếng trôi qua.
Giang Tầm cảm thấy có chút áy náy, đưa tay kéo góc quần áo anh.
Phó Dĩ Hành dừng lại nhìn cô.
Giang Tầm thì thào: “Xin lỗi, làm lãng phí quá nhiều thời gian của anh rồi.”
Phó Dĩ Hành nhìn cô, bỗng nhiên cười nhẹ nói:“Vậy phu nhân định trả học phí kiểu gì đây?”
Động tác của Giang Tầm cứng lại.
Đúng lúc Từ Minh Ngạn mang bữa trưa tới.
Phó Dĩ Hành quan sát phản ứng của cô, khẽ cười một tiếng. Anh đứng dậy, đi tới cửa văn phòng lấy đồ ăn rồi quay lại: “Ăn trước đã.”
Sau khi ăn xong, tranh thủ khoảng thời gian nghỉ trưa, Giang Tầm trở lại làm việc, tiếp tục chiến đấu với bản BP của cô.
Dường như khoảnh khắc dịu dàng ngắn ngủi giữa trưa chỉ là ảo giác.
Thái độ của Phó Dĩ Hành trở lại như trước, khi chỉ dạy cô, anh vẫn rất lạnh lùng vô tình.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Giang Tầm nhập tâm hoàn toàn vào trạng thái làm việc cho đến khi bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Giang Tầm định thần lại, cùng Phó Dĩ Hành nhìn ra cửa.
Từ Minh Ngạn bước vào nhắc nhở: “Phó tổng, nửa tiếng nữa cuộc họp báo sẽ bắt đầu.”
“Được, tôi biết rồi.”
Phó Dĩ Hành thở ra một hơi rồi đứng dậy.
“Tôi ra ngoài một lát.” Anh cầm lấy chiếc áo vest trên lưng ghế, sau đó nhìn Giang Tầm: “Em cứ ở đây viết tiếp đi. Nếu có gì thắc mắc, cứ nhắn tin hoặc gọi điện cho tôi. Còn có vấn đề gì, nếu cần gấp, em cũng có thể trực tiếp liên hệ với trợ lý Từ. “
Giang Tầm ngoan ngoãn gật đầu.
Dặn dò xong, Phó Dĩ Hành vội vàng rời khỏi văn phòng.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, phòng làm việc rơi vào yên tĩnh.
Giang Tầm lấy lại tinh thần, tiếp tục sửa đổi bản BP của mình theo yêu cầu của Phó Dĩ Hành.
Nhìn vào màn hình máy tính, cô hơi thất thần.
Trong một thoáng, cô đã có ảo giác quay về quãng thời gian ở nước ngoài khi đó.
Bình luận facebook