Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 125
Giải quyết xong tên cuối cùng, Hoàng Yến Chi mới có thời gian nhìn Cố Hiên. Cậu ta đang ngồi trên người một gã đàn ông, vừa đấm liên tục vào mặt gã vừa làu bàu.
“Dám đánh mặt của ông này! Không biết đánh người là không được đánh mặt sao? Mặt ông đắt giá như vậy, mày có đền nổi không? À, tao thấy mày ghen tị với sắc đẹp của tao thì có! Có phải thấy tao đẹp trai hơn mày nên mày mới nhắm ngay mặt tao mà đánh không?” Nói rồi, anh ta lại đấm một đấm thật mạnh vào mặt gã:“Cho mày dám đánh mặt tao này! Lần sau còn dám đánh mặt của tao thì tao sẽ đánh mày thành đầu heo.”
Cái gã đã bị đánh thành đầu heo nào đó: “...”
Hoàng Yến Chi câm nín dời mắt, nhẹ giọng gọi: “Cố Hiên.”
Cố Hiên lập tức tỉnh hồn đứng dậy, vui vẻ chạy đến cạnh Hoàng Yến Chi: “Chị dâu nhỏ.”
Hoàng Yến Chi nhìn mặt Cố Hiên, ngoại trừ trên má phải có vết bầm nhỏ ra thì không còn vết thương gì khác. Cô đồng cảm nhìn đầu heo dưới đất, sau đó nhìn về phía Triệu Viêm.
Triệu Viêm còn chưa hồi hồn lại từ cơn đau bên dưới thì đàn em bị đánh gục hết. Cả căn phòng hỗn loạn, cô ả của hắn thì rúc trong góc, không dám ra ngoài.
Hoàng Yến Chi từ trên cao nhìn xuống Triệu Viêm: “Bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?”
Ngược sáng nên Triệu Viêm không thấy rõ vẻ mặt của Hoàng Yến Chi hắn hung ác nói: “Đây là địa bàn của tao, không có lệnh của tao, mày đừng mơ có thể đi ra ngoài! Tao thừa nhận bản lĩnh mày không tệ, nhưng trong sòng bạc của tao không chỉ có vài người thế này. Nếu không muốn cụt tay cụt chân thì tốt nhất thành thật xin lỗi cho tao. Bây giờ đã không thể giải quyết chỉ bằng một tờ giấy nợ nữa.”
“Ha ha, tao nói này Triệu Viêm, có phải vì mày không biết xấu hổ nên mới bị nhà họ Triệu đuổi ra khỏi nhà không?” Cố Hiên thong thả đi qua ngồi xổm cạnh Triệu Viêm: “Bây giờ mày thua dưới tay bọn tao mà giọng điệu vẫn ngông cuồng như thế, da mặt của mày đâu rồi?”
Trên trán Triệu Viêm vẫn còn đổ mồ hôi lạnh, dưới người đau đớn từng cơn. Cô ả này ra tay thật độc ác, không biết còn dùng được hay không, nếu không thể dùng được nữa thì hắn sẽ giết cô, mặc kệ cô có phải người nhà họ Hoàng hay không! Giết đi rồi cao chạy xa bay, nhà họ Hoàng cũng không thể bắt hắn được.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị mở ra, một gã đàn ông hoảng hốt đi đến, thấy tình cảnh bên trong phòng thì vẻ hoảng hốt trên mặt càng thêm rõ rệt. Gã chạy lại Triệu Viêm đỡ hắn lên: “Đại ca, Lão Đại đến rồi.”
Nét mặt của Triệu Viêm thay đổi, khác với tên đàn em kia, vẻ mặt hắn đầy vui mừng. Lão Đại đến thật đúng lúc, chắc là anh ấy sẽ không dễ dàng buông tha cho hai người này.
Chưa đợi Triệu Viêm đi ra ngoài thì đã có người đi vào. Hoàng Yến Chi nhìn sang thì bỗng thấy vui vẻ, hóa ra là người quen, chính là A Nam bên cạnh Dương Long.
A Nam và Dương Long đến sòng bạc kiểm tra, kết quả vừa vào cửa đã nghe đàn em nói trong sòng bạc có người gây chuyện, Triệu Viêm và đàn em đều bị đánh. Vì vậy anh ta bèn tới xem, không ngờ lại là Hoàng Yến Chi.
“Hoàng tiểu thư, sao cô lại ở đây?” A Nam hỏi.
Hoàng Yến Chi không thấy bất ngờ vì anh ta biết thân phận của cô, chỉ liếc Triệu Viêm: “Có người không giỏi đổ xúc xắc, thua mà không nhận, ép người khác ký giấy nợ nên đã thành ra bộ dạng như anh thấy bây giờ đấy.”
A Nam vừa nghe xong đã biết chuyện gì xảy ra, còn chưa kịp nói gì thì Dương Long đã đi vào. Thấy Hoàng Yến Chi, Dương Long cũng rất ngạc nhiên.
Lúc thấy A Nam, Hoàng Yến Chi đã nghĩ sẽ gặp Dương Long, không ngờ lại gặp thật. Đây là lần đầu tiên họ gặp lại kể từ lần ở phía Tây thành phố. Dương Long lần trước còn chưa biết thân phận cô, bây giờ biết rồi, anh ta sẽ làm sao?
Ngay lúc thấy Hoàng Yến Chi, sắc mặt Dương Long liền hơi thay đổi, rồi lập tức trở lại bình thường. Nhìn xung quanh, rồi lại nhìn Hoàng Yến Chi, anh ta trầm giọng hỏi: “Hoàng tiểu thư, chuyện này là...” Anh ta gọi cô là “Hoàng tiểu thư“.
Mắt Hoàng Yến Chi chợt lóe, không nói gì. A Nam thấy thế thì đi đến cạnh Dương Long lặp lại lời cô vừa nói.
Lúc này, vẻ mặt Triệu Viêm đã không còn sự vui mừng nữa. Hắn không ngờ Dương Long lại biết Hoàng Yến Chi, nén đau đứng dậy giải thích: “Lão Đại, anh đừng nghe cô ta nói bậy. Vì bọn họ thua cược mà không nhận nên em mới giữ người lại.”
Dương Long là ai? Dù gì cũng lăn lộn ngoài đời lâu như vậy, anh ta đâu thể nghe người khác nói vài câu đã tin ngay?
Anh ta không tin Hoàng Yến Chi cũng không tin Triệu Viêm, chỉ nhìn mấy người đàn ông đang lăn lộn dưới đất,: “Bọn mày nói xem có chuyện gì? Nói thật cho tao, nếu không... bọn mày biết thủ đoạn của tao rồi đấy.”
Bọn họ vô thức phát run lên, Dương Long có thể ngồi vững nhiều năm ở vị trí Lão Đại của Bạch Long thì thủ đoạn tất nhiên là không cần phải nhắc đến.
Một người đàn ông bị thương nhẹ nhìn ánh mắt của Triệu Viêm, đang định nói thì A Nam bỗng lên tiếng: “Lão Đại nói phải nói thật, nếu có giấu giếm...” Anh ta không nói hết câu, nhưng gã đàn ông kia đã hiểu ý
Triệu Viêm nhìn gã, vẻ mặt gã liền hiện chút do dự, cắn răng một cái rồi quyết định nói thật: “Trước đó em trai của anh Triệu có mâu thuẫn với hai vị này nên bị người ta dạy dỗ. Sau khi anh Triệu biết được thì rất tức giận, bèn sai người gài bẫy tên này, khiến cậu ta thua hết mấy nghìn vạn. Sau đó tên này lập tức gọi điện thoại cho cô gái này. Sau khi cô gái này đến nơi, anh Triệu nói chơi một ván xúc xắc...” Gã lực lưỡng này kể hết mọi chuyện đã xảy ra một cách rành mạch, ngay cả những chuyện mà Hoàng Yến Chi không biết cũng nói hết.
“Lão Đại, mọi chuyện chính là như vậy.” Gã nói xong liền cảm nhận được ánh mắt như muốn giết người của Triệu Viêm bắn tới, bèn vô thức xích lại gần A Nam hơn.
Trên mặt Dương Long không hề hiện chút cảm xúc nào, anh ta chỉ nhìn Triệu Viêm với vẻ mặt bình tĩnh: “Những gì nó nói đều là thật?”
Triệu Viêm rất muốn phủ nhận, nhưng chuyện này không phải hắn phủ nhận là có thể giải quyết được. Mặt hắn đầy vẻ chán nản, cúi đầu xuống, “Dạ.”
Dương Long giơ chân đá Triệu Viêm một cước thật mạnh, đá văng hắn vào góc tường, khiến hắn bị đá đến nỗi hộc máu.
Cố Hiên thấy vậy thì kinh hồn bạt vía, lòng dạ của Lão Đại bang Bạch Long này thật độc ác, đối xử với thuộc hạ của mình mà cũng ác như vậy.
Triệu Viêm đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, nhưng cũng không hề dám kêu đau. Hắn không phải vừa mới vào đây, nên đã sớm biết thủ đoạn của Dương Long rồi, dù sao bây giờ im lặng chịu đựng vẫn còn tốt hơn là sau này bị tính sổ.
Dương Long không hề liếc Triệu Viêm, mà chỉ nhìn Hoàng Yến Chi: “Chuyện này nể tình tôi, cứ như vậy đã. Về sau tôi nhất định sẽ đền bù thỏa đáng để Hoàng tiểu thư thấy hài lòng. Hoàng tiểu thư thấy sao?”
Hoàng Yến Chi cười mỉm: “Dương Lão Đại đã lên tiếng thì dù gì cũng nên nể mặt rồi. Còn chuyện đền bù thì thôi, chỉ mong sau này Dương Lão Đại có thể quản lý thuộc hạ của mình thật tốt, nếu còn có lần thứ ba thì tôi cũng không dễ nói chuyện như vậy đâu.”
Dương Long mỉm cười ôn hòa: “Đương nhiên rồi, nếu sau này bọn chúng còn dám đến tìm Hoàng tiểu thư gây phiền phức thì cô cứ việc đánh chết bọn họ. Dương Long tôi tuyệt đối không nói hai lời.”
“Không chỉ là tôi, còn cả bạn bè bên cạnh tôi nữa.” Hoàng Yến Chi bổ sung thêm một câu.
“Đương nhiên.”
“Vậy tôi và bạn tôi bây giờ có thể đi rồi chứ?”
Dương Long nhường đường, làm động tác mời. Hoàng Yến Chi dẫn Cố Hiên đi ra ngoài trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
“Phù, cuối cùng cũng xong rồi.” Cố Hiên thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi đúng là dọa chết anh ta, còn tưởng Dương Long không nói câu nào đã khai đao với bọn họ chứ.
“Chị dâu nhỏ, sao chị lại quen Dương Long vậy?” Cố Hiên tò mò nhìn Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi liếc anh ta: “Anh đã từng nghe câu này chưa?”
“Cái gì?”
“Sự tò mò hại chết con mèo.”
Cố Hiên: “...”
Thấy Hoàng Yến Chi đi xa, Cố Hiên bèn vội vàng đuổi theo, bỏ qua vấn đề vừa rồi: “Chị dâu nhỏ, sao chị chơi xúc xắc hay quá vậy? Có thể dạy cho tôi một chút không?”
Rõ ràng không có động tác hoa mỹ nào, nhưng kết quả lại khiến người khác phải nể phục.
Cố Hiên phát hiện, Hoàng Yến Chi cứ như một ngọn núi sâu, càng đi sâu vào trong sẽ càng không thấy rõ được cô sâu hay cạn, trên người cô dường như có rất nhiều bí mật, mãi mãi không thể nhìn thấu được.
“Cố Hiên.” Hoàng Yến Chi dừng bước, nói.
Cố Hiên vô thức ngừng lại: “Sao vậy, chị dâu nhỏ?”
“Chuyện lần này tôi sẽ kể lại toàn bộ với Quân Hạo Kiện.” Giọng điệu của cô nghiêm túc, không hề có chút đùa giỡn nào.
Cố Hiên biến sắc: “Đừng mà chị dâu nhỏ, chuyện này tuyệt đối không thể nói cho đại ca biết được. Nếu đại ca biết sẽ đánh chết tôi mất, chị nhẫn tâm nhìn tôi bị đại ca đánh chết sao?”
“Đại ca tuyệt đối sẽ không đánh chết anh đâu.” Chỉ dạy dỗ cậu thật tốt thôi.
Mẹ Cố Hiên làm trong bộ ngoại giao, quanh năm đều ở nước ngoài, dĩ nhiên sẽ không quản lý được đứa con trai này. Tuy Cố Hiên ở nhà họ Cố nhưng cái tính nết này đích thị là thiếu gia ăn chơi trác táng điển hình.
Ngày thường anh ta không sợ trời không sợ đất, chuyện gì cũng dám làm, tai họa gì cũng dám xông vào. Lần trước là đua xe ngầm, lần này là sòng bạc ngầm, vậy tiếp theo nữa là gì?
Nếu người Cố Hiên sợ nhất là Quân Hạo Kiện, vậy thì giao anh ta cho Quân Hạo Kiện chính là lựa chọn tốt nhất.
Cố Hiên đi theo sau lưng Hoàng Yến Chi hệt như quả cà bị nhúng sương: “Chị dâu nhỏ, đừng nói cho đại ca biết được không? Tôi biết mình làm sai rồi, sau này sẽ không phạm sai lầm tương tự nữa.” Anh ta biết hành vi của mình quá bốc đồng, bị người khác khiêu khích một cái đã không thèm quan tâm đến chuyện gì nữa.
“Dám đánh mặt của ông này! Không biết đánh người là không được đánh mặt sao? Mặt ông đắt giá như vậy, mày có đền nổi không? À, tao thấy mày ghen tị với sắc đẹp của tao thì có! Có phải thấy tao đẹp trai hơn mày nên mày mới nhắm ngay mặt tao mà đánh không?” Nói rồi, anh ta lại đấm một đấm thật mạnh vào mặt gã:“Cho mày dám đánh mặt tao này! Lần sau còn dám đánh mặt của tao thì tao sẽ đánh mày thành đầu heo.”
Cái gã đã bị đánh thành đầu heo nào đó: “...”
Hoàng Yến Chi câm nín dời mắt, nhẹ giọng gọi: “Cố Hiên.”
Cố Hiên lập tức tỉnh hồn đứng dậy, vui vẻ chạy đến cạnh Hoàng Yến Chi: “Chị dâu nhỏ.”
Hoàng Yến Chi nhìn mặt Cố Hiên, ngoại trừ trên má phải có vết bầm nhỏ ra thì không còn vết thương gì khác. Cô đồng cảm nhìn đầu heo dưới đất, sau đó nhìn về phía Triệu Viêm.
Triệu Viêm còn chưa hồi hồn lại từ cơn đau bên dưới thì đàn em bị đánh gục hết. Cả căn phòng hỗn loạn, cô ả của hắn thì rúc trong góc, không dám ra ngoài.
Hoàng Yến Chi từ trên cao nhìn xuống Triệu Viêm: “Bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?”
Ngược sáng nên Triệu Viêm không thấy rõ vẻ mặt của Hoàng Yến Chi hắn hung ác nói: “Đây là địa bàn của tao, không có lệnh của tao, mày đừng mơ có thể đi ra ngoài! Tao thừa nhận bản lĩnh mày không tệ, nhưng trong sòng bạc của tao không chỉ có vài người thế này. Nếu không muốn cụt tay cụt chân thì tốt nhất thành thật xin lỗi cho tao. Bây giờ đã không thể giải quyết chỉ bằng một tờ giấy nợ nữa.”
“Ha ha, tao nói này Triệu Viêm, có phải vì mày không biết xấu hổ nên mới bị nhà họ Triệu đuổi ra khỏi nhà không?” Cố Hiên thong thả đi qua ngồi xổm cạnh Triệu Viêm: “Bây giờ mày thua dưới tay bọn tao mà giọng điệu vẫn ngông cuồng như thế, da mặt của mày đâu rồi?”
Trên trán Triệu Viêm vẫn còn đổ mồ hôi lạnh, dưới người đau đớn từng cơn. Cô ả này ra tay thật độc ác, không biết còn dùng được hay không, nếu không thể dùng được nữa thì hắn sẽ giết cô, mặc kệ cô có phải người nhà họ Hoàng hay không! Giết đi rồi cao chạy xa bay, nhà họ Hoàng cũng không thể bắt hắn được.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị mở ra, một gã đàn ông hoảng hốt đi đến, thấy tình cảnh bên trong phòng thì vẻ hoảng hốt trên mặt càng thêm rõ rệt. Gã chạy lại Triệu Viêm đỡ hắn lên: “Đại ca, Lão Đại đến rồi.”
Nét mặt của Triệu Viêm thay đổi, khác với tên đàn em kia, vẻ mặt hắn đầy vui mừng. Lão Đại đến thật đúng lúc, chắc là anh ấy sẽ không dễ dàng buông tha cho hai người này.
Chưa đợi Triệu Viêm đi ra ngoài thì đã có người đi vào. Hoàng Yến Chi nhìn sang thì bỗng thấy vui vẻ, hóa ra là người quen, chính là A Nam bên cạnh Dương Long.
A Nam và Dương Long đến sòng bạc kiểm tra, kết quả vừa vào cửa đã nghe đàn em nói trong sòng bạc có người gây chuyện, Triệu Viêm và đàn em đều bị đánh. Vì vậy anh ta bèn tới xem, không ngờ lại là Hoàng Yến Chi.
“Hoàng tiểu thư, sao cô lại ở đây?” A Nam hỏi.
Hoàng Yến Chi không thấy bất ngờ vì anh ta biết thân phận của cô, chỉ liếc Triệu Viêm: “Có người không giỏi đổ xúc xắc, thua mà không nhận, ép người khác ký giấy nợ nên đã thành ra bộ dạng như anh thấy bây giờ đấy.”
A Nam vừa nghe xong đã biết chuyện gì xảy ra, còn chưa kịp nói gì thì Dương Long đã đi vào. Thấy Hoàng Yến Chi, Dương Long cũng rất ngạc nhiên.
Lúc thấy A Nam, Hoàng Yến Chi đã nghĩ sẽ gặp Dương Long, không ngờ lại gặp thật. Đây là lần đầu tiên họ gặp lại kể từ lần ở phía Tây thành phố. Dương Long lần trước còn chưa biết thân phận cô, bây giờ biết rồi, anh ta sẽ làm sao?
Ngay lúc thấy Hoàng Yến Chi, sắc mặt Dương Long liền hơi thay đổi, rồi lập tức trở lại bình thường. Nhìn xung quanh, rồi lại nhìn Hoàng Yến Chi, anh ta trầm giọng hỏi: “Hoàng tiểu thư, chuyện này là...” Anh ta gọi cô là “Hoàng tiểu thư“.
Mắt Hoàng Yến Chi chợt lóe, không nói gì. A Nam thấy thế thì đi đến cạnh Dương Long lặp lại lời cô vừa nói.
Lúc này, vẻ mặt Triệu Viêm đã không còn sự vui mừng nữa. Hắn không ngờ Dương Long lại biết Hoàng Yến Chi, nén đau đứng dậy giải thích: “Lão Đại, anh đừng nghe cô ta nói bậy. Vì bọn họ thua cược mà không nhận nên em mới giữ người lại.”
Dương Long là ai? Dù gì cũng lăn lộn ngoài đời lâu như vậy, anh ta đâu thể nghe người khác nói vài câu đã tin ngay?
Anh ta không tin Hoàng Yến Chi cũng không tin Triệu Viêm, chỉ nhìn mấy người đàn ông đang lăn lộn dưới đất,: “Bọn mày nói xem có chuyện gì? Nói thật cho tao, nếu không... bọn mày biết thủ đoạn của tao rồi đấy.”
Bọn họ vô thức phát run lên, Dương Long có thể ngồi vững nhiều năm ở vị trí Lão Đại của Bạch Long thì thủ đoạn tất nhiên là không cần phải nhắc đến.
Một người đàn ông bị thương nhẹ nhìn ánh mắt của Triệu Viêm, đang định nói thì A Nam bỗng lên tiếng: “Lão Đại nói phải nói thật, nếu có giấu giếm...” Anh ta không nói hết câu, nhưng gã đàn ông kia đã hiểu ý
Triệu Viêm nhìn gã, vẻ mặt gã liền hiện chút do dự, cắn răng một cái rồi quyết định nói thật: “Trước đó em trai của anh Triệu có mâu thuẫn với hai vị này nên bị người ta dạy dỗ. Sau khi anh Triệu biết được thì rất tức giận, bèn sai người gài bẫy tên này, khiến cậu ta thua hết mấy nghìn vạn. Sau đó tên này lập tức gọi điện thoại cho cô gái này. Sau khi cô gái này đến nơi, anh Triệu nói chơi một ván xúc xắc...” Gã lực lưỡng này kể hết mọi chuyện đã xảy ra một cách rành mạch, ngay cả những chuyện mà Hoàng Yến Chi không biết cũng nói hết.
“Lão Đại, mọi chuyện chính là như vậy.” Gã nói xong liền cảm nhận được ánh mắt như muốn giết người của Triệu Viêm bắn tới, bèn vô thức xích lại gần A Nam hơn.
Trên mặt Dương Long không hề hiện chút cảm xúc nào, anh ta chỉ nhìn Triệu Viêm với vẻ mặt bình tĩnh: “Những gì nó nói đều là thật?”
Triệu Viêm rất muốn phủ nhận, nhưng chuyện này không phải hắn phủ nhận là có thể giải quyết được. Mặt hắn đầy vẻ chán nản, cúi đầu xuống, “Dạ.”
Dương Long giơ chân đá Triệu Viêm một cước thật mạnh, đá văng hắn vào góc tường, khiến hắn bị đá đến nỗi hộc máu.
Cố Hiên thấy vậy thì kinh hồn bạt vía, lòng dạ của Lão Đại bang Bạch Long này thật độc ác, đối xử với thuộc hạ của mình mà cũng ác như vậy.
Triệu Viêm đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, nhưng cũng không hề dám kêu đau. Hắn không phải vừa mới vào đây, nên đã sớm biết thủ đoạn của Dương Long rồi, dù sao bây giờ im lặng chịu đựng vẫn còn tốt hơn là sau này bị tính sổ.
Dương Long không hề liếc Triệu Viêm, mà chỉ nhìn Hoàng Yến Chi: “Chuyện này nể tình tôi, cứ như vậy đã. Về sau tôi nhất định sẽ đền bù thỏa đáng để Hoàng tiểu thư thấy hài lòng. Hoàng tiểu thư thấy sao?”
Hoàng Yến Chi cười mỉm: “Dương Lão Đại đã lên tiếng thì dù gì cũng nên nể mặt rồi. Còn chuyện đền bù thì thôi, chỉ mong sau này Dương Lão Đại có thể quản lý thuộc hạ của mình thật tốt, nếu còn có lần thứ ba thì tôi cũng không dễ nói chuyện như vậy đâu.”
Dương Long mỉm cười ôn hòa: “Đương nhiên rồi, nếu sau này bọn chúng còn dám đến tìm Hoàng tiểu thư gây phiền phức thì cô cứ việc đánh chết bọn họ. Dương Long tôi tuyệt đối không nói hai lời.”
“Không chỉ là tôi, còn cả bạn bè bên cạnh tôi nữa.” Hoàng Yến Chi bổ sung thêm một câu.
“Đương nhiên.”
“Vậy tôi và bạn tôi bây giờ có thể đi rồi chứ?”
Dương Long nhường đường, làm động tác mời. Hoàng Yến Chi dẫn Cố Hiên đi ra ngoài trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
“Phù, cuối cùng cũng xong rồi.” Cố Hiên thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi đúng là dọa chết anh ta, còn tưởng Dương Long không nói câu nào đã khai đao với bọn họ chứ.
“Chị dâu nhỏ, sao chị lại quen Dương Long vậy?” Cố Hiên tò mò nhìn Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi liếc anh ta: “Anh đã từng nghe câu này chưa?”
“Cái gì?”
“Sự tò mò hại chết con mèo.”
Cố Hiên: “...”
Thấy Hoàng Yến Chi đi xa, Cố Hiên bèn vội vàng đuổi theo, bỏ qua vấn đề vừa rồi: “Chị dâu nhỏ, sao chị chơi xúc xắc hay quá vậy? Có thể dạy cho tôi một chút không?”
Rõ ràng không có động tác hoa mỹ nào, nhưng kết quả lại khiến người khác phải nể phục.
Cố Hiên phát hiện, Hoàng Yến Chi cứ như một ngọn núi sâu, càng đi sâu vào trong sẽ càng không thấy rõ được cô sâu hay cạn, trên người cô dường như có rất nhiều bí mật, mãi mãi không thể nhìn thấu được.
“Cố Hiên.” Hoàng Yến Chi dừng bước, nói.
Cố Hiên vô thức ngừng lại: “Sao vậy, chị dâu nhỏ?”
“Chuyện lần này tôi sẽ kể lại toàn bộ với Quân Hạo Kiện.” Giọng điệu của cô nghiêm túc, không hề có chút đùa giỡn nào.
Cố Hiên biến sắc: “Đừng mà chị dâu nhỏ, chuyện này tuyệt đối không thể nói cho đại ca biết được. Nếu đại ca biết sẽ đánh chết tôi mất, chị nhẫn tâm nhìn tôi bị đại ca đánh chết sao?”
“Đại ca tuyệt đối sẽ không đánh chết anh đâu.” Chỉ dạy dỗ cậu thật tốt thôi.
Mẹ Cố Hiên làm trong bộ ngoại giao, quanh năm đều ở nước ngoài, dĩ nhiên sẽ không quản lý được đứa con trai này. Tuy Cố Hiên ở nhà họ Cố nhưng cái tính nết này đích thị là thiếu gia ăn chơi trác táng điển hình.
Ngày thường anh ta không sợ trời không sợ đất, chuyện gì cũng dám làm, tai họa gì cũng dám xông vào. Lần trước là đua xe ngầm, lần này là sòng bạc ngầm, vậy tiếp theo nữa là gì?
Nếu người Cố Hiên sợ nhất là Quân Hạo Kiện, vậy thì giao anh ta cho Quân Hạo Kiện chính là lựa chọn tốt nhất.
Cố Hiên đi theo sau lưng Hoàng Yến Chi hệt như quả cà bị nhúng sương: “Chị dâu nhỏ, đừng nói cho đại ca biết được không? Tôi biết mình làm sai rồi, sau này sẽ không phạm sai lầm tương tự nữa.” Anh ta biết hành vi của mình quá bốc đồng, bị người khác khiêu khích một cái đã không thèm quan tâm đến chuyện gì nữa.
Bình luận facebook