• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NGỌT NGÀO TRONG HÔN NHÂN (3 Viewers)

  • Chương 126

Hôm nay, lúc đưa Quân lão gia về nhà, nghe thấy ông nội dặn dò nhân viên cảnh vệ trong nhà ngày mai đến sân bay đón cô của Quân Hạo Kiện là Quân Giai Uyển, cô mới biết thì ra người cô quanh năm ở nước ngoài sắp trở về.



Nói đến người cô này, năm đó cũng là một nhân vật nổi tiếng trong Đại Viện, cùng cấp bậc cha chú của Hoàng Yến Chi đồng lứa với Hoàng Quang Nghị. Bà ấy là một nữ anh hùng, vì từ nhỏ đã được Quân lão gia nuôi dưỡng như con trai nên tính tình cũng hùng hổ, lanh lẹ, võ nghệ của bà ngay cả bộ đội đặc công bình thường cũng không theo kịp. Năm đó bà cũng đã thật sự rèn luyện mấy năm ở quân đội, thành tích nổi bật.



Ngay lúc tất cả mọi người đều nghĩ bà sẽ tiếp tục làm trong quân đội thì bà lại chọn giải nghệ, vào bộ ngoại giao, sau đó lấy công tử nhà họ Cố là Cố Triệt Khiêm.



Mọi chuyện phát triển như thế khiến tất cả mọi người đều lác mắt.



Nhưng sau khi sinh Cố Hiên chưa được bao lâu, bà lại ly hôn với Cố Triệt Khiêm, sau đó xuất ngoại, từ đó đến nay vẫn đảm nhiệm vị trí đại sứ nước T ở nước Anh, quanh năm không về nước, thậm chí bà cũng đã nhiều năm không ăn tết ở trong nước, lần này là về đón năm mới.



Biết bà sắp về, Hoàng Yến Chi liền chủ động nhận nhiệm vụ này.



Cô đã từng gặp người cô này vào hai năm trước, Quân Giai Uyển từng chở về một chuyến, Hoàng Yến Chi lúc đó đang ở nhà họ Quân.



................



Rạng sáng hôm sau, Hoàng Yến Chi thức dậy chạy bộ như thường lệ, sau đó lái xe đến sân bay.



Lúc cô đến sân bay thì máy bay vẫn chưa hạ cánh. Hoàng Yến Chi dừng xe, đi ra khu đón khách. Chờ thêm một lát nữa thì thấy Quân Giai Uyển xuất hiện từ bên trong. Bà mặc vest chuyên nghiệp, bên ngoài khoác một chiếc áo nỉ màu đen, vẫn khéo léo như trong trí nhớ của cô.



Quân Giai Uyển đã biết trước hôm nay Hoàng Yến Chi đến đón bà, vừa di ra đã thấy Hoàng Yến Chi đứng lẫn trong đám người. Con bé này rất nổi bật, dù chỉ đứng trong đám đông, không nói câu nào, nhưng vẫn hấp dẫn sự chú ý của mọi người.



"Cô". Hoàng Yến Chi nhận lấy hành lý trong tay Quân Giai Uyển. Bà cũng không giành với cô mà để cô kéo, trong hành lý của bà chỉ có vài bộ quần áo để thay, cùng với quà tặng cho người nhà nên không nặng lắm.



Hoàng Yến Chi dẫn Quân Giai Uyển đến chỗ xe, cất hành lý rồi mới mở ghế lái.



"Chúng ta đã không gặp nhau hai năm rồi nhỉ?" Quân Giai Uyển hỏi.



Hoàng Yến Chi gật đầu, vẫn dáng vẽ lạnh lùng đó, nhưng giọng nói thì rất dịu dàng: "Hai năm lẻ ba tháng ạ."



Quân Giai Uyển mỉm cười, nhìn Hoàng Yến Chi hơi xúc động: "Năm đó, lúc cô thấy cháu thì đã rất thích cháu rồi, còn đang cảm thán nếu cháu là con gái cô thì tốt biết mấy, ai ngờ cuối cùng vẫn trở thành người nhà họ Quân chúng ta." Duyên phận thế này, quả thật. khiến người ta không tin cũng không được.



Hoàng Yến Chi không biết trả lời thế nào, hơi cong môi cười.



Quân Giai Uyển trùng hợp nghiêng đầu thì thấy cô hơi nâng khóe môi, trong mắt bà hiện vẻ ngạc nhiên. Hoàng Yến Chi quả thật chính là cô gái đẹp nhất trong số những người mà bà từng gặp, dù chỉ là động tác hơi cong môi cũng cực kỳ gợi cảm và quyến rũ.



Nhớ mấy tháng trước, lúc Quân lão gia gọi điện thoại cho bà còn phàn nàn Quân Hạo Kiện thường xuyên không về nhà, ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn chưa có vợ, còn khen ngợi cô bé Hoàng Yến Chi thông minh hiểu chuyện... không hề giấu giếm sự hài lòng về Hoàng Yến Chi.



Bà còn tưởng rằng tình cảm yêu thích đó của ông cụ là nỗi nhớ mong mà thôi, không ngờ mấy tháng sau, Hoàng Yến Chi đã thật sự trở thành cháu dâu nhà họ Quân.



"Lần này cô trở về bao lâu ạ?" Hoàng Yến Chi chủ động hỏi.



"Khoảng nữa tháng." Quân Giai Uyển mỉm cười: " Mấy năm nay không ăn tết ở nhà, lần này cuối cùng cũng có thể đón năm mới ở nhà rồi."



"Nghe cô sắp trở về, ông nội rất vui, sáng nay còn dặn dò dì Triệu mua những món mà cô thích ăn."



Nhắc đến người ba già ở nhà, Quân Giai Uyển lại thấy áy náy. Sau khi anh trai và chị dâu qua đời, bà là đứa con duy nhất trong nhà, nhẽ ra phải ở cạnh chăm sóc ông, nhưng lại vì bản thân bà tùy hứng nên mới xa nhà nhiều năm như vậy.



"Ông nội cháu khỏe không." Quân Giai Uyển hỏi, mặc dù thường xuyên gọi điện nói chuyện với ông, nhưng không nhìn thấy người nên trong lòng bà vẫn luôn lo lắng, mà ông cụ thì lại có cái tính xấu che tốt khoe.



"Ông nội vẫn khỏe ạ, nhưng dạo trước đi kiểm tra thì phát hiện lượng đường trong máu hơi cao, cho nên dạo này không cho ông ăn nhiều thịt, vì thế mà ông rất tức giận." Hoàng Yến Chi kiên nhẫn kể lại cuộc sống hằng ngày của Quân lão gia.



Nghe nói ông cụ không được ăn thì nên nổi giận như đứa trẻ, Quân Giai Uyển cười rộ lên: "Cô và Hạo Kiện không thường xuyên ở nhà, phiền cháu quan tâm đến ông nhiều hơn."



"Ông nội rất tốt, trước kia khi cháu còn chưa lấy Hạo Kiện, cháu cũng thường xuyên đến thăm ông, nói chuyện phiếm uống trà." Hoàng Yến Chi nở nụ cười thản nhiên. Cô thật sự rất thích Quân lão gia, ông ấy cũng giống như ông nội cô, là một người trưởng bối cực kỳ tốt.



"Cô về Đại Viện trước hay đến nhà họ Cố thăm Cố Hiên trước ạ?" Đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Hoàng Yến Chi hỏi Quân Giai Uyển.



Vẻ mặt Quân Giai Uyển trở nên hoản hốt: "Về Đại Viện đi, cô còn chưa nói với Cố Hiên chuyện cô trở về, lát nữa cô gọi điện thoại bảo nó đến Đại Viện."



Hoàng Yến Chi cứ như không nhìn thấy lúc Quân Giai Uyển thất thần, chỉ cười nói: "Chắc chắn ông nội đang chờ trước cổng chính rồi."



Quân Giai Uyển cũng cười theo, lấy điện thoại gọi cho Cố Hiên, trò chuyện điện thoại xong, Quân Giai Uyển không quên nói thêm một câu:".... Đừng nói cho ba con biết là mẹ về."



Cố Hiên ở đầu day bên kia nhìn thoáng qua người đứng bên cạnh đang nghe lén anh ta và mẹ nói chuyện, nghe thấy câu cuối cùng, đôi mắt ông ấy lập tức ảm đạm, khe khẽ thở dài trong lòng.



"Vậy...ba, con đến nhà ông ngoại trước." Cố Hiên lên tiếng, không biết an ủi ba mình thế nào.



Từ bé, Cố Hiên đã biết ba mẹ mình ly hôn. Anh ta và ba sống cùng nhau, mẹ thì ra nước ngoài. Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà hai người đến tận bây giờ vẫn không hề gọi điện thoại cho nhau.



Lớn hơn một chút, Cố Hiên mới biết là do mẹ anh ta chủ động đề nghị ly hôn. Ban đầu, anh ta cứ tưởng giữa hai người xuất hiện người thứ ba, nhưng hai mươi mấy năm trôi qua, ba và mê anh vẫn luôn độc thân, thậm chí ngay cả bóng dáng người thứ ba cũng chẳng thấy.



Nhìn ba cũng không phải là không có tính cảm với mẹ, đã như vậy thì tại sao không ở cùng nhau?



Vấn đề này, Cố Hiên khi còn bé đá từng hỏi ba mình, nhưng Cố Triệt Khiêm vẫn chỉ nhìn anh ta rồi im lặng không nói gì, trong mắt ông có cảm xúc đó mà anh ta không hiểu.



Sau này, anh ta mới biết cảm xúc đó gọi là đau thương.



Anh ta không quản được chuyện của ba mẹ, cũng không muốn quản. Ba mẹ xa cách nhiều năm như vậy, Cố Hiên cũng đã quen rồi.



Cố Triệt Khiêm cười ôn hòa: " Đi đi, đừng quên mang quà cho ông ngoại con."



Cố Hiên vẫy vẫy tay tỏ ý đã biết rồi rời đi.



Cố Triệt Khiêm nhìn theo bóng lưng của con trai, rồi nhìn lại căn phòng trống rỗng, thở dài thườn thượt: " Giai Uyển, em vẫn chưa chịu tha thứ cho anh."



****************



Xe dừng lại trước nhà họ Quân, Quân Giai Uyển vừa liếc mắt đã nhìn thấy Quân lão gia đi tới đi lui trong sân, thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài.



Thấy có xe đến, ông lập tức thẳng lưng, chắp hai tay ra sau, dáng vẻ như vừa mới đi ra.



Quân Giai Uyển thấy vậy liền cười, khóe mắt ươn ướt, chỉ hai năm không gặp mà trên đầu ba già hình như đã nhiều tóc trắng hơn trước, nét nhăn trên mặt càng rõ nét.



Quân Giai Uyển đi đến trước mặt Quân lão gia: " Ba, con về rồi."



Quân lão gia "ừ" một tiếng, quan sát con gái một lúc,



quan sát con gái một lúc, thấy con gái ngoại trừ gầy hơn một chút, còn sắc mặt vẫn tươi tỉnh thì hơi yên tâm, nhưng vẫn tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt, nhìn Quân Giai Uyển: “Về thì về đi, chẳng lẽ còn muốn lão già tôi đến đón cô sao.”



Mặc dù vẻ mặt Quân lão gia đầy ghét bỏ, nhưng Quân Giai Uyển vẫn tươi cười, bước lại gần ôm Quân lão gia một cái: “Ba, con nhớ ba lắm.”



Quân Giai Uyển có thể cảm giác được cả người ba già cứng đờ, sau đó một đôi tay ấm áp đặt lên lưng bà, vỗ nhè nhẹ. Trong lòng bà quặn đau, sống mũi cay cay.



“Được rồi được rồi, lớn như vậy rồi mà không sợ bị con cháu chê cười.” Quân lão gia lầm bầm, nhưng tay vẫn không rút lại, vỗ nhè nhẹ trên lưng con gái, đứa con này trừ lúc trước năm tuổi còn nũng nịu trong ngực ông, thì sau đó ông không còn được ôm lấy một lần.



Hoàng Yến Chi nhìn thấy cảnh này, nở nụ cười dịu dàng, yên lặng xách hành lý vào trong, để lại không gian cho đôi cha con đã nhiều năm không gặp này.



Quân Giai Uyển chui ra khỏi vòng tay của Quân lão gia, Quân lão gia ghét bỏ nhìn bà một cái: “Ở nước ngoài mấy năm còn học bọn Tây mấy trò quỷ này, về thì về, còn ôm cái gì chứ.”



Quân Giai Uyển mặc kệ ba mình lầm bầm, trong mắt đầy ý cười, kéo cánh tay ông.



Đang định đi vào trong nhà thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng động cơ xe, sau đó Cố Hiên liền xuất hiện ở cổng Đại Viện.



“Ông ngoại, mẹ, con tới rồi.” Cố Hiên cười hì hì, nhìn thấy mẹ mình thì liền ôm một cái.



Anh ta đã trưởng thành, cao lớn hơn nhiều, Quân Giai Uyển chỉ có thể đứng đến vai anh ta.



Bà vỗ vai con trai: “Lại cao lên rồi.”



Cố Hiên tỏ vẻ đương nhiên: “Đúng vậy, tiểu gia con còn càng ngày càng đẹp trai nữa đấy.”



“Cháu là tiểu gia của ai chứ?” Quân lão gia âm trầm hỏi một câu.



Cả người Cố Hiên run lên, vội vàng nở nụ cười lấy lòng: “Ông ngoại, cháu ngoại đẹp trai đáng yêu đến thăm ông đây, ông có vui không?”



Quân lão gia hừ lạnh: “Nhìn thấy cháu là mắt ông lại đau. Cháu nói cho ông nghe xem cái đầu vàng chóe này của cháu là cái gì?”



Cố Hiên thầm than không xong, anh ta mấy ngày trước vừa đi nhuộm tóc thành màu nâu nhạt, lại quên Quân lão gia ghét nhất là nhìn thấy trên đầu con trai nhuộm màu linh tinh. Anh ta thế này có tính là tự đâm đầu vào họng súng không?



“Ông ngoại, cái đó... Chẳng phải sắp đến tết rồi sao, người ta nói năm mới con người mới mà, vì thế đây là con người mới của cháu.”



Quân lão gia đã biết cái tính này của cháu ngoại từ trước, ba và mẹ nó đều không như vậy, sao lại sinh được một đứa con trai thế này chứ? Nó lúc bé ngang ngược, bị ông mạnh mẽ dạy dỗ nên còn đỡ, nhưng càng lớn lên thì lại càng ầm ĩ, mỗi lần nhìn thấy nó là ông đều rất tức giận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom