Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131
Có điều, không thể giữ đứa trẻ trong bụng chị ấy lại. Nếu sinh nó ra thì danh tiếng chị ấy chẳng phải mất sạch sao? Sau này làm sao mà lập gia đình được nữa.
Mọi người muốn Doãn Hân Vy phá thai, nhưng chị ấy nhất quyết không chịu, còn lấy cái chết ra uy hiếp rằng bọn họ ép chị ấy bỏ con, thì chị ấy sẽ chết cùng con.
Người nhà họ Doãn hết cách, đành để chị ấy sinh đứa bé đó ra.
Vũ Ân Tuyết là em gái ruột của Vũ Ân Nguyệt. Lúc Doãn Hân Vy sinh con, người nhà họ Hoàng không thể không xuất hiện. Hơn nữa, tính tình chị họ Doãn Hân Vy sòng phẳng dứt khoát, rất hợp với Hoàng Yến Chi. Hai người bọn họ trò chuyện với nhau cũng không tồi, quan hệ thân thiết nên tất nhiên cô cũng đến bệnh viện thăm Doãn Hạo.
Kể cũng lạ, lúc có người khác, Doãn Hạo không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ nhắm mắt ngủ say. Còn lúc Hoàng Yến Chi bước vào, cậu bé lại mở to mắt nhìn cô, sau đó há to miệng, để lộ ra lợi răng màu hồng nhạt.
Những lần sau đó, chỉ cần Hoàng Yến Chi đến, dù Doãn Hạo đang khóc hay là đang ầm ĩ cũng đều sẽ ngoan ngoãn.
Doãn Hân Vy đã nhiều lần nói con trai chị ấy thích gặp Hoàng Yến Chi còn hơn cả người mẹ ruột là chị ấy.
Ban đầu, Hoàng Yến Chi còn không quen lắm, sau này mới dần dần thích Hạt Đậu Nhỏ đáng yêu.
Lần gặp Hạt Đậu Nhỏ vào nửa năm trước, cậu bé chỉ mới hơn hai tuổi, còn chưa nói sõi mà đã rất thích quấn Hoàng Yến Chi, năm nay cậu bé đã nói trôi chảy hơn, lại càng quấn lấy cô không buôn.
“Nếu em không thích trẻ con chúng ta sinh muộn một chút.” Quân Hạo Kiện nghiêm túc nói, đây là lần đầu tiên anh nói với cô về vấn đề sinh con.
Bọn họ tuy kết hôn đã nửa năm, ngủ chung với nhau được mấy tháng, nhưng bụng của Hoàng Yến Chi vẫn không có động tĩnh gì là do Quân Hạo Kiện phòng tránh.
“Thuận theo tự nhiên là được rồi.” Hoàng Yến Chi nói, có thì cô sẽ giữ, thời gian không phải là vấn đề với cô.
Trước đây cô không định sinh con, nhưng nếu là con của cô và Quân Hạo Kiện, thì cô bằng lòng, đồng thời trong lòng còn có một chút mong chờ.
Mặc dù bây giờ cô chưa chuẩn bị để làm mẹ, nhưng cô sẽ học cách làm một người mẹ tốt.
Tuy Hoàng Yến Chi nói như vậy, nhưng Quân Hạo Kiện vẫn quyết định sinh con muộn một chút. Nhưng anh đã quên rằng trên đời này có một câu gọi là “ngoài ý muốn”, còn có một câu nữa là “người tính không bằng trời tính“.
Sau này, khi nhóc quỷ nào đó ra đời, thấy vợ dần dã bỏ quên anh để chăm sóc nhóc quỷ, ngài Quân đã vô số lần hối hận sao trước đây không cẩn thận một chút.
“Dì, dì đi đâu thế ạ? Lúc nãy cháu muốn tìm dì mà mẹ không cho.” Vừa vào cửa, Hạt Đậu Nhỏ Doãn Hạo đã nhào đến ôm đùi Hoàng Yến Chi, ngẩng đầu nhìn cô.
Hoàng Yến Chi đang định khom lưng ôm cậu bé thì anh đã nhanh hơn một bước, ôm cậu bé vào lòng: “Dì cháu gầy, không có sức, ôm cháu sẽ mệt, để dượng ôm cháu.”
Ban đầu Hạt Đậu Nhỏ vẫn muốn nhào vào lòng Hoàng Yến Chi nhưng nghe anh nói cô sẽ mệt, thì liền ngoan ngoãn ngồi vào lòng anh.
Mắt Quân Hạo Kiện tối sầm lại, nhóc con, muốn giành vợ với anh sao? Nhóc còn non lắm!
Chỉ là ngài Quân đắc ý chưa được bao lâu, Hạt Đậu Nhỏ đã lên tiếng: “Dì, tối nay cháu có thể về nhà với dì không? Cháu muốn ngủ với dì.”
Sắc mặt ngài Quân thay đổi, nhìn Hoàng Yến Chi quả nhiên thấy vẻ mặt cô đầy dịu dàng: “Được.”
Lúc thấy sắc mặt Quân Hạo Kiện cô lại bồi thêm một câu: “Nếu mẹ cháu đồng ý.”
“Chuyện gì mà cần chị đồng ý?” Doãn Hân Vy đúng lúc nghe một câu cuối cùng, bèn hỏi.
“Mẹ, tối nay con muốn ngủ với dì, con không trở về nhà.” Hạt Đậu Nhỏ vội nói.
Doãn Hân Vy câm nín nhìn Hoàng Yến Chi đây thật sự là con chị sao? Không phải là con của em giả mạo đấy chứ?
“Mẹ, có được không ạ?” Hạt Đậu Nhỏ hỏi tới cùng, vẻ mặt nôn nóng.
Nhìn dáng vẻ con trai như hận không thể lập tức theo Hoàng Yến Chi đi, Doãn Hân Vy rất đau lòng. Chị ấy đã có thể tưởng tượng đến cảnh Hạt Đậu Nhỏ lớn lên, có vợ quên mẹ rồi.
Sinh con trai có lợi ích gì chứ? Còn chưa lớn đã thành con của người khác rồi.
“Không được.” Doãn Hân Vy từ chối, thấy con trai uất ức lại không nỡ, bèn giải thích.
“Ra tết là mẹ phải đi, sẽ phải một thời gian dài con không gặp mẹ, chẳng lẽ con không muốn ở bên cạnh mẹ nhiều hơn một chút sao? Dì con vẫn ở đây, đợi mẹ đi rồi, con có thể nhờ bà ngoại dẫn con đến thăm dì mà.”
Doãn Hân Vy năm nay phải đến Nam Thành làm việc, không tiện dẫn Hạt Đậu Nhỏ theo, bèn gửi Hạt Đậu Nhỏ ở nhà họ Doãn cho Vũ Ân Tuyết chăm sóc, đây là chuyện chị ấy đã thương lượng với Hạt Đậu Nhỏ.
Khuôn mặt Hạt Đậu Nhỏ hiện lên vẻ khó xử, cậu bé muốn ở bên cạnh mẹ, nhưng cũng không muốn xa dì: “Mẹ, chúng ta cùng nhau đến nhà dì được không? Chúng ta ngủ chung.”
“Tối nay mẹ có việc, không thể ở lại nhà dì.” Doãn Hân Vy nghiêm túc giải thích với con trai.
“Dượng.” Hạt Đậu Nhỏ vỗ vai Quân Hạo Kiện dáng vẻ ông cụ non, “Hôm nay cháu không về nhà dì, cháu muốn ở bên cạnh mẹ. Nếu cháu không ngủ chung với mẹ thì mẹ sẽ khóc. Đợi mẹ đi rồi, cháu sẽ đến tìm dì.”
Hoàng Yến Chi thấy hơi buồn cười, nhìn thoáng qua sắc mặt khá khó coi của Quân Hạo Kiện đoán chắc là người này lại ghen rồi.
“Hạo Hạo, dì cả bế cháu đi ăn cơm nào.” Hoàng Hi Lan đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu, bây giờ mới có cơ hội nói chuyện, bèn giơ tay định ôm Hạt Đậu Nhỏ.
Hạt Đậu Nhỏ nghiêng người, “Cháu không muốn dì ôm, người dì thật là hôi.”
Vẻ mặt Hoàng Hi Lan cứng đờ, người cô ta làm gì hôi, thằng nhóc thối tha không biết tốt xấu này.
Doãn Hân Vy giải thích: “Hạo Hạo dị ứng mùi nước hoa. Lần trước có một đồng nghiệp bế Hạo Hạo, kết quả là cả người nó nổi mẩn đỏ, mấy ngày mới hết.”
Hoàng Hi Lan nhếch môi: “Xin lỗi, chị họ, em không biết Hạo Hạo dị ứng nước hoa.”
“Người không biết không có tội.” Doãn Hân Vy cười khách sáo, chị ấy luôn đối xử với Hoàng Hi Lan bằng thái độ này, thừa khách sáo, nhưng không đủ thân thiết.
Vũ Ân Tuyết đã nhắc chị ấy sửa mấy lần rồi, nhưng Doãn Hân Vy là người thẳng thắn, ân oán rõ ràng, không thích chính là không thích. Chị ấy không thể làm ra vẻ thích, chuyện chị không thích Hoàng Hi Lan bắt nguồn từ một việc lúc còn bé.
Khi đó, Hoàng Yến Chi mất tích, nhà họ Hoàng nhận nuôi Hoàng Hi Lan. Vũ Ân Nguyệt dẫn cô ta đến nhà bọn họ chơi.
Doãn Hân Vy là đứa con gái duy nhất, gia thế lại tốt, nên trong phòng có vài đồ tốt là điều dĩ nhiên, trong đó có một cái ly thủy tinh rất đẹp, là quà sinh nhật ba chị ấy tặng, cũng là món đồ chị ấy thích nhất.
Hoàng Hi Lan đến chơi, thấy thích cái ly thủy tinh này liền khen với chị là cái ly này thật đẹp, cô ta rất thích, còn ngầm ám chỉ chị ấy cho cô ta cái ly đó.
Doãn Hân Vy vờ như không hiểu.
Kết quả là sau khi Hoàng Hi Lan về, chị ấy lại phát hiện cái ly thủy tinh của chị vỡ nát, hỏi tất cả người giúp việc thì có người nói đã thấy Hoàng Hi Lan từng vào phòng chị ấy.
Mặc dù không có bằng chứng là do Hoàng Hi Lan làm, nhưng Doãn Hân Vy có linh cảm, người làm vỡ cái ly chính là cô ta.
Kể từ khi đó, Doãn Hân Vy liền không thích Hoàng Hi Lan. Cô ta lúc đó chỉ mới 11, 12 tuổi mà đã có tâm tư ác độc như vậy, không chiếm được thì hủy bỏ. Người như vậy, dù cô ta có tỏ ra hào phóng nhã nhặn thì chị ấy cũng không thích.
Sau này, Hoàng Yến Chi trở về nhà họ Hoàng, cô em họ này cho chị ấy một cảm giác rất khác, hệt như một ngón núi băng vạn năm không tan. Nhưng sự lạnh nhạt của cô là lạnh nhạt từ trong xương tủy. Từ trong ánh mắt của cô, chị ấy thấy xa cách, thờ ơ, còn có cả sự đơn giản. Cô em họ này không phải là một người có tâm tư phức tạp.
So với Hoàng Hi Lan, Doãn Hân Vy rõ ràng thích Hoàng Yến Chi hơn. Không phải vì cái gọi là máu mủ, mà là vì cô đối xử chân thành với mọi người, không phải trong ngoài bất nhất.
Chị ấy thấy thái độ của Vũ Ân Nguyệt đối xử với hai đứa con gái như vậy, thật sự không hiểu được suy nghĩ của bà. Nếu là chị ấy, khi con mình mất tích, chị ấy tuyệt đối không muốn nhận nuôi con của người khác, lại còn coi con người khác là con ruột, chị tuyết đối không làm nổi.
Càng đừng nói đến chuyện sau khi con ruột trở về lại thiên vị con nuôi, xa cách con ruột, thậm chí còn vì con nuôi mà trách mắng con ruột. Những chuyện này chị thấy không chỉ một lần, lần nào thấy cũng chướng mắt, thậm chí còn cảm thấy dì cả có vấn đề về đầu óc.
Doãn Hân Vy biết Vũ Ân Nguyệt từng bị bệnh nặng vì Hoàng Yến Chi mất tích, nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi hành động như thế này. Chị ấy từng nhiều lần nói chuyện với mẹ mình, mẹ chị và bà ngoại cũng nhiều lần nói chuyện với dì cả, nhưng vẫn không có chút tác dụng nào. Vũ Ân Nguyệt vẫn như thế.
Hơn nữa, Hoàng Hi Lan còn luôn ra vẻ ngây thơ vô tội, nhưng lại thích cướp đồ của người khác. Doãn Hân Vy dần dần không thích đến nhà họ Hoàng nữa, muốn tìm Hoàng Yến Chi thì gọi điện thoại thẳng cho cô, bảo cô ra ngoài.
Hoàng Hi Lan cũng biết cô ta không không được bọn họ thích. Người chị họ này không thích cô ta từ bé, chỉ đập vỡ một cái ly thủy tinh, vậy mà ghi thù đến tận bây giờ, đúng là một người phụ nữ so đo từng chút.
Mọi người muốn Doãn Hân Vy phá thai, nhưng chị ấy nhất quyết không chịu, còn lấy cái chết ra uy hiếp rằng bọn họ ép chị ấy bỏ con, thì chị ấy sẽ chết cùng con.
Người nhà họ Doãn hết cách, đành để chị ấy sinh đứa bé đó ra.
Vũ Ân Tuyết là em gái ruột của Vũ Ân Nguyệt. Lúc Doãn Hân Vy sinh con, người nhà họ Hoàng không thể không xuất hiện. Hơn nữa, tính tình chị họ Doãn Hân Vy sòng phẳng dứt khoát, rất hợp với Hoàng Yến Chi. Hai người bọn họ trò chuyện với nhau cũng không tồi, quan hệ thân thiết nên tất nhiên cô cũng đến bệnh viện thăm Doãn Hạo.
Kể cũng lạ, lúc có người khác, Doãn Hạo không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ nhắm mắt ngủ say. Còn lúc Hoàng Yến Chi bước vào, cậu bé lại mở to mắt nhìn cô, sau đó há to miệng, để lộ ra lợi răng màu hồng nhạt.
Những lần sau đó, chỉ cần Hoàng Yến Chi đến, dù Doãn Hạo đang khóc hay là đang ầm ĩ cũng đều sẽ ngoan ngoãn.
Doãn Hân Vy đã nhiều lần nói con trai chị ấy thích gặp Hoàng Yến Chi còn hơn cả người mẹ ruột là chị ấy.
Ban đầu, Hoàng Yến Chi còn không quen lắm, sau này mới dần dần thích Hạt Đậu Nhỏ đáng yêu.
Lần gặp Hạt Đậu Nhỏ vào nửa năm trước, cậu bé chỉ mới hơn hai tuổi, còn chưa nói sõi mà đã rất thích quấn Hoàng Yến Chi, năm nay cậu bé đã nói trôi chảy hơn, lại càng quấn lấy cô không buôn.
“Nếu em không thích trẻ con chúng ta sinh muộn một chút.” Quân Hạo Kiện nghiêm túc nói, đây là lần đầu tiên anh nói với cô về vấn đề sinh con.
Bọn họ tuy kết hôn đã nửa năm, ngủ chung với nhau được mấy tháng, nhưng bụng của Hoàng Yến Chi vẫn không có động tĩnh gì là do Quân Hạo Kiện phòng tránh.
“Thuận theo tự nhiên là được rồi.” Hoàng Yến Chi nói, có thì cô sẽ giữ, thời gian không phải là vấn đề với cô.
Trước đây cô không định sinh con, nhưng nếu là con của cô và Quân Hạo Kiện, thì cô bằng lòng, đồng thời trong lòng còn có một chút mong chờ.
Mặc dù bây giờ cô chưa chuẩn bị để làm mẹ, nhưng cô sẽ học cách làm một người mẹ tốt.
Tuy Hoàng Yến Chi nói như vậy, nhưng Quân Hạo Kiện vẫn quyết định sinh con muộn một chút. Nhưng anh đã quên rằng trên đời này có một câu gọi là “ngoài ý muốn”, còn có một câu nữa là “người tính không bằng trời tính“.
Sau này, khi nhóc quỷ nào đó ra đời, thấy vợ dần dã bỏ quên anh để chăm sóc nhóc quỷ, ngài Quân đã vô số lần hối hận sao trước đây không cẩn thận một chút.
“Dì, dì đi đâu thế ạ? Lúc nãy cháu muốn tìm dì mà mẹ không cho.” Vừa vào cửa, Hạt Đậu Nhỏ Doãn Hạo đã nhào đến ôm đùi Hoàng Yến Chi, ngẩng đầu nhìn cô.
Hoàng Yến Chi đang định khom lưng ôm cậu bé thì anh đã nhanh hơn một bước, ôm cậu bé vào lòng: “Dì cháu gầy, không có sức, ôm cháu sẽ mệt, để dượng ôm cháu.”
Ban đầu Hạt Đậu Nhỏ vẫn muốn nhào vào lòng Hoàng Yến Chi nhưng nghe anh nói cô sẽ mệt, thì liền ngoan ngoãn ngồi vào lòng anh.
Mắt Quân Hạo Kiện tối sầm lại, nhóc con, muốn giành vợ với anh sao? Nhóc còn non lắm!
Chỉ là ngài Quân đắc ý chưa được bao lâu, Hạt Đậu Nhỏ đã lên tiếng: “Dì, tối nay cháu có thể về nhà với dì không? Cháu muốn ngủ với dì.”
Sắc mặt ngài Quân thay đổi, nhìn Hoàng Yến Chi quả nhiên thấy vẻ mặt cô đầy dịu dàng: “Được.”
Lúc thấy sắc mặt Quân Hạo Kiện cô lại bồi thêm một câu: “Nếu mẹ cháu đồng ý.”
“Chuyện gì mà cần chị đồng ý?” Doãn Hân Vy đúng lúc nghe một câu cuối cùng, bèn hỏi.
“Mẹ, tối nay con muốn ngủ với dì, con không trở về nhà.” Hạt Đậu Nhỏ vội nói.
Doãn Hân Vy câm nín nhìn Hoàng Yến Chi đây thật sự là con chị sao? Không phải là con của em giả mạo đấy chứ?
“Mẹ, có được không ạ?” Hạt Đậu Nhỏ hỏi tới cùng, vẻ mặt nôn nóng.
Nhìn dáng vẻ con trai như hận không thể lập tức theo Hoàng Yến Chi đi, Doãn Hân Vy rất đau lòng. Chị ấy đã có thể tưởng tượng đến cảnh Hạt Đậu Nhỏ lớn lên, có vợ quên mẹ rồi.
Sinh con trai có lợi ích gì chứ? Còn chưa lớn đã thành con của người khác rồi.
“Không được.” Doãn Hân Vy từ chối, thấy con trai uất ức lại không nỡ, bèn giải thích.
“Ra tết là mẹ phải đi, sẽ phải một thời gian dài con không gặp mẹ, chẳng lẽ con không muốn ở bên cạnh mẹ nhiều hơn một chút sao? Dì con vẫn ở đây, đợi mẹ đi rồi, con có thể nhờ bà ngoại dẫn con đến thăm dì mà.”
Doãn Hân Vy năm nay phải đến Nam Thành làm việc, không tiện dẫn Hạt Đậu Nhỏ theo, bèn gửi Hạt Đậu Nhỏ ở nhà họ Doãn cho Vũ Ân Tuyết chăm sóc, đây là chuyện chị ấy đã thương lượng với Hạt Đậu Nhỏ.
Khuôn mặt Hạt Đậu Nhỏ hiện lên vẻ khó xử, cậu bé muốn ở bên cạnh mẹ, nhưng cũng không muốn xa dì: “Mẹ, chúng ta cùng nhau đến nhà dì được không? Chúng ta ngủ chung.”
“Tối nay mẹ có việc, không thể ở lại nhà dì.” Doãn Hân Vy nghiêm túc giải thích với con trai.
“Dượng.” Hạt Đậu Nhỏ vỗ vai Quân Hạo Kiện dáng vẻ ông cụ non, “Hôm nay cháu không về nhà dì, cháu muốn ở bên cạnh mẹ. Nếu cháu không ngủ chung với mẹ thì mẹ sẽ khóc. Đợi mẹ đi rồi, cháu sẽ đến tìm dì.”
Hoàng Yến Chi thấy hơi buồn cười, nhìn thoáng qua sắc mặt khá khó coi của Quân Hạo Kiện đoán chắc là người này lại ghen rồi.
“Hạo Hạo, dì cả bế cháu đi ăn cơm nào.” Hoàng Hi Lan đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu, bây giờ mới có cơ hội nói chuyện, bèn giơ tay định ôm Hạt Đậu Nhỏ.
Hạt Đậu Nhỏ nghiêng người, “Cháu không muốn dì ôm, người dì thật là hôi.”
Vẻ mặt Hoàng Hi Lan cứng đờ, người cô ta làm gì hôi, thằng nhóc thối tha không biết tốt xấu này.
Doãn Hân Vy giải thích: “Hạo Hạo dị ứng mùi nước hoa. Lần trước có một đồng nghiệp bế Hạo Hạo, kết quả là cả người nó nổi mẩn đỏ, mấy ngày mới hết.”
Hoàng Hi Lan nhếch môi: “Xin lỗi, chị họ, em không biết Hạo Hạo dị ứng nước hoa.”
“Người không biết không có tội.” Doãn Hân Vy cười khách sáo, chị ấy luôn đối xử với Hoàng Hi Lan bằng thái độ này, thừa khách sáo, nhưng không đủ thân thiết.
Vũ Ân Tuyết đã nhắc chị ấy sửa mấy lần rồi, nhưng Doãn Hân Vy là người thẳng thắn, ân oán rõ ràng, không thích chính là không thích. Chị ấy không thể làm ra vẻ thích, chuyện chị không thích Hoàng Hi Lan bắt nguồn từ một việc lúc còn bé.
Khi đó, Hoàng Yến Chi mất tích, nhà họ Hoàng nhận nuôi Hoàng Hi Lan. Vũ Ân Nguyệt dẫn cô ta đến nhà bọn họ chơi.
Doãn Hân Vy là đứa con gái duy nhất, gia thế lại tốt, nên trong phòng có vài đồ tốt là điều dĩ nhiên, trong đó có một cái ly thủy tinh rất đẹp, là quà sinh nhật ba chị ấy tặng, cũng là món đồ chị ấy thích nhất.
Hoàng Hi Lan đến chơi, thấy thích cái ly thủy tinh này liền khen với chị là cái ly này thật đẹp, cô ta rất thích, còn ngầm ám chỉ chị ấy cho cô ta cái ly đó.
Doãn Hân Vy vờ như không hiểu.
Kết quả là sau khi Hoàng Hi Lan về, chị ấy lại phát hiện cái ly thủy tinh của chị vỡ nát, hỏi tất cả người giúp việc thì có người nói đã thấy Hoàng Hi Lan từng vào phòng chị ấy.
Mặc dù không có bằng chứng là do Hoàng Hi Lan làm, nhưng Doãn Hân Vy có linh cảm, người làm vỡ cái ly chính là cô ta.
Kể từ khi đó, Doãn Hân Vy liền không thích Hoàng Hi Lan. Cô ta lúc đó chỉ mới 11, 12 tuổi mà đã có tâm tư ác độc như vậy, không chiếm được thì hủy bỏ. Người như vậy, dù cô ta có tỏ ra hào phóng nhã nhặn thì chị ấy cũng không thích.
Sau này, Hoàng Yến Chi trở về nhà họ Hoàng, cô em họ này cho chị ấy một cảm giác rất khác, hệt như một ngón núi băng vạn năm không tan. Nhưng sự lạnh nhạt của cô là lạnh nhạt từ trong xương tủy. Từ trong ánh mắt của cô, chị ấy thấy xa cách, thờ ơ, còn có cả sự đơn giản. Cô em họ này không phải là một người có tâm tư phức tạp.
So với Hoàng Hi Lan, Doãn Hân Vy rõ ràng thích Hoàng Yến Chi hơn. Không phải vì cái gọi là máu mủ, mà là vì cô đối xử chân thành với mọi người, không phải trong ngoài bất nhất.
Chị ấy thấy thái độ của Vũ Ân Nguyệt đối xử với hai đứa con gái như vậy, thật sự không hiểu được suy nghĩ của bà. Nếu là chị ấy, khi con mình mất tích, chị ấy tuyệt đối không muốn nhận nuôi con của người khác, lại còn coi con người khác là con ruột, chị tuyết đối không làm nổi.
Càng đừng nói đến chuyện sau khi con ruột trở về lại thiên vị con nuôi, xa cách con ruột, thậm chí còn vì con nuôi mà trách mắng con ruột. Những chuyện này chị thấy không chỉ một lần, lần nào thấy cũng chướng mắt, thậm chí còn cảm thấy dì cả có vấn đề về đầu óc.
Doãn Hân Vy biết Vũ Ân Nguyệt từng bị bệnh nặng vì Hoàng Yến Chi mất tích, nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi hành động như thế này. Chị ấy từng nhiều lần nói chuyện với mẹ mình, mẹ chị và bà ngoại cũng nhiều lần nói chuyện với dì cả, nhưng vẫn không có chút tác dụng nào. Vũ Ân Nguyệt vẫn như thế.
Hơn nữa, Hoàng Hi Lan còn luôn ra vẻ ngây thơ vô tội, nhưng lại thích cướp đồ của người khác. Doãn Hân Vy dần dần không thích đến nhà họ Hoàng nữa, muốn tìm Hoàng Yến Chi thì gọi điện thoại thẳng cho cô, bảo cô ra ngoài.
Hoàng Hi Lan cũng biết cô ta không không được bọn họ thích. Người chị họ này không thích cô ta từ bé, chỉ đập vỡ một cái ly thủy tinh, vậy mà ghi thù đến tận bây giờ, đúng là một người phụ nữ so đo từng chút.
Bình luận facebook