Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132
Lần này có nhiều người ăn cơm nên chuyển bàn tròn lớn ra. Vũ Ân Nguyệt đang giúp chị Tống bưng thức ăn, Hoàng Yến Chi cũng đến giúp. Quân Hạo Kiện sợ cô bị bỏng nên giao Hạt Đậu Nhỏ cho cô bế rồi đi vào phòng bếp.
“Quân Hạo Kiện rất tốt.” Ba Doãn Hân Vy, Doãn Bằng cười nói với Hoàng lão gia.
Hoàng lão gia cười tủm tỉm: “Hạo Kiện là đứa trẻ tốt, tôi rất yên tâm khi giao Chi Chi cho nó.”
Trong bữa ăn, Quân Hạo Kiện ngồi cạnh Hoàng Yến Chi thỉnh thoảng gắp thịt cá, tôm đã gỡ sẵn cho cô. Những người khác thấy cảnh này thì chỉ cười chứ không nói gì.
Quân Hạo Kiện không cần để ý, anh phục vụ vợ mình thì có gì phải ngại chứ? Nhưng Hoàng Yến Chi lại thấy xấu hổ khi bị mọi người nhìn, bèn lén giật vạt áo anh, ý bảo anh để ý một chút.
Quân Hạo Kiện ra vẻ không nhận thấy gì cả, vẫn tiếp tục gỡ cá.
Hoàng Yến Chi không thể nhịn được nữa, bèn nhéo hông anh một cái. Do anh rèn luyện thân thể quanh năm, nên thịt trên người rất săn chắc, lại không có vết sẹo lồi nào. Nhưng Hoàng Yến Chi là ai chứ? Cô chỉ hơi dùng sức một chút là sắc mặt Quân Hạo Kiện đã thay đổi, cơ thể căng lên trong chớp mắt.
May mà anh có sức tự chủ mạnh mẽ, không kêu ra tiếng, chỉ bình tĩnh đặt tôm đã lột vỏ vào bát của cô, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: “Em gầy quá, ăn nhiều hơn đi.”
Quân Hạo Kiện cười dịu dàng, gắp cho cô một cái cánh gà, sau đó quay người như không có chuyện gì xảy ra, nói chuyện với những người khác.
Hoàng Yến Chi chau mày nhìn cái bát chất đầy đồ ăn trước mặt mình. Nhiều như vậy, cô làm sao ăn hết được.
“Ăn không hết thì anh ăn, ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.” Quân Hạo Kiện tuy đang nói chuyện với người khác, nhưng khóe mắt vẫn để ý cô, thấy cô đắn đo nhìn cái bát thì nhỏ giọng nói.
Trên bàn cơm, có mấy người đàn ông như Quân
Hạo Kiện, Hoàng Quang Nghị, Hoàng Minh Dạ, Doãn Bằng và Hoàng lão gia, tránh không khỏi uống rượu. Chẳng biết là có hẹn trước hay không mà mấy người này lại cứ mời rượu Quân Hạo Kiện.
Thấy Quân Hạo Kiện uống hết ly này đến ly kia, Hoàng Yến Chi lo lắng nhìn anh, lại thấy anh cười tỏ ý không sao.
Hoàng Yến Chi thấy sắc mặt anh vẫn như trước, xem chừng tửu lượng của anh rất tốt, thì liền dần dần yên tâm, chỉ không ngờ cô yên tâm quá sớm.
Quả thật tửu lượng của Quân Hạo Kiện tốt, nhưng không phải là rất tốt. Bị mấy người thay phiên rót rượu, sắc mặt anh đã hơi hồng hồng.
Anh đứng dậy mượn cớ đi nhà vệ sinh, tuy dáng đi vẫn thẳng tắp, nhưng tốc độ hơi chậm, Hoàng Yến Chi lo lắng nên đi theo.
“Có phải anh uống say rồi không?” Hoàng Yến Chi thấy anh đang rửa mặt bằng nước lạnh thì lo lắng hỏi.
Quân Hạo Kiện day day trán, bất đắc dĩ nói: “Hơi say.”
“Anh đi nghỉ trước đi, em sẽ nói với ông nội.”
Quân Hạo Kiện vốn định nói không cần, nhưng bây giờ anh thật sự rất chóng mặt, liền gật đầu: “Cũng được.”
Hoàng Yến Chi đỡ anh lên tầng. Thấy anh nằm trên giường, nhắm mặt lại, hình như đã ngủ, cô mới đi xuống.
“Hạo Kiện say rồi sao?” Thấy Hoàng Yến Chi đã trở lại, Hoàng lão gia quan tâm hỏi.
“Vâng, có hơi say, cháu bảo anh ấy đi ngủ một giấc rồi.”
“Chỉ chút rượu này mà cũng say, tửu lượng của Quân Hạo Kiện giảm rồi.” Hoàng Minh Dạ tặc lưỡi lắc đầu, khuôn mặt có vẻ hả hê.
Hoàng Yến Chi trừng anh trai, lạnh nhạt nói: “Anh.”
Cô chỉ gọi một tiếng là Hoàng Minh Dạ đã lập tức câm miệng, quả nhiên em gái lấy chồng như bát nước đổ đi, chỉ lo cho người ngoài.
Những người khác không nói thêm mà tiếp tục ăn, Hoàng Yến Chi ngồi xuống ăn phần cơm của mình, thỉnh thoảng nói vài câu với Hạt Đậu Nhỏ.
Hoàng Hi Lan chẳng biết đã rời khỏi bàn ăn lúc nào, lặng lẽ mở cửa phòng Hoàng Yến Chi, nhìn người đàn ông đang ngủ trên giường bằng ánh mắt si mê.
Cô ta đặt cái ly lên bàn, nhìn nét mặt yên tĩnh khi ngủ của Quân Hạo Kiện, đưa tay ra định gọi anh dậy, nhưng được một nửa thì dừng lại. Nếu anh thức dậy, anh sẽ đuổi cô ra ngoài.
Cô ta yêu anh hơn mười năm, nhưng trái tim của người đàn ông này cứng như đá, chưa từng nhìn cô ta lấy một lần.
Còn Hoàng Yến Chi thì sao? Ngoại trừ khuôn mặt ra còn có chỗ nào bằng cô ta? Vậy mà nó lại nhận được toàn bộ tình yêu thương của anh. Anh chưa từng nhìn cô ta bằng ánh mắt dịu dàng như vậy.
Quân Hạo Kiện, anh yêu nó như thế, nếu để nó thấy chúng ta ngủ cùng nhau, anh nói xem nó còn cần anh không?
Hoàng Yến Chi là một người kiêu ngạo, chắc hẳn nó sẽ không muốn ở bên cạnh anh nữa. Nếu anh đã không quan tâm tôi, vậy thì thà để cho anh hận, còn hơn là anh không nhìn đến tôi.
Ý nghĩ điên cuồng chiếm giữ lòng Hoàng Hi Lan, khiến cho ánh mắt của cô ta trở nên quái dị. Tay cô ta chuyển xuống áo, từ từ cởi ra.
Quân Hạo Kiện say thật, ngủ say như chết, nên đến tận lúc này vẫn không cảm nhận được có người ngoài vào phòng. Chỉ là chóp mũi thoang thoảng mùi lạ khiến anh bực bội nhíu mày, đó không phải là mùi của Yến Chi.
Hoàng Hi Lan bị ý nghĩ điên cuồng của mình chi phối, hoàn toàn không hề nghĩ nếu cô ta làm như vậy thì không chỉ Quân Hạo Kiện mà ngay cả nhà họ Hoàng cũng không tha thứ cho cô ta, cô ta sẽ không thể ở lại nhà họ Hoàng nữa. Thậm chí, nếu nhà họ Hoàng và nhà họ Quân cùng nhau đuổi tận giết tuyệt cô ta, thì cả Hoa Hạ sẽ không còn chỗ để cô ta dung thân.
Thế nhưng vào giây phút này, Hoàng Hi Lan không nghĩ được nhiều như vậy. Trên người cô ta chỉ còn lại một mảnh vải, làn da mịn màng trắng nõn lộ ra. Cô ta từ từ đi tới chỗ Quân Hạo Kiện nằm, trong mắt đầy vẻ điên cuồng.
Không ăn được thì đạp đổ! Hoàng Yến Chi, tao đã từng nói, mày không để tao sống tốt thì tao cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho mày.
“Cô đang làm gì?”
Giọng nói lạnh lùng của Hoàng Yến Chi truyền đến từ cửa phòng. Hoàng Hi Lan phát run lên, hoảng sợ nhìn về phía cửa. Hoàng Yến Chi đang lạnh lùng nhìn cô ta, đôi mắt vốn lạnh nhạt kia lúc này đầy lạnh lẽo, sắc bén.
Hoàng Hi Lan hoảng sợ, cô ta không ngờ Hoàng Yến Chi lên nhanh như vậy, lại còn bắt tại trận. Mặc dù cô ta rất mong cô thấy, nhưng không phải bây giờ.
“Sao nào? Thích để người ta nhìn?” Hoàng Yến Chi nhìn thẳng vào người Hoàng Hi Lan. Cô ta lúc này mới nhớ ra mình không mặc cái gì, cuống quýt ngồi xổm xuống, nhặt quần áo lên mặc vào.
Hoàng Yến Chi là đóng cửa phòng ngủ rồi từ từ đi vào. Cô nhìn Quân Hạo Kiện, thấy anh vẫn còn đang nhắm hai mắt ngủ, chỉ là chân mày cau chặt tới mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Trên giường rất ngăn nắp sạch sẽ, vẫn giống như lúc cô đi. Quân Hạo Kiện ngủ rất an tĩnh, không hề lộn xộn.
Hoàng Yến Chi hơi yên tâm, nhưng ánh mắt nhìn Hoàng Hi Lan vẫn đầy sắc lạnh, xem ra người nào đó không coi lời cảnh cáo của cô ra gì rồi.
Hoàng Hi Lan mặc quần áo qua loa. Cô ta muốn chạy trốn, nhưng Hoàng Yến Chi đã chặn cửa nên cô ta không ra được.
“Hoàng Yến Chi, cô muốn làm gì?” Hoàng Hi Lan giả vờ bình tĩnh.
Hoàng Yến Chi cười khẽ một tiếng, nụ cười đầy lạnh lẽo, cô nhìn Hoàng Hi Lan, từ từ nói: “Hoàng Hi Lan tôi nên hỏi cô câu này mới đúng, vừa rồi cô muốn làm gì?”
Hoàng Hi Lan tỏ vẻ dửng dưng: “Cô thấy rồi còn hỏi.”
“Xem ra cô không coi lời cảnh cáo của tôi ra gì.” Cô bước lên một bước, Hoàng Hi Lan lùi ra sau một bước. Nhưng căn phòng chỉ lớn chừng đó, Hoàng Hi Lan có thể lui được tới đâu? Cô ta nhanh chóng bị Hoàng Yến Chi ép tới góc phòng.
Hoàng Yến Chi từ từ đưa tay sờ vào cổ Hoàng Hi Lan, hơi dùng sức: “Hoàng Hi Lan, tôi đã nói với cô rồi, đừng chọc tôi, cũng đừng nhảy nhót trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ khiến cho cô rất khó coi. Cô hình như không tin lời tôi lắm thì phải?”
Hoàng Hi Lan cảm giác được bàn tay trên cổ đang siết lại, còn cả nhiệt độ lạnh như băng của nó. Sắc mặt cô ta trắng bệch, cô ta muốn giãy dụa, nắm chặt cổ tay của Hoàng Yến Chi. Nhưng dù cô ta có giãy dụa thế nào thì sức lực trên cổ tay của Hoàng Yến Chi vẫn không giảm đi dù chỉ một chút.
“Hoàng... Hoàng Yến Chi, mày… buông… buông ra!” Hoàng Hi Lan cố gắng hét lên.
Hoàng Yến Chi lạnh lùng nhìn cô ta, để mặc cô ta giãy dụa, trong mắt hiện ý muốn giết người.
Mặt cô ta đỏ lên: “Hoàng... Hoàng Yến Chi đây… là nhà họ Hoàng.”
Hoàng Yến Chi cười khẽ: “Thì ra cô còn biết đây là nhà họ Hoàng? Cô cho rằng mình mang họ Hoàng thì là người của nhà họ Hoàng ư? Hoàng Hi Lan, cô chỉ là con nuôi của nhà tôi. Cô ở bên ngoài có thân phận cao là do tôi không cần, chỉ cần tôi mở miệng nói một tiếng, cô đừng mong ở lại cái nhà này nữa. Nếu cô không tin thì có thể thử.”
Hoàng Hi Lan còn đang hoảng sợ vì ý muốn giết người trong mắt Hoàng Yến Chi thì lại bị lời nói của cô đả kích.
Hoàng Yến Chi siết tay mạnh hơn nữa. Hoàng Hi Lan cảm thấy càng lúc càng khó thở, trước mắt dần dần tối lại, cả người bất giác mềm oặt, tròng mắt trợn trắng lên, cô ta sắp chết sao?
Hoàng Yến Chi buông tay, từ trên cao nhìn xuống Hoàng Hi Lan đang ngã dưới đất, lạnh lùng nói: “Hoàng Hi Lan, chúc mừng cô. Cô đã thành công giết chết tất cả sự kiên nhẫn của tôi. Tiếp theo đây, cô cứ chờ xem trò hay đi.”
Hoàng Hi Lan quỳ rạp dưới đất, há to miệng thở. Vừa rồi cô ta cứ tưởng mình sẽ phải chết, bây giờ nghe rõ lời Hoàng Yến Chi nói, nhưng cô ta không hiểu được nó có ý gì.
Hoàng Yến Chi mở cửa: “Bây giờ, cô cút ra ngoài cho tôi!”
Hoàng Hi Lan trông thấy với ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Yến Chi, không dám nói gì, sắc mặt tái nhợt, nhếch nhác ra khỏi phòng.
“Quân Hạo Kiện rất tốt.” Ba Doãn Hân Vy, Doãn Bằng cười nói với Hoàng lão gia.
Hoàng lão gia cười tủm tỉm: “Hạo Kiện là đứa trẻ tốt, tôi rất yên tâm khi giao Chi Chi cho nó.”
Trong bữa ăn, Quân Hạo Kiện ngồi cạnh Hoàng Yến Chi thỉnh thoảng gắp thịt cá, tôm đã gỡ sẵn cho cô. Những người khác thấy cảnh này thì chỉ cười chứ không nói gì.
Quân Hạo Kiện không cần để ý, anh phục vụ vợ mình thì có gì phải ngại chứ? Nhưng Hoàng Yến Chi lại thấy xấu hổ khi bị mọi người nhìn, bèn lén giật vạt áo anh, ý bảo anh để ý một chút.
Quân Hạo Kiện ra vẻ không nhận thấy gì cả, vẫn tiếp tục gỡ cá.
Hoàng Yến Chi không thể nhịn được nữa, bèn nhéo hông anh một cái. Do anh rèn luyện thân thể quanh năm, nên thịt trên người rất săn chắc, lại không có vết sẹo lồi nào. Nhưng Hoàng Yến Chi là ai chứ? Cô chỉ hơi dùng sức một chút là sắc mặt Quân Hạo Kiện đã thay đổi, cơ thể căng lên trong chớp mắt.
May mà anh có sức tự chủ mạnh mẽ, không kêu ra tiếng, chỉ bình tĩnh đặt tôm đã lột vỏ vào bát của cô, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng: “Em gầy quá, ăn nhiều hơn đi.”
Quân Hạo Kiện cười dịu dàng, gắp cho cô một cái cánh gà, sau đó quay người như không có chuyện gì xảy ra, nói chuyện với những người khác.
Hoàng Yến Chi chau mày nhìn cái bát chất đầy đồ ăn trước mặt mình. Nhiều như vậy, cô làm sao ăn hết được.
“Ăn không hết thì anh ăn, ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.” Quân Hạo Kiện tuy đang nói chuyện với người khác, nhưng khóe mắt vẫn để ý cô, thấy cô đắn đo nhìn cái bát thì nhỏ giọng nói.
Trên bàn cơm, có mấy người đàn ông như Quân
Hạo Kiện, Hoàng Quang Nghị, Hoàng Minh Dạ, Doãn Bằng và Hoàng lão gia, tránh không khỏi uống rượu. Chẳng biết là có hẹn trước hay không mà mấy người này lại cứ mời rượu Quân Hạo Kiện.
Thấy Quân Hạo Kiện uống hết ly này đến ly kia, Hoàng Yến Chi lo lắng nhìn anh, lại thấy anh cười tỏ ý không sao.
Hoàng Yến Chi thấy sắc mặt anh vẫn như trước, xem chừng tửu lượng của anh rất tốt, thì liền dần dần yên tâm, chỉ không ngờ cô yên tâm quá sớm.
Quả thật tửu lượng của Quân Hạo Kiện tốt, nhưng không phải là rất tốt. Bị mấy người thay phiên rót rượu, sắc mặt anh đã hơi hồng hồng.
Anh đứng dậy mượn cớ đi nhà vệ sinh, tuy dáng đi vẫn thẳng tắp, nhưng tốc độ hơi chậm, Hoàng Yến Chi lo lắng nên đi theo.
“Có phải anh uống say rồi không?” Hoàng Yến Chi thấy anh đang rửa mặt bằng nước lạnh thì lo lắng hỏi.
Quân Hạo Kiện day day trán, bất đắc dĩ nói: “Hơi say.”
“Anh đi nghỉ trước đi, em sẽ nói với ông nội.”
Quân Hạo Kiện vốn định nói không cần, nhưng bây giờ anh thật sự rất chóng mặt, liền gật đầu: “Cũng được.”
Hoàng Yến Chi đỡ anh lên tầng. Thấy anh nằm trên giường, nhắm mặt lại, hình như đã ngủ, cô mới đi xuống.
“Hạo Kiện say rồi sao?” Thấy Hoàng Yến Chi đã trở lại, Hoàng lão gia quan tâm hỏi.
“Vâng, có hơi say, cháu bảo anh ấy đi ngủ một giấc rồi.”
“Chỉ chút rượu này mà cũng say, tửu lượng của Quân Hạo Kiện giảm rồi.” Hoàng Minh Dạ tặc lưỡi lắc đầu, khuôn mặt có vẻ hả hê.
Hoàng Yến Chi trừng anh trai, lạnh nhạt nói: “Anh.”
Cô chỉ gọi một tiếng là Hoàng Minh Dạ đã lập tức câm miệng, quả nhiên em gái lấy chồng như bát nước đổ đi, chỉ lo cho người ngoài.
Những người khác không nói thêm mà tiếp tục ăn, Hoàng Yến Chi ngồi xuống ăn phần cơm của mình, thỉnh thoảng nói vài câu với Hạt Đậu Nhỏ.
Hoàng Hi Lan chẳng biết đã rời khỏi bàn ăn lúc nào, lặng lẽ mở cửa phòng Hoàng Yến Chi, nhìn người đàn ông đang ngủ trên giường bằng ánh mắt si mê.
Cô ta đặt cái ly lên bàn, nhìn nét mặt yên tĩnh khi ngủ của Quân Hạo Kiện, đưa tay ra định gọi anh dậy, nhưng được một nửa thì dừng lại. Nếu anh thức dậy, anh sẽ đuổi cô ra ngoài.
Cô ta yêu anh hơn mười năm, nhưng trái tim của người đàn ông này cứng như đá, chưa từng nhìn cô ta lấy một lần.
Còn Hoàng Yến Chi thì sao? Ngoại trừ khuôn mặt ra còn có chỗ nào bằng cô ta? Vậy mà nó lại nhận được toàn bộ tình yêu thương của anh. Anh chưa từng nhìn cô ta bằng ánh mắt dịu dàng như vậy.
Quân Hạo Kiện, anh yêu nó như thế, nếu để nó thấy chúng ta ngủ cùng nhau, anh nói xem nó còn cần anh không?
Hoàng Yến Chi là một người kiêu ngạo, chắc hẳn nó sẽ không muốn ở bên cạnh anh nữa. Nếu anh đã không quan tâm tôi, vậy thì thà để cho anh hận, còn hơn là anh không nhìn đến tôi.
Ý nghĩ điên cuồng chiếm giữ lòng Hoàng Hi Lan, khiến cho ánh mắt của cô ta trở nên quái dị. Tay cô ta chuyển xuống áo, từ từ cởi ra.
Quân Hạo Kiện say thật, ngủ say như chết, nên đến tận lúc này vẫn không cảm nhận được có người ngoài vào phòng. Chỉ là chóp mũi thoang thoảng mùi lạ khiến anh bực bội nhíu mày, đó không phải là mùi của Yến Chi.
Hoàng Hi Lan bị ý nghĩ điên cuồng của mình chi phối, hoàn toàn không hề nghĩ nếu cô ta làm như vậy thì không chỉ Quân Hạo Kiện mà ngay cả nhà họ Hoàng cũng không tha thứ cho cô ta, cô ta sẽ không thể ở lại nhà họ Hoàng nữa. Thậm chí, nếu nhà họ Hoàng và nhà họ Quân cùng nhau đuổi tận giết tuyệt cô ta, thì cả Hoa Hạ sẽ không còn chỗ để cô ta dung thân.
Thế nhưng vào giây phút này, Hoàng Hi Lan không nghĩ được nhiều như vậy. Trên người cô ta chỉ còn lại một mảnh vải, làn da mịn màng trắng nõn lộ ra. Cô ta từ từ đi tới chỗ Quân Hạo Kiện nằm, trong mắt đầy vẻ điên cuồng.
Không ăn được thì đạp đổ! Hoàng Yến Chi, tao đã từng nói, mày không để tao sống tốt thì tao cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho mày.
“Cô đang làm gì?”
Giọng nói lạnh lùng của Hoàng Yến Chi truyền đến từ cửa phòng. Hoàng Hi Lan phát run lên, hoảng sợ nhìn về phía cửa. Hoàng Yến Chi đang lạnh lùng nhìn cô ta, đôi mắt vốn lạnh nhạt kia lúc này đầy lạnh lẽo, sắc bén.
Hoàng Hi Lan hoảng sợ, cô ta không ngờ Hoàng Yến Chi lên nhanh như vậy, lại còn bắt tại trận. Mặc dù cô ta rất mong cô thấy, nhưng không phải bây giờ.
“Sao nào? Thích để người ta nhìn?” Hoàng Yến Chi nhìn thẳng vào người Hoàng Hi Lan. Cô ta lúc này mới nhớ ra mình không mặc cái gì, cuống quýt ngồi xổm xuống, nhặt quần áo lên mặc vào.
Hoàng Yến Chi là đóng cửa phòng ngủ rồi từ từ đi vào. Cô nhìn Quân Hạo Kiện, thấy anh vẫn còn đang nhắm hai mắt ngủ, chỉ là chân mày cau chặt tới mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Trên giường rất ngăn nắp sạch sẽ, vẫn giống như lúc cô đi. Quân Hạo Kiện ngủ rất an tĩnh, không hề lộn xộn.
Hoàng Yến Chi hơi yên tâm, nhưng ánh mắt nhìn Hoàng Hi Lan vẫn đầy sắc lạnh, xem ra người nào đó không coi lời cảnh cáo của cô ra gì rồi.
Hoàng Hi Lan mặc quần áo qua loa. Cô ta muốn chạy trốn, nhưng Hoàng Yến Chi đã chặn cửa nên cô ta không ra được.
“Hoàng Yến Chi, cô muốn làm gì?” Hoàng Hi Lan giả vờ bình tĩnh.
Hoàng Yến Chi cười khẽ một tiếng, nụ cười đầy lạnh lẽo, cô nhìn Hoàng Hi Lan, từ từ nói: “Hoàng Hi Lan tôi nên hỏi cô câu này mới đúng, vừa rồi cô muốn làm gì?”
Hoàng Hi Lan tỏ vẻ dửng dưng: “Cô thấy rồi còn hỏi.”
“Xem ra cô không coi lời cảnh cáo của tôi ra gì.” Cô bước lên một bước, Hoàng Hi Lan lùi ra sau một bước. Nhưng căn phòng chỉ lớn chừng đó, Hoàng Hi Lan có thể lui được tới đâu? Cô ta nhanh chóng bị Hoàng Yến Chi ép tới góc phòng.
Hoàng Yến Chi từ từ đưa tay sờ vào cổ Hoàng Hi Lan, hơi dùng sức: “Hoàng Hi Lan, tôi đã nói với cô rồi, đừng chọc tôi, cũng đừng nhảy nhót trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ khiến cho cô rất khó coi. Cô hình như không tin lời tôi lắm thì phải?”
Hoàng Hi Lan cảm giác được bàn tay trên cổ đang siết lại, còn cả nhiệt độ lạnh như băng của nó. Sắc mặt cô ta trắng bệch, cô ta muốn giãy dụa, nắm chặt cổ tay của Hoàng Yến Chi. Nhưng dù cô ta có giãy dụa thế nào thì sức lực trên cổ tay của Hoàng Yến Chi vẫn không giảm đi dù chỉ một chút.
“Hoàng... Hoàng Yến Chi, mày… buông… buông ra!” Hoàng Hi Lan cố gắng hét lên.
Hoàng Yến Chi lạnh lùng nhìn cô ta, để mặc cô ta giãy dụa, trong mắt hiện ý muốn giết người.
Mặt cô ta đỏ lên: “Hoàng... Hoàng Yến Chi đây… là nhà họ Hoàng.”
Hoàng Yến Chi cười khẽ: “Thì ra cô còn biết đây là nhà họ Hoàng? Cô cho rằng mình mang họ Hoàng thì là người của nhà họ Hoàng ư? Hoàng Hi Lan, cô chỉ là con nuôi của nhà tôi. Cô ở bên ngoài có thân phận cao là do tôi không cần, chỉ cần tôi mở miệng nói một tiếng, cô đừng mong ở lại cái nhà này nữa. Nếu cô không tin thì có thể thử.”
Hoàng Hi Lan còn đang hoảng sợ vì ý muốn giết người trong mắt Hoàng Yến Chi thì lại bị lời nói của cô đả kích.
Hoàng Yến Chi siết tay mạnh hơn nữa. Hoàng Hi Lan cảm thấy càng lúc càng khó thở, trước mắt dần dần tối lại, cả người bất giác mềm oặt, tròng mắt trợn trắng lên, cô ta sắp chết sao?
Hoàng Yến Chi buông tay, từ trên cao nhìn xuống Hoàng Hi Lan đang ngã dưới đất, lạnh lùng nói: “Hoàng Hi Lan, chúc mừng cô. Cô đã thành công giết chết tất cả sự kiên nhẫn của tôi. Tiếp theo đây, cô cứ chờ xem trò hay đi.”
Hoàng Hi Lan quỳ rạp dưới đất, há to miệng thở. Vừa rồi cô ta cứ tưởng mình sẽ phải chết, bây giờ nghe rõ lời Hoàng Yến Chi nói, nhưng cô ta không hiểu được nó có ý gì.
Hoàng Yến Chi mở cửa: “Bây giờ, cô cút ra ngoài cho tôi!”
Hoàng Hi Lan trông thấy với ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Yến Chi, không dám nói gì, sắc mặt tái nhợt, nhếch nhác ra khỏi phòng.
Bình luận facebook