Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 174
Hoàng Yến Chi đưa Bùi Ninh Hân tới nơi rồi chạy thẳng về nhà, sau đó cô gọi cho Helen. Helen đang chụp quảng cáo nên trợ lý nghe điện thoại, sau đó đưa điện thoại cho anh ta, Helen đi tới một góc kín.
“Hi, Tris, sao hôm nay lại gọi cho tôi vậy?” Giọng Helen rất vui vẻ, anh ta vừa công bố tình cảm của mình với Wenny, đương nhiên là rất vui rồi.
“Helen, anh định tới thủ đô à?” Hoàng Yến Chi đi thẳng vào vấn đề.
Helen nghe thế thì cười: “Không ngờ tin tức của cô lại nhanh thế, vốn muốn cho cô bất ngờ, bây giờ thì chẳng còn gì cả.” Vì để cho Hoàng Yến Chi bất ngờ, ngay cả Hely mà anh ta cũng không cho biết.
“... Helen...” Hoàng Yến Chi không biết nên nói gì.
“Tris, lần này thật sự là công việc thôi, người đại diện đưa cho tôi một kịch bản rất tuyệt, hơn nữa tôi cũng chưa từng tới nước T nên mới quyết định nhận. Lúc đó thăm cô cũng dễ hơn, tôi biết cô không muốn người khác biết quan hệ của chúng ta, cô yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ đâu.” Helen giải thích, cũng không nói về mối nghi ngờ của mình và Irene về chuyện kia, sợ người kia còn sống sẽ gây bất lợi cho Hoàng Yến Chi.
Bộ phim lần này chủ yếu lấy cảnh ở thủ đô, nên bọn họ có thể quang minh chính đại ở đây một thời gian dài. Lần này cũng là cơ hội tốt, có họ ở bên, dù Hoàng Yến Chi gặp chuyện cũng có thể ra tay giúp được.
Đương nhiên Hoàng Yến Chi biết tính toán của bọn họ, cũng biết chuyện mà Helen đã quyết thì sẽ rất khó thay đổi. Vì vậy, cô cũng không bảo anh ta đừng đến mà chỉ nói: “Chờ anh đến đây, tôi sẽ mời anh ăn cơm, do tôi nấu.”
Helen nghe thế thì cau mày: “Tris, hay là cứ để tôi nấu đi?” Giọng điệu thương lượng.
Mặt Hoàng Yến Chi đã hơi đen lại, đây là không tin tay nghề của cô mà. Tuy cô từng gây ra cho họ một số bóng ma tâm lý, nhưng nhiều năm rồi, tay nghề của cô cũng đã tiến bộ rất nhiều. Ít ra là nấu được thứ có thể ăn, cũng không quá khó nuốt.
“Chờ anh đến rồi nói sau.” Hoàng Yến Chi hiếm khi tức giận, nói xong liền cúp máy.
Thứ tư, tin tức siêu sao quốc tế Helen đến, cả thủ đô đều biết. Hoàng Yến Chi không nhận điện thoại mà chỉ xem tin tức cũng biết quy mô đón người ở sân bay.
Hoàng Yến Chi biết Helen rất nổi tiếng ở nước T, nhưng không ngờ lại nổi tiếng đến vậy. Cô thấy anh ta đeo kính râm, cả đoạn đường đều mỉm cười, luôn vẫy tay với fan hâm mộ. Đi bên cạnh có vài trợ lý, còn có hai vệ sĩ đi phía trước dọn đường.
Tối đó, Hoàng Yến Chi nhận được điện thoại của Helen: “Tris, tôi đến thủ đô rồi, cô đang ở đâu?”
Hoàng Yến Chi: “Ở nhà.”
“Ra ngoài gặp mặt đi.”
“Anh vừa đến thủ đô cũng không cần thích ứng với lệch múi giờ?”
“Bây giờ tôi không ngủ được, Irene và Wenny cũng đến, nhưng mà không đi cùng máy bay, bọn tôi chia nhau tới. Irene đã đến từ sáng rồi, Wenny đang ở cùng tôi, nhà cô ở đâu, bọn tôi tới tìm.” Helen không cho Hoàng Yến Chi cơ hội từ chối.
Hoàng Yến Chi khuôn mặt không còn gì để nói, cô báo địa chỉ Thượng Nhã Uyển, sau đó gọi cho Hely. Hely còn đang ngủ, cô ấy đã thức ba ngày ba đêm rồi, gần đây cô ấy đang nghiên cứu hệ thống định vị mà lần trước thí nghiệm trên người Irene, phát hiện nó còn rất nhiều chỗ chưa được hoàn chỉnh. Nghiên cứu là một việc khiến người ta mất ăn mất ngủ, dù sống cùng Cẩn Mai nhưng trừ lúc ăn cơm ra thì cả hai rất ít khi thấy nhau.
Hely ba ngày ba đêm không ngủ, hôm nay vừa nghiên cứu ra chút manh mối thì mới gục đầu đi ngủ, đang an giấc thì điện thoại reo: “Ai vậy, hơn nửa đêm rồi mà còn gọi, gọi hồn à.” Cô nàng cầm điện thoại, không thèm nhìn mà chửi luôn.
Hoàng Yến Chi vừa nghe là biết cô ấy lại đêm ngày lẫn lộn rồi. Trước kia ở căn cứ ma quỷ, chỉ cần không có nhiệm vụ thì Hely sẽ nhốt mình trong phòng nghiên cứu. Kỹ thuật này Hoàng Yến Chi cũng là học được từ cô ấy, Hely đúng là thiên tài ở mặt này. Kỹ thuật của cô ấy càng ngày càng thành thạo, sự an toàn của bọn họ khi làm nhiệm vụ cũng được nâng cao hơn.
“Hely.” Hoàng Yến Chi nói, giọng nói truyền vào tai Hely khiến cô ấy ngay lập tức tỉnh ngủ.
“Tris, là cậu à.” Hely ngại ngùng, gì chứ, lúc nãy cô ấy cũng không cố ý quát Tris, cô ấy không biết là cô gọi.
“Cẩn Mai đâu?” Cô có gọi cho Cẩn Mai nhưng không ai nghe máy. Cô nói địa chỉ cho Helen mới nhớ ra Cẩn Mai còn đang ở Thượng Nhã Uyển. Vì không tiện để hai bên chạm mặt nên chỉ có thể để Cẩn Mai tránh đi.
“Ơ, cô bé không có nhà sao?” Hely vò vò mái tóc rối, rời khỏi giường, quả nhiên không thấy Cẩn Mai: “Tris, tớ ngủ say quá nên không biết em ấy đi đâu rồi.”
Hely ngừng lại một lúc, thấy cửa phòng mình có một tờ giấy dán ở đấy nên cầm lên đọc: “Cô bạn nhỏ của cậu hình như đi với bạn rồi, nói là muốn học thêm.”
“Vậy không cần lo cho em ấy, lát nữa đám Helen sẽ tới, cậu đừng ra ngoài.” Hoàng Yến Chi nói.
“Cái gì, Helen, bọn họ tới?” Hely ngoáy ngoáy tai, tưởng mình nghe nhầm.
Hoàng Yến Chi ừ một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài.
................
“Hey, Tris, có nhớ chị không?” Cửa vừa mở, một bóng người nhào tới, Hoàng Yến Chi cũng không tránh, tùy ý để người kia ôm mình vào lòng.
Wenny thành công ôm được Hoàng Yến Chi thì đắc ý nhìn đám Hely, còn dùng ngực cọ cọ trên người Hoàng Yến Chi: “Tris này, em nhìn xem vóc dáng của chị có đẹp hơn trước không.”
Cảm nhận được sự mềm mại, mặt Hoàng Yến Chi đã hơi đen, cô đẩy Wenny ra: “Dáng người của chị đủ sánh ngang được với yêu ma rồi.”
Wenny cười khúc khích: “Tris, em lúc nào cũng đáng yêu như vậy.”
Cô ấy cười hì hì ngồi cạnh Hoàng Yến Chi: “Tris, gặp chị có vui không, có bất ngờ không? Chị đã phải lừa công chúng, lén tới đây thăm em đấy.”
Hoàng Yến Chi mặt vẫn không đổi sắc: “Rất kinh ngạc, rất bất giờ.”
Wenny chán nản bĩu môi, không trêu cô nữa, cô nàng dựa vào lòng Helen như không xương: “Hely, vẫn là cậu hạnh phúc nhất, có thể ở cùng Tris thường xuyên. Đâu như bọn này, muốn gặp Tris còn phải bay qua biển đấy.”
Hely liếc nhìn, rất muốn nói: Dù tôi có ở thủ đô thì số lần gặp Tris cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi. Người này nếu không có chuyện thì sẽ không tới tìm cô đâu.
Nghĩ một lúc, cô ấy lại không muốn cho bọn họ cơ hội cười mình nên mới không nói.
“Wenny, vết thương của mọi người đều ổn cả rồi chứ?” Hoàng Yến Chi hỏi, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.
Irene cười dịu dàng: “Tôi đã ổn rồi, em yên tâm, vết thương của tôi và Wenny đều không để lại di chứng gì.”
Irene nói thế, Hoàng Yến Chi mới yên lòng: “Nói đi, lần này mọi người kéo nhau đến đây là muốn làm gì? Đừng nói mấy chuyện hoang đường như nhớ tôi này nọ.”
Cả đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó đồng loạt liếc sang Irene.
Irene sờ mũi, được rồi, anh ta biết thể nào cũng là để mình nói mà.
Sắp xếp lại suy nghĩ một chút, Irene lấy một tấm hình ra, đưa cho Hoàng Yến Chi: “Tris, em đã từng gặp người phụ nữ này chưa?”
Hoàng Yến Chi nhìn ảnh, ánh mắt ngưng đọng: “Anh lấy tấm hình này ở đâu?”
“Em đã từng gặp cô ta?” Mắt Irene thay đổi, anh ta hỏi.
Hoàng Yến Chi gật đầu, đâu chỉ là gặp thôi, họ còn từng quen biết nhau đấy. Trước đây người phụ nữ này giả mạo Y Trân Hoàng, từng tạo nên một làn sóng ở thủ đô.
Chỉ là sau đợt triển lãm tranh kia, cô ta đã biến mất không thấy tăm hơi.
Hely nhìn ảnh: “Là cô ta!”
Helen nhìn cô nàng: “Cô cũng đã gặp cô ta rồi?”
Hely gật đầu, nghiêm túc nói: “Người phụ nữ này từng theo dõi Tris nhưng bị tôi phát hiện, vốn đã bắt được rồi, muốn tra xem vì sao cô ta muốn theo dõi Tris. Nhưng lúc đó Irene gặp chuyện, tôi chưa kịp làm gì đã để cô ta trốn mất. Sau đó, tôi từ nước Y trở về mới biết cô ta giả mạo Tris, nói mình là Y Trân Hoàng.”
“Sao mọi người lại có ảnh cô ta?” Hely hỏi.
“Cũng vì người phụ nữ này mà Irene mới bị BK tóm được.” Helen trầm giọng.
Hoàng Yến Chi nhìn Irene.
Irene từ tốn nói: “Trước đây, anh nghiên cứu một loại dược vật, phải dùng một loài thực vật ở sâu trong rừng nguyên thủy, nhưng bất cẩn bị lạc đường, không ngờ lại gặp được người của một bộ lạc. Anh ở bộ lạc đó mấy ngày, không ngờ lại phát hiện ra một loài thực vật có thành phần tương tự cây thuốc phiện, nhưng tính gây nghiện lại cao hơn thuốc phiện rất nhiều. Nói cách khác, tính gây nghiện của nó mạnh hơn, nhưng đồng thời nó còn có một thành phần có tác dụng giảm đau. Anh tò mò với loại cây này nên đã đưa nó về sở nghiên cứu.”
“Anh nghiên cứu ra hai thành phần của loại thực vật này, kết quả lại bị trợ lý ăn cắp rồi bán cho người khác. Sau khi từ chỗ BK trở về thì anh vẫn điều tra chuyện này, anh đã tìm thấy gã trợ lý kia. Thông qua gã, anh mới biết có một người phụ nữ chủ động tới tìm, trả cho gã một khoản rất lớn. Anh điều tra theo manh mối này thì tra ra được người phụ nữ đó.”
Hoàng Yến Chi im lặng lắng nghe. Qua lời anh ta nói, đến giờ cô cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, chỉ có thể chắc chắn là họ cũng không biết người phụ nữ này. Nói cách khác, xác suất cô ta có thù oán với cô rất thấp, khả năng lớn là phía sau cô ta có người giật dây, hơn nữa họ còn có ác ý.
Irene lại lấy một tấm ảnh ra, Hoàng Yến Chi nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức thay đổi. Trong tấm ảnh này là một người phụ nữ đang quay lưng lại, cô ta mặc bộ đồ ngủ, bên vai phải có hình xăm màu đỏ sậm.
Bọn họ không hề xa lạ gì với hình xăm này, bởi trên vai phải của bọn họ đã từng có nó, đó là ký hiệu của căn cứ ma quỷ. Ngày bọn họ đạt tiêu chuẩn của tổ chức, sẽ có người xăm hình đó lên vai phải của bọn họ.
“Rốt cuộc người phụ nữ đó là ai?” Hoàng Yến Chi vốn không quan tâm người phụ nữ đó lắm, nhưng khi nhìn thấy hình xăm, cô liền thắc mắc.
Rõ ràng là bọn họ đã phá hủy căn cứ ma quỷ, nhưng vì sao ký hiệu đó lại xuất hiện lần nữa, hay nói chính xác hơn là xuất hiện trên vai người phụ nữ đó?
“Có khi nào người phụ nữ đó là đàn chị của chúng ta?” Hely âm trầm suy đoán.
“Không phải.” Hoàng Yến Chi lắc đầu, cô chưa từng gặp người phụ nữ này ở căn cứ. Đương nhiên là cô không thể biết hết người trong căn cứ, nhưng người có hình xăm đó lại không nhiều lắm. Lúc trước, cô không chỉ hủy diệt căn cứ mà còn giết luôn cả người ở đó nữa.
“Chẳng lẽ…” Bỗng nghĩ đến khả năng nào đó, sắc mặt Hely tái nhợt, cô ấy nhìn Hoàng Yến Chi hỏi: “Tris, chẳng lẽ người đó không chết?”
“Hi, Tris, sao hôm nay lại gọi cho tôi vậy?” Giọng Helen rất vui vẻ, anh ta vừa công bố tình cảm của mình với Wenny, đương nhiên là rất vui rồi.
“Helen, anh định tới thủ đô à?” Hoàng Yến Chi đi thẳng vào vấn đề.
Helen nghe thế thì cười: “Không ngờ tin tức của cô lại nhanh thế, vốn muốn cho cô bất ngờ, bây giờ thì chẳng còn gì cả.” Vì để cho Hoàng Yến Chi bất ngờ, ngay cả Hely mà anh ta cũng không cho biết.
“... Helen...” Hoàng Yến Chi không biết nên nói gì.
“Tris, lần này thật sự là công việc thôi, người đại diện đưa cho tôi một kịch bản rất tuyệt, hơn nữa tôi cũng chưa từng tới nước T nên mới quyết định nhận. Lúc đó thăm cô cũng dễ hơn, tôi biết cô không muốn người khác biết quan hệ của chúng ta, cô yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ đâu.” Helen giải thích, cũng không nói về mối nghi ngờ của mình và Irene về chuyện kia, sợ người kia còn sống sẽ gây bất lợi cho Hoàng Yến Chi.
Bộ phim lần này chủ yếu lấy cảnh ở thủ đô, nên bọn họ có thể quang minh chính đại ở đây một thời gian dài. Lần này cũng là cơ hội tốt, có họ ở bên, dù Hoàng Yến Chi gặp chuyện cũng có thể ra tay giúp được.
Đương nhiên Hoàng Yến Chi biết tính toán của bọn họ, cũng biết chuyện mà Helen đã quyết thì sẽ rất khó thay đổi. Vì vậy, cô cũng không bảo anh ta đừng đến mà chỉ nói: “Chờ anh đến đây, tôi sẽ mời anh ăn cơm, do tôi nấu.”
Helen nghe thế thì cau mày: “Tris, hay là cứ để tôi nấu đi?” Giọng điệu thương lượng.
Mặt Hoàng Yến Chi đã hơi đen lại, đây là không tin tay nghề của cô mà. Tuy cô từng gây ra cho họ một số bóng ma tâm lý, nhưng nhiều năm rồi, tay nghề của cô cũng đã tiến bộ rất nhiều. Ít ra là nấu được thứ có thể ăn, cũng không quá khó nuốt.
“Chờ anh đến rồi nói sau.” Hoàng Yến Chi hiếm khi tức giận, nói xong liền cúp máy.
Thứ tư, tin tức siêu sao quốc tế Helen đến, cả thủ đô đều biết. Hoàng Yến Chi không nhận điện thoại mà chỉ xem tin tức cũng biết quy mô đón người ở sân bay.
Hoàng Yến Chi biết Helen rất nổi tiếng ở nước T, nhưng không ngờ lại nổi tiếng đến vậy. Cô thấy anh ta đeo kính râm, cả đoạn đường đều mỉm cười, luôn vẫy tay với fan hâm mộ. Đi bên cạnh có vài trợ lý, còn có hai vệ sĩ đi phía trước dọn đường.
Tối đó, Hoàng Yến Chi nhận được điện thoại của Helen: “Tris, tôi đến thủ đô rồi, cô đang ở đâu?”
Hoàng Yến Chi: “Ở nhà.”
“Ra ngoài gặp mặt đi.”
“Anh vừa đến thủ đô cũng không cần thích ứng với lệch múi giờ?”
“Bây giờ tôi không ngủ được, Irene và Wenny cũng đến, nhưng mà không đi cùng máy bay, bọn tôi chia nhau tới. Irene đã đến từ sáng rồi, Wenny đang ở cùng tôi, nhà cô ở đâu, bọn tôi tới tìm.” Helen không cho Hoàng Yến Chi cơ hội từ chối.
Hoàng Yến Chi khuôn mặt không còn gì để nói, cô báo địa chỉ Thượng Nhã Uyển, sau đó gọi cho Hely. Hely còn đang ngủ, cô ấy đã thức ba ngày ba đêm rồi, gần đây cô ấy đang nghiên cứu hệ thống định vị mà lần trước thí nghiệm trên người Irene, phát hiện nó còn rất nhiều chỗ chưa được hoàn chỉnh. Nghiên cứu là một việc khiến người ta mất ăn mất ngủ, dù sống cùng Cẩn Mai nhưng trừ lúc ăn cơm ra thì cả hai rất ít khi thấy nhau.
Hely ba ngày ba đêm không ngủ, hôm nay vừa nghiên cứu ra chút manh mối thì mới gục đầu đi ngủ, đang an giấc thì điện thoại reo: “Ai vậy, hơn nửa đêm rồi mà còn gọi, gọi hồn à.” Cô nàng cầm điện thoại, không thèm nhìn mà chửi luôn.
Hoàng Yến Chi vừa nghe là biết cô ấy lại đêm ngày lẫn lộn rồi. Trước kia ở căn cứ ma quỷ, chỉ cần không có nhiệm vụ thì Hely sẽ nhốt mình trong phòng nghiên cứu. Kỹ thuật này Hoàng Yến Chi cũng là học được từ cô ấy, Hely đúng là thiên tài ở mặt này. Kỹ thuật của cô ấy càng ngày càng thành thạo, sự an toàn của bọn họ khi làm nhiệm vụ cũng được nâng cao hơn.
“Hely.” Hoàng Yến Chi nói, giọng nói truyền vào tai Hely khiến cô ấy ngay lập tức tỉnh ngủ.
“Tris, là cậu à.” Hely ngại ngùng, gì chứ, lúc nãy cô ấy cũng không cố ý quát Tris, cô ấy không biết là cô gọi.
“Cẩn Mai đâu?” Cô có gọi cho Cẩn Mai nhưng không ai nghe máy. Cô nói địa chỉ cho Helen mới nhớ ra Cẩn Mai còn đang ở Thượng Nhã Uyển. Vì không tiện để hai bên chạm mặt nên chỉ có thể để Cẩn Mai tránh đi.
“Ơ, cô bé không có nhà sao?” Hely vò vò mái tóc rối, rời khỏi giường, quả nhiên không thấy Cẩn Mai: “Tris, tớ ngủ say quá nên không biết em ấy đi đâu rồi.”
Hely ngừng lại một lúc, thấy cửa phòng mình có một tờ giấy dán ở đấy nên cầm lên đọc: “Cô bạn nhỏ của cậu hình như đi với bạn rồi, nói là muốn học thêm.”
“Vậy không cần lo cho em ấy, lát nữa đám Helen sẽ tới, cậu đừng ra ngoài.” Hoàng Yến Chi nói.
“Cái gì, Helen, bọn họ tới?” Hely ngoáy ngoáy tai, tưởng mình nghe nhầm.
Hoàng Yến Chi ừ một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài.
................
“Hey, Tris, có nhớ chị không?” Cửa vừa mở, một bóng người nhào tới, Hoàng Yến Chi cũng không tránh, tùy ý để người kia ôm mình vào lòng.
Wenny thành công ôm được Hoàng Yến Chi thì đắc ý nhìn đám Hely, còn dùng ngực cọ cọ trên người Hoàng Yến Chi: “Tris này, em nhìn xem vóc dáng của chị có đẹp hơn trước không.”
Cảm nhận được sự mềm mại, mặt Hoàng Yến Chi đã hơi đen, cô đẩy Wenny ra: “Dáng người của chị đủ sánh ngang được với yêu ma rồi.”
Wenny cười khúc khích: “Tris, em lúc nào cũng đáng yêu như vậy.”
Cô ấy cười hì hì ngồi cạnh Hoàng Yến Chi: “Tris, gặp chị có vui không, có bất ngờ không? Chị đã phải lừa công chúng, lén tới đây thăm em đấy.”
Hoàng Yến Chi mặt vẫn không đổi sắc: “Rất kinh ngạc, rất bất giờ.”
Wenny chán nản bĩu môi, không trêu cô nữa, cô nàng dựa vào lòng Helen như không xương: “Hely, vẫn là cậu hạnh phúc nhất, có thể ở cùng Tris thường xuyên. Đâu như bọn này, muốn gặp Tris còn phải bay qua biển đấy.”
Hely liếc nhìn, rất muốn nói: Dù tôi có ở thủ đô thì số lần gặp Tris cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi. Người này nếu không có chuyện thì sẽ không tới tìm cô đâu.
Nghĩ một lúc, cô ấy lại không muốn cho bọn họ cơ hội cười mình nên mới không nói.
“Wenny, vết thương của mọi người đều ổn cả rồi chứ?” Hoàng Yến Chi hỏi, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.
Irene cười dịu dàng: “Tôi đã ổn rồi, em yên tâm, vết thương của tôi và Wenny đều không để lại di chứng gì.”
Irene nói thế, Hoàng Yến Chi mới yên lòng: “Nói đi, lần này mọi người kéo nhau đến đây là muốn làm gì? Đừng nói mấy chuyện hoang đường như nhớ tôi này nọ.”
Cả đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó đồng loạt liếc sang Irene.
Irene sờ mũi, được rồi, anh ta biết thể nào cũng là để mình nói mà.
Sắp xếp lại suy nghĩ một chút, Irene lấy một tấm hình ra, đưa cho Hoàng Yến Chi: “Tris, em đã từng gặp người phụ nữ này chưa?”
Hoàng Yến Chi nhìn ảnh, ánh mắt ngưng đọng: “Anh lấy tấm hình này ở đâu?”
“Em đã từng gặp cô ta?” Mắt Irene thay đổi, anh ta hỏi.
Hoàng Yến Chi gật đầu, đâu chỉ là gặp thôi, họ còn từng quen biết nhau đấy. Trước đây người phụ nữ này giả mạo Y Trân Hoàng, từng tạo nên một làn sóng ở thủ đô.
Chỉ là sau đợt triển lãm tranh kia, cô ta đã biến mất không thấy tăm hơi.
Hely nhìn ảnh: “Là cô ta!”
Helen nhìn cô nàng: “Cô cũng đã gặp cô ta rồi?”
Hely gật đầu, nghiêm túc nói: “Người phụ nữ này từng theo dõi Tris nhưng bị tôi phát hiện, vốn đã bắt được rồi, muốn tra xem vì sao cô ta muốn theo dõi Tris. Nhưng lúc đó Irene gặp chuyện, tôi chưa kịp làm gì đã để cô ta trốn mất. Sau đó, tôi từ nước Y trở về mới biết cô ta giả mạo Tris, nói mình là Y Trân Hoàng.”
“Sao mọi người lại có ảnh cô ta?” Hely hỏi.
“Cũng vì người phụ nữ này mà Irene mới bị BK tóm được.” Helen trầm giọng.
Hoàng Yến Chi nhìn Irene.
Irene từ tốn nói: “Trước đây, anh nghiên cứu một loại dược vật, phải dùng một loài thực vật ở sâu trong rừng nguyên thủy, nhưng bất cẩn bị lạc đường, không ngờ lại gặp được người của một bộ lạc. Anh ở bộ lạc đó mấy ngày, không ngờ lại phát hiện ra một loài thực vật có thành phần tương tự cây thuốc phiện, nhưng tính gây nghiện lại cao hơn thuốc phiện rất nhiều. Nói cách khác, tính gây nghiện của nó mạnh hơn, nhưng đồng thời nó còn có một thành phần có tác dụng giảm đau. Anh tò mò với loại cây này nên đã đưa nó về sở nghiên cứu.”
“Anh nghiên cứu ra hai thành phần của loại thực vật này, kết quả lại bị trợ lý ăn cắp rồi bán cho người khác. Sau khi từ chỗ BK trở về thì anh vẫn điều tra chuyện này, anh đã tìm thấy gã trợ lý kia. Thông qua gã, anh mới biết có một người phụ nữ chủ động tới tìm, trả cho gã một khoản rất lớn. Anh điều tra theo manh mối này thì tra ra được người phụ nữ đó.”
Hoàng Yến Chi im lặng lắng nghe. Qua lời anh ta nói, đến giờ cô cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, chỉ có thể chắc chắn là họ cũng không biết người phụ nữ này. Nói cách khác, xác suất cô ta có thù oán với cô rất thấp, khả năng lớn là phía sau cô ta có người giật dây, hơn nữa họ còn có ác ý.
Irene lại lấy một tấm ảnh ra, Hoàng Yến Chi nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức thay đổi. Trong tấm ảnh này là một người phụ nữ đang quay lưng lại, cô ta mặc bộ đồ ngủ, bên vai phải có hình xăm màu đỏ sậm.
Bọn họ không hề xa lạ gì với hình xăm này, bởi trên vai phải của bọn họ đã từng có nó, đó là ký hiệu của căn cứ ma quỷ. Ngày bọn họ đạt tiêu chuẩn của tổ chức, sẽ có người xăm hình đó lên vai phải của bọn họ.
“Rốt cuộc người phụ nữ đó là ai?” Hoàng Yến Chi vốn không quan tâm người phụ nữ đó lắm, nhưng khi nhìn thấy hình xăm, cô liền thắc mắc.
Rõ ràng là bọn họ đã phá hủy căn cứ ma quỷ, nhưng vì sao ký hiệu đó lại xuất hiện lần nữa, hay nói chính xác hơn là xuất hiện trên vai người phụ nữ đó?
“Có khi nào người phụ nữ đó là đàn chị của chúng ta?” Hely âm trầm suy đoán.
“Không phải.” Hoàng Yến Chi lắc đầu, cô chưa từng gặp người phụ nữ này ở căn cứ. Đương nhiên là cô không thể biết hết người trong căn cứ, nhưng người có hình xăm đó lại không nhiều lắm. Lúc trước, cô không chỉ hủy diệt căn cứ mà còn giết luôn cả người ở đó nữa.
“Chẳng lẽ…” Bỗng nghĩ đến khả năng nào đó, sắc mặt Hely tái nhợt, cô ấy nhìn Hoàng Yến Chi hỏi: “Tris, chẳng lẽ người đó không chết?”
Bình luận facebook