Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176
Cẩn Mai lắc đầu: “Em không biết, mẹ chị ấy hại ba mẹ em ly hôn, em hận chị ấy. Nhưng nghĩ đến việc chị ấy phải rời khỏi cha mẹ từ nhỏ, một mình trôi dạt khắp nơi, không thể ở bên cạnh người thân của mình là em không hận nổi nữa.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi nặng nề, trong mắt là cảm xúc mà Cẩn Mai nhìn không hiểu. Diệp Ngân, nếu chị còn sống, biết mình có một đứa em gái thế này thì chị cũng sẽ thích em ấy như em, đúng không?
Không phải, có thể là do em nhìn thấy sự ấm áp của chị trên người Cẩn Mai, nên mới thích em ấy như thế. Cẩn Mai, mong em vĩnh viễn đơn thuần thiện lương như bây giờ.
“Cẩn Mai, mặc kệ tương lai thế nào thì em cũng đừng oán hận thế giới này. Cũng đừng hận ba của em, ông ấy có lỗi với mẹ em, chứ không hề có lỗi với em. Chuyện của người lớn cứ để người lớn giải quyết, em là con của họ, dù họ không còn ở bên nhau nhưng chắc chắn vẫn sẽ yêu thương em như cũ. Em hiểu không?” Cẩn Tử Văn đã nhờ Hoàng Yến Chi nói những lời này, hoặc nói đúng hơn là Triệu Hiểu Khê nhờ cô nói. Không cần biết Triệu Hiểu Khê là người như thế nào, chỉ dựa vào tấm lòng của một người mẹ dành cho con gái này, cô sẽ không từ chối lời nhờ cậy. Đây cũng là nguyên nhân hôm nay cô ở đây đợi Cẩn Mai trở về.
Cẩn Mai ngẩn người nhìn Hoàng Yến Chi, trong mắt Hoàng Yến Chi là sự ấm áp cưng chiều. Viền mắt lại ướt, cô ấy gật mạnh đầu, nghẹn ngào nói: “Em hiểu rồi, chị.”
Lúc Hoàng Yến Chi ra khỏi Thượng Nhã Uyển thì trời đã khuya lắm rồi. Cô lấy điện thoại ra xem giờ, rồi gọi cho Quân Hạo Kiện. Anh vẫn chưa ngủ, thấy cô gọi thì bắt máy ngay.1
“Yến Chi.” Giọng nói trầm thấp từ tính vẫn ấm lòng người như trước.
Khóe môi Hoàng Yến Chi cong lên, “Nhiều việc lắm sao?”
“Vừa mới xong việc.” Quân Hạo Kiện nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, là tiếng còi xe: “Em đang ở bên ngoài sao?”
“Tai thính thật đấy.” Hoàng Yến Chi nói: “Em vừa tụ tập với vài người bạn, đang về nhà.”
Quân Hạo Kiện tưởng là nhóm Trương Linh, nên không hỏi nhiều: “Có uống rượu không?”
Hoàng Yến Chi trả lời: “Không, em chỉ uống nước trái cây.”
“Lạnh?”
“Không phải, nước có nhiệt độ bình thường.”
Quân Hạo Kiện hài lòng: “Bác sĩ Đông y lần trước anh nói với em đã trở về, vài ngày nữa anh về sẽ dẫn em đi khám.” Cơ thể Hoàng Yến Chi tính hàn, mỗi lần dì cả đến là rất đau đớn. Tuy cô chịu đựng được, nhưng anh không nỡ nhìn thấy cô khổ sở như vậy. Anh nghe nói Đông y trị chứng này rất tốt.
“Thật ra em có thể tự đi một mình.” Hoàng Yến Chi lại rất thoải mái.
“Đợi anh hai ngày nữa, anh đi cùng với em.” Quân Hạo Kiện kiên trì, cô cũng đành tùy ý anh.
“Hạo Kiện, anh ngủ chưa?” Trong điện thoại bỗng truyền đến giọng nữ, vẻ mặt Hoàng Yến Chi hơi cứng lại, nhưng ngay lập tức đã trở lại bình thường.
Sắc mặt Quân Hạo Kiện hơi khó coi, anh giải thích: “Là quân y, hôm nay anh hơi đau đầu, cô ấy đến đưa thuốc giảm đau. Em đừng nghĩ nhiều.” Hôm nay bệnh đau đầu tái phát, anh định không nói với Hoàng Yến Chi, nhưng nếu bây giờ không giải thích thì anh sợ cô sẽ nghĩ nhiều. Dù cô không phải là một người nhỏ nhen, nhưng anh sẽ không để những hiểu lầm không cần thiết tồn tại.
Lúc đầu Hoàng Yến Chi cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng nghe anh nói đau đầu, thì lập tức khẩn trương. Nếu không quá đau thì sao phải uống thuốc: “Sao lại đau đầu?”
Quân Hạo Kiện cười khẽ: “Bệnh cũ thôi, ngủ một giấc là khỏe, do quân y làm quá lên thôi, em đừng lo lắng.”
Hoàng Yến Chi vẫn có chút không yên lòng: “Nói chuyện đến đây thôi, anh ra mở cửa lấy thuốc trước đi, uống thuốc xong rồi nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Anh thật sự không sao.” Quân Hạo Kiện nhấn mạnh.
“Đừng để em lo lắng.” Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng nói một câu, anh lập tức phải nhượng bộ.
Anh cúp điện thoại, đứng dậy đi mở cửa. Ngoài cửa, Khương Văn Tĩnh vẫn còn đứng chờ, thấy anh bước ra liền cười dịu dàng, đưa thuốc giảm đau cho anh: “Em nghe chính ủy nói bệnh đau đầu của anh tái phát, nên tới đưa anh thuốc giảm đau, nếu thật sự không chịu nổi nữa thì anh hãy uống thuốc.”
Tay cô ta rất đẹp, là bàn tay cầm dao phẫu thuật, thon dài trắng nõn. Quân Hạo Kiện nhìn hộp thuốc, không nhận lấy mà lạnh lùng nói: “Tôi không cần thuốc giảm đau, cô đem về đi. Không còn sớm nữa, tôi muốn đi ngủ.”
Nụ cười trên mặt Khương Văn Tĩnh cứng đờ: “Em chỉ muốn quan tâm anh một chút thôi mà. Chúng ta dù sao cũng đã quen biết nhiều năm, không thể làm người yêu, chẳng lẽ cũng không thể làm bạn sao?”
Quân Hạo Kiện cau mày: “Tôi đã kết hôn rồi, tôi không muốn có những hiểu lầm không đáng có.”
Khương Văn Tĩnh sững sờ nhìn khuôn mặt của người đàn ông khiến mình say mê: “Hạo Kiện, em biết anh đã kết hôn rồi. Em cũng không có ý gì khác, chỉ muốn ở cạnh anh với tư cách bạn bè, như vậy cũng không được sao?”
“Không được.” Quân Hạo Kiện chỉ để lại hai chữ rồi đóng cửa lại. Tay Khương Văn Tĩnh vẫn còn đang ở trong tư thế cầm hộp thuốc giơ lên không trung.
“Chị Văn Tĩnh, chị đứng trước phòng anh trai em làm gì thế?” Cố Hiên lững thững đi tới, Khương Văn Tĩnh cứng người, rút tay lại, xoay người liền thấy Cố Hiên đứng dựa người trên tường. Cậu ta mặc bộ đồ huấn luyện, lắc lư mũ trong tay, dáng vẻ không hề đứng đắn.
Khương Văn Tĩnh cười nhẹ: “Không có gì, đã muộn rồi, sao em chưa ngủ mà tới đây làm gì?”
“Em tới tìm anh trai em.” Cố Hiên nhìn Khương Văn Tĩnh bằng ánh mắt “Chị bị ngốc hả? Vậy mà cũng phải hỏi.”
Khương Văn Tĩnh xấu hổ, nói lảng sang chuyện khác, “Anh trai em hình như ngủ rồi.”
“Ồ.” Cố Hiên thuận miệng trả lời, rồi nhìn Khương Văn Tĩnh: “Chị Văn Tĩnh đang cầm gì vậy?”
“Không có gì, không còn sớm nữa, chị về ngủ đây.” Khương Văn Tĩnh nói xong thì vội vã bước đi.
Cố Hiên cười cười, lắc đầu nhìn bóng lưng chật vật của cô ta. Khương Văn Tĩnh là bạn học cấp 2 của Quân Hạo Kiện, sau này anh ra nước ngoài, lúc về nước là vào quân đội ngay, sau đó liền thấy Khương Văn Tĩnh làm bác sĩ quân y trong quân đội.
Khi đó, Quân Hạo Kiện được chọn vào quân đội đặc chủng, phần lớn thời gian không ở thủ đô nên Khương Văn Tĩnh không có cơ hội gặp anh. Lần này, Quân Hạo Kiện trở về làm huấn luyện viên nên liền gặp phải cô ta.
Nếu Hoàng Yến Chi chưa từng xuất hiện thì Cố Hiên có thể sẽ chấp nhận Khương Văn Tĩnh làm chị dâu của mình. Bởi vì cô ta xinh đẹp, tính cách lại rất được, đa số đàn ông đều sẽ thích. Nhưng khi gặp Hoàng Yến Chi rồi, Cố Hiên đột nhiên cảm thấy phụ nữ phải văn võ song toàn như chị dâu mình mới tốt.
Nghĩ xong thì Cố Hiên cũng trở về phòng của mình.
................
Hai ngày sau, Hoàng Yến Chi đã xem hết luận văn tốt nghiệp và bản dịch của Bùi Ninh Hân và Trương Linh gửi tới, cô sửa vài lỗi sai, đi in ra, rồi gửi cho giảng viên hướng dẫn giúp hai người họ.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi lạnh lẽo, cô lui về sau một bước khiến người kia vồ hụt. Lúc này, Hoàng Yến Chi mới thấy rõ người đó là Lê Tuyền.
Từ sau lần gặp ở trung tâm mua sắm vào một năm trước, cô chưa từng gặp lại Lê Tuyền lần nào. Lần đó, quần áo trên người cô ta toàn là hàng hiệu, cô ta đi cùng một lão già. Hôm nay gặp lại, khuôn mặt cô ta đã trở nên tiều tụy, quầng mắt thâm đen, chắc là đã mấy ngày không ngủ rồi.
“Cô làm gì vậy?” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt hỏi. Giữa cô và Lê Tuyền không cần phải khách sáo.
Lê Tuyền không nói gì, mà quỳ sụp trước mặt Hoàng Yến Chi: “Hoàng Yến Chi cô giúp tôi đi! Cầu xin cô hãy giúp tôi.”
“Cô đứng lên đi.” Hoàng Yến Chi nhíu mày, cô rất không thích ai đó cứ hở một chút là quỳ xuống.
Lê Tuyền không chịu đứng lên: “Hoàng Yến Chi, cô đồng ý giúp tôi đã, cô đồng ý thì tôi mới đứng lên.”
“Cô phải nói là chuyện gì thì tôi mới biết có thể giúp cô được hay không.”
Lê Tuyền vẫn không đứng lên mà nói: “Cô cho tôi vay ít tiền được không? Không nhiều đâu, hai trăm nghìn là đủ rồi.”
Hoàng Yến Chi lạnh lùng nhìn Lê Tuyền: “Cô cần số tiền này làm gì?” Nếu có người thân bị bệnh, cần dùng tiền gấp thì cô sẽ cho mượn. Nhưng Lê Tuyền phải cho cô một lý do hợp lý.
“Tôi…” Lê Tuyền hơi dừng lại: “Ba tôi bệnh nặng, cần phải phẫu thuật, bác sĩ nói cần ít nhất hai trăm nghìn. Cô cũng biết hoàn cảnh nhà tôi rồi đấy, đâu có nhiều tiền như vậy, mà bạn bè tôi cũng không thể cho mượn ngay từng đấy tiền, nên tôi chỉ có thể tới cầu xin cô.”
Lê Tuyền vừa nói vừa nức nở.
Hoàng Yến Chi nhìn Lê Tuyền: “Ba cô bị bệnh gì?”
“Ung thư dạ dày, đã là giai đoạn cuối. Bác sĩ nói nếu bây giờ phẫu thuật thì ít nhất… còn sống thêm được vài năm.” Lê Tuyền nói, xoắn ngón tay. Ánh mắt của Hoàng Yến Chi khiến cô ta rất khó chịu, nhưng bây giờ cô ta đang cầu xin người ta, đành phải hạ thấp mình.
Hoàng Yến Chi thấy động tác của cô ta thì trầm tư: “Cô vừa nói ba cô bị bệnh?”
Lê Tuyền gật đầu: “Mới phát hiện lúc Tết, họ hàng thân thích đều đã mượn hết rồi, tôi lại không quen ai có tiền, thật sự không còn cách nào nữa. Cô cho tôi vay hai trăm nghìn đi, sau này tôi sẽ trả lại cho cô, tôi có thể viết giấy nợ mà.”
“Cho tôi số điện thoại nhà cô.”
“Cái gì?” Lê Tuyền không hiểu ra sao, đang nói chuyện mượn tiền mà, hỏi số điện thoại nhà cô ta làm gì?
“Cách liên hệ với cha mẹ cô, bây giờ ba cô ở bệnh viện nào? Tôi có thể cho cô mượn hai trăm nghìn, nhưng tôi phải làm rõ tình hình đã. Tôi cũng muốn hỏi bác sĩ xem có thể giúp đỡ được gì không.”
“Ba mẹ tôi không có điện thoại di động, bây giờ ba tôi đang nằm viện, gọi điện thoại về nhà cũng không có ai bắt máy. Cô đưa tiền cho tôi, ngày mai tôi sẽ đi đóng tiền viện phí và tiền phẫu thuật.” Lê Tuyền nói, đáy mắt hiện vẻ hoảng loạn.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi nhìn Lê Tuyền đã hoàn toàn lạnh lẽo: “Lê Tuyền, ba mẹ của cô sẽ hối hận vì đã sinh ra một đứa con gái như cô.”
Mặt Lê Tuyền biến sắc: “Hoàng Yến Chi, cô có ý gì?”
“Vì để vay tiền mà cô lợi dụng luôn cả cha mẹ ruột mình sao?”
“Hoàng Yến Chi cô không muốn cho mượn thì cứ việc nói thẳng, đừng có ở đây nói linh tinh.” Lê Tuyền cũng không thèm quỳ nữa mà đứng lên.
“Tôi nói linh tinh hay không, trong lòng cô rất rõ ràng.” Hoàng Yến Chi lười phải vạch trần cô ta, bèn đi ngang qua cô ta.
Lê Tuyền khẽ kêu lên: “Hoàng Yến Chi! Cô thấy chết mà không cứu sao? Đó là một mạng người đấy!”
Hoàng Yến Chi nhìn Lê Tuyền: “Nếu ba cô thật sự bệnh nặng thì tôi chắc chắn sẽ cho cô vay tiền. Nhưng ba cô có bị bệnh không? Lê Tuyền, làm người cần phải có giới hạn đạo đức.”
Sắc mặt Lê Tuyền tái xanh: “Hoàng Yến Chi, cô có gì hơn người chứ? Chỉ là có xuất thân tốt một chút thôi. Nếu cô giống tôi, có khi bây giờ cô còn không bằng tôi đâu. Cô có lập trường gì mà chỉ trích tôi? Lúc ở quán bar, nếu không phải do cô thì sao tôi có thể lưu lạc tới tình trạng này?”
Trong mắt Hoàng Yến Chi ánh lên vẻ lạnh lùng chế giễu. Nhìn đi, đây chính là nhân tính, xấu xí tới mức khiến người ta buồn nôn.
“Tôi cảm thấy xót xa thay ba mẹ cô.” Hoàng Yến Chi từ tốn nói một câu rồi rời đi.
Bây giờ, Lê Tuyền ghét nhất có người nhắc tới ba mẹ và gia đình cô ta. Sắc mặt cô ta tái nhợt, nhưng nghĩ đến hai trăm nghìn, cũng chỉ có một mình Hoàng Yến Chi có thể chi ra số tiền đó, cô ta lại nhịn thêm một chút, ăn nói khép nép: “Hoàng Yến Chi, tốt xấu gì chúng ta cũng học cùng một trường, lại là bạn cùng phòng hơn ba năm, cô thật sự không cho tôi vay hai trăm nghìn sao?”
Hoàng Yến Chi dừng bước, nhìn Lê Tuyền với ánh mắt lạnh nhạt: “Tôi nói rồi, nếu thật sự là cha mẹ cô cần gấp số tiền này thì tôi có thể cho mượn, nhưng có sao? Lê Tuyền, đừng nói dối. Tôi không phải kẻ ngu ngốc, mà cô cũng đừng tự cho là mình thông minh.”
Hoàng Yến Chi không nói gì nữa, xoay người đi. Lê Tuyền nhìn bóng lưng cô, gương mặt tuyệt vọng, còn có vẻ hận thù sâu sắc.
Cô ta quay lại tiếp tục làm nhân viên tiếp rượu, lượn lờ giữa đám đàn ông, duy trì mối quan hệ mập mờ với bọn họ.
Có điều, tiệc vui chóng tàn, cô ta bị vợ của một người đàn ông bắt gian tại trận. Vợ ông ta mang người đến đánh cô ta một trận, sau đó tuyên bố chuyện của cô ta ra ngoài, khiến cô ta mang tiếng xấu trong cái giới nhỏ hẹp đó. Những người đàn ông còn lại biết cô ta còn dây dưa với những người đàn ông khác nữa trong lúc đang qua lại với họ thì liền không liên lạc nữa, ngay cả hộp đêm cũng sa thải cô ta.
Vốn tưởng rằng đổi một hộp đêm khác là được, nhưng hình như cô ta đã đắc tội với ai đó, nên những hộp đêm có đẳng cấp đều không nhận cô ta, còn hộp đêm cấp thấp thì cô ta chẳng thèm cho vào mắt. Không đến hộp đêm, quán bar thì trong những người cô ta biết không có tên đàn ông nào có tiền. Vì vậy, sau một khoảng thời gian, cuộc sống của cô ta trở nên túng thiếu.
Cô ta xin tiền trong nhà, nhưng nhà cô ta vốn không có điều kiện, lại còn phải nuôi một đứa em trai thì lấy đâu ra nhiều tiền cho cô ta tiêu xài? Số tiền ba mẹ cô ta gửi lên còn không đủ mua một cái túi xách.
Lúc cô ta đang suy nghĩ có nên đi hộp đêm cấp thấp không thì lại tình cờ nghe nói có thể đến Hiệu Viên vay tiền, điều kiện vay thấp, nhận tiền nhanh. Cô ta hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng đi vay, không nhiều lắm, chỉ có năm mươi nghìn, hẹn nửa tháng sau trả.
Có tiền rồi, Lê Tuyền đến trung tâm mua sắm tiêu xài hoang phí một lượt, sau đó ăn vận thật xinh đẹp, đến một hộp đêm nào đó ở thủ đô. Thấy quản lý tươi cười chào đón mình, Lê Tuyền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lần này cô ta khá may mắn, câu được một người đàn ông. Hai người qua lại cả tuần, nào ngờ người đàn ông đó lại là trai bao, không chỉ không có tiền mà còn cần cô ta nuôi sống. Lê Tuyền trong cơn tức giận đã vứt bỏ người đàn ông đó, nhưng năm mươi nghìn mới vay nay chỉ còn lại một ít, cô ta lại phải đi vay thêm tiền.
Quả cầu tuyết càng đắp càng lớn, đến khi tính lại thì Lê Tuyền đã vay đến 120 nghìn, mà đã sắp tới hạn trả tiền. Bần cùng bất đắc dĩ, cô ta đi tìm người cho vay tiền xin khất lại vài ngày, nào ngờ người đó nói tiền gốc và tiền lãi tổng cộng là 200 nghìn khiến Lê Tuyền trợn tròn mắt.
Cô ta cố gắng nói lý với bên cho vay, kết quả là những người đó nói sẽ cầm giấy vay nợ đến trường tìm thầy giáo của cô ta. Lê Tuyền hoảng sợ, cô ta sắp tốt nghiệp rồi, nếu để trường học biết thì nhất định cô ta sẽ bị đuổi học.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi nặng nề, trong mắt là cảm xúc mà Cẩn Mai nhìn không hiểu. Diệp Ngân, nếu chị còn sống, biết mình có một đứa em gái thế này thì chị cũng sẽ thích em ấy như em, đúng không?
Không phải, có thể là do em nhìn thấy sự ấm áp của chị trên người Cẩn Mai, nên mới thích em ấy như thế. Cẩn Mai, mong em vĩnh viễn đơn thuần thiện lương như bây giờ.
“Cẩn Mai, mặc kệ tương lai thế nào thì em cũng đừng oán hận thế giới này. Cũng đừng hận ba của em, ông ấy có lỗi với mẹ em, chứ không hề có lỗi với em. Chuyện của người lớn cứ để người lớn giải quyết, em là con của họ, dù họ không còn ở bên nhau nhưng chắc chắn vẫn sẽ yêu thương em như cũ. Em hiểu không?” Cẩn Tử Văn đã nhờ Hoàng Yến Chi nói những lời này, hoặc nói đúng hơn là Triệu Hiểu Khê nhờ cô nói. Không cần biết Triệu Hiểu Khê là người như thế nào, chỉ dựa vào tấm lòng của một người mẹ dành cho con gái này, cô sẽ không từ chối lời nhờ cậy. Đây cũng là nguyên nhân hôm nay cô ở đây đợi Cẩn Mai trở về.
Cẩn Mai ngẩn người nhìn Hoàng Yến Chi, trong mắt Hoàng Yến Chi là sự ấm áp cưng chiều. Viền mắt lại ướt, cô ấy gật mạnh đầu, nghẹn ngào nói: “Em hiểu rồi, chị.”
Lúc Hoàng Yến Chi ra khỏi Thượng Nhã Uyển thì trời đã khuya lắm rồi. Cô lấy điện thoại ra xem giờ, rồi gọi cho Quân Hạo Kiện. Anh vẫn chưa ngủ, thấy cô gọi thì bắt máy ngay.1
“Yến Chi.” Giọng nói trầm thấp từ tính vẫn ấm lòng người như trước.
Khóe môi Hoàng Yến Chi cong lên, “Nhiều việc lắm sao?”
“Vừa mới xong việc.” Quân Hạo Kiện nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, là tiếng còi xe: “Em đang ở bên ngoài sao?”
“Tai thính thật đấy.” Hoàng Yến Chi nói: “Em vừa tụ tập với vài người bạn, đang về nhà.”
Quân Hạo Kiện tưởng là nhóm Trương Linh, nên không hỏi nhiều: “Có uống rượu không?”
Hoàng Yến Chi trả lời: “Không, em chỉ uống nước trái cây.”
“Lạnh?”
“Không phải, nước có nhiệt độ bình thường.”
Quân Hạo Kiện hài lòng: “Bác sĩ Đông y lần trước anh nói với em đã trở về, vài ngày nữa anh về sẽ dẫn em đi khám.” Cơ thể Hoàng Yến Chi tính hàn, mỗi lần dì cả đến là rất đau đớn. Tuy cô chịu đựng được, nhưng anh không nỡ nhìn thấy cô khổ sở như vậy. Anh nghe nói Đông y trị chứng này rất tốt.
“Thật ra em có thể tự đi một mình.” Hoàng Yến Chi lại rất thoải mái.
“Đợi anh hai ngày nữa, anh đi cùng với em.” Quân Hạo Kiện kiên trì, cô cũng đành tùy ý anh.
“Hạo Kiện, anh ngủ chưa?” Trong điện thoại bỗng truyền đến giọng nữ, vẻ mặt Hoàng Yến Chi hơi cứng lại, nhưng ngay lập tức đã trở lại bình thường.
Sắc mặt Quân Hạo Kiện hơi khó coi, anh giải thích: “Là quân y, hôm nay anh hơi đau đầu, cô ấy đến đưa thuốc giảm đau. Em đừng nghĩ nhiều.” Hôm nay bệnh đau đầu tái phát, anh định không nói với Hoàng Yến Chi, nhưng nếu bây giờ không giải thích thì anh sợ cô sẽ nghĩ nhiều. Dù cô không phải là một người nhỏ nhen, nhưng anh sẽ không để những hiểu lầm không cần thiết tồn tại.
Lúc đầu Hoàng Yến Chi cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng nghe anh nói đau đầu, thì lập tức khẩn trương. Nếu không quá đau thì sao phải uống thuốc: “Sao lại đau đầu?”
Quân Hạo Kiện cười khẽ: “Bệnh cũ thôi, ngủ một giấc là khỏe, do quân y làm quá lên thôi, em đừng lo lắng.”
Hoàng Yến Chi vẫn có chút không yên lòng: “Nói chuyện đến đây thôi, anh ra mở cửa lấy thuốc trước đi, uống thuốc xong rồi nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Anh thật sự không sao.” Quân Hạo Kiện nhấn mạnh.
“Đừng để em lo lắng.” Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng nói một câu, anh lập tức phải nhượng bộ.
Anh cúp điện thoại, đứng dậy đi mở cửa. Ngoài cửa, Khương Văn Tĩnh vẫn còn đứng chờ, thấy anh bước ra liền cười dịu dàng, đưa thuốc giảm đau cho anh: “Em nghe chính ủy nói bệnh đau đầu của anh tái phát, nên tới đưa anh thuốc giảm đau, nếu thật sự không chịu nổi nữa thì anh hãy uống thuốc.”
Tay cô ta rất đẹp, là bàn tay cầm dao phẫu thuật, thon dài trắng nõn. Quân Hạo Kiện nhìn hộp thuốc, không nhận lấy mà lạnh lùng nói: “Tôi không cần thuốc giảm đau, cô đem về đi. Không còn sớm nữa, tôi muốn đi ngủ.”
Nụ cười trên mặt Khương Văn Tĩnh cứng đờ: “Em chỉ muốn quan tâm anh một chút thôi mà. Chúng ta dù sao cũng đã quen biết nhiều năm, không thể làm người yêu, chẳng lẽ cũng không thể làm bạn sao?”
Quân Hạo Kiện cau mày: “Tôi đã kết hôn rồi, tôi không muốn có những hiểu lầm không đáng có.”
Khương Văn Tĩnh sững sờ nhìn khuôn mặt của người đàn ông khiến mình say mê: “Hạo Kiện, em biết anh đã kết hôn rồi. Em cũng không có ý gì khác, chỉ muốn ở cạnh anh với tư cách bạn bè, như vậy cũng không được sao?”
“Không được.” Quân Hạo Kiện chỉ để lại hai chữ rồi đóng cửa lại. Tay Khương Văn Tĩnh vẫn còn đang ở trong tư thế cầm hộp thuốc giơ lên không trung.
“Chị Văn Tĩnh, chị đứng trước phòng anh trai em làm gì thế?” Cố Hiên lững thững đi tới, Khương Văn Tĩnh cứng người, rút tay lại, xoay người liền thấy Cố Hiên đứng dựa người trên tường. Cậu ta mặc bộ đồ huấn luyện, lắc lư mũ trong tay, dáng vẻ không hề đứng đắn.
Khương Văn Tĩnh cười nhẹ: “Không có gì, đã muộn rồi, sao em chưa ngủ mà tới đây làm gì?”
“Em tới tìm anh trai em.” Cố Hiên nhìn Khương Văn Tĩnh bằng ánh mắt “Chị bị ngốc hả? Vậy mà cũng phải hỏi.”
Khương Văn Tĩnh xấu hổ, nói lảng sang chuyện khác, “Anh trai em hình như ngủ rồi.”
“Ồ.” Cố Hiên thuận miệng trả lời, rồi nhìn Khương Văn Tĩnh: “Chị Văn Tĩnh đang cầm gì vậy?”
“Không có gì, không còn sớm nữa, chị về ngủ đây.” Khương Văn Tĩnh nói xong thì vội vã bước đi.
Cố Hiên cười cười, lắc đầu nhìn bóng lưng chật vật của cô ta. Khương Văn Tĩnh là bạn học cấp 2 của Quân Hạo Kiện, sau này anh ra nước ngoài, lúc về nước là vào quân đội ngay, sau đó liền thấy Khương Văn Tĩnh làm bác sĩ quân y trong quân đội.
Khi đó, Quân Hạo Kiện được chọn vào quân đội đặc chủng, phần lớn thời gian không ở thủ đô nên Khương Văn Tĩnh không có cơ hội gặp anh. Lần này, Quân Hạo Kiện trở về làm huấn luyện viên nên liền gặp phải cô ta.
Nếu Hoàng Yến Chi chưa từng xuất hiện thì Cố Hiên có thể sẽ chấp nhận Khương Văn Tĩnh làm chị dâu của mình. Bởi vì cô ta xinh đẹp, tính cách lại rất được, đa số đàn ông đều sẽ thích. Nhưng khi gặp Hoàng Yến Chi rồi, Cố Hiên đột nhiên cảm thấy phụ nữ phải văn võ song toàn như chị dâu mình mới tốt.
Nghĩ xong thì Cố Hiên cũng trở về phòng của mình.
................
Hai ngày sau, Hoàng Yến Chi đã xem hết luận văn tốt nghiệp và bản dịch của Bùi Ninh Hân và Trương Linh gửi tới, cô sửa vài lỗi sai, đi in ra, rồi gửi cho giảng viên hướng dẫn giúp hai người họ.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi lạnh lẽo, cô lui về sau một bước khiến người kia vồ hụt. Lúc này, Hoàng Yến Chi mới thấy rõ người đó là Lê Tuyền.
Từ sau lần gặp ở trung tâm mua sắm vào một năm trước, cô chưa từng gặp lại Lê Tuyền lần nào. Lần đó, quần áo trên người cô ta toàn là hàng hiệu, cô ta đi cùng một lão già. Hôm nay gặp lại, khuôn mặt cô ta đã trở nên tiều tụy, quầng mắt thâm đen, chắc là đã mấy ngày không ngủ rồi.
“Cô làm gì vậy?” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt hỏi. Giữa cô và Lê Tuyền không cần phải khách sáo.
Lê Tuyền không nói gì, mà quỳ sụp trước mặt Hoàng Yến Chi: “Hoàng Yến Chi cô giúp tôi đi! Cầu xin cô hãy giúp tôi.”
“Cô đứng lên đi.” Hoàng Yến Chi nhíu mày, cô rất không thích ai đó cứ hở một chút là quỳ xuống.
Lê Tuyền không chịu đứng lên: “Hoàng Yến Chi, cô đồng ý giúp tôi đã, cô đồng ý thì tôi mới đứng lên.”
“Cô phải nói là chuyện gì thì tôi mới biết có thể giúp cô được hay không.”
Lê Tuyền vẫn không đứng lên mà nói: “Cô cho tôi vay ít tiền được không? Không nhiều đâu, hai trăm nghìn là đủ rồi.”
Hoàng Yến Chi lạnh lùng nhìn Lê Tuyền: “Cô cần số tiền này làm gì?” Nếu có người thân bị bệnh, cần dùng tiền gấp thì cô sẽ cho mượn. Nhưng Lê Tuyền phải cho cô một lý do hợp lý.
“Tôi…” Lê Tuyền hơi dừng lại: “Ba tôi bệnh nặng, cần phải phẫu thuật, bác sĩ nói cần ít nhất hai trăm nghìn. Cô cũng biết hoàn cảnh nhà tôi rồi đấy, đâu có nhiều tiền như vậy, mà bạn bè tôi cũng không thể cho mượn ngay từng đấy tiền, nên tôi chỉ có thể tới cầu xin cô.”
Lê Tuyền vừa nói vừa nức nở.
Hoàng Yến Chi nhìn Lê Tuyền: “Ba cô bị bệnh gì?”
“Ung thư dạ dày, đã là giai đoạn cuối. Bác sĩ nói nếu bây giờ phẫu thuật thì ít nhất… còn sống thêm được vài năm.” Lê Tuyền nói, xoắn ngón tay. Ánh mắt của Hoàng Yến Chi khiến cô ta rất khó chịu, nhưng bây giờ cô ta đang cầu xin người ta, đành phải hạ thấp mình.
Hoàng Yến Chi thấy động tác của cô ta thì trầm tư: “Cô vừa nói ba cô bị bệnh?”
Lê Tuyền gật đầu: “Mới phát hiện lúc Tết, họ hàng thân thích đều đã mượn hết rồi, tôi lại không quen ai có tiền, thật sự không còn cách nào nữa. Cô cho tôi vay hai trăm nghìn đi, sau này tôi sẽ trả lại cho cô, tôi có thể viết giấy nợ mà.”
“Cho tôi số điện thoại nhà cô.”
“Cái gì?” Lê Tuyền không hiểu ra sao, đang nói chuyện mượn tiền mà, hỏi số điện thoại nhà cô ta làm gì?
“Cách liên hệ với cha mẹ cô, bây giờ ba cô ở bệnh viện nào? Tôi có thể cho cô mượn hai trăm nghìn, nhưng tôi phải làm rõ tình hình đã. Tôi cũng muốn hỏi bác sĩ xem có thể giúp đỡ được gì không.”
“Ba mẹ tôi không có điện thoại di động, bây giờ ba tôi đang nằm viện, gọi điện thoại về nhà cũng không có ai bắt máy. Cô đưa tiền cho tôi, ngày mai tôi sẽ đi đóng tiền viện phí và tiền phẫu thuật.” Lê Tuyền nói, đáy mắt hiện vẻ hoảng loạn.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi nhìn Lê Tuyền đã hoàn toàn lạnh lẽo: “Lê Tuyền, ba mẹ của cô sẽ hối hận vì đã sinh ra một đứa con gái như cô.”
Mặt Lê Tuyền biến sắc: “Hoàng Yến Chi, cô có ý gì?”
“Vì để vay tiền mà cô lợi dụng luôn cả cha mẹ ruột mình sao?”
“Hoàng Yến Chi cô không muốn cho mượn thì cứ việc nói thẳng, đừng có ở đây nói linh tinh.” Lê Tuyền cũng không thèm quỳ nữa mà đứng lên.
“Tôi nói linh tinh hay không, trong lòng cô rất rõ ràng.” Hoàng Yến Chi lười phải vạch trần cô ta, bèn đi ngang qua cô ta.
Lê Tuyền khẽ kêu lên: “Hoàng Yến Chi! Cô thấy chết mà không cứu sao? Đó là một mạng người đấy!”
Hoàng Yến Chi nhìn Lê Tuyền: “Nếu ba cô thật sự bệnh nặng thì tôi chắc chắn sẽ cho cô vay tiền. Nhưng ba cô có bị bệnh không? Lê Tuyền, làm người cần phải có giới hạn đạo đức.”
Sắc mặt Lê Tuyền tái xanh: “Hoàng Yến Chi, cô có gì hơn người chứ? Chỉ là có xuất thân tốt một chút thôi. Nếu cô giống tôi, có khi bây giờ cô còn không bằng tôi đâu. Cô có lập trường gì mà chỉ trích tôi? Lúc ở quán bar, nếu không phải do cô thì sao tôi có thể lưu lạc tới tình trạng này?”
Trong mắt Hoàng Yến Chi ánh lên vẻ lạnh lùng chế giễu. Nhìn đi, đây chính là nhân tính, xấu xí tới mức khiến người ta buồn nôn.
“Tôi cảm thấy xót xa thay ba mẹ cô.” Hoàng Yến Chi từ tốn nói một câu rồi rời đi.
Bây giờ, Lê Tuyền ghét nhất có người nhắc tới ba mẹ và gia đình cô ta. Sắc mặt cô ta tái nhợt, nhưng nghĩ đến hai trăm nghìn, cũng chỉ có một mình Hoàng Yến Chi có thể chi ra số tiền đó, cô ta lại nhịn thêm một chút, ăn nói khép nép: “Hoàng Yến Chi, tốt xấu gì chúng ta cũng học cùng một trường, lại là bạn cùng phòng hơn ba năm, cô thật sự không cho tôi vay hai trăm nghìn sao?”
Hoàng Yến Chi dừng bước, nhìn Lê Tuyền với ánh mắt lạnh nhạt: “Tôi nói rồi, nếu thật sự là cha mẹ cô cần gấp số tiền này thì tôi có thể cho mượn, nhưng có sao? Lê Tuyền, đừng nói dối. Tôi không phải kẻ ngu ngốc, mà cô cũng đừng tự cho là mình thông minh.”
Hoàng Yến Chi không nói gì nữa, xoay người đi. Lê Tuyền nhìn bóng lưng cô, gương mặt tuyệt vọng, còn có vẻ hận thù sâu sắc.
Cô ta quay lại tiếp tục làm nhân viên tiếp rượu, lượn lờ giữa đám đàn ông, duy trì mối quan hệ mập mờ với bọn họ.
Có điều, tiệc vui chóng tàn, cô ta bị vợ của một người đàn ông bắt gian tại trận. Vợ ông ta mang người đến đánh cô ta một trận, sau đó tuyên bố chuyện của cô ta ra ngoài, khiến cô ta mang tiếng xấu trong cái giới nhỏ hẹp đó. Những người đàn ông còn lại biết cô ta còn dây dưa với những người đàn ông khác nữa trong lúc đang qua lại với họ thì liền không liên lạc nữa, ngay cả hộp đêm cũng sa thải cô ta.
Vốn tưởng rằng đổi một hộp đêm khác là được, nhưng hình như cô ta đã đắc tội với ai đó, nên những hộp đêm có đẳng cấp đều không nhận cô ta, còn hộp đêm cấp thấp thì cô ta chẳng thèm cho vào mắt. Không đến hộp đêm, quán bar thì trong những người cô ta biết không có tên đàn ông nào có tiền. Vì vậy, sau một khoảng thời gian, cuộc sống của cô ta trở nên túng thiếu.
Cô ta xin tiền trong nhà, nhưng nhà cô ta vốn không có điều kiện, lại còn phải nuôi một đứa em trai thì lấy đâu ra nhiều tiền cho cô ta tiêu xài? Số tiền ba mẹ cô ta gửi lên còn không đủ mua một cái túi xách.
Lúc cô ta đang suy nghĩ có nên đi hộp đêm cấp thấp không thì lại tình cờ nghe nói có thể đến Hiệu Viên vay tiền, điều kiện vay thấp, nhận tiền nhanh. Cô ta hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng đi vay, không nhiều lắm, chỉ có năm mươi nghìn, hẹn nửa tháng sau trả.
Có tiền rồi, Lê Tuyền đến trung tâm mua sắm tiêu xài hoang phí một lượt, sau đó ăn vận thật xinh đẹp, đến một hộp đêm nào đó ở thủ đô. Thấy quản lý tươi cười chào đón mình, Lê Tuyền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lần này cô ta khá may mắn, câu được một người đàn ông. Hai người qua lại cả tuần, nào ngờ người đàn ông đó lại là trai bao, không chỉ không có tiền mà còn cần cô ta nuôi sống. Lê Tuyền trong cơn tức giận đã vứt bỏ người đàn ông đó, nhưng năm mươi nghìn mới vay nay chỉ còn lại một ít, cô ta lại phải đi vay thêm tiền.
Quả cầu tuyết càng đắp càng lớn, đến khi tính lại thì Lê Tuyền đã vay đến 120 nghìn, mà đã sắp tới hạn trả tiền. Bần cùng bất đắc dĩ, cô ta đi tìm người cho vay tiền xin khất lại vài ngày, nào ngờ người đó nói tiền gốc và tiền lãi tổng cộng là 200 nghìn khiến Lê Tuyền trợn tròn mắt.
Cô ta cố gắng nói lý với bên cho vay, kết quả là những người đó nói sẽ cầm giấy vay nợ đến trường tìm thầy giáo của cô ta. Lê Tuyền hoảng sợ, cô ta sắp tốt nghiệp rồi, nếu để trường học biết thì nhất định cô ta sẽ bị đuổi học.
Bình luận facebook