Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 178
Chồng chị ấy từng là cấp dưới của Quân lão gia nên chị ấy không xa lạ gì với nhà họ Quân và nhà họ Hoàng. Hơn nữa, chồng chị ấy lại có quan hệ rất tốt với Quân Hạo Kiện, vì thế bọn họ đã biết chuyện anh và Hoàng Yến Chi kết hôn dù nhà họ Hoàng gia và nhà họ Quân chưa công bố ra ngoài.
Quân Hạo Kiện nở nụ cười nhã nhặn, cũng không phản bác lời chị Chương. Còn Hoàng Yến Chi lại hơi mất tự nhiên khi bị người lạ nắm tay, cô không quen với sự nhiệt tình của người khác, nhưng cuối cùng vẫn không rút tay ra.
Chị Chương hỏi: “Em định ở đây một thời gian sao?”
Hoàng Yến Chi do dự nhìn anh, thấy anh gật đầu: “Chị dâu, vợ em vừa tới, còn nhiều chuyện không hiểu. Ngày thường phải nhờ chị dâu chỉ bảo một chút rồi.”
“Có gì đâu mà nhờ? Bình thường chị chỉ giặt quần áo, nấu cơm, chăm sóc con cái mà thôi, đâu còn làm gì khác. Nếu em dâu không ngại chị nhiều lời thì có thể lên trò chuyện với chị. Nhà chị ở trên tầng, lúc nào rảnh thì lên chơi.” Chị Chương cười sang sảng, chị ấy theo quân, còn chồng thì bận rộn chuyện trong quân đội nên buổi tối mới về nhà, vì thế ban ngày chị ấy cũng rảnh rỗi.
Hoàng Yến Chi cười gật đầu: “Cảm ơn chị dâu.”
Chị Chương xua tay: “Chút chuyện nhỏ thôi, có gì mà cảm ơn. Chị phải đi đón con đây, không nói chuyện với hai em nữa, tối nay lên nhà chị ăn cơm, nếm thử tay nghề của chị.”
“Hạo Kiện, tối nay nhớ dẫn vợ em tới nhà chị ăn đấy.” Sợ Hoàng Yến Chi ngại không đến, chị Chương còn dặn Quân Hạo Kiện.
Quân Hạo Kiện cười đồng ý. Thấy chị Chương đi rồi, Hoàng Yến Chi nhẹ giọng hỏi: “Người ở đây đều… nhiệt tình như thế sao?”
“Chị Chương là người Đông Bắc, bình thường rất nhiệt tình, tốt tính. Nếu em thấy chán thì có thể đến tìm chị Chương trò chuyện.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, hai người đến phòng ký túc xá của Quân Hạo Kiện lấy đồ. Dọc đường đi, bọn họ lại nhận được thêm nhiều ánh mắt nữa. Thật sự là do bên cạnh anh quá ít bóng hồng, thậm chí có thể nói là không có, vì thế lần này Hoàng Yến Chi tới mới làm mọi người tò mò như vậy.
Hiếm lắm lúc trước mới truyền ra tin tức bác sĩ Khương thích đội trưởng Quân, mọi người đều tỏ ý tác hợp cho hai người này. Ai ngờ bây giờ Quân Hạo Kiện lại dẫn một người phụ nữ tới, có vẻ quan hệ còn không phải ở mức bình thường. Mấy người không thấy Quân Hạo Kiện vẫn luôn nắm tay con nhà người ta sao?
Có điều cô gái này đẹp hơn bác sĩ Khương nhiều, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì cô gái này đã bỏ xa bác sĩ Khương cả một con đường. Thảo nào đội trưởng Quân không thích bác sĩ Khương, hóa ra là trong nhà người ta đã có giai nhân làm bạn rồi.
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi bình tĩnh, nhưng bị người khác nhìn ngó cứ như khỉ trong lồng, cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. May mà đã tới ký túc xá, Hoàng Yến Chi thở phào nhẹ nhõm.
Quân Hạo Kiện cười khẽ: “Thì ra còn có chuyện em không làm được.”
Hoàng Yến Chi lườm anh một cái. Là do ai chứ?
“Anh ở đây sao?” Hoàng Yến Chi nhìn xung quanh, căn phòng có diện tích rất nhỏ, khoảng mười mấy mét vuông, bên trong có một cái giường, một cái bàn, một chiếc ghế dài, một tủ quần áo và một phòng vệ sinh, tất cả được quét dọn rất sạch sẽ.
Hoàng Yến Chi đi vào phòng vệ sinh, thấy dưới đất có một cái thau đựng đồ của Quân Hạo Kiện thì liền cười cười nhìn anh.
Quân Hạo Kiện đỡ trán, tối hôm qua đau đầu quá nên anh tắm xong liền đi ngủ, để đồ ở đó định tối nay về giặt, ai ngờ Hoàng Yến Chi lại tới. Bị cô nhìn như vậy, anh cũng thấy hơi xấu hổ, bình thường anh tuyệt đối là một người rất sạch sẽ.
Hoàng Yến Chi xắn tay áo lên định giặt quần áo, Quân Hạo Kiện kéo cô lại: “Để đấy anh giặt, nước này lạnh lắm.” Mặc dù bây giờ đã là mùa xuân nhưng nước vẫn còn rất lạnh.
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Hạo Kiện, em đâu phải làm từ thủy tinh.” Đâu đến mức động vào là vỡ.
Quân Hạo Kiện không cản nữa, đứng tựa vào cửa nhà vệ sinh nhìn cô ngồi xổm giặt quần áo, trên môi nở nụ cười dịu dàng.
“Hạo Kiện, buộc tóc giúp em đi.” Hoàng Yến Chi chợt nói, tóc của cô cứ rũ xuống mắt nên rất bất tiện.
Quân Hạo Kiện đứng thẳng người: “Dây chun ở đâu?”
Hoàng Yến Chi đứng lên, hơi nghiêng người: “Trong túi quần bên phải.” Sáng nay lúc dọn đồ, cô thuận tay bỏ dây chun vào túi quần.
Quân Hạo Kiện thò tay vào túi quần của cô, khó tránh khỏi chạm vào da thịt trên đùi cô. Mặc dù cách một lớp vải nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng ra được làn da mềm mại bên dưới.
Bàn tay anh hơi nóng, Hoàng Yến Chi có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ đó, bèn khẽ gọi: “Quân Hạo Kiện.”
Quân Hạo Kiện mất tập trung “ừ” một tiếng, trong đầu đều là hình ảnh không thích hợp với trẻ con, Hoàng Yến Chi chỉ nhìn một cái đã biết anh đang nghĩ gì.
Quân Hạo Kiện lấy dây chun ra, rầu rĩ nhìn tóc Hoàng Yến Chi: “Buộc như thế nào?”
Anh chưa từng buộc tóc cho phái nữ.
“Cứ buộc lên là được.” Hoàng Yến Chi phối hợp xoay người lại để tiện cho anh buộc tóc.
Quân Hạo Kiện hơi cau mày, vẫn cảm thấy không biết làm thế nào. Hoàng Yến Chi đợi một lát vẫn không thấy anh buộc tóc, bèn xoay người lại, liền thấy dáng vẻ nhíu mày trầm tư cầm dây chun của anh, cứ như đang suy nghĩ chuyện lớn gì vậy.
“Được rồi, để em tự làm.” Hoàng Yến Chi rửa tay, định tự mình buộc, cái người này rõ ràng là không buộc được rồi.
“Không sao, để anh.” Quân Hạo Kiện lại nóng lòng muốn thử, hiếm khi vợ nhờ chuyện gì, cũng nên cho anh cơ hội thể hiện chứ.
Hoàng Yến Chi xoay người lần nữa.
Quân Hạo Kiện để dây chun lên bồn rửa mặt rồi lấy tay vén tóc Hoàng Yến Chi. Tóc cô rất mềm mại, lại óng ánh, sờ lên cứ có cảm giác như đang vuốt những sợi tơ.
Quân Hạo Kiện vén tóc cô sang một bên thì lại có vài sợi tóc rũ xuống. Anh bèn một tay nắm tóc, tay kia vén những sợi tóc đó lên, sau đó lấy dây chun buộc vào.
Vừa thả tay ra thì dây chun đã rơi xuống.
Quân Hạo Kiện: “…”
Hoàng Yến Chi: “…”
“Thôi vậy, để tự em làm.” Hoàng Yến Chi cúi người nhặt dây chun lên, nhanh chóng buộc tóc. Quân Hạo Kiện vẫn nhìn chằm chằm động tác của cô: “Để anh thử lại lần nữa.”
Hoàng Yến Chi câm nín nhìn anh, tóc cô đã buộc xong rồi mà. Nhưng cô vẫn làm theo ý anh, gỡ dây chun ra để anh buộc lại.
Quân Hạo Kiện học cách buộc tóc của Hoàng Yến Chi. Để đề phòng nó lại tuột ra, anh còn cố ý buộc thêm vài vòng.
“Ái!” Hoàng Yến Chi kêu lên, dây chun xoắn vào tóc, lại bị Quân Hạo Kiện siết chặt nên rất đau.
Quân Hạo Kiện khẩn trương: “Sao thế? Anh làm em đau à?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu, nhưng lại quên tóc vẫn còn trong tay anh nên lại bị kéo thêm cái nữa, khiến cô nhíu mày: “Không sao.”
Vẻ mặt Quân Hạo Kiện cảm thấy có chút thất bại: “Thôi vậy, em tự mình buộc đi, anh sợ lại làm em đau.”
Hoàng Yến Chi gỡ dây chun ra, vài sợi tóc rơi xuống mặt đất. Hừm… thật ra không phải vài sợi, mà là rất nhiều sợi.
Quân Hạo Kiện ủ rũ nhìn bàn tay của mình. Trước đây anh cảm thấy bàn tay này có thể làm được rất nhiều việc, sao bây giờ ngay cả buộc tóc cũng không thành.
Hoàng Yến Chi buộc tóc xong liền nhìn người nào đó đang ảo não: “Hạo Kiện, em muốn uống nước.”
Quân Hạo Kiện hoàn hồn, lập tức đi lấy nước cho cô. Nhưng trong phòng không có nước ấm, anh bèn nói với Hoàng Yến Chi một tiếng rồi xuống tầng lấy nước.
“Hạo Kiện, anh có ở đây không?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ, Hoàng Yến Chi nhận ra đây là giọng hôm qua cô nghe được trong lúc nói chuyện điện thoại với anh.
Mắt Hoàng Yến Chi chợt lóe lên, cô đứng dậy đi mở cửa. Khương Văn Tĩnh nhìn thấy người bên trong thì vẻ mặt hơi quái đản.
“Chào cô, tôi tìm Quân Hạo Kiện anh ấy có ở đây không?” Khương Văn Tĩnh cười lịch sự.
“Không có, anh ấy đi lấy nước uống rồi, cô chờ một lát.”
“À.” Khương Văn Tĩnh lúng ta lúng túng cầm hộp thuốc giảm đau.
Nghe nói Quân Hạo Kiện dẫn một người phụ nữ tới, hình như là vợ anh, Khương Văn Tĩnh liền hoảng hốt cầm hộp thuốc tới đây tìm Quân Hạo Kiện. Cô ta muốn xem thử người phụ nữ anh chọn là người thế nào.
Kết quả là người phụ nữ xa lạ ra mở cửa. Cô ta nhớ đến chuyện Quân Hạo Kiện nói anh đã kết hôn, vậy thân phận của người này cũng dễ đoán rồi. Chỉ là không ngờ, vợ anh vừa trẻ vừa đẹp như vậy.
Trước khi gặp Hoàng Yến Chi, Khương Văn Tĩnh rất có tự tin với ngoại hình của mình. Nhưng khi gặp Hoàng Yến Chi rồi, cô ta bỗng nhiên cảm thấy nếu cô ta là đàn ông thì cũng sẽ chọn một người như Hoàng Yến Chi.
“Cô tìm Hạo Kiện có chuyện gì không? Nếu không quan trọng lắm thì có thể nhắn lại cho tôi, tôi là vợ anh ấy.” Hoàng Yến Chi thản nhiên nói, ánh mắt dửng dưng.
Rõ ràng là một ánh mắt không có bất cứ cảm xúc nào nhưng lại làm cho Khương Văn Tĩnh cảm thấy chật vật: “Tôi… tôi tới đưa thuốc giảm đau cho anh ấy. Nếu anh ấy thấy đau đầu thì uống một viên. Anh ấy không có ở đây, tôi gửi thuốc lại cho cô vậy.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Khương Văn Tĩnh nói một câu rồi xoay người đi, bước chân gấp gáp.
“Ai vừa tới vậy?” Quân Hạo Kiện vừa về, chỉ thấy một góc áo của Khương Văn Tĩnh.
Hoàng Yến Chi giơ hộp thuốc trước mặt Quân Hạo Kiện, cười cười: “Hoa đào của anh.”
Quân Hạo Kiện liền hiểu, bèn cười nhạt: “Vậy phu nhân đã cắt đóa hoa đào đó hay chưa?”
“Em đâu dám, nếu cắt hỏng thì anh sẽ oán em mất.”
Hoành Yến Chi đùa anh.
Quân Hạo Kiện đặt nước ấm lên bàn, lấy hộp thuốc trên tay Hoàng Yến Chi bỏ qua một bên, sau đó ôm eo cô, cúi đầu nói: “Anh là một cái cây trong vườn của vợ, chỉ thuộc về một mình vợ, nếu người khác dám mơ ước thì vợ cứ lấy kéo cắt đi. Anh tuyệt đối không nói lời nào.”
Hoàng Yến Chi bật cười, Quân Hạo Kiện cúi đầu hôn lên môi cô.
Đã mấy ngày không gặp nhau, từ giây phút gặp lại Hoàng Yến Chi, anh đã muốn làm như vậy, chỉ là không có cơ hội. Bây giờ được như ý, sao anh phải kiềm chế nữa?
Chẳng biết từ lúc nào, bọn họ đã ở trên giường, áo khoác của Hoàng Yến Chi rơi dưới đất, áo sơ mi bung vài nút, để lộ làn da trắng như tuyết.
Áo lót của cô bị cởi ra, Quân Hạo Kiện vùi đầu vào cổ cô, cảm giác ẩm ướt tê tê trên cổ khiến cả người cô như có dòng điện chạy qua.
Hoàng Yến Chi rên lên một tiếng, anh càng cảm thấy thân thể căng cứng hơn. Anh kéo tay cô đặt lên lưng quần mình, ý tứ rất rõ ràng.
“Phựt!” Cúc quần được cởi ra, Quân Hạo Kiện đang định tiến một bước thì lại nghe tiếng gõ cửa đùng đùng vang lên.
“Chị dâu, anh, hai người có ở bên trong không?” Giọng Cố Hiên vang lên ngoài cửa. Khuôn mặt Quân Hạo Kiện tối sầm, trên trán nổi gân xanh. Chưa có lúc nào mà anh lại hận không thể đạp thằng nhóc ngoài cửa kia ra ngoài như thế.
Mà Quân Hạo Kiện tuyệt đối không ngờ đến, một ngày nào đó trong tương lai, anh không chỉ một lần trải qua chuyện tương tự như ngày hôm nay, làm cho anh vô cùng hối hận khi đã sinh ra thằng nhóc thối tha nào đó.
Hoàng Yến Chi hoàn hồn, vội nhìn ra cửa rồi lại nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn của Quân Hạo Kiện, bật cười thành tiếng. Cô đã có thể tưởng tượng được tương lai bi thảm của Cố Hiên rồi.
Cố Hiên còn chưa biết mình đã phá hoại chuyện tốt của anh mình, vẫn tiếp tục ở bên ngoài gõ cửa: “Anh, em nghe nói chị dâu tới, có thật không?”
Bị cắt ngang vào giây phút quan trọng nhất, tâm trạng của Quân Hạo Kiện cực kỳ muốn giết người. Anh đứng dậy chỉnh sửa quần áo cho cô, vẻ mặt tối sầm lại, cả người toát ra hơi lạnh.
Hoàng Yến Chi nâng mặt anh, hôn lên môi anh một cái: “Được rồi, đừng tức giận nữa, tối nay chúng ta tiếp tục.”
Tâm trạng của Quân Hạo Kiện vẫn không tốt lên được, thấy quần áo cô đã ngay ngắn thì mới đi mở cửa.
Cố Hiên trông thấy ánh mắt lạnh như băng của Quân Hạo Kiện thì rùng mình một cái: “Anh… anh…”
Sao anh lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt đó? Cậu ta sợ lắm đấy.
Quân Hạo Kiện nở nụ cười nhã nhặn, cũng không phản bác lời chị Chương. Còn Hoàng Yến Chi lại hơi mất tự nhiên khi bị người lạ nắm tay, cô không quen với sự nhiệt tình của người khác, nhưng cuối cùng vẫn không rút tay ra.
Chị Chương hỏi: “Em định ở đây một thời gian sao?”
Hoàng Yến Chi do dự nhìn anh, thấy anh gật đầu: “Chị dâu, vợ em vừa tới, còn nhiều chuyện không hiểu. Ngày thường phải nhờ chị dâu chỉ bảo một chút rồi.”
“Có gì đâu mà nhờ? Bình thường chị chỉ giặt quần áo, nấu cơm, chăm sóc con cái mà thôi, đâu còn làm gì khác. Nếu em dâu không ngại chị nhiều lời thì có thể lên trò chuyện với chị. Nhà chị ở trên tầng, lúc nào rảnh thì lên chơi.” Chị Chương cười sang sảng, chị ấy theo quân, còn chồng thì bận rộn chuyện trong quân đội nên buổi tối mới về nhà, vì thế ban ngày chị ấy cũng rảnh rỗi.
Hoàng Yến Chi cười gật đầu: “Cảm ơn chị dâu.”
Chị Chương xua tay: “Chút chuyện nhỏ thôi, có gì mà cảm ơn. Chị phải đi đón con đây, không nói chuyện với hai em nữa, tối nay lên nhà chị ăn cơm, nếm thử tay nghề của chị.”
“Hạo Kiện, tối nay nhớ dẫn vợ em tới nhà chị ăn đấy.” Sợ Hoàng Yến Chi ngại không đến, chị Chương còn dặn Quân Hạo Kiện.
Quân Hạo Kiện cười đồng ý. Thấy chị Chương đi rồi, Hoàng Yến Chi nhẹ giọng hỏi: “Người ở đây đều… nhiệt tình như thế sao?”
“Chị Chương là người Đông Bắc, bình thường rất nhiệt tình, tốt tính. Nếu em thấy chán thì có thể đến tìm chị Chương trò chuyện.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, hai người đến phòng ký túc xá của Quân Hạo Kiện lấy đồ. Dọc đường đi, bọn họ lại nhận được thêm nhiều ánh mắt nữa. Thật sự là do bên cạnh anh quá ít bóng hồng, thậm chí có thể nói là không có, vì thế lần này Hoàng Yến Chi tới mới làm mọi người tò mò như vậy.
Hiếm lắm lúc trước mới truyền ra tin tức bác sĩ Khương thích đội trưởng Quân, mọi người đều tỏ ý tác hợp cho hai người này. Ai ngờ bây giờ Quân Hạo Kiện lại dẫn một người phụ nữ tới, có vẻ quan hệ còn không phải ở mức bình thường. Mấy người không thấy Quân Hạo Kiện vẫn luôn nắm tay con nhà người ta sao?
Có điều cô gái này đẹp hơn bác sĩ Khương nhiều, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì cô gái này đã bỏ xa bác sĩ Khương cả một con đường. Thảo nào đội trưởng Quân không thích bác sĩ Khương, hóa ra là trong nhà người ta đã có giai nhân làm bạn rồi.
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi bình tĩnh, nhưng bị người khác nhìn ngó cứ như khỉ trong lồng, cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. May mà đã tới ký túc xá, Hoàng Yến Chi thở phào nhẹ nhõm.
Quân Hạo Kiện cười khẽ: “Thì ra còn có chuyện em không làm được.”
Hoàng Yến Chi lườm anh một cái. Là do ai chứ?
“Anh ở đây sao?” Hoàng Yến Chi nhìn xung quanh, căn phòng có diện tích rất nhỏ, khoảng mười mấy mét vuông, bên trong có một cái giường, một cái bàn, một chiếc ghế dài, một tủ quần áo và một phòng vệ sinh, tất cả được quét dọn rất sạch sẽ.
Hoàng Yến Chi đi vào phòng vệ sinh, thấy dưới đất có một cái thau đựng đồ của Quân Hạo Kiện thì liền cười cười nhìn anh.
Quân Hạo Kiện đỡ trán, tối hôm qua đau đầu quá nên anh tắm xong liền đi ngủ, để đồ ở đó định tối nay về giặt, ai ngờ Hoàng Yến Chi lại tới. Bị cô nhìn như vậy, anh cũng thấy hơi xấu hổ, bình thường anh tuyệt đối là một người rất sạch sẽ.
Hoàng Yến Chi xắn tay áo lên định giặt quần áo, Quân Hạo Kiện kéo cô lại: “Để đấy anh giặt, nước này lạnh lắm.” Mặc dù bây giờ đã là mùa xuân nhưng nước vẫn còn rất lạnh.
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Hạo Kiện, em đâu phải làm từ thủy tinh.” Đâu đến mức động vào là vỡ.
Quân Hạo Kiện không cản nữa, đứng tựa vào cửa nhà vệ sinh nhìn cô ngồi xổm giặt quần áo, trên môi nở nụ cười dịu dàng.
“Hạo Kiện, buộc tóc giúp em đi.” Hoàng Yến Chi chợt nói, tóc của cô cứ rũ xuống mắt nên rất bất tiện.
Quân Hạo Kiện đứng thẳng người: “Dây chun ở đâu?”
Hoàng Yến Chi đứng lên, hơi nghiêng người: “Trong túi quần bên phải.” Sáng nay lúc dọn đồ, cô thuận tay bỏ dây chun vào túi quần.
Quân Hạo Kiện thò tay vào túi quần của cô, khó tránh khỏi chạm vào da thịt trên đùi cô. Mặc dù cách một lớp vải nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng ra được làn da mềm mại bên dưới.
Bàn tay anh hơi nóng, Hoàng Yến Chi có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ đó, bèn khẽ gọi: “Quân Hạo Kiện.”
Quân Hạo Kiện mất tập trung “ừ” một tiếng, trong đầu đều là hình ảnh không thích hợp với trẻ con, Hoàng Yến Chi chỉ nhìn một cái đã biết anh đang nghĩ gì.
Quân Hạo Kiện lấy dây chun ra, rầu rĩ nhìn tóc Hoàng Yến Chi: “Buộc như thế nào?”
Anh chưa từng buộc tóc cho phái nữ.
“Cứ buộc lên là được.” Hoàng Yến Chi phối hợp xoay người lại để tiện cho anh buộc tóc.
Quân Hạo Kiện hơi cau mày, vẫn cảm thấy không biết làm thế nào. Hoàng Yến Chi đợi một lát vẫn không thấy anh buộc tóc, bèn xoay người lại, liền thấy dáng vẻ nhíu mày trầm tư cầm dây chun của anh, cứ như đang suy nghĩ chuyện lớn gì vậy.
“Được rồi, để em tự làm.” Hoàng Yến Chi rửa tay, định tự mình buộc, cái người này rõ ràng là không buộc được rồi.
“Không sao, để anh.” Quân Hạo Kiện lại nóng lòng muốn thử, hiếm khi vợ nhờ chuyện gì, cũng nên cho anh cơ hội thể hiện chứ.
Hoàng Yến Chi xoay người lần nữa.
Quân Hạo Kiện để dây chun lên bồn rửa mặt rồi lấy tay vén tóc Hoàng Yến Chi. Tóc cô rất mềm mại, lại óng ánh, sờ lên cứ có cảm giác như đang vuốt những sợi tơ.
Quân Hạo Kiện vén tóc cô sang một bên thì lại có vài sợi tóc rũ xuống. Anh bèn một tay nắm tóc, tay kia vén những sợi tóc đó lên, sau đó lấy dây chun buộc vào.
Vừa thả tay ra thì dây chun đã rơi xuống.
Quân Hạo Kiện: “…”
Hoàng Yến Chi: “…”
“Thôi vậy, để tự em làm.” Hoàng Yến Chi cúi người nhặt dây chun lên, nhanh chóng buộc tóc. Quân Hạo Kiện vẫn nhìn chằm chằm động tác của cô: “Để anh thử lại lần nữa.”
Hoàng Yến Chi câm nín nhìn anh, tóc cô đã buộc xong rồi mà. Nhưng cô vẫn làm theo ý anh, gỡ dây chun ra để anh buộc lại.
Quân Hạo Kiện học cách buộc tóc của Hoàng Yến Chi. Để đề phòng nó lại tuột ra, anh còn cố ý buộc thêm vài vòng.
“Ái!” Hoàng Yến Chi kêu lên, dây chun xoắn vào tóc, lại bị Quân Hạo Kiện siết chặt nên rất đau.
Quân Hạo Kiện khẩn trương: “Sao thế? Anh làm em đau à?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu, nhưng lại quên tóc vẫn còn trong tay anh nên lại bị kéo thêm cái nữa, khiến cô nhíu mày: “Không sao.”
Vẻ mặt Quân Hạo Kiện cảm thấy có chút thất bại: “Thôi vậy, em tự mình buộc đi, anh sợ lại làm em đau.”
Hoàng Yến Chi gỡ dây chun ra, vài sợi tóc rơi xuống mặt đất. Hừm… thật ra không phải vài sợi, mà là rất nhiều sợi.
Quân Hạo Kiện ủ rũ nhìn bàn tay của mình. Trước đây anh cảm thấy bàn tay này có thể làm được rất nhiều việc, sao bây giờ ngay cả buộc tóc cũng không thành.
Hoàng Yến Chi buộc tóc xong liền nhìn người nào đó đang ảo não: “Hạo Kiện, em muốn uống nước.”
Quân Hạo Kiện hoàn hồn, lập tức đi lấy nước cho cô. Nhưng trong phòng không có nước ấm, anh bèn nói với Hoàng Yến Chi một tiếng rồi xuống tầng lấy nước.
“Hạo Kiện, anh có ở đây không?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ, Hoàng Yến Chi nhận ra đây là giọng hôm qua cô nghe được trong lúc nói chuyện điện thoại với anh.
Mắt Hoàng Yến Chi chợt lóe lên, cô đứng dậy đi mở cửa. Khương Văn Tĩnh nhìn thấy người bên trong thì vẻ mặt hơi quái đản.
“Chào cô, tôi tìm Quân Hạo Kiện anh ấy có ở đây không?” Khương Văn Tĩnh cười lịch sự.
“Không có, anh ấy đi lấy nước uống rồi, cô chờ một lát.”
“À.” Khương Văn Tĩnh lúng ta lúng túng cầm hộp thuốc giảm đau.
Nghe nói Quân Hạo Kiện dẫn một người phụ nữ tới, hình như là vợ anh, Khương Văn Tĩnh liền hoảng hốt cầm hộp thuốc tới đây tìm Quân Hạo Kiện. Cô ta muốn xem thử người phụ nữ anh chọn là người thế nào.
Kết quả là người phụ nữ xa lạ ra mở cửa. Cô ta nhớ đến chuyện Quân Hạo Kiện nói anh đã kết hôn, vậy thân phận của người này cũng dễ đoán rồi. Chỉ là không ngờ, vợ anh vừa trẻ vừa đẹp như vậy.
Trước khi gặp Hoàng Yến Chi, Khương Văn Tĩnh rất có tự tin với ngoại hình của mình. Nhưng khi gặp Hoàng Yến Chi rồi, cô ta bỗng nhiên cảm thấy nếu cô ta là đàn ông thì cũng sẽ chọn một người như Hoàng Yến Chi.
“Cô tìm Hạo Kiện có chuyện gì không? Nếu không quan trọng lắm thì có thể nhắn lại cho tôi, tôi là vợ anh ấy.” Hoàng Yến Chi thản nhiên nói, ánh mắt dửng dưng.
Rõ ràng là một ánh mắt không có bất cứ cảm xúc nào nhưng lại làm cho Khương Văn Tĩnh cảm thấy chật vật: “Tôi… tôi tới đưa thuốc giảm đau cho anh ấy. Nếu anh ấy thấy đau đầu thì uống một viên. Anh ấy không có ở đây, tôi gửi thuốc lại cho cô vậy.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Khương Văn Tĩnh nói một câu rồi xoay người đi, bước chân gấp gáp.
“Ai vừa tới vậy?” Quân Hạo Kiện vừa về, chỉ thấy một góc áo của Khương Văn Tĩnh.
Hoàng Yến Chi giơ hộp thuốc trước mặt Quân Hạo Kiện, cười cười: “Hoa đào của anh.”
Quân Hạo Kiện liền hiểu, bèn cười nhạt: “Vậy phu nhân đã cắt đóa hoa đào đó hay chưa?”
“Em đâu dám, nếu cắt hỏng thì anh sẽ oán em mất.”
Hoành Yến Chi đùa anh.
Quân Hạo Kiện đặt nước ấm lên bàn, lấy hộp thuốc trên tay Hoàng Yến Chi bỏ qua một bên, sau đó ôm eo cô, cúi đầu nói: “Anh là một cái cây trong vườn của vợ, chỉ thuộc về một mình vợ, nếu người khác dám mơ ước thì vợ cứ lấy kéo cắt đi. Anh tuyệt đối không nói lời nào.”
Hoàng Yến Chi bật cười, Quân Hạo Kiện cúi đầu hôn lên môi cô.
Đã mấy ngày không gặp nhau, từ giây phút gặp lại Hoàng Yến Chi, anh đã muốn làm như vậy, chỉ là không có cơ hội. Bây giờ được như ý, sao anh phải kiềm chế nữa?
Chẳng biết từ lúc nào, bọn họ đã ở trên giường, áo khoác của Hoàng Yến Chi rơi dưới đất, áo sơ mi bung vài nút, để lộ làn da trắng như tuyết.
Áo lót của cô bị cởi ra, Quân Hạo Kiện vùi đầu vào cổ cô, cảm giác ẩm ướt tê tê trên cổ khiến cả người cô như có dòng điện chạy qua.
Hoàng Yến Chi rên lên một tiếng, anh càng cảm thấy thân thể căng cứng hơn. Anh kéo tay cô đặt lên lưng quần mình, ý tứ rất rõ ràng.
“Phựt!” Cúc quần được cởi ra, Quân Hạo Kiện đang định tiến một bước thì lại nghe tiếng gõ cửa đùng đùng vang lên.
“Chị dâu, anh, hai người có ở bên trong không?” Giọng Cố Hiên vang lên ngoài cửa. Khuôn mặt Quân Hạo Kiện tối sầm, trên trán nổi gân xanh. Chưa có lúc nào mà anh lại hận không thể đạp thằng nhóc ngoài cửa kia ra ngoài như thế.
Mà Quân Hạo Kiện tuyệt đối không ngờ đến, một ngày nào đó trong tương lai, anh không chỉ một lần trải qua chuyện tương tự như ngày hôm nay, làm cho anh vô cùng hối hận khi đã sinh ra thằng nhóc thối tha nào đó.
Hoàng Yến Chi hoàn hồn, vội nhìn ra cửa rồi lại nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn của Quân Hạo Kiện, bật cười thành tiếng. Cô đã có thể tưởng tượng được tương lai bi thảm của Cố Hiên rồi.
Cố Hiên còn chưa biết mình đã phá hoại chuyện tốt của anh mình, vẫn tiếp tục ở bên ngoài gõ cửa: “Anh, em nghe nói chị dâu tới, có thật không?”
Bị cắt ngang vào giây phút quan trọng nhất, tâm trạng của Quân Hạo Kiện cực kỳ muốn giết người. Anh đứng dậy chỉnh sửa quần áo cho cô, vẻ mặt tối sầm lại, cả người toát ra hơi lạnh.
Hoàng Yến Chi nâng mặt anh, hôn lên môi anh một cái: “Được rồi, đừng tức giận nữa, tối nay chúng ta tiếp tục.”
Tâm trạng của Quân Hạo Kiện vẫn không tốt lên được, thấy quần áo cô đã ngay ngắn thì mới đi mở cửa.
Cố Hiên trông thấy ánh mắt lạnh như băng của Quân Hạo Kiện thì rùng mình một cái: “Anh… anh…”
Sao anh lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt đó? Cậu ta sợ lắm đấy.
Bình luận facebook