Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 201: Đã lâu không gặp
Sau khi lo liệu đám tang ba mẹ Trương Linh xong, Hoàng Yến Chi bỗng nhiên rất nhớ Quân Hạo Kiện nên liền đón xe đến quân khu thủ đô tìm anh. Trời đang đổ mưa, Hoàng Yến Chi xuống xe, đứng dưới mưa chờ Quân Hạo Kiện đến đón cô.
Lúc Quân Hạo Kiện nhìn thấy cô đứng dưới mưa, khuôn mặt anh lập tức sa sầm. Anh cầm ô che cho cô rồi trách mắng: “Sao ra ngoài mà cũng không mang ô, nếu ngã bệnh thì phải làm sao, bác sĩ Chung nói sức khỏe em bây giờ không thể bị cảm lạnh...”
Hoàng Yến Chi đột nhiên ôm eo anh khiến anh im bặt. Nhận ra tâm trạng cô là lạ, anh liền hỏi: “Làm sao vậy, Yến Chi, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Ba mẹ của Trương Linh gặp tai nạn xe cộ qua đời rồi.” Hoàng Yến Chi nói, Quân Hạo Kiện im lặng một chút rồi đưa tay ôm cô thật chặt.
Đợi đến lúc tâm trạng của Hoàng Yến Chi khá hơn một chút, anh mới buông cô ra, dẫn cô về nhà ở tập thể. Sau khi Hoàng Yến Chi tắm nước nóng rồi đi ra thì Quân Hạo Kiện đã nấu xong canh gừng.
“Trước tiên uống bát canh gừng này đi, không thể để bị cảm được.” Quân Hạo Kiện chỉ chỉ bát canh gừng trên bàn rồi nói. Hoàng Yến Chi ngoan ngoãn bưng bát lên, uống một hơi hết sạch.
“Bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?” Quân Hạo Kiện nhẹ giọng hỏi.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Em không sao rồi, chỉ là vừa rồi bỗng nhiên nhớ tới bà nội nên có chút đa cảm thôi. Hạo Kiện, anh nghĩ có phải em càng ngày càng kỳ lạ không?”
Quân Hạo Kiện khẽ cười: “Lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung rồi, chuyện này có là gì? Hơn nữa, anh thật sự rất vui vì em bằng lòng chia sẻ tâm sự với anh. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc đi.”
Hoàng Yến Chi gật đầu. Mấy ngày qua, cô quả thật đã mệt lả vì chuyện đám tang của ba mẹ Trương Linh rồi, nên chỉ nằm trên giường một lát đã chìm vào giấc ngủ.
Quân Hạo Kiện chờ cô ngủ say mới gọi điện thoại cho Vệ Huy để hỏi chuyện, sau đó lại quay về giường đắp kín chăn cho cô.
Sáng hôm sau tâm trạng của Hoàng Yến Chi đã ổn định nên cô ở với anh thêm một buổi chiều nữa rồi đi về.
Hoàng Yến Chi sẵn tiện ghé qua khu phố đồ cổ để mua tặng Quân lão gia một món quà. Một tuần nữa là sinh nhật Quân lão gia, mọi người trong nhà vốn định tổ chức sinh nhật cho ông nhưng lại bị ông từ chối. Mặc dù không tổ chức sinh nhật, nhưng quà sinh nhật nhất định vẫn phải chuẩn bị.
Đang xem một món đồ cổ thì Hoàng Yến Chi đột nhiên cảm thấy như có ai đó đang dõi theo cô từ phía sau. Cô quay đầu lại, không hề phát hiện ra một ai khả nghi, nhưng cô chắc chắn rằng có người theo dõi cô.
Trong một góc khuất không xa đó, Vu Băng đang dựa vào tượng, khóe miệng khẽ nhếch lên. Giác quan của Hoàng Yến Chi này quả thực nhạy bén, cô ta chỉ nhìn qua một cái mà suýt nữa đã bị phát hiện.
Hoàng Yến Chi ra khỏi khu phố bán đồ cổ, trên tay cầm một hộp quà được gói rất đẹp. Cô chọn một hướng đi, thỉnh thoảng dừng lại ở các cửa hàng ven đường nhìn ngắm một chút.
Con đường bán đồ cổ này nằm ngay sát khu Tứ Hợp Viện cổ của Thành Nam, nhiều ngõ ngách nhỏ cắt nhau, quán trà của Hoàng Yến Chi nằm gần đó. Cô rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Phía sau lưng cô có tiếng bước chân vang lên rất nhẹ, nếu không có đôi tai nhạy bén thì cô cũng không thể phát hiện ra được. Hoàng Yến Chi cố ý đi chậm lại, bước chân phía sau cũng chậm lại. Hoàng Yến Chi khẽ nhếch môi, tiếp tục đi về phía quán trà của mình.
Nhưng đến lối rẽ tiếp theo, Hoàng Yến Chi bất chợt xoay người thật nhanh, mặt đối mặt với người đang đi theo mình: “Đã lâu không gặp.”
Vu Băng không ngờ rằng mình sẽ đột nhiện bị bại lộ như vậy, nhưng nếu như đã bị cô phát hiện ra rồi thì cũng không cần trốn tránh nữa. Cô ta ngang nhiên đứng ở đó, mặc cho Hoàng Yến Chi dò xét: “Quả thật đã lâu không gặp rồi, cô Hoàng.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng Yến Chi nở một nụ cười nhạt: “Gặp lần thứ hai rồi mà vẫn không biết nên xưng hô thế nào?”
"Vu Băng.” Vu Băng mỉm cười, ánh mắt nhìn Hoàng Yến Chi tựa như nhìn một người bạn cũ.
“Quán trà của tôi ở gần đây, nếu đã gặp nhau thì chi bằng đến quán trà ngồi một lúc?” Hoàng Yến Chi mời.
“Được.”
Bước vào quán trà, Vu Băng đưa mắt nhìn xung quanh. Không gian nơi đây vừa đẹp vừa tĩnh lặng, quả là một nơi hiếm có. Hoàng Yến Chi không dẫn Vu Băng vào phòng trà mà vào phòng riêng của mình ở quán.
“Cô Vu muốn uống gì?”
“Gì cũng được, tôi không hiểu biết nhiều về trà, cảm thấy chúng đều giống nhau hết.” Vu Băng ngồi đối diện với Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi liền đi thẳng đến tủ trà lấy ra một bình Long Tỉnh, bắt đầu từ tốn pha trà. Vu Băng nhìn những động tác ưu nhã của cô, ánh mắt hơi lóe lên.
“Cô Hoàng không chỉ vẽ tranh đẹp, mà nghệ thuật pha trà cũng không tồi.” Vu Băng khen.
“Tranh cô vẽ quả thật cũng không tầm thường chút nào.” Hoàng Yến Chi khẽ cong môi.
Một chén trà được đặt xuống trước mặt Vu Băng. Cô ta cầm lên uống một ngụm rồi đặt xuống, vì cô ta thật sự không hiểu về trà.
Bất ngờ đến quá đột ngột, Vu Băng cũng không ngờ Hoàng Yến Chi đột nhiên ra đòn hiểm, nên chỉ có thể né bằng bản năng, không hề có cơ hội phản kháng, không quá vài phút đã bị Hoàng Yến Chi chế ngự.
Hoàng Yến Chi khóa chặt hai tay của Vu Băng ra sau. Kéo vai áo của Vu Băng sang một bên, để lộ ra vai phải, ở đó quả nhiên có một hình xăm màu đỏ thẫm, giống hệt cái của cô trước đây. Mặt Hoàng Yến Chi hơi sầm xuống: “Rốt cuộc cô là ai?”
Vu Băng bị khống chế nhưng vẻ mặt không chút hoảng hốt, trong lòng lại âm thầm hiểu thêm về thân thủ của Hoàng Yến Chi. Cô gái này rất mạnh, còn mạnh mẽ hơn cô ta tưởng. Vừa rồi cô ta đã dốc hết sức lực nhưng cũng không thể tung ra được mấy chiêu. Mặc dù nguyên nhân chính vẫn là do Hoàng Yến Chi đánh lén, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cô ta đánh không lại Hoàng Yến Chi.
“Tôi không hiểu cô Hoàng đang nói gì. Tôi ngược lại còn muốn hỏi cô Hoàng, cô đột nhiên ra tay đánh người, lại còn kéo áo tôi là thế nào? Lẽ nào cô Hoàng còn có sở thích đặc biệt khác?” Vu Băng khẽ cười, giọng điều hơi mỉa mai.
Hoàng Yến Chi buông Vu Băng ra: “Xem ra James quả thật không xong rồi, đào tạo ra một người vô dụng như thế này.”
Đột nhiên nghe thấy tên James phát ra từ miệng Hoàng Yến Chi, Vu Băng tức biến sắc, nhưng chỉ thoáng chốc đã trở lại bình thường. Hoàng Yến Chi quan sát cô ta nãy giờ, nên vẫn nhận ra được sự thay đổi chớp nhoáng đó. Lòng cô chơi chùng xuống, quả nhiên James vẫn còn sống.
“Tôi vẫn không hiểu cô đang nói gì. James nào? tôi không biết.”
“Nói với James, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu không, tôi sẽ không ngần ngại làm lại những chuyện trước đây tôi từng làm một lần nữa đâu.” Hoàng Yến Chi lạnh lùng nói.
Ánh mắt Vu Băng tức giận, cười gằn: “Cô Hoàng, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Hoàng Yến Chi đưa mắt nhìn cô ta rời đi, vẻ mặt lạnh nhạt. Cô đã lường trước được rằng James vẫn còn sống, nhưng khi xác định được chắc chắn, trong lòng cô vẫn vô cùng lo lắng.
Vu Băng ra khỏi quán trà, tìm một nơi không người rồi gọi điện cho James. Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng nói khàn khàn của James đã truyền đến: “Bị phát hiện rồi sao?”
Vẻ mặt Vu Băng bỗng cứng đờ, dù không nhìn thấy James nhưng cô ta vẫn không khỏi căng thẳng: “Đúng vậy, tôi xin lỗi.”
Cô ta những tưởng James sẽ tức giận, không ngờ hắn lại cười ha ha: “Bị phát hiện sớm một chút cũng tốt, không còn nhiều thời gian nữa, tôi cũng nên ra mặt rồi.”
“Chủ nhân, ngài muốn đến đây?”
“Ừm, mèo con thả ra cũng đã lâu rồi, nếu không bắt lại thì không chừng sẽ thực sự biến thành mèo hoang mất.”
Mắt Vu Băng tối sầm xuống, nhìn không rõ cảm xúc.
“Trước khi tôi đến, cô đừng hành động liều lĩnh, nhất là không được động đến Hoàng Yến Chi. Nhưng cô có thể đến thăm hỏi cẩn thận người đang sống chung nhà với cô ấy.”
“Vâng, chủ nhân.”
Cúp điện thoại, James nhìn những khóm hoa tươi tắn ngoài cửa sổ, cười dịu dàng: “Tiểu Thất, quả nhiên em vẫn thông minh như vậy, đúng thật là một đứa trẻ ngoan. Chúng ta sắp được gặp lại nhau rồi, em có vui không?” Nghĩ đến nhóm Hely, nụ cười của James lại càng tươi hơn. Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.
Lúc Peter bước vào, thấy khuôn mặt cười dịu dàng của James thì liền xoa xoa cánh tay đang nổi da gà,: “James, hôm nay có chuyện tốt gì sao? Tâm trạng không tồi đấy.”
Nụ cười của James chợt tắt, hắn lạnh lùng nhìn Peter: “Một tuần nữa, tôi muốn đến nước T.”
“Được, không thành vấn đề. Nhưng bây giờ anh vẫn không nên đi đâu quá lâu, do vậy tôi sẽ đi cùng anh.” Peter dứt khoát đồng ý, nếu không thì chắc chắn người này vẫn sẽ đi. Từ trước đến nay, anh ta chưa bao giờ có thể thay đổi được quyết định của James.
James không phản đối: “Tôi có thể dứng dậy trước tháng sáu không?”
“Được, chỉ cần dùng hết liều thuốc cuối cùng là được. Nhưng James này, đừng trách tôi không nhắc trước với anh. Từ nay về sau, chân anh sẽ để lại di chứng, nếu bị thương một lần nữa thì cả đời này sẽ không thể đứng dậy được, mỗi lần trái gió trở trời cũng sẽ vô cùng đau đớn, hệt như bị khoét vào tim vậy.”
James đã nghe những câu này rất nhiều lần rồi, thậm chí hắn còn tự mình nếm trải cơn đau đó: “Chỉ cần có thể đứng dậy được là đủ rồi.”
Peter nhún vai, biết ngay là kết quả sẽ như vậy mà, sau này anh ta sẽ không nói những lời này với James nữa. Đây là lần cuối cùng.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Buổi chiều trời bỗng nhiên đổ mưa, ban đầu mới chỉ đôi hạt, càng về sau càng tầm tã. Hely nhìn cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ, chửi thầm một tiếng “Shit”. Sau đó cô đau khổ phát hiện ra mình bị kẹt lại ở thư viện. Hiếm hoi mới có dịp cô đến thư viện của Đại học B, ai ngờ lại xui xẻo như thế này.
“Này bạn, có thể đi chung ô một lúc được không?” Hely nhìn thấy một sinh viên nam muốn đi ra ngoài, trên tay cầm một chiếc ô thì liền chạy tới, cười nói.
Sinh viên nam kia nhìn Hely, đỏ mặt gật đầu: “Được chứ, được chứ. Chị muốn đi đâu?”
“Cho tôi đến bãi đỗ xe trong trường là được rồi.”
Bãi đỗ xe ở cách đó không xa, đi bộ khoảng năm phút là đến nơi. Cậu sinh viên đưa ô ra che cho Hely: “Đàn chị, đi thôi.”
Chiếc ô chủ yếu che cho Hely, may mà nó cũng to, nếu không thì chắc chắn cậu sinh viên này sẽ ướt như chuột lột.
“Cậu học năm nhất à?” Hely nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu ấy, bỗng có hứng tám chuyện. Mấy cậu sinh viên ngây thơ như thế này bây giờ rất hiếm hoi.
Cậu sinh viên xấu hổ gật đầu. Hely hôm nay xịt nước hoa, mùi hương chỉ thoang thoảng. Nhưng hai người họ đứng rất gần, mùi thơm quẩn quanh chóp mũi cậu, khiến nhiệt độ trên khuôn mặt cậu dần tăng cao.
“Cậu học ngành gì?”
“Công nghệ thông tin.”
Ồ, là đàn em cùng khoa. Hely cười nói: “Tôi cũng khoa công nghệ thông tin, nhưng tôi đang học nghiên cứu sinh.”
Đúng lúc này thì đã đến bãi đỗ xe, Hely mở cửa xe, ngồi vào trong: “Cảm ơn cậu nhé, đàn em. Nếu lần sau có cơ hội gặp lại, chị sẽ mời cậu ăn cơm.”
Cậu nam sinh lùi bước, ngẩn người nhìn theo chiếc xe. Hely nhìn qua kính chiếu hậu, thấy cậu ấy vẫn đứng im như tượng dõi theo thì huýt sáo một cái.
Hely không trở về Thượng Nhã Uyển mà đi thẳng ra khỏi thành phố. Hôm nay cô đến chỗ Irene lấy mấy thứ lần trước để quên ở đó.
Mưa rất to, Hely lái xe với tốc độ vừa phải. Cô mở loa, tiếng nhạc Rock n Roll sôi động liền vang lên trong xe, thôi thúc cô lắc lư người.
Một chiếc xe tiếp cận xe của Hely từ lúc nào không hay, mới đầu cô không để ý lắm, nhưng chiếc xe dần dần rút ngắn khoảng cách với xe cô, khiến cô khẽ nhíu mày. Cô thầm nghĩ trình độ lái xe của tên kia quả thật chẳng ra gì, đánh tay lái một cái, khoảng cách giữa hai chiếc xe liền được kéo dài ra một chút, ai ngờ chiếc xe kia lại tiến sát gần hơn.
“Shit! Gã tài xế này say rượu đấy à?”
Hely tăng tốc, chiếc xe kia lại tụt lùi phía sau, nên cô cũng không để tâm nữa. Nhưng bỗng, chiếc xe đó lại bất ngờ lao vụt lên, đâm sầm vào xe Hely, khiến người cô ngã dúi về phía trước, trán đập mạnh vào vô lăng. Hely biến sắc, hạ cửa sổ xe xuống: “Biết lái xe không thế? Mày mù hả?”
Cửa sổ của chiếc xe kia cũng hạ xuống, để lộ khuôn mặt của Vu Băng, trong tay cô ta còn cầm một khẩu súng lục, nòng súng đen ngòm đang nhắm thẳng vào đầu Hely.
Lúc Quân Hạo Kiện nhìn thấy cô đứng dưới mưa, khuôn mặt anh lập tức sa sầm. Anh cầm ô che cho cô rồi trách mắng: “Sao ra ngoài mà cũng không mang ô, nếu ngã bệnh thì phải làm sao, bác sĩ Chung nói sức khỏe em bây giờ không thể bị cảm lạnh...”
Hoàng Yến Chi đột nhiên ôm eo anh khiến anh im bặt. Nhận ra tâm trạng cô là lạ, anh liền hỏi: “Làm sao vậy, Yến Chi, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Ba mẹ của Trương Linh gặp tai nạn xe cộ qua đời rồi.” Hoàng Yến Chi nói, Quân Hạo Kiện im lặng một chút rồi đưa tay ôm cô thật chặt.
Đợi đến lúc tâm trạng của Hoàng Yến Chi khá hơn một chút, anh mới buông cô ra, dẫn cô về nhà ở tập thể. Sau khi Hoàng Yến Chi tắm nước nóng rồi đi ra thì Quân Hạo Kiện đã nấu xong canh gừng.
“Trước tiên uống bát canh gừng này đi, không thể để bị cảm được.” Quân Hạo Kiện chỉ chỉ bát canh gừng trên bàn rồi nói. Hoàng Yến Chi ngoan ngoãn bưng bát lên, uống một hơi hết sạch.
“Bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?” Quân Hạo Kiện nhẹ giọng hỏi.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Em không sao rồi, chỉ là vừa rồi bỗng nhiên nhớ tới bà nội nên có chút đa cảm thôi. Hạo Kiện, anh nghĩ có phải em càng ngày càng kỳ lạ không?”
Quân Hạo Kiện khẽ cười: “Lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung rồi, chuyện này có là gì? Hơn nữa, anh thật sự rất vui vì em bằng lòng chia sẻ tâm sự với anh. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc đi.”
Hoàng Yến Chi gật đầu. Mấy ngày qua, cô quả thật đã mệt lả vì chuyện đám tang của ba mẹ Trương Linh rồi, nên chỉ nằm trên giường một lát đã chìm vào giấc ngủ.
Quân Hạo Kiện chờ cô ngủ say mới gọi điện thoại cho Vệ Huy để hỏi chuyện, sau đó lại quay về giường đắp kín chăn cho cô.
Sáng hôm sau tâm trạng của Hoàng Yến Chi đã ổn định nên cô ở với anh thêm một buổi chiều nữa rồi đi về.
Hoàng Yến Chi sẵn tiện ghé qua khu phố đồ cổ để mua tặng Quân lão gia một món quà. Một tuần nữa là sinh nhật Quân lão gia, mọi người trong nhà vốn định tổ chức sinh nhật cho ông nhưng lại bị ông từ chối. Mặc dù không tổ chức sinh nhật, nhưng quà sinh nhật nhất định vẫn phải chuẩn bị.
Đang xem một món đồ cổ thì Hoàng Yến Chi đột nhiên cảm thấy như có ai đó đang dõi theo cô từ phía sau. Cô quay đầu lại, không hề phát hiện ra một ai khả nghi, nhưng cô chắc chắn rằng có người theo dõi cô.
Trong một góc khuất không xa đó, Vu Băng đang dựa vào tượng, khóe miệng khẽ nhếch lên. Giác quan của Hoàng Yến Chi này quả thực nhạy bén, cô ta chỉ nhìn qua một cái mà suýt nữa đã bị phát hiện.
Hoàng Yến Chi ra khỏi khu phố bán đồ cổ, trên tay cầm một hộp quà được gói rất đẹp. Cô chọn một hướng đi, thỉnh thoảng dừng lại ở các cửa hàng ven đường nhìn ngắm một chút.
Con đường bán đồ cổ này nằm ngay sát khu Tứ Hợp Viện cổ của Thành Nam, nhiều ngõ ngách nhỏ cắt nhau, quán trà của Hoàng Yến Chi nằm gần đó. Cô rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Phía sau lưng cô có tiếng bước chân vang lên rất nhẹ, nếu không có đôi tai nhạy bén thì cô cũng không thể phát hiện ra được. Hoàng Yến Chi cố ý đi chậm lại, bước chân phía sau cũng chậm lại. Hoàng Yến Chi khẽ nhếch môi, tiếp tục đi về phía quán trà của mình.
Nhưng đến lối rẽ tiếp theo, Hoàng Yến Chi bất chợt xoay người thật nhanh, mặt đối mặt với người đang đi theo mình: “Đã lâu không gặp.”
Vu Băng không ngờ rằng mình sẽ đột nhiện bị bại lộ như vậy, nhưng nếu như đã bị cô phát hiện ra rồi thì cũng không cần trốn tránh nữa. Cô ta ngang nhiên đứng ở đó, mặc cho Hoàng Yến Chi dò xét: “Quả thật đã lâu không gặp rồi, cô Hoàng.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng Yến Chi nở một nụ cười nhạt: “Gặp lần thứ hai rồi mà vẫn không biết nên xưng hô thế nào?”
"Vu Băng.” Vu Băng mỉm cười, ánh mắt nhìn Hoàng Yến Chi tựa như nhìn một người bạn cũ.
“Quán trà của tôi ở gần đây, nếu đã gặp nhau thì chi bằng đến quán trà ngồi một lúc?” Hoàng Yến Chi mời.
“Được.”
Bước vào quán trà, Vu Băng đưa mắt nhìn xung quanh. Không gian nơi đây vừa đẹp vừa tĩnh lặng, quả là một nơi hiếm có. Hoàng Yến Chi không dẫn Vu Băng vào phòng trà mà vào phòng riêng của mình ở quán.
“Cô Vu muốn uống gì?”
“Gì cũng được, tôi không hiểu biết nhiều về trà, cảm thấy chúng đều giống nhau hết.” Vu Băng ngồi đối diện với Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi liền đi thẳng đến tủ trà lấy ra một bình Long Tỉnh, bắt đầu từ tốn pha trà. Vu Băng nhìn những động tác ưu nhã của cô, ánh mắt hơi lóe lên.
“Cô Hoàng không chỉ vẽ tranh đẹp, mà nghệ thuật pha trà cũng không tồi.” Vu Băng khen.
“Tranh cô vẽ quả thật cũng không tầm thường chút nào.” Hoàng Yến Chi khẽ cong môi.
Một chén trà được đặt xuống trước mặt Vu Băng. Cô ta cầm lên uống một ngụm rồi đặt xuống, vì cô ta thật sự không hiểu về trà.
Bất ngờ đến quá đột ngột, Vu Băng cũng không ngờ Hoàng Yến Chi đột nhiên ra đòn hiểm, nên chỉ có thể né bằng bản năng, không hề có cơ hội phản kháng, không quá vài phút đã bị Hoàng Yến Chi chế ngự.
Hoàng Yến Chi khóa chặt hai tay của Vu Băng ra sau. Kéo vai áo của Vu Băng sang một bên, để lộ ra vai phải, ở đó quả nhiên có một hình xăm màu đỏ thẫm, giống hệt cái của cô trước đây. Mặt Hoàng Yến Chi hơi sầm xuống: “Rốt cuộc cô là ai?”
Vu Băng bị khống chế nhưng vẻ mặt không chút hoảng hốt, trong lòng lại âm thầm hiểu thêm về thân thủ của Hoàng Yến Chi. Cô gái này rất mạnh, còn mạnh mẽ hơn cô ta tưởng. Vừa rồi cô ta đã dốc hết sức lực nhưng cũng không thể tung ra được mấy chiêu. Mặc dù nguyên nhân chính vẫn là do Hoàng Yến Chi đánh lén, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cô ta đánh không lại Hoàng Yến Chi.
“Tôi không hiểu cô Hoàng đang nói gì. Tôi ngược lại còn muốn hỏi cô Hoàng, cô đột nhiên ra tay đánh người, lại còn kéo áo tôi là thế nào? Lẽ nào cô Hoàng còn có sở thích đặc biệt khác?” Vu Băng khẽ cười, giọng điều hơi mỉa mai.
Hoàng Yến Chi buông Vu Băng ra: “Xem ra James quả thật không xong rồi, đào tạo ra một người vô dụng như thế này.”
Đột nhiên nghe thấy tên James phát ra từ miệng Hoàng Yến Chi, Vu Băng tức biến sắc, nhưng chỉ thoáng chốc đã trở lại bình thường. Hoàng Yến Chi quan sát cô ta nãy giờ, nên vẫn nhận ra được sự thay đổi chớp nhoáng đó. Lòng cô chơi chùng xuống, quả nhiên James vẫn còn sống.
“Tôi vẫn không hiểu cô đang nói gì. James nào? tôi không biết.”
“Nói với James, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu không, tôi sẽ không ngần ngại làm lại những chuyện trước đây tôi từng làm một lần nữa đâu.” Hoàng Yến Chi lạnh lùng nói.
Ánh mắt Vu Băng tức giận, cười gằn: “Cô Hoàng, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Hoàng Yến Chi đưa mắt nhìn cô ta rời đi, vẻ mặt lạnh nhạt. Cô đã lường trước được rằng James vẫn còn sống, nhưng khi xác định được chắc chắn, trong lòng cô vẫn vô cùng lo lắng.
Vu Băng ra khỏi quán trà, tìm một nơi không người rồi gọi điện cho James. Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng nói khàn khàn của James đã truyền đến: “Bị phát hiện rồi sao?”
Vẻ mặt Vu Băng bỗng cứng đờ, dù không nhìn thấy James nhưng cô ta vẫn không khỏi căng thẳng: “Đúng vậy, tôi xin lỗi.”
Cô ta những tưởng James sẽ tức giận, không ngờ hắn lại cười ha ha: “Bị phát hiện sớm một chút cũng tốt, không còn nhiều thời gian nữa, tôi cũng nên ra mặt rồi.”
“Chủ nhân, ngài muốn đến đây?”
“Ừm, mèo con thả ra cũng đã lâu rồi, nếu không bắt lại thì không chừng sẽ thực sự biến thành mèo hoang mất.”
Mắt Vu Băng tối sầm xuống, nhìn không rõ cảm xúc.
“Trước khi tôi đến, cô đừng hành động liều lĩnh, nhất là không được động đến Hoàng Yến Chi. Nhưng cô có thể đến thăm hỏi cẩn thận người đang sống chung nhà với cô ấy.”
“Vâng, chủ nhân.”
Cúp điện thoại, James nhìn những khóm hoa tươi tắn ngoài cửa sổ, cười dịu dàng: “Tiểu Thất, quả nhiên em vẫn thông minh như vậy, đúng thật là một đứa trẻ ngoan. Chúng ta sắp được gặp lại nhau rồi, em có vui không?” Nghĩ đến nhóm Hely, nụ cười của James lại càng tươi hơn. Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.
Lúc Peter bước vào, thấy khuôn mặt cười dịu dàng của James thì liền xoa xoa cánh tay đang nổi da gà,: “James, hôm nay có chuyện tốt gì sao? Tâm trạng không tồi đấy.”
Nụ cười của James chợt tắt, hắn lạnh lùng nhìn Peter: “Một tuần nữa, tôi muốn đến nước T.”
“Được, không thành vấn đề. Nhưng bây giờ anh vẫn không nên đi đâu quá lâu, do vậy tôi sẽ đi cùng anh.” Peter dứt khoát đồng ý, nếu không thì chắc chắn người này vẫn sẽ đi. Từ trước đến nay, anh ta chưa bao giờ có thể thay đổi được quyết định của James.
James không phản đối: “Tôi có thể dứng dậy trước tháng sáu không?”
“Được, chỉ cần dùng hết liều thuốc cuối cùng là được. Nhưng James này, đừng trách tôi không nhắc trước với anh. Từ nay về sau, chân anh sẽ để lại di chứng, nếu bị thương một lần nữa thì cả đời này sẽ không thể đứng dậy được, mỗi lần trái gió trở trời cũng sẽ vô cùng đau đớn, hệt như bị khoét vào tim vậy.”
James đã nghe những câu này rất nhiều lần rồi, thậm chí hắn còn tự mình nếm trải cơn đau đó: “Chỉ cần có thể đứng dậy được là đủ rồi.”
Peter nhún vai, biết ngay là kết quả sẽ như vậy mà, sau này anh ta sẽ không nói những lời này với James nữa. Đây là lần cuối cùng.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Buổi chiều trời bỗng nhiên đổ mưa, ban đầu mới chỉ đôi hạt, càng về sau càng tầm tã. Hely nhìn cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ, chửi thầm một tiếng “Shit”. Sau đó cô đau khổ phát hiện ra mình bị kẹt lại ở thư viện. Hiếm hoi mới có dịp cô đến thư viện của Đại học B, ai ngờ lại xui xẻo như thế này.
“Này bạn, có thể đi chung ô một lúc được không?” Hely nhìn thấy một sinh viên nam muốn đi ra ngoài, trên tay cầm một chiếc ô thì liền chạy tới, cười nói.
Sinh viên nam kia nhìn Hely, đỏ mặt gật đầu: “Được chứ, được chứ. Chị muốn đi đâu?”
“Cho tôi đến bãi đỗ xe trong trường là được rồi.”
Bãi đỗ xe ở cách đó không xa, đi bộ khoảng năm phút là đến nơi. Cậu sinh viên đưa ô ra che cho Hely: “Đàn chị, đi thôi.”
Chiếc ô chủ yếu che cho Hely, may mà nó cũng to, nếu không thì chắc chắn cậu sinh viên này sẽ ướt như chuột lột.
“Cậu học năm nhất à?” Hely nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu ấy, bỗng có hứng tám chuyện. Mấy cậu sinh viên ngây thơ như thế này bây giờ rất hiếm hoi.
Cậu sinh viên xấu hổ gật đầu. Hely hôm nay xịt nước hoa, mùi hương chỉ thoang thoảng. Nhưng hai người họ đứng rất gần, mùi thơm quẩn quanh chóp mũi cậu, khiến nhiệt độ trên khuôn mặt cậu dần tăng cao.
“Cậu học ngành gì?”
“Công nghệ thông tin.”
Ồ, là đàn em cùng khoa. Hely cười nói: “Tôi cũng khoa công nghệ thông tin, nhưng tôi đang học nghiên cứu sinh.”
Đúng lúc này thì đã đến bãi đỗ xe, Hely mở cửa xe, ngồi vào trong: “Cảm ơn cậu nhé, đàn em. Nếu lần sau có cơ hội gặp lại, chị sẽ mời cậu ăn cơm.”
Cậu nam sinh lùi bước, ngẩn người nhìn theo chiếc xe. Hely nhìn qua kính chiếu hậu, thấy cậu ấy vẫn đứng im như tượng dõi theo thì huýt sáo một cái.
Hely không trở về Thượng Nhã Uyển mà đi thẳng ra khỏi thành phố. Hôm nay cô đến chỗ Irene lấy mấy thứ lần trước để quên ở đó.
Mưa rất to, Hely lái xe với tốc độ vừa phải. Cô mở loa, tiếng nhạc Rock n Roll sôi động liền vang lên trong xe, thôi thúc cô lắc lư người.
Một chiếc xe tiếp cận xe của Hely từ lúc nào không hay, mới đầu cô không để ý lắm, nhưng chiếc xe dần dần rút ngắn khoảng cách với xe cô, khiến cô khẽ nhíu mày. Cô thầm nghĩ trình độ lái xe của tên kia quả thật chẳng ra gì, đánh tay lái một cái, khoảng cách giữa hai chiếc xe liền được kéo dài ra một chút, ai ngờ chiếc xe kia lại tiến sát gần hơn.
“Shit! Gã tài xế này say rượu đấy à?”
Hely tăng tốc, chiếc xe kia lại tụt lùi phía sau, nên cô cũng không để tâm nữa. Nhưng bỗng, chiếc xe đó lại bất ngờ lao vụt lên, đâm sầm vào xe Hely, khiến người cô ngã dúi về phía trước, trán đập mạnh vào vô lăng. Hely biến sắc, hạ cửa sổ xe xuống: “Biết lái xe không thế? Mày mù hả?”
Cửa sổ của chiếc xe kia cũng hạ xuống, để lộ khuôn mặt của Vu Băng, trong tay cô ta còn cầm một khẩu súng lục, nòng súng đen ngòm đang nhắm thẳng vào đầu Hely.
Bình luận facebook