• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NGỌT NGÀO TRONG HÔN NHÂN (3 Viewers)

  • Chương 203: Tiệc sinh nhật - CẦU HÔN (1)

Hoàng Yến Chi và Irene nói những lời này ở phòng khách, nên không lo rằng Daniel sẽ nghe thấy.



Nửa đêm, Hely quả nhiên phát sốt. Hoàng Yến Chi và Irene gần như cả đêm không ngủ, mãi đến lúc trời sáng thì cơn sốt cao của cô mới đỡ hơn một chút.



Daniel ngủ ở phòng dành cho khách, lúc tỉnh dậy thì thấy Irene cũng ngủ trên giường của mình. Đầu óc đang rối loạn suốt một đêm của Daniel bỗng trở nên minh mẫn. Nhớ đến chuyện đêm qua, trong mắt anh đầy vẻ sợ hãi.



Hoàng Yến Chi đang ngồi ngoài phòng khách đợi Daniel, cô buộc phải dặn dò anh về chuyện xảy ra đêm qua. Thấy anh ta, Hoàng Yến Chi hơi lạnh lùng, từ tốn nói: “Daniel, anh vào đây với tôi.”



Daniel theo Hoàng Yến Chi vào thư phòng, nhưng ngồi một bên không nói gì, rõ ràng vẫn chưa tiêu hóa được chuyện xảy ra đêm qua.



Hoàng Yến Chi cũng không nói gì. Rất lâu sau đó, Daniel mới nhìn Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, bọn họ rốt cuộc là ai?”



Mặc dù anh không tận mắt chứng kiến việc Hely bị thương ra sao. Nhưng thông qua biểu hiện của mấy người bọn họ, anh biết rằng sự việc không hề đơn giản.



“Daniel, anh có tin tôi không?” Hoàng Yến Chi cụp mắt xuống, khẽ nói.



“Yến Chi, tôi đương nhiên là tin cô rồi. Chúng ta là bạn mà, đúng không?” Daniel trả lời không chút do dự.



Trong mắt Hoàng Yến Chi bỗng ẩn chứa tia ấm áp, khóe môi hơi cong lên: “Daniel, bọn họ là bạn tôi.”



“Tôi không thể tiết lộ với anh thân phận của bọn họ, điều này không hề có ích lợi gì với anh cả. Anh cũng không được nói với người khác rằng anh quen biết bọn họ. Nhưng tôi có thể đảm bảo, họ không hề có ý đồ gì xấu với anh cả.”



Daniel nghe vậy thì im lặng một lúc rồi mới gật đầu dưới cái nhìn của Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, tôi biết rồi, tôi sẽ giữ bí mật chuyện này, cũng sẽ quên luôn chuyện đêm qua.”



Hoàng Yến Chi mỉm cười dịu dàng mà ấm áp: “Daniel, cảm ơn anh.”



Sự nghi hoặc trong lòng đã được giải tỏa, Daniel bèn ngồi xuống ghế, mặc dù sắc mặt vẫn trắng nhợt vì bị thiếu máu, nhưng tinh thần anh đã rất thoải mái.



“Yến Chi, chuyện này chúng ta dừng ở đây thôi, đừng nhắc đến nữa. Bây giờ tôi muốn nói với cô một chuyện khác.”



“Chuyện gì?”



“Tháng bảy ở Sydney có một buổi triển lãm tranh, tôi mong cô có thể tham dự.”



“Vì sao?”



“Buổi triển lãm này năm năm mới tổ chức một lần, quy mô lớn nhất toàn cầu. Tuy lúc trước cô đã đạt giải nhất cuộc thi quốc tế, nhưng dù sao thì cũng đã qua một thời gian rồi. Tôi muốn nhân dịp này để quang bá tác phẩm của cô với quốc tế. Cô hiểu ý tôi không?”



Hoàng Yến Chi dĩ nhiên là hiểu, nên cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý với đề nghị của Daniel.



“Nếu cô không có ý kiến thì tôi đề nghị cô nên chọn tác phẩm ‘Cứu Rỗi’.”



“Không, tôi muốn dùng tác phẩm khác, sẽ đưa tác phẩm mới cho anh sau.” ‘Cứu Rỗi’ là tác phẩm có cảm xúc đột phát lúc đó của cô, cô không muốn mang nó ra buôn bán.



“Được, cô còn khoảng một tháng, sau một tháng nữa thì đưa tác phẩm của cô cho tôi.”



Hoàng Yến Chi gật đầu.



Nói chuyện công việc xong, Daniel lại nhìn Hoàng Yến Chi với vẻ do dự.



“Sao thế?” Hoàng Yến Chi hỏi anh ta.



“Cô bạn kia của cô... không sao chứ?”



“Không sao rồi.”



“Tôi có thể vào thăm cô ấy không?”



Hoàng Yến Chi nhướng mày, ánh mắt nhìn anh ta chứa đựng vẻ tò mò, khiến Daniel càng lúc càng mất tự nhiên. Sau đó, cô mới gật đầu: “Được.”



Daniel đứng dậy: “Vậy tôi vào xem cô ấy thế nào rồi.”



Nhìn bước chân vội vàng của Daniel, trong mắt Hoàng Yến Chi ánh lên niềm vui.



Hely tỉnh lại vào chập tối hôm đó. Vì chưa xác định được Thượng Nhã Uyển có an toàn hay không, nên sau khi bàn bạc, bọn họ liền quyết định để cô ở lại nhà Daniel trước đã, dĩ nhiên cả Irene cũng ở lại. Để tránh bị theo dõi, Hoàng Yến Chi sau đó không hề trở lại đây thăm hai người.



Cô cho rằng có thể Vu Băng sẽ tìm cô. Nhưng mấy ngày sau, dù đã cố ý đi dạo bên ngoài nhưng Hoàng Yến Chi vẫn không hề thấy ai theo dõi cô.



Sau khi vết thương của Hely đỡ hơn, Irene liền đưa cô về biệt thự ở ngoại ô, dù sao điều kiện ở đó cũng tốt hơn ở đây nhiều.



“Ờ… cảm ơn anh chuyện tối hôm nọ.” Trước khi đi, Hely vẫn không quên cảm ơn Daniel. Mấy ngày qua, anh đối xử với cô rất tốt, rất tận tâm.



Cô vốn cho rằng người như Daniel sẽ sợ bọn họ, nhưng thái độ của anh lại nằm ngoài dự đoán của cô.



“Không cần cảm ơn, mọi người là bạn của Yến Chi thì cũng coi như là bạn của tôi.” Nói xong, Daniel còn để ý sắc mặt tái nhợt của cô: “Cô cố gắng dưỡng thương cho tốt.”



Sau khi Hely đi rồi, Daniel tự dưng cảm thấy vô cớ buồn bã nhìn căn hộ trống trải, thở dài thườn thượt. Anh đi vào thư phòng, bắt đầu xử lý chuyện triển lãm tranh.



Thời gian thấm thoắt trôi qua. Hai ngày nữa là sinh nhật của Hoàng Yến Chi, tin tức nhà họ Hoàng sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho cô lan truyền khắp thủ đô. Nhưng bữa tiệc này cũng không mời nhiều người, mà chỉ có mấy người thân thích và bạn bè. Ngay cả khách hàng quan trọng hợp tác với Hoàng Minh Dạ cũng không được mời.



Trương Linh và Vệ Huy cũng đã trở về. Ra nước ngoài chơi hơn hai mươi ngày, tâm trạng của cô đã đỡ hơn nhiều, ít nhất thì cô cũng đã cười nhiều hơn. Thêm vào đó, không biết đã có chuyện gì xảy ra, mà quan hệ của cô và Vệ Huy đã thăng hoa hơn nhiều.



Hoàng Yến Chi chú ý đến vẻ ỷ lại thấp thoáng trong ánh mắt Trương Linh khi nhìn Vệ Huy, còn cả vẻ thiếu nữ e thẹn khi đang yêu, cô bèn trầm ngâm nhìn Vệ Huy, lại thấy anh ta cười ma mị với cô.



Thấy tâm trạng Trương Linh đã tốt hơn thì Hoàng Yến Chi cũng yên lòng. Thật ra cô cũng không mấy hứng thú với bữa tiệc sinh nhật lần này. Nếu không phải Hoàng Minh Dạ và Quân Hạo Kiện khăng khăng muốn tổ chức thì cô chỉ muốn ăn một bữa cơm đơn giản với gia đình.



Để chuẩn bị cho sinh nhật của Hoàng Yến Chi, Quân Hạo Kiện cũng xin nghỉ phép. Tháng sáu càng lúc càng đến gần, cũng có nghĩa là thời gian công tác ở thủ đô của anh cũng sắp hết.



Về cùng Quân Hạo Kiện lần này còn có Cố Hiên và Cố Minh. Cố Hiên thì vẫn cà lơ phất phơ như trước, Cố Minh cũng vẫn là vẻ mặt lạnh tanh đó. Nhưng Hoàng Yến Chi đã nhận ra sự thay đổi trong đôi mắt kiên nghị của họ, xem ra mấy tháng sống trong quân đội quả thật đã làm thay đổi họ rồi.



“Chị dâu, đã lâu không gặp, có phải chị thấy em càng lúc càng đẹp trai không?” Cố Hiên ngồi trong phòng khách nhà họ Quân, bắt gặp ánh mắt của Hoàng Yến Chi thì cười tủm tỉm, kề sát tai Hoàng Yến Chi hỏi tiếp: “Chị dâu, bao giờ chị dạy em đánh nhau?”



Hoàng Yến Chi cười thản nhiên: “Đợi cậu đánh thắng Thẩm Hưng đã rồi tính.”



Nụ cười của Cố Hiên liền cứng đờ. Thẩm Hưng kia chẳng khác gì rô bốt chiến đấu, từ bé đã đánh nhau để sinh tồn. Sau lần bị Hoàng Yến Chi tẩn cho một trận thì Thẩm Hưng có vẻ đã an phận được một thời gian, không đi khiêu chiến người khác nữa, luôn cố rèn luyện, đau đáu ham muốn khiêu chiến với Hoàng Yến Chi lần nữa.



Trước đây Cố Hiên đã không đánh lại được cậu ta, bây giờ lại càng không cần phải nói: “Chị dâu, sao em đánh thắng tên quái vật kia được. Chị dạy em đi mà, ít nhất cũng đừng để em phải chịu thiệt thòi trước tên quái vật kia chứ!”



Nhưng Hoàng Yến Chi chỉ cười tủm tỉm, không trả lời cậu ta.



- ---------------



Trong phòng tổng thống của một khách sạn năm sao nào đó ở thủ đô, James ngồi trên xe lăn, nhìn thành phố rực rỡ trong ánh đèn. Tiểu Thất, cuối cùng anh cũng đã đến đây rồi, nơi em được sinh ra và sinh sống.



Cửa phòng được mở ra, Vu Băng đi từ ngoài vào.



“Xử lý thế nào rồi?” James hờ hững hỏi.



Vu Băng rũ mắt xuống: “Chủ nhân, tiệc sinh nhật lần này bọn họ chỉ mời người thân và bạn bè, không hề có khách hàng hợp tác kinh doanh, nên… không lấy được thư mời.”



James quay lại nhìn Vu Băng với ánh mắt tàn độc. Tuy hắn ngửa đầu, nhưng khí thế này không hề giảm bớt chút nào: “Chỉ chút việc nhỏ đó mà làm cũng không xong thì cô được tích sự gì?”



Mặt Vu Băng trắng bệch: “Chủ nhân, tôi sẽ nghĩ cách khác. Xin ngài cho tôi thêm chút thời gian.”



Vẻ mặt của James cũng không dịu đi vì lời nói của cô ta: “Nhớ lấy, cô chỉ có thời gian một ngày. Trước bữa tiệc ngày mai, cô phải lấy được thư mời, bằng không thì cút về đi.”



Vu Băng biết rất rõ sau khi trở về thì cô ta sẽ gặp phải những gì. Sau nhiệm vụ thất bại vào năm ngoái thì khi cô ta trở về đã phải vào nơi đó, rồi suýt chút nữa đã phải bỏ mạng ở đấy luôn.



“Vâng.” Vu Băng cung kính đáp, lui ra khỏi phòng.



****************



Hôm sau, mới sáng sớm mà Hoàng Yến Chi đã thấy Quân Hạo Kiện rời giường. Cô đi vào phòng bếp, ngắm nhìn anh nấu cơm.



Thấy cục bột trong tay anh, Hoàng Yến Chi nhướng mày: “Anh làm gì thế?”



Cố hít hà một hơi, trong không khí ngập tràn mùi nước gà.



“Anh làm mì, em đi đánh răng rửa mặt trước đi, đợi lát nữa là được ăn rồi.”



Hoàng Yến Chi gật đầu, về phòng ngủ đánh răng rửa mặt. Lúc cô thay đồ xong thì Quân Hạo Kiện cũng vừa khéo ra khỏi bếp, trong tay bê một bát mì nóng hổi.



“Mau ăn đi, nhân lúc còn nóng.”



Hoàng Yến Chi đến ngồi xuống, nhìn bát mì trên bàn. Nước dùng hầm gà, bên trên bát mì có một quả trứng trần, rắc vài lát hành, màu sắc bắt mắt.



Hoàng Yến Chi cầm đũa lên thì mới thấy đây là mì trường thọ. Cô cắn một miếng, Quân Hạo Kiện mỉm cười nhìn cô: “Có ngon không?”



Hoàng Yến Chi gật đầu: “Ngon ạ.”



“Ngon thì ăn hết đi, đừng để thừa.”



“Anh ăn sáng rồi à?” Thấy Quân Hạo Kiện không ăn, cô bèn hỏi.



Quân Hạo Kiện mỉm cười: “Lát nữa anh sẽ ăn.”



Hoàng Yến Chi nhìn mì trong chén rồi bèn đẩy bát mì đến: “Cùng ăn đi.”



“Đây là mì trường thọ, em phải một mình ăn hết.”



Hoàng Yến Chi kiên quyết: “Chúng ta cùng ăn.” Dù có sống thọ thật thì cũng phải cùng anh, sao có thể là một mình em được?



Quân Hạo Kiện hiểu ý cô, ánh mắt anh càng thêm dịu dàng, cúi đầu ăn một miếng.



Ăn mì xong, hai người mới về nhà họ Hoàng, trưa hôm nay sẽ ăn cơm ở đó. Quân lão gia và Quân Giai Uyển đã đến từ sớm, Quân Giai Uyển đã về nước được một tuần vì sức khỏe của Quân lão gia không được tốt nên bà đã từ chức về nước để chăm sóc và ở bên cạnh Quân lão gia nhiều hơn.



Vũ Ân Nguyệt trông thấy Hoàng Yến Chi thì lập tức đứng lên đi vào phòng bếp, chỉ một lát sau đã bê một cái bát đi ra. Hoàng Yến Chi nhìn thử thì thấy lại là mì trường thọ.



“Yến Chi, đây là mì mẹ đã cố ý dậy sớm làm cho con, con ăn thử đi.”



Hoàng Yến Chi khó xử nhìn bát mì to đùng trước mặt. Lúc sáng cô vừa ăn một bát, bây giờ quả thật không ăn nổi nữa. Quân Hạo Kiện bèn nhận lấy bát mì: “Mẹ, sáng nay con cũng đã nấu mì trường thọ cho cô ấy rồi, bọn con ăn xong mới về đây, có lẽ là bây giờ không ăn nổi nữa.”



Vũ Ân Nguyệt nghe vậy cũng không ép: “Vậy thì uống ít nước dùng cũng được.”



Hoàng Yến Chi cầm thìa, múc nước trong bát uống một ngụm: “Ngon quá, con cảm ơn mẹ.”



Vũ Ân Nguyệt nghe vậy liền nở nụ cười.



Địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật là phòng tiệc của một khách sạn năm sao. Hoàng Minh Dạ đã sắp xếp từ trước, đợi ăn cơm xong, người tạo mẫu đã đứng trước cửa nhà. Hoàng Yến Chi nhìn một loạt lễ phục trước mặt mà chỉ biết câm nín. Chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi mà, đâu phải kết hôn, làm thế này có hơi quá không?



“Yến Chi, em xem em thích bộ nào. Mấy bộ này đều do chính tay mẹ cẩn thận lựa chọn đấy, đẹp đúng không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom