Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 274: Qua đời
Ông ta lập tức hiểu rằng chắc chắn Diệp Dung đã xảy ra chuyện, bèn tới đồn cảnh sát báo án.
“Nạn nhân mất tích vào lúc nào?” Cảnh sát hỏi.
Cẩn Giai Thuỵ lắc đầu: “Tôi mới vừa từ đơn vị về, khi về đã không thấy tăm hơi người đâu, trong nhà hỗn loạn như bị cướp vậy.”
“Có mất thứ gì đáng giá không?”
Cẩn Giai Thuỵ lại lắc đầu: “Không, tất cả những thứ đáng giá trong nhà đều còn nguyên, trừ vợ tôi.”
Cảnh sát lấy làm lạ nhìn Cẩn Giai Thuỵ: “Bình thường vợ ông thích đến chỗ nào? Có phải tâm trạng không tốt nên ra ngoài giải sầu rồi không?”
Cẩn Giai Thuỵ trầm mặt xuống: “Không đâu, bà ấy biết tôi sẽ lo lắng, nên dù ra ngoài cũng sẽ gọi điện cho tôi. Anh cảnh sát, nhất định vợ tôi đã xảy ra chuyện gì rồi, xin các anh giúp tìm người.”
“Ông Cẩn, bây giờ người vẫn chưa mất tích quá hai mươi bốn tiếng, chúng tôi không thể lập án được, có lẽ do ông suy nghĩ nhiều rồi. Biết đâu khi về nhà thì vợ ông đang ở nhà chờ ông đấy.” Thái độ cảnh sát rất qua loa.
Sắc mặt Cẩn Giai Thuỵ khó coi, nếu là trước kia thì một viên cảnh sát nhỏ nhoi nào có gan đối xử với ông ta như thế.
Ra khỏi đồn cảnh sát, ông ta gọi điện cho những người bạn trước đây, nhưng họ chỉ bắt máy rồi viện cớ này nọ, không hề có ý giúp đỡ.
Cẩn Giai Thuỵ tức giận tới mức đập nát điện thoại di động, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà.
Về đến nhà, Cẩn Giai Thuỵ tiếp tục dùng điện thoại bàn gọi điện cho Diệp Dung, nhưng điện thoại vẫn tắt máy.
Ông ta không biết Diệp Ngân, có bạn bè nào không.
Nhưng cũng chính vào lúc này, ông ta mới nhận ra, hiện giờ ông ta chẳng biết chút gì về Diệp Dung cả.
Hình như bà ta chẳng có bạn bè nào, thường ngày bà ta chỉ ở nhà, chẳng hẹn bạn bè ra ngoài dạo phố hay ăn cơm gì cả.
Cẩn Giai Thuỵ không tìm được người giúp đỡ, lại không biết phải đi đâu tìm người, đành phải ở nhà chờ đợi.
Ngộ nhỡ đúng như cảnh sát nói, chẳng qua tâm trạng Diệp Dung không tốt nên đi đâu đó thôi? Nếu như bà ta thật sự xảy ra chuyện gì, dù là bị bắt cóc hay bị trả thù, thì đối phương hẳn là sẽ gọi điện cho mình.
Cẩn Giai Thuỵ chờ đợi ròng rã một ngày, điện thoại trong nhà vẫn im lìm, đến cả một cuộc gọi tiếp thị cũng không có.
Ông ta đứng ngồi không yên, lại đến đồn cảnh sát, nhưng cảnh sát vẫn giải thích như cũ, bảo rằng Diệp Dung bị bắt cóc chỉ là suy đoán của ông ta thôi, không có chứng cứ, thời gian mất tích chưa tới hai mươi bốn giờ nên không thể lập án được.
Cẩn Giai Thuỵ rất muốn làm ầm lên, thái độ làm việc qua loa của những cảnh sát này làm ông ta rất khó chịu, khiến cho ông ta bỗng phải đối mặt với sự thực rằng bây giờ ông ta đã không còn là tham mưu trưởng Cẩn trước kia nữa, bây giờ ông ta chỉ là Cẩn Giai Thuỵ mà thôi. Ông ta chắc chắn rằng, nếu ông ta muốn làm loạn, thì những người này sẽ cho ông ta vào tù.
Ra khỏi đồn cảnh sát, ông ta nhìn người xe qua lại trên đường, cả người rét run, gió lạnh luồn vào cổ áo, lùa vào xương cốt ông ta.
................
Trong bệnh viện, Aldan vất vả lắm mới thuyết phục được Cẩn Mai về khách sạn nghỉ ngơi, chuyện ở bệnh viện giao cho Cẩn Tử Văn trông nom.
Aldan đắp kín chăn cho Cẩn Mai, khẽ nói: “Đừng nghĩ gì hết, trước tiên hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh sẽ cùng em đến bệnh viện thăm mẹ.”
Sắc mặt Cẩn Mai tiều tụy, chịu đựng nhiều ngày trong bệnh viện như thế, trạng thái tinh thần cô tốt được mới là kỳ tích.
Cẩn Mai không ngủ được, cô nắm góc áo Aldan: “Nói chuyện với em được không?”
Bước chân của Aldan khựng lại, anh ngồi xuống bên giường: “Muốn nói chuyện gì?”
“Không biết nữa, nói gì cũng được. Anh nói những chuyện anh muốn nói với em, hoặc nói những chuyện anh từng gặp phải trong quá khứ cũng được”
Aldan nghe thế thì trầm ngâm nhìn cô một hồi, rồi chậm rãi lên tiếng: “Lúc anh mới làm bác sĩ tâm lý không lâu thì gặp phải một bệnh nhân, là một cô bé mười lăm tuổi. Từ nhỏ cô bé ấy và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm giữa hai mẹ con rất tốt, hai người như bạn bè thân thiết vậy. Mẹ cô bé ấy đã từ chối rất nhiều người đàn ông tốt theo đuổi mình, chăm sóc cho cô bé mãi cho đến khi cô bé ấy lớn lên. Cô ấy tưởng rằng sau khi tốt nghiệp có ấy sẽ có thể chăm sóc tốt cho mẹ, sống với mẹ cả đời. Nhưng cô ấy không ngờ một ngày nào đó khi tan học về nhà, cô ấy thấy mẹ mình ngủ trên giường, không bao giờ thức dậy nữa.”
Cẩn Mai lẳng lặng nghe đến đó, chợt hỏi: “Mẹ cô ấy qua đời sao?”
“Ừm, bởi cuộc sống gian khổ, vì muốn cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn nên mẹ cô ấy làm việc quá sức, cuối cùng sức khỏe không chèo chống tiếp được nữa, cứ thế mà chìm vào giấc ngủ mãi mãi.”
“Vậy sau đó thì sao?”
“Cô bé đó không chấp nhận được sự thật là mẹ mình đã mất, không báo cảnh sát, cũng không gọi điện đến bệnh viện, mà cứ xem như mẹ mình vẫn còn sống. Mỗi ngày, cô bé đi học tan học đúng giờ, ban đêm ôm mẹ ngủ. Mãi cho đến khi nhân viên tạp vụ ở chỗ làm của mẹ cô ấy thấy mẹ cô ấy mấy ngày không đi làm, tới nhà tìm mới phát hiện ra điều bất thường.”
“Lúc ấy, mẹ cô ấy đã qua đời hơn một tuần lễ rồi, cộng thêm khí trời nóng nực nên xác có mùi hôi.
Nhân viên tạp vụ giật nảy mình, vội vàng báo cảnh sát, lúc đó hàng xóm mới biết được hóa ra người trụ cột của nhà này đã mất được mấy ngày.”
“Mọi người giúp hỏa táng xác mẹ cô ấy, sau đó giao cô ấy cho ông cậu. Nhưng mà ông cậu này nhanh chóng phát hiện trạng thái tinh thần của cô ấy không ổn, thường xuyên ngồi ngẩn người một mình không nói gì, còn có khuynh hướng tự ngược đãi mình. Cậu của cô ấy không chỉ một lần thấy cô ấy cầm dao cứa lên tay mình.”
“Sau đó cậu của cô ấy đưa cô ấy đến chỗ anh khám bệnh?”
Aldan gật đầu: “Ừm, anh kiểm tra tổng quát cho cô ấy mới phát hiện cô ấy bị trầm cảm nghiêm trọng, còn có di chứng thương tích. Có thể nói, nếu cậu cô ấy mà đưa cô ấy đến bệnh viện muộn chút nữa thì có thể cô ấy sẽ tự hành hạ mình đến chết. Anh điều trị cho ấy gần ba năm thì bệnh của cô ấy mới dần chuyển biến tốt, cho đến khi sống như người bình thường. Bây giờ cô ấy lấy chồng làm mẹ rồi, đã có cuộc sống mới của mình, anh đã thấy ảnh của con cô ấy, rất đáng yêu, cô ấy bế con nhìn vào ống kính cười rất hạnh phúc.”
Cẩn Mai im lặng, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Aldan, anh kể em nghe chuyện này là muốn cho em biết ngộ nhỡ mẹ em... thì em phải kiên cường sao?”
“Cẩn Mai, em là một cô gái thông minh, có những lời cho dù anh không nói ra, em cũng nên hiểu. Tình trạng tốt nhất của mẹ em chính là như bây giờ, nằm trên giường cả đời, không có ý thức, cũng không có năng lực tự do hoạt động.”
“Aldan, anh đúng là nhẫn tâm. Tại sao lại nói với em chuyện như thế, chẳng lẽ anh không thể nói với em là mẹ em sẽ tỉnh lại, sẽ ở bên cạnh em cho đến khi bà ấy già đi?” Cẩn Mai rơm rớm nước mắt.
Cẩn Mai đau lòng vuốt tóc cô: “Anh có thể nói như thế, nhưng mà Cẩn Mai, chuyện này hoàn toàn không tốt cho em. Em cần phải học được cách kiên cường.”
Cẩn Mai nhắm mắt lại: “Anh đừng nói nữa, Aldan, em muốn ngủ”
“Được, em nghỉ ngơi đi, chờ em ngủ rồi anh mới đi.”
Cẩn Mai nhắm mắt lại.
Aldan lẳng lặng nhìn cô, chờ đến khi cô ngủ thiếp đi thì mới rời khỏi.
Sáng hôm sau, Cẩn Mai và Aldan vừa tới cửa phòng bệnh đã nhận ra chuyện không ổn.
Phòng bệnh trống trơn, không thấy Triệu Hiểu Khê và Cẩn Giai Thuỵ đâu.
Mặt Cẩn Mai biến sắc.
Aldan giữ một y tá lại, hỏi: “Người trong phòng bệnh đâu rồi?”
“Đi cấp cứu rồi”
Hộp giữ nhiệt trong tay Cẩn Mai lập tức rơi xuống đất. Cô quay người chạy đến phòng cấp cứu, quả nhiên nhìn thấy Cẩn Tử Văn đứng ở trước cửa phòng cấp cứu.
Cẩn Tử Văn tựa vào tường, mặt đờ đẫn, Cẩn Mai bước tới, giọng khẽ run: “Anh”
Cẩn Tử Văn chỉ lặng im nhìn cô. Cửa phòng cấp cứu mở ra, thấy bác sĩ đi ra, anh ta lập tức bước lên.
“Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức”
Ánh sáng trong mắt Cẩn Tử Văn cứ như tắt hẳn.
Cẩn Mai bàng hoàng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bác sĩ: “Ông đã cố gắng hết sức là sao?”
“Thật lòng xin lỗi, mong các vị bớt đau buồn.” Bác sĩ nói, chuyện sinh lão bệnh tử như thế này với bọn họ mà nói là chuyện bình thường.
Từ ban đầu không đành lòng, cho đến khi lòng bình tĩnh như bây giờ, bác sĩ cũng đã luyện được ý chí sắt đá.
Nhưng với người thân của bệnh nhân, thì chuyện sinh ly tử biệt thế này lại là nỗi đau không thể phai mờ, bốn chữ “xin bớt đau buồn” nào có thể an ủi được.
Chân Cẩn Mai tê rần, cô ngã sụp xuống đất.
Aldan vội đỡ lấy cô: “Cẩn Mai, em không sao chứ?”
Môi Cẩn Mai khẽ run, cô muốn mở miệng nói gì đó, nhưng nhận ra mình hoàn toàn không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Tai cô ù đi, cô chỉ có thể thấy miệng của người trước mắt mấp máy nhưng không nghe được tiếng gì. Cô dần dần mất ý thức, trước mắt tối sầm, cuối cùng bất tỉnh.
“Cẩn Mai!”
“Cẩn Mai!”
- ---------------
Khi Hoàng Yến Chi biết tin Triệu Hiểu Khê qua đời đã là ba ngày sau, cùng với nó chính là tin Diệp Dung mất tích.
“Tris, tớ đã điều tra rồi, không thấy bất cứ thông tin liên quan tới việc Diệp Dung xuất nhập cảnh, cũng không thấy vé xe lửa hay vé xe khách, người này cứ như biến mất khỏi thế gian vậy.”
Biến mất khỏi thế gian? Hoàng Yến Chi im lặng suy nghĩ: “Bốc hơi khỏi nhân gian. Không phải trước kia chúng ta cũng có thể làm được sao?”
Hey liền hiểu: “Ý cậu là bà ta dùng thân phận khác để rời khỏi đây?”
“Ừm, đừng quên, người phụ nữ này không hề đơn giản, chỉ giấu tên rồi dùng tên khác để rời khỏi đây mà thôi. Nếu bà ta đi rồi thì không cần điều tra nữa.”
“Tớ vẫn điều tra thêm, trước đó tớ điều tra sai phương hướng, bây giờ đổi sang hướng khác, không chừng có thể tra được.” Hely không muốn từ bỏ. Diệp Dung này đã khơi gợi trí tò mò của cô, nếu không làm rõ bộ mặt thật của bà ta, thì trong lòng cô sẽ không chịu được.
Hoàng Yến Chi cũng không ngăn cản.
Sau khi cúp máy, trên mặt mày cố tràn đầy lo lắng.
Triệu Hiểu Khê vừa mất, đây chính là cú sốc rất lớn đối với Cẩn Mai, nếu như...
Cô gọi điện thoại cho Aldan, lúc đầu còn muốn hỏi thăm tình hình của Cẩn Mai thì nên xử lý thế nào.
Nhưng khi biết anh ta đang ở Nam Thành, còn ở bên cạnh Cẩn Mai, trong lòng Hoàng Yến Chi cũng yên tâm hơn.
Quân Hạo Kiện biết cô đang lo lắng cho Cẩn Mai chỉ đành im lặng thở dài.
Chờ Hoàng Yến Chi hoàn hồn, anh mới nói: “Nếu em muốn đến Nam Thành thăm Cẩn Mai thì anh có thể đi cùng em.”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Không cần, em đi chưa chắc đã là chuyện tốt. Nếu Aldan ở đó thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Em chỉ thấy thắc mắc vì sao Triệu Hiểu Khê vừa mất thì Diệp Dung cũng mất tích.”
Triệu Hiểu Khê trở thành người thực vật, mặc dù phải đối mặt với nguy cơ tử vong bất cứ lúc nào, nhưng Aldan đã hỏi bác sĩ, tình huống của bà ấy bây giờ rất ổn định, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra chuyện đó.
Nếu vậy, có thể hiểu cái chết của Triệu Hiểu Khê là do có người cố ý? Kết hợp với sự ra đi của Diệp Dung, thì chuyện này có liên quan đến bà ta hay không? Mục đích của bà ta là gì? Quân Hạo Kiện im lặng nghe Hoàng Yến Chi phân tích.
“Nếu phán đoán của em là đúng, Diệp Dung trở về là vì trả thù Cẩn Giai Thuỵ, vậy chắc chắn chuyện của Triệu Hiểu Khê là do bà ta làm. Bây giờ Cẩn Giai Thuỵ đã thân bại danh liệt, vợ con ly tán, Triệu Hiểu Khê vừa mất, không khác gì vết đao ngăn cách giữa Cẩn Giai Thuỵ và hai người con. Cả đời này, cái chết của Triệu Hiểu Khê sẽ trở thành nút thắt không thể tháo gỡ trong lòng Cẩn Mai và Cẩn Tử Văn.” Lời Quân Hạo Kiện nói khiến suy nghĩ của Hoàng Yến Chi lúc đầu còn hỗn loạn dần dần trở nên rõ ràng.
Nếu ngay cả chuyện bất hạnh của Triệu Hiểu Khê cũng liên quan đến Diệp Dung thì chân tướng cũng dần sáng tỏ. Cẩn Mai và Cẩn Tử Văn nhất định sẽ không tha thứ cho Cẩn Giai Thuỵ Ông ta không chỉ phải đối mặt với chuyện người yêu mà ngày xưa mình coi là thuần khiết, thiện lương, tốt đẹp nhất, hóa ra lại là người đàn bà có lòng dạ rắn rết, mà còn phải đối mặt với sự thù hận của con mình.
Nếu Diệp Dung là vì trả thù, vậy trả thù như vậy cũng quá ác rồi, chỉ thương cho Cẩn Mai: “Về chuyện tiết lộ bí mật quân sự đã điều tra thế nào?” Hoàng Yến Chi đột nhiên hỏi.
Vẻ mặt Quân Hạo Kiện lạnh nhạt, ánh mắt rét lạnh: “Vẫn đang điều tra, vấn đề lúc trước em nói, anh đã nghĩ rất kỹ, Có thể có khả năng đó, nhưng như lời em nói, chuyện này rất khó tìm ra bằng chứng xác thực.”
Cho dù tra được là bí mật được tiết lộ từ ai thì cũng không biết tóm ông ta thế nào.
Hoàng Yến Chi im lặng suy nghĩ: “Nếu anh không giải quyết được chuyện này thì cứ giao cho em.”
Quân Hạo Kiện là quân nhân, có một số việc không thể làm được, nhưng cô thì không.
Quân Hạo Kiện mỉm cười: “Bà xã, chuyện này trong lòng anh biết rõ, em không cần lo lắng.”
Điện thoại đổ chuông, Quân Hạo Kiện vừa nghe máy thì sắc mặt chợt thay đổi, bàn tay vịn xe lăn nắm chặt.
Hoàng Yến Chi nhìn anh, thấy cảm xúc của anh có vẻ kích động.
“Được, tôi biết rồi, tôi lập tức tới ngay.”
Quân Hạo Kiện khàn giọng nói, rồi nhìn Hoàng Yến Chi: “Tư Truy tỉnh rồi.”
Lúc trước Tư Truy vì cứu Quân Hạo Kiện, đỡ giúp anh hai phát đạn nên bị thương nghiêm trọng. Mặc dù không chết, nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại, không ngờ bây giờ đã tỉnh.
“Chúng ta lập tức đến bệnh viện ngay.“ Hoàng Yến Chi nói.
Chờ hai người đến bệnh viện, ba mẹ Tư Truy đã ở đó, còn anh đang được bác sĩ kiểm tra, nhìn thấy Quân Hạo Kiện thì liền muốn xuống giường, nhưng anh xua tay: “Cậu ngồi im đi, chờ bác sĩ kiểm tra xong đã.“.
Tư Truy nhìn hai chân của Quân Hạo Kiện, muốn mở miệng, nhưng trong phòng bệnh còn nhiều người, có mấy lời không tiện nói, nên đành im lặng.
“Hồi phục tương đối tốt, ở lại đây theo dõi thêm một khoảng thời gian nữa thì có thể xuất viện.” Bác sĩ nói.
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.”
Ba mẹ Tư Truy rất kích động. Từ khi anh xảy ra chuyện, cả ngày mẹ anh cứ buồn rầu, ngay cả năm hết Tết đến cũng không về nhà.
Biết Tư Truy và Quân Hạo Kiện còn có lời muốn nói, ba mẹ Tư Truy xác định anh không sao liền đi ra ngoài.
Tư Truy nhìn chân của anh: “Đội trưởng.” Bởi vì hôn mê đã lâu nên giọng nói anh hơi khàn.
Hoàng Yến Chi rót ly nước cho anh rồi rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian cho hai người họ.
Tư Truy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Quân Hạo Kiện: “Đội trưởng, chân của anh...”
“Nạn nhân mất tích vào lúc nào?” Cảnh sát hỏi.
Cẩn Giai Thuỵ lắc đầu: “Tôi mới vừa từ đơn vị về, khi về đã không thấy tăm hơi người đâu, trong nhà hỗn loạn như bị cướp vậy.”
“Có mất thứ gì đáng giá không?”
Cẩn Giai Thuỵ lại lắc đầu: “Không, tất cả những thứ đáng giá trong nhà đều còn nguyên, trừ vợ tôi.”
Cảnh sát lấy làm lạ nhìn Cẩn Giai Thuỵ: “Bình thường vợ ông thích đến chỗ nào? Có phải tâm trạng không tốt nên ra ngoài giải sầu rồi không?”
Cẩn Giai Thuỵ trầm mặt xuống: “Không đâu, bà ấy biết tôi sẽ lo lắng, nên dù ra ngoài cũng sẽ gọi điện cho tôi. Anh cảnh sát, nhất định vợ tôi đã xảy ra chuyện gì rồi, xin các anh giúp tìm người.”
“Ông Cẩn, bây giờ người vẫn chưa mất tích quá hai mươi bốn tiếng, chúng tôi không thể lập án được, có lẽ do ông suy nghĩ nhiều rồi. Biết đâu khi về nhà thì vợ ông đang ở nhà chờ ông đấy.” Thái độ cảnh sát rất qua loa.
Sắc mặt Cẩn Giai Thuỵ khó coi, nếu là trước kia thì một viên cảnh sát nhỏ nhoi nào có gan đối xử với ông ta như thế.
Ra khỏi đồn cảnh sát, ông ta gọi điện cho những người bạn trước đây, nhưng họ chỉ bắt máy rồi viện cớ này nọ, không hề có ý giúp đỡ.
Cẩn Giai Thuỵ tức giận tới mức đập nát điện thoại di động, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà.
Về đến nhà, Cẩn Giai Thuỵ tiếp tục dùng điện thoại bàn gọi điện cho Diệp Dung, nhưng điện thoại vẫn tắt máy.
Ông ta không biết Diệp Ngân, có bạn bè nào không.
Nhưng cũng chính vào lúc này, ông ta mới nhận ra, hiện giờ ông ta chẳng biết chút gì về Diệp Dung cả.
Hình như bà ta chẳng có bạn bè nào, thường ngày bà ta chỉ ở nhà, chẳng hẹn bạn bè ra ngoài dạo phố hay ăn cơm gì cả.
Cẩn Giai Thuỵ không tìm được người giúp đỡ, lại không biết phải đi đâu tìm người, đành phải ở nhà chờ đợi.
Ngộ nhỡ đúng như cảnh sát nói, chẳng qua tâm trạng Diệp Dung không tốt nên đi đâu đó thôi? Nếu như bà ta thật sự xảy ra chuyện gì, dù là bị bắt cóc hay bị trả thù, thì đối phương hẳn là sẽ gọi điện cho mình.
Cẩn Giai Thuỵ chờ đợi ròng rã một ngày, điện thoại trong nhà vẫn im lìm, đến cả một cuộc gọi tiếp thị cũng không có.
Ông ta đứng ngồi không yên, lại đến đồn cảnh sát, nhưng cảnh sát vẫn giải thích như cũ, bảo rằng Diệp Dung bị bắt cóc chỉ là suy đoán của ông ta thôi, không có chứng cứ, thời gian mất tích chưa tới hai mươi bốn giờ nên không thể lập án được.
Cẩn Giai Thuỵ rất muốn làm ầm lên, thái độ làm việc qua loa của những cảnh sát này làm ông ta rất khó chịu, khiến cho ông ta bỗng phải đối mặt với sự thực rằng bây giờ ông ta đã không còn là tham mưu trưởng Cẩn trước kia nữa, bây giờ ông ta chỉ là Cẩn Giai Thuỵ mà thôi. Ông ta chắc chắn rằng, nếu ông ta muốn làm loạn, thì những người này sẽ cho ông ta vào tù.
Ra khỏi đồn cảnh sát, ông ta nhìn người xe qua lại trên đường, cả người rét run, gió lạnh luồn vào cổ áo, lùa vào xương cốt ông ta.
................
Trong bệnh viện, Aldan vất vả lắm mới thuyết phục được Cẩn Mai về khách sạn nghỉ ngơi, chuyện ở bệnh viện giao cho Cẩn Tử Văn trông nom.
Aldan đắp kín chăn cho Cẩn Mai, khẽ nói: “Đừng nghĩ gì hết, trước tiên hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh sẽ cùng em đến bệnh viện thăm mẹ.”
Sắc mặt Cẩn Mai tiều tụy, chịu đựng nhiều ngày trong bệnh viện như thế, trạng thái tinh thần cô tốt được mới là kỳ tích.
Cẩn Mai không ngủ được, cô nắm góc áo Aldan: “Nói chuyện với em được không?”
Bước chân của Aldan khựng lại, anh ngồi xuống bên giường: “Muốn nói chuyện gì?”
“Không biết nữa, nói gì cũng được. Anh nói những chuyện anh muốn nói với em, hoặc nói những chuyện anh từng gặp phải trong quá khứ cũng được”
Aldan nghe thế thì trầm ngâm nhìn cô một hồi, rồi chậm rãi lên tiếng: “Lúc anh mới làm bác sĩ tâm lý không lâu thì gặp phải một bệnh nhân, là một cô bé mười lăm tuổi. Từ nhỏ cô bé ấy và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm giữa hai mẹ con rất tốt, hai người như bạn bè thân thiết vậy. Mẹ cô bé ấy đã từ chối rất nhiều người đàn ông tốt theo đuổi mình, chăm sóc cho cô bé mãi cho đến khi cô bé ấy lớn lên. Cô ấy tưởng rằng sau khi tốt nghiệp có ấy sẽ có thể chăm sóc tốt cho mẹ, sống với mẹ cả đời. Nhưng cô ấy không ngờ một ngày nào đó khi tan học về nhà, cô ấy thấy mẹ mình ngủ trên giường, không bao giờ thức dậy nữa.”
Cẩn Mai lẳng lặng nghe đến đó, chợt hỏi: “Mẹ cô ấy qua đời sao?”
“Ừm, bởi cuộc sống gian khổ, vì muốn cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn nên mẹ cô ấy làm việc quá sức, cuối cùng sức khỏe không chèo chống tiếp được nữa, cứ thế mà chìm vào giấc ngủ mãi mãi.”
“Vậy sau đó thì sao?”
“Cô bé đó không chấp nhận được sự thật là mẹ mình đã mất, không báo cảnh sát, cũng không gọi điện đến bệnh viện, mà cứ xem như mẹ mình vẫn còn sống. Mỗi ngày, cô bé đi học tan học đúng giờ, ban đêm ôm mẹ ngủ. Mãi cho đến khi nhân viên tạp vụ ở chỗ làm của mẹ cô ấy thấy mẹ cô ấy mấy ngày không đi làm, tới nhà tìm mới phát hiện ra điều bất thường.”
“Lúc ấy, mẹ cô ấy đã qua đời hơn một tuần lễ rồi, cộng thêm khí trời nóng nực nên xác có mùi hôi.
Nhân viên tạp vụ giật nảy mình, vội vàng báo cảnh sát, lúc đó hàng xóm mới biết được hóa ra người trụ cột của nhà này đã mất được mấy ngày.”
“Mọi người giúp hỏa táng xác mẹ cô ấy, sau đó giao cô ấy cho ông cậu. Nhưng mà ông cậu này nhanh chóng phát hiện trạng thái tinh thần của cô ấy không ổn, thường xuyên ngồi ngẩn người một mình không nói gì, còn có khuynh hướng tự ngược đãi mình. Cậu của cô ấy không chỉ một lần thấy cô ấy cầm dao cứa lên tay mình.”
“Sau đó cậu của cô ấy đưa cô ấy đến chỗ anh khám bệnh?”
Aldan gật đầu: “Ừm, anh kiểm tra tổng quát cho cô ấy mới phát hiện cô ấy bị trầm cảm nghiêm trọng, còn có di chứng thương tích. Có thể nói, nếu cậu cô ấy mà đưa cô ấy đến bệnh viện muộn chút nữa thì có thể cô ấy sẽ tự hành hạ mình đến chết. Anh điều trị cho ấy gần ba năm thì bệnh của cô ấy mới dần chuyển biến tốt, cho đến khi sống như người bình thường. Bây giờ cô ấy lấy chồng làm mẹ rồi, đã có cuộc sống mới của mình, anh đã thấy ảnh của con cô ấy, rất đáng yêu, cô ấy bế con nhìn vào ống kính cười rất hạnh phúc.”
Cẩn Mai im lặng, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Aldan, anh kể em nghe chuyện này là muốn cho em biết ngộ nhỡ mẹ em... thì em phải kiên cường sao?”
“Cẩn Mai, em là một cô gái thông minh, có những lời cho dù anh không nói ra, em cũng nên hiểu. Tình trạng tốt nhất của mẹ em chính là như bây giờ, nằm trên giường cả đời, không có ý thức, cũng không có năng lực tự do hoạt động.”
“Aldan, anh đúng là nhẫn tâm. Tại sao lại nói với em chuyện như thế, chẳng lẽ anh không thể nói với em là mẹ em sẽ tỉnh lại, sẽ ở bên cạnh em cho đến khi bà ấy già đi?” Cẩn Mai rơm rớm nước mắt.
Cẩn Mai đau lòng vuốt tóc cô: “Anh có thể nói như thế, nhưng mà Cẩn Mai, chuyện này hoàn toàn không tốt cho em. Em cần phải học được cách kiên cường.”
Cẩn Mai nhắm mắt lại: “Anh đừng nói nữa, Aldan, em muốn ngủ”
“Được, em nghỉ ngơi đi, chờ em ngủ rồi anh mới đi.”
Cẩn Mai nhắm mắt lại.
Aldan lẳng lặng nhìn cô, chờ đến khi cô ngủ thiếp đi thì mới rời khỏi.
Sáng hôm sau, Cẩn Mai và Aldan vừa tới cửa phòng bệnh đã nhận ra chuyện không ổn.
Phòng bệnh trống trơn, không thấy Triệu Hiểu Khê và Cẩn Giai Thuỵ đâu.
Mặt Cẩn Mai biến sắc.
Aldan giữ một y tá lại, hỏi: “Người trong phòng bệnh đâu rồi?”
“Đi cấp cứu rồi”
Hộp giữ nhiệt trong tay Cẩn Mai lập tức rơi xuống đất. Cô quay người chạy đến phòng cấp cứu, quả nhiên nhìn thấy Cẩn Tử Văn đứng ở trước cửa phòng cấp cứu.
Cẩn Tử Văn tựa vào tường, mặt đờ đẫn, Cẩn Mai bước tới, giọng khẽ run: “Anh”
Cẩn Tử Văn chỉ lặng im nhìn cô. Cửa phòng cấp cứu mở ra, thấy bác sĩ đi ra, anh ta lập tức bước lên.
“Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức”
Ánh sáng trong mắt Cẩn Tử Văn cứ như tắt hẳn.
Cẩn Mai bàng hoàng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào bác sĩ: “Ông đã cố gắng hết sức là sao?”
“Thật lòng xin lỗi, mong các vị bớt đau buồn.” Bác sĩ nói, chuyện sinh lão bệnh tử như thế này với bọn họ mà nói là chuyện bình thường.
Từ ban đầu không đành lòng, cho đến khi lòng bình tĩnh như bây giờ, bác sĩ cũng đã luyện được ý chí sắt đá.
Nhưng với người thân của bệnh nhân, thì chuyện sinh ly tử biệt thế này lại là nỗi đau không thể phai mờ, bốn chữ “xin bớt đau buồn” nào có thể an ủi được.
Chân Cẩn Mai tê rần, cô ngã sụp xuống đất.
Aldan vội đỡ lấy cô: “Cẩn Mai, em không sao chứ?”
Môi Cẩn Mai khẽ run, cô muốn mở miệng nói gì đó, nhưng nhận ra mình hoàn toàn không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Tai cô ù đi, cô chỉ có thể thấy miệng của người trước mắt mấp máy nhưng không nghe được tiếng gì. Cô dần dần mất ý thức, trước mắt tối sầm, cuối cùng bất tỉnh.
“Cẩn Mai!”
“Cẩn Mai!”
- ---------------
Khi Hoàng Yến Chi biết tin Triệu Hiểu Khê qua đời đã là ba ngày sau, cùng với nó chính là tin Diệp Dung mất tích.
“Tris, tớ đã điều tra rồi, không thấy bất cứ thông tin liên quan tới việc Diệp Dung xuất nhập cảnh, cũng không thấy vé xe lửa hay vé xe khách, người này cứ như biến mất khỏi thế gian vậy.”
Biến mất khỏi thế gian? Hoàng Yến Chi im lặng suy nghĩ: “Bốc hơi khỏi nhân gian. Không phải trước kia chúng ta cũng có thể làm được sao?”
Hey liền hiểu: “Ý cậu là bà ta dùng thân phận khác để rời khỏi đây?”
“Ừm, đừng quên, người phụ nữ này không hề đơn giản, chỉ giấu tên rồi dùng tên khác để rời khỏi đây mà thôi. Nếu bà ta đi rồi thì không cần điều tra nữa.”
“Tớ vẫn điều tra thêm, trước đó tớ điều tra sai phương hướng, bây giờ đổi sang hướng khác, không chừng có thể tra được.” Hely không muốn từ bỏ. Diệp Dung này đã khơi gợi trí tò mò của cô, nếu không làm rõ bộ mặt thật của bà ta, thì trong lòng cô sẽ không chịu được.
Hoàng Yến Chi cũng không ngăn cản.
Sau khi cúp máy, trên mặt mày cố tràn đầy lo lắng.
Triệu Hiểu Khê vừa mất, đây chính là cú sốc rất lớn đối với Cẩn Mai, nếu như...
Cô gọi điện thoại cho Aldan, lúc đầu còn muốn hỏi thăm tình hình của Cẩn Mai thì nên xử lý thế nào.
Nhưng khi biết anh ta đang ở Nam Thành, còn ở bên cạnh Cẩn Mai, trong lòng Hoàng Yến Chi cũng yên tâm hơn.
Quân Hạo Kiện biết cô đang lo lắng cho Cẩn Mai chỉ đành im lặng thở dài.
Chờ Hoàng Yến Chi hoàn hồn, anh mới nói: “Nếu em muốn đến Nam Thành thăm Cẩn Mai thì anh có thể đi cùng em.”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Không cần, em đi chưa chắc đã là chuyện tốt. Nếu Aldan ở đó thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Em chỉ thấy thắc mắc vì sao Triệu Hiểu Khê vừa mất thì Diệp Dung cũng mất tích.”
Triệu Hiểu Khê trở thành người thực vật, mặc dù phải đối mặt với nguy cơ tử vong bất cứ lúc nào, nhưng Aldan đã hỏi bác sĩ, tình huống của bà ấy bây giờ rất ổn định, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra chuyện đó.
Nếu vậy, có thể hiểu cái chết của Triệu Hiểu Khê là do có người cố ý? Kết hợp với sự ra đi của Diệp Dung, thì chuyện này có liên quan đến bà ta hay không? Mục đích của bà ta là gì? Quân Hạo Kiện im lặng nghe Hoàng Yến Chi phân tích.
“Nếu phán đoán của em là đúng, Diệp Dung trở về là vì trả thù Cẩn Giai Thuỵ, vậy chắc chắn chuyện của Triệu Hiểu Khê là do bà ta làm. Bây giờ Cẩn Giai Thuỵ đã thân bại danh liệt, vợ con ly tán, Triệu Hiểu Khê vừa mất, không khác gì vết đao ngăn cách giữa Cẩn Giai Thuỵ và hai người con. Cả đời này, cái chết của Triệu Hiểu Khê sẽ trở thành nút thắt không thể tháo gỡ trong lòng Cẩn Mai và Cẩn Tử Văn.” Lời Quân Hạo Kiện nói khiến suy nghĩ của Hoàng Yến Chi lúc đầu còn hỗn loạn dần dần trở nên rõ ràng.
Nếu ngay cả chuyện bất hạnh của Triệu Hiểu Khê cũng liên quan đến Diệp Dung thì chân tướng cũng dần sáng tỏ. Cẩn Mai và Cẩn Tử Văn nhất định sẽ không tha thứ cho Cẩn Giai Thuỵ Ông ta không chỉ phải đối mặt với chuyện người yêu mà ngày xưa mình coi là thuần khiết, thiện lương, tốt đẹp nhất, hóa ra lại là người đàn bà có lòng dạ rắn rết, mà còn phải đối mặt với sự thù hận của con mình.
Nếu Diệp Dung là vì trả thù, vậy trả thù như vậy cũng quá ác rồi, chỉ thương cho Cẩn Mai: “Về chuyện tiết lộ bí mật quân sự đã điều tra thế nào?” Hoàng Yến Chi đột nhiên hỏi.
Vẻ mặt Quân Hạo Kiện lạnh nhạt, ánh mắt rét lạnh: “Vẫn đang điều tra, vấn đề lúc trước em nói, anh đã nghĩ rất kỹ, Có thể có khả năng đó, nhưng như lời em nói, chuyện này rất khó tìm ra bằng chứng xác thực.”
Cho dù tra được là bí mật được tiết lộ từ ai thì cũng không biết tóm ông ta thế nào.
Hoàng Yến Chi im lặng suy nghĩ: “Nếu anh không giải quyết được chuyện này thì cứ giao cho em.”
Quân Hạo Kiện là quân nhân, có một số việc không thể làm được, nhưng cô thì không.
Quân Hạo Kiện mỉm cười: “Bà xã, chuyện này trong lòng anh biết rõ, em không cần lo lắng.”
Điện thoại đổ chuông, Quân Hạo Kiện vừa nghe máy thì sắc mặt chợt thay đổi, bàn tay vịn xe lăn nắm chặt.
Hoàng Yến Chi nhìn anh, thấy cảm xúc của anh có vẻ kích động.
“Được, tôi biết rồi, tôi lập tức tới ngay.”
Quân Hạo Kiện khàn giọng nói, rồi nhìn Hoàng Yến Chi: “Tư Truy tỉnh rồi.”
Lúc trước Tư Truy vì cứu Quân Hạo Kiện, đỡ giúp anh hai phát đạn nên bị thương nghiêm trọng. Mặc dù không chết, nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại, không ngờ bây giờ đã tỉnh.
“Chúng ta lập tức đến bệnh viện ngay.“ Hoàng Yến Chi nói.
Chờ hai người đến bệnh viện, ba mẹ Tư Truy đã ở đó, còn anh đang được bác sĩ kiểm tra, nhìn thấy Quân Hạo Kiện thì liền muốn xuống giường, nhưng anh xua tay: “Cậu ngồi im đi, chờ bác sĩ kiểm tra xong đã.“.
Tư Truy nhìn hai chân của Quân Hạo Kiện, muốn mở miệng, nhưng trong phòng bệnh còn nhiều người, có mấy lời không tiện nói, nên đành im lặng.
“Hồi phục tương đối tốt, ở lại đây theo dõi thêm một khoảng thời gian nữa thì có thể xuất viện.” Bác sĩ nói.
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.”
Ba mẹ Tư Truy rất kích động. Từ khi anh xảy ra chuyện, cả ngày mẹ anh cứ buồn rầu, ngay cả năm hết Tết đến cũng không về nhà.
Biết Tư Truy và Quân Hạo Kiện còn có lời muốn nói, ba mẹ Tư Truy xác định anh không sao liền đi ra ngoài.
Tư Truy nhìn chân của anh: “Đội trưởng.” Bởi vì hôn mê đã lâu nên giọng nói anh hơi khàn.
Hoàng Yến Chi rót ly nước cho anh rồi rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian cho hai người họ.
Tư Truy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Quân Hạo Kiện: “Đội trưởng, chân của anh...”
Bình luận facebook