Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 276: Phẫu thuật thành công
Thời gian phẫu thuật kéo dài đằng đẵng, lần này còn lâu hơn lần trước rất nhiều, Hoàng Yến Chi hơi sốt ruột. Lúc Hoàng Minh Dạ đến, Hoàng Yến Chi vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.
Quân Hạo Kiện đã vào đó hơn ba tiếng rồi.
Chờ đến khi cửa phòng phẫu thuật được mở ra đã là bốn tiếng sau. Irene từ bên trong bước ra, vẻ mặt rất mệt mỏi.
Phẫu thuật gần tám tiếng, ngay cả anh cũng cảm thấy rất mệt: “Yến Chi, ca phẫu thuật rất thành công, chờ đến ngày mai khám xong là có thể xác định tình trạng hồi phục.”
Hoàng Yến Chi liền yên tâm, mỉm cười nói: “Em sẽ không nói cảm ơn đâu, anh mau đi nghỉ ngơi đi.”
Đã không còn chuyện của mình, Irene gật đầu liền rời đi.
Thuốc mê vẫn còn tác dụng, Quân Hạo Kiện đang ngủ. Hoàng Yến Chi ngồi bên giường lẳng lặng nhìn anh.
Lúc Quân lão gia xác định Quân Hạo Kiện không sao mới đi về. Ông đã chín mươi tuổi rồi, không thể khỏe bằng người trẻ tuổi được, ngồi chờ tám tiếng thân thể của ông sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Hoàng Yến Chi vẫn ngồi trong phòng bệnh cùng Quân Hạo Kiện, mãi cho đến khi anh tỉnh lại.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Một tuần sau, Irene xác định chân Quân Hạo Kiện không có vấn đề gì mới để anh xuất viện. Chân anh có hy vọng khỏi hẳn là một chuyện đáng ăn mừng ở nhà họ Hoàng và nhà họ Quân.
Vì vậy, ngày anh xuất viện, hai nhà quyết định cùng ăn một bữa cơm, xem như là chúc mừng. Hoàng Minh Dạ tới đón Quân Hạo Kiện xuất viện.
Irene dìu Quân Hạo Kiện lên xe lăn: “Bác sĩ Irene, cảm ơn anh vì những chuyện đã làm cho Hạo Kiện và Yến Chi. Chúng tôi muốn mời anh tối nay đến ăn cùng gia đình chúng tôi, hy vọng anh không từ chối.”
Đưa Quân Hạo Kiện lên xe rồi, Hoàng Minh Dạ cười nói với Irene.
Irene lắc đầu: “Không cần khách sáo, tôi và Yến Chi là bạn bè, có khả năng thì nhất định sẽ giúp cô ấy. Còn chuyện mời ăn thì thôi, đây là tiệc của gia đình, tôi là người ngoài, đi không ổn lắm.”
“Irene, anh cũng là người nhà của em.” Lời nói của Hoàng Yến Chi khiến Irene cảm động.
“Có lời này của em là đủ rồi, nhưng tối nay anh có hẹn rồi, dịp khác đi.”
Irene đã nói đến mức này rồi, Hoàng Minh Dạ cũng không ép nữa: “Vậy thì dịp khác vậy. Bác sĩ Irene, lần sau xin anh đừng từ chối, cả nhà chúng tôi rất biết ơn anh, anh phải cho chúng tôi một cơ hội cảm ơn chứ.”
Irene cười gật đầu: “Ok, lần sau có cơ hội tốt nhất định sẽ tới.”
Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện trở lại nhà họ Quân.
Bữa cơm tối nay có Hạ Yên Nhi, Quân Giai Uyển và Cố Triệt Khiêm. Cố Hiên còn đang ở trong quân đội nên không tới. Cậu ta đã báo danh tham gia tuyển chọn quân đội đặc chủng, hiện giờ đang trong thời gian tập huấn, cũng lâu rồi chưa về nhà.
Lúc Quân Hạo Kiện nằm viện, Quân Giai Uyển và Cố Triệt Khiêm đã tới thăm nhiều lần. Từ sau khi hai người phục hôn, dù là Quân Giai Uyển hay là Cố Triệt Khiêm, ai cũng tươi cười nhiều hơn.
Hoàng Yến Chi thấy khuôn mặt bất giác lộ vẻ dịu dàng của Quân Giai Uyển thì rất vui mừng.
Cố Triệt Khiêm và Quân Hạo Kiện đang chơi cờ cùng hai ông cụ.
Quân Giai Uyển nói chuyện trời đất với Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, nếu quán trà của con cần thì cô sẽ đến giúp một tay.” Tháng này là bà chính thức về hưu, làm việc hơn hai mươi năm, đến lúc phải nghỉ ngơi rồi. Bà muốn dành thời gian còn lại cho người nhà, chăm sóc Cố Triệt Khiêm và Quân lão gia, để tránh tương lại phải tiếc nuối.
Mấy ngày hôm trước, Quân Giai Uyển về nhà họ Quân, thấy sổ sách quán trà của Hoàng Yến Chi còn để trên bàn, chưa có dấu hiệu đã xem, lại nghĩ đến giờ đang là mùa đắt khách trong năm, nên mới tỏ ý giúp đỡ cô.
Hoàng Yến Chi cũng đang lo lắng chuyện quán trà. Lúc mua lại quán trà, cô đã hứa với chủ cũ sẽ kinh doanh thật tốt. Sau này liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, cho nên cô cũng không có thời gian để ý tới. Quán trà không làm ăn bị lỗ hoàn toàn là do cô tìm được một quản lý giỏi. Bây giờ quản lý muốn về quê kết hôn nên định từ chức. Cô đang muốn tìm quản lý mới, chuyện này vốn phải làm xong lâu rồi, nhưng vì Quân Hạo Kiện bị thương nên vẫn còn kéo dài.
“Cô đồng ý giúp cháu ạ?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Quân Giai Uyển cười: “Có gì mà đồng ý hay không? Cơ thể của cháu bây giờ không thể để vất vả, mà cô đã về hưu rồi, cả ngày cũng không làm gì, giúp cháu trong quán trà vẫn được. Cháu nên lo lắng giao quán trà cho cô, cô có làm cháu lỗ không kìa.”
“Cô đừng nói vậy. Cháu rất yên tâm giao quán trà cho cô, cháu mong còn không được ấy, chỉ sợ dượng không đồng ý.”
Quân Giai Uyển nhìn thoáng qua Cố Triệt Khiêm: “Cô và dượng cả ngày đều rảnh rỗi, đến quán trà của con uống trà cũng thú vị.” Chuyện đã quyết định xong, Quân Giai Uyển giúp Hoàng Yến Chi quản lý quán trà, vì vậy cô có nhiều thời gian ở bên Quân Hạo Kiện hơn.
Ăn uống xong, Hoàng Yến Chi hơi mệt nên đi lên phòng tắm rửa rồi nằm nghỉ. Không bao lâu Quân Hạo Kiện cũng lên cùng. Lúc anh lên thấy cô cũng đã ngủ trước nên anh cũng nằm kế bên ôm cô vào lòng rồi đặt nụ hôn lên trán cô rồi cũng nhắm mắt lại ngủ.
Đến nửa đêm, đột nhiên cô đau đớn kêu lên, anh lập tức tỉnh dậy: “Em sao vậy?” Anh mở đèn ở đầu giường lên thì nhìn thấy cô đang nhíu mày, vẻ mặt đau đớn, đáp: “Chân bị chuột rút.”
Quân Hạo Kiện vội vàng ngồi dậy, đặt chân cô lên đùi mình rồi nhẹ nhàng xoa bóp. Đây không phải là lần đầu tiên Hoàng Yến Chi bị chuột rút lúc nửa đêm. Đến những tháng cuối thai kỳ thì chân cô bắt đầu sưng phù, thỉnh thoảng còn bị chuột rút. Ngày nào anh cũng giám sát việc có ngâm chân, sau đó xoa bóp cho cô. Mấy ngày nay tình hình mới khá hơn, không ngờ tối nay lại tái diễn.
“Không sao rồi, bây giờ đã đỡ hơn, anh nằm xuống ngủ đi.” Hoàng Yến Chi nói.
Mấy ngày nay cô ngủ không được ngon, Quân Hạo Kiện lại ngủ không sâu, nên hễ cô là cử động nhẹ là anh sẽ tỉnh lại. Anh nhẹ nhàng xoa bóp cho cô một lúc, xác định không sao nữa mới nằm xuống, ôm cô vào lòng, ánh mắt đầy vẻ áy náy: “Rõ ràng anh nên chăm sóc em, vậy mà lại để em phải chăm sóc anh.”
Hoàng Yến Chi ôm eo anh, tựa đầu vào vòm ngực anh: “Hạo Kiện, đừng nói vậy. Vợ chồng nên chăm sóc lẫn nhau, anh chăm sóc em hay em chăm sóc anh thì cũng như nhau cả. Hơn nữa, anh vẫn luôn chăm sóc em rất tốt mà. Không tin anh hỏi con đi, con nhất định sẽ nói phải.”
Hoàng Yến Chi đặt tay anh lên bụng mình, dịu dàng nói: “Con ngoan, có phải ba chăm sóc mẹ con mình rất tốt không?” Bé cưng trong bụng rất phối hợp với mẹ, khẽ động đậy.
Ánh mắt Quân Hạo Kiện lập tức trở nên dịu dàng: “Con động đậy này.”
Hoàng Yến Chi cười dịu dàng: “Vâng, điều này chứng tỏ con rất thích anh, và cũng đồng ý với lời nói của em.”
Chút phiền muộn trong lòng Quân Hạo Kiện cứ thế bị vài câu nói của Hoàng Yến Chi xua tan. Anh cúi đầu khẽ hôn lên trán cô: “Ngủ đi.”
Hoàng Yến Chi ôm chặt eo anh. Có điều lúc sắp chìm vào giấc ngủ, cô bỗng nhiên thì thầm: “Hạo Kiện em muốn đến Nam Thành thăm Cẩn Mai.”
Quân Hạo Kiện mở mắt, nhìn mái tóc đen tuyền của cô: “Được, có cần anh đi với em không?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Em sẽ bảo Hely đi với em.”
“Vậy em cẩn thận nhé”
Biết Hoàng Yến Chi đi cùng Hely sẽ rất an toàn, nên anh lập tức yên tâm. Từ trước đến nay yêu cầu của anh vẫn luôn rất đơn giản, chỉ cần cô chăm sóc mình thật tốt là được.
“Em biết rồi. Em chỉ đi thăm cô ấy, sẽ không khiến anh lo lắng đâu.”
“Ngủ đi.” Quân Hạo Kiện nói.
Lần này cô thật sự nhắm mắt lại ngủ say.
Ngày hôm sau, Hoàng Yến Chi gọi điện thoại cho Hely xong liền ra khỏi nhà.
Đến Nam Thành, Hoàng Yến Chi gọi cho Aldan. Khi đó anh đang ở trong khách sạn với Cẩn Mai, anh liếc nhìn cô rồi nói: “Bây giờ tôi đang ở khách sạn, các cô đến đây đi.”
Aldan cúp máy rồi đi đến bên cạnh Cẩn Mai. Cô đang bó gối ngồi trên ghế, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ. Dạo này cô thường xuyên như vậy, hay ngồi cả ngày không nói lời nào.
“Cẩn Mai, Hoàng Yến Chi đến thăm em, em có muốn gặp cô ấy không?”
Mí mắt Cẩn Mai giật giật, khàn giọng hỏi: “Chị ấy đến thăm em à?”
“Đúng vậy, bây giờ cô ấy đang trên đường đi, sắp đến đây rồi. Em có muốn gặp cô ấy không?”
Mấy ngày nay ngay cả Cẩn Tử Văn mà Cẩn Mai cũng không muốn gặp, cho nên Aldan không chắc cô có chịu gặp Hoàng Yến Chi không.
“Vậy em đi thay đồ.” Cẩn Mai nói, rồi đứng dậy từ trên ghế.
Aldan ra khỏi phòng.
Khi Hoàng Yến Chi đến, Cẩn Mai đang ở phòng khách đợi cô. Thấy cô, Cẩn Mai lập tức đứng lên, đến bên cạnh lẳng lặng nhìn cô: “Chị”
Lúc này, trong phòng khách chỉ có Cẩn Mai và Hoàng Yến Chi. Cô hơi cúi người, ôm Cẩn Mai vào lòng. Nước mắt cô lập tức tuôn rơi.
Từ sau khi Triệu Hiểu Khê mất, đây là lần đầu tiên cô khóc.
“Chị đến muộn rồi.” Hoàng Yến Chi nhè nhẹ vỗ vai Cẩn Mai, khẽ nói. Vì chuyện của Quân Hạo Kiện nên cô đã không kịp đến đây.
Cẩn Mai lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Chị, cảm ơn chị đã đến đây thăm em.”
Hely nhìn Cẩn Mai trong lòng cũng vô cùng đau đớn.
Số phận của cô gái này khiến ngay cả cô cũng không khỏi thổn thức. Dường như ông trời cố ý tàn nhẫn với cô ấy vậy.
Một lúc lâu sau, Cẩn Mai mới rời khỏi vòng tay Hoàng Yến Chi, nhìn thấy cái bụng đã nhô cao của cô, trong lòng càng xúc động hơn. Cô và Hoàng Yến Chi chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng hiện giờ Hoàng Yến Chi bụng mang dạ chửa thế này rồi còn chạy từ thủ đô đến đây thăm mình.
Cẩn Mai lau nước mắt, hơi ngượng ngùng nói: “Chị, khiến chị chê cười rồi.”
Hoàng Yến Chi thấy cô tiều tụy, sắc mặt tái nhợt thì biết ngay thời gian qua chắc chắn cô đã nghỉ ngơi không tốt: “Nếu mệt thì lên giường ngủ một lúc đi.”
Cẩn Mai lắc đầu. Khoảng thời gian này, chuyện cô sợ nhất chính là ngủ. Chỉ cần nhắm mắt lại là cô sẽ gặp ác mộng, đều là những cơn ác mộng rất đáng sợ. Nhưng khi cô tỉnh lại thì chẳng còn nhớ gì nữa, nhưng cả người ướt đẫm mồ hôi đã nhắc nhở cô những giấc mộng kia đáng sợ thế nào.
Chuyện này Cẩn Mai chưa nói với ai, ngay cả Aldan cũng không biết. Anh chỉ thấy cô càng ngày càng gầy yếu, càng ngày càng uể oải, nên cho rằng cô còn chìm đắm trong nỗi đau mất mẹ.
Hoàng Yến Chi giúp cô chỉnh lại trang phục: “Có phải lâu rồi không được ngủ ngon không?”
Cẩn Mai ngạc nhiên nhìn cô.
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Chị đoán vậy?”
Cẩn Mai mím môi.
“Cẩn Mai, chuyện của mẹ em, chị rất tiếc. Nén bi thương là một chuyện rất mệt mỏi, chị có thể hiểu được tâm trạng của em, vì chị cũng đã từng mất đi người chị yêu thương nhất. Nhưng có người đã nói với chị, ai rồi cũng sẽ có ngày rời khỏi thế giới này, điều em có thể làm chính là tiếp tục sống thật tốt. Mẹ em rất yêu thương em, nếu bà ấy biết em tự dằn vặt mình như bây giờ thì chắc chắn sẽ không yên lòng. Linh hồn không yên thì làm sao có thể đầu thai được?”
Trong lòng Cẩn Mai vô cùng đau đớn: “Chị, tối nào em cũng gặp ác mộng, ngày nào tỉnh dậy cả người cũng ướt đẫm mồ hôi. Em không dám ngủ, vừa nhắm mắt lại là em liền không thể thở nổi.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi hơi khựng lại: “Em mơ thấy gì?”
Cẩn Mai lắc đầu: “Em cũng không biết, em không nhớ được. Sau khi tỉnh dậy em chỉ nhớ mẹ em đã mất. Chị, em cảm thấy sống thế này thật đau khổ.”
Hoàng Yến Chi kéo Cẩn Mai ngồi xuống ghế, dịu giọng an ủi cô: “Mẹ em đi rồi, nhưng em còn có anh trai, còn bạn bè, coi như vì bọn họ, em hãy mạnh mẽ lên. Đã gọi là mơ thì chỉ là giả, dù trong mơ có xảy ra chuyện gì thì cũng không có thật. Em đừng suy nghĩ nhiều vì chuyện không có thật nữa.”
Cẩn Mai cúi đầu: “Chị, chị nói có phải vì em quá đau thương trước cái chết của mẹ cho nên đêm nào cũng gặp ác mộng không?”
“Đúng vậy vẫn là câu nói kia, em phải mạnh mẽ lên”
Hoàng Yến Chi dịu dàng khuyên.
Cô nhỏ nhẹ an ủi Cẩn Mai, cô ấy lẳng lặng nghe, không nói gì. Ngoài cửa, Aldan và Hely dựa trên tường. Hely nhìn cánh cửa đóng chặt, nói nhỏ: “Trí nhớ của Cẩn Mai.”
Aldan lắc đầu: “Bây giờ tạm thời không sao cả. Nhưng dạo này tinh thần của cô ấy rất kém, anh cũng không biết chính xác thế nào? ”
Aldan vẫn luôn rất tự tin với khả năng thôi miên của mình, nhưng giờ đây anh lại không dám chắc.
“Đã điều tra ra nguyên nhân cái chết của Triệu Hiểu Khê chưa?” Hely hỏi.
“Rồi, là do trúng độc kim loại nặng, có người đã bỏ một lượng lớn kim loại vào thuốc của bà ấy” Aldan nói.
Hely biến sắc: “Thật sự là bị hại chết? Gần đây Cẩn Tử Văn còn quyết tâm điều tra chuyện này không?”
“Ừ, gần đây cảnh sát cũng đang điều tra chuyện này.
Bọn họ nghi ngờ Diệp Dung, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ, hơn nữa bà ta lại mất tích. Em có biết bà ta đi đâu không?”
Hely lắc đầu: “Ngay sau khi sự việc xảy ra thì em cũng từng điều tra bà ta, nhưng không có dấu vết của bất cứ người phụ nữ nào rời khỏi Nam Thành. Bọn em nghi ngờ bà ta đã dùng thân phận khác để rời khỏi đây.”
Aldan nhíu mày: “Diệp Dung chỉ là một người bình thường, bà ta có bản lĩnh lớn như vậy sao?”
Quân Hạo Kiện đã vào đó hơn ba tiếng rồi.
Chờ đến khi cửa phòng phẫu thuật được mở ra đã là bốn tiếng sau. Irene từ bên trong bước ra, vẻ mặt rất mệt mỏi.
Phẫu thuật gần tám tiếng, ngay cả anh cũng cảm thấy rất mệt: “Yến Chi, ca phẫu thuật rất thành công, chờ đến ngày mai khám xong là có thể xác định tình trạng hồi phục.”
Hoàng Yến Chi liền yên tâm, mỉm cười nói: “Em sẽ không nói cảm ơn đâu, anh mau đi nghỉ ngơi đi.”
Đã không còn chuyện của mình, Irene gật đầu liền rời đi.
Thuốc mê vẫn còn tác dụng, Quân Hạo Kiện đang ngủ. Hoàng Yến Chi ngồi bên giường lẳng lặng nhìn anh.
Lúc Quân lão gia xác định Quân Hạo Kiện không sao mới đi về. Ông đã chín mươi tuổi rồi, không thể khỏe bằng người trẻ tuổi được, ngồi chờ tám tiếng thân thể của ông sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Hoàng Yến Chi vẫn ngồi trong phòng bệnh cùng Quân Hạo Kiện, mãi cho đến khi anh tỉnh lại.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Một tuần sau, Irene xác định chân Quân Hạo Kiện không có vấn đề gì mới để anh xuất viện. Chân anh có hy vọng khỏi hẳn là một chuyện đáng ăn mừng ở nhà họ Hoàng và nhà họ Quân.
Vì vậy, ngày anh xuất viện, hai nhà quyết định cùng ăn một bữa cơm, xem như là chúc mừng. Hoàng Minh Dạ tới đón Quân Hạo Kiện xuất viện.
Irene dìu Quân Hạo Kiện lên xe lăn: “Bác sĩ Irene, cảm ơn anh vì những chuyện đã làm cho Hạo Kiện và Yến Chi. Chúng tôi muốn mời anh tối nay đến ăn cùng gia đình chúng tôi, hy vọng anh không từ chối.”
Đưa Quân Hạo Kiện lên xe rồi, Hoàng Minh Dạ cười nói với Irene.
Irene lắc đầu: “Không cần khách sáo, tôi và Yến Chi là bạn bè, có khả năng thì nhất định sẽ giúp cô ấy. Còn chuyện mời ăn thì thôi, đây là tiệc của gia đình, tôi là người ngoài, đi không ổn lắm.”
“Irene, anh cũng là người nhà của em.” Lời nói của Hoàng Yến Chi khiến Irene cảm động.
“Có lời này của em là đủ rồi, nhưng tối nay anh có hẹn rồi, dịp khác đi.”
Irene đã nói đến mức này rồi, Hoàng Minh Dạ cũng không ép nữa: “Vậy thì dịp khác vậy. Bác sĩ Irene, lần sau xin anh đừng từ chối, cả nhà chúng tôi rất biết ơn anh, anh phải cho chúng tôi một cơ hội cảm ơn chứ.”
Irene cười gật đầu: “Ok, lần sau có cơ hội tốt nhất định sẽ tới.”
Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện trở lại nhà họ Quân.
Bữa cơm tối nay có Hạ Yên Nhi, Quân Giai Uyển và Cố Triệt Khiêm. Cố Hiên còn đang ở trong quân đội nên không tới. Cậu ta đã báo danh tham gia tuyển chọn quân đội đặc chủng, hiện giờ đang trong thời gian tập huấn, cũng lâu rồi chưa về nhà.
Lúc Quân Hạo Kiện nằm viện, Quân Giai Uyển và Cố Triệt Khiêm đã tới thăm nhiều lần. Từ sau khi hai người phục hôn, dù là Quân Giai Uyển hay là Cố Triệt Khiêm, ai cũng tươi cười nhiều hơn.
Hoàng Yến Chi thấy khuôn mặt bất giác lộ vẻ dịu dàng của Quân Giai Uyển thì rất vui mừng.
Cố Triệt Khiêm và Quân Hạo Kiện đang chơi cờ cùng hai ông cụ.
Quân Giai Uyển nói chuyện trời đất với Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, nếu quán trà của con cần thì cô sẽ đến giúp một tay.” Tháng này là bà chính thức về hưu, làm việc hơn hai mươi năm, đến lúc phải nghỉ ngơi rồi. Bà muốn dành thời gian còn lại cho người nhà, chăm sóc Cố Triệt Khiêm và Quân lão gia, để tránh tương lại phải tiếc nuối.
Mấy ngày hôm trước, Quân Giai Uyển về nhà họ Quân, thấy sổ sách quán trà của Hoàng Yến Chi còn để trên bàn, chưa có dấu hiệu đã xem, lại nghĩ đến giờ đang là mùa đắt khách trong năm, nên mới tỏ ý giúp đỡ cô.
Hoàng Yến Chi cũng đang lo lắng chuyện quán trà. Lúc mua lại quán trà, cô đã hứa với chủ cũ sẽ kinh doanh thật tốt. Sau này liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, cho nên cô cũng không có thời gian để ý tới. Quán trà không làm ăn bị lỗ hoàn toàn là do cô tìm được một quản lý giỏi. Bây giờ quản lý muốn về quê kết hôn nên định từ chức. Cô đang muốn tìm quản lý mới, chuyện này vốn phải làm xong lâu rồi, nhưng vì Quân Hạo Kiện bị thương nên vẫn còn kéo dài.
“Cô đồng ý giúp cháu ạ?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Quân Giai Uyển cười: “Có gì mà đồng ý hay không? Cơ thể của cháu bây giờ không thể để vất vả, mà cô đã về hưu rồi, cả ngày cũng không làm gì, giúp cháu trong quán trà vẫn được. Cháu nên lo lắng giao quán trà cho cô, cô có làm cháu lỗ không kìa.”
“Cô đừng nói vậy. Cháu rất yên tâm giao quán trà cho cô, cháu mong còn không được ấy, chỉ sợ dượng không đồng ý.”
Quân Giai Uyển nhìn thoáng qua Cố Triệt Khiêm: “Cô và dượng cả ngày đều rảnh rỗi, đến quán trà của con uống trà cũng thú vị.” Chuyện đã quyết định xong, Quân Giai Uyển giúp Hoàng Yến Chi quản lý quán trà, vì vậy cô có nhiều thời gian ở bên Quân Hạo Kiện hơn.
Ăn uống xong, Hoàng Yến Chi hơi mệt nên đi lên phòng tắm rửa rồi nằm nghỉ. Không bao lâu Quân Hạo Kiện cũng lên cùng. Lúc anh lên thấy cô cũng đã ngủ trước nên anh cũng nằm kế bên ôm cô vào lòng rồi đặt nụ hôn lên trán cô rồi cũng nhắm mắt lại ngủ.
Đến nửa đêm, đột nhiên cô đau đớn kêu lên, anh lập tức tỉnh dậy: “Em sao vậy?” Anh mở đèn ở đầu giường lên thì nhìn thấy cô đang nhíu mày, vẻ mặt đau đớn, đáp: “Chân bị chuột rút.”
Quân Hạo Kiện vội vàng ngồi dậy, đặt chân cô lên đùi mình rồi nhẹ nhàng xoa bóp. Đây không phải là lần đầu tiên Hoàng Yến Chi bị chuột rút lúc nửa đêm. Đến những tháng cuối thai kỳ thì chân cô bắt đầu sưng phù, thỉnh thoảng còn bị chuột rút. Ngày nào anh cũng giám sát việc có ngâm chân, sau đó xoa bóp cho cô. Mấy ngày nay tình hình mới khá hơn, không ngờ tối nay lại tái diễn.
“Không sao rồi, bây giờ đã đỡ hơn, anh nằm xuống ngủ đi.” Hoàng Yến Chi nói.
Mấy ngày nay cô ngủ không được ngon, Quân Hạo Kiện lại ngủ không sâu, nên hễ cô là cử động nhẹ là anh sẽ tỉnh lại. Anh nhẹ nhàng xoa bóp cho cô một lúc, xác định không sao nữa mới nằm xuống, ôm cô vào lòng, ánh mắt đầy vẻ áy náy: “Rõ ràng anh nên chăm sóc em, vậy mà lại để em phải chăm sóc anh.”
Hoàng Yến Chi ôm eo anh, tựa đầu vào vòm ngực anh: “Hạo Kiện, đừng nói vậy. Vợ chồng nên chăm sóc lẫn nhau, anh chăm sóc em hay em chăm sóc anh thì cũng như nhau cả. Hơn nữa, anh vẫn luôn chăm sóc em rất tốt mà. Không tin anh hỏi con đi, con nhất định sẽ nói phải.”
Hoàng Yến Chi đặt tay anh lên bụng mình, dịu dàng nói: “Con ngoan, có phải ba chăm sóc mẹ con mình rất tốt không?” Bé cưng trong bụng rất phối hợp với mẹ, khẽ động đậy.
Ánh mắt Quân Hạo Kiện lập tức trở nên dịu dàng: “Con động đậy này.”
Hoàng Yến Chi cười dịu dàng: “Vâng, điều này chứng tỏ con rất thích anh, và cũng đồng ý với lời nói của em.”
Chút phiền muộn trong lòng Quân Hạo Kiện cứ thế bị vài câu nói của Hoàng Yến Chi xua tan. Anh cúi đầu khẽ hôn lên trán cô: “Ngủ đi.”
Hoàng Yến Chi ôm chặt eo anh. Có điều lúc sắp chìm vào giấc ngủ, cô bỗng nhiên thì thầm: “Hạo Kiện em muốn đến Nam Thành thăm Cẩn Mai.”
Quân Hạo Kiện mở mắt, nhìn mái tóc đen tuyền của cô: “Được, có cần anh đi với em không?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Em sẽ bảo Hely đi với em.”
“Vậy em cẩn thận nhé”
Biết Hoàng Yến Chi đi cùng Hely sẽ rất an toàn, nên anh lập tức yên tâm. Từ trước đến nay yêu cầu của anh vẫn luôn rất đơn giản, chỉ cần cô chăm sóc mình thật tốt là được.
“Em biết rồi. Em chỉ đi thăm cô ấy, sẽ không khiến anh lo lắng đâu.”
“Ngủ đi.” Quân Hạo Kiện nói.
Lần này cô thật sự nhắm mắt lại ngủ say.
Ngày hôm sau, Hoàng Yến Chi gọi điện thoại cho Hely xong liền ra khỏi nhà.
Đến Nam Thành, Hoàng Yến Chi gọi cho Aldan. Khi đó anh đang ở trong khách sạn với Cẩn Mai, anh liếc nhìn cô rồi nói: “Bây giờ tôi đang ở khách sạn, các cô đến đây đi.”
Aldan cúp máy rồi đi đến bên cạnh Cẩn Mai. Cô đang bó gối ngồi trên ghế, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ. Dạo này cô thường xuyên như vậy, hay ngồi cả ngày không nói lời nào.
“Cẩn Mai, Hoàng Yến Chi đến thăm em, em có muốn gặp cô ấy không?”
Mí mắt Cẩn Mai giật giật, khàn giọng hỏi: “Chị ấy đến thăm em à?”
“Đúng vậy, bây giờ cô ấy đang trên đường đi, sắp đến đây rồi. Em có muốn gặp cô ấy không?”
Mấy ngày nay ngay cả Cẩn Tử Văn mà Cẩn Mai cũng không muốn gặp, cho nên Aldan không chắc cô có chịu gặp Hoàng Yến Chi không.
“Vậy em đi thay đồ.” Cẩn Mai nói, rồi đứng dậy từ trên ghế.
Aldan ra khỏi phòng.
Khi Hoàng Yến Chi đến, Cẩn Mai đang ở phòng khách đợi cô. Thấy cô, Cẩn Mai lập tức đứng lên, đến bên cạnh lẳng lặng nhìn cô: “Chị”
Lúc này, trong phòng khách chỉ có Cẩn Mai và Hoàng Yến Chi. Cô hơi cúi người, ôm Cẩn Mai vào lòng. Nước mắt cô lập tức tuôn rơi.
Từ sau khi Triệu Hiểu Khê mất, đây là lần đầu tiên cô khóc.
“Chị đến muộn rồi.” Hoàng Yến Chi nhè nhẹ vỗ vai Cẩn Mai, khẽ nói. Vì chuyện của Quân Hạo Kiện nên cô đã không kịp đến đây.
Cẩn Mai lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Chị, cảm ơn chị đã đến đây thăm em.”
Hely nhìn Cẩn Mai trong lòng cũng vô cùng đau đớn.
Số phận của cô gái này khiến ngay cả cô cũng không khỏi thổn thức. Dường như ông trời cố ý tàn nhẫn với cô ấy vậy.
Một lúc lâu sau, Cẩn Mai mới rời khỏi vòng tay Hoàng Yến Chi, nhìn thấy cái bụng đã nhô cao của cô, trong lòng càng xúc động hơn. Cô và Hoàng Yến Chi chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng hiện giờ Hoàng Yến Chi bụng mang dạ chửa thế này rồi còn chạy từ thủ đô đến đây thăm mình.
Cẩn Mai lau nước mắt, hơi ngượng ngùng nói: “Chị, khiến chị chê cười rồi.”
Hoàng Yến Chi thấy cô tiều tụy, sắc mặt tái nhợt thì biết ngay thời gian qua chắc chắn cô đã nghỉ ngơi không tốt: “Nếu mệt thì lên giường ngủ một lúc đi.”
Cẩn Mai lắc đầu. Khoảng thời gian này, chuyện cô sợ nhất chính là ngủ. Chỉ cần nhắm mắt lại là cô sẽ gặp ác mộng, đều là những cơn ác mộng rất đáng sợ. Nhưng khi cô tỉnh lại thì chẳng còn nhớ gì nữa, nhưng cả người ướt đẫm mồ hôi đã nhắc nhở cô những giấc mộng kia đáng sợ thế nào.
Chuyện này Cẩn Mai chưa nói với ai, ngay cả Aldan cũng không biết. Anh chỉ thấy cô càng ngày càng gầy yếu, càng ngày càng uể oải, nên cho rằng cô còn chìm đắm trong nỗi đau mất mẹ.
Hoàng Yến Chi giúp cô chỉnh lại trang phục: “Có phải lâu rồi không được ngủ ngon không?”
Cẩn Mai ngạc nhiên nhìn cô.
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Chị đoán vậy?”
Cẩn Mai mím môi.
“Cẩn Mai, chuyện của mẹ em, chị rất tiếc. Nén bi thương là một chuyện rất mệt mỏi, chị có thể hiểu được tâm trạng của em, vì chị cũng đã từng mất đi người chị yêu thương nhất. Nhưng có người đã nói với chị, ai rồi cũng sẽ có ngày rời khỏi thế giới này, điều em có thể làm chính là tiếp tục sống thật tốt. Mẹ em rất yêu thương em, nếu bà ấy biết em tự dằn vặt mình như bây giờ thì chắc chắn sẽ không yên lòng. Linh hồn không yên thì làm sao có thể đầu thai được?”
Trong lòng Cẩn Mai vô cùng đau đớn: “Chị, tối nào em cũng gặp ác mộng, ngày nào tỉnh dậy cả người cũng ướt đẫm mồ hôi. Em không dám ngủ, vừa nhắm mắt lại là em liền không thể thở nổi.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi hơi khựng lại: “Em mơ thấy gì?”
Cẩn Mai lắc đầu: “Em cũng không biết, em không nhớ được. Sau khi tỉnh dậy em chỉ nhớ mẹ em đã mất. Chị, em cảm thấy sống thế này thật đau khổ.”
Hoàng Yến Chi kéo Cẩn Mai ngồi xuống ghế, dịu giọng an ủi cô: “Mẹ em đi rồi, nhưng em còn có anh trai, còn bạn bè, coi như vì bọn họ, em hãy mạnh mẽ lên. Đã gọi là mơ thì chỉ là giả, dù trong mơ có xảy ra chuyện gì thì cũng không có thật. Em đừng suy nghĩ nhiều vì chuyện không có thật nữa.”
Cẩn Mai cúi đầu: “Chị, chị nói có phải vì em quá đau thương trước cái chết của mẹ cho nên đêm nào cũng gặp ác mộng không?”
“Đúng vậy vẫn là câu nói kia, em phải mạnh mẽ lên”
Hoàng Yến Chi dịu dàng khuyên.
Cô nhỏ nhẹ an ủi Cẩn Mai, cô ấy lẳng lặng nghe, không nói gì. Ngoài cửa, Aldan và Hely dựa trên tường. Hely nhìn cánh cửa đóng chặt, nói nhỏ: “Trí nhớ của Cẩn Mai.”
Aldan lắc đầu: “Bây giờ tạm thời không sao cả. Nhưng dạo này tinh thần của cô ấy rất kém, anh cũng không biết chính xác thế nào? ”
Aldan vẫn luôn rất tự tin với khả năng thôi miên của mình, nhưng giờ đây anh lại không dám chắc.
“Đã điều tra ra nguyên nhân cái chết của Triệu Hiểu Khê chưa?” Hely hỏi.
“Rồi, là do trúng độc kim loại nặng, có người đã bỏ một lượng lớn kim loại vào thuốc của bà ấy” Aldan nói.
Hely biến sắc: “Thật sự là bị hại chết? Gần đây Cẩn Tử Văn còn quyết tâm điều tra chuyện này không?”
“Ừ, gần đây cảnh sát cũng đang điều tra chuyện này.
Bọn họ nghi ngờ Diệp Dung, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ, hơn nữa bà ta lại mất tích. Em có biết bà ta đi đâu không?”
Hely lắc đầu: “Ngay sau khi sự việc xảy ra thì em cũng từng điều tra bà ta, nhưng không có dấu vết của bất cứ người phụ nữ nào rời khỏi Nam Thành. Bọn em nghi ngờ bà ta đã dùng thân phận khác để rời khỏi đây.”
Aldan nhíu mày: “Diệp Dung chỉ là một người bình thường, bà ta có bản lĩnh lớn như vậy sao?”
Bình luận facebook