Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 331: Tần Hinh
“Được rồi, hình như tôi đã làm cô sợ rồi. Đùa với cô thôi, cuộc sống của cô Hoàng mỹ mãn thế mà, chắc sẽ không bằng lòng làm chuyện như vậy đâu, coi như vừa nãy tôi chưa nói gì” Cô ta vừa cười vừa nói.
Hoàng Yến Chi không có cảm xúc gì, lạnh lùng nhìn cô ta: “Đùa vui lắm sao?”
“Không, chẳng vui gì cả, tôi đùa mệt rồi.”
Cô ta cười tủm tỉm: “Có điều, không quan tâm hai cô có tin không, tôi thật sự không có ác ý gì với các cô.
Trước đây làm chuyện đó với mẹ cô cũng là để dụ cô tới thôi, quả nhiên cô Hoàng không làm tôi thất vọng, còn đến nhanh hơn tôi nghĩ. Nhưng phải nói một điều là tôi cũng chẳng có mục đích gì, thật ra mục đích của tôi rất đơn giản, đó là muốn gặp mặt cô, giống như bây giờ vậy.”
“Vì sao?”
“Có lẽ là cô đơn.” Cô gái cười khẽ.
Từ đầu tới cuối, cô gái này vẫn chưa hề nói ra mục đích của mình, nói chuyện cũng chỉ có ba phần thật, bảy phần giả. Ánh mắt Hoàng Yến Chi càng lạnh lùng, đã nảy lên sát ý với cô gái này.
“Cô Hoàng, đừng có ý định giết tôi, mặc dù nếu hai người liên thủ thì tôi thật sự trốn không thoát, nhưng hai người cũng không toàn thây trở ra đâu. Muốn giết một ngàn địch nhưng phải hao tổn tám trăm thì chẳng ai muốn cả.” Dường như cô gái cảm nhận được sát ở trên người Hoàng Yến Chi, vừa cười nhẹ vừa nói.
“Tôi sẽ không nói ra thân phận của cô, mặc dù cuối cùng đúng là Diệp Dung đã dặn dò tôi như thế.”
Cô ta nói: “Nếu quả thật Diệp Dung đang ở trong tay các cô, vậy phiền các cô chuyển lời thay tôi, thiếu nợ thì cuối cùng cũng phải trả. Tôi đã trả hết nợ cho bà ta, lần sau gặp lại thì đó là lúc bà ta phải trả nợ.” Lúc cô gái nói câu này, ngón cái tay trái và ngón trỏ cùng sờ nhẹ đầu ngón út tay phải.
Hoàng Yến Chi vô tình để ý tới động tác nhỏ này, đôi đồng tử đột nhiên co lại, nhưng sau đó đã nhanh chóng trở lại bình thường.
“Giữa cô và Diệp Dung có ân oán gì?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Mạng người.” Đôi môi đỏ mọng của cô ta bật ra hai chữ, mặc dù giọng điệu bình thản, nhưng dù là ai cũng có thể cảm nhận được hận ý trong đó vô cùng rõ ràng.
“Đi thôi.” Hoàng Yến Chi đứng lên nói với Hely khiến cô sững sờ: “Yến Chi, cô ta...”
“Đi thôi.”
Hoàng Yến Chi thản nhiên nhìn cô gái: “Nhớ kỹ lời cô nói, cho cô ba ngày để rời khỏi thủ đô, rời khỏi nước T, vĩnh viễn không được quay lại nơi này nửa bước.
Nếu không, cho dù đôi bên đều thiệt hại thì tôi cũng sẽ không ngại đâu.”
Cô gái kia mỉm cười: “Được. Ngày kia tôi sẽ rời khỏi đây. Nhưng mà cô Hoàng, trước khi rời khỏi, tôi có thể thương lượng với cô một việc không?”
Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nhìn cô ta.
“Tôi muốn ăn với cô một bữa cơm như bạn bè bình thường, địa điểm tùy cô chọn.”
“Mười hai giờ trưa ngày mai, nhà hàng Bán Hạ Tây.”
Hoàng Yến Chi nói, sau đó kéo Hely đi.
Lần này bọn họ quang minh chính đại đi ra từ cửa chính, Hely khó hiểu nhìn Hoàng Yến Chi: “Tris, sao lại tha cho cô ta như thế? Hiện giờ cô ta đã biết thân phận của cậu, chuyện này rất bất lợi cho cậu.”
“Dù tớ với cậu liên thủ thì với thân thủ của cô ta, nếu muốn bắt cô ta cũng không phải chuyện dễ dàng.”
“Nhưng dù là thế, chẳng phải chúng ta liên thủ vẫn có thể đánh bại cô ta sao? Tris, tớ thật sự không hiểu, rõ ràng cậu đã định giải quyết cô ta, vì sao lại đột nhiên đổi ý?” Hely hơi tức giận vì thấy khó hiểu về cách làm của Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi không giải thích, sau khi lên xe thì nhắm mắt để che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, trong đầu cô không ngừng loáng thoáng hiện lại động tác sở ngón út của cô gái đó. Là cô ấy sao? Cô gái đó là cô ấy sao? Hoàng Yến Chi tự hỏi.
Hely chở Hoàng Yến Chi về đến cổng Đại Viện, không đợi cô lên tiếng đã đạp chân ga lái đi, Hoàng Yến Chi bất đắc dĩ cười, biết rằng cô nàng này thật sự tức giận. Thế nhưng chuyện này thật sự quá sức tưởng tượng, hoàn toàn không hợp với lẽ thường, cô không có cách nào giải thích với Hely, mà bây giờ cô cần phải xác định vài việc.
Hoàng Yến Chi vừa vào nhà đã thấy Vũ Ân Nguyệt đang chơi với An An. Cô ngồi xuống cạnh bà: “Mẹ”
Vũ Ân Nguyệt mỉm cười: “Yến Chi về rồi à, đã ăn gì chưa?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Chưa ạ.”
Vũ Ân Nguyệt đứng lên: “Vậy mẹ bảo dì Triệu nấu cho con bát mì nhé?”
“Vâng ạ.”
Vũ Ân Nguyệt đứng lên đi vào bếp, Hoàng cầm cho nhìn theo bóng lưng bà một lát, An An nhìn thấy cô bèn bò sang cô bước lên bế con: “Mẹ.”
“Ừ, mẹ về rồi.” Hoàng Yến Chi dịu dàng đáp.
An An đưa đồ đang cầm trong tay cho Hoàng Yến Chi, cô nhìn thoáng qua, là một miếng ngọc bội, là miếng ngọc mà James đã tặng cho An An, cô đã bỏ miếng ngọc này đi rồi mà, sao bây giờ nó lại xuất hiện trên tay An An? Vũ Ân Nguyệt quay lại, nhìn thấy miếng ngọc trong tay cô thì cười nói: “Miếng ngọc này là mẹ đưa cho An An đó, ông bà ta nói trẻ con đeo ngọc sẽ tốt cho sức khỏe, mẹ nhớ mang máng trong đống quà của An An có một miếng nên đã đi tìm.”
Hoàng Yến Chi luôn xếp quà tặng của An An trong hộc tủ, người trong nhà ai cũng biết.
Vũ Ân Nguyệt nói tiếp: “Ban đầu mẹ định đeo cho An An, kết quả thằng bé thấy thích quá nên cầm không buôn luôn, cứ để nó chơi một lát vậy.”
“Vậy lát nữa con lấy dây đeo cho nó.”
“Không cần, mẹ đã chuẩn bị rồi.” Nói rồi, bà lấy ra một sợi dây bện.
Hoàng Yến Chi đưa ngọc bội cho Vũ Ân Nguyệt, bà vừa xỏ ngọc vào vừa nói, “Yến Chi, món quà này là ai tặng vậy?”
“Một người bạn, anh ta tặng trong tiệc trăm ngày của An An lần trước.”
“Vậy người bạn này của con rất có tâm đấy, trên miếng ngọc bội này còn có tên và ngày sinh của An An này.”
Nghe thể, ánh mắt cô chợt lóe, cầm miếng ngọc lên nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy được tên và ngày sinh của An An, chữ rất nhỏ, bên trong còn khắc hoa văn, nếu không nhìn kỹ thật sự sẽ không nhận ra.
Hoàng Yến Chi nhớ tới James thì nghĩ đến một chuyện khác: “Mẹ, có phải hồi nhỏ con cũng có một miếng ngọc bội không?”
“Đúng vậy, là bà con tặng lúc con ra đời, là của hồi môn của bà nội đó, giá trị không nhỏ đâu.”
Vũ Ân Nguyệt nói tiếp: “Nhưng sau khi con trở về thì mẹ không thấy miếng ngọc bội đó nữa.”
Vũ Ân Nguyệt đoán rằng hẳn là có người đã lấy miếng ngọc đó đi, cho nên cũng không hỏi Hoàng Yến Chi chuyện liên quan đến miếng ngọc bội đó nữa.
Miếng ngọc đó đã bị James lấy đi, Hoàng Yến Chi cũng không muốn đòi lại nó từ hắn ta.
Cô đeo ngọc bội lên cổ An An, cậu nhóc liền chộp lấy định bỏ vào miệng, Vũ Ân Nguyệt giữ chặt tay cậu nhóc: “Cục cưng của bà, cái này không ăn được đâu.”
Trở lại phòng khách, cô ngẫm nghĩ rồi gọi điện cho Hely: “Hely, tớ muốn toàn bộ tư liệu của cô gái đó, nhất là quá khứ.”
Hely vẫn còn giận Hoàng Yến Chi vì cô đã bỏ qua một cơ hội tốt. Cô như vậy khiến Hely cảm thấy rất xa lạ, cứ như không phải Hoàng Yến Chi mà mình từng biết vậy.
“Chẳng phải cậu bỏ qua cho cô ta rồi sao, bây giờ điều tra cô ta làm gì? Dù có điều tra ra thì cô ta cũng đã đi rồi.”
Lúc đó bọn họ không bắt đối phương, hiện giờ thì có lẽ cô gái đó đã không còn ở trong ngôi biệt thự kia từ lâu rồi.
Hoàng Yến Chi biết Hely đang giận, nhưng lúc này cô không có cách nào giải thích được: “Hely, đợi sau khi tớ làm rõ hoài nghi trong lòng thì sẽ nói cho cậu biết. Bây giờ cậu hãy giúp tớ điều tra quá khứ của cô ấy trước đã, càng chi tiết càng tốt.”
Giọng điệu cô rất nghiêm túc, làm Hely lúng túng: “Tris, cậu nghi ngờ cô ta là ai ư?”
“Hiện giờ tớ vẫn chưa chắc chắn, Hely, tớ cần bằng chứng.”
Hely im lặng một lúc mới nói: “Tớ biết rồi, tớ sẽ cố gắng hết sức, nhưng rất khó điều tra về cô ta. Tớ không chắc mình có thể tra ra gì không.” Trước đó cô cũng đã từng điều tra hành động của cô gái kia trong một năm qua, nhưng quá khứ của cô ta lại như một tờ giấy trắng, không có gì cả, cứ như bỗng dưng cô ta xuất hiện từ không trung vậy.
“Tớ hiểu rồi, cậu cứ cố gắng hết sức là được.” Nếu người đó thực sự là người cô nghĩ, thì Hely sẽ càng khó tìm thấy thông tin của người đó hơn.
Hoàng Yến Chi cúp điện thoại rồi đứng đó một lúc lâu, cảm xúc sâu trong mắt vô cùng hỗn loạn.
“Yến Chi, con đứng đó làm gì vậy?”
Giọng nói của Vũ Ân Nguyệt kéo dòng suy nghĩ của Hoàng Yến Chi trở lại. Cô nhìn sang mẹ mình.
Hôm nay, Vũ Ân Nguyệt rất bình tĩnh, không như mấy hôm trước nữa, nhưng chính sự bình tĩnh này lại khiến cô cảm thấy bất thường.
“Mẹ, ngày mai chúng ta đến bác sĩ Chu kiểm tra một chút nhé.”
Vũ Ân Nguyệt hơi sững sờ, nhìn vào mắt Hoàng Yến Chi rồi gật đầu: “Được.”
Sáng hôm sau, sau khi lo cho An An xong thì Hoàng Yến Chi cùng Vũ Ân Nguyệt ra ngoài.
Tối qua, Hoàng Yến Chi đã hẹn trước với bác sĩ Chu.
Khi bọn họ đến, chỉ có bác sĩ Chu ở đây.
Lần này Vũ Ân Nguyệt vẫn đi vào một mình, nhưng lại trở ra rất nhanh.
“Bác sĩ Chu, mẹ tôi, bà ấy...”
Bác sĩ Chu mỉm cười dịu dàng: “Không có gì cả, mọi thứ đều rất bình thường, nhưng lần này mẹ cô không chịu mở lòng nói chuyện với tôi.”
“Trạng thái tinh thần của mẹ tôi có vấn đề gì không?” Đây chính là điều mà Hoàng Yến Chi lo lắng.
Bác sĩ Chu mỉm cười, “Không có vấn đề gì cả. Cô có thể yên tâm về điều này.”
Biết trạng thái tinh thần của Vũ Ân Nguyệt không có vấn đề gì, Hoàng Yến Chi mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Vũ Ân Nguyệt và Hoàng Yến Chi rời bệnh viện, bà quay sang nhìn con gái: “Yến Chi, bây giờ con an tâm chưa?”
“Mẹ, con chỉ lo lắng cho mẹ thôi. Con hy vọng mẹ không để tâm.” Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng nói.
Vũ Ân Nguyệt mỉm cười: “Không đâu, làm sao mẹ có thể để tâm chứ? Yến Chi, mẹ biết mẹ không phải là một người mẹ tốt.”
“Mẹ, tất cả đều đã qua rồi.”
“Đúng vậy, tất cả đều đã qua, mẹ không thể thay đổi được quá khứ. Yến Chi, mẹ chỉ muốn trong tương lai sẽ học được cách trở thành một người mẹ tốt, không đắm chìm trong hổ thẹn và tự trách, không còn trốn tránh, không còn yếu đuối. Mẹ là mẹ của con, mẹ muốn cho con một khoảng trời riêng, để không có ai có thể làm tổn thương con. Con có tin mẹ không?” Vũ Ân Nguyệt nghiêm túc nói.
Hoàng Yến Chi dừng bước, nhìn bà:“Mẹ, mẹ không cần phải làm thế.” Cô đã quen với cuộc sống thế này.
“Thôi vậy, nói nhiều không bằng làm nhiều. Chúng ta về thôi.” Vũ Ân Nguyệt cười nói.
Hoàng Yến Chi mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ đưa Vũ Ân Nguyệt về nhà.
Về đến cổng nhà khó hiểu nhìn cô: “Yến Chi, sao con không lái xe vào?”
“Con có việc phải làm, mẹ, mẹ vào nhà trước đi.”
“Con có việc mà sao không nói sớm, mẹ có thể tự bắt taxi về mà. Được rồi, con đi làm việc của mình đi. Mẹ đi xem An An đã.” Vũ Ân Nguyệt tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Mãi đến khi xe của Hoàng Yến Chi biến mất sau góc đường, bà mới quay vào.
Trong nhà hàng Bán Hạ Tây, khi Hoàng Yến Chi đến, cô gái kia đã có mặt và đang ngồi cầm một cuốn sách trên tay, chăm chú đọc. Ánh nắng chiếu lên người cô gái nọ, toát lên hương vị yên bình của tháng năm.
Khí chất của cô gái này trầm lặng, ai có thể nghĩ một cô gái như thế lại là một sát thủ chứ.
“Đến rồi à, ngồi đi.” Thấy có người đến gần, cô gái kia ngước mắt nhìn thấy là Hoàng Yến Chi bèn gập quyển sách lại, mỉm cười nói, cứ như bạn cũ gặp mặt, mà rõ ràng là lập trường của họ đối lập nhau.
Hoàng Yến Chi ngồi xuống chỗ đối diện, nhìn cô gái kia.
Cô ấy đưa thực đơn cho cô: “Cô muốn ăn gì thì gọi đi. Hôm nay tôi mời.”
Hoàng Yến Chi không nhận thực đơn: “Cô gọi là được rồi.”
“Được rồi, vậy để tôi gọi món, cô muốn ăn gì? Bít tết tiêu đen có được không?”
“Được, tôi không kén ăn” Vẻ mặt Hoàng Yến Chi lạnh lùng không cảm xúc, ánh mắt nhìn cô gái kia cũng rất bình thản.
“Súp nấm được chứ? Tôi nghe nói súp nấm ở đây rất ngon.” Cô gái kia hỏi ý kiến của Hoàng Yến Chi mỉm cười tít mắt.
“Được, thêm một phần tôm phô mai đi.” Hoàng Yến Chi nói.
Tức thì, động tác của người nọ hơi khựng lại: “Được.”
Cô gái kia gọi món, rồi đưa thực đơn cho người phục vụ, sau đó nói với Hoàng Yến Chi: “Khái niệm thời gian của cô luôn chuẩn vậy sao?” Hẹn mười hai giờ là đến đúng giờ, không muộn, không sớm phút nào.
“Thói quen.” Hoàng Yến Chi nói: “Tại sao cô lại muốn ăn trưa cùng tôi, cô không sợ tôi bắt cô lại à?”
“Tôi chỉ muốn ăn với cô một bữa cơm thôi. Nếu cô muốn bắt tôi thì hôm đó đã bắt rồi. Thú thực, tôi đã chuẩn bị tinh thần bị cô bắt vào ngày hôm đó rồi, nhưng kết quả, sự lựa chọn của cô lại làm tôi rất ngạc nhiên. Có thể nói với tôi tại sao không?” Nét mặt của cô gái kia đầy vẻ tò mò.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi lóe lên, không trả lời mà cầm bình nước trên bàn và rót một ly nước chanh cho cô gái nọ: “Uống nước trước đi.”
Trước mặt cô gái kia là một ly nước trắng, miệng ly còn vết son mờ, rõ ràng đã uống rồi. Cô ấy nhìn ly trước mặt mỉm cười, rồi nhấp một ngụm, trông rất tự nhiên.
Hoàng Yến Chi vẫn luôn quan sát đối phương, thấy động tác của cô ấy thì bỗng có chút thất vọng.
“Cô Hoàng, cô chưa trả lời tôi” Cô gái kia cười nói.
Hoàng Yến Chi thản nhiên đáp: “Cô trả lời tôi trước đi, cô tên là gì?”
Cô gái kia vỗ đầu: “Ấy, là sơ sót của tôi, tôi quên giới thiệu mình. Tôi tên là Tần Hinh. Cô cũng có thể gọi tôi là Joanna.”
“Tần Hinh.” Hoàng Yến Chi khẽ gọi cái tên này, nhìn đối phương.
“Đây là tên thật của tôi, tôi còn có chứng minh thư, cô có muốn xem không?” Vẻ mặt của Tần Hinh khá nghiêm túc.
Nếu Hoàng Yến Chi nói cần, chắc chắn cô ấy sẽ lấy nó ra cho cô xem.
Cô lắc đầu: “Không cần.” Chứng minh thư thì không nhất thiết là thật, ít nhất là đối với cô gái trước mặt cô.
“Cô Hoàng, cô có vẻ rất tò mò về tôi.” Tần Hinh thản nhiên nói.
“Chẳng lẽ không nên tò mò, nếu cô là người cửa Diệp Dung..”
“Không, không, cô Hoàng, tôi nhắc lại một lần nữa, nói chính xác thì tôi không phải là người của Diệp Dung.”
“Chuyện mà Diệp Dung sai cô làm là để trả thù nhà họ Hoàng. Bây giờ thấy mẹ tôi dù biết được sự thật vẫn không phát điên, có phải thấy thất vọng lắm không?” Ánh mắt của Hoàng Yến Chi rất lạnh lùng.
“Tôi nghĩ cô nên cảm ơn tôi mới phải. Tình hình hiện tại của mẹ cô là chuyện tốt với cô. Sống mà cứ luôn che giấu quá khứ, có phải là rất khó khăn không? Nói cho mẹ cô biết sự thật, bà ấy sẽ đau lòng hơn, vậy thì quả thật cô nên cảm ơn tôi, cô nói có đúng không, cô Hoàng? “
Hoàng Yến Chi đặt tay lên đùi rồi gõ nhẹ: “Cô là ai?”
“Tôi vừa giới thiệu tên mình rồi, cô quên nhanh vậy sao?”
“Cô biết tôi đang nói về chuyện gì mà.”
Tần Hinh cười khẽ: “Chẳng phải bạn của cô đã điều tra tôi rồi sao? À, không đúng, vẫn chưa điều tra được. Danh tính của tôi, ngoại trừ tôi là người của Diệp Dung, thì những thứ khác đều là thật. Được rồi, cô đã chuyển những lời tôi nhờ cho Diệp Dung chưa? Bà ta phản ứng thế nào? Có tức giận không?”
Hoàng Yến Chi nhìn đối phương chăm chú.
“Cô Hoàng, cô không cần phải đề phòng tôi như thế này. Tôi đã nói tôi không có ý xấu với cô mà. Nếu tôi thật sự có dụng ý xấu thì đã không mời cô đi ăn rồi.
Cô cứ thoải mái đi, chúng ta hãy xem nhau như bạn bè lâu năm, ăn xong bữa cơm này, chúng ta sẽ chia tay. Tôi sẽ rời khỏi thủ đô và không bao giờ bước chân đến đây nữa.”
“Tại sao?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Hoàng Yến Chi không có cảm xúc gì, lạnh lùng nhìn cô ta: “Đùa vui lắm sao?”
“Không, chẳng vui gì cả, tôi đùa mệt rồi.”
Cô ta cười tủm tỉm: “Có điều, không quan tâm hai cô có tin không, tôi thật sự không có ác ý gì với các cô.
Trước đây làm chuyện đó với mẹ cô cũng là để dụ cô tới thôi, quả nhiên cô Hoàng không làm tôi thất vọng, còn đến nhanh hơn tôi nghĩ. Nhưng phải nói một điều là tôi cũng chẳng có mục đích gì, thật ra mục đích của tôi rất đơn giản, đó là muốn gặp mặt cô, giống như bây giờ vậy.”
“Vì sao?”
“Có lẽ là cô đơn.” Cô gái cười khẽ.
Từ đầu tới cuối, cô gái này vẫn chưa hề nói ra mục đích của mình, nói chuyện cũng chỉ có ba phần thật, bảy phần giả. Ánh mắt Hoàng Yến Chi càng lạnh lùng, đã nảy lên sát ý với cô gái này.
“Cô Hoàng, đừng có ý định giết tôi, mặc dù nếu hai người liên thủ thì tôi thật sự trốn không thoát, nhưng hai người cũng không toàn thây trở ra đâu. Muốn giết một ngàn địch nhưng phải hao tổn tám trăm thì chẳng ai muốn cả.” Dường như cô gái cảm nhận được sát ở trên người Hoàng Yến Chi, vừa cười nhẹ vừa nói.
“Tôi sẽ không nói ra thân phận của cô, mặc dù cuối cùng đúng là Diệp Dung đã dặn dò tôi như thế.”
Cô ta nói: “Nếu quả thật Diệp Dung đang ở trong tay các cô, vậy phiền các cô chuyển lời thay tôi, thiếu nợ thì cuối cùng cũng phải trả. Tôi đã trả hết nợ cho bà ta, lần sau gặp lại thì đó là lúc bà ta phải trả nợ.” Lúc cô gái nói câu này, ngón cái tay trái và ngón trỏ cùng sờ nhẹ đầu ngón út tay phải.
Hoàng Yến Chi vô tình để ý tới động tác nhỏ này, đôi đồng tử đột nhiên co lại, nhưng sau đó đã nhanh chóng trở lại bình thường.
“Giữa cô và Diệp Dung có ân oán gì?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Mạng người.” Đôi môi đỏ mọng của cô ta bật ra hai chữ, mặc dù giọng điệu bình thản, nhưng dù là ai cũng có thể cảm nhận được hận ý trong đó vô cùng rõ ràng.
“Đi thôi.” Hoàng Yến Chi đứng lên nói với Hely khiến cô sững sờ: “Yến Chi, cô ta...”
“Đi thôi.”
Hoàng Yến Chi thản nhiên nhìn cô gái: “Nhớ kỹ lời cô nói, cho cô ba ngày để rời khỏi thủ đô, rời khỏi nước T, vĩnh viễn không được quay lại nơi này nửa bước.
Nếu không, cho dù đôi bên đều thiệt hại thì tôi cũng sẽ không ngại đâu.”
Cô gái kia mỉm cười: “Được. Ngày kia tôi sẽ rời khỏi đây. Nhưng mà cô Hoàng, trước khi rời khỏi, tôi có thể thương lượng với cô một việc không?”
Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nhìn cô ta.
“Tôi muốn ăn với cô một bữa cơm như bạn bè bình thường, địa điểm tùy cô chọn.”
“Mười hai giờ trưa ngày mai, nhà hàng Bán Hạ Tây.”
Hoàng Yến Chi nói, sau đó kéo Hely đi.
Lần này bọn họ quang minh chính đại đi ra từ cửa chính, Hely khó hiểu nhìn Hoàng Yến Chi: “Tris, sao lại tha cho cô ta như thế? Hiện giờ cô ta đã biết thân phận của cậu, chuyện này rất bất lợi cho cậu.”
“Dù tớ với cậu liên thủ thì với thân thủ của cô ta, nếu muốn bắt cô ta cũng không phải chuyện dễ dàng.”
“Nhưng dù là thế, chẳng phải chúng ta liên thủ vẫn có thể đánh bại cô ta sao? Tris, tớ thật sự không hiểu, rõ ràng cậu đã định giải quyết cô ta, vì sao lại đột nhiên đổi ý?” Hely hơi tức giận vì thấy khó hiểu về cách làm của Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi không giải thích, sau khi lên xe thì nhắm mắt để che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, trong đầu cô không ngừng loáng thoáng hiện lại động tác sở ngón út của cô gái đó. Là cô ấy sao? Cô gái đó là cô ấy sao? Hoàng Yến Chi tự hỏi.
Hely chở Hoàng Yến Chi về đến cổng Đại Viện, không đợi cô lên tiếng đã đạp chân ga lái đi, Hoàng Yến Chi bất đắc dĩ cười, biết rằng cô nàng này thật sự tức giận. Thế nhưng chuyện này thật sự quá sức tưởng tượng, hoàn toàn không hợp với lẽ thường, cô không có cách nào giải thích với Hely, mà bây giờ cô cần phải xác định vài việc.
Hoàng Yến Chi vừa vào nhà đã thấy Vũ Ân Nguyệt đang chơi với An An. Cô ngồi xuống cạnh bà: “Mẹ”
Vũ Ân Nguyệt mỉm cười: “Yến Chi về rồi à, đã ăn gì chưa?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Chưa ạ.”
Vũ Ân Nguyệt đứng lên: “Vậy mẹ bảo dì Triệu nấu cho con bát mì nhé?”
“Vâng ạ.”
Vũ Ân Nguyệt đứng lên đi vào bếp, Hoàng cầm cho nhìn theo bóng lưng bà một lát, An An nhìn thấy cô bèn bò sang cô bước lên bế con: “Mẹ.”
“Ừ, mẹ về rồi.” Hoàng Yến Chi dịu dàng đáp.
An An đưa đồ đang cầm trong tay cho Hoàng Yến Chi, cô nhìn thoáng qua, là một miếng ngọc bội, là miếng ngọc mà James đã tặng cho An An, cô đã bỏ miếng ngọc này đi rồi mà, sao bây giờ nó lại xuất hiện trên tay An An? Vũ Ân Nguyệt quay lại, nhìn thấy miếng ngọc trong tay cô thì cười nói: “Miếng ngọc này là mẹ đưa cho An An đó, ông bà ta nói trẻ con đeo ngọc sẽ tốt cho sức khỏe, mẹ nhớ mang máng trong đống quà của An An có một miếng nên đã đi tìm.”
Hoàng Yến Chi luôn xếp quà tặng của An An trong hộc tủ, người trong nhà ai cũng biết.
Vũ Ân Nguyệt nói tiếp: “Ban đầu mẹ định đeo cho An An, kết quả thằng bé thấy thích quá nên cầm không buôn luôn, cứ để nó chơi một lát vậy.”
“Vậy lát nữa con lấy dây đeo cho nó.”
“Không cần, mẹ đã chuẩn bị rồi.” Nói rồi, bà lấy ra một sợi dây bện.
Hoàng Yến Chi đưa ngọc bội cho Vũ Ân Nguyệt, bà vừa xỏ ngọc vào vừa nói, “Yến Chi, món quà này là ai tặng vậy?”
“Một người bạn, anh ta tặng trong tiệc trăm ngày của An An lần trước.”
“Vậy người bạn này của con rất có tâm đấy, trên miếng ngọc bội này còn có tên và ngày sinh của An An này.”
Nghe thể, ánh mắt cô chợt lóe, cầm miếng ngọc lên nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy được tên và ngày sinh của An An, chữ rất nhỏ, bên trong còn khắc hoa văn, nếu không nhìn kỹ thật sự sẽ không nhận ra.
Hoàng Yến Chi nhớ tới James thì nghĩ đến một chuyện khác: “Mẹ, có phải hồi nhỏ con cũng có một miếng ngọc bội không?”
“Đúng vậy, là bà con tặng lúc con ra đời, là của hồi môn của bà nội đó, giá trị không nhỏ đâu.”
Vũ Ân Nguyệt nói tiếp: “Nhưng sau khi con trở về thì mẹ không thấy miếng ngọc bội đó nữa.”
Vũ Ân Nguyệt đoán rằng hẳn là có người đã lấy miếng ngọc đó đi, cho nên cũng không hỏi Hoàng Yến Chi chuyện liên quan đến miếng ngọc bội đó nữa.
Miếng ngọc đó đã bị James lấy đi, Hoàng Yến Chi cũng không muốn đòi lại nó từ hắn ta.
Cô đeo ngọc bội lên cổ An An, cậu nhóc liền chộp lấy định bỏ vào miệng, Vũ Ân Nguyệt giữ chặt tay cậu nhóc: “Cục cưng của bà, cái này không ăn được đâu.”
Trở lại phòng khách, cô ngẫm nghĩ rồi gọi điện cho Hely: “Hely, tớ muốn toàn bộ tư liệu của cô gái đó, nhất là quá khứ.”
Hely vẫn còn giận Hoàng Yến Chi vì cô đã bỏ qua một cơ hội tốt. Cô như vậy khiến Hely cảm thấy rất xa lạ, cứ như không phải Hoàng Yến Chi mà mình từng biết vậy.
“Chẳng phải cậu bỏ qua cho cô ta rồi sao, bây giờ điều tra cô ta làm gì? Dù có điều tra ra thì cô ta cũng đã đi rồi.”
Lúc đó bọn họ không bắt đối phương, hiện giờ thì có lẽ cô gái đó đã không còn ở trong ngôi biệt thự kia từ lâu rồi.
Hoàng Yến Chi biết Hely đang giận, nhưng lúc này cô không có cách nào giải thích được: “Hely, đợi sau khi tớ làm rõ hoài nghi trong lòng thì sẽ nói cho cậu biết. Bây giờ cậu hãy giúp tớ điều tra quá khứ của cô ấy trước đã, càng chi tiết càng tốt.”
Giọng điệu cô rất nghiêm túc, làm Hely lúng túng: “Tris, cậu nghi ngờ cô ta là ai ư?”
“Hiện giờ tớ vẫn chưa chắc chắn, Hely, tớ cần bằng chứng.”
Hely im lặng một lúc mới nói: “Tớ biết rồi, tớ sẽ cố gắng hết sức, nhưng rất khó điều tra về cô ta. Tớ không chắc mình có thể tra ra gì không.” Trước đó cô cũng đã từng điều tra hành động của cô gái kia trong một năm qua, nhưng quá khứ của cô ta lại như một tờ giấy trắng, không có gì cả, cứ như bỗng dưng cô ta xuất hiện từ không trung vậy.
“Tớ hiểu rồi, cậu cứ cố gắng hết sức là được.” Nếu người đó thực sự là người cô nghĩ, thì Hely sẽ càng khó tìm thấy thông tin của người đó hơn.
Hoàng Yến Chi cúp điện thoại rồi đứng đó một lúc lâu, cảm xúc sâu trong mắt vô cùng hỗn loạn.
“Yến Chi, con đứng đó làm gì vậy?”
Giọng nói của Vũ Ân Nguyệt kéo dòng suy nghĩ của Hoàng Yến Chi trở lại. Cô nhìn sang mẹ mình.
Hôm nay, Vũ Ân Nguyệt rất bình tĩnh, không như mấy hôm trước nữa, nhưng chính sự bình tĩnh này lại khiến cô cảm thấy bất thường.
“Mẹ, ngày mai chúng ta đến bác sĩ Chu kiểm tra một chút nhé.”
Vũ Ân Nguyệt hơi sững sờ, nhìn vào mắt Hoàng Yến Chi rồi gật đầu: “Được.”
Sáng hôm sau, sau khi lo cho An An xong thì Hoàng Yến Chi cùng Vũ Ân Nguyệt ra ngoài.
Tối qua, Hoàng Yến Chi đã hẹn trước với bác sĩ Chu.
Khi bọn họ đến, chỉ có bác sĩ Chu ở đây.
Lần này Vũ Ân Nguyệt vẫn đi vào một mình, nhưng lại trở ra rất nhanh.
“Bác sĩ Chu, mẹ tôi, bà ấy...”
Bác sĩ Chu mỉm cười dịu dàng: “Không có gì cả, mọi thứ đều rất bình thường, nhưng lần này mẹ cô không chịu mở lòng nói chuyện với tôi.”
“Trạng thái tinh thần của mẹ tôi có vấn đề gì không?” Đây chính là điều mà Hoàng Yến Chi lo lắng.
Bác sĩ Chu mỉm cười, “Không có vấn đề gì cả. Cô có thể yên tâm về điều này.”
Biết trạng thái tinh thần của Vũ Ân Nguyệt không có vấn đề gì, Hoàng Yến Chi mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Vũ Ân Nguyệt và Hoàng Yến Chi rời bệnh viện, bà quay sang nhìn con gái: “Yến Chi, bây giờ con an tâm chưa?”
“Mẹ, con chỉ lo lắng cho mẹ thôi. Con hy vọng mẹ không để tâm.” Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng nói.
Vũ Ân Nguyệt mỉm cười: “Không đâu, làm sao mẹ có thể để tâm chứ? Yến Chi, mẹ biết mẹ không phải là một người mẹ tốt.”
“Mẹ, tất cả đều đã qua rồi.”
“Đúng vậy, tất cả đều đã qua, mẹ không thể thay đổi được quá khứ. Yến Chi, mẹ chỉ muốn trong tương lai sẽ học được cách trở thành một người mẹ tốt, không đắm chìm trong hổ thẹn và tự trách, không còn trốn tránh, không còn yếu đuối. Mẹ là mẹ của con, mẹ muốn cho con một khoảng trời riêng, để không có ai có thể làm tổn thương con. Con có tin mẹ không?” Vũ Ân Nguyệt nghiêm túc nói.
Hoàng Yến Chi dừng bước, nhìn bà:“Mẹ, mẹ không cần phải làm thế.” Cô đã quen với cuộc sống thế này.
“Thôi vậy, nói nhiều không bằng làm nhiều. Chúng ta về thôi.” Vũ Ân Nguyệt cười nói.
Hoàng Yến Chi mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ đưa Vũ Ân Nguyệt về nhà.
Về đến cổng nhà khó hiểu nhìn cô: “Yến Chi, sao con không lái xe vào?”
“Con có việc phải làm, mẹ, mẹ vào nhà trước đi.”
“Con có việc mà sao không nói sớm, mẹ có thể tự bắt taxi về mà. Được rồi, con đi làm việc của mình đi. Mẹ đi xem An An đã.” Vũ Ân Nguyệt tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Mãi đến khi xe của Hoàng Yến Chi biến mất sau góc đường, bà mới quay vào.
Trong nhà hàng Bán Hạ Tây, khi Hoàng Yến Chi đến, cô gái kia đã có mặt và đang ngồi cầm một cuốn sách trên tay, chăm chú đọc. Ánh nắng chiếu lên người cô gái nọ, toát lên hương vị yên bình của tháng năm.
Khí chất của cô gái này trầm lặng, ai có thể nghĩ một cô gái như thế lại là một sát thủ chứ.
“Đến rồi à, ngồi đi.” Thấy có người đến gần, cô gái kia ngước mắt nhìn thấy là Hoàng Yến Chi bèn gập quyển sách lại, mỉm cười nói, cứ như bạn cũ gặp mặt, mà rõ ràng là lập trường của họ đối lập nhau.
Hoàng Yến Chi ngồi xuống chỗ đối diện, nhìn cô gái kia.
Cô ấy đưa thực đơn cho cô: “Cô muốn ăn gì thì gọi đi. Hôm nay tôi mời.”
Hoàng Yến Chi không nhận thực đơn: “Cô gọi là được rồi.”
“Được rồi, vậy để tôi gọi món, cô muốn ăn gì? Bít tết tiêu đen có được không?”
“Được, tôi không kén ăn” Vẻ mặt Hoàng Yến Chi lạnh lùng không cảm xúc, ánh mắt nhìn cô gái kia cũng rất bình thản.
“Súp nấm được chứ? Tôi nghe nói súp nấm ở đây rất ngon.” Cô gái kia hỏi ý kiến của Hoàng Yến Chi mỉm cười tít mắt.
“Được, thêm một phần tôm phô mai đi.” Hoàng Yến Chi nói.
Tức thì, động tác của người nọ hơi khựng lại: “Được.”
Cô gái kia gọi món, rồi đưa thực đơn cho người phục vụ, sau đó nói với Hoàng Yến Chi: “Khái niệm thời gian của cô luôn chuẩn vậy sao?” Hẹn mười hai giờ là đến đúng giờ, không muộn, không sớm phút nào.
“Thói quen.” Hoàng Yến Chi nói: “Tại sao cô lại muốn ăn trưa cùng tôi, cô không sợ tôi bắt cô lại à?”
“Tôi chỉ muốn ăn với cô một bữa cơm thôi. Nếu cô muốn bắt tôi thì hôm đó đã bắt rồi. Thú thực, tôi đã chuẩn bị tinh thần bị cô bắt vào ngày hôm đó rồi, nhưng kết quả, sự lựa chọn của cô lại làm tôi rất ngạc nhiên. Có thể nói với tôi tại sao không?” Nét mặt của cô gái kia đầy vẻ tò mò.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi lóe lên, không trả lời mà cầm bình nước trên bàn và rót một ly nước chanh cho cô gái nọ: “Uống nước trước đi.”
Trước mặt cô gái kia là một ly nước trắng, miệng ly còn vết son mờ, rõ ràng đã uống rồi. Cô ấy nhìn ly trước mặt mỉm cười, rồi nhấp một ngụm, trông rất tự nhiên.
Hoàng Yến Chi vẫn luôn quan sát đối phương, thấy động tác của cô ấy thì bỗng có chút thất vọng.
“Cô Hoàng, cô chưa trả lời tôi” Cô gái kia cười nói.
Hoàng Yến Chi thản nhiên đáp: “Cô trả lời tôi trước đi, cô tên là gì?”
Cô gái kia vỗ đầu: “Ấy, là sơ sót của tôi, tôi quên giới thiệu mình. Tôi tên là Tần Hinh. Cô cũng có thể gọi tôi là Joanna.”
“Tần Hinh.” Hoàng Yến Chi khẽ gọi cái tên này, nhìn đối phương.
“Đây là tên thật của tôi, tôi còn có chứng minh thư, cô có muốn xem không?” Vẻ mặt của Tần Hinh khá nghiêm túc.
Nếu Hoàng Yến Chi nói cần, chắc chắn cô ấy sẽ lấy nó ra cho cô xem.
Cô lắc đầu: “Không cần.” Chứng minh thư thì không nhất thiết là thật, ít nhất là đối với cô gái trước mặt cô.
“Cô Hoàng, cô có vẻ rất tò mò về tôi.” Tần Hinh thản nhiên nói.
“Chẳng lẽ không nên tò mò, nếu cô là người cửa Diệp Dung..”
“Không, không, cô Hoàng, tôi nhắc lại một lần nữa, nói chính xác thì tôi không phải là người của Diệp Dung.”
“Chuyện mà Diệp Dung sai cô làm là để trả thù nhà họ Hoàng. Bây giờ thấy mẹ tôi dù biết được sự thật vẫn không phát điên, có phải thấy thất vọng lắm không?” Ánh mắt của Hoàng Yến Chi rất lạnh lùng.
“Tôi nghĩ cô nên cảm ơn tôi mới phải. Tình hình hiện tại của mẹ cô là chuyện tốt với cô. Sống mà cứ luôn che giấu quá khứ, có phải là rất khó khăn không? Nói cho mẹ cô biết sự thật, bà ấy sẽ đau lòng hơn, vậy thì quả thật cô nên cảm ơn tôi, cô nói có đúng không, cô Hoàng? “
Hoàng Yến Chi đặt tay lên đùi rồi gõ nhẹ: “Cô là ai?”
“Tôi vừa giới thiệu tên mình rồi, cô quên nhanh vậy sao?”
“Cô biết tôi đang nói về chuyện gì mà.”
Tần Hinh cười khẽ: “Chẳng phải bạn của cô đã điều tra tôi rồi sao? À, không đúng, vẫn chưa điều tra được. Danh tính của tôi, ngoại trừ tôi là người của Diệp Dung, thì những thứ khác đều là thật. Được rồi, cô đã chuyển những lời tôi nhờ cho Diệp Dung chưa? Bà ta phản ứng thế nào? Có tức giận không?”
Hoàng Yến Chi nhìn đối phương chăm chú.
“Cô Hoàng, cô không cần phải đề phòng tôi như thế này. Tôi đã nói tôi không có ý xấu với cô mà. Nếu tôi thật sự có dụng ý xấu thì đã không mời cô đi ăn rồi.
Cô cứ thoải mái đi, chúng ta hãy xem nhau như bạn bè lâu năm, ăn xong bữa cơm này, chúng ta sẽ chia tay. Tôi sẽ rời khỏi thủ đô và không bao giờ bước chân đến đây nữa.”
“Tại sao?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Bình luận facebook