Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 332: Điên rồi
Tần Hinh nhướng mày: “Có vẻ như cô thật sự tò mò về tôi đấy. Có lẽ vì kẻ thù của kẻ thù là bạn, ai bảo chúng ta có chung một kẻ thù chứ.”
Món ăn được mang lên, Hoàng Yến Chi chuyển phần tôm phô mai đến trước mặt đối phương, thản nhiên nói: “Món này ngon đấy, cô nếm thử đi.”
“Cảm ơn cô Hoàng, tôi không thích ăn phô mai.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì nhìn đối phương chằm chằm: “Không thích hay là không thể ăn.”
Đồng tử Tần Hinh co lại, rũ mắt xuống, tránh để Hoàng Yến Chi nhìn thấy, còn vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
“Cô Hoàng thật biết đùa. Sao tôi lại không ăn tôm phô mai được chứ? Được rồi, nếu cô đã nhiệt tình như vậy thì tôi sẽ thử một miếng.” Tần Hinh gắp một viên tôm lên rồi cắn một miếng.
“Ừm, Hoàng tiểu thư, cô đúng là người sành ăn. Tôm viên này ngon lắm, chẳng trách cô cứ bảo tôi ăn.” Tần Hinh khẽ híp mắt, tỏ vẻ rất thích món này.
Hoàng Yến Chi nhìn thấy toàn bộ quá trình, bàn tay cầm dao nĩa siết chặt, thấy cô gái tự nhiên nuốt phần tôm xuống, cô bèn rũ mắt, che giấu sự thất vọng của mình. Người đó không thích mùi chanh, nên không bao giờ uống trà chanh cả, cũng dị ứng với phô mai nên không bao giờ ăn phô mai.
Cô gái trước mặt cô không kiêng hai thứ này, lẽ nào cô ấy thật sự không phải là người đó sao? Nhưng nếu không phải, vậy tại sao người trước mặt cô lại có những động tác nhỏ giống người đó như vậy? Là do trùng hợp hay cô gái này biết thói quen của người đó rồi cố tình lừa cô? Trong lòng Hoàng Yến Chi tràn đầy nghi hoặc.
Sau khi ăn xong, cô gái kia đặt dao nĩa xuống: “Cô Hoàng, tôi đã đặt vé máy bay vào ngày mai. Nếu cô muốn bắt tôi thì hôm nay vẫn còn kịp đấy.”
Hoàng Yến Chi nhấp một ngụm nước rồi nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế: “Cô muốn tôi bắt cô lại?”
“Không, tôi không muốn cô hối hận thôi. Sau khi tôi đi rồi thì sẽ không dễ dàng tìm được tôi đâu. Còn nữa, sau bữa cơm này, cô Hoàng đã hết tò mò về tôi rồi chứ?”
Hoàng Yến Chi nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Không, vậy cô có định giải thích những nghi ngờ của tôi không?”
Tần Hinh nhún vai: “Cô Hoàng, Tần Hinh là tên thật của tôi, tôi nghĩ chắc cô đã nghĩ tôi là ai đó phải không? Cô thả tôi đi là vì điều này đúng không? Nếu vậy thì tôi thật thất vọng với cô Hoàng đây. Hành động của cô sẽ chỉ hại chết chính mình mà thôi. Nếu là tôi, tôi thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”
“Cho nên, cô là cô, tôi là tôi.”
Hoàng Yến Chi ngồi thẳng dậy: “Lần sau chúng ta sẽ gặp lại, cô sẽ không dễ dàng thoát được nữa đâu.”
Tần Hinh mỉm cười: “Nói vậy, tôi lại thấy hơi mong chờ lần mặt mặt tiếp theo của chúng ta, nhưng trước khi rời đi, tôi muốn cho cô Hoàng một lời khuyên.”
Hoàng Yến Chi dừng bước, Tần Hinh tiếp tục nói: “Có một số chuyện nói rõ sẽ tốt hơn là che giấu, phải thử thì cô mới biết nó là tốt hay xấu được.”
Hoàng Yến Chi híp mắt rồi rời đi. Tần Hinh nhìn theo, ánh mắt đầy ý cười thân thiện rồi cũng đứng dậy rời đi.
Trên đường về trong đầu Hoàng Yến Chi vẫn còn vang lên những lời nói của cô gái kia, và cả mọi chi tiết trong buổi gặp mặt hôm nay, cuối cùng thì lắc đầu thất vọng.
Ngoại trừ mấy động tác nhỏ mà ngày hôm đó đối phương thể hiện ra, dù là vẻ ngoài, thói quen hay phong cách, thì cô gái kia và người đó cũng hoàn toàn khác nhau. Vậy họ thật sự là hai người khác nhau sao? Hoàng Yến Chi lắc đầu, gạt những suy nghĩ hỗn loạn đi, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Irene: “Irene, em đây.”
“Tris, chuyện gì vậy?”
“Nói với Diệp Dung, hành động của Tần Hinh đã thất bại, kế hoạch của bà ta không thành công, Tần Hinh cũng đã chết. Chú ý đến phản ứng của bà ta giúp em, sau đó nói cho em biết.”
“Tris, Tần Hinh là ai?”
“Người được Diệp Dung cài vào thủ đô.”
“Cô ta đã xuất hiện rồi ư. Hai người đã đánh nhau?”
“Không, em đã để cô ấy đi. Irene, em nghi ngờ cô ấy là người đó.” Giọng nói của Hoàng Yến Chi đột nhiên trầm xuống.
“Ai...” Irene hỏi theo bản năng rồi ngay lập tức hiểu ra.
“Tris, không thể nào. Người đó đã chết. Tần Hinh không thể là người đó được.”
“Irene, Tần Hinh biết một số động tác nhỏ của người đó.” Hoàng Yến Chi nói.
Bọn họ đã ở bên nhau sớm chiều, cô hiểu rất rõ từng thói quen của người đó.
“Tris, có khi nào là trùng hợp không?” Irene im lặng một lát mới trầm giọng nói.
Hoàng Yến Chi không trả lời. Cô cũng biết có thể chỉ là trùng hợp, nhưng...“Irene, em không dám đánh cược một phần vạn khả năng đó.” Nếu Tần Hinh thật sự là người kia, nếu bất cẩn gây tổn thương cho cô ấy thì cô sẽ hối hận cả đời.
“Tris, anh biết rồi, anh sẽ thăm dò phản ứng của Diệp Dung.”
“Cám ơn anh, Irene.”
“Tris, đừng cảm ơn anh. Có điều, mấy ngày nay trạng thái của Diệp Dung không tốt lắm, hình như có vấn đề về mặt tinh thần.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi cứng lại: “Điên rồi?”
“Ừ, không biết là thật hay giả, nhìn bề ngoài có vẻ là vì không chịu nổi giày vò, tinh thần sụp đổ rồi.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên: “Irene, người có nội tâm tường đồng vách sắt như Diệp Dung sẽ không điên, xem ra Kim phu nhân của chúng ta vẫn chưa từ bỏ ý định. Nghiên cứu của anh thế nào rồi?”
“Gần xong rồi, sắp tới anh sẽ nghiên cứu ra thuốc giải virus, anh đã dùng hàng mẫu của James thử trên chuột bạch, làm hơn mười thực nghiệm khác nhau, thu được hàng mẫu khác nhau, sau đó cho Diệp Dung thử từng loại, phát hiện một hiện tượng rất thú vị, chỉ chờ xác nhận lần cuối.”
“Nói cách khác, đến khi anh xác nhận xong thì Diệp Dung cũng không còn tác dụng nữa?”
“Ừ, có thể nói như vậy.”
“Nếu là như vậy thì đến khi anh hoàn thành thí nghiệm, anh hãy giải quyết bà ta đi, để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Ừ.” Irene không có bất kỳ ý kiến gì, qua một khoảng thời gian thử nghiệm, Diệp Dung đã bị hành hạ người không ra người, hoàn toàn không cần dùng thêm công cụ trừng phạt nào nữa.
Cúp điện thoại, Irene đi vào phòng thí nghiệm. Bên trong, Diệp Dung tóc tai bù xù nằm trên mặt đất, ánh mắt dại ra, ngay cả Irene vào cũng không có phản ứng.
Irene đứng ở cửa, từ trên cao nhìn xuống: “Nói cho bà nghe một tin tức mà với bà không phải là tin gì tốt.
Cô gái tên Tô Tinh bà sắp xếp ở thủ đô đã chết, kế hoạch của bà thất bại rồi.”
Tần Nghiên không có bất cứ phản ứng nào, ngay cả ánh mắt cũng không có gợn sóng, Eden tiếp tục nói: “Kế hoạch muốn mẹ Thẩm Thanh Lan biết chân tướng của bà đã thất bại, hai đàn em tâm phúc của bà không chịu không nổi hành hạ đã đau đến chết vào sáng nay, bây giờ chỉ còn lại một mình bà thôi.”
Tần Nghiên vẫn không có phản ứng nào, Eden lẳng lặng nhìn bà ta một lúc lâu mới rời khỏi phòng thí nghiệm.
Sau khi Eden đi, đáy mắt Tần Nghiên dần dần hiện lên vẻ điên cuồng.
Bà ta cắn chặt khớp hàm, miễn cưỡng đè lửa giận trong lòng xuống. Cô gái tên Tần Hinh bà sắp xếp ở thủ đô đã chết, kế hoạch của bà thất bại rồi.”
Diệp Dung không có bất cứ phản ứng nào, ngay cả ánh mắt cũng không có gợn sóng, Irene tiếp tục nói: “Kế hoạch muốn mẹ Hoàng Yến Chi biết chân tướng của bà đã thất bại, hai đàn em tâm phúc của bà không chịu không nổi hành hạ đã đau đến chết vào sáng nay, bây giờ chỉ còn lại một mình bà thôi.”
Diệp Dung vẫn không có phản ứng nào, Irene lẳng lặng nhìn bà ta một lúc lâu mới rời khỏi phòng thí nghiệm.
Sau khi Irene đi, đáy mắt Diệp Dung dần dần hiện lên vẻ điên cuồng. Bà ta cắn chặt khớp hàm, miễn cưỡng đè lửa giận trong lòng xuống.
Rất nhanh sau đó, cơn ngứa ngáy và đau đớn giành lấy sự chú ý của bà ta. Bà ta trừng mắt, hô hấp từng ngụm một để giảm bớt đau đớn trên cơ thể. Bà ta không biết bà ta đã ở đây bao lâu rồi. Đây là phòng thí nghiệm khép kín, không phân biệt được ngày đêm.
Đối với bà ta, mỗi một phút mỗi một giây đều dài như một thế kỷ. Bà ta chỉ có thể không ngừng tự nói với mình rằng sẽ qua nhanh thôi, rất nhanh sau đó Hoàng Yến Chi sẽ bị phỉ nhổ, bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoàng. Bà ta cắn răng kiên trì, nhưng bây giờ hy vọng này đã sụp đổ.
Hận thù trong lòng Diệp Dung dâng ngút trời, tất cả sự sắp xếp cẩn thận tỉ mỉ của bà ta đã bị hủy, sao bà ta có thể cam tâm, Tần Hinh là đồ vô dụng, uổng công trước đây bà ta tốt với cô ta, coi trọng cô ta, kết quả ngay cả một chuyện nhỏ mà cũng làm không được.
Nghe Irene nói phản ứng của Diệp Dung, Hoàng Yến Chi không hề thất vọng, cô đã sớm đoán được điều này, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu là như vậy, giữ Diệp Dung lại cũng vô ích, trực tiếp giải quyết bà ta đi.”
“Được.” Irene đáp.
Khoảng một tuần sau, Hely truyền đến tin tức: “Tris, tớ không điều tra được bất cứ tin tức nào về Tần Hinh.”
Hoàng Yến Chi híp mắt: “Không có tin tức nào sao?”
“Đúng vậy, quá khứ của cô ta như một tờ giấy trắng, không có bất kỳ manh mối nào, tất cả tư liệu bị tiêu hủy rất sạch sẽ, tớ bó tay.”
Bị tiêu hủy rất sạch sẽ? Hoàng Yến Chi hơi ngạc nhiên. Nếu Tần Hinh không phải người của Diệp Dung thì là người của tổ chức nào, làm việc cho ai, tới thủ đô có mục đích gì, truyền bao nhiêu tình báo ra ngoài rồi? Từng câu đố quẩn quanh trong lòng Hoàng Yến Chi, trong nhất thời mạch suy nghĩ của cô mơ hồ không rõ.
“Tris, bây giờ cậu có thể nói cho tớ biết chứ? Cậu nghi ngờ Tần Hinh là ai?” Hely trầm giọng hỏi, cô muốn biết vấn đề này đã lâu, không làm rõ là cô không cam lòng. Nhiều năm qua, cô chưa từng giận dỗi Hoàng Yến Chi, bây giờ lại vì một cô gái mà lòng cô lại nghèn nghẹn.
Hoàng Yến Chi thốt ra một cái tên, Hely khiếp sợ nói: “Không thể nào, Tris, người đó đã chết bao nhiêu năm rồi, tận mắt cậu thấy mà, sao có thể còn sống được?”
“Hely, vô số lần tớ từng tự nói với mình như vậy, nhưng đáy lòng tớ luôn có một giọng nói nói cho tớ biết Tần Hinh chính là người đó.”
Hely im lặng, cô biết người đó là vết thương trong lòng Hoàng Yến Chi. Nếu Tần Hinh là người đó, thì dù chỉ là nghi ngờ, Hoàng Yến Chi cũng sẽ bỏ qua đối phương, cô có thể hiểu được điều này.
“Tớ biết rồi, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, tớ sẽ cho cậu một đáp án”
“Cảm ơn, Hely.” Hely sững sờ, sau đó cười khẽ: “Tris cậu không giận tớ là tốt rồi.”
Nghe xong lời này, Hoàng Yến Chi ngượng ngùng nói: “Hely, có phải tớ làm cậu thất vọng rồi không?”
Ánh mắt Hely lóe lên: “Tris, tớ không muốn lừa cậu, ngày đó tớ thật sự rất thất vọng về cậu, cậu không còn giống trước kia. Trước kia, cậu làm việc rất dứt khoát, không chút dông dài, cậu là người đáng tin cậy của cả nhóm, cả nhóm có thói quen nghe lệnh của cậu, nhưng từ sau khi cậu sinh con, cậu trở nên...”
Hely dùng một chút, Hoàng Yến Chi dịu dàng nói: “Hely, cậu nói tiếp đi, tớ đang nghe.”
Hely hơi do dự rồi tiếp tục nói: “Tris, tớ cảm thấy cậu trở nên mềm lòng, làm việc không quyết đoán, cậu của bây giờ có quá nhiều cố kỵ, cậu như vậy làm tớ cảm thấy được sự ràng buộc, xa lạ.”
“Thật ra tớ muốn nói những điều này lâu rồi, nhưng cứ do dự mãi. Tớ biết cậu có suy nghĩ của cậu, nhưng mà Tris, tớ thích cậu của trước kia.”
Hoàng Yến Chi nhìn ra xa, lặng im không nói.
Hely cúp điện thoại, nhìn mặt đất thất thần, Daniel vỗ vai cô: “Honey, em đang suy nghĩ gì vậy?”
Hely hoàn hồn lắc đầu: “Em đang nghĩ có phải phụ nữ sinh con thì tính tình cũng sẽ thay đổi không?”
“Em nói Yến Chi à?”
“Sao anh biết?”
“Ngoại trừ Yến Chi, còn có người nào có thể làm em buồn bã như thế?”
“Daniel, anh thật hiểu em. Đã thấy rõ như vậy rồi, vậy anh phân tích cho em nghe đi.”
Daniel nhún vai: “Người ta nói lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, làm sao anh đoán được suy nghĩ của phụ nữ các em chứ?”
Hely liếc mắt: “Anh đúng là một con hồ ly gian xảo.
Được rồi, em biết trong lòng anh Tris là cô gái hoàn mỹ nhất, em cũng lười phải hỏi anh.”
“Nói bậy, em mới là nữ thần hoàn mỹ nhất trong lòng anh, Yến Chi chỉ có thể đứng thứ hai.” Daniel ôm lấy Hely từ phía sau, cúi đầu hôn lên vành tai của cô, hai người đang định tiến thêm một bước, điện thoại của Daniel bỗng nhiên đổ chuông, Hely đẩy anh ra: “Nghe điện thoại!”
Daniel không buông tay: “Mặc kệ, cứ để nó reo, không ai nghe thì sẽ không reo nữa.” Chỉ có điều, tiếng chuông hôm nay như cố tình trêu chọc Daniel, reo hết lần này đến lần khác, làm người ta muốn bỏ qua cũng không được.
Hely đẩy Daniel ra: “Anh nghe điện thoại, em đi tắm.”
Dứt lời, cô bước vào phòng ngủ.
Daniel nhìn thoáng qua điện thoại vẫn đang đổ chuông, buồn bực vò đầu, nhìn cũng không nhìn mà bấm nghe luôn: “Tốt nhất là anh thật sự có chuyện, nếu không thì chờ đấy!”
“Daniel, thái độ của con thế này là sao?” Người phụ nữ ở đầu dây bên kia nghiêm giọng nói.
Nghe giọng nói này, Daniel liền nhìn số gọi tới, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Sao bà biết số điện thoại của tôi?”
“Daniel, tháng sau là đại thọ sáu mươi tuổi của ba con, dù thế nào thì con cũng nên về nhà. Đã nhiều năm rồi, người nhà mặc kệ con, có phải con quên luôn nhà của mình rồi không?”
“Ha ha.” Daniel cười nhạt, nhìn thoáng qua phòng tắm rồi đi vào phòng sách, sau đó đóng cửa lại: “Tôi chưa từng có nhà.”
“Daniel, mẹ biết chuyện năm đó đã khiến con thất vọng về cái nhà này, nhưng nhiều năm trôi qua rồi, con nên hết giận đi chứ. Mấy năm qua, người nhà mặc kệ con, không xen vào chuyện của con, để con làm chuyện mình thích, tất cả đều do ba con nói cho con không gian tự do, lặng lẽ dọn sạch mọi cản trở cho con, không cho phép người nhà làm phiền con, nếu không... tại sao mấy năm nay con sống dễ dàng được như vậy?”
“Thì sao? Năm xưa ông ấy đuổi tôi ra khỏi nhà, bây giờ còn muốn tôi trở về. Muộn rồi!”
“Daniel, năm xưa là do ba con nóng giận. Con là đứa con trai ông ấy yêu thương nhất, ông ấy sắp xếp ổn thỏa cho con, hy vọng con có thể tiếp quản sự nghiệp của ông ấy, những thứ này các anh con còn mong mà không được, sao con lại không hiểu nỗi khổ tâm của ba con chứ?”
“Tôi không cần bất cứ ai sắp xếp cho tôi, tôi có năng lực để sống cuộc sống mà mình muốn, những thứ mà mấy người tự cho là tốt nhất không phải là điều mà tôi mong muốn. Đừng lấy danh nghĩa yêu thương tôi để làm chủ cuộc sống của tôi, đó không phải là yêu thương, mà là trói buộc.” Cảm xúc của Daniel hơi kích động, ánh mắt lạnh lùng, mặc dù người ở đầu dây bên kia là mẹ ruột của anh, thì giọng điệu của anh cũng vẫn tràn đầy chán ghét.
“Daniel.” Người phụ nữ tức giận, nghiêm giọng gọi.
“Tôi nghe rõ, bà không cần lớn tiếng như vậy. Ý của tôi rất rõ ràng, tôi không cần cái gì trong ngôi nhà đó cả, ai thích thì lấy, tôi không tham gì.”
“Được rồi được rồi, tạm thời đừng nói vấn đề này nữa, lần này mẹ muốn con về nhà tham dự đại thọ sáu mươi tuổi của ba con. Mặc dù mấy năm nay ba con tỏ vẻ không quan tâm con, nhưng mẹ biết ông ấy rất nhớ con, lại còn hay lén xem tin tức về con nữa.” Người phụ nữ nói với giọng mềm mỏng hơn.
Tia bén nhọn trong mắt Daniel giảm bớt, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng: “Tôi không có thời gian.”
“Daniel, cả nhà chỉ hy vọng con về dự tiệc mừng thọ của ba con, chứ không phải là muốn con kế thừa sự nghiệp, lẽ nào con không thể thỏa mãn yêu cầu nhỏ này sao?”
Daniel im lặng.
“Daniel, mặc kệ chuyện năm đó như thế nào, thì nó cũng qua lâu rồi. Mấy năm nay sức khỏe của ba con không tốt, đã vào bệnh viện nhiều lần. Nếu lần này con không trở lại, thì lần sau chắc ba con đã...” Người phụ nữ không nói được nữa, giọng điệu nghẹn ngào.
Daniel bắt đầu lo lắng, chậm rãi nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ về, nhưng xong tiệc tôi sẽ đi ngay.”
“Được được được, chỉ cần con bằng lòng trở về là tốt rồi, sau đó con vẫn có thể tiếp tục làm chuyện con muốn làm, ba mẹ sẽ không ép buộc con.”
“Cứ như vậy đi, không còn sớm nữa, tôi cúp máy đây.”
“Được, con ngủ đi. À, lần này con dẫn bạn gái về đi, ba mẹ vẫn luôn muốn gặp con bé.”
Daniel vừa mới thả lỏng thần, lập tức trở nên phòng bị: “Mấy người muốn làm gì? Theo dõi tôi?”
“Không phải, Daniel, con hiểu lầm rồi, lần trước mẹ gặp con và bạn gái con ở Sydney, mẹ đoán thôi.”
“Lần trước bà ở Sydney?” Daniel lạnh giọng.
Ánh mắt người phụ nữ hơi thay đổi, giọng nói trở nên xấu hổ: “Daniel, mẹ chỉ muốn nhìn con từ xa xa rồi đi, ba con không biết chuyện này.”
“Tôi nói cho bà biết, cô ấy là người yêu của tôi, tình cảm chân thành duy nhất trong đời tôi, nếu mấy người dám làm rụng một sợi tóc của cô ấy, thì cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho mấy người, cũng sẽ không bao giờ bước chân vào ngôi nhà đó.” Vẻ mặt Daniel hoàn toàn rét lạnh.
“Mẹ biết, con đừng kích động, mẹ sẽ không làm gì với cô bé đó đâu, mẹ chỉ muốn con dắt về cô ấy cho ba mẹ xem, nếu các con có dự định kết hôn thì cũng đâu thể để cô bé cả đời không gặp ba mẹ được?”
“Không cần... người cô ấy sống chung là tôi chứ không phải là mấy người.” Dứt lời, Daniel cúp điện thoại, đưa mắt nhìn ngoài ra cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng.
Anh mở ngăn kéo lấy một bao thuốc lá, châm một điếu, sương khói nhanh chóng lượn lờ trong trong phòng.
Món ăn được mang lên, Hoàng Yến Chi chuyển phần tôm phô mai đến trước mặt đối phương, thản nhiên nói: “Món này ngon đấy, cô nếm thử đi.”
“Cảm ơn cô Hoàng, tôi không thích ăn phô mai.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì nhìn đối phương chằm chằm: “Không thích hay là không thể ăn.”
Đồng tử Tần Hinh co lại, rũ mắt xuống, tránh để Hoàng Yến Chi nhìn thấy, còn vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
“Cô Hoàng thật biết đùa. Sao tôi lại không ăn tôm phô mai được chứ? Được rồi, nếu cô đã nhiệt tình như vậy thì tôi sẽ thử một miếng.” Tần Hinh gắp một viên tôm lên rồi cắn một miếng.
“Ừm, Hoàng tiểu thư, cô đúng là người sành ăn. Tôm viên này ngon lắm, chẳng trách cô cứ bảo tôi ăn.” Tần Hinh khẽ híp mắt, tỏ vẻ rất thích món này.
Hoàng Yến Chi nhìn thấy toàn bộ quá trình, bàn tay cầm dao nĩa siết chặt, thấy cô gái tự nhiên nuốt phần tôm xuống, cô bèn rũ mắt, che giấu sự thất vọng của mình. Người đó không thích mùi chanh, nên không bao giờ uống trà chanh cả, cũng dị ứng với phô mai nên không bao giờ ăn phô mai.
Cô gái trước mặt cô không kiêng hai thứ này, lẽ nào cô ấy thật sự không phải là người đó sao? Nhưng nếu không phải, vậy tại sao người trước mặt cô lại có những động tác nhỏ giống người đó như vậy? Là do trùng hợp hay cô gái này biết thói quen của người đó rồi cố tình lừa cô? Trong lòng Hoàng Yến Chi tràn đầy nghi hoặc.
Sau khi ăn xong, cô gái kia đặt dao nĩa xuống: “Cô Hoàng, tôi đã đặt vé máy bay vào ngày mai. Nếu cô muốn bắt tôi thì hôm nay vẫn còn kịp đấy.”
Hoàng Yến Chi nhấp một ngụm nước rồi nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế: “Cô muốn tôi bắt cô lại?”
“Không, tôi không muốn cô hối hận thôi. Sau khi tôi đi rồi thì sẽ không dễ dàng tìm được tôi đâu. Còn nữa, sau bữa cơm này, cô Hoàng đã hết tò mò về tôi rồi chứ?”
Hoàng Yến Chi nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Không, vậy cô có định giải thích những nghi ngờ của tôi không?”
Tần Hinh nhún vai: “Cô Hoàng, Tần Hinh là tên thật của tôi, tôi nghĩ chắc cô đã nghĩ tôi là ai đó phải không? Cô thả tôi đi là vì điều này đúng không? Nếu vậy thì tôi thật thất vọng với cô Hoàng đây. Hành động của cô sẽ chỉ hại chết chính mình mà thôi. Nếu là tôi, tôi thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”
“Cho nên, cô là cô, tôi là tôi.”
Hoàng Yến Chi ngồi thẳng dậy: “Lần sau chúng ta sẽ gặp lại, cô sẽ không dễ dàng thoát được nữa đâu.”
Tần Hinh mỉm cười: “Nói vậy, tôi lại thấy hơi mong chờ lần mặt mặt tiếp theo của chúng ta, nhưng trước khi rời đi, tôi muốn cho cô Hoàng một lời khuyên.”
Hoàng Yến Chi dừng bước, Tần Hinh tiếp tục nói: “Có một số chuyện nói rõ sẽ tốt hơn là che giấu, phải thử thì cô mới biết nó là tốt hay xấu được.”
Hoàng Yến Chi híp mắt rồi rời đi. Tần Hinh nhìn theo, ánh mắt đầy ý cười thân thiện rồi cũng đứng dậy rời đi.
Trên đường về trong đầu Hoàng Yến Chi vẫn còn vang lên những lời nói của cô gái kia, và cả mọi chi tiết trong buổi gặp mặt hôm nay, cuối cùng thì lắc đầu thất vọng.
Ngoại trừ mấy động tác nhỏ mà ngày hôm đó đối phương thể hiện ra, dù là vẻ ngoài, thói quen hay phong cách, thì cô gái kia và người đó cũng hoàn toàn khác nhau. Vậy họ thật sự là hai người khác nhau sao? Hoàng Yến Chi lắc đầu, gạt những suy nghĩ hỗn loạn đi, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Irene: “Irene, em đây.”
“Tris, chuyện gì vậy?”
“Nói với Diệp Dung, hành động của Tần Hinh đã thất bại, kế hoạch của bà ta không thành công, Tần Hinh cũng đã chết. Chú ý đến phản ứng của bà ta giúp em, sau đó nói cho em biết.”
“Tris, Tần Hinh là ai?”
“Người được Diệp Dung cài vào thủ đô.”
“Cô ta đã xuất hiện rồi ư. Hai người đã đánh nhau?”
“Không, em đã để cô ấy đi. Irene, em nghi ngờ cô ấy là người đó.” Giọng nói của Hoàng Yến Chi đột nhiên trầm xuống.
“Ai...” Irene hỏi theo bản năng rồi ngay lập tức hiểu ra.
“Tris, không thể nào. Người đó đã chết. Tần Hinh không thể là người đó được.”
“Irene, Tần Hinh biết một số động tác nhỏ của người đó.” Hoàng Yến Chi nói.
Bọn họ đã ở bên nhau sớm chiều, cô hiểu rất rõ từng thói quen của người đó.
“Tris, có khi nào là trùng hợp không?” Irene im lặng một lát mới trầm giọng nói.
Hoàng Yến Chi không trả lời. Cô cũng biết có thể chỉ là trùng hợp, nhưng...“Irene, em không dám đánh cược một phần vạn khả năng đó.” Nếu Tần Hinh thật sự là người kia, nếu bất cẩn gây tổn thương cho cô ấy thì cô sẽ hối hận cả đời.
“Tris, anh biết rồi, anh sẽ thăm dò phản ứng của Diệp Dung.”
“Cám ơn anh, Irene.”
“Tris, đừng cảm ơn anh. Có điều, mấy ngày nay trạng thái của Diệp Dung không tốt lắm, hình như có vấn đề về mặt tinh thần.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi cứng lại: “Điên rồi?”
“Ừ, không biết là thật hay giả, nhìn bề ngoài có vẻ là vì không chịu nổi giày vò, tinh thần sụp đổ rồi.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên: “Irene, người có nội tâm tường đồng vách sắt như Diệp Dung sẽ không điên, xem ra Kim phu nhân của chúng ta vẫn chưa từ bỏ ý định. Nghiên cứu của anh thế nào rồi?”
“Gần xong rồi, sắp tới anh sẽ nghiên cứu ra thuốc giải virus, anh đã dùng hàng mẫu của James thử trên chuột bạch, làm hơn mười thực nghiệm khác nhau, thu được hàng mẫu khác nhau, sau đó cho Diệp Dung thử từng loại, phát hiện một hiện tượng rất thú vị, chỉ chờ xác nhận lần cuối.”
“Nói cách khác, đến khi anh xác nhận xong thì Diệp Dung cũng không còn tác dụng nữa?”
“Ừ, có thể nói như vậy.”
“Nếu là như vậy thì đến khi anh hoàn thành thí nghiệm, anh hãy giải quyết bà ta đi, để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Ừ.” Irene không có bất kỳ ý kiến gì, qua một khoảng thời gian thử nghiệm, Diệp Dung đã bị hành hạ người không ra người, hoàn toàn không cần dùng thêm công cụ trừng phạt nào nữa.
Cúp điện thoại, Irene đi vào phòng thí nghiệm. Bên trong, Diệp Dung tóc tai bù xù nằm trên mặt đất, ánh mắt dại ra, ngay cả Irene vào cũng không có phản ứng.
Irene đứng ở cửa, từ trên cao nhìn xuống: “Nói cho bà nghe một tin tức mà với bà không phải là tin gì tốt.
Cô gái tên Tô Tinh bà sắp xếp ở thủ đô đã chết, kế hoạch của bà thất bại rồi.”
Tần Nghiên không có bất cứ phản ứng nào, ngay cả ánh mắt cũng không có gợn sóng, Eden tiếp tục nói: “Kế hoạch muốn mẹ Thẩm Thanh Lan biết chân tướng của bà đã thất bại, hai đàn em tâm phúc của bà không chịu không nổi hành hạ đã đau đến chết vào sáng nay, bây giờ chỉ còn lại một mình bà thôi.”
Tần Nghiên vẫn không có phản ứng nào, Eden lẳng lặng nhìn bà ta một lúc lâu mới rời khỏi phòng thí nghiệm.
Sau khi Eden đi, đáy mắt Tần Nghiên dần dần hiện lên vẻ điên cuồng.
Bà ta cắn chặt khớp hàm, miễn cưỡng đè lửa giận trong lòng xuống. Cô gái tên Tần Hinh bà sắp xếp ở thủ đô đã chết, kế hoạch của bà thất bại rồi.”
Diệp Dung không có bất cứ phản ứng nào, ngay cả ánh mắt cũng không có gợn sóng, Irene tiếp tục nói: “Kế hoạch muốn mẹ Hoàng Yến Chi biết chân tướng của bà đã thất bại, hai đàn em tâm phúc của bà không chịu không nổi hành hạ đã đau đến chết vào sáng nay, bây giờ chỉ còn lại một mình bà thôi.”
Diệp Dung vẫn không có phản ứng nào, Irene lẳng lặng nhìn bà ta một lúc lâu mới rời khỏi phòng thí nghiệm.
Sau khi Irene đi, đáy mắt Diệp Dung dần dần hiện lên vẻ điên cuồng. Bà ta cắn chặt khớp hàm, miễn cưỡng đè lửa giận trong lòng xuống.
Rất nhanh sau đó, cơn ngứa ngáy và đau đớn giành lấy sự chú ý của bà ta. Bà ta trừng mắt, hô hấp từng ngụm một để giảm bớt đau đớn trên cơ thể. Bà ta không biết bà ta đã ở đây bao lâu rồi. Đây là phòng thí nghiệm khép kín, không phân biệt được ngày đêm.
Đối với bà ta, mỗi một phút mỗi một giây đều dài như một thế kỷ. Bà ta chỉ có thể không ngừng tự nói với mình rằng sẽ qua nhanh thôi, rất nhanh sau đó Hoàng Yến Chi sẽ bị phỉ nhổ, bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoàng. Bà ta cắn răng kiên trì, nhưng bây giờ hy vọng này đã sụp đổ.
Hận thù trong lòng Diệp Dung dâng ngút trời, tất cả sự sắp xếp cẩn thận tỉ mỉ của bà ta đã bị hủy, sao bà ta có thể cam tâm, Tần Hinh là đồ vô dụng, uổng công trước đây bà ta tốt với cô ta, coi trọng cô ta, kết quả ngay cả một chuyện nhỏ mà cũng làm không được.
Nghe Irene nói phản ứng của Diệp Dung, Hoàng Yến Chi không hề thất vọng, cô đã sớm đoán được điều này, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu là như vậy, giữ Diệp Dung lại cũng vô ích, trực tiếp giải quyết bà ta đi.”
“Được.” Irene đáp.
Khoảng một tuần sau, Hely truyền đến tin tức: “Tris, tớ không điều tra được bất cứ tin tức nào về Tần Hinh.”
Hoàng Yến Chi híp mắt: “Không có tin tức nào sao?”
“Đúng vậy, quá khứ của cô ta như một tờ giấy trắng, không có bất kỳ manh mối nào, tất cả tư liệu bị tiêu hủy rất sạch sẽ, tớ bó tay.”
Bị tiêu hủy rất sạch sẽ? Hoàng Yến Chi hơi ngạc nhiên. Nếu Tần Hinh không phải người của Diệp Dung thì là người của tổ chức nào, làm việc cho ai, tới thủ đô có mục đích gì, truyền bao nhiêu tình báo ra ngoài rồi? Từng câu đố quẩn quanh trong lòng Hoàng Yến Chi, trong nhất thời mạch suy nghĩ của cô mơ hồ không rõ.
“Tris, bây giờ cậu có thể nói cho tớ biết chứ? Cậu nghi ngờ Tần Hinh là ai?” Hely trầm giọng hỏi, cô muốn biết vấn đề này đã lâu, không làm rõ là cô không cam lòng. Nhiều năm qua, cô chưa từng giận dỗi Hoàng Yến Chi, bây giờ lại vì một cô gái mà lòng cô lại nghèn nghẹn.
Hoàng Yến Chi thốt ra một cái tên, Hely khiếp sợ nói: “Không thể nào, Tris, người đó đã chết bao nhiêu năm rồi, tận mắt cậu thấy mà, sao có thể còn sống được?”
“Hely, vô số lần tớ từng tự nói với mình như vậy, nhưng đáy lòng tớ luôn có một giọng nói nói cho tớ biết Tần Hinh chính là người đó.”
Hely im lặng, cô biết người đó là vết thương trong lòng Hoàng Yến Chi. Nếu Tần Hinh là người đó, thì dù chỉ là nghi ngờ, Hoàng Yến Chi cũng sẽ bỏ qua đối phương, cô có thể hiểu được điều này.
“Tớ biết rồi, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, tớ sẽ cho cậu một đáp án”
“Cảm ơn, Hely.” Hely sững sờ, sau đó cười khẽ: “Tris cậu không giận tớ là tốt rồi.”
Nghe xong lời này, Hoàng Yến Chi ngượng ngùng nói: “Hely, có phải tớ làm cậu thất vọng rồi không?”
Ánh mắt Hely lóe lên: “Tris, tớ không muốn lừa cậu, ngày đó tớ thật sự rất thất vọng về cậu, cậu không còn giống trước kia. Trước kia, cậu làm việc rất dứt khoát, không chút dông dài, cậu là người đáng tin cậy của cả nhóm, cả nhóm có thói quen nghe lệnh của cậu, nhưng từ sau khi cậu sinh con, cậu trở nên...”
Hely dùng một chút, Hoàng Yến Chi dịu dàng nói: “Hely, cậu nói tiếp đi, tớ đang nghe.”
Hely hơi do dự rồi tiếp tục nói: “Tris, tớ cảm thấy cậu trở nên mềm lòng, làm việc không quyết đoán, cậu của bây giờ có quá nhiều cố kỵ, cậu như vậy làm tớ cảm thấy được sự ràng buộc, xa lạ.”
“Thật ra tớ muốn nói những điều này lâu rồi, nhưng cứ do dự mãi. Tớ biết cậu có suy nghĩ của cậu, nhưng mà Tris, tớ thích cậu của trước kia.”
Hoàng Yến Chi nhìn ra xa, lặng im không nói.
Hely cúp điện thoại, nhìn mặt đất thất thần, Daniel vỗ vai cô: “Honey, em đang suy nghĩ gì vậy?”
Hely hoàn hồn lắc đầu: “Em đang nghĩ có phải phụ nữ sinh con thì tính tình cũng sẽ thay đổi không?”
“Em nói Yến Chi à?”
“Sao anh biết?”
“Ngoại trừ Yến Chi, còn có người nào có thể làm em buồn bã như thế?”
“Daniel, anh thật hiểu em. Đã thấy rõ như vậy rồi, vậy anh phân tích cho em nghe đi.”
Daniel nhún vai: “Người ta nói lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, làm sao anh đoán được suy nghĩ của phụ nữ các em chứ?”
Hely liếc mắt: “Anh đúng là một con hồ ly gian xảo.
Được rồi, em biết trong lòng anh Tris là cô gái hoàn mỹ nhất, em cũng lười phải hỏi anh.”
“Nói bậy, em mới là nữ thần hoàn mỹ nhất trong lòng anh, Yến Chi chỉ có thể đứng thứ hai.” Daniel ôm lấy Hely từ phía sau, cúi đầu hôn lên vành tai của cô, hai người đang định tiến thêm một bước, điện thoại của Daniel bỗng nhiên đổ chuông, Hely đẩy anh ra: “Nghe điện thoại!”
Daniel không buông tay: “Mặc kệ, cứ để nó reo, không ai nghe thì sẽ không reo nữa.” Chỉ có điều, tiếng chuông hôm nay như cố tình trêu chọc Daniel, reo hết lần này đến lần khác, làm người ta muốn bỏ qua cũng không được.
Hely đẩy Daniel ra: “Anh nghe điện thoại, em đi tắm.”
Dứt lời, cô bước vào phòng ngủ.
Daniel nhìn thoáng qua điện thoại vẫn đang đổ chuông, buồn bực vò đầu, nhìn cũng không nhìn mà bấm nghe luôn: “Tốt nhất là anh thật sự có chuyện, nếu không thì chờ đấy!”
“Daniel, thái độ của con thế này là sao?” Người phụ nữ ở đầu dây bên kia nghiêm giọng nói.
Nghe giọng nói này, Daniel liền nhìn số gọi tới, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Sao bà biết số điện thoại của tôi?”
“Daniel, tháng sau là đại thọ sáu mươi tuổi của ba con, dù thế nào thì con cũng nên về nhà. Đã nhiều năm rồi, người nhà mặc kệ con, có phải con quên luôn nhà của mình rồi không?”
“Ha ha.” Daniel cười nhạt, nhìn thoáng qua phòng tắm rồi đi vào phòng sách, sau đó đóng cửa lại: “Tôi chưa từng có nhà.”
“Daniel, mẹ biết chuyện năm đó đã khiến con thất vọng về cái nhà này, nhưng nhiều năm trôi qua rồi, con nên hết giận đi chứ. Mấy năm qua, người nhà mặc kệ con, không xen vào chuyện của con, để con làm chuyện mình thích, tất cả đều do ba con nói cho con không gian tự do, lặng lẽ dọn sạch mọi cản trở cho con, không cho phép người nhà làm phiền con, nếu không... tại sao mấy năm nay con sống dễ dàng được như vậy?”
“Thì sao? Năm xưa ông ấy đuổi tôi ra khỏi nhà, bây giờ còn muốn tôi trở về. Muộn rồi!”
“Daniel, năm xưa là do ba con nóng giận. Con là đứa con trai ông ấy yêu thương nhất, ông ấy sắp xếp ổn thỏa cho con, hy vọng con có thể tiếp quản sự nghiệp của ông ấy, những thứ này các anh con còn mong mà không được, sao con lại không hiểu nỗi khổ tâm của ba con chứ?”
“Tôi không cần bất cứ ai sắp xếp cho tôi, tôi có năng lực để sống cuộc sống mà mình muốn, những thứ mà mấy người tự cho là tốt nhất không phải là điều mà tôi mong muốn. Đừng lấy danh nghĩa yêu thương tôi để làm chủ cuộc sống của tôi, đó không phải là yêu thương, mà là trói buộc.” Cảm xúc của Daniel hơi kích động, ánh mắt lạnh lùng, mặc dù người ở đầu dây bên kia là mẹ ruột của anh, thì giọng điệu của anh cũng vẫn tràn đầy chán ghét.
“Daniel.” Người phụ nữ tức giận, nghiêm giọng gọi.
“Tôi nghe rõ, bà không cần lớn tiếng như vậy. Ý của tôi rất rõ ràng, tôi không cần cái gì trong ngôi nhà đó cả, ai thích thì lấy, tôi không tham gì.”
“Được rồi được rồi, tạm thời đừng nói vấn đề này nữa, lần này mẹ muốn con về nhà tham dự đại thọ sáu mươi tuổi của ba con. Mặc dù mấy năm nay ba con tỏ vẻ không quan tâm con, nhưng mẹ biết ông ấy rất nhớ con, lại còn hay lén xem tin tức về con nữa.” Người phụ nữ nói với giọng mềm mỏng hơn.
Tia bén nhọn trong mắt Daniel giảm bớt, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng: “Tôi không có thời gian.”
“Daniel, cả nhà chỉ hy vọng con về dự tiệc mừng thọ của ba con, chứ không phải là muốn con kế thừa sự nghiệp, lẽ nào con không thể thỏa mãn yêu cầu nhỏ này sao?”
Daniel im lặng.
“Daniel, mặc kệ chuyện năm đó như thế nào, thì nó cũng qua lâu rồi. Mấy năm nay sức khỏe của ba con không tốt, đã vào bệnh viện nhiều lần. Nếu lần này con không trở lại, thì lần sau chắc ba con đã...” Người phụ nữ không nói được nữa, giọng điệu nghẹn ngào.
Daniel bắt đầu lo lắng, chậm rãi nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ về, nhưng xong tiệc tôi sẽ đi ngay.”
“Được được được, chỉ cần con bằng lòng trở về là tốt rồi, sau đó con vẫn có thể tiếp tục làm chuyện con muốn làm, ba mẹ sẽ không ép buộc con.”
“Cứ như vậy đi, không còn sớm nữa, tôi cúp máy đây.”
“Được, con ngủ đi. À, lần này con dẫn bạn gái về đi, ba mẹ vẫn luôn muốn gặp con bé.”
Daniel vừa mới thả lỏng thần, lập tức trở nên phòng bị: “Mấy người muốn làm gì? Theo dõi tôi?”
“Không phải, Daniel, con hiểu lầm rồi, lần trước mẹ gặp con và bạn gái con ở Sydney, mẹ đoán thôi.”
“Lần trước bà ở Sydney?” Daniel lạnh giọng.
Ánh mắt người phụ nữ hơi thay đổi, giọng nói trở nên xấu hổ: “Daniel, mẹ chỉ muốn nhìn con từ xa xa rồi đi, ba con không biết chuyện này.”
“Tôi nói cho bà biết, cô ấy là người yêu của tôi, tình cảm chân thành duy nhất trong đời tôi, nếu mấy người dám làm rụng một sợi tóc của cô ấy, thì cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho mấy người, cũng sẽ không bao giờ bước chân vào ngôi nhà đó.” Vẻ mặt Daniel hoàn toàn rét lạnh.
“Mẹ biết, con đừng kích động, mẹ sẽ không làm gì với cô bé đó đâu, mẹ chỉ muốn con dắt về cô ấy cho ba mẹ xem, nếu các con có dự định kết hôn thì cũng đâu thể để cô bé cả đời không gặp ba mẹ được?”
“Không cần... người cô ấy sống chung là tôi chứ không phải là mấy người.” Dứt lời, Daniel cúp điện thoại, đưa mắt nhìn ngoài ra cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng.
Anh mở ngăn kéo lấy một bao thuốc lá, châm một điếu, sương khói nhanh chóng lượn lờ trong trong phòng.
Bình luận facebook