Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Kỷ Vân Hòa dường như đã mơ một giấc mộng thật dài thật dài.
Nàng mơ thấy Lâm Hạo Thanh lúc nhỏ, nàng đang ở trong biển hoa ngự yêu cốc bện thành hai chiếc vòng hoa, một cái cho mình, một cái cho Lâm Hạo Thanh, nàng cùng vị ca ca nhỏ tuổi này cùng nhau vui đùa dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Sau đó nàng chạy sâu vào trong biển hoa, lại nhìn thấy dưới gốc cây tử đằng, Tuyết Tam Nguyệt khe khẽ hôn Li Thù.
Nàng cảm nhận được có chút thẹn thùng xoay đầu, mà cái xoay đầu này, nàng lại nhìn thấy Lạc Cẩm Tang đang ẩn thân chầm chậm lộ ra thân ảnh, còn có Cù Hiểu Tinh đang nhoẻn miệng nhìn nàng cười. hai người này hoạt bát như trẻ nhỏ vậy, mỗi người kéo một tay nàng, một đường băng qua biển hoa, đi về một tảng đá xa xa.
Chạy đến trên tảng đá, tất cả mọi người đều biến mất, trước mắt nàng chỉ nhìn thấy biển lớn mênh mông.
Có tiếng chim hót, có tiếng cá ngâm.
Nàng đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trong biển cả mênh mông, một chiếc đuôi cá cực lớn màu xanh lam xuất hiện trên mặt biển, rồi lại chìm xuống.
Kỷ Vân Hòa nhìn thấy đuôi cá cực to kia trên mặt biển càng bơi càng xa, cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, nàng vẫy vẫy tay về phương xa. Đột nhiên, ánh sáng trên bầu trời luân chuyển, nàng tiến về ánh bạch quang đang lóe lên kia, từng bước từng bước, giẫm vào không trung, tựa như có một dải bậc thang vô hình ở dưới chân nàng.
Nàng cất bước đi lên, Kỷ Vân Hòa cảm thấy thân thể chưa từng trải qua cảm giác nhẹ tênh này. Tất cả ốm đau đều đã không còn, nàng đi lên phía trên, nhưng sau khi nàng rời khỏi mặt đất một hồi lâu, đột nhiên, lại có một trận gió thổi đến bên tai nàng.
Gió lạnh đem theo hàn ý bất đồng so với toàn bộ mộng cảnh, khẽ cứa một nhát vào người nàng.
"Ngươi vẫn chưa thể đi được."
Một giọng nữ tử đột nhiên xuất hiện bên tai Kỷ Vân Hòa.
Nàng ngoảnh đầu, xoay người nhìn về phía sau. Sau lưng nàng, xung quanh đều là bạch quang, tại phương hướng gió thổi đến kia, nàng dường như cảm thấy trong ánh bạch quang ấy vẫn còn có một người đứng đấy, bóng hình xinh đẹp, toàn thân bạch y, mái tóc tán loạn, nói với Kỷ Vân Hòa: "Ngươi lưu lại thêm một lúc nữa đi."
"Ngươi là ai?"
Kỷ Vân Hòa vừa mở miệng, vẫn chưa nhận được đáp án.
Đột nhiên, nàng chỉ cảm thấy bậc thang vô hình dưới chân bỗng bắt đầu rung chuyển, một tiếng sụp đổ vang lên, bậc thang vỡ vụn, Kỷ Vân Hòa chưa kịp phòng bị, mắt thấy bạch quang xung quanh nhạt dần, nàng lần nữa rơi xuống vực sâu đen tối.
Cảm giác nhẹ tênh trĩu xuống, tựa như cả người va vào trong ngục, ngục giam này vừa lạnh vừa ẩm, bao phủ cả người nàng, giống như một sợi xiềng xích có sinh mệnh, khóa giữ từng tấc da thịt nàng.
Kỷ Vân Hòa đột nhiên mở to hai mắt.
Nàng cảm thấy ngục giam này cùng với chính mình hòa thành một thể rồi, nàng động động ngón tay, nâng tay lên, nhưng vốn dĩ......chiếc lồng giam này, cư nhiên lại là cơ thể của bản thân.
Ngục giam trong ngự yêu cốc, phủ quốc sư, tiểu viện Hồ Tâm này có tính là gì, lồng giam kiên cố nhất trên thế gian này vốn dĩ chính là cỗ thân thể này của mình.
Nàng nhếch môi cười, vẫn chưa kịp cảm khái xong, đột nhiên sau khi nàng nâng tay lên, liền nhìn thấy thân ảnh của một người mặc hắc bào.
Y đứng ở cuối giường nàng, một mực đứng đấy, nhưng không nói chuyện, cho đến khi nàng tỉnh dậy, y cũng không nói một lời nào. Y nhìn nàng chằm chằm, trong đôi đồng tử màu lam kia, dường như ẩn chứa hàng ngàn hàng vạn suy tư, lại dường như không chứa đựng gì.
Một luồng gió lạnh làm dao động mái tóc nàng, Kỷ Vân Hòa xoay đầu vừa nhìn, cửa sổ vẫn thường khép chặt giờ đây đã mở rộng, bên ngoài mặc dù là ban ngày nhưng gió lạnh vù vù, tuyết trắng tựa lông ngỗng đang rơi lả tả, không nhìn thấy cả ánh mặt trời, rất nhiều hoa tuyết bị gió lạnh thổi vào trong phòng, rơi trên lò sưởi, phát ra tiếng tách tách, tuyết tan ra thành nước bị hun thành khói trắng, từ từ biến mất vô hình trong không trung.
Hóa ra......gió là từ nơi này mà đến......
"Trường Ý......" Nàng gọi tên y, nhưng giống như đang thở dài một tiếng "Hà tất......"
Hà tất không tha cho nàng, lại hà tất không tha cho chính mình......
Trường Ý không đáp nàng, y phục trên người y so với thường ngày nàng gặp còn nghiêm chỉnh hơn một chút, mái tóc bạc vẫn đang vấn tóc quan, dường như là từ hội trường vô cùng nghiêm túc quan trọng mà vội chạy về vậy.
Trường Ý tiến lên một bước, ngồi bên giường nhưng không nhìn nàng, y nhìn lò than trước cửa sổ, nhìn thấy khói trắng kia, cơ hồ có chút ngây ngốc hỏi:
"Nàng muốn tìm cái chết?"
"Thân thể này của ta......" Kỷ Vân Hòa suy nhược ngổi dậy, cả người nàng đều mềm nhũn vô lực, ngơ ngác một hồi, dựa vào đầu giường ngồi vững "Sinh tử vô thường."
Trường Ý khẳng định ý nghĩ của nàng: "Nàng muốn tìm đến cái chết." Y thì thầm độc thoại.
Hiếm khi Kỷ Vân Hòa không đoán được suy nghĩ cùng ý đồ của y, nàng vươn tay, nắm lấy cổ tay Trường Ý, y khẽ ngẩn người, không lập tức hất tay nàng ra. Y xoay người qua, nhìn gương mặt nhợt nhạt của nàng.
Nàng nói: "Trường Ý, ngươi không phải muốn trả thù ta sao?" Nàng nhìn vào mắt y, đôi đồng tử xanh lam kia cũng đang gắt gao nhìn nàng.
Trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Kỷ Vân Hòa đột nhiên ngưng tụ toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, một tay nắm lấy cổ tay Trường Ý, tay còn lại bỗng giật lấy ngọc quan trên tóc y, nhanh như chớp đâm trâm ngọc vào cổ họng nàng!
Lúc này, bàn tay khác của Trường Ý chưa bị nàng giữ lấy liền nâng lên, giữ chặt cổ nàng, đẩy nàng ngã trên giường, y cúi người đè lên trên người nàng, mà cây trâm cài kia đâm vào bàn tay y.
Một đạo công kích này nàng cũng không tiếc sức lực, một cản này của y là ngoài sở liệu.
Cây trâm ngọc này cơ hồ xuyên qua bàn tay thon dài kia, máu tươi chảy xuống, khiến cho cổ cùng xương quai xanh nàng đều nhiễm đỏ, máu tươi chảy vào trong vạt áo, viền áo nàng cũng bị máu tươi vấy bẩn.
Nàng vô cùng kinh ngạc, nhìn Trường Ý đang đè chặt mình.
Tay y thoát hỏi gông kiềm của nàng, lúc này liền áp chặt cổ tay nàng lại, ấn tay nàng xuống giường, một tay khác đặt trên cổ nàng vẫn cắm chặt trâm ngọc, máu tươi không ngừng trào ra, mái tóc dài màu bạc kia rủ xuống như thác, phủ lấy giữa hai người, tạo thành một không gian chật hẹp, vô cùng ám muội.
"Nàng dựa vào cái gì mà tự kết thúc sinh mạng mình?"
Trường Ý nhìn nàng, đôi đồng tử kia, âm u hung bạo, một mực áp chế cảm xúc đang ẩn nấp bên trong, đại nộ xung thiên, y chất vấn nàng "Ai cho nàng cái gan ấy?"
Kỷ Vân Hòa nhẫn tâm, mặc kệ vết thương trên bàn tay Trường Ý, nàng nhìn thẳng y hỏi: "Sáu năm trước, gió lạnh trên vực, không đủ lạnh, đúng không?"
Trường Ý sững sờ, sắc lam trong mắt bắt đầu trở nên sâu hơn, tựa như một đầm nước không nhìn thấy đáy.
Nàng nhếch môi cười khinh, tiếp: "Năm đó ta lợi dụng ngươi, nhưng ngươi lại trốn thoát được, nếu như ngươi bị bắt lại, nhất định sẽ chịu không ít trách phạt, niệm tình quen biết của chúng ta, ta vốn động chút ẩn tâm với ngươi, nếu đưa ngươi đến chỗ Thuận Đức công chúa bên kia chịu tội, chi bằng giết chết ngươi, giúp ngươi kết thúc tất cả đau khổ."
Bàn tay đặt trên cổ nàng, chầm chậm siết chặt.
Nàng tiếp tục nói: "Không nghĩ đến, ngươi cư nhiên có thể thoát được, ta cũng vì vậy mà phải chịu sự trừng phạt của Thuận Đức công chúa. Bây giờ, ngươi muốn ta sống cuộc sống chịu tội, khiến ta muốn chết cũng không được."
Bàn tay siết chặt kia khiến nàng bắt đầu khó thở, nhưng nàng vẫn cắn răng nói: "Trường Ý, ngươi so với ta năm đó còn nhẫn tâm hơn rồi."
Dứt lời, màu sắc trong mắt Trường Ý dường như đã biến đổi, biển cả nổi lên cuồng phong bão táp, hóa thành xoáy nước dày đặc xanh đen.
Lòng bàn tay y dùng sức, vết thương trâm ngọc gây ra lại chảy máu, y không cảm thấy đau, Kỷ Vân Hòa cũng nhắm mắt lại.
Cho đến khi sắc mặt nàng tái xanh, rốt cuộc, bàn tay kia cũng rời khỏi cổ nàng.
Không khí đột nhiên xông vào lồng ngực khiến nàng ho khan.
Trường Ý ngồi dậy: "Kỷ Vân Hòa, nàng nói đúng." Y nhìn nàng "Ta không giết nàng, sẽ khiến nàng muốn chết cũng không được." Y đẩy cửa ra, bên ngoài truyền đến giọng nói lạnh băng của y, "Người đâu. Vứt hết những lò than dư thừa kia đi, để lại một lò thôi, gọi người đến gác cửa sổ, chỉ để một khe hở, trước cửa cũng phái hai người đến canh giữ, không có lệnh của ta, không được rời đi."
Giọng nói bên ngoài biến mất, Kỷ Vân Hòa cũng thở lại bình thường, nàng nhìn tuyết to ngoài phòng, lại nhìn nha hoàn sợ sợ hãi hãi tiến vào.
Nha hòa đem từng lò sưởi ra ngoài, cũng khóa cả cửa sổ, chỉ để lại một chút lỗ thông khí.
Bọn họ ai bận việc nấy, ánh mắt nửa điểm cũng không dám dừng trên người Kỷ Vân Hòa nằm trên giường.
Kỷ Vân Hòa thở dài một hơi, lần này thật toi rồi, chết cũng không thành, ý đồ bại lộ, ý nghĩ cũng bị nhìn thấy, đến cả kế khích tướng cũng dùng rồi, vẫn vô dụng. Nàng xoa xoa cổ mình, lòng bàn tay nàng dính đầy máu nhơn nhớt.
Nàng nhắm mắt, nằm xuống: "Rốt cuộc là vật khốn nạn nào chắn đường thăng thiên của bà....."
Bọn nha hoàn toàn thân run rẫy, vẫn không dám nhìn nàng, chỉ là động tác trên tay càng nhanh hơn. Kỷ Vân Hòa lại thở dài, cũng không biết trong mắt những tùy tùng này, quan hệ giữa nàng và Trường Ý rốt cuộc không phù hợp đến mức nào.
Suốt cả ngày trời, trong phòng nàng đều là người qua người lại, một lúc lại có người khiêng bàn đến đổi, lúc khác lại có người đặt một cái tủ đến, bọn tùy tùng bận lên bận xuống cả một ngày một đêm, Kỷ vân Hòa rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, giữ một kẻ trông giống quản sự mà hỏi: "Cần đổi phòng sao?"
Quản sự cung cung kính kính đáp nàng: "Cô nương phúc khí tốt, sau này chủ thượng dọn đến đây ở."
Nàng ngẩn người, nhất thời không hiểu ý tứ trong câu nói này: "Hả?" Nàng chớp mắt hai cái "Ai? Dọn đến đây ở gì?"
"Chủ thượng, hôm qua chủ thượng hạ lệnh, sau này công vụ của ngài ấy đều sẽ đến tiểu viện Hồ Tâm này để giải quyết."
Cả người Kỷ Vân Hòa cứng đờ.
Quản sự nói, "Chẳng qua là cô nương yên tâm, chủ thượng đã dặn dò, ban ngày sẽ không làm phiền cô nương nghỉ ngơi, ngài ấy sẽ tăng thêm một bức màn cấm chế, một chút âm thanh đều không thể lọt vào."
"Bức......bức rèm cấm chế?" Cả mặt nàng không thể tin được "Bức nào? Trên giường ta? Không phải lầu này có ba tầng sao!?"
"Đúng vậy, chủ thượng chỉ thích muốn ở tầng này."
Dứt lời, quản sự hành lễ, quy quy củ củ lui ra ngoài cửa, lại đi chỉ đạo công việc.
Kỷ Vân Hòa ngây ngốc ngồi trên giường.
Đột nhiên cảm thấy......bản thân hình như......lại gây ra họa lớn rồi.
Địa bàn của nàng......cư nhiên chỉ còn một chiếc giường thôi.
Nàng mơ thấy Lâm Hạo Thanh lúc nhỏ, nàng đang ở trong biển hoa ngự yêu cốc bện thành hai chiếc vòng hoa, một cái cho mình, một cái cho Lâm Hạo Thanh, nàng cùng vị ca ca nhỏ tuổi này cùng nhau vui đùa dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Sau đó nàng chạy sâu vào trong biển hoa, lại nhìn thấy dưới gốc cây tử đằng, Tuyết Tam Nguyệt khe khẽ hôn Li Thù.
Nàng cảm nhận được có chút thẹn thùng xoay đầu, mà cái xoay đầu này, nàng lại nhìn thấy Lạc Cẩm Tang đang ẩn thân chầm chậm lộ ra thân ảnh, còn có Cù Hiểu Tinh đang nhoẻn miệng nhìn nàng cười. hai người này hoạt bát như trẻ nhỏ vậy, mỗi người kéo một tay nàng, một đường băng qua biển hoa, đi về một tảng đá xa xa.
Chạy đến trên tảng đá, tất cả mọi người đều biến mất, trước mắt nàng chỉ nhìn thấy biển lớn mênh mông.
Có tiếng chim hót, có tiếng cá ngâm.
Nàng đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trong biển cả mênh mông, một chiếc đuôi cá cực lớn màu xanh lam xuất hiện trên mặt biển, rồi lại chìm xuống.
Kỷ Vân Hòa nhìn thấy đuôi cá cực to kia trên mặt biển càng bơi càng xa, cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, nàng vẫy vẫy tay về phương xa. Đột nhiên, ánh sáng trên bầu trời luân chuyển, nàng tiến về ánh bạch quang đang lóe lên kia, từng bước từng bước, giẫm vào không trung, tựa như có một dải bậc thang vô hình ở dưới chân nàng.
Nàng cất bước đi lên, Kỷ Vân Hòa cảm thấy thân thể chưa từng trải qua cảm giác nhẹ tênh này. Tất cả ốm đau đều đã không còn, nàng đi lên phía trên, nhưng sau khi nàng rời khỏi mặt đất một hồi lâu, đột nhiên, lại có một trận gió thổi đến bên tai nàng.
Gió lạnh đem theo hàn ý bất đồng so với toàn bộ mộng cảnh, khẽ cứa một nhát vào người nàng.
"Ngươi vẫn chưa thể đi được."
Một giọng nữ tử đột nhiên xuất hiện bên tai Kỷ Vân Hòa.
Nàng ngoảnh đầu, xoay người nhìn về phía sau. Sau lưng nàng, xung quanh đều là bạch quang, tại phương hướng gió thổi đến kia, nàng dường như cảm thấy trong ánh bạch quang ấy vẫn còn có một người đứng đấy, bóng hình xinh đẹp, toàn thân bạch y, mái tóc tán loạn, nói với Kỷ Vân Hòa: "Ngươi lưu lại thêm một lúc nữa đi."
"Ngươi là ai?"
Kỷ Vân Hòa vừa mở miệng, vẫn chưa nhận được đáp án.
Đột nhiên, nàng chỉ cảm thấy bậc thang vô hình dưới chân bỗng bắt đầu rung chuyển, một tiếng sụp đổ vang lên, bậc thang vỡ vụn, Kỷ Vân Hòa chưa kịp phòng bị, mắt thấy bạch quang xung quanh nhạt dần, nàng lần nữa rơi xuống vực sâu đen tối.
Cảm giác nhẹ tênh trĩu xuống, tựa như cả người va vào trong ngục, ngục giam này vừa lạnh vừa ẩm, bao phủ cả người nàng, giống như một sợi xiềng xích có sinh mệnh, khóa giữ từng tấc da thịt nàng.
Kỷ Vân Hòa đột nhiên mở to hai mắt.
Nàng cảm thấy ngục giam này cùng với chính mình hòa thành một thể rồi, nàng động động ngón tay, nâng tay lên, nhưng vốn dĩ......chiếc lồng giam này, cư nhiên lại là cơ thể của bản thân.
Ngục giam trong ngự yêu cốc, phủ quốc sư, tiểu viện Hồ Tâm này có tính là gì, lồng giam kiên cố nhất trên thế gian này vốn dĩ chính là cỗ thân thể này của mình.
Nàng nhếch môi cười, vẫn chưa kịp cảm khái xong, đột nhiên sau khi nàng nâng tay lên, liền nhìn thấy thân ảnh của một người mặc hắc bào.
Y đứng ở cuối giường nàng, một mực đứng đấy, nhưng không nói chuyện, cho đến khi nàng tỉnh dậy, y cũng không nói một lời nào. Y nhìn nàng chằm chằm, trong đôi đồng tử màu lam kia, dường như ẩn chứa hàng ngàn hàng vạn suy tư, lại dường như không chứa đựng gì.
Một luồng gió lạnh làm dao động mái tóc nàng, Kỷ Vân Hòa xoay đầu vừa nhìn, cửa sổ vẫn thường khép chặt giờ đây đã mở rộng, bên ngoài mặc dù là ban ngày nhưng gió lạnh vù vù, tuyết trắng tựa lông ngỗng đang rơi lả tả, không nhìn thấy cả ánh mặt trời, rất nhiều hoa tuyết bị gió lạnh thổi vào trong phòng, rơi trên lò sưởi, phát ra tiếng tách tách, tuyết tan ra thành nước bị hun thành khói trắng, từ từ biến mất vô hình trong không trung.
Hóa ra......gió là từ nơi này mà đến......
"Trường Ý......" Nàng gọi tên y, nhưng giống như đang thở dài một tiếng "Hà tất......"
Hà tất không tha cho nàng, lại hà tất không tha cho chính mình......
Trường Ý không đáp nàng, y phục trên người y so với thường ngày nàng gặp còn nghiêm chỉnh hơn một chút, mái tóc bạc vẫn đang vấn tóc quan, dường như là từ hội trường vô cùng nghiêm túc quan trọng mà vội chạy về vậy.
Trường Ý tiến lên một bước, ngồi bên giường nhưng không nhìn nàng, y nhìn lò than trước cửa sổ, nhìn thấy khói trắng kia, cơ hồ có chút ngây ngốc hỏi:
"Nàng muốn tìm cái chết?"
"Thân thể này của ta......" Kỷ Vân Hòa suy nhược ngổi dậy, cả người nàng đều mềm nhũn vô lực, ngơ ngác một hồi, dựa vào đầu giường ngồi vững "Sinh tử vô thường."
Trường Ý khẳng định ý nghĩ của nàng: "Nàng muốn tìm đến cái chết." Y thì thầm độc thoại.
Hiếm khi Kỷ Vân Hòa không đoán được suy nghĩ cùng ý đồ của y, nàng vươn tay, nắm lấy cổ tay Trường Ý, y khẽ ngẩn người, không lập tức hất tay nàng ra. Y xoay người qua, nhìn gương mặt nhợt nhạt của nàng.
Nàng nói: "Trường Ý, ngươi không phải muốn trả thù ta sao?" Nàng nhìn vào mắt y, đôi đồng tử xanh lam kia cũng đang gắt gao nhìn nàng.
Trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Kỷ Vân Hòa đột nhiên ngưng tụ toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, một tay nắm lấy cổ tay Trường Ý, tay còn lại bỗng giật lấy ngọc quan trên tóc y, nhanh như chớp đâm trâm ngọc vào cổ họng nàng!
Lúc này, bàn tay khác của Trường Ý chưa bị nàng giữ lấy liền nâng lên, giữ chặt cổ nàng, đẩy nàng ngã trên giường, y cúi người đè lên trên người nàng, mà cây trâm cài kia đâm vào bàn tay y.
Một đạo công kích này nàng cũng không tiếc sức lực, một cản này của y là ngoài sở liệu.
Cây trâm ngọc này cơ hồ xuyên qua bàn tay thon dài kia, máu tươi chảy xuống, khiến cho cổ cùng xương quai xanh nàng đều nhiễm đỏ, máu tươi chảy vào trong vạt áo, viền áo nàng cũng bị máu tươi vấy bẩn.
Nàng vô cùng kinh ngạc, nhìn Trường Ý đang đè chặt mình.
Tay y thoát hỏi gông kiềm của nàng, lúc này liền áp chặt cổ tay nàng lại, ấn tay nàng xuống giường, một tay khác đặt trên cổ nàng vẫn cắm chặt trâm ngọc, máu tươi không ngừng trào ra, mái tóc dài màu bạc kia rủ xuống như thác, phủ lấy giữa hai người, tạo thành một không gian chật hẹp, vô cùng ám muội.
"Nàng dựa vào cái gì mà tự kết thúc sinh mạng mình?"
Trường Ý nhìn nàng, đôi đồng tử kia, âm u hung bạo, một mực áp chế cảm xúc đang ẩn nấp bên trong, đại nộ xung thiên, y chất vấn nàng "Ai cho nàng cái gan ấy?"
Kỷ Vân Hòa nhẫn tâm, mặc kệ vết thương trên bàn tay Trường Ý, nàng nhìn thẳng y hỏi: "Sáu năm trước, gió lạnh trên vực, không đủ lạnh, đúng không?"
Trường Ý sững sờ, sắc lam trong mắt bắt đầu trở nên sâu hơn, tựa như một đầm nước không nhìn thấy đáy.
Nàng nhếch môi cười khinh, tiếp: "Năm đó ta lợi dụng ngươi, nhưng ngươi lại trốn thoát được, nếu như ngươi bị bắt lại, nhất định sẽ chịu không ít trách phạt, niệm tình quen biết của chúng ta, ta vốn động chút ẩn tâm với ngươi, nếu đưa ngươi đến chỗ Thuận Đức công chúa bên kia chịu tội, chi bằng giết chết ngươi, giúp ngươi kết thúc tất cả đau khổ."
Bàn tay đặt trên cổ nàng, chầm chậm siết chặt.
Nàng tiếp tục nói: "Không nghĩ đến, ngươi cư nhiên có thể thoát được, ta cũng vì vậy mà phải chịu sự trừng phạt của Thuận Đức công chúa. Bây giờ, ngươi muốn ta sống cuộc sống chịu tội, khiến ta muốn chết cũng không được."
Bàn tay siết chặt kia khiến nàng bắt đầu khó thở, nhưng nàng vẫn cắn răng nói: "Trường Ý, ngươi so với ta năm đó còn nhẫn tâm hơn rồi."
Dứt lời, màu sắc trong mắt Trường Ý dường như đã biến đổi, biển cả nổi lên cuồng phong bão táp, hóa thành xoáy nước dày đặc xanh đen.
Lòng bàn tay y dùng sức, vết thương trâm ngọc gây ra lại chảy máu, y không cảm thấy đau, Kỷ Vân Hòa cũng nhắm mắt lại.
Cho đến khi sắc mặt nàng tái xanh, rốt cuộc, bàn tay kia cũng rời khỏi cổ nàng.
Không khí đột nhiên xông vào lồng ngực khiến nàng ho khan.
Trường Ý ngồi dậy: "Kỷ Vân Hòa, nàng nói đúng." Y nhìn nàng "Ta không giết nàng, sẽ khiến nàng muốn chết cũng không được." Y đẩy cửa ra, bên ngoài truyền đến giọng nói lạnh băng của y, "Người đâu. Vứt hết những lò than dư thừa kia đi, để lại một lò thôi, gọi người đến gác cửa sổ, chỉ để một khe hở, trước cửa cũng phái hai người đến canh giữ, không có lệnh của ta, không được rời đi."
Giọng nói bên ngoài biến mất, Kỷ Vân Hòa cũng thở lại bình thường, nàng nhìn tuyết to ngoài phòng, lại nhìn nha hoàn sợ sợ hãi hãi tiến vào.
Nha hòa đem từng lò sưởi ra ngoài, cũng khóa cả cửa sổ, chỉ để lại một chút lỗ thông khí.
Bọn họ ai bận việc nấy, ánh mắt nửa điểm cũng không dám dừng trên người Kỷ Vân Hòa nằm trên giường.
Kỷ Vân Hòa thở dài một hơi, lần này thật toi rồi, chết cũng không thành, ý đồ bại lộ, ý nghĩ cũng bị nhìn thấy, đến cả kế khích tướng cũng dùng rồi, vẫn vô dụng. Nàng xoa xoa cổ mình, lòng bàn tay nàng dính đầy máu nhơn nhớt.
Nàng nhắm mắt, nằm xuống: "Rốt cuộc là vật khốn nạn nào chắn đường thăng thiên của bà....."
Bọn nha hoàn toàn thân run rẫy, vẫn không dám nhìn nàng, chỉ là động tác trên tay càng nhanh hơn. Kỷ Vân Hòa lại thở dài, cũng không biết trong mắt những tùy tùng này, quan hệ giữa nàng và Trường Ý rốt cuộc không phù hợp đến mức nào.
Suốt cả ngày trời, trong phòng nàng đều là người qua người lại, một lúc lại có người khiêng bàn đến đổi, lúc khác lại có người đặt một cái tủ đến, bọn tùy tùng bận lên bận xuống cả một ngày một đêm, Kỷ vân Hòa rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, giữ một kẻ trông giống quản sự mà hỏi: "Cần đổi phòng sao?"
Quản sự cung cung kính kính đáp nàng: "Cô nương phúc khí tốt, sau này chủ thượng dọn đến đây ở."
Nàng ngẩn người, nhất thời không hiểu ý tứ trong câu nói này: "Hả?" Nàng chớp mắt hai cái "Ai? Dọn đến đây ở gì?"
"Chủ thượng, hôm qua chủ thượng hạ lệnh, sau này công vụ của ngài ấy đều sẽ đến tiểu viện Hồ Tâm này để giải quyết."
Cả người Kỷ Vân Hòa cứng đờ.
Quản sự nói, "Chẳng qua là cô nương yên tâm, chủ thượng đã dặn dò, ban ngày sẽ không làm phiền cô nương nghỉ ngơi, ngài ấy sẽ tăng thêm một bức màn cấm chế, một chút âm thanh đều không thể lọt vào."
"Bức......bức rèm cấm chế?" Cả mặt nàng không thể tin được "Bức nào? Trên giường ta? Không phải lầu này có ba tầng sao!?"
"Đúng vậy, chủ thượng chỉ thích muốn ở tầng này."
Dứt lời, quản sự hành lễ, quy quy củ củ lui ra ngoài cửa, lại đi chỉ đạo công việc.
Kỷ Vân Hòa ngây ngốc ngồi trên giường.
Đột nhiên cảm thấy......bản thân hình như......lại gây ra họa lớn rồi.
Địa bàn của nàng......cư nhiên chỉ còn một chiếc giường thôi.
Bình luận facebook