Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Trường Ý muốn nghịch thiên cải mệnh cho nàng.
Việc này, Khống Minh hòa thượng không đồng ý, hắn thẳng thắn nói chuyện này còn khó hơn lên trời. Kỷ Vân Hòa cũng không đồng ý, nàng cảm thấy chuyện này quá đày đọa rồi, nàng chỉ muốn tận hưởng "tuổi già". Thậm chí hi vọng thời gian cuối cùng này có thể đến nhanh thêm chút nữa.
Nhưng Trường Ý vô cùng cố chấp.
Y cưỡng ép Khống Minh hòa thượng đến khám bệnh, cũng cưỡng ép nàng chấp nhận để Khống Minh hòa thượng khám.
Vì để tránh cho đại phu và bệnh nhân không phối hợp, cùng nhau liên thủ lười biếng, cho nên trong lúc khám bệnh, Trường Ý sẽ ở một bên canh gác. Một bước không rời.
Chỉ là công vụ thực sự rất bận rộn, cho đến đêm khuya cũng có người đến tìm gặp, Trường Ý ở trong phòng đặt một bức bình phong, ngồi trên thư án trước bình phong để xử lý công vụ, Kỷ Vân Hòa ở bàn trà nhỏ sau bình phong tiếp nhận sự vấn chẩn của Khống Minh hòa thượng.
Thông thường vào lúc này, phía trước bình phong sẽ tăng thêm một cấm chế, ngăn chặn mọi âm thanh, ngăn ngừa hai bên quấy nhiễu nhau.
Hiện tại thân thể của nàng suy yếu, nhưng đầu óc vẫn chưa hỏng, chỉ cần có cơ hội thoát khỏi khống chế của Trường Ý, nàng liền bắt đầu tính toán chống lại người của y.
Nàng cười đến mày mắt cong cong nhìn Khống Minh hòa thượng: "Khống Minh đại sư, ngươi không nguyện ý chữa, ta cũng không nguyện ý sống, ngươi và ta hà tất phải khổ sở lãng phí thời gian ở nơi đây?"
"Ngươi có nguyện ý sống hay không đều không liên quan đến ta, ta đồng ý chữa trị cho ngươi với yêu quái kia, cho nên phải giữ lời hứa."
"Làm người vì sao phải cứng ngắc như vậy chứ." Nàng nói "Người cá kia cũng không hiểu dược lý, ngươi bây giờ không phải mỗi ngày đều khai dược cho ta sao, ngươi tùy tùy tiện tiện đổi một vị thuốc thành độc, đưa cho ta uống, y cũng không biết được. Vốn dĩ chữa bệnh đều có nguy hiểm, nhưng dù không chữa khỏi cho ta, y vẫn sẽ không vì thế mà trách ngươi."
Nàng nói xong lời này, Khống Minh hòa thượng liền giúp nàng bắt mạch, dường như nhàn rỗi mà nhìn nàng: "Kỷ hộ pháp, thứ nhất, ta không phải là kẻ cứng ngắc, chỉ là người xuất gia không nói dối......"
Kỷ Vân Hòa cười ra tiếng, xen ngang lời hắn: "Đại sư, phật châu bạch cốt trước ngực ngươi đã một trăm linh tám viên rồi, còn nói thanh quy giới luật của người xuất gia với ta sao? Ngài đang nói đùa ư?"
"Ta là người xuất gia, dù ta ăn mặn, phạm vào sát giới nhưng không ảnh hưởng đến việc ta giữ những thanh quy khác."
"Thế cưới gả thì sao?" Nàng cười, giúp Lạc Cẩm Tang hỏi một câu, mặc dù nhiều năm nàng chưa gặp Lạc Cẩm Tang nhưng nàng biết, tính cách của nha đầu kia, luôn để tâm chuyện đó.
Khống Minh hòa thường ngây người, nhìn nàng đang mỉm cười, hai đầu mày nhíu lại: "Không liên quan đến ta."
Nhìn thấy biểu tình của hắn, nàng gật đầu, dường như tự biên tự diễn mà thở dài nói: "Nha đầu Cẩm Tang đơn thuần của ta thật đáng thương, lại va phải một bồ tát tâm địa sắt đá."
Lời này của nàng dường như chọc trúng Khống Minh hòa thượng, ngón tay đặt trên mạch nàng khẽ tăng thêm một chút lực đạo, nói tiếp: "Thứ hai, ai nói người cá kia không thông dược lý?" Khống Minh hòa thượng nhìn vào mắt nàng, tựa như trả đũa nàng, cười nói, "Bệnh lâu sẽ thành y sĩ, người cá kia từ quỷ môn quan bò về, nhưng có một đoạn thời gian rất dài đều không có ngày nào sống tốt."
Chốc chốc, khóe môi nàng khẽ run, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, dường như không để ý đến lời hắn nói.
Nhưng Khống Minh hòa thượng rất hài lòng, ngón tay nâng cao một chút, tay hắn vẫn đặt trên mạch nàng, cảm nhận mạch tượng suy yếu của nàng.
"Kỷ hộ pháp, những năm nay ta thực sự rất hiếu kì, sáu năm trước ở ngự yêu cốc, ngươi rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn gì, có thể đổi lấy thật lòng giao phó của người cá kia, thậm chí sau khi trọng thương, hận ý khắc cốt, cơ hồ hận ngươi đến ngày hôm nay."
"Cái gì mà thật lòng giao phó chứ, chẳng qua là đối nhân xử thế quá thành thật mà thôi. Chỉ có trẻ nhỏ mới dễ dàng thành thật như vậy." Nàng cười nhìn Khống Minh hòa thượng "Lừa gạt trẻ nhỏ rất khó sao?"
Khống Minh hòa thượng cũng bất động thanh sắc, bình tĩnh hỏi: "Xích tử chi tâm *, hiếm gặp như thế, ngươi làm sao có thể xuống tay?"
(*lòng dạ đơn thuần, chân thành như trẻ thơ, xuất phát từ Li Lâu Hạ của Mạnh Tử.)
"Xích tử chi tâm sao, trước quyền mưu sinh tử lại tính là gì chứ?" Nàng bất cần hỏi "Người cá ngây thơ, đại sư, ngươi cũng xem như là một nửa mưu thần của y, ngươi cũng ngây thơ như vậy sao?" Nàng nói rồi cười lạnh, ra vẻ khinh thường, rút tay mình về.
Ánh mắt của Khống Minh hòa thượng lướt một vòng từ cổ tay đến mắt nàng, nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí cũng càng áp bách: "Sáu năm trước, một chút cảm giác hối hận vì chuyện năm đó cũng không có sao?"
"Ta bước sai một bước liền rơi xuống vực sâu, một lòng mưu cầu quyền lực, chẳng qua là chuyện thường tình của con người, vì sao ta lại phải hối hận?" Nàng lộ ra dáng vẻ âm hiểm, những lời này nói ra dường như là những lời giấu sâu trong nội tâm nàng nhiều năm qua.
"Hại y, ngươi không hối hận?"
"Không hối hận."
"Ngươi có biết mưu lược sáu năm của y, chỉ vì tìm được thời cơ, cứu ngươi ra khỏi phủ quốc sư đến cõi Bắc không?"
"Biết, y muốn tìm ta phục thù."
"Ngươi có biết, hôm kia ngươi tìm cái chết, trong lúc bình minh lên, y đang ở cõi Bắc phong vương, cảm nhận được ngươi gặp nguy hiểm, liền lập tức rời đi, mặc kệ mọi người khuyên ngăn."
Ngày nàng tìm cái chết......trong đầu nàng nhanh chóng lóe qua y phục cùng ngọc quan của Trường Ý hôm ấy, nàng vẫn còn rút ngọc trâm trên đầu y xuống dùng để tự tận. Trường Ý rất ít khi đội ngọc quan cùng ngọc trâm......
Hóa ra là......y cư nhiên từ nơi như thế vội vàng trở về......
Nhưng những thứ này chẳng qua chỉ lóe lên trong não nàng giây lát. Thần sắc của nàng vẫn không thay đổi, đến do dự cũng không có: "Ta không biết, lại thế nào?"
"Thế nào?" Khống Minh hòa thượng khẽ nheo mắt nhìn nàng "Hộ pháp đại nhân của ngự yêu cốc, nữ tử có thể đùa bỡn xích tử chi tâm trong lòng bàn tay, thế mà bây giờ không nhìn rõ nội tâm của người cá kia sao?"
Nghe xong lời này, rốt cuộc nàng cũng trầm mặc.
Khống Minh hòa thượng không buông tha nàng, như cũ từng bước áp bách: "Ngươi một lòng mưu cầu quyền lực, nhưng lúc này lại không nhân cơ hội mê hoặc lòng người cá, lấy tín nhiệm của y, giết chết y, đưa về Kinh Sư để lập đại công......ngược lại cố tình khiến người ta chán ghét, thậm chí một lòng cầu chết......Kỷ hộ pháp, người cá bản tính đơn thuần, đến nay vẫn chưa hiểu lòng người thiên biến vạn hóa, nhưng ta không giống y."
Dứt lời, sắc môi nàng càng nhợt nhạt hơn, nhưng sống lưng vẫn như cũ thẳng tắp. Nàng nhìn về hướng bình phong một cái, Trường Ý cơ hồ vẫn ở ngoài kia thương nghị những chuyện khiến người ta cực kì nhức đầu, không hề chú ý đến tình hình "vấn chẩn" trong này giữa nàng và Khống Minh hòa thượng.
Lòng nàng dần trấn định xuống.
"Đại sư." Nàng cong môi "Ngươi là một người thông minh, ngươi biết nếu đem sự thật nói ra, dù với ta hay với Trường Ý đều không tốt. Ta đã là kẻ sắp chết......"
"Ngươi là kẻ sắp chết, ta là người xuất gia. Ta không nói dối, cho nên cũng sẽ không nói nhảm." Khống Minh hòa thượng tiếp "Tất cả những suy nghĩ tâm tư của ngươi ta đều không để ý, rốt cuộc mọi chuyện vì sao lại như vậy ta cũng không muốn biết, nhưng người cá này nay là bạn của ta, từ nay về sau, chỉ cần ngươi không làm việc gì tổn hại đến y, chuyện trước kia ngươi làm, ta cũng xem như không hay biết gì cả."
"Rất tốt. Thực sự rất tốt, người cá này cuối cùng cũng xem như có bạn bè rồi." Nàng cười rồi lại cười, cảm xúc đột nhiên dao động, lại ho khan một tiếng "Nhưng mà......"
Nụ cười của nàng, cuối cùng cũng tắt đi, nàng nhìn chằm chằm vào Khống Minh hòa thượng, trong mắt lóe lên sát khí "Ngươi tốt nhất hãy như lời ngươi nói, giữ vững lời hứa. Nếu không, ta sẽ khiến ngươi biết được, ta thật ra không phải là một người tốt."
"Trên thế gian này, làm sao có người tốt chứ." Khống Minh hòa thượng đáp.
"Ngươi yên tâm, ta không nói, không phải vì ngươi mà bởi vì cách nghĩ của ta giống với ngươi. Người cá trọng tình, nói chân tướng với y, sẽ khiến tâm thần y khủng loạn, nay đại nghiệp của cõi Bắc, thắng lợi không ngừng. Trận phân tranh này mặc dù do người cá mà nên, nhưng chuyện đến nước này, không biết đã chịu bao nhiêu thù mới hận cũ trong Đại Thành Quốc này rồi. Sở cầu sở mưu kiếp này của ta, cũng chỉ thông qua việc làm hiện tại của y, mới có thể thực hiện được, dù sao chăng nữa, ta tuyệt đối sẽ không làm loạn đại cục."
Kỷ Vân Hòa cúi đầu, nhìn bàn tay trắng bệch của mình: "Ngươi hiểu rõ thì tốt."
Khống Minh hòa thượng đứng lên, liếc nàng một cái, thân người nàng gầy gò, cơ hồ không giống người, hắn nói: "Mặc dù biết được nỗi khổ của ngươi năm đó, nhưng ta vẫn không thích ngươi."
Kỷ Vân Hòa cười, ngẩng đầu nhìn hắn: "Thật khéo, ta cũng vậy."
(Mục ngoài lề: Các cậu ơi, tớ muốn làm một mục bình luận về truyện sau khi các cậu đã đọc. Sau đó sẽ lọc những bình luận đặc sắc lên một trang trong mục đăng chương này. Mọi người nhiệt tình cmt nhé ~ để mọi người có cái nhìn sâu sắc hơn về truyện nè ~~~~)
Việc này, Khống Minh hòa thượng không đồng ý, hắn thẳng thắn nói chuyện này còn khó hơn lên trời. Kỷ Vân Hòa cũng không đồng ý, nàng cảm thấy chuyện này quá đày đọa rồi, nàng chỉ muốn tận hưởng "tuổi già". Thậm chí hi vọng thời gian cuối cùng này có thể đến nhanh thêm chút nữa.
Nhưng Trường Ý vô cùng cố chấp.
Y cưỡng ép Khống Minh hòa thượng đến khám bệnh, cũng cưỡng ép nàng chấp nhận để Khống Minh hòa thượng khám.
Vì để tránh cho đại phu và bệnh nhân không phối hợp, cùng nhau liên thủ lười biếng, cho nên trong lúc khám bệnh, Trường Ý sẽ ở một bên canh gác. Một bước không rời.
Chỉ là công vụ thực sự rất bận rộn, cho đến đêm khuya cũng có người đến tìm gặp, Trường Ý ở trong phòng đặt một bức bình phong, ngồi trên thư án trước bình phong để xử lý công vụ, Kỷ Vân Hòa ở bàn trà nhỏ sau bình phong tiếp nhận sự vấn chẩn của Khống Minh hòa thượng.
Thông thường vào lúc này, phía trước bình phong sẽ tăng thêm một cấm chế, ngăn chặn mọi âm thanh, ngăn ngừa hai bên quấy nhiễu nhau.
Hiện tại thân thể của nàng suy yếu, nhưng đầu óc vẫn chưa hỏng, chỉ cần có cơ hội thoát khỏi khống chế của Trường Ý, nàng liền bắt đầu tính toán chống lại người của y.
Nàng cười đến mày mắt cong cong nhìn Khống Minh hòa thượng: "Khống Minh đại sư, ngươi không nguyện ý chữa, ta cũng không nguyện ý sống, ngươi và ta hà tất phải khổ sở lãng phí thời gian ở nơi đây?"
"Ngươi có nguyện ý sống hay không đều không liên quan đến ta, ta đồng ý chữa trị cho ngươi với yêu quái kia, cho nên phải giữ lời hứa."
"Làm người vì sao phải cứng ngắc như vậy chứ." Nàng nói "Người cá kia cũng không hiểu dược lý, ngươi bây giờ không phải mỗi ngày đều khai dược cho ta sao, ngươi tùy tùy tiện tiện đổi một vị thuốc thành độc, đưa cho ta uống, y cũng không biết được. Vốn dĩ chữa bệnh đều có nguy hiểm, nhưng dù không chữa khỏi cho ta, y vẫn sẽ không vì thế mà trách ngươi."
Nàng nói xong lời này, Khống Minh hòa thượng liền giúp nàng bắt mạch, dường như nhàn rỗi mà nhìn nàng: "Kỷ hộ pháp, thứ nhất, ta không phải là kẻ cứng ngắc, chỉ là người xuất gia không nói dối......"
Kỷ Vân Hòa cười ra tiếng, xen ngang lời hắn: "Đại sư, phật châu bạch cốt trước ngực ngươi đã một trăm linh tám viên rồi, còn nói thanh quy giới luật của người xuất gia với ta sao? Ngài đang nói đùa ư?"
"Ta là người xuất gia, dù ta ăn mặn, phạm vào sát giới nhưng không ảnh hưởng đến việc ta giữ những thanh quy khác."
"Thế cưới gả thì sao?" Nàng cười, giúp Lạc Cẩm Tang hỏi một câu, mặc dù nhiều năm nàng chưa gặp Lạc Cẩm Tang nhưng nàng biết, tính cách của nha đầu kia, luôn để tâm chuyện đó.
Khống Minh hòa thường ngây người, nhìn nàng đang mỉm cười, hai đầu mày nhíu lại: "Không liên quan đến ta."
Nhìn thấy biểu tình của hắn, nàng gật đầu, dường như tự biên tự diễn mà thở dài nói: "Nha đầu Cẩm Tang đơn thuần của ta thật đáng thương, lại va phải một bồ tát tâm địa sắt đá."
Lời này của nàng dường như chọc trúng Khống Minh hòa thượng, ngón tay đặt trên mạch nàng khẽ tăng thêm một chút lực đạo, nói tiếp: "Thứ hai, ai nói người cá kia không thông dược lý?" Khống Minh hòa thượng nhìn vào mắt nàng, tựa như trả đũa nàng, cười nói, "Bệnh lâu sẽ thành y sĩ, người cá kia từ quỷ môn quan bò về, nhưng có một đoạn thời gian rất dài đều không có ngày nào sống tốt."
Chốc chốc, khóe môi nàng khẽ run, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, dường như không để ý đến lời hắn nói.
Nhưng Khống Minh hòa thượng rất hài lòng, ngón tay nâng cao một chút, tay hắn vẫn đặt trên mạch nàng, cảm nhận mạch tượng suy yếu của nàng.
"Kỷ hộ pháp, những năm nay ta thực sự rất hiếu kì, sáu năm trước ở ngự yêu cốc, ngươi rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn gì, có thể đổi lấy thật lòng giao phó của người cá kia, thậm chí sau khi trọng thương, hận ý khắc cốt, cơ hồ hận ngươi đến ngày hôm nay."
"Cái gì mà thật lòng giao phó chứ, chẳng qua là đối nhân xử thế quá thành thật mà thôi. Chỉ có trẻ nhỏ mới dễ dàng thành thật như vậy." Nàng cười nhìn Khống Minh hòa thượng "Lừa gạt trẻ nhỏ rất khó sao?"
Khống Minh hòa thượng cũng bất động thanh sắc, bình tĩnh hỏi: "Xích tử chi tâm *, hiếm gặp như thế, ngươi làm sao có thể xuống tay?"
(*lòng dạ đơn thuần, chân thành như trẻ thơ, xuất phát từ Li Lâu Hạ của Mạnh Tử.)
"Xích tử chi tâm sao, trước quyền mưu sinh tử lại tính là gì chứ?" Nàng bất cần hỏi "Người cá ngây thơ, đại sư, ngươi cũng xem như là một nửa mưu thần của y, ngươi cũng ngây thơ như vậy sao?" Nàng nói rồi cười lạnh, ra vẻ khinh thường, rút tay mình về.
Ánh mắt của Khống Minh hòa thượng lướt một vòng từ cổ tay đến mắt nàng, nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí cũng càng áp bách: "Sáu năm trước, một chút cảm giác hối hận vì chuyện năm đó cũng không có sao?"
"Ta bước sai một bước liền rơi xuống vực sâu, một lòng mưu cầu quyền lực, chẳng qua là chuyện thường tình của con người, vì sao ta lại phải hối hận?" Nàng lộ ra dáng vẻ âm hiểm, những lời này nói ra dường như là những lời giấu sâu trong nội tâm nàng nhiều năm qua.
"Hại y, ngươi không hối hận?"
"Không hối hận."
"Ngươi có biết mưu lược sáu năm của y, chỉ vì tìm được thời cơ, cứu ngươi ra khỏi phủ quốc sư đến cõi Bắc không?"
"Biết, y muốn tìm ta phục thù."
"Ngươi có biết, hôm kia ngươi tìm cái chết, trong lúc bình minh lên, y đang ở cõi Bắc phong vương, cảm nhận được ngươi gặp nguy hiểm, liền lập tức rời đi, mặc kệ mọi người khuyên ngăn."
Ngày nàng tìm cái chết......trong đầu nàng nhanh chóng lóe qua y phục cùng ngọc quan của Trường Ý hôm ấy, nàng vẫn còn rút ngọc trâm trên đầu y xuống dùng để tự tận. Trường Ý rất ít khi đội ngọc quan cùng ngọc trâm......
Hóa ra là......y cư nhiên từ nơi như thế vội vàng trở về......
Nhưng những thứ này chẳng qua chỉ lóe lên trong não nàng giây lát. Thần sắc của nàng vẫn không thay đổi, đến do dự cũng không có: "Ta không biết, lại thế nào?"
"Thế nào?" Khống Minh hòa thượng khẽ nheo mắt nhìn nàng "Hộ pháp đại nhân của ngự yêu cốc, nữ tử có thể đùa bỡn xích tử chi tâm trong lòng bàn tay, thế mà bây giờ không nhìn rõ nội tâm của người cá kia sao?"
Nghe xong lời này, rốt cuộc nàng cũng trầm mặc.
Khống Minh hòa thượng không buông tha nàng, như cũ từng bước áp bách: "Ngươi một lòng mưu cầu quyền lực, nhưng lúc này lại không nhân cơ hội mê hoặc lòng người cá, lấy tín nhiệm của y, giết chết y, đưa về Kinh Sư để lập đại công......ngược lại cố tình khiến người ta chán ghét, thậm chí một lòng cầu chết......Kỷ hộ pháp, người cá bản tính đơn thuần, đến nay vẫn chưa hiểu lòng người thiên biến vạn hóa, nhưng ta không giống y."
Dứt lời, sắc môi nàng càng nhợt nhạt hơn, nhưng sống lưng vẫn như cũ thẳng tắp. Nàng nhìn về hướng bình phong một cái, Trường Ý cơ hồ vẫn ở ngoài kia thương nghị những chuyện khiến người ta cực kì nhức đầu, không hề chú ý đến tình hình "vấn chẩn" trong này giữa nàng và Khống Minh hòa thượng.
Lòng nàng dần trấn định xuống.
"Đại sư." Nàng cong môi "Ngươi là một người thông minh, ngươi biết nếu đem sự thật nói ra, dù với ta hay với Trường Ý đều không tốt. Ta đã là kẻ sắp chết......"
"Ngươi là kẻ sắp chết, ta là người xuất gia. Ta không nói dối, cho nên cũng sẽ không nói nhảm." Khống Minh hòa thượng tiếp "Tất cả những suy nghĩ tâm tư của ngươi ta đều không để ý, rốt cuộc mọi chuyện vì sao lại như vậy ta cũng không muốn biết, nhưng người cá này nay là bạn của ta, từ nay về sau, chỉ cần ngươi không làm việc gì tổn hại đến y, chuyện trước kia ngươi làm, ta cũng xem như không hay biết gì cả."
"Rất tốt. Thực sự rất tốt, người cá này cuối cùng cũng xem như có bạn bè rồi." Nàng cười rồi lại cười, cảm xúc đột nhiên dao động, lại ho khan một tiếng "Nhưng mà......"
Nụ cười của nàng, cuối cùng cũng tắt đi, nàng nhìn chằm chằm vào Khống Minh hòa thượng, trong mắt lóe lên sát khí "Ngươi tốt nhất hãy như lời ngươi nói, giữ vững lời hứa. Nếu không, ta sẽ khiến ngươi biết được, ta thật ra không phải là một người tốt."
"Trên thế gian này, làm sao có người tốt chứ." Khống Minh hòa thượng đáp.
"Ngươi yên tâm, ta không nói, không phải vì ngươi mà bởi vì cách nghĩ của ta giống với ngươi. Người cá trọng tình, nói chân tướng với y, sẽ khiến tâm thần y khủng loạn, nay đại nghiệp của cõi Bắc, thắng lợi không ngừng. Trận phân tranh này mặc dù do người cá mà nên, nhưng chuyện đến nước này, không biết đã chịu bao nhiêu thù mới hận cũ trong Đại Thành Quốc này rồi. Sở cầu sở mưu kiếp này của ta, cũng chỉ thông qua việc làm hiện tại của y, mới có thể thực hiện được, dù sao chăng nữa, ta tuyệt đối sẽ không làm loạn đại cục."
Kỷ Vân Hòa cúi đầu, nhìn bàn tay trắng bệch của mình: "Ngươi hiểu rõ thì tốt."
Khống Minh hòa thượng đứng lên, liếc nàng một cái, thân người nàng gầy gò, cơ hồ không giống người, hắn nói: "Mặc dù biết được nỗi khổ của ngươi năm đó, nhưng ta vẫn không thích ngươi."
Kỷ Vân Hòa cười, ngẩng đầu nhìn hắn: "Thật khéo, ta cũng vậy."
(Mục ngoài lề: Các cậu ơi, tớ muốn làm một mục bình luận về truyện sau khi các cậu đã đọc. Sau đó sẽ lọc những bình luận đặc sắc lên một trang trong mục đăng chương này. Mọi người nhiệt tình cmt nhé ~ để mọi người có cái nhìn sâu sắc hơn về truyện nè ~~~~)
Bình luận facebook