Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Lúc Giản Ninh rời giường, Triệu Mật đã chuẩn bị xong bữa sáng trong phòng bếp. Nói là chuẩn bị chứ thật ra cũng không phải quá cầu kỳ, bữa sáng bao gồm trứng luộc nước sôi cùng cháo hoa, còn có mấy mẩu bánh mì nướng cháy sém, bên cạnh có thêm một ly sữa bò nóng hổi.
Bàn ăn đơn giản này thật ra lại khiến Giản Ninh cảm thấy rất ấm áp, đây luôn là khung cảnh mà cô ao ước từ rất nhiều năm về trước. Nhiều năm sau, nhờ có Triệu Mật, nên ước nguyện này của cô cũng thành hiện thực.
Giản Ninh rửa mặt xong, buộc sơ tóc tai cho gọn ghẽ, rồi lấy trái trứng luộc vừa chín tới trong mâm, cắn nhẹ một miếng. Triệu Mật vốn dự định chờ chén cháo nguội bớt, chờ cũng được một lúc rồi, thì nhìn thấy Giản Ninh đang ăn vụng trước cô, cô liền cố ý tức giận trừng cô bạn mình một cái.
Giản Ninh cũng không coi đó là chuyện gì to tát, nhưng nụ cười của cô đủ để chứng minh bữa điểm tâm sáng này mỹ vị đến mức nào. Cô trực tiếp cầm đĩa, ngồi vào bàn ăn, chuẩn bị dùng bữa.
Bởi vì sinh hoạt hàng ngày không có quy luật, Giản Ninh bị đau bao tử vô cùng nghiêm trọng, có đôi khi một lúc lâu mà vẫn chưa có thức ăn nhét bụng, cái bao tử cũng bắt đầu đấu tranh, cô sẽ cảm thấy đau âm ỉ.
Cũng bởi vì như vậy, Triệu Mật đã từng dẫn cô đi khám bác sĩ, thử dùng thuốc bổ và thuốc điều trị, nhờ vậy mà bệnh tình cũng chầm chậm có chuyển biến tốt. Đôi khi Triệu Mật vẫn sẽ đến chung cư của cô, để chuẩn bị bữa sáng cho Giản Ninh.
Giản Ninh từ từ ăn bánh mỳ nướng, đột nhiên trong phòng khách vang lên tiếng chuông cửa. Cô không khỏi kinh ngạc, bây giờ mới hơn bảy giờ sáng, bình thường căn bản sẽ không có người tới. Nghĩ như vậy, ngược lại Giản Ninh thấy thật tò mò là ai mà tới nhà cô lúc này.
Giản Ninh nhét một nửa miếng bánh mỳ nướng vào trong mâm, lại dùng khăn lau tay sạch sẽ, rồi mới bước nhanh mở cửa.
Lúc mở cửa, ngoài cửa trống rỗng căn bản không có ai. Cô thò đầu ra nhìn, trên hành lang dài rộng, cũng không có một ai. Thứ duy nhất tồn tại, là một chiếc hộp bên chân cô, chiếc hộp này được gói ghém cẩn thận giống một hộp quà, mà ở chính giữa hộp quà có dán một tờ giấy, với dòng chữ được cắt dán hợp thành: Gửi người phụ nữ xinh đẹp —— Đồng Phó Ngôn.
Giản Ninh khom người ôm lấy hộp quà, đóng cửa vào trong thấy Triệu Mật đã ngồi xuống, đang húp chén cháo hoa nóng hôi hổi.
Triệu Mật giương mắt nhìn Giản Ninh ôm một cái hộp lớn, trên gương mặt còn hiện lên một nụ cười rạng rỡ, lập tức hiểu: "Ai tặng cậu quà đấy? Đừng có nói là Đồng Phó Ngôn nhé."
Ý cười trong khóe mặt Giản Ninh lúc này tựa như ban mai tinh khôi, cầm hộp quà bỏ lên trên bàn: "Là Đồng Phó Ngôn tặng."
Triệu Mật bất ngờ nhíu mày, đi đến bên cạnh bàn nhìn chăm chú lên hộp, đột nhiên nói: "Mình thấy cái tình cách lạnh nhạt của Đồng Phó Ngôn kia, có vẻ không giống người sẽ tặng quà cho phụ nữ thế này đâu."
Giản Ninh cười nói: "Thật ra cũng khó nói, cậu không biết chứ, trước kia anh ấy không hề lạnh lùng như bây giờ, trước kia anh ấy thật sự rất dịu dàng, khéo hiểu lòng người."
"Đó cũng là trước kia." Triệu Mật đánh giá cái hộp quà được gói tinh xảo kia, luôn cảm thấy dường như hộp quà này không đơn giản như thế, mắt nhìn Giản Ninh, ra hiệu muốn mở cái hộp quà này ra.
Giản Ninh cảm thấy không có gì không ổn, nhẹ gật đầu ra hiệu cô có thể mở quà.
Triệu Mật liền gỡ chiếc nơ buộc, chậm rãi mở hộp quà ra. Mà ngay khi chiếc hộp đấy vừa được mở ra, trên mặt của cô liền lộ ra một sự kinh hãi không gì sánh bằng.
Cô nhìn thấy bên trong cái hộp không nhỏ được gói cẩn thận này, có một bàn tay bị cắt rời. Bàn tay thô ráp kia có mấy ngón tay co ro, bị chém đứt từ chỗ cổ tay, cho nên nơi đó còn có một chút thịt vụn. Trừ phần cổ tay bị chém đứt còn ươn ướt máu, những phần khác đã khô lại và thâm thành màu máu đỏ thẫm.
Mới sáng sớm ai nhìn thấy bàn tay này mà không giật mình cơ chứ.
Giản Ninh rất nhanh phát giác được cô bạn mình không được ổn, thậm chí nhìn thấy Triệu Mật hồn xiêu phách tán buông hộp quà này khiến nó rơi xuống mặt đất. Cô bước nhanh đi qua, còn định hỏi bên trong là cái gì.
Triệu Mật đã bị hù đến hai chân nhũn ra, nhìn thấy Giản Ninh đi tới, vội vàng đỡ cánh tay của cô, giọng nói run rẩy: "Giản Ninh đừng qua đây, báo cảnh sát nhanh lên."
Giản Ninh nghe vậy, không kịp phản ứng, nhưng vẫn đỡ Triệu Mật đến trên ghế sofa, bấm điện thoại báo cảnh sát ngay lập tức. Sau đó cô ngồi bên cạnh Triệu Mật, nhìn gương mặt bị dọa đến tái nhợt của bạn mình, nhẹ nhàng an ủi.
"Giản Ninh." Đôi môi Triệu Mật trắng bệch, nhận lấy ly nước nóng trong tay Giản Ninh đưa tới, tay vẫn run rẩy không thể nào chống cự: "Cậu đừng nhìn cái hộp kia, tuyệt đối không được....."
Giản Ninh đưa tay vỗ nhè nhẹ phía sau lưng cô: "Có chuyện gì vậy?"
Triệu Mật hiển nhiên bị dọa đến kinh hãi, uống nước mà hai tay run rẩy không ngừng, đến khi Giản Ninh nắm chặt tay cô, mới có thể miễn cưỡng uống nước.
Triệu Mật uống chút nước, nuốt từng ngụm thật mau rồi nói: "Bên trong có bàn tay, một bàn tay bị chém đứt."
......
Lúc cảnh sát đến là mười mấy phút sau, nhìn thấy bên trong hộp quà có bàn tay đứt lìa, sau đó đem cho pháp y chờ tiến hành lấy mẫu kiểm tra. Triệu Mật và Giản Ninh phải đi một chuyến đến cục công an, để thu thập thêm thông tin.
Vách tường màu trắng trong cục công an khiến Triệu Mật chậm rãi lấy lại chút nhận thức. Giản Ninh một mực ngồi bên cạnh cô bạn thân an ủi, ghi khẩu cung xong, Triệu Mật càng thêm lo lắng và kích động, Giản Ninh vẫn phải xoa lưng lưng để giúp cô bình tĩnh hơn.
Tống Yến nghe được chuyện này, liền lập tức lái xe phi nhanh đến cục công an. Anh vẫn luôn yêu chiều Triệu Mật, thế mà không ngờ sẽ có người động thủ đến chỗ của Triệu Mật, trong lòng đã chất đầy căm phẫn.
Cho nên khi nhìn thấy ánh mắt thất hồn lạc phách của Triệu Mật, mà trong đôi mắt bất lực còn có chút nước mắt chảy ra, đôi mắt ứa lệ kia đang mông lung đang nhìn về phía anh. Tống Yến tức giận đến nỗi hai bàn tay căng chặt nắm thành quyền, y như muốn đem tất cả sự tức giận, đều phát tiết ra.
Trong lúc các nhân viên của cục công an còn đang lục hồ sơ điều tra, cũng có những người khác bốn phía đi tới, để thu thập các loại tư liệu. Khi tình huống còn đang ồn ào như thế, Tống Yến khoác cái áo khoác màu nâu của mình trên người Triệu Mật, dịu dàng nói: "Mật Mật...."
Trên mặt của Giản Ninh lúc này tràn đầy áy náy: "Tống Yến, thật xin lỗi, em không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế..... Thật xin lỗi, đã khiến Triệu Mật chịu đựng rồi kích động đến thế."
Tống Yến đã trao toàn bộ ánh nhìn ôn nhu lo lắng cho Triệu Mật, nhưng vẫn trả lời Giản Ninh: "Không phải lỗi của em, Giản Ninh..... Là bởi vì anh."
Lời nói của anh quá chung chung, Giản Ninh không rõ ý tứ anh là thế nào. Nhưng trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến, Tống Yến là cảnh sát. Thậm chí sẽ thường xuyên tiếp xúc với những người bất kỳ nào đó trên đường, không khỏi đắc tội hay gây hiềm khích gì đấy với người ngoài.
Nhưng ý nghĩ này trong tích tắc đã bị Giản Ninh gạt đổ. Bên trên hộp quà kia, có ghi tên người gửi là Đồng Phó Ngôn, làm sao mà liên quan đến Tống Yến được.
Giản Ninh chính là muốn giải thích cùng Tống Yến, lại bị những ánh mắt của một người ngoài cửa hấp dẫn. Ngoại hình người kia trông thật tuấn tú, hôm nay còn mặc áo khoác màu đậm phối hợp cùng quần jeans màu xanh nhạt, tựa hồ thật giản dị và đời thường. Nhưng trên người anh ấy lại mang theo một loại khí chất thanh lãnh đạm mạc, vẫn không hề thay đổi chút nào.
Tay phải của Đồng Phó Ngôn đang nắm chốt cửa, cảm giác được ánh mắt khác thường nhìn mình, anh nhấc mắt lên, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người Giản Ninh, trong ánh mắt của anh hoàn toàn không có chút rung động nào, hoàn toàn nhạt nhẽo lạnh lùng như trước đây.
Giản Ninh bất giác lại dời ánh mắt trở về Triệu Mật. Bởi vì khẩu cung đã ghi xong, Tống Yến trực tiếp bế ngang Triệu Mật lên, Triệu Mật dụi đầu vào trong lồng ngực rộng lớn rắn chắc của anh, im lặng không nói một lời.
Tống Yến quay đầu nhìn Giản Ninh: "Anh đưa Mật Mật về trước, cô ấy cần phải nghỉ ngơi. Xin lỗi."
Giản Ninh gật đầu: "Không sao, nói cho cùng vẫn là chuyện phát sinh tại căn hộ của em, người nên xin lỗi là em."
Sự tức giận trong mắt Tống Yến chậm rãi thối lui, khóe miệng kéo lên một chút, lộ ra nụ cười lịch sự, sau đó liền ôm Triệu Mật rời đi.
Người chung quanh lập tức tan ra, Giản Ninh lúc này mới quay đầu nhìn về phía cửa, phát hiện thân ảnh của Đồng Phó Ngôn đã không còn. Trong đầu lập tức trống rỗng, không biết hình dung như thế nào, đầu cô chậm rãi cúi xuống, đáy mắt toát ra sự thất vọng cùng ưu thương.
Trong đầu cô vẫn bồi hồi như cũ, hình ảnh hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, cùng dáng vẻ thất hồn lạc phách của Triệu Mật. Bàn tay chém đứt kia đáng lẽ ra là dành cho Giản Ninh, không ngờ rằng cơ duyên xảo hợp lại khiến Triệu Mật nhìn thấy, dẫn đến sự kích động nghiêm trọng như thế.
Nhưng hình như, vào những thời khắc kinh hòang này, người ta mới có thể nhìn thấu lòng người. Ngay sau khi nhìn thấy bàn tay đứt lìa kia, Triệu Mật thế mà vẫn còn nghĩ cho cô, không muốn cô nhìn thấy bàn tay đáng sợ đến buồn nôn kia.
Người như Triệu Mật, lòng thiện tâm của cô ấy có thể làm cho người ta không nỡ khiến cô bị tổn thương. Nhưng những sự tổn thương kia lại cứ phải đi tìm rồi giáng xuống người cô ấy cho bằng được.
Trong lòng Giản Ninh bây giờ còn rối rắm đủ loại suy nghĩ, nhất thời cảm thấy thân thể rã rời. Vô thức xõa mái tóc rối bời, rồi cầm túi xách lên, muốn tới toilet.
Thông hướng toilet mấy chỗ này không âm u cho mấy, nhưng Giản Ninh dừng bước không tiến vào. Bởi vì trên hành lang cũng không âm u cho mấy này, có một Đồng Phó Ngôn đang dựa lưng vào vách tường, hơi cúi đầu khiến anh trông thật tiều tụy. Giữa ngón tay thon dài còn đang kẹp một điếu thuốc tỏa ra từng làn khói trắng mờ ảo, giống như anh cảm nhận được có người tiến đến, liền nghiêng đầu ngưng mắt nhìn lại.
Giản Ninh thật sự không nghĩ có thể gặp anh ở chỗ nhiều người qua lại như vầy, dưới ánh mắt nhàn nhạt của anh, lại không biết vì cái gì, cô cảm giác có một loại khí thế áp bách, khiến chân tay cô luống cuống, thậm chí tâm lý hoảng loạn.
Bàn ăn đơn giản này thật ra lại khiến Giản Ninh cảm thấy rất ấm áp, đây luôn là khung cảnh mà cô ao ước từ rất nhiều năm về trước. Nhiều năm sau, nhờ có Triệu Mật, nên ước nguyện này của cô cũng thành hiện thực.
Giản Ninh rửa mặt xong, buộc sơ tóc tai cho gọn ghẽ, rồi lấy trái trứng luộc vừa chín tới trong mâm, cắn nhẹ một miếng. Triệu Mật vốn dự định chờ chén cháo nguội bớt, chờ cũng được một lúc rồi, thì nhìn thấy Giản Ninh đang ăn vụng trước cô, cô liền cố ý tức giận trừng cô bạn mình một cái.
Giản Ninh cũng không coi đó là chuyện gì to tát, nhưng nụ cười của cô đủ để chứng minh bữa điểm tâm sáng này mỹ vị đến mức nào. Cô trực tiếp cầm đĩa, ngồi vào bàn ăn, chuẩn bị dùng bữa.
Bởi vì sinh hoạt hàng ngày không có quy luật, Giản Ninh bị đau bao tử vô cùng nghiêm trọng, có đôi khi một lúc lâu mà vẫn chưa có thức ăn nhét bụng, cái bao tử cũng bắt đầu đấu tranh, cô sẽ cảm thấy đau âm ỉ.
Cũng bởi vì như vậy, Triệu Mật đã từng dẫn cô đi khám bác sĩ, thử dùng thuốc bổ và thuốc điều trị, nhờ vậy mà bệnh tình cũng chầm chậm có chuyển biến tốt. Đôi khi Triệu Mật vẫn sẽ đến chung cư của cô, để chuẩn bị bữa sáng cho Giản Ninh.
Giản Ninh từ từ ăn bánh mỳ nướng, đột nhiên trong phòng khách vang lên tiếng chuông cửa. Cô không khỏi kinh ngạc, bây giờ mới hơn bảy giờ sáng, bình thường căn bản sẽ không có người tới. Nghĩ như vậy, ngược lại Giản Ninh thấy thật tò mò là ai mà tới nhà cô lúc này.
Giản Ninh nhét một nửa miếng bánh mỳ nướng vào trong mâm, lại dùng khăn lau tay sạch sẽ, rồi mới bước nhanh mở cửa.
Lúc mở cửa, ngoài cửa trống rỗng căn bản không có ai. Cô thò đầu ra nhìn, trên hành lang dài rộng, cũng không có một ai. Thứ duy nhất tồn tại, là một chiếc hộp bên chân cô, chiếc hộp này được gói ghém cẩn thận giống một hộp quà, mà ở chính giữa hộp quà có dán một tờ giấy, với dòng chữ được cắt dán hợp thành: Gửi người phụ nữ xinh đẹp —— Đồng Phó Ngôn.
Giản Ninh khom người ôm lấy hộp quà, đóng cửa vào trong thấy Triệu Mật đã ngồi xuống, đang húp chén cháo hoa nóng hôi hổi.
Triệu Mật giương mắt nhìn Giản Ninh ôm một cái hộp lớn, trên gương mặt còn hiện lên một nụ cười rạng rỡ, lập tức hiểu: "Ai tặng cậu quà đấy? Đừng có nói là Đồng Phó Ngôn nhé."
Ý cười trong khóe mặt Giản Ninh lúc này tựa như ban mai tinh khôi, cầm hộp quà bỏ lên trên bàn: "Là Đồng Phó Ngôn tặng."
Triệu Mật bất ngờ nhíu mày, đi đến bên cạnh bàn nhìn chăm chú lên hộp, đột nhiên nói: "Mình thấy cái tình cách lạnh nhạt của Đồng Phó Ngôn kia, có vẻ không giống người sẽ tặng quà cho phụ nữ thế này đâu."
Giản Ninh cười nói: "Thật ra cũng khó nói, cậu không biết chứ, trước kia anh ấy không hề lạnh lùng như bây giờ, trước kia anh ấy thật sự rất dịu dàng, khéo hiểu lòng người."
"Đó cũng là trước kia." Triệu Mật đánh giá cái hộp quà được gói tinh xảo kia, luôn cảm thấy dường như hộp quà này không đơn giản như thế, mắt nhìn Giản Ninh, ra hiệu muốn mở cái hộp quà này ra.
Giản Ninh cảm thấy không có gì không ổn, nhẹ gật đầu ra hiệu cô có thể mở quà.
Triệu Mật liền gỡ chiếc nơ buộc, chậm rãi mở hộp quà ra. Mà ngay khi chiếc hộp đấy vừa được mở ra, trên mặt của cô liền lộ ra một sự kinh hãi không gì sánh bằng.
Cô nhìn thấy bên trong cái hộp không nhỏ được gói cẩn thận này, có một bàn tay bị cắt rời. Bàn tay thô ráp kia có mấy ngón tay co ro, bị chém đứt từ chỗ cổ tay, cho nên nơi đó còn có một chút thịt vụn. Trừ phần cổ tay bị chém đứt còn ươn ướt máu, những phần khác đã khô lại và thâm thành màu máu đỏ thẫm.
Mới sáng sớm ai nhìn thấy bàn tay này mà không giật mình cơ chứ.
Giản Ninh rất nhanh phát giác được cô bạn mình không được ổn, thậm chí nhìn thấy Triệu Mật hồn xiêu phách tán buông hộp quà này khiến nó rơi xuống mặt đất. Cô bước nhanh đi qua, còn định hỏi bên trong là cái gì.
Triệu Mật đã bị hù đến hai chân nhũn ra, nhìn thấy Giản Ninh đi tới, vội vàng đỡ cánh tay của cô, giọng nói run rẩy: "Giản Ninh đừng qua đây, báo cảnh sát nhanh lên."
Giản Ninh nghe vậy, không kịp phản ứng, nhưng vẫn đỡ Triệu Mật đến trên ghế sofa, bấm điện thoại báo cảnh sát ngay lập tức. Sau đó cô ngồi bên cạnh Triệu Mật, nhìn gương mặt bị dọa đến tái nhợt của bạn mình, nhẹ nhàng an ủi.
"Giản Ninh." Đôi môi Triệu Mật trắng bệch, nhận lấy ly nước nóng trong tay Giản Ninh đưa tới, tay vẫn run rẩy không thể nào chống cự: "Cậu đừng nhìn cái hộp kia, tuyệt đối không được....."
Giản Ninh đưa tay vỗ nhè nhẹ phía sau lưng cô: "Có chuyện gì vậy?"
Triệu Mật hiển nhiên bị dọa đến kinh hãi, uống nước mà hai tay run rẩy không ngừng, đến khi Giản Ninh nắm chặt tay cô, mới có thể miễn cưỡng uống nước.
Triệu Mật uống chút nước, nuốt từng ngụm thật mau rồi nói: "Bên trong có bàn tay, một bàn tay bị chém đứt."
......
Lúc cảnh sát đến là mười mấy phút sau, nhìn thấy bên trong hộp quà có bàn tay đứt lìa, sau đó đem cho pháp y chờ tiến hành lấy mẫu kiểm tra. Triệu Mật và Giản Ninh phải đi một chuyến đến cục công an, để thu thập thêm thông tin.
Vách tường màu trắng trong cục công an khiến Triệu Mật chậm rãi lấy lại chút nhận thức. Giản Ninh một mực ngồi bên cạnh cô bạn thân an ủi, ghi khẩu cung xong, Triệu Mật càng thêm lo lắng và kích động, Giản Ninh vẫn phải xoa lưng lưng để giúp cô bình tĩnh hơn.
Tống Yến nghe được chuyện này, liền lập tức lái xe phi nhanh đến cục công an. Anh vẫn luôn yêu chiều Triệu Mật, thế mà không ngờ sẽ có người động thủ đến chỗ của Triệu Mật, trong lòng đã chất đầy căm phẫn.
Cho nên khi nhìn thấy ánh mắt thất hồn lạc phách của Triệu Mật, mà trong đôi mắt bất lực còn có chút nước mắt chảy ra, đôi mắt ứa lệ kia đang mông lung đang nhìn về phía anh. Tống Yến tức giận đến nỗi hai bàn tay căng chặt nắm thành quyền, y như muốn đem tất cả sự tức giận, đều phát tiết ra.
Trong lúc các nhân viên của cục công an còn đang lục hồ sơ điều tra, cũng có những người khác bốn phía đi tới, để thu thập các loại tư liệu. Khi tình huống còn đang ồn ào như thế, Tống Yến khoác cái áo khoác màu nâu của mình trên người Triệu Mật, dịu dàng nói: "Mật Mật...."
Trên mặt của Giản Ninh lúc này tràn đầy áy náy: "Tống Yến, thật xin lỗi, em không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế..... Thật xin lỗi, đã khiến Triệu Mật chịu đựng rồi kích động đến thế."
Tống Yến đã trao toàn bộ ánh nhìn ôn nhu lo lắng cho Triệu Mật, nhưng vẫn trả lời Giản Ninh: "Không phải lỗi của em, Giản Ninh..... Là bởi vì anh."
Lời nói của anh quá chung chung, Giản Ninh không rõ ý tứ anh là thế nào. Nhưng trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến, Tống Yến là cảnh sát. Thậm chí sẽ thường xuyên tiếp xúc với những người bất kỳ nào đó trên đường, không khỏi đắc tội hay gây hiềm khích gì đấy với người ngoài.
Nhưng ý nghĩ này trong tích tắc đã bị Giản Ninh gạt đổ. Bên trên hộp quà kia, có ghi tên người gửi là Đồng Phó Ngôn, làm sao mà liên quan đến Tống Yến được.
Giản Ninh chính là muốn giải thích cùng Tống Yến, lại bị những ánh mắt của một người ngoài cửa hấp dẫn. Ngoại hình người kia trông thật tuấn tú, hôm nay còn mặc áo khoác màu đậm phối hợp cùng quần jeans màu xanh nhạt, tựa hồ thật giản dị và đời thường. Nhưng trên người anh ấy lại mang theo một loại khí chất thanh lãnh đạm mạc, vẫn không hề thay đổi chút nào.
Tay phải của Đồng Phó Ngôn đang nắm chốt cửa, cảm giác được ánh mắt khác thường nhìn mình, anh nhấc mắt lên, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người Giản Ninh, trong ánh mắt của anh hoàn toàn không có chút rung động nào, hoàn toàn nhạt nhẽo lạnh lùng như trước đây.
Giản Ninh bất giác lại dời ánh mắt trở về Triệu Mật. Bởi vì khẩu cung đã ghi xong, Tống Yến trực tiếp bế ngang Triệu Mật lên, Triệu Mật dụi đầu vào trong lồng ngực rộng lớn rắn chắc của anh, im lặng không nói một lời.
Tống Yến quay đầu nhìn Giản Ninh: "Anh đưa Mật Mật về trước, cô ấy cần phải nghỉ ngơi. Xin lỗi."
Giản Ninh gật đầu: "Không sao, nói cho cùng vẫn là chuyện phát sinh tại căn hộ của em, người nên xin lỗi là em."
Sự tức giận trong mắt Tống Yến chậm rãi thối lui, khóe miệng kéo lên một chút, lộ ra nụ cười lịch sự, sau đó liền ôm Triệu Mật rời đi.
Người chung quanh lập tức tan ra, Giản Ninh lúc này mới quay đầu nhìn về phía cửa, phát hiện thân ảnh của Đồng Phó Ngôn đã không còn. Trong đầu lập tức trống rỗng, không biết hình dung như thế nào, đầu cô chậm rãi cúi xuống, đáy mắt toát ra sự thất vọng cùng ưu thương.
Trong đầu cô vẫn bồi hồi như cũ, hình ảnh hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, cùng dáng vẻ thất hồn lạc phách của Triệu Mật. Bàn tay chém đứt kia đáng lẽ ra là dành cho Giản Ninh, không ngờ rằng cơ duyên xảo hợp lại khiến Triệu Mật nhìn thấy, dẫn đến sự kích động nghiêm trọng như thế.
Nhưng hình như, vào những thời khắc kinh hòang này, người ta mới có thể nhìn thấu lòng người. Ngay sau khi nhìn thấy bàn tay đứt lìa kia, Triệu Mật thế mà vẫn còn nghĩ cho cô, không muốn cô nhìn thấy bàn tay đáng sợ đến buồn nôn kia.
Người như Triệu Mật, lòng thiện tâm của cô ấy có thể làm cho người ta không nỡ khiến cô bị tổn thương. Nhưng những sự tổn thương kia lại cứ phải đi tìm rồi giáng xuống người cô ấy cho bằng được.
Trong lòng Giản Ninh bây giờ còn rối rắm đủ loại suy nghĩ, nhất thời cảm thấy thân thể rã rời. Vô thức xõa mái tóc rối bời, rồi cầm túi xách lên, muốn tới toilet.
Thông hướng toilet mấy chỗ này không âm u cho mấy, nhưng Giản Ninh dừng bước không tiến vào. Bởi vì trên hành lang cũng không âm u cho mấy này, có một Đồng Phó Ngôn đang dựa lưng vào vách tường, hơi cúi đầu khiến anh trông thật tiều tụy. Giữa ngón tay thon dài còn đang kẹp một điếu thuốc tỏa ra từng làn khói trắng mờ ảo, giống như anh cảm nhận được có người tiến đến, liền nghiêng đầu ngưng mắt nhìn lại.
Giản Ninh thật sự không nghĩ có thể gặp anh ở chỗ nhiều người qua lại như vầy, dưới ánh mắt nhàn nhạt của anh, lại không biết vì cái gì, cô cảm giác có một loại khí thế áp bách, khiến chân tay cô luống cuống, thậm chí tâm lý hoảng loạn.
Bình luận facebook