• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi (2 Viewers)

  • Chương 7+8

Chương 7:


Rốt cuộc đã đến đường Trung Minh, Lâm Phạm xuống xe, ôm chặt cặp đi thẳng vào cư xá.


Cô vừa chạy vừa thở, tiến vào hành lang thì không còn nghe tiếng gió nữa, cô thở hồng hộc bước nhanh lên lầu.


Ngay góc rẽ lầu hai có một bóng người đứng đưa lưng về phía cô, Lâm Phạm tê cả da đầu, dừng bước.


Đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang tối xuống, trong khoảnh khắc, Lâm Phạm tiến thối lưỡng nan, do dự vài giây, cuối cùng cô quay đầu chạy xuống lầu. Tìm đại một góc nào đó ngồi ngốc cả đêm cũng không muốn quay lại đó, toàn là quỷ.


“Cô phải đi à?”


Lâm Phạm quay lại thì đập vào mắt là một khuôn mặt trương phình gần trong gang tấc, cô lập tức hét lên thảm thiết.


“Cô gào cái quỷ gì hả?” Bà ta không vui, chỉ trích Lâm Phạm: “Hoảng hoảng hốt hốt.”


Lâm Phạm phóng đến lối ra lầu một, chỉ vào bà ta: “Bà làm gì?”


“Tôi không định làm gì cả, đây là đâu? Sao tôi không ra được. Tôi còn phải về nhà nấu cơm cho con gái tôi, đây là cái chỗ tồi tàn gì vậy.”


“Tôi đoán.” Lâm Phạm mím môi, ôm chặt cặp sách: “Có lẽ bà đã chết rồi.”


Người phụ nữ trung niên ngẩng phắt đầu: “Cái gì?”


{Truyện được Edit & đăng độc quyền tại Yeungontinh.vn}


Vẻ ngoài bà ta vốn hung ác, hơn nữa còn bị trương phình lên, càng thêm khủng bố khó tả.


“Dì à, tuy tôi không biết dì chết thế nào, nhưng dì đã chết rồi. Người quỷ khác đường, dì đi đầu thai đi, đừng có chắn trước cửa nhà tôi, tôi phải về nhà.”


“Chết rồi? Chết rồi sao?” Bà ta lộ vẻ khó tin, lẩm bẩm một mình, như phát điên xoay quanh tại chỗ: “Chết rồi sao? Chết rồi sao?”


Lâm Phạm đứng im thin thít, qua một lúc lâu sau, bà ta bay thẳng xuống, Lâm Phạm vội né ra.


“Tôi phải về nhà, mày là đồ lừa đảo, thời nay đám oắt con chúng bây không nói câu nào là thật, toàn là lừa đảo.”


Bà ta phóng ra cổng cư xá, Lâm Phạm nắm chặt cặp sách, nhân cơ hội cấp tốc lên lầu, phóng vào nhà.


Đem quần áo bẩn bỏ vào chậu ngâm, mở máy nước nóng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói: “Đây là đâu? Tôi phải về nhà, có quỷ!”


Lâm Phạm thò đầu ra khỏi toilet thăm dò, quả nhiên thấy được bà dì lợi hại kia, cảm thấy đau đầu.


Bà dì cũng quay đầu lại, thấy được cô, lập tức bày ra gương mặt đáng sợ, vèo một tiếng bay qua muốn bóp cổ Lâm Phạm: “Có phải mày trả thù tao? Dùng yêu pháp gì hả?”


Lâm Phạm thoáng cái bị đụng ngã thẳng vào chậu quần áo, cổ thì bị bóp chặt.


Cô thật sự rất ghét những kẻ vô lý như vậy.


“Có phải mày hại chết tao không hả? Mày dùng yêu pháp gì hả? Mau đưa tao về!”


Bởi vì thiếu dưỡng khí, đầu óc Lâm Phạm trống rỗng, cô liều mạng giãy dụa. Đột nhiên, chân cô đạp một phát vào ngực bà ta, bà dì kia té ngược ra phòng khách, kêu gào thảm thiết, hoảng sợ nhìn Lâm Phạm. Lâm Phạm ôm cổ ho khan một trận, rốt cuộc hơi thở cũng bình ổn trở lại, quần áo trên người ướt đẫm. Cô không biết vì sao mình có thể đánh quỷ, nhặt quần áo ướt ném vào chậu nước, cô đứng lên chỉ vào quỷ trong phòng khách: “Lúc bà còn sống, tôi không dám đánh bà, giờ bà là quỷ, tôi có đánh bà cũng không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật, đừng có rảnh rỗi đi gây chuyện.”


Bà di kia trố mắt nhìn cô, lập tức gào lên, vừa đấm xuống đất vừa gào khóc.


Ma âm lọt vào tai, cực kỳ đáng sợ.


Lâm Phạm quay lại phòng ngủ tìm quần áo, thật sự không còn cái nào sạch sẽ cả.


Kéo cửa tủ quần áo cực lớn trong phòng ngủ ra, bên trong treo một cái áo sơmi nam, cô do dự hai giây, cuối cùng lấy nó ra mặc lên người mình. Thay bộ đồ ướt sũng trên người ra, đem toàn bộ quần áo đi giặt, mãi đến khi xong việc, bà ta vẫn còn kêu khóc không dứt.


“Bà chết như thế nào?” Lâm Phạm rót một ly nước, bước qua lấy cặp sách: “Đừng khóc, bà vô duyên vô cớ đánh tôi, tôi còn chưa khóc đây này.”


“Tôi… Chết rồi hả?”


“Ở chỗ này tôi toàn nhìn thấy linh hồn mà thôi, bà nói thử xem?”


Tòa nhà này rất kỳ quái, ngay cả tên Âu Dương kia cũng không giống người sống.


Bà dì ngơ ngác: “Tôi không biết.”


Lâm Phạm mở đề ôn tập ra: “Dì cứ từ từ suy nghĩ.”


“Cô giúp tôi về nhà được không?”


Lâm Phạm nhìn người đang nằm nhoài lên đề ôn tập của mình, cô thật sự muốn đạp bà ta ra ngoài.


“Không được.”


“Cô gái trẻ à, tôi chắc cũng cỡ bà cô đấy, cô dẫn tôi về nhà được không?”


Lâm Phạm hít sâu một hơi: “Đừng có làm nhục trưởng bối của tôi, trưởng bối của tôi không phải người vô lý như vậy.”


Sắc mặt bà ta lập tức thay đổi.


Lâm Phạm nhìn bà ta, tuy trong lòng có hơi e ngại, nhưng cô quyết định cược.


Cược bà ta sợ mình.


Thời gian trôi qua trong thinh lặng, cô ngồi trước cái ghế đôn, cúi đầu.


Lâm Phạm cầm bút, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu, đã làm sai hết hai đề. Buông bút, lấy ra điện thoại, tra tìm những vụ án mạng xảy ra ở Giang Thành, chưa tìm được án mạng, lại tìm thấy tin tức phát hiện thi thể nữ ở hồ Tây Lưu.


Lâm Phạm mở hình ảnh trong bản tin, hình ảnh đã bị làm mờ, không thấy rõ lắm.


“Nhà dì ở đâu?”


Bà dì đối diện lập tức ngẩng đầu, trong mắt ánh lên hào quang hi vọng: “Cô bằng lòng dẫn tôi đi?”


“Tối nay tôi không có đồ mặc, ướt hết rồi, mai tôi đưa dì đi.”


Ánh mắt bà dì tối xuống, cúi đầu thở dài.


Ban đêm, Lâm Phạm không ngủ được, căn nhà này rất kỳ quái, nhưng hiện tại cô cũng chỉ có thể vờ như không biết gì cả. Rời khỏi đây, cô không còn nơi nào để đi.


Hôm sau, mới năm giờ sáng, cô đã bị đồng hồ báo thức đã réo tỉnh, quần áo còn chưa khô hẳn, rất ẩm ướt. Lâm Phạm cũng không có dư quần áo, đành phải mặc đại. Đeo cặp vào, sau đó chạy thẳng xuống lầu, vừa đến lầu hai thì bị bà dì kia cản lại.


“Cô gái trẻ, không phải cô nói hôm nay sẽ giúp tôi về nhà sao?”


Lâm Phạm nhìn đồng hồ, sắp muộn mất rồi: “Buổi trưa tôi sẽ đi cùng dì, giờ tôi phải đi học.”


“Cô không thể nói lời mà không giữ lời như vậy được, đó là người thất tín.”


Bà dì bay xuống lầu một chặn đường Lâm Phạm, Lâm Phạm thật muốn mắng người.


“Trưa nay tôi đi, dì mau tránh ra, tôi sắp muộn rồi.”


“Việc học của cô quan trọng hay sinh tử của tôi quan trọng hả? Cô có biết nặng nhẹ không… Ai da sao cô lại đánh người già hả!”


Lâm Phạm chạy như điên đến trạm xe buýt, cuối cùng vẫn muộn, đành phải trốn vào lớp từ cửa sau.


“Điểm danh rồi à?” Cô lấy ra sách tiếng anh.


“Lớp trưởng tìm lý do thay cậu rồi.” Bạn cùng bàn liếc mắt nhìn cô: “Đi muộn cũng có người giúp, thật là tốt số mà! Không giống với chúng tôi, bị ghi sổ đầu bài.”


Lâm Phạm nhìn sang chỗ của Hứa Châu, trộm thè lưỡi.


Đến giờ tự học buổi sáng, Lâm Phạm không đi ăn điểm tâm, mà ngồi trong lớp gặm số bánh mì còn dư, hôm qua Tần Phong mua hơi nhiều.


Căn phòng trống rỗng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Lâm Phạm ngẩng đầu liền thấy Hứa Châu bước đến, cậu ta đặt một hộp sữa trước mặt Lâm Phạm: “Sau này đừng đi muộn nữa.”


“Cám ơn.”


Lâm Phạm cảm thấy rất ngại, vội lấy bánh mì ra: “Muốn ăn không?”


“Không cần.”


Hứa Châu liếc nhìn Lâm Phạm, da cậu ta trắng nõn, đeo kính vào trông vừa lạnh lùng vừa lịch thiệp. Cậu ta không nói gì thêm, xoay người quay về chỗ của mình, lấy đề ôn tập ra.


Thành tích của Hứa Châu rất ổn định, vẫn luôn chiếm cứ vị trí đầu khối.


Lâm Phạm mở hộp sữa bò ra, vẫn còn ấm.


{Truyện được Edit & đăng độc quyền tại Yeungontinh.vn}


Tiết học buổi sáng nhanh chóng kết thúc, buổi chiều còn kỳ thi tháng, Lâm Phạm cũng quên mất chuyện của bà dì kia. Mãi đến khi rời khỏi lớp tự học buổi tối, Lâm Phạm mới chợt nhớ ra, vội vàng thu dọn tập sách, đi ra ngoài, vừa ra đến cổng đã thấy bà ta đứng trên đường, giữa dòng xe cộ ngược xuôi.


Xe chạy xuyên qua thân thể bà ta, dường như bà ta rất bối rối.


“Này?”


Lâm Phạm hô một tiếng, bà ta cũng nhìn thấy Lâm Phạm, định chạy tới.


“Lâm Phạm?”


Lâm Phạm quay đầu liền thấy Hứa Châu đạp xe ra cổng trường: “Sao còn chưa về?’


“Đang nghĩ nên về thế nào, giờ có lẽ đã không còn xe buýt nữa.” Lâm Phạm thuận miệng nói dối.


“Lên xe, tôi chở cậu.”


Lâm Phạm sững sờ, vừa định từ chối, Hứa Châu đã xuống xe, lấy khăn tay ra lau lau yên sau: “Giờ đã là mười giờ bốn mươi, chuyến xe buýt cuối cùng vừa đi khỏi.”


“Vậy thì… Cám ơn.” Lâm Phạm cười cười, lên ngồi phía sau xe đạp của Hứa Châu.


Đột nhiên không thấy bà ta nữa, đi đâu rồi? Chẳng lẽ đã bị bắt?


Lâm Phạm tưởng tượng.


Xe đạp chạy như bay trong đêm tối, vạt áo của cậu ta bị gió thổi tung… cọ vào người Lâm Phạm.


“Lúc trước cậu học ở trường trung học nào?”


“Trường huyện.”


Trong lớp, Hứa Châu vẫn luôn nghiêm túc, không hay nói. Cậu ta chăm chú đạp xe, tiếng thở trong đêm đen nghe rất rõ ràng: “Có thích ứng được không?”


“Coi như cũng được.”


Sau đó bọn họ… không nói gì thêm, gió thổi bên tai, Lâm Phạm kéo mũ áo khoác che mặt. Lần đầu tiên có nam sinh đạp xe chở cô, cô cảm thấy rất là kỳ diệu.


Hơi thở của cậu ta tan trong gió.


Rốt cuộc đến đường Trung Minh, Hứa Châu dừng xe: “Xe buýt số 7 đến đường Trung Minh đã là năm giờ rưỡi, cậu khó tránh khỏi bị muộn.”


Lâm Phạm đã nghĩ đến vấn đề này: “Có cách nào khác hay không?”


“Chạy lên thêm hai trạm nữa rồi bắt xe.”


Lâm Phạm nghĩ nghĩ: “Cảm ơn, vậy cậu về nhà an toàn nhé!”


“Nếu không thì… “Cậu ta gãi gãi tai, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lâm Phạm bằng đôi mắt đen như mực, dường như đang cố lấy dũng khí: “Sáng mai tôi đến đón cậu, năm giờ hai mươi, cậu chờ ở đây là được.”


Lâm Phạm: “Hả?”


“Tôi đi trước.” Cậu ta quay đầu xe, cưỡi xe đạp, nhanh chóng hòa vào bóng tối.


“Cảm ơn.” Lâm Phạm hô một tiếng, dường như cậu ta phất phất tay, Lâm Phạm nhịn không được nhoẻn miệng cười.


Tâm trạng vui vẻ.


Vừa mới vào khu cư xá liền đối diện với một khuôn mặt sưng phù, Lâm Phạm phát hoảng.


“Vừa nãy dì đi đâu vậy?”


Bà ta không đáp, ánh mắt có hơi đờ đẫn.


Lâm Phạm: “Giờ tôi đưa dì về nhà, hôm nay tôi tan học hơi trễ. Buổi trưa tôi quên mất, thật xin lỗi.”


Bà ta không nói lời nào, cúi đầu, đi vào cư xá.


{Truyện được Edit & đăng độc quyền tại Yeungontinh.vn}


Phát hiện tâm trạng bà ta có gì đó không ổn, Lâm Phạm đuổi theo: “Vừa nãy dì đến trường học làm gì?”


“Tôi chết rồi.” Bà ta dừng bước, quay đầu nhìn Lâm Phạm: “Tôi chết rồi, giờ tôi là quỷ.”


“Dì chết như thế nào?”


“Tôi không biết.” Bà ta lắc đầu, khuôn mặt trắng bệch: “Tôi nhìn thấy thi thể của tôi.”


Điện thoại Lâm Phạm reo vang, lục tìm điện thoại trong túi sách, là cuộc gọi của Tần Phong.


Anh ta gọi đến làm gì?


Lâm Phạm bắt máy: “Này?”


“Ngày 3 tháng 4, trên xe buýt số 7, cô đã phát sinh tranh chấp với một người phụ nữ trung niên, có còn nhớ không?”


Lâm Phạm nhìn khuôn mặt trắng nhợt, sưng phù trước mặt, mím môi: “Bà ta chết thật à?”


“Đúng vậy, cô là một trong những người hiềm nghi, địa chỉ cô ở đâu? Tôi phái người đi đón cô.”


“Để tôi bắt xe qua.” Lâm Phạm thở dài. “Tôi không phải hung thủ.”


“Chúng tôi nhìn chứng cứ.”


Anh ta cúp điện thoại.


Lâm Phạm nhìn người trước mặt, cảm thấy rất buồn cười.


“Rõ ràng là dì ức hiếp tôi, giờ tôi lại trở thành kẻ hiềm nghi, cái thế đạo gì thế này. Dì ở đây đợi tôi, tôi đến cục cảnh sát tiếp nhận điều tra.”





Chương 8:


Tổ chuyên án giăng kín sương mù, đây vụ án mạng thứ ba có liên quan đến Diethyl ether, Tần Phong ngậm thuốc lá, tựa người trên ghế lật xem ảnh chụp trong tay.


“Ngày 12 tháng 03, phát hiện thi thể một người đàn ông ở bãi rác đường Trường Ninh, trong miệng, mũi người chết còn lưu lại Diethyl ether.”


“Ngày 06 tháng 10, phát hiện thi thể một bé trai ở nhà ga phía đông, miệng và mũi cũng có Diethyl ether, khoang miệng có vết thương.”


“Ngày 04 tháng 04, phát hiện thi thể một phụ nữ, sau khi xét nghiệm tử thi, xác định thời gian tử phong là vào tối ngày 03 tháng 04. Người chết bị Diethyl ether làm hôn mê, sau đó bị ném xuống nước, chết đuối. Hung thủ của ba vụ án đều có sử dụng bao tay lúc gây án, có năng lực phản trinh sát. Đầu mối quan trọng chính là Diethyl ether, Diethyl ether thuộc loại chế phẩm bị quản chế, người có thể tiếp xúc với nó cũng không nhiều lắm, phải làm thế nào để tra ra nguồn gốc đây?”


“Phạm vi quá lớn, từ sau vụ án thứ hai vẫn đang tiến hành thẩm tra loại trừ, chẳng khác nào mò kim đáy biển. Huống chi, điều chế Diethyl ether cũng không phải việc khó.” Tiểu Vương nói: “Trên mạng cái gì cũng có dạy, thủ đoạn gây án ngày 12 tháng 03 có dấu vết mô phỏng rất rõ ràng, cũng không thể loại trừ khả năng này.”


“Acid sulfuric đậm đặc không phải muốn mua là mua được, nên điều tra theo hướng này.”


“Vậy đành phải kết hợp điều tra rồi.”


{Truyện được Edit & đăng độc quyền tại Yeungontinh.vn}


Trưa ngày hôm qua, nhân viên vệ sinh ở sông Tây Lưu phát hiện một cái áo khoác nổi lềnh bềnh trên mặt nước, vớt thứ đó lên, công nhân vệ sinh kia bị dọa ngã ngồi ra đất, đó là một thi thể.


Người chết là Vương Mai, năm mươi bảy tuổi. Tối ngày 03 tháng 04, sau khi ăn cơm ở nhà con gái, khoảng chín giờ bà ta về nhà, đi ngang qua sông Tây Lưu thì bị hại.


“Sáng ngày mai, Tiểu Vương cùng Từ Văn đi điều tra nguồn gốc của số Diethyl ether kia, tan họp, tan ca thôi!”


Tần Phong ra khỏi văn phòng tổ chuyên án, Lưu Quyên nói: “Cô gái kia đợi anh ở văn phòng, tôi phải đi rồi. Ngày nào cũng tăng ca, sớm muộn gì cũng mệt chết.”


Tần Phong cầm cặp văn kiện: “Được, cô đi đi.”


“Anh cũng đừng có cố quá, sức khỏe quan trọng hơn.”


Tần Phong tiến vào văn phòng, Lâm Phạm đang dựa trên ghế ngủ gà ngủ gật, đầu gục lên gục xuống.


Tần Phong rót hai ly nước, bước tới, kéo ghế ra, cái ghế ma sát với mặt đất phát ra tiếng động.


Lâm Phạm lập tức mở mắt, nhìn thấy người ngồi đối diện, cô vội vàng ngồi thẳng dậy.


“Biết tôi gọi cô đến để làm gì không?”


“Bà dì đánh tôi vào ngày 03 tháng 04 chết rồi.”


Tần Phong đặt cái ly xuống: “Tối ngày 03 tháng 04, cô ở đâu?”


“Tôi ở nhà, tôi đã thấy linh hồn của bà ta rồi, bà ta đang ở chỗ tôi.”


Tần Phong không nói gì, nhìn cô, ngón tay gõ nhịp lên tập hồ sơ: “Hung thủ là ai?”


“Không biết!” Lâm Phạm lắc đầu, nhíu mày: “Bà ta không biết gì cả, ngay cả việc bản thân đã chết bà ta cũng không biết, chạy đến chỗ tôi khóc cả đêm. Sáng hôm nay đọc tin tức, tôi suy đoán đó là bà ta.”


“Không phải cô giết?”


“Lâm Phạm lắc đầu: “Hôm đó tôi về nhà liền đi ngủ, nào có tinh lực.”


“Bà ta làm nhục cô, hơn nữa còn đánh cô, theo như video thì là bà ta cố tình gây sự, cô không oán hận bà ta à?”


“Người làm nhục tôi, đánh tôi, khi dễ tôi có rất nhiều, tôi hận hết được à?” Lâm Phạm cười cười, lắc đầu: “Tôi không có giết người, cũng sẽ không giết người, quả thực không phải tôi.”


Ánh mắt Tần Phong sa sầm: “Rất nhiều người khi dễ cô?”


Lâm Phạm không biết tại sao mình bị cô lập, cô không làm gì sai cả, thế nhưng từ nhỏ đến lớn cô đều bị xem như quái vật. Có một lần nghiêm trọng nhất, đó là vào năm lớp 8, sách của cô bị ném vào hố phân. Cô đánh bọn họ, bà nội phải lên thị trấn đón cô về.


Trên đường núi quanh co tẻ nhạt, chỉ có cô cùng bà nội, bà nói dùng bạo chế bạo, con sẽ trở thành người mà mình ghét nhất.


Bà nội phải bồi thường rất nhiều tiền, cô mới có thể đi học lại.


Đời người vốn gặp nhiều bất công, không có quá nhiều công bằng, cô không thể làm người khác thay đổi được.


“Nếu như các người vẫn không tìm thấy hung thủ, chẳng phải bà ta sẽ ở mãi chỗ tôi?”


Tần Phong nhìn cô một cái: “Đêm đó trừ cô ra, trên xe có người nào khả nghi không?”


“Tôi không biết, tôi không để ý.”


“Cô ở chỗ nào?”


Lâm Phạm nói ra địa chỉ nhà, Tần Phong ghi lại địa chỉ cùng số điện thoại.


“Đêm đó bà ta cùng cô phát sinh xung đột, bị hoài nghi là hợp lý.”


“Tôi biết.”


Tần Phong đưa biên bản qua: “Ký tên.”


Lâm Phạm nhìn chữ của anh ta, chữ viết rất đẹp, mạnh mẽ có lực, ở phía dưới anh ta đã ký sẵn.


“Tôi có thể về nhà được chưa?”


“Còn có một việc.” Tần Phong lấy từ trong ngăn kéo ra một cái túi vật chứng, đưa cho Lâm Phạm: “Bột phấn màu đen đã bị cháy quá nghiêm trọng, không tra được cụ thể, tuy nhiên, có người nhận ra lá bùa kia, đúng như cô nói, nó là bùa trấn quỷ, chữ bên trên được viết bằng máu người.”


Lâm Phạm ngẩng đầu: “Máu người?”


“Cô đã từng nhìn thấy loại bùa này ở đâu? Lúc nào?”


“Quê của tôi, tuy nhiên người vẽ bùa chính là bà nội tôi, đã qua đời. Bà nội tôi nói những thứ kia… đều là mê tín, tôi cũng không quá để tâm.”


Tần Phong suy tư chốc lát, thu dọn đồ đạc rồi đứng lên: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”


Tiết kiệm được tiền xe, Lâm Phạm thầm nghĩ, mỉm cười: “Cảm ơn.”


Lâm Phạm đứng đợi ở cổng khoảng 5 phút, xe Jeep chạy đến, cô vòng qua tay lái phụ, lên xe.


“Nhà của cô nằm ở đâu?”


“Đường Trung Minh.”


Anh ta mặc áo jacket màu đen, để hở nút, phía trong là áo len màu xám nhạt, đường cong cơ thể rắn rỏi.


Lâm Phạm thu hồi ánh mắt.


“Hiện tại cô sống bằng cái gì?” Tần Phong đột nhiên lên tiếng, giọng trầm khàn.


“Trước kia có bán một miếng ngọc, tiết kiệm một chút có thể chi tiêu đến khi học xong cấp 3.”


“Vậy phí học đại học thì sao?”


“Đi vay.”


Cô mới mười tám mà đã trở thành cô nhi.


Một tiếng sau, xe đến đường Trung Minh, xe không vào được khu cư xá, anh ta dừng lại quan sát kỹ kiến trúc khu cư xá: “Sao cô lại tìm nhà ở đây?”


“Giá thuê rẻ.”


“Hai năm trước, khu cư xá này từng xảy ra hỏa hoạn, sau đó, người ở đây lần lượt rời đi hoặc qua đời, nửa năm trước, cư xá bị phá bỏ và di dời đi nơi khác. Nhà đầu tư dẫn người đến, một ngày có hai người phát điên, một người chết, nổi danh là tòa nhà ma ở xung đây.” Tần Phong liếc nhìn Lâm Phạm bằng ánh mắt đầy hàm ý: “Chỗ nhà đầu tư không dám đụng mà cô cũng tìm được.”


Lâm Phạm vừa nhấc chân lên liền thả xuống, da gà nổi hết cả người.


“Không phải chứ?”


“Cô là lần đầu đến Giang Thành? Trước kia chưa từng tới?”


“Ừm.”


Tần Phong bước lên xe: “Đi nha.”


Lâm Phạm không có điều kiện giết người, chỗ này cách sông Tây Lưu khá xa. Hơn nữa, cô cũng không có động cơ giết người.


Bước vào hành lang, Lâm Phạm cùng bà dì mặt trắng đụng một cái “dạt dào tình cảm”, khiến cô thiếu chút tắt thở.


“Dì làm gì vậy?”


“Tên kia là ai? Thật đáng sợ.”


Lâm Phạm quay đầu lại: “Dì nói Tần Phong à? Là một cảnh sát.”


“Lệ khí rất nặng.” Nói xong, bà ta sợ run cả người, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.


Lâm Phạm: “…”


Ai có lệ khí nặng bằng bà hả?


Lâm Phạm lên lầu, bà ta bay vút qua: “Cô đi làm gì vậy?”


“Cảnh sát nói tôi hại chết dì, muốn tôi đến lấy khẩu cung.”


“Không phải cô.”


Đến lầu năm, Lâm Phạm giật mình, vội quay đầu lại: “Hung thủ là ai?”


Bà ta cũng bị dọa sợ: “Không biết, nhưng không phải cô.”


Lâm Phạm nhìn chằm chằm vào bà ta vài giây, rồi lấy chìa khóa ra mở cửa, đi vào, thả người ngồi xuống ghế sofa, nhìn lên trần nhà.


“Sao cô không để ý gì hết vậy, cô xem quần áo, cặp sách của cô ném loạn cả lên. Có phải cô còn ghi hận tôi không? Ai da, hỏi cô sao không nói?


Lâm Phạm cụp mi: “Dì tranh thủ thời gian nghĩ xem là ai giết dì, tìm không thấy hung thủ, tôi cũng sống không yên.”


Tần Phong nói đây là tòa nhà ma, vậy Âu Dương Ngọc rốt cuộc là thứ gì?


{Truyện được Edit & đăng độc quyền tại Yeungontinh.vn}


Sáng hôm sau, Lâm Phạm như thường lệ đeo cặp lao ra cửa, sau đó cô đụng phải Hứa Châu, Hứa Châu lắc xem đồng hồ điện tử: “Đi mau, sắp muộn rồi.”


Lâm Phạm cũng không có thời gian để mà ngượng ngùng, lên xe, phóng như điên đến trường, ngay trước khi chuông vào học vang lên, bọn họ đã kịp đến sân tập hợp.


Lâm Phạm buồn ngủ không chịu được, cố gắng chống mí mắt lên chạy bộ, cũng may không bao lâu nữa là kết thúc rồi.


Đêm qua, suy nghĩ quá lâu, cho nên bây giờ Lâm Phạm cực kỳ buồn ngủ, mới sáng mà tinh thần đã mơ mơ màng màng, đờ đẫn xem đề ôn tập, tan học, đến căn tin, rồi ăn cơm.


Ăn không cảm giác được một chút mùi vị nào, lúc đứng dậy, cô đụng phải một người, chén canh đổ lên người đối phương, Lâm Phạm vội xin lỗi: “Thật xin lỗi.”


Giọng nữ chói tai vang vọng khắp căn tin, Lâm Phạm bị dọa choáng váng: “Cô bị sao vậy?”


Sau lưng, một nam sinh xông đến như một cơn gió, đẩy Lâm Phạm ra, khiến cô ngã vào bàn cơm, phải vịn một cái ghế mới có thể đứng vững được.


“Em bị sao vậy?” Nam sinh ôm nữ sinh vào lòng, sau đó quay sang mắng Lâm Phạm: “Cô có mắt không hả?”


“Thật sự xin lỗi.”


“Chớ có nói nhảm, cô ấy mà bị gì, thì cô chờ đó cho tôi.”


Nói xong, ôm lấy cô gái đang khóc sướt mướt rời đi, Lâm Phạm đúng thực là xúi quẩy, ngay lúc đó, cùi chỏ lại bất cẩn đụng vào cơm thừa, bị bẩn một mảnh. Cô bưng khay thức ăn đi đến khu vực thu hồi, dường như nghe thấy tiếng xì xào bàn tán phía sau.


“Đồ nhà quê kia tiêu rồi.”


Lâm Phạm quay đầu nhìn lại, hình như có bạn cùng bàn của mình trong đó.


Cùi chỏ vừa đau vừa rát, dưới vòi nước, cô rửa sạch vết bẩn trên tay áo, không tìm được giấy, đành chịu ướt đi vào lớp.


Thật ra cô có thể đánh lại, nhưng đánh lại thì thay đổi được gì?


Có thể không được đi học nữa, Lâm Phạm muốn yên ổn sống qua mấy tháng này.


Tiếng bước chân tiến đến gần, Lâm Phạm ngẩng đầu, thấy một cái bao giấy được đưa tới.


“Cảm ơn.”


“Đừng để ý bọn họ, trở về lớp đi.”


Dưới ánh mặt trời, ánh mắt cậu ta rất dịu dàng, mang theo tình cảm ấm áp.


Đột nhiên, mắt Lâm Phạm đỏ lên: “Ừm.”


Dường như Hứa Châu muốn vỗ vai Lâm Phạm, thế nhưng lại không đưa tay ra, mà buông xuống bên cạnh, chạm vào ống quần: “Kỳ thi Đại Học là một lằn ranh, nó sẽ sàng lọc đám người kia. Và cuộc đời của cậu sẽ có một khởi đầu mới.”


Lâm Phạm gật đầu.


Xa xa có người nhìn về phía này, Hứa Châu nhẹ giọng nói: “Tôi đi trước.”


Nữ sinh bị Lâm Phạm làm đổ canh lên người học cùng lớp với cô, còn nam sinh kia thì học lớp bên cạnh, bọn họ là một cặp.


Buổi chiều, nữ sinh kia không lên lớp, Lâm Phạm nhìn chỗ ngồi bỏ trống, trong lòng cảm thấy bất an.


Sáng ngày hôm sau, thầy giáo gọi cô đến văn phòng, quan sát Lâm Phạm trong chốc lát: “Hôm qua em xảy ra xung đột với bạn học Đổng Mạc đúng không?”


“Không có xung đột, chỉ là không cẩn thận va phải, bạn ấy không sao chứ ạ?”


“Bị phỏng, người đang ở bệnh viện, mẹ em ấy vừa đến.”


Lâm Phạm rất bất ngờ: “Có nghiêm trọng lắm không?”


“Mẹ em ấy yêu cầu bồi thường tiền thuốc men cùng phí tổn thất tinh thần.”


Lâm Phạm bấm vào lòng bàn tay: “Bao nhiêu tiền?”


“Đây là giấy tờ.”


Lâm Phạm cầm lên, đọc sơ một lượt, độ khoảng một ngàn rưỡi tệ.


Không phải nhiều, thế nhưng đã vượt quá khả năng của cô.


{Truyện được Edit & đăng độc quyền tại Yeungontinh.vn}


“Hiện tại.” Lâm Phạm nắm chặt tay, nhìn về phía chủ nhiệm lớp: “Trong tay em không có nhiều tiền như vậy.”


“Vậy thì để bố của em đến trường một chuyến đi.”


“Ông ấy đã qua đời.” Lâm Phạm nói: “Thầy à, thầy có thể thương lượng với phụ huynh của bạn ấy được không, em sẽ bồi thường tiền, nhưng có thể chờ một thời gian ngắn nữa được không? Hiện tại trong tay em chỉ còn mấy trăm tệ tiền sinh hoạt.”


“Mẹ của em đâu?”


Lâm Phạm có chút ngượng ngùng: “Cũng đã qua đời.”


“Nhà của em không còn ai sao?”


“… Không còn.”


Thầy giáo cũng khó xử, phụ huynh của Đổng Mạc không dễ chọc, nhưng Lâm Phạm cũng thật đáng thương.


“Không gom được hơn một ngàn sao?”


Lâm Phạm cảm giác được cái gì gọi là tuyệt vọng, cô thật sự không có tiền.


Thời gian trôi qua trong im lặng, thầy giáo nói: “Em quay về đi.”








 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom