• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi (3 Viewers)

  • Chương 9+10

Chương 9:


Rời khỏi văn phòng, Lâm Phạm có hơi hốt hoảng, cô nhìn bầu trời phía xa xa, chợt nhớ lại năm lớp tám, tuy nhiên, giờ đã không còn bà nội bên cạnh cô nữa rồi.


Đứng hồi lâu, Lâm Phạm vẫn không nghĩ ra biện pháp.


Quay về lớp, đã có kết quả thi, bạn cùng bàn đang trò chuyện với cô gái bên cạnh, nhìn thấy Lâm Phạm đến thì cười một cách quái gở.


“Không phải nói thành tích rất tốt à? Xem ra chỉ là học sinh giỏi của trường cấp thấp.”


“Nông thôn thì có thể cao được bao nhiêu?”


Bọn họ cười vang, vô cùng chói tai.


Bài thi của Lâm Phạm rất tệ, nhìn những câu bị sai trên bài thi, cô có cảm giác toàn bộ thế giới đều đang nhìn chòng chọc vào mình.


Chiều hôm đó, Đổng Mạc không đến lớp.


Lâm Phạm một mực vùi đầu vào sách giáo khoa, cô không cách nào chấp nhận được sự thật là thành tích của mình kém, từ cấp hai cho đến cấp ba, cô vẫn luôn nằm trong top đầu.


Học tập là sở trường duy nhất của cô, cô không có gì cả, chỉ có nắm vững thành tích.


“Thầy gọi cậu lên làm gì?”


Lâm Phạm ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Châu ngồi đối diện, trong phòng học đã không còn ai.


{Truyện được Edit & đăng độc quyền tại Yeungontinh.vn}


“Đổng Mạc bị phỏng rất nghiêm trọng.” Lâm Phạm cười cười, cô thật sự không muốn kể mấy chuyện… khó xử này cho người khác nghe: “Mình không sao.”


Hứa Châu đặt túi bánh bao nhân thịt lên bàn Lâm Phạm: “Bố mình có mở phòng khám, nếu như cần chạy chữa, mình có thể hỗ trợ.”


Lâm Phạm nhìn mặt cậu ta, khựng lại vài giây, rồi nói: “Được không?”


“Có thể bồi thường tiền nhưng phải hợp lý. Có nghiêm trọng hay không không phải do cậu ấy nói mà phải do bác sĩ nói.”


Lâm Phạm liếm liếm khóe môi, cảm giác tìm thấy được đường ra rồi: “Mình đi nói với thầy?”


“Để mình nói với thầy, đến phòng khám của bố mình, mình không thu tiền của cậu.”


Lâm Phạm thiếu điều muốn quỳ xuống cảm ơn cậu ấy, cô quen Hứa Châu không bao lâu, nhưng cậu ấy đã giúp cô rất nhiều. Lần thứ nhất là trên xe buýt, lúc cô bị mọi người cười nhạo, chính cậu ấy đã kéo cô dậy.


“Mình vẫn phải đưa tiền thuốc, cám ơn.”


“Mình đi nói với chủ nhiệm lớp, thi điểm kém một lần cũng không có vấn đề gì, đừng có để trong lòng.”


“Mình biết rồi, cám ơn.”


Hứa Châu đứng lên, nhìn Lâm Phạm, đột nhiên nhoẻn miệng cười. Cậu ấy mặc áo len, bên ngoài khoác một cái áo đơn giản, rất điển trai: “Cố lên!”


Lâm Phạm cảm giác mũi có hơi chua xót, cô đứng lên, Hứa Châu chỉ chỉ túi bánh trên bàn: “Nhớ ăn đó, tối còn phải lên lớp.”


Không biết Hứa Châu đã nói gì với thầy giáo, chuyện cứ như thế lắng xuống, sáng hôm sau, Đổng Mạc đã đi học, cũng không đòi Lâm Phạm bồi thường nữa.


Đến trưa, Lâm Phạm muốn mời Hứa Châu ăn cơm, Hứa Châu nhanh chóng hoàn tất đề ôn tập cuối cùng, buông bút, đứng lên: “Ở căn tin hả?”


“Bên ngoài, cậu muốn ăn gì? Mình mời.”


Hứa Châu ngước đôi mắt xinh đẹp: “Ừm… Bún gạo?”


“Mời cậu ăn lẩu.”


Hứa Châu chần chờ vài giây, rồi nói: “Gần trường có một tiệm bún thập cẩm cay, cũng không khác lẩu cho lắm.”


Chủ yếu là tiện.


Cùng Hứa Châu đi ra khỏi trường, Lâm Phạm hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao cậu ấy lại tốt lên rồi?”


Hứa Châu giật giật khóe miệng: “Muốn làm khó dễ cậu thôi, súp trong căn tin có thể làm phỏng được à? Nhảy vào tắm cũng không bị gì đâu.”


Hiếm khi Lâm Phạm thấy Hứa Châu nói nhiều như vậy, có hơi bất ngờ: “Hôm qua cậu ấy không có đi học?”


Hứa Châu thọc một tay vào túi quần: “Mỗi năm học chỉ có một hạng nhất và một hạng hai. Hôm qua vì sao cậu ta không đi học? Nếu không có gì mờ ám, chắc cậu ta vẫn còn tiếp tục dọa dẫm.”


“Không thể nào?”


“Hôm qua mình gọi điện cho cậu ta, nói rằng bố mình đã thấy ca bệnh của cậu ta ở bệnh viện trung ương, sau đó cậu ta phát hoảng.”


“Bố cậu thật sự thấy?”


Hứa Châu dừng bước, chăm chú nhìn Lâm Phạm một lúc lâu: “Sao cậu ngây thơ vậy? Dọa cậu ta thôi!”


Lâm Phạm líu lưỡi.


Hứa Châu có bệnh thích sạch sẽ, ăn một bữa cơm cũng không được tự nhiên, vừa vào cửa, cậu ấy bắt đầu lau bàn, rồi lau chén đũa. Bún thập cẩm cay được bưng lên, cậu ấy hăn được hai phần thì buông đũa.


“Hay là mình mời cậu ăn cái khác?”


“Mình ăn no rồi.”


Hứa Châu đứng dậy, xin ông chủ nước, ông chủ đưa nước đến, cậu ấy chỉ dùng hai ngón tay cầm lấy nắp bình.


Lại tiếp tục một chuỗi thời gian buồn chán hết lau bình rồi đến lau nắp bình.


Nhìn thấy thôi đã mệt rồi.


Lâm Phạm nhanh chóng ăn xong, đặt đũa xuống: “Mình ăn xong rồi, về nhà nhé!”


Hứa Châu cứ như là trốn khỏi quán ăn vậy đó, hai người một trước một sau, còn chưa đi được 10 mét.


Hứa Châu đột nhiên dừng bước, nhanh chóng ngăn trước mặt Lâm Phạm, nâng gọng kính lên: “Các cậu muốn làm gì?”


Lâm Phạm ngẩng đầu, thấy có sáu nam sinh đang chặn đường, cô biết người cầm đầu, chính là bạn trai của Đổng Mạc, người mà hôm đó đã đẩy cô ở căn tin.


“Chỗ này là cổng trường.” Hứa Châu che chở Lâm Phạm, lui về sau, quay đầu liếc nhìn cô.


Ý bảo cô mau chạy đi.


Cao Uy đẩy Hứa Châu ra, Hứa Châu ngã trên mặt đất, kính bị văng ra, cậu ấy vội sờ soạng tìm. Cao Uy dẫm nát mắt kính, duỗi một ngón tay ra: “Cút, hôm nay tao không tìm mày, đừng có lo chuyện bao đồng.”


Hứa Châu khựng lại vài giây, đứng dậy vung một quyền đánh về phía Cao Uy, vóc người Cao Uy cao lớn, giơ chân đạp một phát, Hứa Châu một lần nữa ngã sấp xuống. Lâm Phạm ngẩn người, xoay người chạy về phía mấy chai bia được chủ quán chất đống trước cửa.


“Lâm Phạm?”


Lâm Phạm dùng hết sức ném chai bia vào đầu Cao Uy, chai bia chưa vỡ, nhưng đầu cậu ta đã chảy máu.


Cao Uy bị chọc giận, vung tay tát một cái, Lâm Phạm nghiêng người tránh đi, dùng toàn lực đá vào đầu gối Cao Uy, Cao Uy sụm xuống, Lâm Phạm lưu loát nện một đấm vào mặt Cao Uy. Tiếng kêu thảm thiết vang xa, Lâm Phạm ném chai bia đi, kéo Hứa Châu còn đang ngồi trên đất dậy, chạy về phía trường học.


“Đuổi theo! Tụi bây đều là đồ đần! Bỏ tiền ra mướn tụi bây tới làm gì hả?


“Đứng lại! Không được chạy!”


Kẻ đần mới đứng lại, chân Lâm Phạm như bôi mỡ, chạy như điên, Hứa Châu bị kéo lảo đảo.


Một chiếc xe Jeep màu đen phóng qua, chợt, nó thắng gấp, người trong xe rống lên một tiếng: “Lâm Phạm?”


Lâm Phạm nhanh chóng đứng lại, Hứa Châu khom người thở hồng hộc, Lâm Phạm quay đầu liền thấy Tần Phong đẩy cửa bước xuống xe, rút gậy cảnh sát ra, bước nhanh tới: “Đang làm gì?”


Lâm Phạm lanh tay lẹ mắt lôi Hứa Châu trốn sau lưng Tần Phong.


“Bọn họ đánh người!”


“Mày đừng có lắm chuyện, coi chừng tụi tao đánh luôn cả mày!” Mấy tên côn đồ hung dữ quát: “Biết con nhóc này đã làm gì không hả?”


Tần Phong lấy còng tay ra: “Muốn vào khám chơi mấy ngày?”


{Truyện được Edit & đăng độc quyền tại Yeungontinh.vn}


Năm tên vừa mới hùng hổ thoáng cái đờ ra, liếc mắt nhìn nhau, vội ôm đầu ngồi xổm xuống, động tác rất thành thạo: “Đều là hiểu lầm, là Cao Uy cho chúng tôi tiền, chỉ là đến tìm cô bé này nói chuyện thôi, không có động thủ.”


“Hiểu lầm cái khỉ gì.” Tần Phong ném gậy cảnh sát vào xe, ánh mắt rơi vào người đang nằm trên mặt đất phía sau bọn họ, trên đất còn có máu: “Ai đánh tên kia?”


Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Lâm Phạm, Lâm Phạm đã hít thở đều trở lại: “Tôi phòng vệ chính đáng.”


Nói đến bốn chữ đằng sau thì hạ giọng rất thấp.


Tần Phong nuốt những lời muốn nói vào, lấy điện thoại di động ra gọi 120: “Trường cấp 3 Giang Thành có người bị thương, đúng, ở cổng.”


Cúp điện thoại, ánh mắt chạm phải ánh mắt của nam sinh đứng bên cạnh Lâm Phạm, nam sinh kia vội dời mắt, cúi đầu.


Chưa đến năm phút, đồn công an gần đây đã cho người đến giải mấy tên côn đồ lên xe cảnh sát, Cao Uy cũng được xe cứu thương đưa đến bệnh viện, Tần Phong dặn dò người của đồn công an vài câu, sau đó mới đi đến, dụi tắt điếu thuốc trên tay.


“Lâm Phạm.”


Hứa Châu vô thức kéo tay Lâm Phạm, Lâm Phạm quay đầu: “Không sao đâu, hay là cậu về lớp trước đi.”


Cô cảm thấy Tần Phong có việc gì đó, bằng không sẽ không đến tìm cô.


“Cậu chỉ là phòng vệ chính đáng, cậu không sai.” Hứa Châu cắn răng, trừng Tần Phong: “Anh ta là ai?”


“Cảnh sát.”


Tần Phong giơ đồng hồ lên: “Làm phiền cô năm phút.”


Người của đồn công an lái xe rời đi, Hứa Châu nhìn Lâm Phạm trong chốc lát, sau đó mới xoay người chạy vào trường.


“Cảnh sát Tần, anh có chuyện gì?”


Tần Phong thu hồi tầm mắt đang dõi theo Hứa Châu: “Cảnh sát cái gì? Tôi tên Tần Phong, đó là bạn trai cô à?”


Mặt Lâm Phạm thoáng cái đỏ bừng, cô vội khoát tay: “Không phải, bạn học.”


“Bạn học bình thường thì xấu hổ cái gì?” Tần Phong mở cửa xe, lấy túi vật chứng ra: “Cô nhìn xem thứ này có giống với bột phấn màu đen kia không? Mùi vị.”


Gió thật to, thổi tóc Lâm Phạm dán vào mặt cô.


Lâm Phạm qua quýt xoa một bên mặt, cũng không đoán được có đỏ hay không, không dám quay sang nhìn vào kính thủy tinh trên xe.


Mở túi bột phấn ra, gió thổi bột phấn bay lên, mùi tanh xộc thẳng vào mũi, cô vội đậy lại.


Chạy vòng sang bên kia, mở cửa xe, chui vào, Tần Phong liếc nhìn về phía cổng trường, thấy tên nhóc kia vẫn còn nhìn chằm chằm sang bên này.


Lên xe, quay cửa xe lên.


“Cùng một loại?”


Lâm Phạm gật đầu, trả cái túi lại, xoa xoa mũi: “Cùng là mùi xác thối.”


Tần Phong mở cái túi ra ngửi ngửi, không đoán được, tuy nhiên, đây quả thật là thi thể.


“Cô từng ngửi qua mùi xác thối?”


Lâm Phạm nghẹn họng: “Tôi từng ngửi qua mấy thứ hư thối.” Trên tay Lâm Phạm còn sót lại một ít, vân vê đầu ngón tay, quan sát: “Đây rốt cuộc là cái gì?”


“Chính là thi thể, có điều sau khi hư thối thì bị hỏa thiêu.”


Lâm Phạm khựng lại, lập tức giũ bỏ bột phấn trên tay, phủi mạnh khắp người.


Tần Phong nhướng mày, tâm trạng vui sướng.


“Không đúng.” Lâm Phạm quay đầu nhìn Tần Phong: “Tro cốt không có mùi như vậy.”


“Thi thể ẩm ướt trăm năm, đã lên men lâu rồi.” Tần Phong đặt cái túi lại: “Phát hiện một ngôi mộ cổ đời Minh ở Giang Thành, thi thể trăm năm không rữa, trên đường vận chuyển đến trung tâm nghiên cứu thì đột nhiên tự cháy, đây là thứ còn lưu lại hiện trường: “Không phải thi thể mới.”


{Truyện được Edit & đăng độc quyền tại Yeungontinh.vn}


Lâm Phạm rùng mình một cái, buồn nôn quá thể, cô nổi da gà khắp người, liền xoay người mở cửa xe: “Vậy tôi đi trước.”


“Chuyện đánh nhau vừa nãy còn chưa xử lý, đã có chuyện gì?”


Lâm Phạm khựng lại, mím môi, quay đầu nhìn Tần Phong: “Tôi nói tôi vô tội, anh tin không?”


“Đánh người ta đổ máu đầu mà vô tội hả?”


Lâm Phạm thuật lại mọi việc: “Chính là như vậy.”


“Vừa nãy, bạn học đi cùng cô tên gì?”


“Ai?” Lâm Phạm không nghĩ anh ta đột nhiên chuyển chủ đề, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng: “Anh muốn nói đến Hứa Châu?”


“Hứa Châu?”


“Đúng vậy, cậu ấy tên Hứa Châu.”


“Xuống xe đi.”


Điện thoại của Tần Phong vang lên, Lâm Phạm đẩy cửa xe ra, quay đầu lại: “Không bắt tôi bồi thường tiền đấy chứ?”


Tần Phong cao giọng: “Tôi sẽ xử lý.”


Lâm Phạm mỉm cười, hai mắt cong cong: “Cảm ơn chú Tần.”


Tần Phong khựng lại một thoáng, thiếu chút nữa đã nhấc chân đạp Lâm Phạm xuống xe.











Chương 10:


“Vụ thi thể nữ ở sông Tây Lưu có tiến triển gì không?” Người gọi chính là pháp y Lưu, anh ta nói: “Phần đùi thi thể có vết trầy, dưới nách có dấu tay. Vết tích tương tự với người chết ngày 12 tháng 4, nạn nhân bị hôn mê, sau đó bị kéo đi, và đẩy xuống sông.”


“Đã tìm được hiện trường vụ án, có vết kéo lê, phù hợp với tình huống mà anh nói.”


Ngoại trừ vụ án thứ hai không có vết kéo làm trầy da, vụ thứ nhất cùng vụ thứ ba đều có mức độ trầy da tương đương.


Hiện trường vụ án là đường Tây Cung ở gần sông Tây Lưu, đã tìm thấy xe điện của người chết ở ven đường. Đáng tiếc đoạn đường này không có giám sát.


Tần Phong quay trở về, mở cuộc họp sắp xếp lại chứng cứ: “Có thể điều tra song song, tiểu Vương, đã tra ra nguồn gốc của Diethyl ether chưa?”


“Những đơn vị có thể tiếp xúc với Diethyl ether tại Giang Thành, cùng với tên của những người có thể tiếp xúc đều ở trong này.”


Máy tính được đẩy đến, Tần Phong thấy có hơi 10 ngàn đối tượng, liền day day ấn đường.


{Truyện được Edit & đăng độc quyền tại Yeungontinh.vn}


“Căn cứ theo vết kéo làm trầy da, sức lực của hung thủ không lớn, gầy yếu hoặc là tuổi không lớn lắm.” Không hiểu sao Tần Phong lại nhớ đến thằng nhóc mà mình đã gặp ở trường học, mặt anh sa sầm: “Vụ án thứ hai, hung thủ lựa chọn cắt cổ, động mạch bị cắt đứt khiến máu văng tung tóe, trong lúc bối rối hắn đã lấy quần áo chặn miệng vết thương, hung thủ không hiểu rõ lắm về cấu tạo cơ thể.” Tần Phong cầm lấy bức ảnh chụp người chết: “Bằng không sao lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy.”


“Vậy thì phạm vi thu nhỏ rất nhiều, có thể trực tiếp loại trừ bác sĩ.”


“Hung thủ hơn mười sáu tuổi, có năng lực phản trinh sát, có thể tiếp xúc với Diethyl ether, có phương tiện giao thông, nhưng không phải ôtô.” Tần Phong đứng lên: “Hiện trường vụ án không có camera, khu vực gần đó hẳn sẽ có, tra đi.”


“Vì sao lại giới hạn ở tuổi mười sáu?”


Chuông điện thoại cá nhân reo vang, tiểu Vương bắt máy, lập tức đưa điện thoại cho Tần Phong: “Điện thoại của anh.” Dùng khẩu hình nói: “Cục trưởng.”


Tần Phong nghe máy.


“Đến phòng làm việc của tôi, tỉnh Z có bản án khó giải quyết, người của tỉnh Z muốn gặp mặt cậu.”


“Tôi biết rồi.”


Sau khi cúp điện thoại, Tần Phong nói: “Động cơ của hung thủ, mấy vụ án này có điểm giống nhau chính là người bị hại đều là những kẻ vô đạo đức, ngoại trừ nạn nhân thứ nhất là Trần Dũng, những người còn lại đều có thói thư tật xấu, nhưng không vi phạm pháp luật. Ngày 12 tháng 4, nạn nhân Trần Dũng, 32 tuổi, du côn. Một ngày trước khi xảy ra án mạng, hắn đã đập phá một quán đồ nướng, đánh bị thương chủ quán. Ngày 6 tháng 10, người bị hại là một cậu bé tên Đổng Tư Triết, 10 tuổi, một tuần trước khi xảy ra án mạng, thằng nhóc kia đã xô một cô bé từ trạm xe buýt xuống lề đường, hại cô bé kia thiếu chút nữa mất mạng, có người quay được video đăng lên mạng, sau khi Đổng Tư Triết bị giết, có một số người còn mắng nó đáng chết. Ngày 3 tháng 4, trên xe buýt, người bị hại cậy già lên mặt ức hiếp học sinh.”


“Hoang tưởng tuổi dậy thì? Thay trời hành đạo?”


“Trong vụ án của Đổng Tư Triết, trên người nạn nhân không có vết trói, nói rõ cậu bé tự nguyện đi cùng người khác đến hiện trường giết người. Hiện tại, mấy đứa nhóc đều biết không thể đi cùng người xa lạ, giả thiết, hung thủ là một thằng nhóc thì sao, có thể khiến cho Đổng Tư Triết giảm bớt phòng bị? Tuổi sẽ không nhỏ hơn 16, vóc người Trần Dũng cao một mét bảy, nếu tuổi quá nhỏ thì không có khả năng khống chế hắn.”


“Vậy tại sao phải là con trai? Con gái không được à?”


“Cũng có khả năng, mọi người thu thập camera giám sát ở khu vực gần đó, xem kỹ lại một lần.”





Lâm Phạm quay trở lại phòng học, vừa ngồi xuống, Hứa Châu đã vội vàng bước tới: “Cậu không sao chứ?”


“Không có việc gì.”


“Cảnh sát tìm cậu làm gì?”


“Không có việc gì.” Lâm Phạm ngẩng đầu nhìn Hứa Châu: “Cậu không bị cận à?”


Hứa Châu che mặt: “Số độ không cao.”


“Mắt kính của cậu lúc trước là nhãn hiệu gì? Mình đền cho cậu.”


“Không cần.” Ánh mắt Hứa Châu né tránh: “Nếu cậu không sao thì mình về trước.”


Chiều hôm đó, tin tức Lâm Phạm đánh Cao Uy lan truyền khắp các lớp, đây không phải việc nhỏ, không ai ngờ một cô bé đến từ nông thôn như Lâm Phạm lại có lá gan lớn như vậy. Buổi tối, Lâm Phạm không đi đến căn tin ăn cơm, mà ra ngoài mua một ổ bánh mì, đem vào lớp gặm.


Cửa phòng học bị đẩy ra, Lâm Phạm ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt của Đổng Mạc, cô thu hồi tầm mắt, tiếp tục làm bài.


“Tao nể mặt mày mới để mày tiếp tục học ở cái trường này, nếu mày đã không biết xấu hổ, vậy thì đừng trách tao.”


Lâm Phạm nuốt miếng bánh mì xuống, có hơi khô.


“Làm đổ canh lên người cậu là lỗi của tôi, cậu muốn tôi bồi thường cũng được, nếu tiền thuốc men nằm trong phạm vi hợp lý, tôi sẽ trả. Cậu kêu người đánh tôi, bạn học Đổng Mạc, cậu quá đáng rồi.”


Đổng Mạc vốn định ngồi xuống, nghe vậy liền một cước đạp lật ghế, bước nhanh về phía Lâm Phạm: “Tao kêu người đánh mày?” Cô ta cười lạnh: “Là mày động thủ đánh người, bạo lực học đường, tao không biết những chuyện này nếu bị đưa lên mạng thì sẽ như thế nào nhỉ, tao thật sự muốn xem thử đấy.”


Lâm Phạm cắn răng nhìn chằm chằm cô ta, Đổng Mạc hất càm: “Có người, người ta đã nể mặt còn không biết điều.”


“Cậu nói gì?”


“Tao nói mày không biết xấu hổ, vừa đến đã dụ dỗ Hứa Châu, đồ thảo mai!”


Lâm Phạm nắm chặt tay, đứng bật dậy: “Cậu lặp lại lần nữa.”


“Đồ thảo mai, vờ vịt cái gì hả? Ba của mày nhảy lầu tự sát, mẹ kế mày ôm tiền bỏ trốn. Sao mày đi học được? Mày có tiền đóng học phí à? Hay là ngủ với tên đàn ông kia mới có tiền đúng không!”


Đầu Lâm Phạm ong ong, cô ngước mắt nhìn cô gái đối diện, cô ta dùng những lời lẽ ác độc nhất trên thế gian để nhục mạ cô.


Mà Lâm Phạm chưa từng làm gì cả, cô không làm gì cả.


Lâm Phạm bước nhanh qua, nắm lấy cổ áo Đổng Mạc, dùng sức ghì cô ta xuống bàn, tay cô phát run: “Cậu nói hươu nói vượn!”


“Mày đánh hả? Mày dám đánh tao một cái, mày sẽ bị đuổi khỏi trường.”


Đầu óc trống rỗng của Lâm Phạm dần tìm về chút lý trí, cô buông Đổng Mạc ra, xoay người đi nhanh ra ngoài, chạy thẳng xuống sân trường.


Sắc trời dần tối, hoàng hôn nặng nề, Lâm Phạm nhìn chân trời phía xa xa, một tia sáng cuối cùng cũng bị bóng đêm nuốt chửng.


Cô hít sâu một hơi, hai tay ôm lấy mặt, ngồi xổm xuống.


Mãi đến khi tiếng chuông vào học reo vang, cô mới đứng lên.


So với lòng tự trọng bị sỉ nhục, việc học vẫn quan trọng hơn, còn hai tháng nữa, cô phải cố chịu đựng.


Rồi sẽ kết thúc.


Đẩy cửa phòng học ra, nhìn thấy giấy vụn rơi đầy đất, Lâm Phạm sửng sờ, bước qua mớ giấy kia, đi đến chỗ ngồi.


Tất cả ánh mắt trong lớp đều tập trung trên người cô, nóng rực.


Lâm Phạm bước từng bước đến chỗ của mình, trên bàn cô toàn là mực, sách đặt trên đó cũng biến mất. Cô khựng lại, nhìn một vòng quanh lớp.


Bọn họ châu đầu ghé tai, tiếng thảo luận càng lúc càng lớn.


Giáo viên tiếng Anh đi đến, nhìn thấy Lâm Phạm: “Em đứng đó làm gì? Ngồi xuống đi.”


Lâm Phạm bước từng bước về phía trước: “Ai xé sách thành như vậy? Không muốn học nữa hả?”


Lâm Phạm ngồi xuống, cặp của cô cũng không thấy đâu nữa.


Tìm một lượt, rốt cuộc phát hiện cái cặp rách nát bị vứt trong thùng rác đặt ở góc phòng, Lâm Phạm bước qua nhặt cặp sách lên.


“Trò Lâm Phạm, em làm gì vậy? Em chạy cái gì hả? Vào học mau.”


Cặp sách bị lưỡi dao sắc bén cắt nát, cô đặt cặp sách lên bàn, nói: “Cô ơi, sách của em bị xe hư mất rồi.”


Cô nghe được giọng mình có hơi run rẩy.


Cả lớp cười ầm lên, có người lớn tiếng.


“Không phải tự cậu xé à?”


Cô giáo răn dạy: “Cái này còn ra bộ dáng gì? Mau quét sạch phòng học! Lâm Phạm? Nói em đấy.”


{Truyện được Edit & đăng độc quyền tại Yeungontinh.vn}


Người trẻ tuổi luôn có một linh hồn kiêu ngạo, ở cái tuổi này, bọn họ không biết sợ, tùy ý làm bậy, luôn cho rằng thế giới này là của bọn họ.


Lâm Phạm nhìn quanh một lượt, cô rất bình tĩnh, bình tĩnh chưa từng có.


Năm lớp 8, cô bị nữ sinh cả lớp ngăn trong toilet, toilet chật chội dơ bẩn, bọn họ ném sách vở của cô xuống bồn cầu.


Cô là đứa nhỏ không có mẹ, nhà nghèo, hèn nhát, bị đánh không dám đánh lại, cô đáng bị khi dễ, bị sỉ nhục.


Dùng việc bắt nạt cô làm niềm vui.


Tất cả đều chưa từng thay đổi, giống với quá khứ.


Lâm Phạm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa kính thủy tinh phản chiếu bộ dạng thảm hại của cô. Cô cười cười, quay đầu nhìn vào mắt giáo viên: “Em không thể nào chấp nhận được.”


“Em nói cái gì?”


Lâm Phạm ném cặp xách lên bàn, xoay người đi ra cửa.


“Em đi đâu? Quay lại!”


Lâm Phạm chạy ra khỏi cửa, chưa đến giờ tan học cho nên cổng trường không mở, Lâm Phạm trèo tường ra khỏi trường, cô thọc tay vào túi áo khoác, gió thật to, thổi tóc cô bay tán loạn.


“Cô có còn giúp tôi tìm hung thủ không? Không bắt được hung thủ, tôi không có cách nào chuyển thế đầu thai, không thể chuyển thế đầu thai, tôi phải vĩnh viễn bay ở đây, rất thống khổ.”


Lâm Phạm ngẫm nghĩ: “Có liên quan gì đến tôi?”


Bà dì hổ báo nghẹn họng, vừa muốn bày ra dáng vẻ xấu xí, vừa muốn nổi giận.


Lâm Phạm chỉ vào bà ta: “Tâm trạng tôi không tốt, chớ có chọc tôi.”


Bà dì hổ báo giận không nhẹ, nghiến răng nghiến lợi cả buổi, sau đó “vèo” một tiếng, bay đến trước mặt Lâm Phạm: “Cô đứng lại đó!”


Lâm Phạm đi xuyên qua bà ta, tiến về phía trước, bà dì hổ báo rơi nước mắt: “Cô khi dễ người già.”


Khuôn mặt trương phình dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng xanh u ám, bà ta gào khóc trông rất dọa người.


Lâm Phạm dừng lại nhìn bà ta khóc, bà ta khóc khoảng 20 phút, rồi ngừng.


Mặt đối mặt trong chốc lát, Lâm Phạm đi về phía trạm xe buýt.


Điện thoại đã sớm hết pin, nằm trong túi áo, rốt cuộc xe buýt cũng đã đến, Lâm Phạm tìm vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống.


Trên xe đang phát một bài hát cũ, ca khúc Thủy Thủ của Trịnh Trí Hóa.


Lâm Phạm nhoài người trên ghế mà khóc, cô không biết mình nên làm gì bây giờ.


Tương lai sẽ đi về đâu? Lâm Phạm không biết, cô không có tương lai.


Có người đưa cho cô một bọc giấy, Lâm Phạm cầm lấy, che trên mặt, khóc đến mức không thở nổi.


“Cảm ơn.”


Cô khóc suốt chặng đường, về đến nhà mới bình tĩnh trở lại, ngồi trên ghế sofa mà đầu đau như muốn nứt ra.


“Uống nước đi.” Lâm Phạm ngẩng đầu, bà dì hổ báo đặt ly nước xuống, ngồi ở đối diện: “Sao vậy?”


Lâm Phạm mím môi, lắc đầu.


“Ai khi dễ con à? Dì đánh tên đó giúp con nhé!”


Cũng có lúc bà dì hổ báo tốt bụng.


Lâm Phạm tựa trên ghế sofa: “Tôi rất mệt.”


“Mệt mỏi thì ngủ đi, dì giúp con trông nhà.”


Lâm Phạm nhìn khuôn mặt trương phình của bà ta, cảm thấy cũng không đáng sợ như vậy: “Cảm ơn.”


“Con lên giường ngủ đi, muốn tắm không?”


Lâm Phạm úp mặt xuống ghế sofa, nức nở nghẹn nghèo, cô nhớ bà nội.


{Truyện được Edit & đăng độc quyền tại Yeungontinh.vn}


Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo vang, Lâm Phạm mở mắt, hoảng hốt vài giây, sau đó rời giường, khởi động điện thoại, rồi đi rửa mặt. Trên điện thoại di động có một tin nhắn hiện lên, đã nạp thành công tiền điện thoại.


Cô không có nạp tiền .


Chuông điện thoại vang lên, Lâm Phạm nhìn dãy số xa lạ, do dự trong chốc lát, cuối cùng bắt máy: “Alo?”


“Cậu mau ra đây, mình chờ cậu ở cửa.”


“Hứa Châu?”


“Ừm.”


Lâm Phạm lau khô mặt: “Được, tôi ra ngay đây!”


Cô không có cặp sách, cầm lấy áo khoác, nhét tiền và chìa khóa vào túi áo, rồi lao thẳng ra cửa.


Cô chạy rất nhanh, lúc xuống đến lầu một thì đụng phải một người.


“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Câu kế tiếp bị nghẹn trong họng, cô từ từ quay đầu lại, một cô gái chết lặng bước lên lầu, không hề quay lại nhìn mình.


Dường như người cô đụng phải không phải cô ta, cô ta cứ thế chết lặng tiến về phía trước.


Lâm Phạm cảm thấy cổ họng khô khốc, dưới ánh đèn, cô gái kia không có bóng.


Tiếng điện thoại reo vang, Lâm Phạm bất chấp mấy thứ kia… cầm lấy điện thoại lao thẳng ra cửa.


Gió lạnh thổi vào mặt, cô lập tức tỉnh táo.


Hung hăng xoa mặt một phát, vừa nãy là ảo giác sao? Nhìn lầm rồi? Hoa mắt?


Giữa đường Trung Minh thấp thoáng bóng Hứa Châu đang cưỡi trên xe đạp, cậu ấy vừa cao, vừa gầy, mặc một cái áo khoác màu đen, Lâm Phạm chạy đến, thở phì phò.


Hứa Châu không đeo mắt kính, dưới ánh đèn, đôi mắt trong trẻo, vẫn như mọi khi: “Lên xe đi.”


Lâm Phạm ngồi lên xe đạp, tim đập liên hồi.


Cậu ấy phóng xe thật nhanh: “Nhà của mình còn một bộ sách, đã đem đến cho cậu. Hôm qua mình đã nói với cô chủ nhiệm về trường hợp của cậu, cô ấy sẽ không xử phạt cậu, không sao đâu.”


Gió phất qua gò má, Lâm Phạm kéo mũ áo khoác lên, che kín nửa bên mặt.


“Cám ơn.”


Giọng Hứa Châu tan vào trong gió, dường như mang theo vui vẻ: “Đừng khách sáo.”


 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom