Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
- Ông muốn giết chết hắn.
Tào Tiểu Mao nghiến răng nghiến lợi nói, hắn bị đánh gãy mất hai cái răng cửa, lúc nói chuyện thì gió lùa vào mồm, ngay cả giọng điệu cũng có chút biến đổi. Liêu Hiểu Binh và hai người khác ngồi ở bên cạnh, đám người nhìn Tào Tiểu Mao bị đánh bầm dập mà tỏ ra oán giận.
- Tiểu Mao, bố của cậu nói thế nào?
Tên vừa mở miệng gọi là Tiêu Gia Hào, cha là phó kiểm sát trưởng thuộc viện kiểm sát thành phố Vinh Châu.
- Không phải Hiểu Binh nói Hàn Đông chỉ là một chủ tịch thị trấn sao?
Một tên đàn ông mở miệng, hắn là Trác Khai Tồn, mẹ là phó phòng tổ chức thị ủy:
- Tôi điện thoại về nói với mẹ mới được.
Tào Tiểu Mao tức giận nói:
- Đúng vậy, nhất định phải cho nó biết tay.
Liêu Hiểu Binh mừng thầm, đây là kết cục của thằng khốn dám cướp gái của hắn.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một y tá mang theo vài cảnh sát tiến vào, viên cảnh sát cầm đầu hỏi:
- Ai là Tào Tiểu Mao?
- Là tôi, sao vậy?
Tào Tiểu Mao không thèm quan tâm, hắn cho rằng đó là cảnh sát đến điều tra tình huống, vì vậy mà giọng điệu không thoải mái, còn có chút bất mãn.
- Đưa về.
Tên cảnh sát cầm đầu nói, sau đó đám cảnh sát phía sau tiến lên, trong tay cầm còng.
- Làm gì, làm gì vậy?
Tào Tiểu Mao bị dựng người lên, trên đầu truyền đến cảm giác đau nhức, hai tay cũng bị giữ chặt, hắn phẫn nộ nói:
- Làm gì bắt tôi, có biết tôi là ai không? Bố tôi là Tào Đạo Tịnh.
Nhưng lúc này cái tên của bố Tào Tiểu Mao không dùng được, cảnh sát đã nhận được nghiêm lệnh, không đưa được bọn họ về thì cứ chờ mà bị xử phạt nghỉ việc, vì thế lúc này Tào Đạo Tịnh hay Tào Ông Trời cũng vậy mà thôi, chẳng làm được gì. Ngay sau đó bốn tên cảnh sát bắt người đẩy ra ngoài bệnh viện, trong sân có hai chiếc xe cảnh sát, bốn phía có không ít người xem.
Xe dừng lại ở cục công an, khi thấy Mã Minh Tông xuống lầu, vì người này thường hay đến nhà Tào Đạo Tịnh báo cáo nên Tào Tiểu Mao biết mặt và hô lớn:
- Cục trưởng Mã, đây là có chuyện gì? Vì sao bắt chúng cháu? Mau thả bọn họ ra?
Mã Minh Tông thấy vậy thì tiến lên chất vấn viên cảnh sát dẫn đội:
- Sao các anh lại bắt người?
- Cục trưởng Mã, đây là mệnh lệnh của cục trưởng Xa.
Viên cảnh sát ưỡn ngực nói.
- Hừ, không thấy người ta bị thương sao?
Vì Tào Tiểu Mao đã thấy mình, vì vậy Mã Minh Tông chỉ có thể hỏi như vậy mà thôi, dựa theo ý của hắn thì tốt nhất nên để cho Xa Tịnh Chương bắt người lại, đồng thời còn dùng chút thủ đoạn để hỏi cung, như vậy sau này hắn mới có cơ hội. Nếu Tào Đạo Tịnh tức giận thì không phải cơ hội của hắn sẽ càng lớn sao? Nhưng bây giờ hắn bắt buộc phải bảo vệ Tào Tiểu Mao, hắn lớn tiếng nói:
- Lập tức đưa cậu ấy về bệnh viện.
- Mã Minh Tông, anh muốn làm gì?
Một âmthanh tức giận vang lên, Mã Minh Tông chợt lắp bắp kinh hãi, cảm thấy âm thanh này quá quen thuộc, khi ngẩng đầu lên thì thấy bí thư Hoàng bước xuống xe dưới ánh đèn mờ mịt, trên chiếc xe phía sau, bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an cũng bước xuống.
Mã Minh Tông cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn lấy lại bình tĩnh rồi tiến đến trước mặt Hoàng Văn Vận nói:
- Bí thư Hoàng, người bị thương là con trai của bí thư Tào trên thị ủy, anh xem...
Tưởng Đức Quân dùng giọng nghiêm khắc nói:
- Mã Minh Tông, anh còn là một nhân viên chấp pháp sao? Không quan tâm cậu ta là con của ai, phạm pháp đều đối xử như nhau, anh cũng không hiểu điều này sao?
Mã Minh Tông cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn nói:
- Bí thư Tưởng, tôi...
Tưởng Đức Quân cắt đứt lời của Mã Minh Tông rồi lạnh lùng nói:
- Mã Minh Tông, từ bây giờ trở đi anh bị cách chức chờ điều tra, anh nên suy nghĩ xem phải giải thích thế nào vì hiện tượng dùng hình phạt riêng trong lúc thẩm tra...
Mã Minh Tông nghe được câu nói này mà thầm run lên, lúc này Xa Tịnh Chương cũng từ trong phòng làm việc đi ra, hắn thấy như vậy thì tranh thủ thời gian chạy xuống:
- Bí thư Hoàng, bí thư Tưởng, tôi đến báo cáo tình huống.
Hoàng Văn Vận gật đầu nói:
- Được, vào phòng làm việc của cậu.
Sau đó Hoàng Văn Vận dẫn đầu đi lên lầu, Tưởng Đức Quân theo sát phía sau.
Xa Tịnh Chương trừng mắt nhìn Mã Minh Tông, sau đó phất tay chó đám cảnh sát tiếp tục làm việc rồi bước nhanh về phía phòng làm việc của mình. Khi về đến phòng làm việc thì Xa Tịnh Chương nhanh chóng báo cáo:
- Bí thư Hoàng, bí thư Tưởng, thật ra sự việc là do một sự kiện ẩu đả của Tào Tiểu Mao mà bùng phát lên, nhưng vì thân phận của Tào Tiểu Mao quá đặc biệt nên mới phát sinh những chuyện phía sau. Lúc đầu tình huống vết thương của Lữ Nam Phương là không nghiêm trọng nhưng trên đầu có một vết thương, sau đó lại bị người trong cục công an cho vài đấm, vừa rồi giám đốc Ma đã nói kết quả, nghe nói bị đánh vào phần mềm, phải điều trị trong thời gian ngắn mới bình phục.
Hoàng Văn Vận chợt cau mày rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Đinh đã đưa ra chỉ thị nói rằng lãnh đạo tỉnh ủy rất coi trọng sự việc lần này, vì vậy đợi đến khi có được những lời thẩm tra của Tào Tiểu Mao, anh đưa tôi một phần tài liệu. Bí thư Tưởng, anh xem chuyện của Mã Minh Tông nên xử lý thế nào?
Tưởng Đức Quân trầm ngâm một chút rồi nói:
- Việc này liên quan đến lãnh đạo thị ủy, chúng ta nên suy xét thận trọng, xét thấy hành vi của đồng chí Mã Minh Tông ảnh hưởng nghiêm trọng đến quy định của ngành, vì vậy tôi tạm thời cách chức, đồng thời sẽ tiến hành thẩm tra sự kiện lần này.
Hoàng Văn Vận cau mày nói:
- Cứ như vậy, nhưng tôi thấy tối nay nên cho cục công an đi đầu điều tra, ngày mai do anh đẫn đầu tổ công tác kết hợp giữa ủy ban kỷ luật, viện kiểm sát và cục công an để tiến hành điều tra sâu thêm một bước, có tình huống nào phải thông báo ngay cho tôi.
Lúc này Hoàng Văn Vận bùng ra khí thế của lãnh đạo huyện ủy, hắn vẫy tay nói:
- Nhất định phải giết sạch những luồng gió chướng trong cục công an huyện.
Tưởng Đức Quân thầm kinh hãi, hắn mơ hồ cảm thấy sự kiện lần này không chỉ là chỉnh lý cục công an huyện đơn giản như vậy, nhưng hắn là người của Hoàng Văn Vận, chỉ có thể hết sức phối hợp theo lãnh đạo mà thôi.
Lúc này trong phòng họp ở lầu ba khu văn phòng thị ủy, Đinh Vi Dân đang tổ chức hội nghị thường ủy khẩn cấp, hắn truyền đạt chỉ thị của vài vị thường ủy tỉnh ủy, sau đó vỗ bàn nói:
- Đây thật sự là bôi đen thị ủy Vinh Châu, chúng ta nhất định phải nghiêm khắc truy cứu những người có trách nhiệm tương quan đối với những hành vi thiên vị và có ác ý quấy nhiễu chấp pháp, nếu không thì sao có thể đưa ra câu trả lời thuyết phục với lãnh đạo tỉnh ủy?
Các vị thường ủy đều trầm mặc, bọn họ đã biết đại khái sự việc, cũng biết Đinh Vi Dân muốn lợi dụng cơ hội này để thu thập người khác, nhưng lần này có ba vị thường ủy tỉnh ủy lên tiếng, bọn họ cũng không dám nói lời nào. Cuối cùng Đinh Vi Dân quyết định cho ủy ban kỷ luật thiết lập tổ điều tra, xâm nhập điều tra sự kiện lần này, cũng không có ai dị nghị.
Sau đó Đinh Vi Dân hỏi thư ký trưởng Hồng Tiến Phong:
- Bí thư Tào sao còn chưa tới?
Htrưởng phòng nói:
- Bí thư Đinh, đã điện thoại nhiều lần nhưng bí thư Tào còn chưa về.
Đung lúc này thư ký của Hồng Tiến Phong tiến vào nói bí thư Tào đã gửi điện trả lời.
Tào Đạo Tịnh rất bức bối, trước đó sau khi biết được Tào Tiểu Mao bị đánh thì điện thoại nói với Mã Minh Tông, lại điện thoại cho Tưởng Đức Quân, nào ngờ cục công an huyện Phú Nghĩa vẫn muốn bắt người, vợ hắn biết chuyện mà nhất định phải chạy xe xuống thăm con. Kết quả là xe chạy nửa đường thì máy nhắn tin liên tục vang lên, nhìn vào thì thấy đó là số máy của thị ủy, cũng không biết có gì xảy ra mà liên tiếp gọi mười lần. Trên đường đi hắn cũng không tìm được buồng điện thoại, vì vậy chỉ có thể lái xe về nội thành, tìm một trạm điện thoại ven đường để sử dụng.
Lúc này trong bệnh viện nhân dân huyện Phú Nghĩa, Lữ Nam Phương quấn băng gạc trên đầu, hắn nằm trên giường với bộ dạng yếu ớt. Hàn Đông và Ngưu Chí Không đứng một bên, đều tỏ ra lo lắng.
Hoàng Văn Vận đứng bên giường nghe giám đốc bệnh viện chỉ vào phim X quang giới thiệu, vẻ mặt rất nghiêm túc, hắn nói:
- Đồng chí Nam Phương cứ yên tâm, huyện Phú Nghĩa nhất định sẽ điều tra nghiêm khắc, sẽ nghiêm trị đúng người đúng tội. Nếu cậu có yêu cầu gì với sự kiện này thì cứ nói.
Tào Tiểu Mao nghiến răng nghiến lợi nói, hắn bị đánh gãy mất hai cái răng cửa, lúc nói chuyện thì gió lùa vào mồm, ngay cả giọng điệu cũng có chút biến đổi. Liêu Hiểu Binh và hai người khác ngồi ở bên cạnh, đám người nhìn Tào Tiểu Mao bị đánh bầm dập mà tỏ ra oán giận.
- Tiểu Mao, bố của cậu nói thế nào?
Tên vừa mở miệng gọi là Tiêu Gia Hào, cha là phó kiểm sát trưởng thuộc viện kiểm sát thành phố Vinh Châu.
- Không phải Hiểu Binh nói Hàn Đông chỉ là một chủ tịch thị trấn sao?
Một tên đàn ông mở miệng, hắn là Trác Khai Tồn, mẹ là phó phòng tổ chức thị ủy:
- Tôi điện thoại về nói với mẹ mới được.
Tào Tiểu Mao tức giận nói:
- Đúng vậy, nhất định phải cho nó biết tay.
Liêu Hiểu Binh mừng thầm, đây là kết cục của thằng khốn dám cướp gái của hắn.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một y tá mang theo vài cảnh sát tiến vào, viên cảnh sát cầm đầu hỏi:
- Ai là Tào Tiểu Mao?
- Là tôi, sao vậy?
Tào Tiểu Mao không thèm quan tâm, hắn cho rằng đó là cảnh sát đến điều tra tình huống, vì vậy mà giọng điệu không thoải mái, còn có chút bất mãn.
- Đưa về.
Tên cảnh sát cầm đầu nói, sau đó đám cảnh sát phía sau tiến lên, trong tay cầm còng.
- Làm gì, làm gì vậy?
Tào Tiểu Mao bị dựng người lên, trên đầu truyền đến cảm giác đau nhức, hai tay cũng bị giữ chặt, hắn phẫn nộ nói:
- Làm gì bắt tôi, có biết tôi là ai không? Bố tôi là Tào Đạo Tịnh.
Nhưng lúc này cái tên của bố Tào Tiểu Mao không dùng được, cảnh sát đã nhận được nghiêm lệnh, không đưa được bọn họ về thì cứ chờ mà bị xử phạt nghỉ việc, vì thế lúc này Tào Đạo Tịnh hay Tào Ông Trời cũng vậy mà thôi, chẳng làm được gì. Ngay sau đó bốn tên cảnh sát bắt người đẩy ra ngoài bệnh viện, trong sân có hai chiếc xe cảnh sát, bốn phía có không ít người xem.
Xe dừng lại ở cục công an, khi thấy Mã Minh Tông xuống lầu, vì người này thường hay đến nhà Tào Đạo Tịnh báo cáo nên Tào Tiểu Mao biết mặt và hô lớn:
- Cục trưởng Mã, đây là có chuyện gì? Vì sao bắt chúng cháu? Mau thả bọn họ ra?
Mã Minh Tông thấy vậy thì tiến lên chất vấn viên cảnh sát dẫn đội:
- Sao các anh lại bắt người?
- Cục trưởng Mã, đây là mệnh lệnh của cục trưởng Xa.
Viên cảnh sát ưỡn ngực nói.
- Hừ, không thấy người ta bị thương sao?
Vì Tào Tiểu Mao đã thấy mình, vì vậy Mã Minh Tông chỉ có thể hỏi như vậy mà thôi, dựa theo ý của hắn thì tốt nhất nên để cho Xa Tịnh Chương bắt người lại, đồng thời còn dùng chút thủ đoạn để hỏi cung, như vậy sau này hắn mới có cơ hội. Nếu Tào Đạo Tịnh tức giận thì không phải cơ hội của hắn sẽ càng lớn sao? Nhưng bây giờ hắn bắt buộc phải bảo vệ Tào Tiểu Mao, hắn lớn tiếng nói:
- Lập tức đưa cậu ấy về bệnh viện.
- Mã Minh Tông, anh muốn làm gì?
Một âmthanh tức giận vang lên, Mã Minh Tông chợt lắp bắp kinh hãi, cảm thấy âm thanh này quá quen thuộc, khi ngẩng đầu lên thì thấy bí thư Hoàng bước xuống xe dưới ánh đèn mờ mịt, trên chiếc xe phía sau, bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an cũng bước xuống.
Mã Minh Tông cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn lấy lại bình tĩnh rồi tiến đến trước mặt Hoàng Văn Vận nói:
- Bí thư Hoàng, người bị thương là con trai của bí thư Tào trên thị ủy, anh xem...
Tưởng Đức Quân dùng giọng nghiêm khắc nói:
- Mã Minh Tông, anh còn là một nhân viên chấp pháp sao? Không quan tâm cậu ta là con của ai, phạm pháp đều đối xử như nhau, anh cũng không hiểu điều này sao?
Mã Minh Tông cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn nói:
- Bí thư Tưởng, tôi...
Tưởng Đức Quân cắt đứt lời của Mã Minh Tông rồi lạnh lùng nói:
- Mã Minh Tông, từ bây giờ trở đi anh bị cách chức chờ điều tra, anh nên suy nghĩ xem phải giải thích thế nào vì hiện tượng dùng hình phạt riêng trong lúc thẩm tra...
Mã Minh Tông nghe được câu nói này mà thầm run lên, lúc này Xa Tịnh Chương cũng từ trong phòng làm việc đi ra, hắn thấy như vậy thì tranh thủ thời gian chạy xuống:
- Bí thư Hoàng, bí thư Tưởng, tôi đến báo cáo tình huống.
Hoàng Văn Vận gật đầu nói:
- Được, vào phòng làm việc của cậu.
Sau đó Hoàng Văn Vận dẫn đầu đi lên lầu, Tưởng Đức Quân theo sát phía sau.
Xa Tịnh Chương trừng mắt nhìn Mã Minh Tông, sau đó phất tay chó đám cảnh sát tiếp tục làm việc rồi bước nhanh về phía phòng làm việc của mình. Khi về đến phòng làm việc thì Xa Tịnh Chương nhanh chóng báo cáo:
- Bí thư Hoàng, bí thư Tưởng, thật ra sự việc là do một sự kiện ẩu đả của Tào Tiểu Mao mà bùng phát lên, nhưng vì thân phận của Tào Tiểu Mao quá đặc biệt nên mới phát sinh những chuyện phía sau. Lúc đầu tình huống vết thương của Lữ Nam Phương là không nghiêm trọng nhưng trên đầu có một vết thương, sau đó lại bị người trong cục công an cho vài đấm, vừa rồi giám đốc Ma đã nói kết quả, nghe nói bị đánh vào phần mềm, phải điều trị trong thời gian ngắn mới bình phục.
Hoàng Văn Vận chợt cau mày rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Đinh đã đưa ra chỉ thị nói rằng lãnh đạo tỉnh ủy rất coi trọng sự việc lần này, vì vậy đợi đến khi có được những lời thẩm tra của Tào Tiểu Mao, anh đưa tôi một phần tài liệu. Bí thư Tưởng, anh xem chuyện của Mã Minh Tông nên xử lý thế nào?
Tưởng Đức Quân trầm ngâm một chút rồi nói:
- Việc này liên quan đến lãnh đạo thị ủy, chúng ta nên suy xét thận trọng, xét thấy hành vi của đồng chí Mã Minh Tông ảnh hưởng nghiêm trọng đến quy định của ngành, vì vậy tôi tạm thời cách chức, đồng thời sẽ tiến hành thẩm tra sự kiện lần này.
Hoàng Văn Vận cau mày nói:
- Cứ như vậy, nhưng tôi thấy tối nay nên cho cục công an đi đầu điều tra, ngày mai do anh đẫn đầu tổ công tác kết hợp giữa ủy ban kỷ luật, viện kiểm sát và cục công an để tiến hành điều tra sâu thêm một bước, có tình huống nào phải thông báo ngay cho tôi.
Lúc này Hoàng Văn Vận bùng ra khí thế của lãnh đạo huyện ủy, hắn vẫy tay nói:
- Nhất định phải giết sạch những luồng gió chướng trong cục công an huyện.
Tưởng Đức Quân thầm kinh hãi, hắn mơ hồ cảm thấy sự kiện lần này không chỉ là chỉnh lý cục công an huyện đơn giản như vậy, nhưng hắn là người của Hoàng Văn Vận, chỉ có thể hết sức phối hợp theo lãnh đạo mà thôi.
Lúc này trong phòng họp ở lầu ba khu văn phòng thị ủy, Đinh Vi Dân đang tổ chức hội nghị thường ủy khẩn cấp, hắn truyền đạt chỉ thị của vài vị thường ủy tỉnh ủy, sau đó vỗ bàn nói:
- Đây thật sự là bôi đen thị ủy Vinh Châu, chúng ta nhất định phải nghiêm khắc truy cứu những người có trách nhiệm tương quan đối với những hành vi thiên vị và có ác ý quấy nhiễu chấp pháp, nếu không thì sao có thể đưa ra câu trả lời thuyết phục với lãnh đạo tỉnh ủy?
Các vị thường ủy đều trầm mặc, bọn họ đã biết đại khái sự việc, cũng biết Đinh Vi Dân muốn lợi dụng cơ hội này để thu thập người khác, nhưng lần này có ba vị thường ủy tỉnh ủy lên tiếng, bọn họ cũng không dám nói lời nào. Cuối cùng Đinh Vi Dân quyết định cho ủy ban kỷ luật thiết lập tổ điều tra, xâm nhập điều tra sự kiện lần này, cũng không có ai dị nghị.
Sau đó Đinh Vi Dân hỏi thư ký trưởng Hồng Tiến Phong:
- Bí thư Tào sao còn chưa tới?
Htrưởng phòng nói:
- Bí thư Đinh, đã điện thoại nhiều lần nhưng bí thư Tào còn chưa về.
Đung lúc này thư ký của Hồng Tiến Phong tiến vào nói bí thư Tào đã gửi điện trả lời.
Tào Đạo Tịnh rất bức bối, trước đó sau khi biết được Tào Tiểu Mao bị đánh thì điện thoại nói với Mã Minh Tông, lại điện thoại cho Tưởng Đức Quân, nào ngờ cục công an huyện Phú Nghĩa vẫn muốn bắt người, vợ hắn biết chuyện mà nhất định phải chạy xe xuống thăm con. Kết quả là xe chạy nửa đường thì máy nhắn tin liên tục vang lên, nhìn vào thì thấy đó là số máy của thị ủy, cũng không biết có gì xảy ra mà liên tiếp gọi mười lần. Trên đường đi hắn cũng không tìm được buồng điện thoại, vì vậy chỉ có thể lái xe về nội thành, tìm một trạm điện thoại ven đường để sử dụng.
Lúc này trong bệnh viện nhân dân huyện Phú Nghĩa, Lữ Nam Phương quấn băng gạc trên đầu, hắn nằm trên giường với bộ dạng yếu ớt. Hàn Đông và Ngưu Chí Không đứng một bên, đều tỏ ra lo lắng.
Hoàng Văn Vận đứng bên giường nghe giám đốc bệnh viện chỉ vào phim X quang giới thiệu, vẻ mặt rất nghiêm túc, hắn nói:
- Đồng chí Nam Phương cứ yên tâm, huyện Phú Nghĩa nhất định sẽ điều tra nghiêm khắc, sẽ nghiêm trị đúng người đúng tội. Nếu cậu có yêu cầu gì với sự kiện này thì cứ nói.
Bình luận facebook