Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hàn Đông, nghe hắn nói như vậy thì ai cũng nghĩ hắn phạm phải sai lầm gì đó bị xử phạt xóa tên, vì vậy mà ai cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Yến Lâm cũng nhìn Hàn Đông giống như mọi người, nhưng trong mắt chợt lóe lên ánh sao, nàng thầm nghĩ:
- Người này rất xấu, cố ý lừa gạt mọi người.
Vì biết được thân phận của Hàn Đông, những ngày qua Yến Lâm luôn chú ý tin tức của hắn, biết rõ tình huống hiện tại của hắn là rất tốt.
Hàn Đông nhìn Liêu Hiểu Binh, thấy vẻ mặt vội vàng của đối phương thì thầm cười, sau đó thản nhiên nói:
- Có chút vấn đề, bây giờ tôi đang bị xử phạt lớn, mỗi ngày đều phải đến văn phòng khối chính quyền làm kiểm điểm.
- Bị xử phạt nặng vậy sao? Cũng không có gì, có lẽ tôi giúp được anh.
Liêu Hiểu Binh cảm thấy rất vui, nói xong lại nhìn Yến Lâm, chẳng lẽ người này là thân thích của Yến Lâm, nàng muốn đưa đến để hỗ trợ cho mình, như vậy thì đúng là quá tốt.
Liêu Hiểu Binh nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy thoải mái.
Lúc này nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, Yến Lâm tranh thủ nói:
- Thức ăn lên rồi, mọi người dùng đi.
Liêu Hiểu Binh cười nói:
- Đúng, cứ tùy tiện, hôm nay tôi mời khách, tạm thời chỉ gọi những món này, nếu ai cần gì thì cứ gọi. À, nhân viên phục vụ, trước tiên cho một chai Ngũ Lương.
Triệu Tài Đống liếm môi nói:
- Ha ha, lại được uống rượu ngon, Hiểu Binh, hôm nay xem như tiêu pha cho anh.
Liêu Hiểu Binh vung tay chặn lại rất có khí độ:
- Không có gì, hôm nay chúng ta họp mặt, mọi người vui vẻ là chính, tiền không là vấn đề.
Hàn Đông cười nhạt, tiểu tử này nói lời rất có khí thế, nhưng bộ dạng nhà giàu mới nổi của đối phương thật sự làm cho Hàn Đông thấy không vừa mắt, nhưng hắn lại không có hứng thú sửa trị đối phương.
Triệu Tài Đống nhận chai rượu từ trong tay nhân viên phục vụ, mở nắp, đầu tiên là cảm thán một phen, sau đó rót cho Liêu Hiểu Binh một ly đầy, lại rót rượu theo chiều kim đồng hồ, cũng rót cho các cô gái mỗi người một ly, cuối cùng mới đến lượt Hàn Đông.
- Ha ha, quả nhiên là rượu ngon.
Nghe được mùi hương rượu nhàn nhạt, Hàn Đông không khỏi cảm thán.
Hành vi của hai tên kia thật sự làm cho Hàn Đông giống như sắp được xem kịch vui.
Yến Lâm cầm lấy ly của mình, nàng mỉm cười nói:
- Anh Đông, em mời anh, hy vọng sau này anh nhanh chóng thăng quan tiến chức.
Hàn Đông nâng ly với Yến Lâm:
- Coi như mượn câu nói cát tường của em.
Yến Lâm nghịch ngợm thè lưỡi, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.
Liêu Hiểu Binh vừa thấy vậy thì trong lòng bùng lên lửa giận, hắn cũng nâng ly nói:
- Chúng ta cùng nâng ly, chúc mọi người tụ họp vui vẻ.
Mọi người cùng nâng ly uống một ngụm, sau đó Liêu Hiểu Binh mời mọi người thử thức ăn, biểu hiện rất nhiệt tình, còn cầm đũa gắp thức ăn cho Yến Lâm.
Yến Lâm tranh thủ thời gian cầm lấy chén, nàng cười nói:
- Hiểu Binh, anh cũng đừng khách khí như vậy, tôi tự mình gắp lấy.
Ngải Mai cũng cười ha hả:
- Đúng vậy, Hiểu Binh, anh cũng không thể phân biệt đối xử như vậy được.
Bữa cơm tụ hội này do Liêu Hiểu Binh khởi xướng, ai cũng biết mục đích của hắn là gì, nhưng không ngờ Yến Lâm lại đưa một người mới đến, nhìn bộ dạng thân mật của bọn họ thì thấy hình như có quan hệ không tầm thường. Vì vậy mà bầu không khí bữa cơm có chút quỷ dị, nếu không phải là Ngải Mai và Trương Hiểu Giai luôn làm sống động bầu không khí, bữa cơm này cũng khó thể tiếp tục.
Liêu Hiểu Binh áp chế cảm giác bực bội, hắn hìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hàn Đông, sau đó nâng ly nói:
- Hàn Đông, vì lần đầu gặp mặt, làm một ly.
Hàn Đông cười nói:
- Tôi tửu lượng không tốt, cứ tùy ý là được.
Mỗ lần uống rượu không quá ba ly chính là quy củ mà Hàn Đông đặt ra cho mình, cũng không phải cố ý nhằm vào ai, nhưng Liêu Hiểu Binh lại cảm thấy đối phương cố ý, vì vậy mà trong mắt lóe lên lửa giận, sau đó cười nói:
- Ha ha, sao anh lại không nể mặt như vậy?
Triệu Tài Đống cũng nói:
- Đúng vậy, anh Hàn Đông như vậy cũng không được.
Hàn Đông gắp một miếng thức ăn rồi thản nhiên nói:
- Uống rượu chỉ mong tìm được nguồn vui, cần gì phải quan tâm uống nhiều hay ít.
Liêu Hiểu Binh cố gắng áp chế cơn giận, hắn chậm rãi ngồi xuống, sửa sang tây trang rồi nói:
- Được rồi, mọi người vui vẻ mới quan trọng.
Nhưng tình huống thế này thì thật sự khó thể nào vui vẻ được, bầu không khí trong phòng có chút xấu hổ, Yến Lâm cảm thấy có chút bất an, cũng có chút bất mãn với Hàn Đông. Chỉ là uống rượu mà thôi, không nên làm cho mọi người mất tự nhiên, vậy mà mình còn đưa theo định làm lá chắn, sớm biết như vậy thì không dẫn theo làm gì.
Lúc này chợt hai tiếng gõ cửa vang lên, hai người đẩy cửa đi vào, cầm đầu là một người đàn ông trung niên, phía sau lại là Trâu Cương.
- Ha ha, cục trưởng Hàn, quả nhiên là anh, lão Hầu tôi đến đặc biệt mời anh một ly.
Người đàn ông trung niên với gương mặt hồng hào, giọng nói cũng rất lớn.
Đám người khác dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người đàn ông mới đến, vốn tưởng rằng đi nhầm phòng, không ngờ lại đến vì Hàn Đông, hơn nữa còn gọi là cục trưởng Hàn.
Hàn Đông đứng lên cười nói:
- Bây giờ tôi đang mang tội...
Trâu Cương giới thiệu:
- Cục trưởng Hàn, đây là bí thư Hầu của thị trấn Bản Kiều.
- Tôi là Hầu Tây Bình, cục trưởng Hàn cứ gọi là anh Hầu, tôi đã sớm muốn kính cục trưởng Hàn hai ly rồi.
Người đàn ông trung niên cười nói, đồng thời vươn tay ra.
Hàn Đông bắt tay với Hầu Tây Bình, sau đó nâng ly nói:
- Bí thư Hầu quá khách khí rồi, tôi mời anh.
Sau đó Trâu Cương tiến lên nói:
- Cục trưởng, tôi mời anh một ly, anh cứ tùy ý.
Trâu Cương nói xong thì nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Sau khi chờ hai bên uống xong, Hầu Tây Bình cười nói:
- Cục trưởng Hàn, chúng tôi đã quấy rầy anh, hôm nay coi như tôi mời khách, anh Hàn cũng nên nể mặt một chút.
Hàn Đông chợt sững sờ, hôm nay cũng không phải mình mời khách.
Nhưng không đợi Hàn Đông mở miệng, Hầu Tây Bình đã ôm quyền nói:
- Quấy rầy các vị, mời các vị chậm rãi ăn uống.
Hầu Tây Bình cùng Trâu Cương đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Hàn Đông cười khổ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc và khiếp sợ của mọi người, hắn giơ đũa lên cười:
- Đã có người mời khách thì chúng ta cứ ăn, đừng khách khí.
Liêu Hiểu Binh uống vào một ngụm rượu, vẻ mặt rất khó coi, trong lòng càng bốc lửa không có chỗ phát tiết.
Vừa rồi mọi người còn hoài nghi lời nói của Hàn Đông, kết quả là Hầu Tây Bình xuất hiện làm cho bọn họ chấn động, đừng thấy Hàn Đông còn trẻ mà khinh thường, người ta đã là cục trưởng rồi.
Triệu Tài Đống miễn cưỡng cười nói:
- Anh Đông đúng là chân nhân bất lộ tướng.
Trước đó Triệu Tài Đống đi heo Liêu Hiểu Binh gọi thẳng tên Hàn Đông, bây giờ lại chuyển thành anh Đông, biến hóa rất lớn.
Ngô Á Lỗi dùng giọng hâm mộ hỏi:
- Anh Đông, anh là cục trưởng đơn vị nào?
Mọi người nghe vậy thì đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hàn Đông, lần đầu tiên thấy một vị cục trưởng còn trẻ như vậy.
Yến Lâm nở nụ cười vui vẻ, khi thấy mọi người tỏ ra kinh ngạc thì trong lòng không khỏi có chút toan tính, lại có chút bất mãn, sao trước đó Hàn Đông không nói mình là cục trưởng?
Yến Lâm cũng nhìn Hàn Đông giống như mọi người, nhưng trong mắt chợt lóe lên ánh sao, nàng thầm nghĩ:
- Người này rất xấu, cố ý lừa gạt mọi người.
Vì biết được thân phận của Hàn Đông, những ngày qua Yến Lâm luôn chú ý tin tức của hắn, biết rõ tình huống hiện tại của hắn là rất tốt.
Hàn Đông nhìn Liêu Hiểu Binh, thấy vẻ mặt vội vàng của đối phương thì thầm cười, sau đó thản nhiên nói:
- Có chút vấn đề, bây giờ tôi đang bị xử phạt lớn, mỗi ngày đều phải đến văn phòng khối chính quyền làm kiểm điểm.
- Bị xử phạt nặng vậy sao? Cũng không có gì, có lẽ tôi giúp được anh.
Liêu Hiểu Binh cảm thấy rất vui, nói xong lại nhìn Yến Lâm, chẳng lẽ người này là thân thích của Yến Lâm, nàng muốn đưa đến để hỗ trợ cho mình, như vậy thì đúng là quá tốt.
Liêu Hiểu Binh nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy thoải mái.
Lúc này nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, Yến Lâm tranh thủ nói:
- Thức ăn lên rồi, mọi người dùng đi.
Liêu Hiểu Binh cười nói:
- Đúng, cứ tùy tiện, hôm nay tôi mời khách, tạm thời chỉ gọi những món này, nếu ai cần gì thì cứ gọi. À, nhân viên phục vụ, trước tiên cho một chai Ngũ Lương.
Triệu Tài Đống liếm môi nói:
- Ha ha, lại được uống rượu ngon, Hiểu Binh, hôm nay xem như tiêu pha cho anh.
Liêu Hiểu Binh vung tay chặn lại rất có khí độ:
- Không có gì, hôm nay chúng ta họp mặt, mọi người vui vẻ là chính, tiền không là vấn đề.
Hàn Đông cười nhạt, tiểu tử này nói lời rất có khí thế, nhưng bộ dạng nhà giàu mới nổi của đối phương thật sự làm cho Hàn Đông thấy không vừa mắt, nhưng hắn lại không có hứng thú sửa trị đối phương.
Triệu Tài Đống nhận chai rượu từ trong tay nhân viên phục vụ, mở nắp, đầu tiên là cảm thán một phen, sau đó rót cho Liêu Hiểu Binh một ly đầy, lại rót rượu theo chiều kim đồng hồ, cũng rót cho các cô gái mỗi người một ly, cuối cùng mới đến lượt Hàn Đông.
- Ha ha, quả nhiên là rượu ngon.
Nghe được mùi hương rượu nhàn nhạt, Hàn Đông không khỏi cảm thán.
Hành vi của hai tên kia thật sự làm cho Hàn Đông giống như sắp được xem kịch vui.
Yến Lâm cầm lấy ly của mình, nàng mỉm cười nói:
- Anh Đông, em mời anh, hy vọng sau này anh nhanh chóng thăng quan tiến chức.
Hàn Đông nâng ly với Yến Lâm:
- Coi như mượn câu nói cát tường của em.
Yến Lâm nghịch ngợm thè lưỡi, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.
Liêu Hiểu Binh vừa thấy vậy thì trong lòng bùng lên lửa giận, hắn cũng nâng ly nói:
- Chúng ta cùng nâng ly, chúc mọi người tụ họp vui vẻ.
Mọi người cùng nâng ly uống một ngụm, sau đó Liêu Hiểu Binh mời mọi người thử thức ăn, biểu hiện rất nhiệt tình, còn cầm đũa gắp thức ăn cho Yến Lâm.
Yến Lâm tranh thủ thời gian cầm lấy chén, nàng cười nói:
- Hiểu Binh, anh cũng đừng khách khí như vậy, tôi tự mình gắp lấy.
Ngải Mai cũng cười ha hả:
- Đúng vậy, Hiểu Binh, anh cũng không thể phân biệt đối xử như vậy được.
Bữa cơm tụ hội này do Liêu Hiểu Binh khởi xướng, ai cũng biết mục đích của hắn là gì, nhưng không ngờ Yến Lâm lại đưa một người mới đến, nhìn bộ dạng thân mật của bọn họ thì thấy hình như có quan hệ không tầm thường. Vì vậy mà bầu không khí bữa cơm có chút quỷ dị, nếu không phải là Ngải Mai và Trương Hiểu Giai luôn làm sống động bầu không khí, bữa cơm này cũng khó thể tiếp tục.
Liêu Hiểu Binh áp chế cảm giác bực bội, hắn hìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hàn Đông, sau đó nâng ly nói:
- Hàn Đông, vì lần đầu gặp mặt, làm một ly.
Hàn Đông cười nói:
- Tôi tửu lượng không tốt, cứ tùy ý là được.
Mỗ lần uống rượu không quá ba ly chính là quy củ mà Hàn Đông đặt ra cho mình, cũng không phải cố ý nhằm vào ai, nhưng Liêu Hiểu Binh lại cảm thấy đối phương cố ý, vì vậy mà trong mắt lóe lên lửa giận, sau đó cười nói:
- Ha ha, sao anh lại không nể mặt như vậy?
Triệu Tài Đống cũng nói:
- Đúng vậy, anh Hàn Đông như vậy cũng không được.
Hàn Đông gắp một miếng thức ăn rồi thản nhiên nói:
- Uống rượu chỉ mong tìm được nguồn vui, cần gì phải quan tâm uống nhiều hay ít.
Liêu Hiểu Binh cố gắng áp chế cơn giận, hắn chậm rãi ngồi xuống, sửa sang tây trang rồi nói:
- Được rồi, mọi người vui vẻ mới quan trọng.
Nhưng tình huống thế này thì thật sự khó thể nào vui vẻ được, bầu không khí trong phòng có chút xấu hổ, Yến Lâm cảm thấy có chút bất an, cũng có chút bất mãn với Hàn Đông. Chỉ là uống rượu mà thôi, không nên làm cho mọi người mất tự nhiên, vậy mà mình còn đưa theo định làm lá chắn, sớm biết như vậy thì không dẫn theo làm gì.
Lúc này chợt hai tiếng gõ cửa vang lên, hai người đẩy cửa đi vào, cầm đầu là một người đàn ông trung niên, phía sau lại là Trâu Cương.
- Ha ha, cục trưởng Hàn, quả nhiên là anh, lão Hầu tôi đến đặc biệt mời anh một ly.
Người đàn ông trung niên với gương mặt hồng hào, giọng nói cũng rất lớn.
Đám người khác dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người đàn ông mới đến, vốn tưởng rằng đi nhầm phòng, không ngờ lại đến vì Hàn Đông, hơn nữa còn gọi là cục trưởng Hàn.
Hàn Đông đứng lên cười nói:
- Bây giờ tôi đang mang tội...
Trâu Cương giới thiệu:
- Cục trưởng Hàn, đây là bí thư Hầu của thị trấn Bản Kiều.
- Tôi là Hầu Tây Bình, cục trưởng Hàn cứ gọi là anh Hầu, tôi đã sớm muốn kính cục trưởng Hàn hai ly rồi.
Người đàn ông trung niên cười nói, đồng thời vươn tay ra.
Hàn Đông bắt tay với Hầu Tây Bình, sau đó nâng ly nói:
- Bí thư Hầu quá khách khí rồi, tôi mời anh.
Sau đó Trâu Cương tiến lên nói:
- Cục trưởng, tôi mời anh một ly, anh cứ tùy ý.
Trâu Cương nói xong thì nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Sau khi chờ hai bên uống xong, Hầu Tây Bình cười nói:
- Cục trưởng Hàn, chúng tôi đã quấy rầy anh, hôm nay coi như tôi mời khách, anh Hàn cũng nên nể mặt một chút.
Hàn Đông chợt sững sờ, hôm nay cũng không phải mình mời khách.
Nhưng không đợi Hàn Đông mở miệng, Hầu Tây Bình đã ôm quyền nói:
- Quấy rầy các vị, mời các vị chậm rãi ăn uống.
Hầu Tây Bình cùng Trâu Cương đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Hàn Đông cười khổ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc và khiếp sợ của mọi người, hắn giơ đũa lên cười:
- Đã có người mời khách thì chúng ta cứ ăn, đừng khách khí.
Liêu Hiểu Binh uống vào một ngụm rượu, vẻ mặt rất khó coi, trong lòng càng bốc lửa không có chỗ phát tiết.
Vừa rồi mọi người còn hoài nghi lời nói của Hàn Đông, kết quả là Hầu Tây Bình xuất hiện làm cho bọn họ chấn động, đừng thấy Hàn Đông còn trẻ mà khinh thường, người ta đã là cục trưởng rồi.
Triệu Tài Đống miễn cưỡng cười nói:
- Anh Đông đúng là chân nhân bất lộ tướng.
Trước đó Triệu Tài Đống đi heo Liêu Hiểu Binh gọi thẳng tên Hàn Đông, bây giờ lại chuyển thành anh Đông, biến hóa rất lớn.
Ngô Á Lỗi dùng giọng hâm mộ hỏi:
- Anh Đông, anh là cục trưởng đơn vị nào?
Mọi người nghe vậy thì đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hàn Đông, lần đầu tiên thấy một vị cục trưởng còn trẻ như vậy.
Yến Lâm nở nụ cười vui vẻ, khi thấy mọi người tỏ ra kinh ngạc thì trong lòng không khỏi có chút toan tính, lại có chút bất mãn, sao trước đó Hàn Đông không nói mình là cục trưởng?
Bình luận facebook