Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Hàn Đông bất đắc dĩ nói:
- Trước kia tôi là cục trưởng cục thống kê, nhưng bây giờ thì không phải.
Hàn Đông tuy không muốn nhiều lời nhưng cũng không muốn gạt bọn họ.
Liêu Hiểu Binh cười lạnh, còn tưởng là cục trưởng đơn vị nào, thì ra là cục thống kê chẳng có thứ gì, hơn nữa trước đó là cục trưởng, bây giờ lại chẳng là gì.
Triệu Tài Đống cũng thở dài một hơi, hắn cười nói:
- Anh Đông cuối cùng phạm vào chuyện gì? Sao lại như vậy?
Hàn Đông cười nhạt một tiếng:
- Không có gì hay, mọi người ăn đi, thức ăn nguội hết rồi kìa.
Mọi người thấy Hàn Đông không muốn nói, tuy có chút kỳ quái nhưng cũng không hỏi lại. Lúc này bầu không khí đã tốt hơn trước đó khá nhiều, các cô gái cũng bắt đầu líu ríu trò chuyện, Ngô Á Lỗi cũng thỉnh thoảng đề xuất vài câu hỏi, có vẻ rất hiếu kỳ với Hàn Đông.
Đợi mọi người ăn uống no say, Liêu Hiểu Binh nói với nhân viên phục vụ:
- Em gái, tính tiền.
Tuy trước đó Hầu Tây Bình nói muốn trả tiền, nhưng Liêu Hiểu Binh cũng không muốn chiếm tiện nghi của người khác trước mặt các cô gái, hắn cũng không quan tâm đến vài trăm đồng tiền.
Nhân viên phục vụ nói:
- Đã có người tính rồi ạ!
Vẻ mặt Liêu Hiểu Binh nhanh chóng trở nên khó coi, hắn phất tay với nhân viên phục vụ, sau đó nói:
- Chúng ta ra ngoài uống trà, buổi tối tôi mời mọi người đi ăn khuya.
Hàn Đông nói:
- Tôi khôn đi được, ngày mai còn phải đi làm.
Yến Lâm cũng cười:
- Ngày mai tôi phải đi thăm người thân, các anh cứ chơi đùa vui vẻ, tôi và anh Đông về trước.
Yến Lâm nói xong thì đứng lên mỉm cười khoác tay Hàn Đông.
Liêu Hiểu Binh xiết chặt nắm đấm, trong lòng giống như bị kim châm. Từ khi lên cấp ba thì hắn vẫn luôn theo đuổi Yến Lâm, trước nay luôn bị từ chối, điều này làm cho một kẻ trước nay luôn tán tỉnh thuận lợi cảm thấy rất căm tức. Mỗi lần thấy Yến Lâm như tinh linh thì trong lòng hắn càng bùng lên cảm giác chiếm hữu, bây giờ thấy nàng và Hàn Đông thân mật với nhau, hắn cảm thấy giống như một món mình thích bị người ta cướp mất vậy.
- Vậy cũng được, sau này gặp lại.
Liêu Hiểu Binh từ nhỏ đã được nâng niu, lúc này hắn rất hận Hàn Đông, nhưng ở trước mặt mọi người cũng phải biểu hiện chút thái độ tiêu sái.
Yến Lâm chào hỏi mọi người, sau đó hai người cung đi theo hướng quay về nhà.
Nhìn Hàn Đông và Yến Lâm tay trong tay như một cặp tình nhân, Liêu Hiểu Binh đứng ở trước cổng Bách Vị Viên mà hai mắt lóe lên cái nhìn tức giận, tình cảnh như vậy tất nhiên những người còn lại cũng không dám mất mặt đi cùng hắn, vì vậy ai cũn cáo từ.
- Được rồi, bọn họ đã không còn nhìn thấy nữa.
Hàn Đông cười nói:
- Bây giờ có thể bỏ tay anh ra.
- Ha ha, có mỹ nữ cầm tay, anh phải vinh hạnh mới đúng chứ?
Yến Lâm cười ha hả nói, cũng thật sự buông lỏng tay Hàn Đông.
Hàn Đông tức giận gõ lên đầu nàng:
- Thành thật khai báo, đây là có chuyện gì?
Yến Lâm chớp mắt, cặp mắt to tròn, nàng chất vấn:
- Đúng rồi, sao anh không nói cho em mình là cục trưởng cục thống kê, đúng là không có lòng...
- Em nói gì thế...
- Không phải sao? Đã lâu như vậy rồi mà anh cũng không nói, đúng là...Không để ý đến anh nữa.
Yến Lâm nói, hai tay đặt trong túi áo, bước nhanh về phía trước.
Hàn Đông cười hì hì, tiến lên vài bước, chụp lấy cánh tay của nàng:
- Đừng chuyển chủ đề, chuyện tối nay em còn chưa nói rõ ràng.
Yến Lâm vùng vẫy vài cái cố gắng thoát khỏi bàn tay của Hàn Đông, sau đó quệt miệng nói:
- Đúng là nhỏ mọn...
Hàn Đông nói:
- Cái này không liên quan gì đến vấn đề nhỏ mọn.
- Ha ha...
Yến Lâm chợt ngẩng đầu lên, hắn nháy mắt tinh nghịch:
- Anh đúng là, anh không nhớ sao, trước đó anh đã đồng ý giúp em rồi.
Hàn Đông chợt sững sờ, thật sự đúng là như vậy. Hắn cười khổ một tiếng rồi nói:
- Vậy thì được, dù em có lý thì sau này cũng đừng tìm anh vì những chuyện như vậy, anh không có hứng với những trò chơi trẻ nít như thế.
- Anh mới là trẻ nít.
Yến Lâm bất mãn nói, nàng vùng tay, đi về phía trước. Đúng lúc này phía trước có vài người đàn ông tiến lên, vì vậy mà nàng đứng tránh sang một bên.
- Này, người đẹp, đi chơi không?
Một người đàn ông đi sát bên cạnh chợt vươn tay ôm lấy vai Yến Lâm.
Yến Lâm tranh thủ thời gian lách người, nàng tức giận nói:
- Anh làm gì?
Một người đàn ông khác cười nói:
- Em đừng sợ, các anh không phải là người xấu.
Tên này nói rồi vung tay phải chụp lấy cánh tay của Yến Lâm.
Lúc này Hàn Đông cũng đã đi đến trước mặt đám người, hắn trầm giọng quát:
- Cút.
Hàn Đông vừa nói vừa vung tay, chém lên khuỷu tay của tên kia.
- Á!
Người đàn ông này chợt hét thảm, trật cải khuỷu tay.
- Tiểu tử này muốn chết.
Đám người khác cũng la lớn, sau đó vây quanh Hàn Đông, nhưng khi thấy rõ bộ dạng của Hàn Đông thì lại kêu lên kinh hoàng rồi rút lui.
- Hừ!
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn chằm chằm vào tên đàn ông có vết sẹo trên mặt, lần trước ở bến xe đã gặp người này, Hàn Đông có ấn tượng rất sâu với đối phương.
Tên mặt thẹo bị Hàn Đông nhìn chằm chằm mà sợ hãi, hắn vội ôm quyền nói:
- Bằng hữu...
- Ai là bằng hữu với anh?
Hàn Đông đấm thẳng tay ra, một tiếng ầm vang lên, một thân cây khá lớn ở bên cạnh chợt rung động, lá vàng rơi xuống ào ào.
- Lần sau nếu còn đụng mặt các người, đừng trách tôi vô tình.
Hàn Đông lạnh lùng nói:
- Còn không mau cút đi?
- Chúng ta đi.
Tên mặt thẹo thấy Hàn Đông có khí thế như vậy thì cũng không nói gì thêm, nhanh chóng bước đi, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, đây là nguyên tắc hành xử của hắn.
- Hừ!
Hàn Đông phủi tay, hắn quay đầu thì thấy Yến Lâm đang đưa mắt nhìn mình, cặp mắt lóe sáng, vì vậy mà không khỏi nở nụ cười:
- Ha ha, đừng nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái như vậy.
Yến Lâm chợt dùng hai tay ôm quyền, sau đó dịu dàng nói:
- Ôi, đại hiệp tại thượng, xin nhận một quyền của nữ tử.
Hàn Đông cười ha ha, hắn khẽ gõ lên đầu Yến Lâm hai cái:
- Đi thôi, tiểu nữ hiệp.
- Ui da, kiểu tóc của người ta...
Yến Lâm nhếch miệng, bàn tay trắng nõn sờ lên đầu.
Hàn Đông cười ha hả, sau đó chắp hai tay sau lưng đi về phía trước.
Yến Lâm chợt sững sờ, nàng chạy theo Hàn Đông rồi bất mãn nói:
- Anh Đông, đã nói rồi mà, không được cốc đầu...
- Được rồi, tiểu bằng hữu.
Hàn Đông cười, giả vờ tiếp tục cốc đầu nàng.
Yến Lâm tranh thủ thời gian né người rồi chạy về phía trước, nàng mặc áo lông màu trắng, vừa chạy vừa nhảy, giống như một cánh bướm nhỏ trong đêm.
Yến Lâm vừa chạy được vài bước đã xoay người mỉm cười nhìn Hàn Đông, sau đó lui về phía sau từng bước.
- Anh Đông, nếu không thì chúng ta đi uống trà, dù sao thì cũng còn sớm, về cũng không có việc gì.
- Anh không uống trà với các cô gái nhỏ.
Hàn Đông cười ha hả, đi qua bên người Yến Lâm.
- Hừ!
Yến Lâm tức giận hừ một tiếng, nàng đuổi theo Hàn Đông, chụp lấy ánh tay hắn:
- Em giận rồi, không đi nữa.
Hàn Đông chợt cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm ma xát trên cánh tay, trong lòng chợt rung động, vài ký ức chôn sâu chợt bùng ra.
- Trước kia tôi là cục trưởng cục thống kê, nhưng bây giờ thì không phải.
Hàn Đông tuy không muốn nhiều lời nhưng cũng không muốn gạt bọn họ.
Liêu Hiểu Binh cười lạnh, còn tưởng là cục trưởng đơn vị nào, thì ra là cục thống kê chẳng có thứ gì, hơn nữa trước đó là cục trưởng, bây giờ lại chẳng là gì.
Triệu Tài Đống cũng thở dài một hơi, hắn cười nói:
- Anh Đông cuối cùng phạm vào chuyện gì? Sao lại như vậy?
Hàn Đông cười nhạt một tiếng:
- Không có gì hay, mọi người ăn đi, thức ăn nguội hết rồi kìa.
Mọi người thấy Hàn Đông không muốn nói, tuy có chút kỳ quái nhưng cũng không hỏi lại. Lúc này bầu không khí đã tốt hơn trước đó khá nhiều, các cô gái cũng bắt đầu líu ríu trò chuyện, Ngô Á Lỗi cũng thỉnh thoảng đề xuất vài câu hỏi, có vẻ rất hiếu kỳ với Hàn Đông.
Đợi mọi người ăn uống no say, Liêu Hiểu Binh nói với nhân viên phục vụ:
- Em gái, tính tiền.
Tuy trước đó Hầu Tây Bình nói muốn trả tiền, nhưng Liêu Hiểu Binh cũng không muốn chiếm tiện nghi của người khác trước mặt các cô gái, hắn cũng không quan tâm đến vài trăm đồng tiền.
Nhân viên phục vụ nói:
- Đã có người tính rồi ạ!
Vẻ mặt Liêu Hiểu Binh nhanh chóng trở nên khó coi, hắn phất tay với nhân viên phục vụ, sau đó nói:
- Chúng ta ra ngoài uống trà, buổi tối tôi mời mọi người đi ăn khuya.
Hàn Đông nói:
- Tôi khôn đi được, ngày mai còn phải đi làm.
Yến Lâm cũng cười:
- Ngày mai tôi phải đi thăm người thân, các anh cứ chơi đùa vui vẻ, tôi và anh Đông về trước.
Yến Lâm nói xong thì đứng lên mỉm cười khoác tay Hàn Đông.
Liêu Hiểu Binh xiết chặt nắm đấm, trong lòng giống như bị kim châm. Từ khi lên cấp ba thì hắn vẫn luôn theo đuổi Yến Lâm, trước nay luôn bị từ chối, điều này làm cho một kẻ trước nay luôn tán tỉnh thuận lợi cảm thấy rất căm tức. Mỗi lần thấy Yến Lâm như tinh linh thì trong lòng hắn càng bùng lên cảm giác chiếm hữu, bây giờ thấy nàng và Hàn Đông thân mật với nhau, hắn cảm thấy giống như một món mình thích bị người ta cướp mất vậy.
- Vậy cũng được, sau này gặp lại.
Liêu Hiểu Binh từ nhỏ đã được nâng niu, lúc này hắn rất hận Hàn Đông, nhưng ở trước mặt mọi người cũng phải biểu hiện chút thái độ tiêu sái.
Yến Lâm chào hỏi mọi người, sau đó hai người cung đi theo hướng quay về nhà.
Nhìn Hàn Đông và Yến Lâm tay trong tay như một cặp tình nhân, Liêu Hiểu Binh đứng ở trước cổng Bách Vị Viên mà hai mắt lóe lên cái nhìn tức giận, tình cảnh như vậy tất nhiên những người còn lại cũng không dám mất mặt đi cùng hắn, vì vậy ai cũn cáo từ.
- Được rồi, bọn họ đã không còn nhìn thấy nữa.
Hàn Đông cười nói:
- Bây giờ có thể bỏ tay anh ra.
- Ha ha, có mỹ nữ cầm tay, anh phải vinh hạnh mới đúng chứ?
Yến Lâm cười ha hả nói, cũng thật sự buông lỏng tay Hàn Đông.
Hàn Đông tức giận gõ lên đầu nàng:
- Thành thật khai báo, đây là có chuyện gì?
Yến Lâm chớp mắt, cặp mắt to tròn, nàng chất vấn:
- Đúng rồi, sao anh không nói cho em mình là cục trưởng cục thống kê, đúng là không có lòng...
- Em nói gì thế...
- Không phải sao? Đã lâu như vậy rồi mà anh cũng không nói, đúng là...Không để ý đến anh nữa.
Yến Lâm nói, hai tay đặt trong túi áo, bước nhanh về phía trước.
Hàn Đông cười hì hì, tiến lên vài bước, chụp lấy cánh tay của nàng:
- Đừng chuyển chủ đề, chuyện tối nay em còn chưa nói rõ ràng.
Yến Lâm vùng vẫy vài cái cố gắng thoát khỏi bàn tay của Hàn Đông, sau đó quệt miệng nói:
- Đúng là nhỏ mọn...
Hàn Đông nói:
- Cái này không liên quan gì đến vấn đề nhỏ mọn.
- Ha ha...
Yến Lâm chợt ngẩng đầu lên, hắn nháy mắt tinh nghịch:
- Anh đúng là, anh không nhớ sao, trước đó anh đã đồng ý giúp em rồi.
Hàn Đông chợt sững sờ, thật sự đúng là như vậy. Hắn cười khổ một tiếng rồi nói:
- Vậy thì được, dù em có lý thì sau này cũng đừng tìm anh vì những chuyện như vậy, anh không có hứng với những trò chơi trẻ nít như thế.
- Anh mới là trẻ nít.
Yến Lâm bất mãn nói, nàng vùng tay, đi về phía trước. Đúng lúc này phía trước có vài người đàn ông tiến lên, vì vậy mà nàng đứng tránh sang một bên.
- Này, người đẹp, đi chơi không?
Một người đàn ông đi sát bên cạnh chợt vươn tay ôm lấy vai Yến Lâm.
Yến Lâm tranh thủ thời gian lách người, nàng tức giận nói:
- Anh làm gì?
Một người đàn ông khác cười nói:
- Em đừng sợ, các anh không phải là người xấu.
Tên này nói rồi vung tay phải chụp lấy cánh tay của Yến Lâm.
Lúc này Hàn Đông cũng đã đi đến trước mặt đám người, hắn trầm giọng quát:
- Cút.
Hàn Đông vừa nói vừa vung tay, chém lên khuỷu tay của tên kia.
- Á!
Người đàn ông này chợt hét thảm, trật cải khuỷu tay.
- Tiểu tử này muốn chết.
Đám người khác cũng la lớn, sau đó vây quanh Hàn Đông, nhưng khi thấy rõ bộ dạng của Hàn Đông thì lại kêu lên kinh hoàng rồi rút lui.
- Hừ!
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn chằm chằm vào tên đàn ông có vết sẹo trên mặt, lần trước ở bến xe đã gặp người này, Hàn Đông có ấn tượng rất sâu với đối phương.
Tên mặt thẹo bị Hàn Đông nhìn chằm chằm mà sợ hãi, hắn vội ôm quyền nói:
- Bằng hữu...
- Ai là bằng hữu với anh?
Hàn Đông đấm thẳng tay ra, một tiếng ầm vang lên, một thân cây khá lớn ở bên cạnh chợt rung động, lá vàng rơi xuống ào ào.
- Lần sau nếu còn đụng mặt các người, đừng trách tôi vô tình.
Hàn Đông lạnh lùng nói:
- Còn không mau cút đi?
- Chúng ta đi.
Tên mặt thẹo thấy Hàn Đông có khí thế như vậy thì cũng không nói gì thêm, nhanh chóng bước đi, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, đây là nguyên tắc hành xử của hắn.
- Hừ!
Hàn Đông phủi tay, hắn quay đầu thì thấy Yến Lâm đang đưa mắt nhìn mình, cặp mắt lóe sáng, vì vậy mà không khỏi nở nụ cười:
- Ha ha, đừng nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái như vậy.
Yến Lâm chợt dùng hai tay ôm quyền, sau đó dịu dàng nói:
- Ôi, đại hiệp tại thượng, xin nhận một quyền của nữ tử.
Hàn Đông cười ha ha, hắn khẽ gõ lên đầu Yến Lâm hai cái:
- Đi thôi, tiểu nữ hiệp.
- Ui da, kiểu tóc của người ta...
Yến Lâm nhếch miệng, bàn tay trắng nõn sờ lên đầu.
Hàn Đông cười ha hả, sau đó chắp hai tay sau lưng đi về phía trước.
Yến Lâm chợt sững sờ, nàng chạy theo Hàn Đông rồi bất mãn nói:
- Anh Đông, đã nói rồi mà, không được cốc đầu...
- Được rồi, tiểu bằng hữu.
Hàn Đông cười, giả vờ tiếp tục cốc đầu nàng.
Yến Lâm tranh thủ thời gian né người rồi chạy về phía trước, nàng mặc áo lông màu trắng, vừa chạy vừa nhảy, giống như một cánh bướm nhỏ trong đêm.
Yến Lâm vừa chạy được vài bước đã xoay người mỉm cười nhìn Hàn Đông, sau đó lui về phía sau từng bước.
- Anh Đông, nếu không thì chúng ta đi uống trà, dù sao thì cũng còn sớm, về cũng không có việc gì.
- Anh không uống trà với các cô gái nhỏ.
Hàn Đông cười ha hả, đi qua bên người Yến Lâm.
- Hừ!
Yến Lâm tức giận hừ một tiếng, nàng đuổi theo Hàn Đông, chụp lấy ánh tay hắn:
- Em giận rồi, không đi nữa.
Hàn Đông chợt cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm ma xát trên cánh tay, trong lòng chợt rung động, vài ký ức chôn sâu chợt bùng ra.
Bình luận facebook