Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Tô Ánh Nguyệt trầm mặt hai giây, rồi lặng lẽ nới lỏng tay.
Bởi vì cô cảm thấy lời nói của An Hạ nói rất có đạo lý, cô hoàn toàn không cách nào phản bác.
Tô Ánh Nguyệt nới lỏng tay, An Hạ liền xông lên, toàn thân toả ra dấu hiệu muốn liều mạng với Bùi Chính Thành.
Bùi Chính Thành nhảy ra sau lưng Trần Minh Tân, ló ra nửa cái đầu nhìn An Hạ: "Tôi không đánh phụ nữ, cô đừng qua đây."
An Hạ cười như không cười: "Rất tốt, tôi đánh anh, anh đừng đánh trả."
"Cô là cái đồ không biết lí lẽ!" Bùi Chính Thành từ trước đến giờ chưa gặp qua người con gái nào bạo lực không nói lý giống như An Hạ.
Cũng may là phòng làm việc này của chủ tịch nên người không nhiều, nếu không sẽ bị làm trò cười cho thiên hạ rồi.
Trần Minh Tân quay đầu nhìn Bùi Chính Thành bắt lấy bàn tay trên vai anh, sắc mặt u ám: "Bỏ tay ra.”
Bùi Chính Thành lập tức buông tay, quen biết Trần Minh Tân nhiều năm như vậy, người này có chứng bệnh kỳ quái, không thích người khác chạm vào mình, đúng là một căn bệnh kỳ quái.
Bùi Chính Thành vừa buông tay, An Hạ liền không còn chướng ngại gì nữa.
Bùi Chính Thành liền chạy: "Ngực phẳng, cô đừng đuổi theo tôi nữa, tôi mời cô và Tô Ánh Nguyệt ăn cơm có được không!"
"Thật sao?" An Hạ dừng lại một lát.
Bùi Chính Thành gật gật đầu: "Thật!"
Lời vừa nói, anh đột nhiên mở to miệng, ôm chân mình nhảy lên một cái.
Trần Minh Tân tao nhã thu hồi cái chân vừa mới giẫm Bùi Chính Thành một cước, âm thanh bình thản: "Gọi chị dâu!"
Bùi Chính Thành nhảy đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt nói: "Chị dâu, đại ca giẫm chân em."
Tô Ánh Nguyệt làm như không làm không nghe thấy, xoay người đi về hướng cửa thang máy.
Tuyệt đối là một tên bệnh thần kinh!
Cuối cùng vẫn là An Hạ đỡ Bùi Chính Thành bị Trần Minh Tân đá đến suýt tàn phế đi nhà hàng.
……
Chọn địa điểm ở Ngọc Hoàng Cung, là do An Hạ chọn.
Tô Ánh Nguyệt vốn dĩ muốn nhắc nhỡ cô, Trần Minh Tân chính là ông chủ đằng sau của Ngọc Hoàng Cung.
Kết quả, lúc tiến vào Ngọc Hoàng Cũng, cô bắt gặp Nam Sơn bước đến nghênh đón, còn nghe thấy Trần Minh Tân dặn dò bên tai Nam Sơn: "Lát nữa không cần giảm giá, để cho Chính Thành trả tiền, mấy món đang giảm giá cũng phải tính giá ban đầu."
Sắc mặt Nam Sơn cổ quái gật đầu, lúc nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đôi mắt liền lấp lánh, hé miệng cười rất nhiệt tình: "Bà chủ, người đến rồi!"
Trải qua chuyện lần trước, Nam Sơn hiểu ra một đạo lý sâu sắc, lấy lòng bà chủ hình như khiến cho tâm tình ông chủ trở nên tốt hơn.
"Trí nhớ của ngài Nam không được tốt lắm." Tô Ánh Nguyệt ý nói ngày hôm đó, việc cô để Nam Sơn gọi cô là "Tô tiểu thư".
Nam Sơn thu lại nụ cười trên mặt, ngoảnh mặt về phía Trần Minh Tân chờ ra lệnh: "Ông chủ, tôi còn có việc bận nên phải đi trước."
"Ừ." Trần Minh Tân ừ nhẹ một tiếng, âm tiết nhẹ nhàng, tâm trạng hình như không tệ.
Trên bàn ăn, Bùi Chính Thành và An Hạ bởi vì giành thức ăn, suýt chút nữa thành náo loạn, nhưng mà có Trần Minh Tân "Thuốc an thần di động" ở đây, hai người vẫn là không quậy lên nữa.
Ăn xong cơm, một nhóm bốn người tách ra đi.
Sau khi Trần Minh Tân và Bùi Chính Thành đi khỏi, Tô Ánh Nguyệt và An Hạ mới từ phía sau đi ra.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, An Hạ bình thường tuy rằng tính tình cẩu thả, có chút thô lỗ, nhưng làm chuyện gì đều có chừng mực.
Tô Ánh Nguyệt hỏi cô: "Tại sao cứ cùng Bùi Chính Thành hơn thua?"
"Là hắn ức hiếp tớ trước, hắn nói tớ là ngực phẳng!" An Hạ nói, bóp bóp ngực mình mấy cái, thần sắc nghiêm túc: "Tớ rõ ràng là cup A, hừ, ít nhất cũng phải cỡ như bánh bao nhỏ chứ.”
Tô Ánh Nguyệt nhếch nhếch miệng: "Các cậu có lẻ là kẻ thù trời sinh."
"Vậy cậu và ông chủ của L.K thì sao? Các cậu là gì? Anh ta có tiền, đẹp trai, ly hôn còn được một khoảng tiền phí trợ cấp lớn."
An Hạ dùng mấy đầu ngón tay đếm đếm tính tính, sau khi nói xong mới phát hiện sắc mặt Tô Ánh Nguyệt không đúng.
"Tớ sẽ tìm một cơ hội thích hợp ly hôn với anh ta, còn tiền trợ cấp, không cần thiết."
"Tại sao?" An Hạ chun chun mũi: "Nếu tớ là cậu, hoặc là cùng anh ta đến trọn đời, hoặc là cùng anh ta ly hôn đòi một khoảng tiền trợ cấp lớn."
"Tớ và anh ta kết hôn là bởi vì khi đó tình huống gấp gáp, anh ta và tớ ở với nhau một khoảng thời gian ngắn, thận trọng chu đáo mà nói thì giống như một người đàn ông bình thường, càng không nghĩ đến anh ta sẽ lại là tổng tài của L.K, thân phận của anh ta như vậy, muốn cái gì mà không được, nhưng vì sao lại khăng khăng tìm đến tớ?"
Ý cười trên mặt An Hạ biến mất: "Tại sao?"
"Cậu nghĩ rằng là vì sao?" Tô Ánh Nguyệt hỏi ngược lại cô.
An Hạ nghĩ nghĩ: "Tớ cảm thấy có thể lúc trước anh ta gặp qua cậu, sau đó yêu thầm cậu."
"Được, vậy tớ giả dụ một chút, anh ta thương thầm tớ, thích tớ, vậy, tại sao anh ta không quang mình chính đại theo đuổi tớ, cứ phải ở trong tình huống như vậy..." Cùng cô phát sinh quan hệ, sau đó tiến đến chiếm giữ cuộc sống của cô.
Nghe Tô Ánh Nguyệt nói như vậy, An Hạ cũng không tìm được lý do để biện giải: "Tớ thấy anh ta hiện tại đối với cậu vẫn vô cùng quan tâm."
"Đúng vậy, từ tận đáy lòng tớ rất cảm kích anh ta, lần này có thể lấy lại cổ phần, đều nhờ anh ta rất nhiều, những việc này đối với tớ mà nói rất khó làm được, nhưng đối với anh ta mà nói, dễ dàng như một cái nhấc tay."
Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười tự giễu bản thân: "Người giống như anh ta, dùng quyền thế, dùng tiền tài giúp đỡ một người, cũng không tính là gì, bởi vì những gì anh ta có nhiều nhất chính là mấy thứ này, nhưng mà muốn thấy được sự thật lòng thì khó hơn nhiều, ba tớ sau khi bị ngồi tù, tớ ở Tô gia vẫn luôn sống không yên, cái gì cũng phải dựa vào chính bản thân mình, tớ chỉ còn lại bản thân mình thôi, nếu như tớ ngã một chân xuống thì sẽ không đứng lên được nữa, tớ bầy giờ phải ngăn chặn điều đó.
Nghe Tô Ánh Nguyệt nói, sắc mặt An Hạ trở nên nghiêm túc.
"Lúc anh ta bắt đầu tiếp cận tớ thực ra cũng không phải có ý tốt đâu, thân phận anh ta, tuổi tác anh ta, xuất thân anh ta, mọi thứ của anh ta tớ đều không biết, nhưng anh ta đối xử tốt với tớ, con người luôn có lòng ích kỉ không phải sao, tớ rất lưu luyến vì anh ta đối xử tốt với tớ, hôm nay biết được anh là chủ tịch L.K, tớ đã triệt để chết tâm rồi."
Tô Ánh Nguyệt thở dài một hơi, An Hạ ở bên cạnh im lặng lắng nghe, không biết nói gì mới tốt, dứt khoát không nhắc nữa.
Cô và Tô Ánh Nguyệt từ lúc trung học đến cao trung đều là bạn học của nhau, mặc dù bốn năm đại học không học cùng nhau, nhưng Tô Ánh Nguyệt mà cô quen vẫn không thay đổi.
Cô xinh đẹp, nhưng vẫn luôn giữ bản thân trong sạch, vẫn luôn cảnh tỉnh bản thân, cũng không thể dễ dàng tin tưởng người khác.
Tô Ánh Nguyệt điều chỉnh lại tâm tình của bản thân, kéo An Hạ đi trên đường: "Đi, tìm chỗ uống cà phê, không về công ty nữa."
"Không về công ty nữa à?" An Hạ bị cô kéo đi.
"Về cái gì mà về? Lão ta chỉ muốn chúng ta kí được hợp đồng thôi, cũng không quan tâm bọn mình có ở công ty không đâu." Tô Ánh Nguyệt vừa nói xong liền bắt xe.
Cùng An Hạ ngồi ở quán cà phê hết một buổi chiều, Tô Ánh Nguyệt mới ngồi xe về nhà, trên đường cô sẵn tiện đi lấy xe.
Xe của cô được đem đi bảo trì, vẫn luôn không có thời gian lấy về, bây giờ phải đi làm, lấy về cũng thuận tiện hơn.
Chạy xe đến dưới chung cư, thì nhìn thấy có một chiếc Bentley dừng ở bên đường.
Chỗ cô sống là tiểu khu tầm trung, người chạy được Bentley không nhiều.
Đợi đến lúc cô đến trước cửa nhà, thì liền biết được chiếc xe đó là của ai.
"Anh đến đây làm gì"
Trên tay Trần Minh Tân còn đang xách thức ăn, nhìn giống như mới đến.
"Em không biết nấu cơm, cứ gọi mua đồ ăn bên ngoài cũng không tốt." Ngữ khí của Trần Minh Tân không thể bình thản hơn, gần như giữa bọn họ vẫn giống như trước kia, cái gì cũng không có xảy ra.
Tô Ánh Nguyệt bước tới mở cửa, nhưng lại không cho anh vào: “Anh không cần phải thế này. Anh đã cứu tôi, lại còn giúp tôi nữa. Nếu như anh thật sự có việc gì cần tôi giúp thì cứ nói thẳng, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh.”
Trần Minh Tân làm như không nghe thấy, cầm những thứ trên tay đi vào trong.
Tô Ánh Nguyệt chắc chắn sẽ không cho anh vào. Hai người đều đứng ở cửa, không ai nhường ai, cảnh tượng rơi vào trạng thái căng thẳng suốt một lúc.
Trần Minh Tân không thể lay chuyển được cô, lặng lẽ nói: “Đừng quậy, đem đồ vào trước đã.”
Cô rất ghét sự thờ ơ và thẳng thắn của anh, như thể anh hoàn toàn chắc nịch được rằng cô muốn gì. Như kiểu dù anh có làm gì, miễn là anh đối xử tốt với cô, cô vẫn sẽ để anh từ từ thâm nhập vào cuộc sống của cô như trước kia.
“Anh...” Tô Ánh Nguyệt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, không thể nói thêm được điều gì gay gắt nữa.
Với một tiếng ‘cọt kẹt’, người hàng xóm đối diện mở cửa thò đầu ra: “Tôi nói, đôi vợ chồng trẻ hai người muốn cãi nhau thì vào nhà cãi có được không? Thế này sẽ làm ồn hàng xóm đó.”
“Tai của cô có phải kiểu thiên lý nhãn không? Cách âm của các phòng không tệ như cô nói. Tuần trước lúc cô nhận chuyển phát nhanh còn cãi nhau với người ta kia mà. Tôi ở trong phòng còn chẳng nghe thấy.”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn nữ hàng xóm.
“Cô... tôi cãi nhau với người chuyển phát nhanh bao giờ chứ...” Nữ hàng xóm bối rối.
Trần Minh Tân cũng quay đầu lại, liếc thẳng vào mặt nữ hàng xóm, thậm chí một chút che giấu cũng không có.
Lúc này nữ hàng xóm mới phát hiện ra sự tồn tại của Trần Minh Tân, đôi mắt cô ta sáng lên: “Đây có phải chồng cô không?”
“Nếu cô có thể lấy anh ta, anh ta sẽ là chồng của cô.” Sau khi nói xong, Tô Ánh Nguyệt đóng cửa lại.
Lưu lại đôi mắt rực sáng của nữ hàng xóm và một Trần Minh Tân vẻ mặt đen thui.
Thấy Tô Ánh Nguyệt đã vào trong rồi, nữ hàng xóm đứng thẳng dậy khó xử nói: “Xin lỗi, thưa quý ông...”
Trần Minh Tân đứng trước cửa nhà Tô Ánh Nguyệt cầm đồ ăn trên tay, nhìn lên rồi lại xuống người hàng xóm nữ: “Tên cô là gì?”
Nữ hàng xóm đỏ mặt nói: “Lý Tĩnh Kỳ.”
“Cô Lý, cô đã bao giờ nghe câu vợ chồng cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường chưa? Ngoài ra, vợ tôi đẹp hơn cô nhiều.”
Trần Minh Tân nói xong, anh quay người rời đi.
Lúc đi xuống cầu thang, lòng anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, anh rút một điếu thuốc ra khỏi túi. Vừa đưa lên miệng, anh dừng lại lấy điện thoại di động ra gọi đi.
“Nam Sơn, mua lại căn nhà đối diện của Tô Ánh Nguyệt đi.”
“Hả? Nhà đối diện nhà vợ anh ạ? Mua nhà trong khu phố đó làm gì ạ? Tại sao lại mua ạ?”
Trước khi kịp tìm ra lý do, anh im lặng hai giây: “Tại chủ nhà đó xấu quá.”
“Ông... ông chủ...” Nam Sơn ấp a ấp úng mở miệng: “Hay là, tôi hẹn bác sĩ cho anh nhé. Năm nay anh không có đi khám sức khỏe.”
Nói xong Nam Sơn không thể không nuốt nước bọt, tại sao anh ta lại vô tình nói ra những lời trong lòng như thế.
Có phải lần này ông chủ sẽ thực sự sắp xếp cho anh ta đến Nam Phi không?
Nhưng Nam Sơn lại một lần nữa phỏng đoán sai ý của anh.
Vì Trần Minh Tân đã im lặng một lúc, đột nhiên lại thốt lên: “Ừm, cậu quay lại giúp tôi sắp xếp đi.”
“... vâng ạ.” Nam Sơn cúp điện thoại, gọi lại cho Bùi Chính Thành với tâm trạng phức tạp.
“Bùi tổng, ông chủ của tôi gần đây có hơi sai sai...”
Bùi Chính Thành đang bận rộn trong cuộc họp, không có thời gian để nói chuyện với anh ta, thuận miệng nói: “Từ sau khi ông chủ cậu kết hôn là đã sai rồi, cứ chờ đi, nhanh thôi cậu ta sẽ điên ngay ấy mà.”
“...”
Nam Sơn gọi xong lại đi hẹn bác sĩ cho Trần Minh Tân.
Sau khi hẹn gặp bác sĩ, anh ta cảm thấy hơi khó khăn một chút. Anh ta có nên mua căn nhà đối diện của vợ ông chủ không?
...
Tô Ánh Nguyệt lục lọi trong tủ lạnh, tất cả đều là đồ ăn nhanh.
Cô không biết nấu ăn, chỉ mỗi việc đun một bát mì thôi cô cũng có thể làm cho nó trở thành thảm hại. Cô gạt bỏ ý tưởng nấu ăn của mình và gọi đồ ăn ngoài.
Đồ ăn đến rất nhanh.
Khi cô mở cửa mang vào, người giao hàng hỏi cô về túi thức ăn ở cửa: “Thưa cô, cô đi mua đồ về rồi quên mang vào ạ?”
“À... vâng.” Tô Ánh Nguyệt mỉm cười lúng túng, mang đồ ăn ngoài và túi nguyên liệu vào trong.
Các món ăn chay mặn Trần Minh Tân mua rất cân bằng, màu sắc vô cùng bắt mắt và ngon lành.
Trước một đống thịt và rau, Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn bất lực. Nghĩ đến ngày mai là cuối tuần, cô quyết định cứ gọi An Hạ đến nhà cùng nấu ăn là xong.
Sau khi giải quyết xong đống đồ ăn ngoài, cô lên giường gọi cho An Hạ: “An Hạ, ngày mai đến nhà tớ nấu ăn đi. Ở nhà tớ có đồ ăn, nhưng tớ không...”
“Không biết nấu ăn chứ gì, nếu cậu có khả năng thì đừng có ăn.” An Hạ chắc là đang giặt giũ, có tiếng nước ở bên kia.
“An Hạ ngoan, cậu là tốt nhất...”
An Hạ bị cô vướng vào đến mức chỉ có thể hứa: “Ok ok, ngày mai mình sẽ đến.”
...
Sáng hôm sau An Hạ cũng đến, nhưng một ‘tên vướng víu’ cũng đến theo.
“Bùi Chính Thành?”
Tô Ánh Nguyệt quay sang nhìn An Hạ: “Chuyện gì thế?”
An Hạ nói răng rắc: “Lúc tớ gặp hai tên không ra gì trên đường, anh ấy đã giúp tớ đấy. Anh ấy nghe nói tớ đến nhà cậu chơi, thế là nài nỉ ỉ ôi đòi đi theo...”
“Tôi năn nỉ ỉ ôi đòi đi theo? Ngực nhỏ, đây là thái độ của cô đối với ân nhân cứu mạng mình đó à?” Bùi Chính Thành đưa tay ra ấn lên đầu An Hạ.
Bùi Chính Thành vóc người cao to, bàn tay lại dài, An Hạ không cao mà tay chân cũng chẳng đủ dài. Lúc bị Bùi Chính Thành ép đầu như thế, cô có giương nanh múa vuốt kiểu gì cũng chẳng thể chạm vào được Bùi Chính Thành, điều này khiến hành động của cô trông thật buồn cười.
“Ngực nhỏ, tôi không thể ngờ tay cô lại ngắn thế, hahaha!” Bùi Chính Thành liều lĩnh chế nhạo An Hạ.
Tô Ánh Nguyệt trông cũng cảm thấy buồn cười, nhưng cô vẫn phải đứng về phía người bạn thân nhất của mình. Cô gọi với ra sau Bùi Chính Thành: “Trần Minh Tân.”
Bùi Chính Thành ngay lập tức thả An Hạ ra, nhảy một bước thật dài: “Minh Tân?”
Nhìn lại, anh ta chẳng thấy ai cả rồi mới biết là mình đang bị lừa.
Nhân cơ hội này, An Hạ cầm xẻng lên đuổi theo anh ta quanh nhà.
Phải mất một lúc mới yên tĩnh trở lại.
An Hạ mở tủ lạnh, liếc nhìn những thứ bên trong: “Trưa ăn lẩu được không?”
Bùi Chính Thành đứng cạnh cô ấy khịt mũi: “Gần đây tôi nóng lắm.”
“Nóng thì bớt lắm lời đi!” An Hạ lấy ra một miếng thịt bò đánh trực tiếp vào Bùi Chí Thành.
Lần này Bùi Chính Thành đã học được một chuyện rất khéo léo, thay vì cãi nhau với cô, anh ta chạy đến bên Tô Ánh Nguyệt: “Chị dâu, ngực nhỏ đánh tôi.”
Tô Ánh Nguyệt đang nhặt rau, ngước nhìn anh ta khẽ nói: “Nếu tôi gọi anh là cây tăm nhỏ, anh có đánh chết tôi không?”
Bùi Chính Thành đang uống nước. Đột nhiên nghe những lời cô nói, anh trực tiếp sặc ra: “Khụ khụ...”
An Hạ cũng nhìn Tô Ánh Nguyệt với khuôn mặt thâm sâu, lắc đầu thở dài: “Phụ nữ có chồng đúng là không kị những lời mặn chát* như này nhỉ.”
*một kiểu nói chuyện tục.
Tô Ánh Nguyệt: “...” Nói như kiểu cô ăn mặn lắm.
An Hạ tiếp tục: “Nữ thần lạnh lùng cuối cùng cũng bước xuống thần đàn và trở thành nữ thần độc mồm rồi!”
Bởi vì cô cảm thấy lời nói của An Hạ nói rất có đạo lý, cô hoàn toàn không cách nào phản bác.
Tô Ánh Nguyệt nới lỏng tay, An Hạ liền xông lên, toàn thân toả ra dấu hiệu muốn liều mạng với Bùi Chính Thành.
Bùi Chính Thành nhảy ra sau lưng Trần Minh Tân, ló ra nửa cái đầu nhìn An Hạ: "Tôi không đánh phụ nữ, cô đừng qua đây."
An Hạ cười như không cười: "Rất tốt, tôi đánh anh, anh đừng đánh trả."
"Cô là cái đồ không biết lí lẽ!" Bùi Chính Thành từ trước đến giờ chưa gặp qua người con gái nào bạo lực không nói lý giống như An Hạ.
Cũng may là phòng làm việc này của chủ tịch nên người không nhiều, nếu không sẽ bị làm trò cười cho thiên hạ rồi.
Trần Minh Tân quay đầu nhìn Bùi Chính Thành bắt lấy bàn tay trên vai anh, sắc mặt u ám: "Bỏ tay ra.”
Bùi Chính Thành lập tức buông tay, quen biết Trần Minh Tân nhiều năm như vậy, người này có chứng bệnh kỳ quái, không thích người khác chạm vào mình, đúng là một căn bệnh kỳ quái.
Bùi Chính Thành vừa buông tay, An Hạ liền không còn chướng ngại gì nữa.
Bùi Chính Thành liền chạy: "Ngực phẳng, cô đừng đuổi theo tôi nữa, tôi mời cô và Tô Ánh Nguyệt ăn cơm có được không!"
"Thật sao?" An Hạ dừng lại một lát.
Bùi Chính Thành gật gật đầu: "Thật!"
Lời vừa nói, anh đột nhiên mở to miệng, ôm chân mình nhảy lên một cái.
Trần Minh Tân tao nhã thu hồi cái chân vừa mới giẫm Bùi Chính Thành một cước, âm thanh bình thản: "Gọi chị dâu!"
Bùi Chính Thành nhảy đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt nói: "Chị dâu, đại ca giẫm chân em."
Tô Ánh Nguyệt làm như không làm không nghe thấy, xoay người đi về hướng cửa thang máy.
Tuyệt đối là một tên bệnh thần kinh!
Cuối cùng vẫn là An Hạ đỡ Bùi Chính Thành bị Trần Minh Tân đá đến suýt tàn phế đi nhà hàng.
……
Chọn địa điểm ở Ngọc Hoàng Cung, là do An Hạ chọn.
Tô Ánh Nguyệt vốn dĩ muốn nhắc nhỡ cô, Trần Minh Tân chính là ông chủ đằng sau của Ngọc Hoàng Cung.
Kết quả, lúc tiến vào Ngọc Hoàng Cũng, cô bắt gặp Nam Sơn bước đến nghênh đón, còn nghe thấy Trần Minh Tân dặn dò bên tai Nam Sơn: "Lát nữa không cần giảm giá, để cho Chính Thành trả tiền, mấy món đang giảm giá cũng phải tính giá ban đầu."
Sắc mặt Nam Sơn cổ quái gật đầu, lúc nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đôi mắt liền lấp lánh, hé miệng cười rất nhiệt tình: "Bà chủ, người đến rồi!"
Trải qua chuyện lần trước, Nam Sơn hiểu ra một đạo lý sâu sắc, lấy lòng bà chủ hình như khiến cho tâm tình ông chủ trở nên tốt hơn.
"Trí nhớ của ngài Nam không được tốt lắm." Tô Ánh Nguyệt ý nói ngày hôm đó, việc cô để Nam Sơn gọi cô là "Tô tiểu thư".
Nam Sơn thu lại nụ cười trên mặt, ngoảnh mặt về phía Trần Minh Tân chờ ra lệnh: "Ông chủ, tôi còn có việc bận nên phải đi trước."
"Ừ." Trần Minh Tân ừ nhẹ một tiếng, âm tiết nhẹ nhàng, tâm trạng hình như không tệ.
Trên bàn ăn, Bùi Chính Thành và An Hạ bởi vì giành thức ăn, suýt chút nữa thành náo loạn, nhưng mà có Trần Minh Tân "Thuốc an thần di động" ở đây, hai người vẫn là không quậy lên nữa.
Ăn xong cơm, một nhóm bốn người tách ra đi.
Sau khi Trần Minh Tân và Bùi Chính Thành đi khỏi, Tô Ánh Nguyệt và An Hạ mới từ phía sau đi ra.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, An Hạ bình thường tuy rằng tính tình cẩu thả, có chút thô lỗ, nhưng làm chuyện gì đều có chừng mực.
Tô Ánh Nguyệt hỏi cô: "Tại sao cứ cùng Bùi Chính Thành hơn thua?"
"Là hắn ức hiếp tớ trước, hắn nói tớ là ngực phẳng!" An Hạ nói, bóp bóp ngực mình mấy cái, thần sắc nghiêm túc: "Tớ rõ ràng là cup A, hừ, ít nhất cũng phải cỡ như bánh bao nhỏ chứ.”
Tô Ánh Nguyệt nhếch nhếch miệng: "Các cậu có lẻ là kẻ thù trời sinh."
"Vậy cậu và ông chủ của L.K thì sao? Các cậu là gì? Anh ta có tiền, đẹp trai, ly hôn còn được một khoảng tiền phí trợ cấp lớn."
An Hạ dùng mấy đầu ngón tay đếm đếm tính tính, sau khi nói xong mới phát hiện sắc mặt Tô Ánh Nguyệt không đúng.
"Tớ sẽ tìm một cơ hội thích hợp ly hôn với anh ta, còn tiền trợ cấp, không cần thiết."
"Tại sao?" An Hạ chun chun mũi: "Nếu tớ là cậu, hoặc là cùng anh ta đến trọn đời, hoặc là cùng anh ta ly hôn đòi một khoảng tiền trợ cấp lớn."
"Tớ và anh ta kết hôn là bởi vì khi đó tình huống gấp gáp, anh ta và tớ ở với nhau một khoảng thời gian ngắn, thận trọng chu đáo mà nói thì giống như một người đàn ông bình thường, càng không nghĩ đến anh ta sẽ lại là tổng tài của L.K, thân phận của anh ta như vậy, muốn cái gì mà không được, nhưng vì sao lại khăng khăng tìm đến tớ?"
Ý cười trên mặt An Hạ biến mất: "Tại sao?"
"Cậu nghĩ rằng là vì sao?" Tô Ánh Nguyệt hỏi ngược lại cô.
An Hạ nghĩ nghĩ: "Tớ cảm thấy có thể lúc trước anh ta gặp qua cậu, sau đó yêu thầm cậu."
"Được, vậy tớ giả dụ một chút, anh ta thương thầm tớ, thích tớ, vậy, tại sao anh ta không quang mình chính đại theo đuổi tớ, cứ phải ở trong tình huống như vậy..." Cùng cô phát sinh quan hệ, sau đó tiến đến chiếm giữ cuộc sống của cô.
Nghe Tô Ánh Nguyệt nói như vậy, An Hạ cũng không tìm được lý do để biện giải: "Tớ thấy anh ta hiện tại đối với cậu vẫn vô cùng quan tâm."
"Đúng vậy, từ tận đáy lòng tớ rất cảm kích anh ta, lần này có thể lấy lại cổ phần, đều nhờ anh ta rất nhiều, những việc này đối với tớ mà nói rất khó làm được, nhưng đối với anh ta mà nói, dễ dàng như một cái nhấc tay."
Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười tự giễu bản thân: "Người giống như anh ta, dùng quyền thế, dùng tiền tài giúp đỡ một người, cũng không tính là gì, bởi vì những gì anh ta có nhiều nhất chính là mấy thứ này, nhưng mà muốn thấy được sự thật lòng thì khó hơn nhiều, ba tớ sau khi bị ngồi tù, tớ ở Tô gia vẫn luôn sống không yên, cái gì cũng phải dựa vào chính bản thân mình, tớ chỉ còn lại bản thân mình thôi, nếu như tớ ngã một chân xuống thì sẽ không đứng lên được nữa, tớ bầy giờ phải ngăn chặn điều đó.
Nghe Tô Ánh Nguyệt nói, sắc mặt An Hạ trở nên nghiêm túc.
"Lúc anh ta bắt đầu tiếp cận tớ thực ra cũng không phải có ý tốt đâu, thân phận anh ta, tuổi tác anh ta, xuất thân anh ta, mọi thứ của anh ta tớ đều không biết, nhưng anh ta đối xử tốt với tớ, con người luôn có lòng ích kỉ không phải sao, tớ rất lưu luyến vì anh ta đối xử tốt với tớ, hôm nay biết được anh là chủ tịch L.K, tớ đã triệt để chết tâm rồi."
Tô Ánh Nguyệt thở dài một hơi, An Hạ ở bên cạnh im lặng lắng nghe, không biết nói gì mới tốt, dứt khoát không nhắc nữa.
Cô và Tô Ánh Nguyệt từ lúc trung học đến cao trung đều là bạn học của nhau, mặc dù bốn năm đại học không học cùng nhau, nhưng Tô Ánh Nguyệt mà cô quen vẫn không thay đổi.
Cô xinh đẹp, nhưng vẫn luôn giữ bản thân trong sạch, vẫn luôn cảnh tỉnh bản thân, cũng không thể dễ dàng tin tưởng người khác.
Tô Ánh Nguyệt điều chỉnh lại tâm tình của bản thân, kéo An Hạ đi trên đường: "Đi, tìm chỗ uống cà phê, không về công ty nữa."
"Không về công ty nữa à?" An Hạ bị cô kéo đi.
"Về cái gì mà về? Lão ta chỉ muốn chúng ta kí được hợp đồng thôi, cũng không quan tâm bọn mình có ở công ty không đâu." Tô Ánh Nguyệt vừa nói xong liền bắt xe.
Cùng An Hạ ngồi ở quán cà phê hết một buổi chiều, Tô Ánh Nguyệt mới ngồi xe về nhà, trên đường cô sẵn tiện đi lấy xe.
Xe của cô được đem đi bảo trì, vẫn luôn không có thời gian lấy về, bây giờ phải đi làm, lấy về cũng thuận tiện hơn.
Chạy xe đến dưới chung cư, thì nhìn thấy có một chiếc Bentley dừng ở bên đường.
Chỗ cô sống là tiểu khu tầm trung, người chạy được Bentley không nhiều.
Đợi đến lúc cô đến trước cửa nhà, thì liền biết được chiếc xe đó là của ai.
"Anh đến đây làm gì"
Trên tay Trần Minh Tân còn đang xách thức ăn, nhìn giống như mới đến.
"Em không biết nấu cơm, cứ gọi mua đồ ăn bên ngoài cũng không tốt." Ngữ khí của Trần Minh Tân không thể bình thản hơn, gần như giữa bọn họ vẫn giống như trước kia, cái gì cũng không có xảy ra.
Tô Ánh Nguyệt bước tới mở cửa, nhưng lại không cho anh vào: “Anh không cần phải thế này. Anh đã cứu tôi, lại còn giúp tôi nữa. Nếu như anh thật sự có việc gì cần tôi giúp thì cứ nói thẳng, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh.”
Trần Minh Tân làm như không nghe thấy, cầm những thứ trên tay đi vào trong.
Tô Ánh Nguyệt chắc chắn sẽ không cho anh vào. Hai người đều đứng ở cửa, không ai nhường ai, cảnh tượng rơi vào trạng thái căng thẳng suốt một lúc.
Trần Minh Tân không thể lay chuyển được cô, lặng lẽ nói: “Đừng quậy, đem đồ vào trước đã.”
Cô rất ghét sự thờ ơ và thẳng thắn của anh, như thể anh hoàn toàn chắc nịch được rằng cô muốn gì. Như kiểu dù anh có làm gì, miễn là anh đối xử tốt với cô, cô vẫn sẽ để anh từ từ thâm nhập vào cuộc sống của cô như trước kia.
“Anh...” Tô Ánh Nguyệt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, không thể nói thêm được điều gì gay gắt nữa.
Với một tiếng ‘cọt kẹt’, người hàng xóm đối diện mở cửa thò đầu ra: “Tôi nói, đôi vợ chồng trẻ hai người muốn cãi nhau thì vào nhà cãi có được không? Thế này sẽ làm ồn hàng xóm đó.”
“Tai của cô có phải kiểu thiên lý nhãn không? Cách âm của các phòng không tệ như cô nói. Tuần trước lúc cô nhận chuyển phát nhanh còn cãi nhau với người ta kia mà. Tôi ở trong phòng còn chẳng nghe thấy.”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn nữ hàng xóm.
“Cô... tôi cãi nhau với người chuyển phát nhanh bao giờ chứ...” Nữ hàng xóm bối rối.
Trần Minh Tân cũng quay đầu lại, liếc thẳng vào mặt nữ hàng xóm, thậm chí một chút che giấu cũng không có.
Lúc này nữ hàng xóm mới phát hiện ra sự tồn tại của Trần Minh Tân, đôi mắt cô ta sáng lên: “Đây có phải chồng cô không?”
“Nếu cô có thể lấy anh ta, anh ta sẽ là chồng của cô.” Sau khi nói xong, Tô Ánh Nguyệt đóng cửa lại.
Lưu lại đôi mắt rực sáng của nữ hàng xóm và một Trần Minh Tân vẻ mặt đen thui.
Thấy Tô Ánh Nguyệt đã vào trong rồi, nữ hàng xóm đứng thẳng dậy khó xử nói: “Xin lỗi, thưa quý ông...”
Trần Minh Tân đứng trước cửa nhà Tô Ánh Nguyệt cầm đồ ăn trên tay, nhìn lên rồi lại xuống người hàng xóm nữ: “Tên cô là gì?”
Nữ hàng xóm đỏ mặt nói: “Lý Tĩnh Kỳ.”
“Cô Lý, cô đã bao giờ nghe câu vợ chồng cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường chưa? Ngoài ra, vợ tôi đẹp hơn cô nhiều.”
Trần Minh Tân nói xong, anh quay người rời đi.
Lúc đi xuống cầu thang, lòng anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, anh rút một điếu thuốc ra khỏi túi. Vừa đưa lên miệng, anh dừng lại lấy điện thoại di động ra gọi đi.
“Nam Sơn, mua lại căn nhà đối diện của Tô Ánh Nguyệt đi.”
“Hả? Nhà đối diện nhà vợ anh ạ? Mua nhà trong khu phố đó làm gì ạ? Tại sao lại mua ạ?”
Trước khi kịp tìm ra lý do, anh im lặng hai giây: “Tại chủ nhà đó xấu quá.”
“Ông... ông chủ...” Nam Sơn ấp a ấp úng mở miệng: “Hay là, tôi hẹn bác sĩ cho anh nhé. Năm nay anh không có đi khám sức khỏe.”
Nói xong Nam Sơn không thể không nuốt nước bọt, tại sao anh ta lại vô tình nói ra những lời trong lòng như thế.
Có phải lần này ông chủ sẽ thực sự sắp xếp cho anh ta đến Nam Phi không?
Nhưng Nam Sơn lại một lần nữa phỏng đoán sai ý của anh.
Vì Trần Minh Tân đã im lặng một lúc, đột nhiên lại thốt lên: “Ừm, cậu quay lại giúp tôi sắp xếp đi.”
“... vâng ạ.” Nam Sơn cúp điện thoại, gọi lại cho Bùi Chính Thành với tâm trạng phức tạp.
“Bùi tổng, ông chủ của tôi gần đây có hơi sai sai...”
Bùi Chính Thành đang bận rộn trong cuộc họp, không có thời gian để nói chuyện với anh ta, thuận miệng nói: “Từ sau khi ông chủ cậu kết hôn là đã sai rồi, cứ chờ đi, nhanh thôi cậu ta sẽ điên ngay ấy mà.”
“...”
Nam Sơn gọi xong lại đi hẹn bác sĩ cho Trần Minh Tân.
Sau khi hẹn gặp bác sĩ, anh ta cảm thấy hơi khó khăn một chút. Anh ta có nên mua căn nhà đối diện của vợ ông chủ không?
...
Tô Ánh Nguyệt lục lọi trong tủ lạnh, tất cả đều là đồ ăn nhanh.
Cô không biết nấu ăn, chỉ mỗi việc đun một bát mì thôi cô cũng có thể làm cho nó trở thành thảm hại. Cô gạt bỏ ý tưởng nấu ăn của mình và gọi đồ ăn ngoài.
Đồ ăn đến rất nhanh.
Khi cô mở cửa mang vào, người giao hàng hỏi cô về túi thức ăn ở cửa: “Thưa cô, cô đi mua đồ về rồi quên mang vào ạ?”
“À... vâng.” Tô Ánh Nguyệt mỉm cười lúng túng, mang đồ ăn ngoài và túi nguyên liệu vào trong.
Các món ăn chay mặn Trần Minh Tân mua rất cân bằng, màu sắc vô cùng bắt mắt và ngon lành.
Trước một đống thịt và rau, Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn bất lực. Nghĩ đến ngày mai là cuối tuần, cô quyết định cứ gọi An Hạ đến nhà cùng nấu ăn là xong.
Sau khi giải quyết xong đống đồ ăn ngoài, cô lên giường gọi cho An Hạ: “An Hạ, ngày mai đến nhà tớ nấu ăn đi. Ở nhà tớ có đồ ăn, nhưng tớ không...”
“Không biết nấu ăn chứ gì, nếu cậu có khả năng thì đừng có ăn.” An Hạ chắc là đang giặt giũ, có tiếng nước ở bên kia.
“An Hạ ngoan, cậu là tốt nhất...”
An Hạ bị cô vướng vào đến mức chỉ có thể hứa: “Ok ok, ngày mai mình sẽ đến.”
...
Sáng hôm sau An Hạ cũng đến, nhưng một ‘tên vướng víu’ cũng đến theo.
“Bùi Chính Thành?”
Tô Ánh Nguyệt quay sang nhìn An Hạ: “Chuyện gì thế?”
An Hạ nói răng rắc: “Lúc tớ gặp hai tên không ra gì trên đường, anh ấy đã giúp tớ đấy. Anh ấy nghe nói tớ đến nhà cậu chơi, thế là nài nỉ ỉ ôi đòi đi theo...”
“Tôi năn nỉ ỉ ôi đòi đi theo? Ngực nhỏ, đây là thái độ của cô đối với ân nhân cứu mạng mình đó à?” Bùi Chính Thành đưa tay ra ấn lên đầu An Hạ.
Bùi Chính Thành vóc người cao to, bàn tay lại dài, An Hạ không cao mà tay chân cũng chẳng đủ dài. Lúc bị Bùi Chính Thành ép đầu như thế, cô có giương nanh múa vuốt kiểu gì cũng chẳng thể chạm vào được Bùi Chính Thành, điều này khiến hành động của cô trông thật buồn cười.
“Ngực nhỏ, tôi không thể ngờ tay cô lại ngắn thế, hahaha!” Bùi Chính Thành liều lĩnh chế nhạo An Hạ.
Tô Ánh Nguyệt trông cũng cảm thấy buồn cười, nhưng cô vẫn phải đứng về phía người bạn thân nhất của mình. Cô gọi với ra sau Bùi Chính Thành: “Trần Minh Tân.”
Bùi Chính Thành ngay lập tức thả An Hạ ra, nhảy một bước thật dài: “Minh Tân?”
Nhìn lại, anh ta chẳng thấy ai cả rồi mới biết là mình đang bị lừa.
Nhân cơ hội này, An Hạ cầm xẻng lên đuổi theo anh ta quanh nhà.
Phải mất một lúc mới yên tĩnh trở lại.
An Hạ mở tủ lạnh, liếc nhìn những thứ bên trong: “Trưa ăn lẩu được không?”
Bùi Chính Thành đứng cạnh cô ấy khịt mũi: “Gần đây tôi nóng lắm.”
“Nóng thì bớt lắm lời đi!” An Hạ lấy ra một miếng thịt bò đánh trực tiếp vào Bùi Chí Thành.
Lần này Bùi Chính Thành đã học được một chuyện rất khéo léo, thay vì cãi nhau với cô, anh ta chạy đến bên Tô Ánh Nguyệt: “Chị dâu, ngực nhỏ đánh tôi.”
Tô Ánh Nguyệt đang nhặt rau, ngước nhìn anh ta khẽ nói: “Nếu tôi gọi anh là cây tăm nhỏ, anh có đánh chết tôi không?”
Bùi Chính Thành đang uống nước. Đột nhiên nghe những lời cô nói, anh trực tiếp sặc ra: “Khụ khụ...”
An Hạ cũng nhìn Tô Ánh Nguyệt với khuôn mặt thâm sâu, lắc đầu thở dài: “Phụ nữ có chồng đúng là không kị những lời mặn chát* như này nhỉ.”
*một kiểu nói chuyện tục.
Tô Ánh Nguyệt: “...” Nói như kiểu cô ăn mặn lắm.
An Hạ tiếp tục: “Nữ thần lạnh lùng cuối cùng cũng bước xuống thần đàn và trở thành nữ thần độc mồm rồi!”
Bình luận facebook