Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn An Hạ.
An Hạ lè lưỡi lắc đầu với cô, sau cũng ngừng nói.
Bùi Chính Thành trốn sang một bên, chụp một vài bức ảnh đang nhặt rau của Tô Ánh Nguyệt gửi sang cho Trần Minh Tân.
Cũng không quên kèm theo một câu: "Minh Tân, vợ cậu nhặt rau mà cũng xinh đẹp như vậy."
…
Trần Minh Tân đang trong phòng họp LK.
Anh ngồi ở vị trí đầu tiên, cầm một bảng kế hoạch vừa được đưa tới, càng nhìn trông anh lại càng tệ hơn.
Các nhân viên có mặt ở đây đều nhìn thấy khuôn mặt dần dần trở nên tệ hơn của anh. Tất cả bọn họ đều câm như hến, thậm chí thở cũng chẳng dám thở mạnh.
Quả nhiên, một phút sau, Trần Minh Tân ném bản kế hoạch trong tay đến giữa bàn hội nghị, cất giọng điệu lạnh lùng: “Đây là kế hoạch mà các người đã dành một tháng để thảo luận và khảo sát đó à?”
Nhiệt độ trong phòng họp đột nhiên giảm xuống, không ai dám nói lời nào.
Không ai dám thăm dò tính khí của vị boss lớn này, cũng không ai dám gây rối với anh.
“Đinh đoong...”
Trần Minh Tân liếc nhìn điện thoại di động của mình, có một tin nhắn ngắn mới gửi đến.
Anh cầm lấy xem thử, phát hiện đó là tin nhắn từ Bùi Chính Thành.
Anh mở ra, thứ đập vào mắt anh đầu tiên là Tô Ánh Nguyệt đang ngồi trên ghế đẩu nhặt rau.
Đôi lông mày hơi nhíu lại của anh bây giờ cũng dần giãn ra, một vài bức ảnh nối tiếp nhau. Anh nhấp vào, lưu lại từng cái một cho đến khi nhìn thấy câu cuối cùng: "Minh Tân, vợ cậu nhặt rau mà cũng xinh đẹp như vậy."
Biết đấy là vợ mình, Bùi Chính Thành còn dám chụp ảnh gửi cho anh, muốn diễu võ giương oai trước mặt anh à, rõ là biết lúc này anh không thể vào được cửa nhà Tô Ánh Nguyệt mà.
Xem anh có quay về Việt Phong giúp anh ta nữa không!
Các nhân viên có mặt đang theo dõi sắc mặt anh. Vừa nhìn thấy anh trông dễ nhìn hơn một chút, sau đó lại trở nên thật ảm đạm, mọi người chỉ có thể cầu nguyện thầm cho chính mình trong lòng. Dường như họ không thể thoát được nữa rồi.
Trần Minh Tân cầm điện thoại, không ngẩng đầu: “Tôi sẽ cho các người một tuần nữa. Nếu các người không thể thực hiện một bản kế hoạch làm tôi hài lòng, các người hãy đóng gói mọi thứ rồi về nhà đi là vừa!”
Tất cả nhân viên đều đồng thanh trả lời: “Cảm ơn Tổng giám đốc!”
Cho họ một cơ hội đã là một ân sủng ngoài pháp luật rồi.
Họ nghe nói boss lớn đã về nước từ rất sớm, nhưng căn bản lại chẳng thấy lộ diện nhiều. Chỉ những ngày này là anh thường xuyên đến công ty.
Hành động dứt khoát và kiên quyết, hoàn toàn khiến những nhân viên lười biếng suốt bao lâu qua phải nếm trải đau khổ.
“Cuộc họp kết thúc rồi, đi đi.” Mặc dù những lời của anh là đang nói với nhân viên, nhưng đôi mắt anh vẫn rơi vào những bức ảnh của Tô Ánh Nguyệt.
Cô lúc nhặt rau trông không lạnh lùng gì cả, ngược lại còn rất dịu dàng.
Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ vào mặt Tô Ánh Nguyệt trên màn hình hai lần, đôi mắt đen dần dịu lại.
Cũng nhiều ngày liên tiếp rồi anh không thể ngủ được, nhiều năm ở nước ngoài anh chưa từng gặp phải vấn đề như vậy. Tại sao không có cô anh lại không ngủ được chứ?
Miễn là liên quan đến cô, dù chỉ là chuyện nhỏ đi nữa cũng có khiến anh tức giận, như vậy thực sự không giống anh tí nào.
Nam Sơn nói đúng. Anh nên đi kiểm tra sức khỏe ngay. Có lẽ đó chỉ là vấn đề về sức khỏe nên mới khiến anh ngủ không ngon.
Đang suy nghĩ, Nam Sơn đột nhiên gọi điện đến.
“Ông chủ, tôi đã hẹn bác sĩ cho anh rồi. Thư ký của anh nói buổi trưa anh có thể dành ra một tiếng.”
Hàm ý chính là, nhất định phải thực hiện kiểm tra trong giờ đó.
Trần Minh Tân cau mày, không suy nghĩ: “Buổi trưa tôi có việc, đổi thời gian đi.”
Nói xong, anh hơi sững sờ, dường như trưa nay anh không có kế hoạch gì...
Anh chỉ muốn đến nhà Tô Ánh Nguyệt.
Cô có thể cho Bùi Chính Thành vào, tại sao lại không cho anh vào!
...
Bùi Chính Thành đang ngồi trên ghế sofa trong sảnh nhìn chằm chằm vào TV xem bóng đá.
Tô Ánh Nguyệt đặt rau An Hạ đã xắt nhỏ vào đĩa rồi đặt từng cái một lên bàn. Cô thấy trong đó có một đĩa thịt bò quá đầy, cho nên cô chuẩn bị đi vào lấy một chiếc đĩa khác để chia ra.
Cô vừa xoay bàn chân trước vào bếp, đột nhiên điện thoại của Bùi Chính Thành reo lên.
Anh liếc về phía bếp rồi mới trả lời điện thoại: “Cậu làm gì vậy?”
“Mở cửa.”
Chỉ với hai chữ đến từ micro và thế là cuộc gọi gác máy. Với những người không liên quan, phong cách làm việc của Trần Minh Tân luôn rất đơn giản và cô đọng.
Hừ! Anh ta biết Trần Minh Tân mười năm rồi, vậy sao anh ta có thể trở thành một người không liên quan chứ?
Bùi Chính Thành cảm thấy anh cũng cần phải đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện.
Bùi Chính Thành lén lút liếc vài cái về phía bếp. Nhà bếp chỉ đang mở cửa một nửa. Anh thấy An Hạ và Tô Ánh Nguyệt đang đứng cạnh nhau nói chuyện gì đó, trùng hợp họ cũng đứng đưa lưng về phía anh, vì vậy anh đứng dậy như thể một tên trộm mà đi mở cửa.
Bùi Chính Thành vừa mở cửa đã lập tức hỏi ngay: “Hôm nay cậu không đi khám sức khỏe à? Sao cậu qua đây?”
Trần Minh Tân liếc nhìn anh không nói gì.
Bùi Chính Thành tự ý thức được mà ngậm miệng, không thể ngừng suy đoán Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt hiện tại là như thế nào.
Vừa bước vào cửa anh đã có thể ngửi thấy mùi vị của lẩu.
Anh đã sống ở đây gần hai tháng, nên cũng đặc biệt nhận thức được cách bố trí của căn phòng.
Vừa bước vào anh lập tức đi tìm Tô Ánh Nguyệt.
Bùi Chính Thành đi đến bên anh, thì thầm: “Vào bếp.”
Anh nhìn về phía bếp, chỉ nghe thấy một chuỗi những tiếng cười giòn giã, không biết hai cô gái đang nói gì mà lại bật cười như thế.
An Hạ ho một tiếng, thì thầm: “Bây giờ nhìn thấy cây tăm nhỏ là tớ lại nghĩ đến mấy tên tự luyến thôi...”
Tô Ánh Nguyệt vỗ nhẹ vào cô: “Bùi Chính Thành mà nghe thấy anh ta sẽ đánh cậu đấy.”
“Ai sợ anh ta chứ, vừa trắng lại vừa gầy, nhìn như con gà yếu đuối vậy.” An Hạ nhếch miệng, cầm muỗng khuấy nồi.
Tô Ánh Nguyệt nhớ ra cô bước vào đây là để lấy đĩa, cô quay sang mở tủ, điểm mũi chân mới miễn cưỡng với tới...
Đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ bất ngờ siết chặt eo cô để ổn định dáng người. Kèm theo đó là một bàn tay to của một người đàn ông xuất hiện trước mắt cô lấy cái đĩa xuống.
Trái tim của Tô Ánh Nguyệt run rẩy, cô vội vã quay đầu, hàng lông mày sâu và đẹp của Trần Minh Tân xuất hiện trước mắt cô.
“Lấy không được cũng không gọi người, tưởng mình mạnh lắm à?” Trần Minh Tân thở phào nhẹ nhõm, cầm chiếc đĩa xuống dưới vòi rửa sạch.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh chằm chằm: “Sao anh lại ở đây?”
Cô đang nói “Sao anh lại ở đây” chứ không phải “Sao anh vào được đây”.
Việc rửa chén của Trần Minh Tân dừng nhẹ một chốc, khóe môi anh cong một vòng cung vô hình nhẹ.
“Cái đấy...”
An Hạ lấy can đảm thốt nên: “Anh Trần, đưa đĩa cho tôi đi.”
An Hạ nói xong liền với lấy chiếc đĩa trong tay Trần Minh Tân, sau đó lại đưa cho anh một chiếc khăn khô: “Lau tay đi.”
Có một kiểu người trên thế giới này được sinh ra để được người ta ngưỡng vọng. An Hạ nghĩ Trần Minh Tân là một người như vậy.
Cô nhìn anh đứng đó cúi xuống rửa đĩa, chốc chốc lại cảm thấy có gì đó sai sai nên quyết định rửa thay anh, rồi đưa cho anh một tách trà để anh ngồi yên đấy.
Từ trước đến nay cô luôn không có ý thức về giai cấp lắm. Nhưng lần đầu tiên nhìn ai đó mà cô có cảm giác thần phục khủng khiếp như vậy.
“Cảm ơn cô.”
Không giống như lần đầu tiên anh gặp ấn tượng không tốt về An Hạ, Trần Minh Tân cầm lấy chiếc khăn lịch sự cảm ơn cô.
An Hạ nhanh chóng vẫy tay: “Không có gì.”
Đừng cảm ơn cô, cô thấy áp lực lắm.
Bùi Chính Thành thấy tất cả mọi người đều tụ tập trong nhà bếp mà không ra ngoài, liền chạy qua bên đó réo: “Được ăn cơm chưa?”
“Được rồi được rồi….ăn cơm thôi.” An Hạ đẩy Bùi Chính Thành ra phòng ăn, chỉ còn lại hai người Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt ở trong bếp.
Tô Ánh Nguyệt nhìn về phía bàn ăn một cái, nhìn thấy An Hạ giơ tay nắm thành quyền, ý bảo cô hãy cố lên.
Cố lên cái gì chứ? Đòi phí trợ cấp sau ly hôn sao?
Tô Ánh Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Ăn cơm thôi.”
Cô không phải loại người mặt dày, hôm qua mới đuổi người ta ra khỏi nhà, bây giờ lại gặp nhau, vẫn là có chút gì đó không thoải mái.
Trần Minh Tân đích thị là người không có chút khuyết điểm nào, chỉ là, đối với cô mà nói, điều này vĩnh viễn chưa đủ.
Tình yêu chân chính, chính là cả hai phải luôn thẳng thắng với nhau, không che giấu bất kì bí mật nào.
Mà anh ấy, rõ ràng là một người đầy bí mật, đứng trước một mối quan hệ không thể có hậu như vậy, điều đầu tiên cô nghĩ đến là phải dừng lại kịp thời, phải nghĩ đến mình trước.
Cô hơi cụp mắt xuống, Trần Minh Tân không thấy rõ ánh mắt của cô, nên không cách nào đoán ra cô rốt cuộc đang nghĩ gì.
Anh quay đầu nhìn về phía bàn ăn, nhìn hai con người vẫn đang tranh luận nên nấu thịt trước hay nấu rau trước, hoàn toàn không để ý đến anh và Tô Ánh Nguyệt, anh bước tới một bước, giơ ngón tay chuẩn xác nắm lấy cằm của Tô Ánh Nguyệt, nhẹ nhàng nâng lên.
Tô Ánh Nguyệt biết anh là muốn làm gì, kinh ngạc trừng hai mắt nhìn anh, cô muốn vùng vẫy nhưng sức cô vốn dĩ không thể so với anh.
Anh nâng chiếc cằm của cô, không đợi được nữa mà dùng môi mình mút chặt lấy đôi môi nhỏ của cô, cạy răng của cô ra, khiến hô hấp của cô rối loạn.
Nụ hôn của anh vừa nhẹ nhàng vừa mạnh bạo, Tô Ánh Nguyệt bị ép lùi ra sau hai bước, nếu như Trần Minh Tân không dừng hôn để kéo cô lại, cô chắc hẳn đã bị ngã xuống đất rồi,
“Ăn cơm thôi.”
Tô Ánh Nguyệt thần sắc hoảng loạn đẩy Trần Minh Tân ra, quay người lại đi về phía bàn ăn.
An Hạ cầm lấy đôi đũa gõ vào tay của Bùi Chính Thành: “Tên đàn ông như anh nhõng nhẽo cái gì chứ! Thịt bò cay không thể nấu với nước dùng.”
“Tôi thích ăn thịt bò cay nấu trong nước dùng đó!”
Bùi Chính Thành gắp miếng thịt bò trong đĩa trực tiếp bỏ vào nồi nước dùng.
An Hạ vẫn còn muốn nói gì đó, thì nhìn thấy Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt đang đi về phía này.
Cô ngồi xuống đối diện Bùi Chính Thành, nhỏ tiếng nói: “Cây tăm nhỏ.”
Chú thích: Một người đàn ông bị nói là “ Cây tăm”, có nghĩa là nói “bộ phận” giữa hai chân của Anh ta quá nhỏ.
Những lời này vừa lúc lại bị Trần Minh Tân nghe thấy, sắc mặt cổ quái của Anh nhìn Bùi Chính Thành..
Bùi Chính Thành bị anh nhìn chằm chằm tới nỗi toàn thân xù lông nhím: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Trần Minh Tân yên lặng đánh giá Bùi Chính Thành, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở vị trí dưới bụng của anh ta.
Bùi Chính Thành mặt đầy cảnh giác: “Có gì thì nói, cậu nhìn tôi làm cái gì?”
“Không có gì?”
Sắc mặt của Trần Minh Tân vẫn có chút gì đó kì lạ, nhưng không nhìn Bùi Chính Thành nữa.
Ngoại trừ tâm hồn của Tô Ánh Nguyệt đang phiêu diêu nơi sông biển, thì bữa cơm này trôi qua vẫn rất yên bình.
Lúc Trần Minh Tân chuẩn bị rời đi, ánh mắt anh ý vị thâm trường nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái, cô đột nhiên nhớ ra, đồ ăn hôm nay dùng để nấu lẩu đều là Trần Minh Tân hôm qua mua đến đây….
…..
Bùi Chính Thành đi theo sau Trần Minh Tân, ngồi vào xe của anh.
“Lúc nãy cậu nhìn tôi làm gì?” Bùi Chính Thành ngồi ở ghế lái phụ, vừa hỏi, vừa thắt dây an toàn.
Trần Minh Tân nghĩ qua nghĩ lại, vẫn là quyết định nên quan tâm tới sức khỏe của người bạn lâu năm này một chút: “ Cậu và cô An Hạ có chuyện gì sao?”
“Cái cô ngực lép đó sao? Chưa từng thấy một người phụ nữ nào không biết nói lý lẽ như cô ta!” Chủ yếu là kinh nghiệm nhiều năm tán gái như vậy, mà trước mặt An Hạ lại trở nên vô dụng.
“Có một số chuyện, thân là đàn ông, cần phải biết khắc chế.” Trần Minh Tân lái xe, sắc mặt bình thản.
Bùi Chính Thành hình như đã hơi hiểu ý mà Trần Minh Tân muốn nói, kinh ngạc nhìn anh: “Cậu đây là có ý gì?”
“Tôi nghĩ rằng năng lực của cậu ở một phương diện nào đó khiến cô An Hạ không mấy hài lòng thì phải.”
Trần Minh Tân hàm ý đem chuyện mà mình nghe được từ miệng của An Hạ nói cho Bùi Chính Thành.
Bùi Chính Thành lập tức tối sầm mặt mũi, anh lại không tiện nói với Trần Minh Tân, vụ này là do Tô Ánh Nguyệt đề cập đến.
Chỉ có điều, mâu thuẫn của Anh và An Hạ càng ngày càng to rồi đây.
Thấy Bùi Chính Thành không nói gì, Trần Minh Tân nghĩ rằng anh ta đã ngầm thừa nhận rồi, thấy không tiện nói, nên cũng không hỏi tiếp.
Năm 14 tuổi anh đi nước ngoài, thì đã quen với Bùi Chính Thành rồi, tình bạn nhiều năm khiến anh cảm thấy, nên để cho anh bạn duy nhất này suy nghĩ một lát vậy.
“Tôi dời lịch kiểm tra đến buổi chiều rồi, chúng ta cùng đi đi.”
“...” Bùi Chính Thành lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, quay người qua nhìn ra cửa sổ lặng lẽ mà đau lòng.
Anh không phải là cây tăm nhỏ, là quả dưa chuột đó!
…
Cuối tuần này trôi qua thật là bận rộn.
Thứ bảy, cùng bọn họ ăn lẩu, ăn xong cũng hết ngày.
Chủ nhật, Tô Ánh Nguyệt và An Hạ đi dạo phố cả ngày trời, đem hết chuyện không vui quên sạch đi.
Thứ hai, Tô Ánh Nguyệt dậy sớm đến công ty làm việc.
Vừa mới đến công ty, liền có người chạy qua tìm cô.
“Cô Tô, chủ tịch gọi cô qua đó một chuyến.”
“Được, tôi biết rồi, tôi lập tức qua đó.”
Người đó vừa đi, An Hạ ở bên cạnh lập tức sáp đến: “Chủ tịch gọi cậu làm gì? Không phải là muốn làm khó cậu đó chứ?”
“Yên tâm đi, ông ấy cùng lắm là uy hiếp hay là thúc giục tớ một chút thôi, tạm thời ông ấy không làm gì tớ đâu.” Tính khí của Tô Thành, cô rất hiểu.
Tô Ánh Nguyệt vỗ vỗ vai của An Hạ, ý bảo cô đừng lo lắng quá.
…..
Lúc cô tới văn phòng làm việc của Tô Thành, phát hiện ở đó không chỉ có Tô Thành, mà còn có Tô Yến Nhi.
“Ánh Nguyệt.” Tô Yến Nhi quay lại nhìn cô, nở nụ cười tự nhiên thoải mái.
Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười đáp lại: “Chị họ.”
Tô Thành giống như là không phát hiện bọn họ đang âm thầm cạnh tranh nhau, vẫy tay về phía Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, mau qua đây, con mau làm một bản báo cáo đơn giản về đàm phán của con với tập đoàn L.K đi.”
Tô Ánh Nguyệt cũng đoán ra được là chuyện liên quan tới tập đoàn L.K, nên liền qua đó, làm một bản báo cáo ngắn gọn.
Tuần trước cô đi làm, vừa đến công ty thì bị phái đến tập đoàn L.K, mất cả nửa ngày trời cũng không bàn được gì.
Viết được dăm ba câu thì xong rồi.
Tô Thành gật đầu, yên lặng một lúc mới nói: “ Như vậy đi, lần sau con đến đó, mang Yến Nhi đi cùng đi, nó có kinh nghiệm nhiều hơn, nếu có gì không hiểu, nó có thể giúp con.”
Nghe được những lời đó, Tô Ánh Nguyệt ngước mắt nhìn Tô Yến Nhi, chị ta đây là muốn giành công lao với mình sao.
“Nếu chị họ đã muốn đi, vậy em cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thấy Tô Ánh Nguyệt rộng lượng như vậy, Tô Thành rất hài lòng.
Nhưng Tô Yến Nhi ngược lại thì không hài lòng chút nào, cô vốn dĩ muốn làm cho Tô Ánh Nguyệt nghĩ rằng ông nội không tin tưởng khả năng của cô,nên mới để cho mình đi, như vậy mới có thể khiến họ xích mích, khiến Tô Ánh Nguyệt làm ông nội tức giận.
Ai ngờ Tô Ánh Nguyệt lại mở miệng nói cô ta cũng muốn đi!
“Có điều, tính tình của tổng giám đốc tập đoàn L.K không được tốt cho lắm, chị họ phải chuẩn bị sẵn tâm lý đó nha.” Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt tràn ngập ý cười, cô nhẹ nhàng nhấn nhá từ “nha”, nghe giống như là cô đang có ý tốt nhắc nhở Tô Yến Nhi vậy.
Tô Thành đồng tình nói: “Bao nhiêu năm rồi, cậu ta vẫn chưa từng lộ mặt qua, điều này cũng có thể thấy, tính tình cậu ta thực sự là kỳ quái.”
“Vị tổng giám đốc tập đoàn L.K đó rốt cuộc là người như thế nào?” Tô Yến Nhi thuận miệng hỏi.
“Là một người đàn ông trẻ tuổi, rất đẹp trai, rất mê người.” Vả lại anh ta nhất định chả có thiện cảm với cô đâu.
Tô Yến Nhi nghe thấy đáy mắt lập tức sáng quắc lên.
Tô Ánh Nguyệt lén lén cười, tiếp xúc mấy lần, cô biết rõ Trần Minh Tân nhất định sẽ không thích loại phụ nữ như Tô Yến Nhi đâu, ngược lại cô lại càng trông đợi nhìn thấy dáng vẻ của Tô Yến Nhi khi nhìn thấy Trần Minh Tân.
An Hạ lè lưỡi lắc đầu với cô, sau cũng ngừng nói.
Bùi Chính Thành trốn sang một bên, chụp một vài bức ảnh đang nhặt rau của Tô Ánh Nguyệt gửi sang cho Trần Minh Tân.
Cũng không quên kèm theo một câu: "Minh Tân, vợ cậu nhặt rau mà cũng xinh đẹp như vậy."
…
Trần Minh Tân đang trong phòng họp LK.
Anh ngồi ở vị trí đầu tiên, cầm một bảng kế hoạch vừa được đưa tới, càng nhìn trông anh lại càng tệ hơn.
Các nhân viên có mặt ở đây đều nhìn thấy khuôn mặt dần dần trở nên tệ hơn của anh. Tất cả bọn họ đều câm như hến, thậm chí thở cũng chẳng dám thở mạnh.
Quả nhiên, một phút sau, Trần Minh Tân ném bản kế hoạch trong tay đến giữa bàn hội nghị, cất giọng điệu lạnh lùng: “Đây là kế hoạch mà các người đã dành một tháng để thảo luận và khảo sát đó à?”
Nhiệt độ trong phòng họp đột nhiên giảm xuống, không ai dám nói lời nào.
Không ai dám thăm dò tính khí của vị boss lớn này, cũng không ai dám gây rối với anh.
“Đinh đoong...”
Trần Minh Tân liếc nhìn điện thoại di động của mình, có một tin nhắn ngắn mới gửi đến.
Anh cầm lấy xem thử, phát hiện đó là tin nhắn từ Bùi Chính Thành.
Anh mở ra, thứ đập vào mắt anh đầu tiên là Tô Ánh Nguyệt đang ngồi trên ghế đẩu nhặt rau.
Đôi lông mày hơi nhíu lại của anh bây giờ cũng dần giãn ra, một vài bức ảnh nối tiếp nhau. Anh nhấp vào, lưu lại từng cái một cho đến khi nhìn thấy câu cuối cùng: "Minh Tân, vợ cậu nhặt rau mà cũng xinh đẹp như vậy."
Biết đấy là vợ mình, Bùi Chính Thành còn dám chụp ảnh gửi cho anh, muốn diễu võ giương oai trước mặt anh à, rõ là biết lúc này anh không thể vào được cửa nhà Tô Ánh Nguyệt mà.
Xem anh có quay về Việt Phong giúp anh ta nữa không!
Các nhân viên có mặt đang theo dõi sắc mặt anh. Vừa nhìn thấy anh trông dễ nhìn hơn một chút, sau đó lại trở nên thật ảm đạm, mọi người chỉ có thể cầu nguyện thầm cho chính mình trong lòng. Dường như họ không thể thoát được nữa rồi.
Trần Minh Tân cầm điện thoại, không ngẩng đầu: “Tôi sẽ cho các người một tuần nữa. Nếu các người không thể thực hiện một bản kế hoạch làm tôi hài lòng, các người hãy đóng gói mọi thứ rồi về nhà đi là vừa!”
Tất cả nhân viên đều đồng thanh trả lời: “Cảm ơn Tổng giám đốc!”
Cho họ một cơ hội đã là một ân sủng ngoài pháp luật rồi.
Họ nghe nói boss lớn đã về nước từ rất sớm, nhưng căn bản lại chẳng thấy lộ diện nhiều. Chỉ những ngày này là anh thường xuyên đến công ty.
Hành động dứt khoát và kiên quyết, hoàn toàn khiến những nhân viên lười biếng suốt bao lâu qua phải nếm trải đau khổ.
“Cuộc họp kết thúc rồi, đi đi.” Mặc dù những lời của anh là đang nói với nhân viên, nhưng đôi mắt anh vẫn rơi vào những bức ảnh của Tô Ánh Nguyệt.
Cô lúc nhặt rau trông không lạnh lùng gì cả, ngược lại còn rất dịu dàng.
Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ vào mặt Tô Ánh Nguyệt trên màn hình hai lần, đôi mắt đen dần dịu lại.
Cũng nhiều ngày liên tiếp rồi anh không thể ngủ được, nhiều năm ở nước ngoài anh chưa từng gặp phải vấn đề như vậy. Tại sao không có cô anh lại không ngủ được chứ?
Miễn là liên quan đến cô, dù chỉ là chuyện nhỏ đi nữa cũng có khiến anh tức giận, như vậy thực sự không giống anh tí nào.
Nam Sơn nói đúng. Anh nên đi kiểm tra sức khỏe ngay. Có lẽ đó chỉ là vấn đề về sức khỏe nên mới khiến anh ngủ không ngon.
Đang suy nghĩ, Nam Sơn đột nhiên gọi điện đến.
“Ông chủ, tôi đã hẹn bác sĩ cho anh rồi. Thư ký của anh nói buổi trưa anh có thể dành ra một tiếng.”
Hàm ý chính là, nhất định phải thực hiện kiểm tra trong giờ đó.
Trần Minh Tân cau mày, không suy nghĩ: “Buổi trưa tôi có việc, đổi thời gian đi.”
Nói xong, anh hơi sững sờ, dường như trưa nay anh không có kế hoạch gì...
Anh chỉ muốn đến nhà Tô Ánh Nguyệt.
Cô có thể cho Bùi Chính Thành vào, tại sao lại không cho anh vào!
...
Bùi Chính Thành đang ngồi trên ghế sofa trong sảnh nhìn chằm chằm vào TV xem bóng đá.
Tô Ánh Nguyệt đặt rau An Hạ đã xắt nhỏ vào đĩa rồi đặt từng cái một lên bàn. Cô thấy trong đó có một đĩa thịt bò quá đầy, cho nên cô chuẩn bị đi vào lấy một chiếc đĩa khác để chia ra.
Cô vừa xoay bàn chân trước vào bếp, đột nhiên điện thoại của Bùi Chính Thành reo lên.
Anh liếc về phía bếp rồi mới trả lời điện thoại: “Cậu làm gì vậy?”
“Mở cửa.”
Chỉ với hai chữ đến từ micro và thế là cuộc gọi gác máy. Với những người không liên quan, phong cách làm việc của Trần Minh Tân luôn rất đơn giản và cô đọng.
Hừ! Anh ta biết Trần Minh Tân mười năm rồi, vậy sao anh ta có thể trở thành một người không liên quan chứ?
Bùi Chính Thành cảm thấy anh cũng cần phải đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện.
Bùi Chính Thành lén lút liếc vài cái về phía bếp. Nhà bếp chỉ đang mở cửa một nửa. Anh thấy An Hạ và Tô Ánh Nguyệt đang đứng cạnh nhau nói chuyện gì đó, trùng hợp họ cũng đứng đưa lưng về phía anh, vì vậy anh đứng dậy như thể một tên trộm mà đi mở cửa.
Bùi Chính Thành vừa mở cửa đã lập tức hỏi ngay: “Hôm nay cậu không đi khám sức khỏe à? Sao cậu qua đây?”
Trần Minh Tân liếc nhìn anh không nói gì.
Bùi Chính Thành tự ý thức được mà ngậm miệng, không thể ngừng suy đoán Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt hiện tại là như thế nào.
Vừa bước vào cửa anh đã có thể ngửi thấy mùi vị của lẩu.
Anh đã sống ở đây gần hai tháng, nên cũng đặc biệt nhận thức được cách bố trí của căn phòng.
Vừa bước vào anh lập tức đi tìm Tô Ánh Nguyệt.
Bùi Chính Thành đi đến bên anh, thì thầm: “Vào bếp.”
Anh nhìn về phía bếp, chỉ nghe thấy một chuỗi những tiếng cười giòn giã, không biết hai cô gái đang nói gì mà lại bật cười như thế.
An Hạ ho một tiếng, thì thầm: “Bây giờ nhìn thấy cây tăm nhỏ là tớ lại nghĩ đến mấy tên tự luyến thôi...”
Tô Ánh Nguyệt vỗ nhẹ vào cô: “Bùi Chính Thành mà nghe thấy anh ta sẽ đánh cậu đấy.”
“Ai sợ anh ta chứ, vừa trắng lại vừa gầy, nhìn như con gà yếu đuối vậy.” An Hạ nhếch miệng, cầm muỗng khuấy nồi.
Tô Ánh Nguyệt nhớ ra cô bước vào đây là để lấy đĩa, cô quay sang mở tủ, điểm mũi chân mới miễn cưỡng với tới...
Đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ bất ngờ siết chặt eo cô để ổn định dáng người. Kèm theo đó là một bàn tay to của một người đàn ông xuất hiện trước mắt cô lấy cái đĩa xuống.
Trái tim của Tô Ánh Nguyệt run rẩy, cô vội vã quay đầu, hàng lông mày sâu và đẹp của Trần Minh Tân xuất hiện trước mắt cô.
“Lấy không được cũng không gọi người, tưởng mình mạnh lắm à?” Trần Minh Tân thở phào nhẹ nhõm, cầm chiếc đĩa xuống dưới vòi rửa sạch.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh chằm chằm: “Sao anh lại ở đây?”
Cô đang nói “Sao anh lại ở đây” chứ không phải “Sao anh vào được đây”.
Việc rửa chén của Trần Minh Tân dừng nhẹ một chốc, khóe môi anh cong một vòng cung vô hình nhẹ.
“Cái đấy...”
An Hạ lấy can đảm thốt nên: “Anh Trần, đưa đĩa cho tôi đi.”
An Hạ nói xong liền với lấy chiếc đĩa trong tay Trần Minh Tân, sau đó lại đưa cho anh một chiếc khăn khô: “Lau tay đi.”
Có một kiểu người trên thế giới này được sinh ra để được người ta ngưỡng vọng. An Hạ nghĩ Trần Minh Tân là một người như vậy.
Cô nhìn anh đứng đó cúi xuống rửa đĩa, chốc chốc lại cảm thấy có gì đó sai sai nên quyết định rửa thay anh, rồi đưa cho anh một tách trà để anh ngồi yên đấy.
Từ trước đến nay cô luôn không có ý thức về giai cấp lắm. Nhưng lần đầu tiên nhìn ai đó mà cô có cảm giác thần phục khủng khiếp như vậy.
“Cảm ơn cô.”
Không giống như lần đầu tiên anh gặp ấn tượng không tốt về An Hạ, Trần Minh Tân cầm lấy chiếc khăn lịch sự cảm ơn cô.
An Hạ nhanh chóng vẫy tay: “Không có gì.”
Đừng cảm ơn cô, cô thấy áp lực lắm.
Bùi Chính Thành thấy tất cả mọi người đều tụ tập trong nhà bếp mà không ra ngoài, liền chạy qua bên đó réo: “Được ăn cơm chưa?”
“Được rồi được rồi….ăn cơm thôi.” An Hạ đẩy Bùi Chính Thành ra phòng ăn, chỉ còn lại hai người Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt ở trong bếp.
Tô Ánh Nguyệt nhìn về phía bàn ăn một cái, nhìn thấy An Hạ giơ tay nắm thành quyền, ý bảo cô hãy cố lên.
Cố lên cái gì chứ? Đòi phí trợ cấp sau ly hôn sao?
Tô Ánh Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Ăn cơm thôi.”
Cô không phải loại người mặt dày, hôm qua mới đuổi người ta ra khỏi nhà, bây giờ lại gặp nhau, vẫn là có chút gì đó không thoải mái.
Trần Minh Tân đích thị là người không có chút khuyết điểm nào, chỉ là, đối với cô mà nói, điều này vĩnh viễn chưa đủ.
Tình yêu chân chính, chính là cả hai phải luôn thẳng thắng với nhau, không che giấu bất kì bí mật nào.
Mà anh ấy, rõ ràng là một người đầy bí mật, đứng trước một mối quan hệ không thể có hậu như vậy, điều đầu tiên cô nghĩ đến là phải dừng lại kịp thời, phải nghĩ đến mình trước.
Cô hơi cụp mắt xuống, Trần Minh Tân không thấy rõ ánh mắt của cô, nên không cách nào đoán ra cô rốt cuộc đang nghĩ gì.
Anh quay đầu nhìn về phía bàn ăn, nhìn hai con người vẫn đang tranh luận nên nấu thịt trước hay nấu rau trước, hoàn toàn không để ý đến anh và Tô Ánh Nguyệt, anh bước tới một bước, giơ ngón tay chuẩn xác nắm lấy cằm của Tô Ánh Nguyệt, nhẹ nhàng nâng lên.
Tô Ánh Nguyệt biết anh là muốn làm gì, kinh ngạc trừng hai mắt nhìn anh, cô muốn vùng vẫy nhưng sức cô vốn dĩ không thể so với anh.
Anh nâng chiếc cằm của cô, không đợi được nữa mà dùng môi mình mút chặt lấy đôi môi nhỏ của cô, cạy răng của cô ra, khiến hô hấp của cô rối loạn.
Nụ hôn của anh vừa nhẹ nhàng vừa mạnh bạo, Tô Ánh Nguyệt bị ép lùi ra sau hai bước, nếu như Trần Minh Tân không dừng hôn để kéo cô lại, cô chắc hẳn đã bị ngã xuống đất rồi,
“Ăn cơm thôi.”
Tô Ánh Nguyệt thần sắc hoảng loạn đẩy Trần Minh Tân ra, quay người lại đi về phía bàn ăn.
An Hạ cầm lấy đôi đũa gõ vào tay của Bùi Chính Thành: “Tên đàn ông như anh nhõng nhẽo cái gì chứ! Thịt bò cay không thể nấu với nước dùng.”
“Tôi thích ăn thịt bò cay nấu trong nước dùng đó!”
Bùi Chính Thành gắp miếng thịt bò trong đĩa trực tiếp bỏ vào nồi nước dùng.
An Hạ vẫn còn muốn nói gì đó, thì nhìn thấy Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt đang đi về phía này.
Cô ngồi xuống đối diện Bùi Chính Thành, nhỏ tiếng nói: “Cây tăm nhỏ.”
Chú thích: Một người đàn ông bị nói là “ Cây tăm”, có nghĩa là nói “bộ phận” giữa hai chân của Anh ta quá nhỏ.
Những lời này vừa lúc lại bị Trần Minh Tân nghe thấy, sắc mặt cổ quái của Anh nhìn Bùi Chính Thành..
Bùi Chính Thành bị anh nhìn chằm chằm tới nỗi toàn thân xù lông nhím: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Trần Minh Tân yên lặng đánh giá Bùi Chính Thành, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở vị trí dưới bụng của anh ta.
Bùi Chính Thành mặt đầy cảnh giác: “Có gì thì nói, cậu nhìn tôi làm cái gì?”
“Không có gì?”
Sắc mặt của Trần Minh Tân vẫn có chút gì đó kì lạ, nhưng không nhìn Bùi Chính Thành nữa.
Ngoại trừ tâm hồn của Tô Ánh Nguyệt đang phiêu diêu nơi sông biển, thì bữa cơm này trôi qua vẫn rất yên bình.
Lúc Trần Minh Tân chuẩn bị rời đi, ánh mắt anh ý vị thâm trường nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái, cô đột nhiên nhớ ra, đồ ăn hôm nay dùng để nấu lẩu đều là Trần Minh Tân hôm qua mua đến đây….
…..
Bùi Chính Thành đi theo sau Trần Minh Tân, ngồi vào xe của anh.
“Lúc nãy cậu nhìn tôi làm gì?” Bùi Chính Thành ngồi ở ghế lái phụ, vừa hỏi, vừa thắt dây an toàn.
Trần Minh Tân nghĩ qua nghĩ lại, vẫn là quyết định nên quan tâm tới sức khỏe của người bạn lâu năm này một chút: “ Cậu và cô An Hạ có chuyện gì sao?”
“Cái cô ngực lép đó sao? Chưa từng thấy một người phụ nữ nào không biết nói lý lẽ như cô ta!” Chủ yếu là kinh nghiệm nhiều năm tán gái như vậy, mà trước mặt An Hạ lại trở nên vô dụng.
“Có một số chuyện, thân là đàn ông, cần phải biết khắc chế.” Trần Minh Tân lái xe, sắc mặt bình thản.
Bùi Chính Thành hình như đã hơi hiểu ý mà Trần Minh Tân muốn nói, kinh ngạc nhìn anh: “Cậu đây là có ý gì?”
“Tôi nghĩ rằng năng lực của cậu ở một phương diện nào đó khiến cô An Hạ không mấy hài lòng thì phải.”
Trần Minh Tân hàm ý đem chuyện mà mình nghe được từ miệng của An Hạ nói cho Bùi Chính Thành.
Bùi Chính Thành lập tức tối sầm mặt mũi, anh lại không tiện nói với Trần Minh Tân, vụ này là do Tô Ánh Nguyệt đề cập đến.
Chỉ có điều, mâu thuẫn của Anh và An Hạ càng ngày càng to rồi đây.
Thấy Bùi Chính Thành không nói gì, Trần Minh Tân nghĩ rằng anh ta đã ngầm thừa nhận rồi, thấy không tiện nói, nên cũng không hỏi tiếp.
Năm 14 tuổi anh đi nước ngoài, thì đã quen với Bùi Chính Thành rồi, tình bạn nhiều năm khiến anh cảm thấy, nên để cho anh bạn duy nhất này suy nghĩ một lát vậy.
“Tôi dời lịch kiểm tra đến buổi chiều rồi, chúng ta cùng đi đi.”
“...” Bùi Chính Thành lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, quay người qua nhìn ra cửa sổ lặng lẽ mà đau lòng.
Anh không phải là cây tăm nhỏ, là quả dưa chuột đó!
…
Cuối tuần này trôi qua thật là bận rộn.
Thứ bảy, cùng bọn họ ăn lẩu, ăn xong cũng hết ngày.
Chủ nhật, Tô Ánh Nguyệt và An Hạ đi dạo phố cả ngày trời, đem hết chuyện không vui quên sạch đi.
Thứ hai, Tô Ánh Nguyệt dậy sớm đến công ty làm việc.
Vừa mới đến công ty, liền có người chạy qua tìm cô.
“Cô Tô, chủ tịch gọi cô qua đó một chuyến.”
“Được, tôi biết rồi, tôi lập tức qua đó.”
Người đó vừa đi, An Hạ ở bên cạnh lập tức sáp đến: “Chủ tịch gọi cậu làm gì? Không phải là muốn làm khó cậu đó chứ?”
“Yên tâm đi, ông ấy cùng lắm là uy hiếp hay là thúc giục tớ một chút thôi, tạm thời ông ấy không làm gì tớ đâu.” Tính khí của Tô Thành, cô rất hiểu.
Tô Ánh Nguyệt vỗ vỗ vai của An Hạ, ý bảo cô đừng lo lắng quá.
…..
Lúc cô tới văn phòng làm việc của Tô Thành, phát hiện ở đó không chỉ có Tô Thành, mà còn có Tô Yến Nhi.
“Ánh Nguyệt.” Tô Yến Nhi quay lại nhìn cô, nở nụ cười tự nhiên thoải mái.
Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười đáp lại: “Chị họ.”
Tô Thành giống như là không phát hiện bọn họ đang âm thầm cạnh tranh nhau, vẫy tay về phía Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, mau qua đây, con mau làm một bản báo cáo đơn giản về đàm phán của con với tập đoàn L.K đi.”
Tô Ánh Nguyệt cũng đoán ra được là chuyện liên quan tới tập đoàn L.K, nên liền qua đó, làm một bản báo cáo ngắn gọn.
Tuần trước cô đi làm, vừa đến công ty thì bị phái đến tập đoàn L.K, mất cả nửa ngày trời cũng không bàn được gì.
Viết được dăm ba câu thì xong rồi.
Tô Thành gật đầu, yên lặng một lúc mới nói: “ Như vậy đi, lần sau con đến đó, mang Yến Nhi đi cùng đi, nó có kinh nghiệm nhiều hơn, nếu có gì không hiểu, nó có thể giúp con.”
Nghe được những lời đó, Tô Ánh Nguyệt ngước mắt nhìn Tô Yến Nhi, chị ta đây là muốn giành công lao với mình sao.
“Nếu chị họ đã muốn đi, vậy em cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thấy Tô Ánh Nguyệt rộng lượng như vậy, Tô Thành rất hài lòng.
Nhưng Tô Yến Nhi ngược lại thì không hài lòng chút nào, cô vốn dĩ muốn làm cho Tô Ánh Nguyệt nghĩ rằng ông nội không tin tưởng khả năng của cô,nên mới để cho mình đi, như vậy mới có thể khiến họ xích mích, khiến Tô Ánh Nguyệt làm ông nội tức giận.
Ai ngờ Tô Ánh Nguyệt lại mở miệng nói cô ta cũng muốn đi!
“Có điều, tính tình của tổng giám đốc tập đoàn L.K không được tốt cho lắm, chị họ phải chuẩn bị sẵn tâm lý đó nha.” Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt tràn ngập ý cười, cô nhẹ nhàng nhấn nhá từ “nha”, nghe giống như là cô đang có ý tốt nhắc nhở Tô Yến Nhi vậy.
Tô Thành đồng tình nói: “Bao nhiêu năm rồi, cậu ta vẫn chưa từng lộ mặt qua, điều này cũng có thể thấy, tính tình cậu ta thực sự là kỳ quái.”
“Vị tổng giám đốc tập đoàn L.K đó rốt cuộc là người như thế nào?” Tô Yến Nhi thuận miệng hỏi.
“Là một người đàn ông trẻ tuổi, rất đẹp trai, rất mê người.” Vả lại anh ta nhất định chả có thiện cảm với cô đâu.
Tô Yến Nhi nghe thấy đáy mắt lập tức sáng quắc lên.
Tô Ánh Nguyệt lén lén cười, tiếp xúc mấy lần, cô biết rõ Trần Minh Tân nhất định sẽ không thích loại phụ nữ như Tô Yến Nhi đâu, ngược lại cô lại càng trông đợi nhìn thấy dáng vẻ của Tô Yến Nhi khi nhìn thấy Trần Minh Tân.
Bình luận facebook