Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 635
CHƯƠNG 635: NHẤT LÀ CÔ!
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn Cố Hàm Yên
Cho dù Cố Hàm Yên trang điểm rất dày, Tô Ánh Nguyệt vẫn nhận ra nếp nhăn trên khóe mắt của cô ta, rõ ràng da mặt cũng rất khô, lớp trang điểm tỉ mỉ cũng không che giấu được khi Tô Ánh Nguyệt quan sát ở khoảng cách gần thế này.
Khi nãy ở trong phim trường, bởi vì ánh sáng, lại cách nhau quá xa, Tô Ánh Nguyệt không chú ý được đến các chi tiết.
Bây giờ xích lại gần nhau, Tô Ánh Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, nói với vẻ đầy ẩn ý: “So với cô thì đúng là tôi sống rất tốt.”
Cô Hàm Yên nghe thấy thế, bàn tay đang cầm ví chợt siết chặt lại, rồi quay đầu sang nhìn cô với ánh mắt u ám.
Ánh mắt cô ta quá đáng sợ, Tô Ánh Nguyệt muốn giả vờ không nhận ra cũng không được.
Chỉ có điều, cô không hề quan tâm.
Bởi vì Cố Hàm Yên không thể làm gì cô được.
Nếu như Grissy đã ném Cố Hàm Yên ra, để cô ta xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, thì tất nhiên không phải để cô ta giết người, thu hút sự chú ý rồi.
Cố Hàm Yên thấy gương mặt của Tô Ánh Nguyệt vẫn bình tĩnh, cô ta đưa tay vào túi lấy hộp thuốc ra, rút một điếu rồi bắt đầu hút, gương mặt vẫn tối tăm.
Thứ cô ta hút không phải thuốc dành cho con gái, mùi nồng nặc.
Tô Ánh Nguyệt không chịu nổi mùi này, cô nhíu mày: “Không có gì thì tôi đi đây.”
Cố Hàm Yên chỉ hút thuốc, không nói gì.
Tô Ánh Nguyệt liếc mắt nhìn cô ta, rồi đứng dậy bỏ đi.
Vừa ra ngoài hai bước, đã nghe thấy giọng nói của Cố Hàm Yên vang lên.
“Tôi khuyên cô, những ngày còn sống vui vẻ, thì lo mà hưởng thụ đi.”
Giọng nói của cô ta rất ung dung chậm rãi, pha lẫn vẻ biếng nhác, lọt vào tai Tô Ánh Nguyệt, chỉ làm cô thấy ghê tởm như thể bị rắn độc quấn trên người.
Tô Ánh Nguyệt không khỏi quay đầu nhìn Cố Hàm Yên.
Gương mặt trang điểm đậm trông có vẻ lẳng lơ, cô ta nhả khói, ánh mắt lạnh lẽo.
Một người đẹp rắn rết.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt thầm đưa ra kết luận.
“Đây là kinh nghiệm của cô à?”
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười: “Có điều, chúng ta không phải người cùng đường, hướng đi của chúng ta khác nhau, hoàn toàn không phải người chung đường, bởi thế, đối với tôi, kinh nghiệm của cô không hề có ích lợi gì cả.”
Sau khi nói dứt lời, gương mặt Cố Hàm Yên lập tức sa sầm, để lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Một giây sau, cô ta lên tiếng với giọng lạnh lùng: “Cô và Trần Minh Tân sẽ không có kết cục tốt đâu, nhất là cô đấy.”
Cô ta bóp điếu thuốc trong tay thật chặt, ánh mắt hiểm độc, giống như chỉ mong có thể lập tức xé nát Tô Ánh Nguyệt ra.
“Bởi vì cuộc đời cô quá thất bại, bởi thế chỉ có thể tưởng tượng và nói khích để làm chính mình thỏa mãn, tôi nghĩ là tôi cũng có thể hiểu được.” Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không để ý đến lời nói khích của cô ta.
Cố Hàm Yên hơi sững sờ, rồi chợt bật cười, gương mặt lộ ra vẻ điên cuồng: “Đến chuyện bản thân mình sắp chết mà cô còn không biết, con ả ngu ngốc.”
Giọng nói của Cố Hàm Yên hơi lớn, thu hút sự chú ý của khách qua đường.
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt cảm thấy lời nói của cô ta mang đầy ẩn ý, nhưng lại không muốn nói nhiều với Cố Hàm Yên, bèn dứt khoát quay người bỏ đi.
Nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng, Cố Hàm Yên vẫn luôn nhìn theo cô.
Ánh mắt ấy, xấu xa, hung ác.
Lần này gặp mặt Cố Hàm Yên, hai người chẳng nói với nhau được bao nhiêu câu.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại có thể cảm nhận được rằng, cảm xúc của Cố Hàm Yên không ổn định, cô ta trở nên hung ác hơn rồi.
Cô không biết mấy năm nay Cố Hàm Yên sống như thế nào, nhưng mà, theo như quan sát của cô với Cố Hàm Yên thì có thể nhận ra rằng, Cố Hàm Yên sống không tốt lắm.
Hai năm trước, Cố Hàm Yên cho Tô Ánh Nguyệt có cảm giác rằng, cô ta là một người rất mưu mô, làm việc đâu đó rõ ràng, rất giỏi giấu mình.
Còn bây giờ, tính tình của cô ta đã thay đổi, rõ ràng là vì biến cố và những gì đã trải qua trong vài năm trước, khiến cho Cố Hàm Yên trông có vẻ tao nhã, phóng khoáng hoàn toàn biết mất, để lộ ra bản chất thật.
Cô ta trở nên nóng nảy, không còn vững vàng được như xưa.
Nếu là thế mặc dù cô ta cay độc hơn trước đó, nhưng lại dễ xử lý hơn.
Lần này Tô Ánh Nguyệt đến gặp Cố Hàm Yên, cũng không phải vì muốn làm gì, mà chỉ muốn thăm dò mà thôi.
Grissy chính là nanh vuốt vô hình, không biết sẽ duỗi về phía họ vào lúc nào, mà bây giờ người duy nhất bọn họ có thể thăm dò được, cũng chỉ có Cố Hàm Yên mà thôi.
Vào thời khắc khẩn cấp thế này, thực chất hai bên đều không dám manh động.
Kỳ bầu cử tổng thống sắp đến, cả Trần Minh Tân và Grissy đều sẽ nhúng tay vào, bởi thế bây giờ bọn họ tạm thời sẽ không đụng đến Trần Minh Tân và tập đoàn LK, chỉ có thể âm thầm toan tính trong bóng tối mà thôi.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ ngợi say sưa, điện thoại trong túi đổ chuông mấy lần, cô mới sực tỉnh táo lại.
Người gọi là Trần Minh Tân.
Cô bắt máy, áp điện thoại lên tai: “Bên anh xong việc rồi à?”
“Em đang ở đâu vậy?” Giọng nói của Trần Minh Tân có vẻ không được vui.
Tô Ánh Nguyệt lập tức nghĩ đến chuyện gì: “Anh đang ở công ty à?”
Trần Minh Tân im lặng, Tô Ánh Nguyệt hiểu ra, anh đang ngầm thừa nhận.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy anh tức giận, bèn vội vàng nhìn dáo dác xung quanh, vừa khéo nhìn thấy chiếc xe taxi dừng ở đó, cô chặn xe, chui tọt vào trong, rồi giải thích với anh: “Em sẽ đến ngay đây, đợi chúng ta gặp nhau rồi nói tiếp.”
Chiếc taxi nhanh chóng dừng trước cửa tập đoàn LK.
Tô Ánh Nguyệt còn chưa xuống xe, đã nhìn thấy gương mặt vô tình của Trần Minh Tân, anh đang đứng trước cửa công ty.
Anh vẫn mặc cả cây đen như cũ.
Tay áo sơ mi xắn lên, hai tây đút vào túi quần tây, anh đứng ở đó với gương mặt không có chút cảm xúc nào, trông hệt như vị thần giữ cửa.
Chỉ có điều, nếu như anh là thần giữ cửa, thì cũng là thần giữ cửa đẹp trai nhất.
Tô Ánh Nguyệt trả tiền rồi đi xuống xe, chạy về phía anh, cô khoác tay anh rồi nói: “Xin lỗi, em không biết anh sẽ đến đón em.”
Thấy lông mày Trần Minh Tân hơi nhíu lại, sự túc giận của anh càng lỗ ra rõ ràng, Tô Ánh Nguyệt vội vàng duỗi tay vuốt ngực anh hai cái: “Được rồi mà, chúng ta vào nhà trước đi, bây giờ không còn sớm nữa, vào nhà rồi em có chuyện muốn nói với anh.”
Trần Minh Tân liếc mắt nhìn cô, trông vẻ mặt của anh hơi có vẻ bất mãn, nhưng vẫn không từ chối, ngoan ngoãn đi theo cô vào trong xe.
Vừa lên xe, Tô Ánh Nguyệt đã tự động thông báo hành trình với Trần Minh Tân: “Em đi gặp Cố Hàm Yên.”
Vừa nghe cô nói đi gặp Cố Hàm Yên, Trần Minh Tân lập tức tỏ ra lạnh lùng.
Giọng nói của anh như thể bị đóng thành băng: “Em đi gặp cô ta là gì? Để anh xử lý cô ta là được rồi.”
Tô Ánh Nguyệt khẽ thở dài, cô biết ngay Trần Minh Tân sẽ nói thế này mà.
“Anh đừng tỏ thái độ như thế này mỗi khi nghe thấy những gì không thích, hoặc là em đi gặp người mà anh không muốn cho em gặp. Em đã nghĩ kỹ rồi mới quyết định đi gặp cô ta đấy.”
Trần Minh Tân thích mềm không thích cứng, cô chỉ đành nhỏ nhẹ giải thích với anh.
Sau khi nghe cô nói dứt lời, quả nhiên sắc mặt Trần Minh Tân dịu xuống đôi chút.
“Chắc chắn tổ chức Grissy sẽ nhúng tay vào chuyện bầu cử, dạo gần đây anh cũng đang mấy chuyện như vầy. Bọn họ không thể đối phó với chúng ta trong lúc này được, bởi vậy nên muốn đẩy Cố Hàm Yên ra để thu hút sự chú ý của chúng ta, muốn để chúng ta biết rằng, người của bọn họ luôn theo dõi chúng ta…”
Tô Ánh Nguyệt nói đến đây, gương mặt cô hơi thay đổi.
Thấy sắc mặt cô thay đổi, anh duỗi tay nắm chặt tay cô, hành động của anh như thể đang an ủi cô vậy.
“Em nói tiếp đi.”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn Cố Hàm Yên
Cho dù Cố Hàm Yên trang điểm rất dày, Tô Ánh Nguyệt vẫn nhận ra nếp nhăn trên khóe mắt của cô ta, rõ ràng da mặt cũng rất khô, lớp trang điểm tỉ mỉ cũng không che giấu được khi Tô Ánh Nguyệt quan sát ở khoảng cách gần thế này.
Khi nãy ở trong phim trường, bởi vì ánh sáng, lại cách nhau quá xa, Tô Ánh Nguyệt không chú ý được đến các chi tiết.
Bây giờ xích lại gần nhau, Tô Ánh Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, nói với vẻ đầy ẩn ý: “So với cô thì đúng là tôi sống rất tốt.”
Cô Hàm Yên nghe thấy thế, bàn tay đang cầm ví chợt siết chặt lại, rồi quay đầu sang nhìn cô với ánh mắt u ám.
Ánh mắt cô ta quá đáng sợ, Tô Ánh Nguyệt muốn giả vờ không nhận ra cũng không được.
Chỉ có điều, cô không hề quan tâm.
Bởi vì Cố Hàm Yên không thể làm gì cô được.
Nếu như Grissy đã ném Cố Hàm Yên ra, để cô ta xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, thì tất nhiên không phải để cô ta giết người, thu hút sự chú ý rồi.
Cố Hàm Yên thấy gương mặt của Tô Ánh Nguyệt vẫn bình tĩnh, cô ta đưa tay vào túi lấy hộp thuốc ra, rút một điếu rồi bắt đầu hút, gương mặt vẫn tối tăm.
Thứ cô ta hút không phải thuốc dành cho con gái, mùi nồng nặc.
Tô Ánh Nguyệt không chịu nổi mùi này, cô nhíu mày: “Không có gì thì tôi đi đây.”
Cố Hàm Yên chỉ hút thuốc, không nói gì.
Tô Ánh Nguyệt liếc mắt nhìn cô ta, rồi đứng dậy bỏ đi.
Vừa ra ngoài hai bước, đã nghe thấy giọng nói của Cố Hàm Yên vang lên.
“Tôi khuyên cô, những ngày còn sống vui vẻ, thì lo mà hưởng thụ đi.”
Giọng nói của cô ta rất ung dung chậm rãi, pha lẫn vẻ biếng nhác, lọt vào tai Tô Ánh Nguyệt, chỉ làm cô thấy ghê tởm như thể bị rắn độc quấn trên người.
Tô Ánh Nguyệt không khỏi quay đầu nhìn Cố Hàm Yên.
Gương mặt trang điểm đậm trông có vẻ lẳng lơ, cô ta nhả khói, ánh mắt lạnh lẽo.
Một người đẹp rắn rết.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt thầm đưa ra kết luận.
“Đây là kinh nghiệm của cô à?”
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười: “Có điều, chúng ta không phải người cùng đường, hướng đi của chúng ta khác nhau, hoàn toàn không phải người chung đường, bởi thế, đối với tôi, kinh nghiệm của cô không hề có ích lợi gì cả.”
Sau khi nói dứt lời, gương mặt Cố Hàm Yên lập tức sa sầm, để lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Một giây sau, cô ta lên tiếng với giọng lạnh lùng: “Cô và Trần Minh Tân sẽ không có kết cục tốt đâu, nhất là cô đấy.”
Cô ta bóp điếu thuốc trong tay thật chặt, ánh mắt hiểm độc, giống như chỉ mong có thể lập tức xé nát Tô Ánh Nguyệt ra.
“Bởi vì cuộc đời cô quá thất bại, bởi thế chỉ có thể tưởng tượng và nói khích để làm chính mình thỏa mãn, tôi nghĩ là tôi cũng có thể hiểu được.” Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không để ý đến lời nói khích của cô ta.
Cố Hàm Yên hơi sững sờ, rồi chợt bật cười, gương mặt lộ ra vẻ điên cuồng: “Đến chuyện bản thân mình sắp chết mà cô còn không biết, con ả ngu ngốc.”
Giọng nói của Cố Hàm Yên hơi lớn, thu hút sự chú ý của khách qua đường.
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt cảm thấy lời nói của cô ta mang đầy ẩn ý, nhưng lại không muốn nói nhiều với Cố Hàm Yên, bèn dứt khoát quay người bỏ đi.
Nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng, Cố Hàm Yên vẫn luôn nhìn theo cô.
Ánh mắt ấy, xấu xa, hung ác.
Lần này gặp mặt Cố Hàm Yên, hai người chẳng nói với nhau được bao nhiêu câu.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại có thể cảm nhận được rằng, cảm xúc của Cố Hàm Yên không ổn định, cô ta trở nên hung ác hơn rồi.
Cô không biết mấy năm nay Cố Hàm Yên sống như thế nào, nhưng mà, theo như quan sát của cô với Cố Hàm Yên thì có thể nhận ra rằng, Cố Hàm Yên sống không tốt lắm.
Hai năm trước, Cố Hàm Yên cho Tô Ánh Nguyệt có cảm giác rằng, cô ta là một người rất mưu mô, làm việc đâu đó rõ ràng, rất giỏi giấu mình.
Còn bây giờ, tính tình của cô ta đã thay đổi, rõ ràng là vì biến cố và những gì đã trải qua trong vài năm trước, khiến cho Cố Hàm Yên trông có vẻ tao nhã, phóng khoáng hoàn toàn biết mất, để lộ ra bản chất thật.
Cô ta trở nên nóng nảy, không còn vững vàng được như xưa.
Nếu là thế mặc dù cô ta cay độc hơn trước đó, nhưng lại dễ xử lý hơn.
Lần này Tô Ánh Nguyệt đến gặp Cố Hàm Yên, cũng không phải vì muốn làm gì, mà chỉ muốn thăm dò mà thôi.
Grissy chính là nanh vuốt vô hình, không biết sẽ duỗi về phía họ vào lúc nào, mà bây giờ người duy nhất bọn họ có thể thăm dò được, cũng chỉ có Cố Hàm Yên mà thôi.
Vào thời khắc khẩn cấp thế này, thực chất hai bên đều không dám manh động.
Kỳ bầu cử tổng thống sắp đến, cả Trần Minh Tân và Grissy đều sẽ nhúng tay vào, bởi thế bây giờ bọn họ tạm thời sẽ không đụng đến Trần Minh Tân và tập đoàn LK, chỉ có thể âm thầm toan tính trong bóng tối mà thôi.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ ngợi say sưa, điện thoại trong túi đổ chuông mấy lần, cô mới sực tỉnh táo lại.
Người gọi là Trần Minh Tân.
Cô bắt máy, áp điện thoại lên tai: “Bên anh xong việc rồi à?”
“Em đang ở đâu vậy?” Giọng nói của Trần Minh Tân có vẻ không được vui.
Tô Ánh Nguyệt lập tức nghĩ đến chuyện gì: “Anh đang ở công ty à?”
Trần Minh Tân im lặng, Tô Ánh Nguyệt hiểu ra, anh đang ngầm thừa nhận.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy anh tức giận, bèn vội vàng nhìn dáo dác xung quanh, vừa khéo nhìn thấy chiếc xe taxi dừng ở đó, cô chặn xe, chui tọt vào trong, rồi giải thích với anh: “Em sẽ đến ngay đây, đợi chúng ta gặp nhau rồi nói tiếp.”
Chiếc taxi nhanh chóng dừng trước cửa tập đoàn LK.
Tô Ánh Nguyệt còn chưa xuống xe, đã nhìn thấy gương mặt vô tình của Trần Minh Tân, anh đang đứng trước cửa công ty.
Anh vẫn mặc cả cây đen như cũ.
Tay áo sơ mi xắn lên, hai tây đút vào túi quần tây, anh đứng ở đó với gương mặt không có chút cảm xúc nào, trông hệt như vị thần giữ cửa.
Chỉ có điều, nếu như anh là thần giữ cửa, thì cũng là thần giữ cửa đẹp trai nhất.
Tô Ánh Nguyệt trả tiền rồi đi xuống xe, chạy về phía anh, cô khoác tay anh rồi nói: “Xin lỗi, em không biết anh sẽ đến đón em.”
Thấy lông mày Trần Minh Tân hơi nhíu lại, sự túc giận của anh càng lỗ ra rõ ràng, Tô Ánh Nguyệt vội vàng duỗi tay vuốt ngực anh hai cái: “Được rồi mà, chúng ta vào nhà trước đi, bây giờ không còn sớm nữa, vào nhà rồi em có chuyện muốn nói với anh.”
Trần Minh Tân liếc mắt nhìn cô, trông vẻ mặt của anh hơi có vẻ bất mãn, nhưng vẫn không từ chối, ngoan ngoãn đi theo cô vào trong xe.
Vừa lên xe, Tô Ánh Nguyệt đã tự động thông báo hành trình với Trần Minh Tân: “Em đi gặp Cố Hàm Yên.”
Vừa nghe cô nói đi gặp Cố Hàm Yên, Trần Minh Tân lập tức tỏ ra lạnh lùng.
Giọng nói của anh như thể bị đóng thành băng: “Em đi gặp cô ta là gì? Để anh xử lý cô ta là được rồi.”
Tô Ánh Nguyệt khẽ thở dài, cô biết ngay Trần Minh Tân sẽ nói thế này mà.
“Anh đừng tỏ thái độ như thế này mỗi khi nghe thấy những gì không thích, hoặc là em đi gặp người mà anh không muốn cho em gặp. Em đã nghĩ kỹ rồi mới quyết định đi gặp cô ta đấy.”
Trần Minh Tân thích mềm không thích cứng, cô chỉ đành nhỏ nhẹ giải thích với anh.
Sau khi nghe cô nói dứt lời, quả nhiên sắc mặt Trần Minh Tân dịu xuống đôi chút.
“Chắc chắn tổ chức Grissy sẽ nhúng tay vào chuyện bầu cử, dạo gần đây anh cũng đang mấy chuyện như vầy. Bọn họ không thể đối phó với chúng ta trong lúc này được, bởi vậy nên muốn đẩy Cố Hàm Yên ra để thu hút sự chú ý của chúng ta, muốn để chúng ta biết rằng, người của bọn họ luôn theo dõi chúng ta…”
Tô Ánh Nguyệt nói đến đây, gương mặt cô hơi thay đổi.
Thấy sắc mặt cô thay đổi, anh duỗi tay nắm chặt tay cô, hành động của anh như thể đang an ủi cô vậy.
“Em nói tiếp đi.”
Bình luận facebook