Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 636
CHƯƠNG 636: CHUYỂN HẾT TÀI SẢN VÀO TRONG NƯỚC
“Người trong Grissy đều khó xơi, Lâm Hào Kiệt là một trong những người lãnh đạo nòng cốt của bọn họ, anh ta đã từng tiếp xúc với chúng ta, có hiểu biết về chúng ta, chắc chắn anh ta sẽ đoán được rằng, chúng ta đã biết thân phận của Cố Hàm Yên, bởi thế, anh ta làm như vậy, nghĩa là đang thách thức chúng ta một cách trắng trợn, để chúng ta biết được rằng, lần này bọn họ chắc chắn sẽ thắng lợi.
Khi nãy Tô Ánh Nguyệt không nghĩ đến chuyện này, cô chỉ nghĩ đến, bây giờ tình hình đang căng thẳng, hai bên đều không thể manh động, ai ra tay trước, thì người đó sẽ mất đi thời cơ mấu chốt, bởi thế mới cố ý ném Cố Hàm Yên ra.
Cô trầm ngâm suy nghĩ, nhưng không hề chú ý đến ánh mắt của Trần Minh Tân đã tối đi.
Anh nhận ra rằng, sau khi từ chỗ của bọn Nam Kha trở về, Tô Ánh Nguyệt nói muốn điều tra Grissy, cô thật sự đã bắt tay vào hành động.
Trước đó, mặc dù cô vẫn luôn lo lắng về những chuyện này, nhưng vẫn không hành động trực tiếp, bởi vì cô tin tưởng anh, tin anh có thể xử lý tốt mọi chuyện.
Nhưng bây giờ, cô không còn tin tưởng anh nữa rồi à?
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn lại, mới thấy thái độ của Trần Minh Tân là lạ.
Mấy lời cô nói khi nãy, động chạm đến anh ở đâu à?
Hay là…bệnh của Trần Minh Tân lại tái phát?
Cô vừa nghĩ đến đây, trong lòng vô cùng căng thẳng: “Anh sao thế?”
“Không có gì, về nhà thôi.” Trần Minh Tân không hề buông lỏng tay cô ra, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy góc nghiêng trên gương mặt anh, nhưng nhìn không thấu anh đang suy nghĩ gì.
Về đến nhà, Trần Minh Tân đi vào phòng làm việc, còn đóng kín cửa lại.
Tô Ánh Nguyệt xuống bếp làm cơm.
Một lúc sau, khi cô chuẩn bị cơm nước xong xuôi hết rồi, chợt nhìn thấy Nam Sơn xuất hiện bên ngoài phòng khách.
“Bà chủ.” Nam Sơn vừa nhìn thấy cô, bèn chủ động cất tiếng chào hỏi.
“Trần Minh Tân gọi anh đến à?” Tô Ánh Nguyệt cười cười với anh ta: “Anh vẫn chưa ăn cơm đâu nhỉ, tôi cũng đang định lên gọi anh ấy đây, hai người muốn bàn chuyện gì thì để ăn xong rồi hẵng nói.”
Nam Sơn vẫn còn định nói gì đó, Tô Ánh Nguyệt đã đi lên lầu.
Cô đẩy cửa bước vào, thấy phòng anh không mở đèn, chỉ có ánh sáng le lói ở ngay chiếc bàn làm việc, phát ra từ màn hình laptop đang mở.
Sau khi thích nghi với bóng tối, Tô Ánh Nguyệt mới nhìn thấy Trần Minh Tân đang tập trung tinh thần, ngồi trước máy tính. Tiếng mở cửa của cô không lớn, cũng có thể vì Trần Minh Tân quá chuyên chú, nên anh không hề nhận ra cô.
Cô chỉ đành giơ tay bật đèn.
Đến lúc này, dường như Trần Minh Tân mới chợt giật mình tỉnh táo lại vậy, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Lúc nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đứng ở đấy, gương mặt anh lập tức tỏ vẻ không vui: “Sao không gõ cửa?”
Tô Ánh Nguyệt hơi ngẩn người, anh đang trách cô không gõ cửa à?”
Cô vẫn luôn biết rằng, Trần Minh Tân không thích người khác gõ cửa, nhưng cô thì khác, có một lần Trần Minh Tân còn nhắc nhở cô, không cần phải gõ cửa.
Lẽ nào anh đang bực bội vì cô đi gặp Cố Hàm Yên à?
Được thôi, anh ấy vốn dĩ rất nhỏ nhen, còn nhỏ hơn cả lỗ kim nữa!
Hơn nữa, anh tức giận, là vì quan tâm đến cô.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu: “Em gọi anh xuống ăn cơm.”
Sau khi nói dứt lời, cô bèn quay người định bỏ đi, lúc nhìn thấy Nam Sơn đứng sau lưng mình, cô ngoảnh đầu lại: “Ồ, Nam Sơn cũng đến rồi này, các anh có chuyện gì thì ăn đi rồi bàn tiếp.”
Nam Sơn cũng mở miệng chào anh: “ông chủ.”
“Đi ăn cơm trước đã.” Trần Minh Tân nhìn anh ta, rồi lạnh lùng nói một câu.
Nam Sơn nghe thấy thế, chỉ đành theo Tô Ánh Nguyệt đi xuống nhà.
Trần Minh Tân thấy hai người họ đều đi ra rồi, mới tắt máy.
Anh tắt hết cửa sổ hiện tại, di chuột đến nút ‘tắt máy’, sắc mặt anh hơi lạnh lùng, còn cảnh giác thiết lập mật khẩu mở máy, rồi mới tắt máy đi xuống dưới nhà.
Ở đấy, Tô Ánh Nguyệt và Nam Sơn cùng đi xuống nhà, cô thờ ơ hỏi anh: “Nửa đêm nửa hôm Trần Minh Tân gọi anh đến làm gì, có chuyện gì không thể để mai rồi nói à?”
“Tôi cũng không biết rõ, gần đây nhiều việc quá, chắc là ông chủ có chuyện gì gấp.” Nam Sơn đi sau lưng cô, anh ta khẽ cúi đầu, giọng nói rất cung kính.
Tô Ánh Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Trần Minh Tân vất vả quá.
Mỗi ngày phải lo liệu chuyện trong công ty, lại còn phải xử lý đủ thứ chuyện phức tạp…
Ôi, hở ra là nhỏ nhen, giận dỗi…
Sau khi ăn cơm xong, Trần Minh Tân và Nam Sơn cùng đi vào phòng làm việc.
Tô Ánh Nguyệt chán chường ngồi xem tivi một lúc, rồi đi gọt một dĩa trái cây, định mang lên cho hai người Trần Minh Tân.
Kết quả, cô vừa mới đến cửa phòng làm việc, mới nhận ra cửa đã bị khóa rồi.
Cô hơi ngạc nhiên.
Thường thì người hầu sẽ không dám đến gần phòng làm việc của Trần Minh Tân.
Bởi vì trước kia có một người hầu đến gần phòng làm việc của anh, bị anh ném ra ngoài, sau đó không được anh cho phép thì không có người hầu nào dám tùy tiện đến gần nữa.
Bởi thế, bọn họ khóa cửa, không phải để đề phòng người ngoài, mà là đề phòng cô à?
Tô Ánh Nguyệt dở khóc dở cười về suy nghĩ của mình, chắc là vì hôm nay đã vạch trần mục đích của Grissy, nên mới suy nghĩ lung tung.
Cô vươn tay gõ cửa, giọng nói của Nam Sơn lập tức vang lên: “Ai đó?”
Tô Ánh Nguyệt đáp một tiếng: “Là tôi.”
Trong phòng yên tĩnh vài giây, rồi mới nghe thấy tiếng mở cửa.
Nam Sơn nói với giọng có lỗi: “Xin lỗi, bà chủ, tôi đã quen khóa cửa rồi…”
“Không có gì.” Cô biết ngay là do mình nghĩ nhiều quá mà, sao Trần Minh Tân và Nam Sơn có thể đề phòng cô được chứ?
Cô bưng dĩa vào trong: “Tôi gọt trái cây cho hai người này, hai người ăn đi.”
Sau khi nói dứt lời, cô cũng không quấy rầy bọn họ bàn công chuyện nữa, mà đi thẳng ra ngoài.
Cô bước xuống lầu một chuyến, dặn dò người hầu canh chốc nữa lên dẹp dĩa, rồi rót cho mình ly nước, đi về phòng.
Cũng không biết Nam Sơn và Trần Minh Tân sẽ bàn bạc với nhau đến bao giờ, cô về phòng tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ trước.
Vừa mới đến hành lang, cô đã nhìn thấy Nam Sơn.
“Anh đi à? Hai người bàn xong rồi ư?” Tô Ánh Nguyệt hỏi.
Nam Sơn đáp: “Không phải, tôi chỉ đi nhà vệ sinh thôi.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu, rồi đi thẳng về phòng.
Nam Sơn nhìn bóng lưng Tô Ánh Nguyệt chăm chú, rồi tiếp tục đi về trước.
Lúc anh ta về đến phòng làm việc, bèn nhìn thấy Trần Minh Tân đang hút thuốc.
Anh ngẫm nghĩ một lúc, rồi không khỏi cất tiếng hỏi: “ông chủ, sức khỏe của anh không thích hợp để hút thuốc đâu.”
Trần Minh Tân không buồn đoái hoài đến lời khuyên của anh ta.
Trần Minh Tân không lập tức dập ngay, anh rít thêm vài hơi sâu nữa, kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay, nhìn hơi khói bay lởn vởn, ánh mắt sâu thăm thẳm, hoàn toàn không nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Một hồi lâu sau, anh mới nói: “Dùng phương án tôi đã lập, phải chuyển hết tài sản của tôi về trong nước bằng tốc độ nhanh nhất, càng nhanh càng tốt.”
“ông chủ, nếu làm vậy thì sẽ mất mát nhiều lắm.” Nam Sơn biết anh sẽ không nghe, nhưng anh ta vẫn muốn nhắc nhở Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân dụi điếu thuốc trong tay đi, anh đứng dậy: “Tôi đã tính hết số đó rồi.”
Nam Sơn ngẩng đầu, ở khoảng cách như vậy, nhìn gương mặt Trần Minh Tân, anh ta cũng không hiểu được anh đang suy nghĩ gì.
“Người trong Grissy đều khó xơi, Lâm Hào Kiệt là một trong những người lãnh đạo nòng cốt của bọn họ, anh ta đã từng tiếp xúc với chúng ta, có hiểu biết về chúng ta, chắc chắn anh ta sẽ đoán được rằng, chúng ta đã biết thân phận của Cố Hàm Yên, bởi thế, anh ta làm như vậy, nghĩa là đang thách thức chúng ta một cách trắng trợn, để chúng ta biết được rằng, lần này bọn họ chắc chắn sẽ thắng lợi.
Khi nãy Tô Ánh Nguyệt không nghĩ đến chuyện này, cô chỉ nghĩ đến, bây giờ tình hình đang căng thẳng, hai bên đều không thể manh động, ai ra tay trước, thì người đó sẽ mất đi thời cơ mấu chốt, bởi thế mới cố ý ném Cố Hàm Yên ra.
Cô trầm ngâm suy nghĩ, nhưng không hề chú ý đến ánh mắt của Trần Minh Tân đã tối đi.
Anh nhận ra rằng, sau khi từ chỗ của bọn Nam Kha trở về, Tô Ánh Nguyệt nói muốn điều tra Grissy, cô thật sự đã bắt tay vào hành động.
Trước đó, mặc dù cô vẫn luôn lo lắng về những chuyện này, nhưng vẫn không hành động trực tiếp, bởi vì cô tin tưởng anh, tin anh có thể xử lý tốt mọi chuyện.
Nhưng bây giờ, cô không còn tin tưởng anh nữa rồi à?
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn lại, mới thấy thái độ của Trần Minh Tân là lạ.
Mấy lời cô nói khi nãy, động chạm đến anh ở đâu à?
Hay là…bệnh của Trần Minh Tân lại tái phát?
Cô vừa nghĩ đến đây, trong lòng vô cùng căng thẳng: “Anh sao thế?”
“Không có gì, về nhà thôi.” Trần Minh Tân không hề buông lỏng tay cô ra, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy góc nghiêng trên gương mặt anh, nhưng nhìn không thấu anh đang suy nghĩ gì.
Về đến nhà, Trần Minh Tân đi vào phòng làm việc, còn đóng kín cửa lại.
Tô Ánh Nguyệt xuống bếp làm cơm.
Một lúc sau, khi cô chuẩn bị cơm nước xong xuôi hết rồi, chợt nhìn thấy Nam Sơn xuất hiện bên ngoài phòng khách.
“Bà chủ.” Nam Sơn vừa nhìn thấy cô, bèn chủ động cất tiếng chào hỏi.
“Trần Minh Tân gọi anh đến à?” Tô Ánh Nguyệt cười cười với anh ta: “Anh vẫn chưa ăn cơm đâu nhỉ, tôi cũng đang định lên gọi anh ấy đây, hai người muốn bàn chuyện gì thì để ăn xong rồi hẵng nói.”
Nam Sơn vẫn còn định nói gì đó, Tô Ánh Nguyệt đã đi lên lầu.
Cô đẩy cửa bước vào, thấy phòng anh không mở đèn, chỉ có ánh sáng le lói ở ngay chiếc bàn làm việc, phát ra từ màn hình laptop đang mở.
Sau khi thích nghi với bóng tối, Tô Ánh Nguyệt mới nhìn thấy Trần Minh Tân đang tập trung tinh thần, ngồi trước máy tính. Tiếng mở cửa của cô không lớn, cũng có thể vì Trần Minh Tân quá chuyên chú, nên anh không hề nhận ra cô.
Cô chỉ đành giơ tay bật đèn.
Đến lúc này, dường như Trần Minh Tân mới chợt giật mình tỉnh táo lại vậy, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Lúc nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đứng ở đấy, gương mặt anh lập tức tỏ vẻ không vui: “Sao không gõ cửa?”
Tô Ánh Nguyệt hơi ngẩn người, anh đang trách cô không gõ cửa à?”
Cô vẫn luôn biết rằng, Trần Minh Tân không thích người khác gõ cửa, nhưng cô thì khác, có một lần Trần Minh Tân còn nhắc nhở cô, không cần phải gõ cửa.
Lẽ nào anh đang bực bội vì cô đi gặp Cố Hàm Yên à?
Được thôi, anh ấy vốn dĩ rất nhỏ nhen, còn nhỏ hơn cả lỗ kim nữa!
Hơn nữa, anh tức giận, là vì quan tâm đến cô.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu: “Em gọi anh xuống ăn cơm.”
Sau khi nói dứt lời, cô bèn quay người định bỏ đi, lúc nhìn thấy Nam Sơn đứng sau lưng mình, cô ngoảnh đầu lại: “Ồ, Nam Sơn cũng đến rồi này, các anh có chuyện gì thì ăn đi rồi bàn tiếp.”
Nam Sơn cũng mở miệng chào anh: “ông chủ.”
“Đi ăn cơm trước đã.” Trần Minh Tân nhìn anh ta, rồi lạnh lùng nói một câu.
Nam Sơn nghe thấy thế, chỉ đành theo Tô Ánh Nguyệt đi xuống nhà.
Trần Minh Tân thấy hai người họ đều đi ra rồi, mới tắt máy.
Anh tắt hết cửa sổ hiện tại, di chuột đến nút ‘tắt máy’, sắc mặt anh hơi lạnh lùng, còn cảnh giác thiết lập mật khẩu mở máy, rồi mới tắt máy đi xuống dưới nhà.
Ở đấy, Tô Ánh Nguyệt và Nam Sơn cùng đi xuống nhà, cô thờ ơ hỏi anh: “Nửa đêm nửa hôm Trần Minh Tân gọi anh đến làm gì, có chuyện gì không thể để mai rồi nói à?”
“Tôi cũng không biết rõ, gần đây nhiều việc quá, chắc là ông chủ có chuyện gì gấp.” Nam Sơn đi sau lưng cô, anh ta khẽ cúi đầu, giọng nói rất cung kính.
Tô Ánh Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Trần Minh Tân vất vả quá.
Mỗi ngày phải lo liệu chuyện trong công ty, lại còn phải xử lý đủ thứ chuyện phức tạp…
Ôi, hở ra là nhỏ nhen, giận dỗi…
Sau khi ăn cơm xong, Trần Minh Tân và Nam Sơn cùng đi vào phòng làm việc.
Tô Ánh Nguyệt chán chường ngồi xem tivi một lúc, rồi đi gọt một dĩa trái cây, định mang lên cho hai người Trần Minh Tân.
Kết quả, cô vừa mới đến cửa phòng làm việc, mới nhận ra cửa đã bị khóa rồi.
Cô hơi ngạc nhiên.
Thường thì người hầu sẽ không dám đến gần phòng làm việc của Trần Minh Tân.
Bởi vì trước kia có một người hầu đến gần phòng làm việc của anh, bị anh ném ra ngoài, sau đó không được anh cho phép thì không có người hầu nào dám tùy tiện đến gần nữa.
Bởi thế, bọn họ khóa cửa, không phải để đề phòng người ngoài, mà là đề phòng cô à?
Tô Ánh Nguyệt dở khóc dở cười về suy nghĩ của mình, chắc là vì hôm nay đã vạch trần mục đích của Grissy, nên mới suy nghĩ lung tung.
Cô vươn tay gõ cửa, giọng nói của Nam Sơn lập tức vang lên: “Ai đó?”
Tô Ánh Nguyệt đáp một tiếng: “Là tôi.”
Trong phòng yên tĩnh vài giây, rồi mới nghe thấy tiếng mở cửa.
Nam Sơn nói với giọng có lỗi: “Xin lỗi, bà chủ, tôi đã quen khóa cửa rồi…”
“Không có gì.” Cô biết ngay là do mình nghĩ nhiều quá mà, sao Trần Minh Tân và Nam Sơn có thể đề phòng cô được chứ?
Cô bưng dĩa vào trong: “Tôi gọt trái cây cho hai người này, hai người ăn đi.”
Sau khi nói dứt lời, cô cũng không quấy rầy bọn họ bàn công chuyện nữa, mà đi thẳng ra ngoài.
Cô bước xuống lầu một chuyến, dặn dò người hầu canh chốc nữa lên dẹp dĩa, rồi rót cho mình ly nước, đi về phòng.
Cũng không biết Nam Sơn và Trần Minh Tân sẽ bàn bạc với nhau đến bao giờ, cô về phòng tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ trước.
Vừa mới đến hành lang, cô đã nhìn thấy Nam Sơn.
“Anh đi à? Hai người bàn xong rồi ư?” Tô Ánh Nguyệt hỏi.
Nam Sơn đáp: “Không phải, tôi chỉ đi nhà vệ sinh thôi.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu, rồi đi thẳng về phòng.
Nam Sơn nhìn bóng lưng Tô Ánh Nguyệt chăm chú, rồi tiếp tục đi về trước.
Lúc anh ta về đến phòng làm việc, bèn nhìn thấy Trần Minh Tân đang hút thuốc.
Anh ngẫm nghĩ một lúc, rồi không khỏi cất tiếng hỏi: “ông chủ, sức khỏe của anh không thích hợp để hút thuốc đâu.”
Trần Minh Tân không buồn đoái hoài đến lời khuyên của anh ta.
Trần Minh Tân không lập tức dập ngay, anh rít thêm vài hơi sâu nữa, kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay, nhìn hơi khói bay lởn vởn, ánh mắt sâu thăm thẳm, hoàn toàn không nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Một hồi lâu sau, anh mới nói: “Dùng phương án tôi đã lập, phải chuyển hết tài sản của tôi về trong nước bằng tốc độ nhanh nhất, càng nhanh càng tốt.”
“ông chủ, nếu làm vậy thì sẽ mất mát nhiều lắm.” Nam Sơn biết anh sẽ không nghe, nhưng anh ta vẫn muốn nhắc nhở Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân dụi điếu thuốc trong tay đi, anh đứng dậy: “Tôi đã tính hết số đó rồi.”
Nam Sơn ngẩng đầu, ở khoảng cách như vậy, nhìn gương mặt Trần Minh Tân, anh ta cũng không hiểu được anh đang suy nghĩ gì.
Bình luận facebook