Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 716
CHƯƠNG 716: ĐỪNG HÒNG BƯỚC RA KHỎI CỬA PHÒNG MỘT BƯỚC NÀO
Ánh mắt Bùi Dục Ngôn quét tới, giống như lơ đãng lướt qua trên người Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt nhìn Bùi Chính Thành, Bùi Chính Thành đáp lại cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
Vừa rồi Bùi Dục Ngôn gọi điện thoại cho anh ta, nói là tìm anh ta có việc, anh ta đã nói đang ăn ở CLB Ngọc Hoàng Cung, chờ anh ta đi về rồi nói, nào ngờ Bùi Dục Ngôn trực tiếp tới đây.
Bầu không khí trong bữa ăn có chút quái dị.
Bùi Chính Thành không muốn để bầu không khí lúng túng như vậy, bèn cố ý tìm chủ đề trò chuyện.
Nhưng mà, Trần Minh Tân và Bùi Dục Ngôn cũng không tiếp chuyện, Tô Ánh Nguyệt cũng không có tâm trạng, chỉ có An Hạ tiếp lời anh ta.
Bùi Chính Thành cũng cảm thấy đau đầu.
Anh cả đúng là điên rồi, đừng nói Trần Minh Tân, ngay cả anh ta cũng phát hiện, Bùi Dục Ngôn không ngừng nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.
Chỉ thiếu điều dính luôn ánh mắt trên người Tô Ánh Nguyệt thôi.
Nhưng Trần Minh Tân lại không đổi sắc mặt.
Anh ta thấp thỏm ăn cơm xong, cho rằng có thể bình an vô sự, chợt nghe Bùi Dục Ngôn bỗng nhiên nói một câu không giải thích được.
“Anh Trần vẫn ở cùng với cô Tô chứ?”
Bùi Chính Thành cau mày, nhìn Bùi Dục Ngôn: “Anh cả!”
“Tôi cũng không có ác ý, chỉ xuất phát từ sự tò mò thôi, dù sao, hai người đã giải trừ quan hệ vợ chồng rồi, không phải sao?” Lời nói của Bùi Dục Ngôn không khác nào mà sấm sét đánh xuống đất bằng.
Tô Ánh Nguyệt kinh hãi, chuyện cô và Trần Minh Tân ly dị, từ trước đến nay, chỉ có Hạ Nhất Trần và Nam Kha biết.
Khoảng thời gian này, đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô căn bản không kịp nhắc chuyện này với mấy người Bùi Chính Thành, hơn nữa, loại chuyện thế này, cũng không thể nào vô duyên vô cớ nhắc tới.
Hơn nữa, bọn họ có ly hôn thì cũng chỉ là chuyện tạm thời ứng biến.
Cô thoáng suy nghĩ, Bùi Dục Ngôn biết chuyện cô và Trần Minh Tân ly dị, nói vậy cũng là nghe từ Bethe Shaleen.
Bùi Dục Ngôn lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, đương nhiên không thể nào là do Bùi Chính Thành chủ động bảo anh ta tới, lời anh ta vừa nói còn có ý khiêu khích, rõ ràng rắp tâm làm chuyện xấu.
Tô Ánh Nguyệt cũng không khách khí với anh ta, nói vẻ khinh thường.
“Anh Bùi, tôi và Trần Minh Tân có cùng nhau hay không, tình trạng hôn nhân như thế nào, đều không liên quan gì đến anh, trong chức trách của anh, chắc hẳn cũng không có mục này.”
Có lẽ vì Tô Ánh Nguyệt đã nhiều lần đều không nể mặt anh ta, cho nên Bùi Dục Ngôn nghe xong lời của cô, vậy mà lại không thấy tức giận chút nào.
Thói quen thật sự đáng sợ.
“Cô Tô nói lời này hơi bị quá lạnh lùng rồi, chúng ta từng hợp tác, thời gian quen biết cũng không ngắn, làm bạn với nhau, quan tâm một chút cũng không được sao? Hơn nữa…”
Bùi Dục Ngôn nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, nhìn cô hàm ý sâu xa.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt nổi lên dự cảm không lành.
Sau một khắc, cô chợt nghe Bùi Dục Ngôn chậm rãi nói: “Là người ngưỡng mộ cô Tô, tôi quan tâm đến bất kỳ chuyện gì của cô Tô.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, phản ứng đầu tiên chính là nhìn Trần Minh Tân.
Mặt anh trầm xuống, lạnh lẽo âm u.
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt cũng thay đổi theo, cô tự tay cầm lấy tay anh, lại bị anh trở tay gắt gao níu lại.
Bùi Chính Thành sắp phát diên rồi, con mẹ nó chuyện gì thế này.
Anh trai ruột định đào góc nhà bạn thân nhất của anh ta?
Không, bây giờ trọng điểm là, sao Trần Minh Tân có thể ly hôn với Tô Ánh Nguyệt?
Bầu không khí trong phòng hết sức căng thẳng, anh ta xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy Trần Mộc Tây đang ngồi ngoan trên ghế trẻ em.
“Muốn nói cái gì ra ngoài nói, Mộc Tây còn ở đây, đừng dọa trẻ con.”
Anh ta nỏi rồi nháy mắt với An Hạ.
An Hạ hiểu ý, bế Trần Mộc Tây ra ngoài.
Cô ấy đi tới cửa lại không yên lòng quay đầu liếc nhìn.
Tô Ánh Nguyệt thấy bộ dạng Trần Minh Tân như lúc nào cũng có thể bộc phát, trong lòng cực kỳ bất an.
Trần Minh Tân có biến thành bộ dạng gì đi nữa thì tất nhiên cô cũng không thể bỏ rơi anh.
Nếu như chỉ cô và Bùi Chính Thành ở đây, cô cũng sẽ không lo lắng như vậy.
Nhưng Bùi Dục Ngôn thì khác, anh ta là người ngoài, hơn nữa còn là người cực kỳ bén nhạy.
Tô Ánh Nguyệt không thể để Trần Minh Tân bạo phát vào lúc này.
Cô đứng dậy, cười lạnh: “Anh Bùi muốn hỏi cái gì cứ việc nói thẳng, vòng vo nói mò như vậy chỉ hạ thấp phẩm cách của anh thôi, thừa nhận mục đích của chính mình sẽ làm anh thấy bị mất tiên cơ sao? Chẳng qua bởi vì anh biết Lâm Tố Nghi đã về tới thành phố Vân Châu, muốn thám thính một chút tin tức hữu dụng từ chỗ chúng tôi mà thôi, cần phải làm như thế sao?”
Sắc mặt Bùi Dục Ngôn thay đổi, nhưng không hề nổi giận như một kỳ tích.
“Anh nghĩ có thể thám thính được gì từ chỗ chúng tôi thì hãy bỏ ra chút thành ý, nếu không, cho dù chúng tôi có biết tất cả thì cũng không nói cho anh biết.”
Cô không để cho Bùi Dục Ngôn có cơ hội phản ứng, nói xong, xoay người nhẹ nhàng nói với Trần Minh Tân: “Chúng ta về nhà thôi.”
Thái độ hoàn toàn khác biệt như vậy, khiến sắc mặt Trần Minh Tân hòa hoãn lại rất nhiều, anh rất thích chuyện Tô Ánh Nguyệt thờ ơ với tất cả những người đàn ông khác, chỉ cười nói dịu dàng với anh.
Thỏa mãn ham muốn độc chiếm Tô Ánh Nguyệt trong lòng anh.
“Ừ.” Trần Minh Tân thản nhiên lên tiếng, sau khi đứng lên, liếc Bùi Dục Ngôn, nhếch môi, hết sức trào phúng.
Cho dù anh và Tô Ánh Nguyệt bây giờ không phải là vợ chồng được pháp luật thừa nhận thì như thế nào?
Cũng không phải là mèo chó gì cũng có thể ngang ngược thò một chân vào giữa hai bọn họ.
Bùi Dục Ngôn cứng mặt, đến khi bóng dáng Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân biến mất ở ngoài cửa thì mới đột nhiên đấm một cái lên trên bàn ăn.
Bàn ăn lung lay mạnh một đợt, một cái ly đế cao bị rơi xuống đất, vỡ toang.
Bùi Chính Thành yên lặng liếc nhìn cái ly bị vỡ, suy nghĩ một chút rồi vẫn nói: “Anh cả, mặc dù em rất thân với Minh Tân, nhưng anh làm vỡ ly thì vẫn phải trả tiền, cái ly đế cao này có hơn triệu thôi, dù sao anh em thân thiết thì cũng phải tính toán rõ ràng.”
Bùi Dục Ngôn chán nản, chỉ vào anh ta hồi lâu rồi mới thốt một câu: “Em chuẩn bị tâm lý cho tốt, lão già đã tra chuyện mấy ngày nay của em trong thành phố Vân Châu, em lo cho đứa bạn gái thư ký nhỏ của em trước đi rồi nói.”
Anh ta nói xong, hừ lạnh rồi đi ra ngoài.
Bùi Chính Thành nghe anh ta nhắc đến “lão già” thì sắc mặt cũng hơi đổi.
An Hạ đẩy cửa đi vào, thấy sắc mặt Bùi Chính Thành không tốt lắm, bước nhẹ đến bên cạnh anh ta: “Anh gây gổ với anh cả sao? Sắc mặt sao lại tệ như vậy.”
Bùi Chính Thành tự tay véo một cái lên mặt cô: “Anh ấy xấu tính như vậy, anh không thèm gây gổ với anh ấy.”
“Vậy anh… A…”
Bùi Chính Thành hơi phiền lòng, không đợi cô ấy nói, đã giữ lấy mặt cô ấy, lập tức hôn.
Trên đường đến vịnh Vân Thượng, Tô Ánh Nguyệt cũng chưa nói câu nào với Trần Minh Tân.
Trần Mộc Tây cũng ngoan ngoãn ngồi ở ghế an toàn trẻ em, dường như là đang ngẩn người.
Vừa về tới biệt thự, Tô Ánh Nguyệt đã giao Trần Mộc Tây cho người giúp việc, rồi cùng Trần Minh Tân đi đến phòng sách.
Trần Minh Tân ý thức được Tô Ánh Nguyệt muốn nói chuyện gì với anh, chờ cô đóng cửa lại, anh lập tức xoay người muốn đi ra ngoài.
Cô muốn nói chuyện với anh, nhưng anh không muốn.
Tô Ánh Nguyệt sớm đoán được Trần Minh Tân sẽ không dễ dàng thành thật nói chuyện cùng cô, cho nên đi trước anh một bước, chặn ở trước cửa: “Trần Minh Tân, hôm nay anh không nói cho rõ ràng thì đừng hòng bước ra khỏi cửa phòng một bước nào.”
Ánh mắt Bùi Dục Ngôn quét tới, giống như lơ đãng lướt qua trên người Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt nhìn Bùi Chính Thành, Bùi Chính Thành đáp lại cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
Vừa rồi Bùi Dục Ngôn gọi điện thoại cho anh ta, nói là tìm anh ta có việc, anh ta đã nói đang ăn ở CLB Ngọc Hoàng Cung, chờ anh ta đi về rồi nói, nào ngờ Bùi Dục Ngôn trực tiếp tới đây.
Bầu không khí trong bữa ăn có chút quái dị.
Bùi Chính Thành không muốn để bầu không khí lúng túng như vậy, bèn cố ý tìm chủ đề trò chuyện.
Nhưng mà, Trần Minh Tân và Bùi Dục Ngôn cũng không tiếp chuyện, Tô Ánh Nguyệt cũng không có tâm trạng, chỉ có An Hạ tiếp lời anh ta.
Bùi Chính Thành cũng cảm thấy đau đầu.
Anh cả đúng là điên rồi, đừng nói Trần Minh Tân, ngay cả anh ta cũng phát hiện, Bùi Dục Ngôn không ngừng nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.
Chỉ thiếu điều dính luôn ánh mắt trên người Tô Ánh Nguyệt thôi.
Nhưng Trần Minh Tân lại không đổi sắc mặt.
Anh ta thấp thỏm ăn cơm xong, cho rằng có thể bình an vô sự, chợt nghe Bùi Dục Ngôn bỗng nhiên nói một câu không giải thích được.
“Anh Trần vẫn ở cùng với cô Tô chứ?”
Bùi Chính Thành cau mày, nhìn Bùi Dục Ngôn: “Anh cả!”
“Tôi cũng không có ác ý, chỉ xuất phát từ sự tò mò thôi, dù sao, hai người đã giải trừ quan hệ vợ chồng rồi, không phải sao?” Lời nói của Bùi Dục Ngôn không khác nào mà sấm sét đánh xuống đất bằng.
Tô Ánh Nguyệt kinh hãi, chuyện cô và Trần Minh Tân ly dị, từ trước đến nay, chỉ có Hạ Nhất Trần và Nam Kha biết.
Khoảng thời gian này, đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô căn bản không kịp nhắc chuyện này với mấy người Bùi Chính Thành, hơn nữa, loại chuyện thế này, cũng không thể nào vô duyên vô cớ nhắc tới.
Hơn nữa, bọn họ có ly hôn thì cũng chỉ là chuyện tạm thời ứng biến.
Cô thoáng suy nghĩ, Bùi Dục Ngôn biết chuyện cô và Trần Minh Tân ly dị, nói vậy cũng là nghe từ Bethe Shaleen.
Bùi Dục Ngôn lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, đương nhiên không thể nào là do Bùi Chính Thành chủ động bảo anh ta tới, lời anh ta vừa nói còn có ý khiêu khích, rõ ràng rắp tâm làm chuyện xấu.
Tô Ánh Nguyệt cũng không khách khí với anh ta, nói vẻ khinh thường.
“Anh Bùi, tôi và Trần Minh Tân có cùng nhau hay không, tình trạng hôn nhân như thế nào, đều không liên quan gì đến anh, trong chức trách của anh, chắc hẳn cũng không có mục này.”
Có lẽ vì Tô Ánh Nguyệt đã nhiều lần đều không nể mặt anh ta, cho nên Bùi Dục Ngôn nghe xong lời của cô, vậy mà lại không thấy tức giận chút nào.
Thói quen thật sự đáng sợ.
“Cô Tô nói lời này hơi bị quá lạnh lùng rồi, chúng ta từng hợp tác, thời gian quen biết cũng không ngắn, làm bạn với nhau, quan tâm một chút cũng không được sao? Hơn nữa…”
Bùi Dục Ngôn nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, nhìn cô hàm ý sâu xa.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt nổi lên dự cảm không lành.
Sau một khắc, cô chợt nghe Bùi Dục Ngôn chậm rãi nói: “Là người ngưỡng mộ cô Tô, tôi quan tâm đến bất kỳ chuyện gì của cô Tô.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, phản ứng đầu tiên chính là nhìn Trần Minh Tân.
Mặt anh trầm xuống, lạnh lẽo âm u.
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt cũng thay đổi theo, cô tự tay cầm lấy tay anh, lại bị anh trở tay gắt gao níu lại.
Bùi Chính Thành sắp phát diên rồi, con mẹ nó chuyện gì thế này.
Anh trai ruột định đào góc nhà bạn thân nhất của anh ta?
Không, bây giờ trọng điểm là, sao Trần Minh Tân có thể ly hôn với Tô Ánh Nguyệt?
Bầu không khí trong phòng hết sức căng thẳng, anh ta xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy Trần Mộc Tây đang ngồi ngoan trên ghế trẻ em.
“Muốn nói cái gì ra ngoài nói, Mộc Tây còn ở đây, đừng dọa trẻ con.”
Anh ta nỏi rồi nháy mắt với An Hạ.
An Hạ hiểu ý, bế Trần Mộc Tây ra ngoài.
Cô ấy đi tới cửa lại không yên lòng quay đầu liếc nhìn.
Tô Ánh Nguyệt thấy bộ dạng Trần Minh Tân như lúc nào cũng có thể bộc phát, trong lòng cực kỳ bất an.
Trần Minh Tân có biến thành bộ dạng gì đi nữa thì tất nhiên cô cũng không thể bỏ rơi anh.
Nếu như chỉ cô và Bùi Chính Thành ở đây, cô cũng sẽ không lo lắng như vậy.
Nhưng Bùi Dục Ngôn thì khác, anh ta là người ngoài, hơn nữa còn là người cực kỳ bén nhạy.
Tô Ánh Nguyệt không thể để Trần Minh Tân bạo phát vào lúc này.
Cô đứng dậy, cười lạnh: “Anh Bùi muốn hỏi cái gì cứ việc nói thẳng, vòng vo nói mò như vậy chỉ hạ thấp phẩm cách của anh thôi, thừa nhận mục đích của chính mình sẽ làm anh thấy bị mất tiên cơ sao? Chẳng qua bởi vì anh biết Lâm Tố Nghi đã về tới thành phố Vân Châu, muốn thám thính một chút tin tức hữu dụng từ chỗ chúng tôi mà thôi, cần phải làm như thế sao?”
Sắc mặt Bùi Dục Ngôn thay đổi, nhưng không hề nổi giận như một kỳ tích.
“Anh nghĩ có thể thám thính được gì từ chỗ chúng tôi thì hãy bỏ ra chút thành ý, nếu không, cho dù chúng tôi có biết tất cả thì cũng không nói cho anh biết.”
Cô không để cho Bùi Dục Ngôn có cơ hội phản ứng, nói xong, xoay người nhẹ nhàng nói với Trần Minh Tân: “Chúng ta về nhà thôi.”
Thái độ hoàn toàn khác biệt như vậy, khiến sắc mặt Trần Minh Tân hòa hoãn lại rất nhiều, anh rất thích chuyện Tô Ánh Nguyệt thờ ơ với tất cả những người đàn ông khác, chỉ cười nói dịu dàng với anh.
Thỏa mãn ham muốn độc chiếm Tô Ánh Nguyệt trong lòng anh.
“Ừ.” Trần Minh Tân thản nhiên lên tiếng, sau khi đứng lên, liếc Bùi Dục Ngôn, nhếch môi, hết sức trào phúng.
Cho dù anh và Tô Ánh Nguyệt bây giờ không phải là vợ chồng được pháp luật thừa nhận thì như thế nào?
Cũng không phải là mèo chó gì cũng có thể ngang ngược thò một chân vào giữa hai bọn họ.
Bùi Dục Ngôn cứng mặt, đến khi bóng dáng Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân biến mất ở ngoài cửa thì mới đột nhiên đấm một cái lên trên bàn ăn.
Bàn ăn lung lay mạnh một đợt, một cái ly đế cao bị rơi xuống đất, vỡ toang.
Bùi Chính Thành yên lặng liếc nhìn cái ly bị vỡ, suy nghĩ một chút rồi vẫn nói: “Anh cả, mặc dù em rất thân với Minh Tân, nhưng anh làm vỡ ly thì vẫn phải trả tiền, cái ly đế cao này có hơn triệu thôi, dù sao anh em thân thiết thì cũng phải tính toán rõ ràng.”
Bùi Dục Ngôn chán nản, chỉ vào anh ta hồi lâu rồi mới thốt một câu: “Em chuẩn bị tâm lý cho tốt, lão già đã tra chuyện mấy ngày nay của em trong thành phố Vân Châu, em lo cho đứa bạn gái thư ký nhỏ của em trước đi rồi nói.”
Anh ta nói xong, hừ lạnh rồi đi ra ngoài.
Bùi Chính Thành nghe anh ta nhắc đến “lão già” thì sắc mặt cũng hơi đổi.
An Hạ đẩy cửa đi vào, thấy sắc mặt Bùi Chính Thành không tốt lắm, bước nhẹ đến bên cạnh anh ta: “Anh gây gổ với anh cả sao? Sắc mặt sao lại tệ như vậy.”
Bùi Chính Thành tự tay véo một cái lên mặt cô: “Anh ấy xấu tính như vậy, anh không thèm gây gổ với anh ấy.”
“Vậy anh… A…”
Bùi Chính Thành hơi phiền lòng, không đợi cô ấy nói, đã giữ lấy mặt cô ấy, lập tức hôn.
Trên đường đến vịnh Vân Thượng, Tô Ánh Nguyệt cũng chưa nói câu nào với Trần Minh Tân.
Trần Mộc Tây cũng ngoan ngoãn ngồi ở ghế an toàn trẻ em, dường như là đang ngẩn người.
Vừa về tới biệt thự, Tô Ánh Nguyệt đã giao Trần Mộc Tây cho người giúp việc, rồi cùng Trần Minh Tân đi đến phòng sách.
Trần Minh Tân ý thức được Tô Ánh Nguyệt muốn nói chuyện gì với anh, chờ cô đóng cửa lại, anh lập tức xoay người muốn đi ra ngoài.
Cô muốn nói chuyện với anh, nhưng anh không muốn.
Tô Ánh Nguyệt sớm đoán được Trần Minh Tân sẽ không dễ dàng thành thật nói chuyện cùng cô, cho nên đi trước anh một bước, chặn ở trước cửa: “Trần Minh Tân, hôm nay anh không nói cho rõ ràng thì đừng hòng bước ra khỏi cửa phòng một bước nào.”
Bình luận facebook