Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 717
CHƯƠNG 717: ANH CÒN GIẤU CÔ CHUYỆN GÌ ĐÚNG KHÔNG?
Trần Minh Tân cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.
Anh vẫn chưa nói gì, nhưng Tô Ánh Nguyệt lại có thể thấy được sự dịu dàng trong mắt anh.
Nhưng ánh mắt dịu dàng của Trần Minh Tân chỉ dành cho cô mà thôi.
Cô bất giác nhẹ giọng đi nhiều: “Nếu anh không biết nói thế nào thì em sẽ hỏi, còn anh trả lời được không?”
Trần Minh Tân có chút sửng sốt, không biết từ lúc nào cô vợ nhỏ của anh ngày càng khôn khéo hơn rồi.
Lần này, anh thật sự không thể giấu giếm cô được nữa.
Anh không gật đầu cũng không lắc đầu, Tô Ánh Nguyệt vô cùng hiểu anh, anh không quay người rời đi chứng tỏ anh đồng ý rồi.
“Bà ngoại anh không mất vì bệnh ung thư phổi đúng không?” Tô Ánh Nguyệt cố gắng khiến giọng nói của mình bình tĩnh hơn, nhưng sau khi cô lên tiếng thì giọng vẫn mang theo một chút run run.
Trần Minh Tân phối hợp với cô nên khẽ gật đầu, các nét trên khuôn mặt đẹp trai thu bớt sự sắc bén, nhiều hơn sự nhu thuận giống một đứa bé.
Anh đáp: “Không phải.”
“Cho nên, bà ấy thật sự… giống như Mạc Tây Du suy đoán ban đầu, là vì bệnh tâm thần tái phát nên nhảy lầu tự tử đúng không?” Cô nói nửa câu sau vô cùng khó khăn.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt mở lời thì Trần Minh Tân cảm thấy những chuyện này cũng không quá khó nói như anh nghĩ.
“Phải, anh di truyền bệnh của bà ngoại, không biết lúc nào sẽ phát bệnh, có một đợt anh không tin mình sẽ di truyền bệnh của bà ngoại, số người di truyền bệnh này trong mấy thế hệ của gia tộc Mogwynn chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
Nhưng sự thật chứng minh, bạn càng không tin chuyện gì thì càng dễ xảy ra.
Vậy là cô đã biết rõ nguyên nhân Mạc Tây Du vội vàng rời đi như thế.
“Vậy vì sao anh muốn Mạc Tây Du rời đi? Anh ta có thể chữa bệnh cho anh!”
“Anh ta không chữa trị được.” Đáy mắt Trần Minh Tân lướt qua tia hụt hẫng: “Anh đã điều tra bệnh án của gia tộc Mogwynn, không ai có thể sống thọ đến già, sau khi phát bệnh sẽ mất khống chế rồi chết, hơn nữa còn chết rất trẻ.”
“Cho nên anh chuyển tất cả tài sản qua cho em là vì quyết định buông xuôi sao?” Tô Ánh Nguyệt lạnh giọng xuống: “Anh không định chữa bệnh, cho nên sau khi anh gặp tai nạn máy bay, mặc dù anh không xảy ra chuyện gì nhưng vẫn không quay về tìm em!”
“Anh vốn không nên quay về, nhưng lúc Nam Sơn xử lý chuyện ở trụ sở chính LK nước J thì người khác phát hiện ra chỗ khác thường, biết anh đã chuyển toàn bộ tài sản sang cho em nên bọn họ đã đến thành phố Vân Châu, anh chỉ có thể cùng quay về.”
Tô Ánh Nguyệt cắn chặt môi, nước mắt rưng rưng.
Trần Minh Tân tiếp tục nói: “Anh từng cho rằng, là đàn ông, phải có khả năng kiểm soát bản thân hơn người, nhưng anh lại không kiềm chế được bản thân đi gặp em, đi tìm em, mọi sự kiềm chế đều lập tức tan rã.”
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn.
Trần Minh Tân là một người như thế, anh luôn tự ý quyết định mọi chuyện thay cô, mỗi khi cô muốn hận anh, muốn ghét anh thì lại bất giác yêu anh hơn.
Cô yêu anh nhưng lại cảm thấy khó có thể tha thứ được.
Cô không nhịn được nói lời tổn thương: “Anh không nên quay về, Bùi Dục Ngôn vẫn luôn có ý với em, gia thế của anh ta lại hiển hách, tuy em đã qua một lần kết hôn nhưng vì anh hào phóng, cho em nhiều tài sản như thế, em mà gả vào nhà họ Bùi thì chắc chắn sẽ không bị khinh thường, còn anh thì sao? Anh trở thành người mất tích, anh lại cho em tất cả tài sản anh làm việc vất vả hơn nửa đời người mới có được, anh cũng không quay về gia tộc Mogwynn, đến lúc chết đi cũng không ai biết…”
Cô nói xong thì nghẹn ngào.
Sắc mặt Trần Minh Tân cũng sớm tái mét.
“Cho dù anh không quay về thì cũng không cho em có cơ hội kết hôn với người đàn ông khác, trước khi em kết hôn với anh ta thì anh sẽ giết chết anh ta.”
Trong giọng nói lộ ra sự tàn ác khiến cho người nghe không khỏi run rẩy.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại không hề sợ hãi: “Anh đừng nằm mơ, không quyền không thế, sao anh giết được Bùi Dục Ngôn?”
Anh trầm giọng nói: “Em có thể thử xem.”
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt đang cảm xúc không ổn định nhưng cô cũng biết không thể tiếp tục kích thích anh nữa.
Nếu không thì anh thật sự sẽ đi giết Bùi Dục Ngôn.
Cho dù anh không quyền không thế cũng có thể giết chết Bùi Dục Ngôn.
“Em không thích Bùi Dục Ngôn, em chỉ thích anh, lúc trước anh ta nói những lời đó ở Ngọc Hoàng Cung là vì muốn thăm dò về chuyện Grissy, anh đừng coi là thật.”
Đã có kinh nghiệm trước đó nên giờ cô biết, đối diện với Trần Minh Tân của hiện tại thì phải chiều theo anh mới được.
Cô nói nửa câu đầu khiến Trần Minh Tân nghe rất thuận tai nhưng anh không đồng ý nửa câu sau.
Anh là đàn ông nên biết Bùi Dục Ngôn nói những lời đó không phải là giả, trong đó có một nửa là thật.
Nhưng nếu Tô Ánh Nguyệt không biết Bùi Dục Ngôn có ý với mình thì anh cũng không nói ra.
Trần Minh Tân thấy Tô Ánh Nguyệt thẳng thắn như thế nên nói hết mọi chuyện.
“Sau khi anh quay về đã quyết định trở thành một người bình thường, em thích Mộc Tây, nếu anh đối xử tốt với Mộc Tây thì em cũng vui vẻ, cũng càng yêu anh, nhưng Lâm Tố Nghi xuất hiện, cô ta còn muốn gặp Lục Thời Sơ, bởi vì Lục Thời Sơ cứu anh nên hai chân bị thương, có lẽ anh ta phải ngồi trên xe lăn suốt đời, nếu em gặp anh ta thì nhất định sẽ khổ sở, nhất định sẽ đau lòng, anh ta rất quan trọng ở trong lòng em…”
Bởi vì anh biết Lục Thời Sơ rất quan trọng trong lòng cô cho nên mặc dù Trần Mộc Tây gặp nguy hiểm đến tính mạng thì anh vẫn do dự vào thời khắc sinh tử.
Anh không nói tiếp nhưng Tô Ánh Nguyệt cũng có thể đoán được.
Trần Minh Tân không phải là người máu lạnh vô tình.
Anh cũng không có bóng ma thời thơ ấu, lúc anh mười mấy tuổi còn từng nấu cơm chăm sóc cho Nam Kha bị thương, sau đó tập đoàn LK càng lớn mạnh, tuy rằng anh xử lý mọi chuyện ngày càng tàn nhẫn nhưng lại không tổn thương người vô tội.
Mặc kệ anh có bệnh gì thì anh cũng có một mặt lương thiện ở sâu trong lòng.
“Đừng nói những chuyện này nữa, tất cả đã qua hết rồi, anh sẽ tốt hơn, anh yên tâm, cho dù thế nào thì em sẽ không rời khỏi anh.” Bây giờ Tô Ánh Nguyệt cũng chỉ có thể an ủi Trần Minh Tân.
Bây giờ anh giống như một đứa trẻ, cần được an ủi vỗ về.
Tô Ánh Nguyệt nói chuyện với Trần Minh Tân xong thì bắt đầu lo lắng.
Mặc dù cô nói với Trần Minh Tân rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng cuộc sống nhiều thay đổi, cô cũng sợ hãi.
Đầu cô căng thẳng như cây cung, không dám thả lỏng.
Đêm khuya, Tô Ánh Nguyệt chờ Trần Minh Tân ngủ say rồi lặng lẽ xuống giường đến phòng làm việc.
Cô mở máy tính gửi thư cho Mạc Tây Du.
Cô đã biết bệnh tình của Trần Minh Tân nên người mà cô có thể tin tưởng cũng chỉ có Mạc Tây Du, cô hy vọng anh ta có thể quay về chữa bệnh cho Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân không thể tiếp tục như thế được, khó đảm bảo sẽ không ngày càng nghiêm trọng.
Cô cũng không muốn mỗi ngày phải sống trong nơm nớp lo sợ, còn sống có nghĩa là còn hy vọng.
Cho dù có một tia hy vọng cũng phải thử.
Sau khi cô gửi thư xong thì đột nhiên nhớ trước đó Trần Minh Tân đã từng nói có người biết anh đã chuyển tất cả tài sản qua cho cô, hơn nữa người đó đã đến thành phố Vân Châu, anh mới đi theo quay về.
Có phải anh đã biết chuyện gì đó mà cô không biết không?
Anh còn giấu cô chuyện gì đó?
Trần Minh Tân cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.
Anh vẫn chưa nói gì, nhưng Tô Ánh Nguyệt lại có thể thấy được sự dịu dàng trong mắt anh.
Nhưng ánh mắt dịu dàng của Trần Minh Tân chỉ dành cho cô mà thôi.
Cô bất giác nhẹ giọng đi nhiều: “Nếu anh không biết nói thế nào thì em sẽ hỏi, còn anh trả lời được không?”
Trần Minh Tân có chút sửng sốt, không biết từ lúc nào cô vợ nhỏ của anh ngày càng khôn khéo hơn rồi.
Lần này, anh thật sự không thể giấu giếm cô được nữa.
Anh không gật đầu cũng không lắc đầu, Tô Ánh Nguyệt vô cùng hiểu anh, anh không quay người rời đi chứng tỏ anh đồng ý rồi.
“Bà ngoại anh không mất vì bệnh ung thư phổi đúng không?” Tô Ánh Nguyệt cố gắng khiến giọng nói của mình bình tĩnh hơn, nhưng sau khi cô lên tiếng thì giọng vẫn mang theo một chút run run.
Trần Minh Tân phối hợp với cô nên khẽ gật đầu, các nét trên khuôn mặt đẹp trai thu bớt sự sắc bén, nhiều hơn sự nhu thuận giống một đứa bé.
Anh đáp: “Không phải.”
“Cho nên, bà ấy thật sự… giống như Mạc Tây Du suy đoán ban đầu, là vì bệnh tâm thần tái phát nên nhảy lầu tự tử đúng không?” Cô nói nửa câu sau vô cùng khó khăn.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt mở lời thì Trần Minh Tân cảm thấy những chuyện này cũng không quá khó nói như anh nghĩ.
“Phải, anh di truyền bệnh của bà ngoại, không biết lúc nào sẽ phát bệnh, có một đợt anh không tin mình sẽ di truyền bệnh của bà ngoại, số người di truyền bệnh này trong mấy thế hệ của gia tộc Mogwynn chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
Nhưng sự thật chứng minh, bạn càng không tin chuyện gì thì càng dễ xảy ra.
Vậy là cô đã biết rõ nguyên nhân Mạc Tây Du vội vàng rời đi như thế.
“Vậy vì sao anh muốn Mạc Tây Du rời đi? Anh ta có thể chữa bệnh cho anh!”
“Anh ta không chữa trị được.” Đáy mắt Trần Minh Tân lướt qua tia hụt hẫng: “Anh đã điều tra bệnh án của gia tộc Mogwynn, không ai có thể sống thọ đến già, sau khi phát bệnh sẽ mất khống chế rồi chết, hơn nữa còn chết rất trẻ.”
“Cho nên anh chuyển tất cả tài sản qua cho em là vì quyết định buông xuôi sao?” Tô Ánh Nguyệt lạnh giọng xuống: “Anh không định chữa bệnh, cho nên sau khi anh gặp tai nạn máy bay, mặc dù anh không xảy ra chuyện gì nhưng vẫn không quay về tìm em!”
“Anh vốn không nên quay về, nhưng lúc Nam Sơn xử lý chuyện ở trụ sở chính LK nước J thì người khác phát hiện ra chỗ khác thường, biết anh đã chuyển toàn bộ tài sản sang cho em nên bọn họ đã đến thành phố Vân Châu, anh chỉ có thể cùng quay về.”
Tô Ánh Nguyệt cắn chặt môi, nước mắt rưng rưng.
Trần Minh Tân tiếp tục nói: “Anh từng cho rằng, là đàn ông, phải có khả năng kiểm soát bản thân hơn người, nhưng anh lại không kiềm chế được bản thân đi gặp em, đi tìm em, mọi sự kiềm chế đều lập tức tan rã.”
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn.
Trần Minh Tân là một người như thế, anh luôn tự ý quyết định mọi chuyện thay cô, mỗi khi cô muốn hận anh, muốn ghét anh thì lại bất giác yêu anh hơn.
Cô yêu anh nhưng lại cảm thấy khó có thể tha thứ được.
Cô không nhịn được nói lời tổn thương: “Anh không nên quay về, Bùi Dục Ngôn vẫn luôn có ý với em, gia thế của anh ta lại hiển hách, tuy em đã qua một lần kết hôn nhưng vì anh hào phóng, cho em nhiều tài sản như thế, em mà gả vào nhà họ Bùi thì chắc chắn sẽ không bị khinh thường, còn anh thì sao? Anh trở thành người mất tích, anh lại cho em tất cả tài sản anh làm việc vất vả hơn nửa đời người mới có được, anh cũng không quay về gia tộc Mogwynn, đến lúc chết đi cũng không ai biết…”
Cô nói xong thì nghẹn ngào.
Sắc mặt Trần Minh Tân cũng sớm tái mét.
“Cho dù anh không quay về thì cũng không cho em có cơ hội kết hôn với người đàn ông khác, trước khi em kết hôn với anh ta thì anh sẽ giết chết anh ta.”
Trong giọng nói lộ ra sự tàn ác khiến cho người nghe không khỏi run rẩy.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại không hề sợ hãi: “Anh đừng nằm mơ, không quyền không thế, sao anh giết được Bùi Dục Ngôn?”
Anh trầm giọng nói: “Em có thể thử xem.”
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt đang cảm xúc không ổn định nhưng cô cũng biết không thể tiếp tục kích thích anh nữa.
Nếu không thì anh thật sự sẽ đi giết Bùi Dục Ngôn.
Cho dù anh không quyền không thế cũng có thể giết chết Bùi Dục Ngôn.
“Em không thích Bùi Dục Ngôn, em chỉ thích anh, lúc trước anh ta nói những lời đó ở Ngọc Hoàng Cung là vì muốn thăm dò về chuyện Grissy, anh đừng coi là thật.”
Đã có kinh nghiệm trước đó nên giờ cô biết, đối diện với Trần Minh Tân của hiện tại thì phải chiều theo anh mới được.
Cô nói nửa câu đầu khiến Trần Minh Tân nghe rất thuận tai nhưng anh không đồng ý nửa câu sau.
Anh là đàn ông nên biết Bùi Dục Ngôn nói những lời đó không phải là giả, trong đó có một nửa là thật.
Nhưng nếu Tô Ánh Nguyệt không biết Bùi Dục Ngôn có ý với mình thì anh cũng không nói ra.
Trần Minh Tân thấy Tô Ánh Nguyệt thẳng thắn như thế nên nói hết mọi chuyện.
“Sau khi anh quay về đã quyết định trở thành một người bình thường, em thích Mộc Tây, nếu anh đối xử tốt với Mộc Tây thì em cũng vui vẻ, cũng càng yêu anh, nhưng Lâm Tố Nghi xuất hiện, cô ta còn muốn gặp Lục Thời Sơ, bởi vì Lục Thời Sơ cứu anh nên hai chân bị thương, có lẽ anh ta phải ngồi trên xe lăn suốt đời, nếu em gặp anh ta thì nhất định sẽ khổ sở, nhất định sẽ đau lòng, anh ta rất quan trọng ở trong lòng em…”
Bởi vì anh biết Lục Thời Sơ rất quan trọng trong lòng cô cho nên mặc dù Trần Mộc Tây gặp nguy hiểm đến tính mạng thì anh vẫn do dự vào thời khắc sinh tử.
Anh không nói tiếp nhưng Tô Ánh Nguyệt cũng có thể đoán được.
Trần Minh Tân không phải là người máu lạnh vô tình.
Anh cũng không có bóng ma thời thơ ấu, lúc anh mười mấy tuổi còn từng nấu cơm chăm sóc cho Nam Kha bị thương, sau đó tập đoàn LK càng lớn mạnh, tuy rằng anh xử lý mọi chuyện ngày càng tàn nhẫn nhưng lại không tổn thương người vô tội.
Mặc kệ anh có bệnh gì thì anh cũng có một mặt lương thiện ở sâu trong lòng.
“Đừng nói những chuyện này nữa, tất cả đã qua hết rồi, anh sẽ tốt hơn, anh yên tâm, cho dù thế nào thì em sẽ không rời khỏi anh.” Bây giờ Tô Ánh Nguyệt cũng chỉ có thể an ủi Trần Minh Tân.
Bây giờ anh giống như một đứa trẻ, cần được an ủi vỗ về.
Tô Ánh Nguyệt nói chuyện với Trần Minh Tân xong thì bắt đầu lo lắng.
Mặc dù cô nói với Trần Minh Tân rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng cuộc sống nhiều thay đổi, cô cũng sợ hãi.
Đầu cô căng thẳng như cây cung, không dám thả lỏng.
Đêm khuya, Tô Ánh Nguyệt chờ Trần Minh Tân ngủ say rồi lặng lẽ xuống giường đến phòng làm việc.
Cô mở máy tính gửi thư cho Mạc Tây Du.
Cô đã biết bệnh tình của Trần Minh Tân nên người mà cô có thể tin tưởng cũng chỉ có Mạc Tây Du, cô hy vọng anh ta có thể quay về chữa bệnh cho Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân không thể tiếp tục như thế được, khó đảm bảo sẽ không ngày càng nghiêm trọng.
Cô cũng không muốn mỗi ngày phải sống trong nơm nớp lo sợ, còn sống có nghĩa là còn hy vọng.
Cho dù có một tia hy vọng cũng phải thử.
Sau khi cô gửi thư xong thì đột nhiên nhớ trước đó Trần Minh Tân đã từng nói có người biết anh đã chuyển tất cả tài sản qua cho cô, hơn nữa người đó đã đến thành phố Vân Châu, anh mới đi theo quay về.
Có phải anh đã biết chuyện gì đó mà cô không biết không?
Anh còn giấu cô chuyện gì đó?
Bình luận facebook