Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 719
CHƯƠNG 719: CÓ NGƯỜI MUỐN GẶP ANH
Nam Sơn nhìn thấy hai người thì cảm xúc có chút kích động: “Ông chủ, bà chủ.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu cười với anh ta: “Anh trở về là tốt rồi.”
Sau đó anh ta nói những chuyện đã trải qua trong thời gian này.
“Hôm đó tôi đang xử lý công việc ở công ty thì đột nhiên có người đi vào đánh ngất xỉu đưa đi, sau đó bọn họ cũng chỉ hỏi mấy chuyện liên quan đến tập đoàn LK, tôi không nói gì cả, nhưng tôi vừa biến mất thì không thể giấu được chuyện trụ sở chính LK trở thành vỏ rỗng, sau đó bọn họ không đến tìm tôi nữa, nhưng không cho tôi đi cũng không cho liên lạc với bên ngoài.”
Nam Sơn nói rất nhẹ nhàng, mà nghe giọng điệu của anh ta thì dường như anh ta cũng không biết ai đã bắt mình.
Tô Ánh Nguyệt thì lại đoán chắc chắn Nam Sơn biết ai đã bắt mình.
Mọi chuyện đã đi đến mức này thì có rất nhiều chuyện không nói ra nhưng muốn giấu cũng không được.
Tô Ánh Nguyệt lạnh nhạt nói: “Những chuyện này để sau rồi nói, anh về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Trước kia Nam Sơn thường ở thành phố Vân Châu, vì vậy anh ta cũng có nhà ở thành phố Vân Châu, hiện tại anh ta đã đã trở lại nên Nam Kha cũng dọn ra khỏi vịnh Vân Thượng.
Tô Ánh Nguyệt đứng ở cổng lớn nhìn bọn họ rời đi.
Sau khi về nhà, Trần Minh Tân lập tức vào phòng làm việc.
Tô Ánh Nguyệt không đi theo, cô ngồi nhìn Trần Mộc Tây vẽ tranh ở phòng khách.
Cô hơi mất tập trung.
Lâm Tố Nghi đã đến thành phố Vân Châu, Lâm Hào Kiệt cưng chiều cô ta như vậy nên chắc chắn cũng sẽ tới.
Nói cách khác, hiện tại Lâm Hào Kiệt rất có khả năng đang ở thành phố Vân Châu.
Lâm Hào Kiệt là nhân vật quan trọng trong Grissy, anh ta tới đây, Trần Úc Xuyên cũng tới đây.
Cô nhớ lại chuyện từng gặp Lâm Hào Kiệt ở lâu đài Mogwynn.
Nếu trước kia cô từng nghĩ đó là chuyện trùng hợp, vậy thì hiện tại cô không thể lừa bản thân được nữa.
Người đứng đầu của tổ chức Grissy vẫn luôn rất thần bí, nhiều người tìm người đó rất nhiều năm nhưng không có tin tức gì.
Bùi Dục Ngôn điều tra chuyện của Grissy cũng không điều tra được.
Mà Lục Thời Sơ làm việc cho Grissy cũng không biết ai mới là BOSS lớn nhất.
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Vậy thì rất khó tìm thấy người đứng đầu Grissy, người đó nhất định đã dùng một thân phận khác để ẩn giấu thân phận, có lẽ người này ở ngay bên cạnh bọn họ.
Cô cũng không phải tự nhiên nghi ngờ Trần Úc Xuyên.
Nếu cô nghi ngờ Trần Úc Xuyên, vậy Trần Minh Tân thì sao? Anh chắc chắn đã sớm nghi ngờ.
Lúc trước anh sắp xếp cho cô về nước rất vội vàng, tuy rằng đó là một kế hoạch nhưng ngoại trừ nguyên nhân về thân thế của anh, nếu anh không chắc chắn cô được an toàn ở nước J thì sẽ không quyết định như thế.
Nếu Trần Úc Xuyên thật sự là người đứng đầu Grissy thì ông ta chắc chắn phải chết.
Mà Trần Minh Tân lại có tình cảm vô cùng phức tạp với ông ngoại này.
Nhưng cô vẫn chưa kịp nói chuyện này với Trần Minh Tân thì một tin tức được tung ra.
“Vợ chồng tổng giám đốc của tập đoàn LK đã ký tên vào thỏa thuận ly hôn từ lâu nhưng bởi vì lợi ích của công ty nên vẫn chưa công bố…”
Khi tin tức này được tung ra thì tốc độ lan truyền nhanh khủng khiếp dẫn đến một đợt sóng gió lớn.
Người biết được tình trạng hôn nhân của Trần Minh Tân và lại công bố vào thời điểm này thì cô không nghĩ ra được người nào khác ngoài Bùi Dục Ngôn.
“Ăn cơm thôi.”
Giọng Trần Minh Tân truyền đến cắt ngang suy nghĩ của cô.
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu, cong khóe môi cười với anh: “Được, em lập tức tới đây.”
Cô nói xong thì lại nhìn máy tính.
Cô im lặng vài giây rồi tắt máy tính đi, sau đó đứng dậy xuống lầu ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Tô Ánh Nguyệt giống như lơ đãng mở miệng nói: “Lát nữa em muốn đi thăm An Hạ, anh ở nhà trông Mộc Tây nhé.”
Không ngờ Trần Minh Tân nói một câu: “Anh cũng đi.”
“Anh đi làm gì, phụ nữ gặp nhau, đàn ông không được tham gia.” Tô Ánh Nguyệt kiên quyết từ chối.
Cô thấy ánh mắt Trần Minh Tân đã thay đổi, hiển nhiên anh lại sắp tức giận.
Tô Ánh Nguyệt vội vàng gắp đồ ăn cho anh, dịu dàng nói: “Anh đừng tức giận, bình tĩnh một chút, em chỉ đi gặp bạn bè thôi, đây là quan hệ cá nhân bình thường, hơn nữa em gặp phụ nữ.”
Tình hình của Trần Minh Tân cũng không tệ như cô nghĩ.
Anh có thể khống chế cảm xúc của mình trong tình huống bình thường.
Cuối cùng Trần Minh Tân vẫn đồng ý cho cô đi gặp An Hạ.
Hiện tại An Hạ và Bùi Chính Thành ở với nhau, thật ra cô muốn tìm Bùi Chính Thành.
Sau khi cô ăn xong thì một mình lái xe đến nhà Bùi Chính Thành.
An Hạ thấy Tô Ánh Nguyệt đến thì lộ vẻ kinh ngạc: “Sao cậu lại đến đây?”
“Bùi Chính Thành đâu? Anh ta có ở đây không?”
An Hạ biết Tô Ánh Nguyệt có việc tìm Bùi Chính Thành nên lập tức nói: “Ở trong phòng làm việc!”
Mấy năm nay, mặc dù Bùi Chính Thành vẫn cứ cái vẻ phất phơ nhưng đã ngầm có nhiều thành tựu.
“Sao cô lại đến đây?” Bùi Chính Thành nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt thì cũng bất ngờ y An Hạ.
“Tôi muốn gặp Bùi Dục Ngôn, anh có thể giúp tôi hẹn anh trai của anh đến đây được không?” Bùi Chính Thành và An Hạ ở với nhau nên Bùi Dục Ngôn rất tự giác dọn ra ngoài.
“Cô đã tìm đến cửa rồi, tôi có thể không giúp sao?” Bùi Chính Thành nói xong thì cầm điện thoại gọi.
Anh ta bỗng dừng lại, híp mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Minh Tân có biết chuyện cô muốn gặp anh trai của tôi không?”
“Anh ấy không biết.” Trần Minh Tân có thể cho cô gặp An Hạ đã không tệ rồi, nếu anh biết cô tới gặp Bùi Dục Ngôn thì chắc chắn sẽ không đồng ý.
Bùi Chính Thành trở nên nghiêm túc: “Cô… Cô và Minh Tân thật sự đã ly hôn?”
“Nếu nói trên pháp luật thì đúng là như vậy, tôi và Trần Minh Tân không còn là quan hệ vợ chồng, nhưng chuyện này không quan trọng.” Hiện tại cô phải gặp được Bùi Dục Ngôn.
Bùi Chính Thành nhìn cô thật sự có chuyện rất quan trọng nên không nói nhiều, lấy điện thoại gọi cho Bùi Dục Ngôn.
“Anh cả, anh rảnh thì đến đây một chuyến, ở đây có người muốn gặp anh.”
Anh ta nói xong thì cúp điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt có chút kinh ngạc, quan hệ của Bùi Chính Thành và Bùi Dục Ngôn có chút kỳ lạ.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Anh ta sẽ đến chứ?”
“Có lẽ là có.” Anh ta không nói nhưng Bùi Dục Ngôn cũng biết ai muốn gặp mình.
Bùi Chính Thành lại nghĩ tới chuyện gì, nói bổ sung: “Người anh kia, cô nói chuyện với anh ta thì cẩn thận một chút, anh ta rất gian xảo.”
“Bùi Dục Ngôn là anh trai ruột của anh sao?” Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ rồi nói: “Ý tôi là anh và mẹ của anh ta…”
Không lẽ cùng mẹ khác cha chứ, làm gì có ai nói anh trai ruột như thế.
Bùi Chính Thành nhanh chóng hiểu được ý của cô, cũng không tức giận nói: “Đúng vậy.”
Tô Ánh Nguyệt cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu.
Không lâu sau, Bùi Dục Ngôn đến.
Lúc nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, anh ta cũng không lộ vẻ kinh ngạc, có lẽ đã sớm đoán được cô muốn gặp mình.
Bùi Dục Ngôn ngồi xuống đối diện cô, không kiêng dè nói thẳng: “Hôm nay cô tìm tôi là vì chuyện hai người đã ly hôn bị lộ ra ngoài đúng không?”
Nam Sơn nhìn thấy hai người thì cảm xúc có chút kích động: “Ông chủ, bà chủ.”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu cười với anh ta: “Anh trở về là tốt rồi.”
Sau đó anh ta nói những chuyện đã trải qua trong thời gian này.
“Hôm đó tôi đang xử lý công việc ở công ty thì đột nhiên có người đi vào đánh ngất xỉu đưa đi, sau đó bọn họ cũng chỉ hỏi mấy chuyện liên quan đến tập đoàn LK, tôi không nói gì cả, nhưng tôi vừa biến mất thì không thể giấu được chuyện trụ sở chính LK trở thành vỏ rỗng, sau đó bọn họ không đến tìm tôi nữa, nhưng không cho tôi đi cũng không cho liên lạc với bên ngoài.”
Nam Sơn nói rất nhẹ nhàng, mà nghe giọng điệu của anh ta thì dường như anh ta cũng không biết ai đã bắt mình.
Tô Ánh Nguyệt thì lại đoán chắc chắn Nam Sơn biết ai đã bắt mình.
Mọi chuyện đã đi đến mức này thì có rất nhiều chuyện không nói ra nhưng muốn giấu cũng không được.
Tô Ánh Nguyệt lạnh nhạt nói: “Những chuyện này để sau rồi nói, anh về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Trước kia Nam Sơn thường ở thành phố Vân Châu, vì vậy anh ta cũng có nhà ở thành phố Vân Châu, hiện tại anh ta đã đã trở lại nên Nam Kha cũng dọn ra khỏi vịnh Vân Thượng.
Tô Ánh Nguyệt đứng ở cổng lớn nhìn bọn họ rời đi.
Sau khi về nhà, Trần Minh Tân lập tức vào phòng làm việc.
Tô Ánh Nguyệt không đi theo, cô ngồi nhìn Trần Mộc Tây vẽ tranh ở phòng khách.
Cô hơi mất tập trung.
Lâm Tố Nghi đã đến thành phố Vân Châu, Lâm Hào Kiệt cưng chiều cô ta như vậy nên chắc chắn cũng sẽ tới.
Nói cách khác, hiện tại Lâm Hào Kiệt rất có khả năng đang ở thành phố Vân Châu.
Lâm Hào Kiệt là nhân vật quan trọng trong Grissy, anh ta tới đây, Trần Úc Xuyên cũng tới đây.
Cô nhớ lại chuyện từng gặp Lâm Hào Kiệt ở lâu đài Mogwynn.
Nếu trước kia cô từng nghĩ đó là chuyện trùng hợp, vậy thì hiện tại cô không thể lừa bản thân được nữa.
Người đứng đầu của tổ chức Grissy vẫn luôn rất thần bí, nhiều người tìm người đó rất nhiều năm nhưng không có tin tức gì.
Bùi Dục Ngôn điều tra chuyện của Grissy cũng không điều tra được.
Mà Lục Thời Sơ làm việc cho Grissy cũng không biết ai mới là BOSS lớn nhất.
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Vậy thì rất khó tìm thấy người đứng đầu Grissy, người đó nhất định đã dùng một thân phận khác để ẩn giấu thân phận, có lẽ người này ở ngay bên cạnh bọn họ.
Cô cũng không phải tự nhiên nghi ngờ Trần Úc Xuyên.
Nếu cô nghi ngờ Trần Úc Xuyên, vậy Trần Minh Tân thì sao? Anh chắc chắn đã sớm nghi ngờ.
Lúc trước anh sắp xếp cho cô về nước rất vội vàng, tuy rằng đó là một kế hoạch nhưng ngoại trừ nguyên nhân về thân thế của anh, nếu anh không chắc chắn cô được an toàn ở nước J thì sẽ không quyết định như thế.
Nếu Trần Úc Xuyên thật sự là người đứng đầu Grissy thì ông ta chắc chắn phải chết.
Mà Trần Minh Tân lại có tình cảm vô cùng phức tạp với ông ngoại này.
Nhưng cô vẫn chưa kịp nói chuyện này với Trần Minh Tân thì một tin tức được tung ra.
“Vợ chồng tổng giám đốc của tập đoàn LK đã ký tên vào thỏa thuận ly hôn từ lâu nhưng bởi vì lợi ích của công ty nên vẫn chưa công bố…”
Khi tin tức này được tung ra thì tốc độ lan truyền nhanh khủng khiếp dẫn đến một đợt sóng gió lớn.
Người biết được tình trạng hôn nhân của Trần Minh Tân và lại công bố vào thời điểm này thì cô không nghĩ ra được người nào khác ngoài Bùi Dục Ngôn.
“Ăn cơm thôi.”
Giọng Trần Minh Tân truyền đến cắt ngang suy nghĩ của cô.
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu, cong khóe môi cười với anh: “Được, em lập tức tới đây.”
Cô nói xong thì lại nhìn máy tính.
Cô im lặng vài giây rồi tắt máy tính đi, sau đó đứng dậy xuống lầu ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Tô Ánh Nguyệt giống như lơ đãng mở miệng nói: “Lát nữa em muốn đi thăm An Hạ, anh ở nhà trông Mộc Tây nhé.”
Không ngờ Trần Minh Tân nói một câu: “Anh cũng đi.”
“Anh đi làm gì, phụ nữ gặp nhau, đàn ông không được tham gia.” Tô Ánh Nguyệt kiên quyết từ chối.
Cô thấy ánh mắt Trần Minh Tân đã thay đổi, hiển nhiên anh lại sắp tức giận.
Tô Ánh Nguyệt vội vàng gắp đồ ăn cho anh, dịu dàng nói: “Anh đừng tức giận, bình tĩnh một chút, em chỉ đi gặp bạn bè thôi, đây là quan hệ cá nhân bình thường, hơn nữa em gặp phụ nữ.”
Tình hình của Trần Minh Tân cũng không tệ như cô nghĩ.
Anh có thể khống chế cảm xúc của mình trong tình huống bình thường.
Cuối cùng Trần Minh Tân vẫn đồng ý cho cô đi gặp An Hạ.
Hiện tại An Hạ và Bùi Chính Thành ở với nhau, thật ra cô muốn tìm Bùi Chính Thành.
Sau khi cô ăn xong thì một mình lái xe đến nhà Bùi Chính Thành.
An Hạ thấy Tô Ánh Nguyệt đến thì lộ vẻ kinh ngạc: “Sao cậu lại đến đây?”
“Bùi Chính Thành đâu? Anh ta có ở đây không?”
An Hạ biết Tô Ánh Nguyệt có việc tìm Bùi Chính Thành nên lập tức nói: “Ở trong phòng làm việc!”
Mấy năm nay, mặc dù Bùi Chính Thành vẫn cứ cái vẻ phất phơ nhưng đã ngầm có nhiều thành tựu.
“Sao cô lại đến đây?” Bùi Chính Thành nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt thì cũng bất ngờ y An Hạ.
“Tôi muốn gặp Bùi Dục Ngôn, anh có thể giúp tôi hẹn anh trai của anh đến đây được không?” Bùi Chính Thành và An Hạ ở với nhau nên Bùi Dục Ngôn rất tự giác dọn ra ngoài.
“Cô đã tìm đến cửa rồi, tôi có thể không giúp sao?” Bùi Chính Thành nói xong thì cầm điện thoại gọi.
Anh ta bỗng dừng lại, híp mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Minh Tân có biết chuyện cô muốn gặp anh trai của tôi không?”
“Anh ấy không biết.” Trần Minh Tân có thể cho cô gặp An Hạ đã không tệ rồi, nếu anh biết cô tới gặp Bùi Dục Ngôn thì chắc chắn sẽ không đồng ý.
Bùi Chính Thành trở nên nghiêm túc: “Cô… Cô và Minh Tân thật sự đã ly hôn?”
“Nếu nói trên pháp luật thì đúng là như vậy, tôi và Trần Minh Tân không còn là quan hệ vợ chồng, nhưng chuyện này không quan trọng.” Hiện tại cô phải gặp được Bùi Dục Ngôn.
Bùi Chính Thành nhìn cô thật sự có chuyện rất quan trọng nên không nói nhiều, lấy điện thoại gọi cho Bùi Dục Ngôn.
“Anh cả, anh rảnh thì đến đây một chuyến, ở đây có người muốn gặp anh.”
Anh ta nói xong thì cúp điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt có chút kinh ngạc, quan hệ của Bùi Chính Thành và Bùi Dục Ngôn có chút kỳ lạ.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Anh ta sẽ đến chứ?”
“Có lẽ là có.” Anh ta không nói nhưng Bùi Dục Ngôn cũng biết ai muốn gặp mình.
Bùi Chính Thành lại nghĩ tới chuyện gì, nói bổ sung: “Người anh kia, cô nói chuyện với anh ta thì cẩn thận một chút, anh ta rất gian xảo.”
“Bùi Dục Ngôn là anh trai ruột của anh sao?” Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ rồi nói: “Ý tôi là anh và mẹ của anh ta…”
Không lẽ cùng mẹ khác cha chứ, làm gì có ai nói anh trai ruột như thế.
Bùi Chính Thành nhanh chóng hiểu được ý của cô, cũng không tức giận nói: “Đúng vậy.”
Tô Ánh Nguyệt cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu.
Không lâu sau, Bùi Dục Ngôn đến.
Lúc nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, anh ta cũng không lộ vẻ kinh ngạc, có lẽ đã sớm đoán được cô muốn gặp mình.
Bùi Dục Ngôn ngồi xuống đối diện cô, không kiêng dè nói thẳng: “Hôm nay cô tìm tôi là vì chuyện hai người đã ly hôn bị lộ ra ngoài đúng không?”
Bình luận facebook