Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 751
CHƯƠNG 751: BÂY GIỜ CHÚNG TA THỰC HIỆN MỘT CHÚT
An Hạ không quan tâm Thư Nhã Niệm, chạy về phía Bùi Chính Thành.
Bùi Chính Thành có chút thở hổn hển, rất rõ ràng là anh cũng vừa chạy ra.
Anh dìu lấy cánh tay của An Hạ, hỏi cô: “Không phải bảo em đợi anh ở đại sảnh sao? Em theo cô ta ra ngoài làm gì?”
Thư Nhã Niệm từ sau đi tới đúng lúc nghe thấy lời của Bùi Chính Thành.
Cô ta đứng ở nơi cách một mét, ngược ánh sáng, thân hình mỏng manh, trong bóng đêm mang theo vài phần đáng thương tội nghiệp.
An Hạ thoát khỏi tay của Bùi Chính Thành, quay người đi về phía Thư Nhã Niệm, khoác tay cô ta, ngữ khí nhẹ nhàng: “Chị dâu hai lo lắng em ở bên trong không được thoải mái, nên kêu em ra ngoài đi dạo, em không nỡ rũ bỏ ý tốt của chị dâu hai nên đi theo ra ngoài a, chị dâu hai, chị nói có đúng không!”
Cô trái một tiếng “chị dâu hai”, phải một tiếng “chị dâu hai”, khiến cho hai người có mặt ở hiện trường đều không được tự nhiên.
Bùi Chính Thành không được tự nhiên xong, thì lại thở phào một hơi.
“Được rồi, về thôi, không còn sớm nữa.” Bùi Chính Thành nói xong thì đi tới kéo lấy An Hạ đi vào bên trong.
An Hạ bị anh kéo, vừa đi vừa quay đầu nhìn Thư Nhã Niệm: “Này, sao lại vứt một mình chị dâu hai ở đằng sau chứ.”
Bùi Chính Thành vươn bàn tay lớn ra kìm đầu của cô lại, không cho cô quay đầu lại nữa, khẩu khí bực bội mà nói: “Cô ta ở Cảnh Thành quen rồi, không sợ lạnh.”
An Hạ nghe anh nói như vậy, nhịn không được mà cười lên.
Cảnh Thành là thành phố phương Bắc, lúc này đang là cuối thu, thời tiết dần dần trở nên lạnh hơn.
Vân Châu là một thành phố phía nam, cô là một người phương nam chính gốc, Bùi Chính Thành lo lắng cô không thích ứng được với loại khí hậu này, cũng rất là bình thường.
Nhưng mà, điều khiến cô vui chính là, Bùi Chính Thành hiểu rõ mối quan hệ với phụ nữ, anh là một người quả quyết, sẽ không lờ mờ không rõ ràng với phụ nữ.
Nếu như nói, trước đó khi nghe thấy anh và Thư Nhã Niệm nói chuyện, trong lòng cô còn có chút nghi ngờ Bùi Chính Thành, thì bây giờ, cô cảm thấy, cô hoàn toàn không có cần thiết phải nghi ngờ Bùi Chính Thành.
Gần ba năm ở cùng nhau sáng tối, cô nên tin tưởng mắt nhìn người của mình, nên tin tưởng anh.
…
Về đến nhà họ Bùi, trong đại sảnh chỉ có một mình Bùi Diệp Kỳ.
Đèn lớn trong đại sảnh đã tắt hết, chỉ còn một ngọn đèn nhỏ, Bùi Diệp Kỳ hơi cúi đầu xuống, khiến người ta không thể nhìn rõ thần sắc.
Bùi Chính Thành dắt tay cô đi vào, không nhìn Bùi Diệp Kỳ lấy một cái mà đi thẳng lên lầu.
Bùi Diệp Kỳ nhìn thấy bọn họ đi vào thì lên tiếng chào hỏi: “Về rồi à?”
Bùi Chính Thành dừng bước chân lại, không nóng không lạnh mà đáp một tiếng: “Ừm.”
Thanh âm Bùi Diệp Kỳ chậm rãi, mang theo một sự khiêu khích kỳ lạ: “Khí hậu Cảnh Thành khô ráo, ban đêm lạnh, cô An phải chú ý sức khoẻ a.”
An Hạ rất rõ ràng mà cảm nhận được, cơ thể Bùi Chính Thành khựng lại.
Thanh âm của anh gần như là thốt ra từ trong kẽ răng: “Bùi Diệp Kỳ!”
“Hoả khí của Chính Thành gần đây có hơi lớn a, ngày mai tôi kêu thím Lưu hầm chút canh hạ hoả cho cậu.” Lời của Bùi Diệp Kỳ vừa dứt, Thư Nhã Niệm cũng từ sau theo vào.
“Ngủ ngon.” Anh ta vứt lại câu này rồi đứng dậy đi đến trước mặt Thư Nhã Niệm, thanh âm dịu dàng có chút quỷ dị: “Bà xã, em về rồi.”
An Hạ cảm thấy bàn tay mà Bùi Chính Thành đang nắm lấy cô, lại siết chặt hơn vài phần, bàn tay cô bị siết đến đau rồi.
An Hạ cũng không kêu anh buông tay ra, chỉ yên lặng theo anh về phòng.
Về đến phòng, Bùi Chính Thành sờ sờ túi, tìm thấy thuốc lá, nhưng anh không có lấy ra, mà ngẩng đầu nói với An Hạ: “Đi tắm trước đi.”
An Hạ đứng ở trước mặt anh, giơ bàn tay vừa nãy bị anh siết đến đau nhói đến trước mặt anh, bên trên vẫn còn dấu đỏ chưa tiêu tán đi nữa.
Anh ngẩng đầu nhìn An Hạ, sắc mặt cô bình tĩnh nhìn anh, rõ ràng là không có nói gì cả, nhưng Bùi Chính Thành có thể cảm thấy cô đang khảo vấn anh một cách yên lặng.
Tại sao chỉ một câu nói đơn giản của Bùi Diệp Kỳ thôi, lại phản ứng lớn đến như vậy?
Tại sao sau đó Thư Nhã Niệm tiến vào, anh lại có chút mất khống chế, siết chặt tay của cô giống như là xương cốt sắp nát luôn rồi, mà anh cũng không phát giác ra.
Anh luôn là người chu đáo, cho dù là lúc tức giận, cũng sẽ không phát hoả với An Hạ, có thể là cũng có liên quan đến gia đình mà anh sinh ta, cho dù là lúc nào đi nữa, đều sẽ không làm khó phụ nữ.
Sắc mặt Bùi Chính Thành hơi hơi căng cứng, muốn nói gì đó nhưng lại dừng.
An Hạ bình thường rất dễ nói chuyện, có lúc có chút khôn lỏi, nhưng cũng rất có thể dày vò người khác.
Anh buồn bực mà túm lấy tóc mình: “Anh và Thư Nhã Niệm không có gì hết, em cách Bùi Diệp Kỳ xa chút là được!”
“Ò.” An Hạ thu tay về, nhàn nhạt đáp một tiếng, không có thăng trầm cảm xúc nào.
Cô bây giờ không tin anh nữa.
Không có gì mới là lạ.
“Nào, còn đau không, anh xoa xoa giúp em.” Bùi Chính Thành kéo lấy tay cô tới nắm lại, lại giả vờ ra vẻ mà thổi nhẹ một cái, ngẩng đầu lên nhìn thấy An Hạ vẫn không có cười, anh dứt khoác nói: “Không vui à? Vậy em đánh anh đi, xem có thể vui lên không?”
An Hạ không khách sáo, trực tiếp nhéo một cái lên mu bàn tay của anh.
Bùi Chính Thành đau đớn “sịt” một tiếng, cũng không có rút tay về.
Phụ nữ sao mà cứ thích dùng chiêu này thế, chi bằng để cô đánh một hồi còn hơn.
An Hạ buông tay ra rồi đi vào nhà tắm.
Bùi Chính Thành sờ sờ mu bàn tay của mình, lấy điếu thuốc ra từ trong hộp thuốc lá, đi đến bên cửa sổ, dựa bên bệ cửa sổ, châm thuốc.
Khói thuốc nhả ra từ môi anh, lượn lờ tứ phía, khiến sắc mặt anh trở nên có chút mơ hồ, nhưng không thể che giấu được sự cà lơ phất phơ giữa mi tâm của anh.
Anh rất khắc chế mà chỉ hút một điếu, đến khi mùi khói gần như biến mất, anh mới đóng cửa sổ và quay trở lại phòng.
Không lâu sau, An Hạ bước ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đến trong suốt đã ửng đỏ vì hơi nóng, vài sợi tóc ướt đẫm nước dính vào mặt, trên người mặc một bộ đồ ngủ họa tiết hoạt hình có lông tơ.
Bùi Chính Thành kéo kéo cổ áo sơ mi, vẫy tay với An Hạ: “Lại đây.”
An Hạ đi tới, vừa ngồi xuống, cô liền nheo mắt nhìn anh: “Bùi Chính Thành, thành thật khai báo, hôm nay hút bao nhiêu điếu rồi?”
Động tác Bùi Chính Thành chợt cứng đờ, giơ lên một ngón tay, chắc như đính đóng cột mà nói: “Một điếu!”
An Hạ nhướng mày nhìn anh, ánh mắt trông rất nguy hiểm.
Bùi Chính Thành trực tiếp kéo cô vào trong lòng, ngoặm môi cô một cái, lộ ra biểu cảm thoải mãn, sau đó nói: “Sao mà giống mũi chó thế, anh thật sự chỉ hút một điếu mà cũng bị em ngửi ra rồi?”
An Hạ nghịch nút cổ áo của anh, kiêu ngạo mà hừ một tiếng.
Bùi Chính Thành: “…”
Anh hung hăng cắn tai An Hạ một cái, rồi hôn.
Khuôn mặt An Hạ lập tức nóng như lửa.
An Hạ đỏ mặt, một chân đá anh xuống giường: “Không được lên!”
Bùi Chính Thành ngồi dưới đất bắt đầu giở trò chơi xấu: “Hạ Hạ, em đừng như vậy mà, dưới đất lạnh lắm…”
An Hạ lập trường kiên định, thốt ra một chữ: “Cút!”
An Hạ không quan tâm Thư Nhã Niệm, chạy về phía Bùi Chính Thành.
Bùi Chính Thành có chút thở hổn hển, rất rõ ràng là anh cũng vừa chạy ra.
Anh dìu lấy cánh tay của An Hạ, hỏi cô: “Không phải bảo em đợi anh ở đại sảnh sao? Em theo cô ta ra ngoài làm gì?”
Thư Nhã Niệm từ sau đi tới đúng lúc nghe thấy lời của Bùi Chính Thành.
Cô ta đứng ở nơi cách một mét, ngược ánh sáng, thân hình mỏng manh, trong bóng đêm mang theo vài phần đáng thương tội nghiệp.
An Hạ thoát khỏi tay của Bùi Chính Thành, quay người đi về phía Thư Nhã Niệm, khoác tay cô ta, ngữ khí nhẹ nhàng: “Chị dâu hai lo lắng em ở bên trong không được thoải mái, nên kêu em ra ngoài đi dạo, em không nỡ rũ bỏ ý tốt của chị dâu hai nên đi theo ra ngoài a, chị dâu hai, chị nói có đúng không!”
Cô trái một tiếng “chị dâu hai”, phải một tiếng “chị dâu hai”, khiến cho hai người có mặt ở hiện trường đều không được tự nhiên.
Bùi Chính Thành không được tự nhiên xong, thì lại thở phào một hơi.
“Được rồi, về thôi, không còn sớm nữa.” Bùi Chính Thành nói xong thì đi tới kéo lấy An Hạ đi vào bên trong.
An Hạ bị anh kéo, vừa đi vừa quay đầu nhìn Thư Nhã Niệm: “Này, sao lại vứt một mình chị dâu hai ở đằng sau chứ.”
Bùi Chính Thành vươn bàn tay lớn ra kìm đầu của cô lại, không cho cô quay đầu lại nữa, khẩu khí bực bội mà nói: “Cô ta ở Cảnh Thành quen rồi, không sợ lạnh.”
An Hạ nghe anh nói như vậy, nhịn không được mà cười lên.
Cảnh Thành là thành phố phương Bắc, lúc này đang là cuối thu, thời tiết dần dần trở nên lạnh hơn.
Vân Châu là một thành phố phía nam, cô là một người phương nam chính gốc, Bùi Chính Thành lo lắng cô không thích ứng được với loại khí hậu này, cũng rất là bình thường.
Nhưng mà, điều khiến cô vui chính là, Bùi Chính Thành hiểu rõ mối quan hệ với phụ nữ, anh là một người quả quyết, sẽ không lờ mờ không rõ ràng với phụ nữ.
Nếu như nói, trước đó khi nghe thấy anh và Thư Nhã Niệm nói chuyện, trong lòng cô còn có chút nghi ngờ Bùi Chính Thành, thì bây giờ, cô cảm thấy, cô hoàn toàn không có cần thiết phải nghi ngờ Bùi Chính Thành.
Gần ba năm ở cùng nhau sáng tối, cô nên tin tưởng mắt nhìn người của mình, nên tin tưởng anh.
…
Về đến nhà họ Bùi, trong đại sảnh chỉ có một mình Bùi Diệp Kỳ.
Đèn lớn trong đại sảnh đã tắt hết, chỉ còn một ngọn đèn nhỏ, Bùi Diệp Kỳ hơi cúi đầu xuống, khiến người ta không thể nhìn rõ thần sắc.
Bùi Chính Thành dắt tay cô đi vào, không nhìn Bùi Diệp Kỳ lấy một cái mà đi thẳng lên lầu.
Bùi Diệp Kỳ nhìn thấy bọn họ đi vào thì lên tiếng chào hỏi: “Về rồi à?”
Bùi Chính Thành dừng bước chân lại, không nóng không lạnh mà đáp một tiếng: “Ừm.”
Thanh âm Bùi Diệp Kỳ chậm rãi, mang theo một sự khiêu khích kỳ lạ: “Khí hậu Cảnh Thành khô ráo, ban đêm lạnh, cô An phải chú ý sức khoẻ a.”
An Hạ rất rõ ràng mà cảm nhận được, cơ thể Bùi Chính Thành khựng lại.
Thanh âm của anh gần như là thốt ra từ trong kẽ răng: “Bùi Diệp Kỳ!”
“Hoả khí của Chính Thành gần đây có hơi lớn a, ngày mai tôi kêu thím Lưu hầm chút canh hạ hoả cho cậu.” Lời của Bùi Diệp Kỳ vừa dứt, Thư Nhã Niệm cũng từ sau theo vào.
“Ngủ ngon.” Anh ta vứt lại câu này rồi đứng dậy đi đến trước mặt Thư Nhã Niệm, thanh âm dịu dàng có chút quỷ dị: “Bà xã, em về rồi.”
An Hạ cảm thấy bàn tay mà Bùi Chính Thành đang nắm lấy cô, lại siết chặt hơn vài phần, bàn tay cô bị siết đến đau rồi.
An Hạ cũng không kêu anh buông tay ra, chỉ yên lặng theo anh về phòng.
Về đến phòng, Bùi Chính Thành sờ sờ túi, tìm thấy thuốc lá, nhưng anh không có lấy ra, mà ngẩng đầu nói với An Hạ: “Đi tắm trước đi.”
An Hạ đứng ở trước mặt anh, giơ bàn tay vừa nãy bị anh siết đến đau nhói đến trước mặt anh, bên trên vẫn còn dấu đỏ chưa tiêu tán đi nữa.
Anh ngẩng đầu nhìn An Hạ, sắc mặt cô bình tĩnh nhìn anh, rõ ràng là không có nói gì cả, nhưng Bùi Chính Thành có thể cảm thấy cô đang khảo vấn anh một cách yên lặng.
Tại sao chỉ một câu nói đơn giản của Bùi Diệp Kỳ thôi, lại phản ứng lớn đến như vậy?
Tại sao sau đó Thư Nhã Niệm tiến vào, anh lại có chút mất khống chế, siết chặt tay của cô giống như là xương cốt sắp nát luôn rồi, mà anh cũng không phát giác ra.
Anh luôn là người chu đáo, cho dù là lúc tức giận, cũng sẽ không phát hoả với An Hạ, có thể là cũng có liên quan đến gia đình mà anh sinh ta, cho dù là lúc nào đi nữa, đều sẽ không làm khó phụ nữ.
Sắc mặt Bùi Chính Thành hơi hơi căng cứng, muốn nói gì đó nhưng lại dừng.
An Hạ bình thường rất dễ nói chuyện, có lúc có chút khôn lỏi, nhưng cũng rất có thể dày vò người khác.
Anh buồn bực mà túm lấy tóc mình: “Anh và Thư Nhã Niệm không có gì hết, em cách Bùi Diệp Kỳ xa chút là được!”
“Ò.” An Hạ thu tay về, nhàn nhạt đáp một tiếng, không có thăng trầm cảm xúc nào.
Cô bây giờ không tin anh nữa.
Không có gì mới là lạ.
“Nào, còn đau không, anh xoa xoa giúp em.” Bùi Chính Thành kéo lấy tay cô tới nắm lại, lại giả vờ ra vẻ mà thổi nhẹ một cái, ngẩng đầu lên nhìn thấy An Hạ vẫn không có cười, anh dứt khoác nói: “Không vui à? Vậy em đánh anh đi, xem có thể vui lên không?”
An Hạ không khách sáo, trực tiếp nhéo một cái lên mu bàn tay của anh.
Bùi Chính Thành đau đớn “sịt” một tiếng, cũng không có rút tay về.
Phụ nữ sao mà cứ thích dùng chiêu này thế, chi bằng để cô đánh một hồi còn hơn.
An Hạ buông tay ra rồi đi vào nhà tắm.
Bùi Chính Thành sờ sờ mu bàn tay của mình, lấy điếu thuốc ra từ trong hộp thuốc lá, đi đến bên cửa sổ, dựa bên bệ cửa sổ, châm thuốc.
Khói thuốc nhả ra từ môi anh, lượn lờ tứ phía, khiến sắc mặt anh trở nên có chút mơ hồ, nhưng không thể che giấu được sự cà lơ phất phơ giữa mi tâm của anh.
Anh rất khắc chế mà chỉ hút một điếu, đến khi mùi khói gần như biến mất, anh mới đóng cửa sổ và quay trở lại phòng.
Không lâu sau, An Hạ bước ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đến trong suốt đã ửng đỏ vì hơi nóng, vài sợi tóc ướt đẫm nước dính vào mặt, trên người mặc một bộ đồ ngủ họa tiết hoạt hình có lông tơ.
Bùi Chính Thành kéo kéo cổ áo sơ mi, vẫy tay với An Hạ: “Lại đây.”
An Hạ đi tới, vừa ngồi xuống, cô liền nheo mắt nhìn anh: “Bùi Chính Thành, thành thật khai báo, hôm nay hút bao nhiêu điếu rồi?”
Động tác Bùi Chính Thành chợt cứng đờ, giơ lên một ngón tay, chắc như đính đóng cột mà nói: “Một điếu!”
An Hạ nhướng mày nhìn anh, ánh mắt trông rất nguy hiểm.
Bùi Chính Thành trực tiếp kéo cô vào trong lòng, ngoặm môi cô một cái, lộ ra biểu cảm thoải mãn, sau đó nói: “Sao mà giống mũi chó thế, anh thật sự chỉ hút một điếu mà cũng bị em ngửi ra rồi?”
An Hạ nghịch nút cổ áo của anh, kiêu ngạo mà hừ một tiếng.
Bùi Chính Thành: “…”
Anh hung hăng cắn tai An Hạ một cái, rồi hôn.
Khuôn mặt An Hạ lập tức nóng như lửa.
An Hạ đỏ mặt, một chân đá anh xuống giường: “Không được lên!”
Bùi Chính Thành ngồi dưới đất bắt đầu giở trò chơi xấu: “Hạ Hạ, em đừng như vậy mà, dưới đất lạnh lắm…”
An Hạ lập trường kiên định, thốt ra một chữ: “Cút!”
Bình luận facebook