Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 753
CHƯƠNG 753: CÔ BỈ ỔI!
Thư Nhã Niệm nhìn An Hạ một cái nói: “Vậy cháu đi lên trước.”
Ngay lập tức, cô ta bước lên cầu thang, đi lên lầu.
Đi được nửa đường, cô ta quay đầu lại, liền đụng phải tầm mắt với An Hạ.
Tầm mắt của hai người phụ nữ giao nhau trong không khí, Thư Nhã Niệm nở một nụ cười đầy ẩn ý, hơi vênh cằm lên, xoay người tiếp tục đi lên lầu.
An Hạ hiểu ra rồi, hồi nãy những lời mà ông cụ Bùi nói với cô, bị Thư Nhã Niệm nghe thấy rồi.
Cô cúi đầu, tâm trạng có chút phức tạp.
Ông cụ Bùi bưng ly nước lên, uống nước, lúc này lại ngẩng đầu nhìn cô: “Cô An, tôi muốn nói chỉ có như vậy thôi.”
Ông ta nói xong thì nhìn chằm chằm vào An Hạ, đợi phản ứng của An Hạ.
An Hạ khẽ sững sờ một hồi, cười khẽ một tiếng: “Đứng ở lập trường của ông, ông là đúng, tướng mạo cháu bình thường, gia thế cũng không đủ tốt, không xứng với Bùi Chính Thành, người làm trưởng bối đều rất quan tâm đến vãn bối, điều này cháu biết, giống như cháu đưa Bùi Chính Thành về nhà, nói không chừng ba mẹ của cháu sẽ chê anh ấy đã từng kết giao qua nhiều bạn gái nữa, đạo lý này là giống nhau.”
Ông cụ Bùi lập tức nghe ra được trong lời nói có gì đó không đúng, hai hàng lông mày gần như là muốn dựng đứng lên, lớn tiếng gào nói: “Cô có ý gì? Chê cháu của tôi?”
“Ông khoan hẵng tức giận đã, cháu chỉ là ví dụ mà thôi, ba mẹ cháu đương nhiên là hy vọng cháu hạnh phúc, chắc chắn cũng càng muốn cháu gả cho một người đàn ông thanh bạch biết tự ràng buộc mình, nếu như bọn họ quá kén chọn đối với bạn trai của cháu, đó cũng nhất định là do lấy hạnh phúc của cháu làm điểm xuất phát, cho nên, cháu hoàn toàn có thể thấu hiểu sự dụng tâm của các trưởng bối.”
Ý cười trên mặt của An Hạ không xuất phát từ nội tâm của mình.
Cô là con gái độc nhất, ở nhà cũng được ba mẹ yêu chiều đến lớn.
Bọn họ chỉ có một đứa con gái là cô, thiên kiều vạn sủng mà nuôi nấng, cho dù cô tìm ai làm bạn trai, bọn họ đều cảm thấy là đang cướp con gái của bọn họ đi, cái loại tâm lý này, tất cả người làm ba mẹ đều sẽ có.
Cô là đứa con gái được chiều chuộng nuôi lớn lên, nhưng trong miệng của ông cụ Bùi, có thể cho cô làm tình phụ của Bùi Chính Thành, giống như là đã ban ân lắm rồi vậy.
Sắc mặt ông cụ Bùi trầm xuống: “Miệng lưỡi sắc bén!”
An Hạ cúi đầu không nói.
Đúng vào lúc này, bên cửa vang lên một tiếng đàn ông.
“Ông nội.”
An Hạ phân biệt một hồi, xác định là thanh âm của Bùi Diệp Kỳ.
Ngữ khí nói chuyện của ông cụ Bùi tốt hơn so với ngữ khí nói chuyện với Thư Nhã Niệm hồi nãy, nhưng cũng không có tốt gì cho lắm.
“Sao cháu cũng về nhanh như vậy?”
Bùi Diệp Kỳ đi tới, cười nói: “Dù sao cũng không phải là bạn bè quan trọng gì lắm, lo lắng sức khoẻ của Nhã Niệm, nên về sớm.”
Anh ta nói xong rồi lại nhìn sang An Hạ: “Cô An cũng ở đây à.”
An Hạ nhếch nhếch khoé miệng, nụ cười có chút cứng nhắc.
Bùi Diệp Kỳ cũng không để ý phản ứng của An Hạ, anh ta ngồi xuống bên cạnh ông cụ Bùi: “Ông nội, cháu có chút chuyện muốn nói với ông.”
An Hạ cảm thấy hai vợ chồng này thật là thú vị, nhìn bộ dạng thì ân ái, nhưng trên thực tế thì hình như là không có như vậy.
Bỏ đi, chuyện vợ chồng người khác, không liên quan đến cô.
Nhưng mà đối với chút chuyện trước đây của Thư Nhã Niệm với Bùi Chính Thành, cô vẫn rất hứng thú.
Cô rất tự giác mà nói: “Vậy cháu lên trước đây.”
Ông cụ Bùi cũng không nói gì nữa, An Hạ khẽ gật đầu với ông ta, rồi quay người lên lầu.
Trong hành lang, cô gặp phải Thư Nhã Niệm đang hút thuốc.
Thư Nhã Niệm có vẻ ngoài xinh đẹp, là loại mỹ nữ xinh đẹp dắt về nhà sẽ khiến gia đình hạnh phúc ấm êm, là loại xinh đẹp mà đàn ông đều muốn lấy về nhà làm vợ, nếu nói cụ thể hơn nữa thì An Hạ cũng không nói được.
Giữa ngón tay mảnh khảnh của cô ta kẹp một điếu thuốc thơm, làn khói thuốc lượn lờ theo ngón tay của cô ta, khiến cho cả người cô ta càng thêm mê người.
An Hạ vốn không phản cảm phụ nữ hút thuốc, chỉ là cảm thấy cái thần thái này của Thư Nhã Niệm, vô cùng uốn éo kiểu cách.
Cô giả vờ như không nhìn thấy Thư Nhã Niệm, định đi ngang qua trước mặt Thư Nhã Niệm.
Nhưng Thư Nhã Niệm lại nhẹ nhàng hờ hững mà lên tiếng khi cô đi ngang qua cô ta: “Cô biết là ai đã dạy tôi biết hút thuốc không?”
An Hạ không quan tâm cô ta.
Thư Nhã Niệm bị thái độ phớt lờ của cô kích thích rồi, cô ta đột nhiên quay người lại, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc siết chặt, thanh âm nhẹ nhàng như một bóng ma: “Là Chính Thành.”
Nhìn kìa, gọi trìu mến biết bao!
An Hạ không muốn nói với cô ta thêm một câu nào nữa, vặn tay nắm cửa, mở cửa định đi vào trong.
Thư Nhã Niệm vứt điếu thuốc trong tay xuống đất, sải bước lớn về phía trước, túm lấy cánh tay của An Hạ: “An Hạ, bây giờ cô nhìn rõ hiện thực rồi chứ, cửa lớn nhà họ Bùi cô không bước vào được, Chính Thành cũng sẽ không lấy cô! Cô tưởng Chính Thành thật sự yêu cô như vậy sao? Anh ta càng yêu nhà họ Bùi đã sinh ra đã nuôi lớn anh ta hơn! Anh ta sớm muộn gì cũng sẽ từ bỏ cô thôi!”
An Hạ lạnh mặt mà hất tay Thư Nhã Niệm ra: “Hút thuốc mà cũng có thể khiến người ta say sao? Nếu không thì làm sao mà toàn nói bậy không vậy.”
Thư Nhã Niệm không có nhìn thấy thần sắc bị chịu đả kích trên mặt của An Hạ, đáy lòng thất vọng: “Cô không quan tâm sao?”
“Tôi đương nhiên quan tâm, nhưng thứ tôi quan tâm là Bùi Chính Thành, chứ không phải là gả vào nhà họ Bùi, tôi nghĩ, cô sẽ không hiểu được tâm tình của tôi, nếu không, sao cô có thể trở thành chị dâu hai của Bùi Chính Thành được chứ?”
Trong lời nói của An Hạ có thâm ý khác, cô chính là cố ý gạ hỏi Thư Nhã Niệm.
Cô thực sự là quá tò mò chuyện của Thư Nhã Niệm và Bùi Chính Thành rồi.
Tuy căn cứ vào chuyện hai ngày nay, cô mang máng có thể đoán ra chút gì đó. Nhưng đều là chuyện không có căn không có cứ, rốt cuộc đã xảy ra những gì, vẫn chỉ có người trong cuộc mới biết thôi.
Sắc mặt Thư Nhã Niệm thay đổi, giọng nói có chút biến âm: “Chính Thành đã nói hết với cô rồi?”
An Hạ không nói chuyện, cô biết lúc này, cô càng không nói gì thì Thư Nhã Niệm mới càng kinh hoảng, sẽ càng nhịn không được mà nói chút gì đó.
“Vậy thì đã sao, tôi và Chính Thành quen biết nhiều năm rồi, tôi còn cứu mạng anh ta qua nữa, cô cho rằng, anh ta ngay cả tôi cũng không lấy, sẽ lấy cô sao?” Thần sắc Thư Nhã Niệm lại trở nên đắc ý.
An Hạ ngầng đầu, nhìn đằng sau cô ta.
Bùi Diệp Kỳ không biết đã đứng đó từ lúc nào rồi, trên khuôn mặt có vài phần giống với Bùi Chính Thành mang theo nụ cười, mặc bộ đồ vest rất xa xỉ, nhưng lại cho người ta một cảm giác cực kỳ âm trầm.
Thư Nhã Niệm men theo ánh mắt của An Hạ nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy Bùi Diệp Kỳ.
Cô ta đột nhiên kinh hoảng, mất kiểm soát mà hét lớn với An Hạ: “Cô bỉ ổi!”
An Hạ lười quan tâm đến cô ta, quay người đi vào phòng.
Cô không có hứng thú phá hoại tình cảm vợ chồng người khác, là tự mình Thư Nhã Niệm muốn nói mấy lời đó, cô có thể làm sao chứ?
Nhưng mà, cô hễ nghĩ đến cái thần sắc vừa nãy của Bùi Diệp Kỳ, trái tim bắt đầu đánh trống.
Bùi Diệp Kỳ nhìn trông giống như một người thích cười, nhưng, An Hạ lại cảm thấy, anh ta vốn không dễ chung đụng.
Chắc anh ta sẽ không muốn đánh Thư Nhã Niệm đó chứ?
An Hạ nghĩ qua nghĩ lại, vẫn là cảm thấy có chút bất an, nên định gọi cho Bùi Chính Thành.
Cô cầm điện thoại lên định gọi, thì Bùi Chính Thành đã gọi đến rồi.
Thật đúng là tâm tư tương thông.
Cô ấn nút nghe, đặt điện thoại bên tai.
“Khi nào anh về?”
“Ông nội có làm khó em không?”
Hai người đồng thời mở miệng, nói xong thì đều sững sờ.
Thư Nhã Niệm nhìn An Hạ một cái nói: “Vậy cháu đi lên trước.”
Ngay lập tức, cô ta bước lên cầu thang, đi lên lầu.
Đi được nửa đường, cô ta quay đầu lại, liền đụng phải tầm mắt với An Hạ.
Tầm mắt của hai người phụ nữ giao nhau trong không khí, Thư Nhã Niệm nở một nụ cười đầy ẩn ý, hơi vênh cằm lên, xoay người tiếp tục đi lên lầu.
An Hạ hiểu ra rồi, hồi nãy những lời mà ông cụ Bùi nói với cô, bị Thư Nhã Niệm nghe thấy rồi.
Cô cúi đầu, tâm trạng có chút phức tạp.
Ông cụ Bùi bưng ly nước lên, uống nước, lúc này lại ngẩng đầu nhìn cô: “Cô An, tôi muốn nói chỉ có như vậy thôi.”
Ông ta nói xong thì nhìn chằm chằm vào An Hạ, đợi phản ứng của An Hạ.
An Hạ khẽ sững sờ một hồi, cười khẽ một tiếng: “Đứng ở lập trường của ông, ông là đúng, tướng mạo cháu bình thường, gia thế cũng không đủ tốt, không xứng với Bùi Chính Thành, người làm trưởng bối đều rất quan tâm đến vãn bối, điều này cháu biết, giống như cháu đưa Bùi Chính Thành về nhà, nói không chừng ba mẹ của cháu sẽ chê anh ấy đã từng kết giao qua nhiều bạn gái nữa, đạo lý này là giống nhau.”
Ông cụ Bùi lập tức nghe ra được trong lời nói có gì đó không đúng, hai hàng lông mày gần như là muốn dựng đứng lên, lớn tiếng gào nói: “Cô có ý gì? Chê cháu của tôi?”
“Ông khoan hẵng tức giận đã, cháu chỉ là ví dụ mà thôi, ba mẹ cháu đương nhiên là hy vọng cháu hạnh phúc, chắc chắn cũng càng muốn cháu gả cho một người đàn ông thanh bạch biết tự ràng buộc mình, nếu như bọn họ quá kén chọn đối với bạn trai của cháu, đó cũng nhất định là do lấy hạnh phúc của cháu làm điểm xuất phát, cho nên, cháu hoàn toàn có thể thấu hiểu sự dụng tâm của các trưởng bối.”
Ý cười trên mặt của An Hạ không xuất phát từ nội tâm của mình.
Cô là con gái độc nhất, ở nhà cũng được ba mẹ yêu chiều đến lớn.
Bọn họ chỉ có một đứa con gái là cô, thiên kiều vạn sủng mà nuôi nấng, cho dù cô tìm ai làm bạn trai, bọn họ đều cảm thấy là đang cướp con gái của bọn họ đi, cái loại tâm lý này, tất cả người làm ba mẹ đều sẽ có.
Cô là đứa con gái được chiều chuộng nuôi lớn lên, nhưng trong miệng của ông cụ Bùi, có thể cho cô làm tình phụ của Bùi Chính Thành, giống như là đã ban ân lắm rồi vậy.
Sắc mặt ông cụ Bùi trầm xuống: “Miệng lưỡi sắc bén!”
An Hạ cúi đầu không nói.
Đúng vào lúc này, bên cửa vang lên một tiếng đàn ông.
“Ông nội.”
An Hạ phân biệt một hồi, xác định là thanh âm của Bùi Diệp Kỳ.
Ngữ khí nói chuyện của ông cụ Bùi tốt hơn so với ngữ khí nói chuyện với Thư Nhã Niệm hồi nãy, nhưng cũng không có tốt gì cho lắm.
“Sao cháu cũng về nhanh như vậy?”
Bùi Diệp Kỳ đi tới, cười nói: “Dù sao cũng không phải là bạn bè quan trọng gì lắm, lo lắng sức khoẻ của Nhã Niệm, nên về sớm.”
Anh ta nói xong rồi lại nhìn sang An Hạ: “Cô An cũng ở đây à.”
An Hạ nhếch nhếch khoé miệng, nụ cười có chút cứng nhắc.
Bùi Diệp Kỳ cũng không để ý phản ứng của An Hạ, anh ta ngồi xuống bên cạnh ông cụ Bùi: “Ông nội, cháu có chút chuyện muốn nói với ông.”
An Hạ cảm thấy hai vợ chồng này thật là thú vị, nhìn bộ dạng thì ân ái, nhưng trên thực tế thì hình như là không có như vậy.
Bỏ đi, chuyện vợ chồng người khác, không liên quan đến cô.
Nhưng mà đối với chút chuyện trước đây của Thư Nhã Niệm với Bùi Chính Thành, cô vẫn rất hứng thú.
Cô rất tự giác mà nói: “Vậy cháu lên trước đây.”
Ông cụ Bùi cũng không nói gì nữa, An Hạ khẽ gật đầu với ông ta, rồi quay người lên lầu.
Trong hành lang, cô gặp phải Thư Nhã Niệm đang hút thuốc.
Thư Nhã Niệm có vẻ ngoài xinh đẹp, là loại mỹ nữ xinh đẹp dắt về nhà sẽ khiến gia đình hạnh phúc ấm êm, là loại xinh đẹp mà đàn ông đều muốn lấy về nhà làm vợ, nếu nói cụ thể hơn nữa thì An Hạ cũng không nói được.
Giữa ngón tay mảnh khảnh của cô ta kẹp một điếu thuốc thơm, làn khói thuốc lượn lờ theo ngón tay của cô ta, khiến cho cả người cô ta càng thêm mê người.
An Hạ vốn không phản cảm phụ nữ hút thuốc, chỉ là cảm thấy cái thần thái này của Thư Nhã Niệm, vô cùng uốn éo kiểu cách.
Cô giả vờ như không nhìn thấy Thư Nhã Niệm, định đi ngang qua trước mặt Thư Nhã Niệm.
Nhưng Thư Nhã Niệm lại nhẹ nhàng hờ hững mà lên tiếng khi cô đi ngang qua cô ta: “Cô biết là ai đã dạy tôi biết hút thuốc không?”
An Hạ không quan tâm cô ta.
Thư Nhã Niệm bị thái độ phớt lờ của cô kích thích rồi, cô ta đột nhiên quay người lại, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc siết chặt, thanh âm nhẹ nhàng như một bóng ma: “Là Chính Thành.”
Nhìn kìa, gọi trìu mến biết bao!
An Hạ không muốn nói với cô ta thêm một câu nào nữa, vặn tay nắm cửa, mở cửa định đi vào trong.
Thư Nhã Niệm vứt điếu thuốc trong tay xuống đất, sải bước lớn về phía trước, túm lấy cánh tay của An Hạ: “An Hạ, bây giờ cô nhìn rõ hiện thực rồi chứ, cửa lớn nhà họ Bùi cô không bước vào được, Chính Thành cũng sẽ không lấy cô! Cô tưởng Chính Thành thật sự yêu cô như vậy sao? Anh ta càng yêu nhà họ Bùi đã sinh ra đã nuôi lớn anh ta hơn! Anh ta sớm muộn gì cũng sẽ từ bỏ cô thôi!”
An Hạ lạnh mặt mà hất tay Thư Nhã Niệm ra: “Hút thuốc mà cũng có thể khiến người ta say sao? Nếu không thì làm sao mà toàn nói bậy không vậy.”
Thư Nhã Niệm không có nhìn thấy thần sắc bị chịu đả kích trên mặt của An Hạ, đáy lòng thất vọng: “Cô không quan tâm sao?”
“Tôi đương nhiên quan tâm, nhưng thứ tôi quan tâm là Bùi Chính Thành, chứ không phải là gả vào nhà họ Bùi, tôi nghĩ, cô sẽ không hiểu được tâm tình của tôi, nếu không, sao cô có thể trở thành chị dâu hai của Bùi Chính Thành được chứ?”
Trong lời nói của An Hạ có thâm ý khác, cô chính là cố ý gạ hỏi Thư Nhã Niệm.
Cô thực sự là quá tò mò chuyện của Thư Nhã Niệm và Bùi Chính Thành rồi.
Tuy căn cứ vào chuyện hai ngày nay, cô mang máng có thể đoán ra chút gì đó. Nhưng đều là chuyện không có căn không có cứ, rốt cuộc đã xảy ra những gì, vẫn chỉ có người trong cuộc mới biết thôi.
Sắc mặt Thư Nhã Niệm thay đổi, giọng nói có chút biến âm: “Chính Thành đã nói hết với cô rồi?”
An Hạ không nói chuyện, cô biết lúc này, cô càng không nói gì thì Thư Nhã Niệm mới càng kinh hoảng, sẽ càng nhịn không được mà nói chút gì đó.
“Vậy thì đã sao, tôi và Chính Thành quen biết nhiều năm rồi, tôi còn cứu mạng anh ta qua nữa, cô cho rằng, anh ta ngay cả tôi cũng không lấy, sẽ lấy cô sao?” Thần sắc Thư Nhã Niệm lại trở nên đắc ý.
An Hạ ngầng đầu, nhìn đằng sau cô ta.
Bùi Diệp Kỳ không biết đã đứng đó từ lúc nào rồi, trên khuôn mặt có vài phần giống với Bùi Chính Thành mang theo nụ cười, mặc bộ đồ vest rất xa xỉ, nhưng lại cho người ta một cảm giác cực kỳ âm trầm.
Thư Nhã Niệm men theo ánh mắt của An Hạ nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy Bùi Diệp Kỳ.
Cô ta đột nhiên kinh hoảng, mất kiểm soát mà hét lớn với An Hạ: “Cô bỉ ổi!”
An Hạ lười quan tâm đến cô ta, quay người đi vào phòng.
Cô không có hứng thú phá hoại tình cảm vợ chồng người khác, là tự mình Thư Nhã Niệm muốn nói mấy lời đó, cô có thể làm sao chứ?
Nhưng mà, cô hễ nghĩ đến cái thần sắc vừa nãy của Bùi Diệp Kỳ, trái tim bắt đầu đánh trống.
Bùi Diệp Kỳ nhìn trông giống như một người thích cười, nhưng, An Hạ lại cảm thấy, anh ta vốn không dễ chung đụng.
Chắc anh ta sẽ không muốn đánh Thư Nhã Niệm đó chứ?
An Hạ nghĩ qua nghĩ lại, vẫn là cảm thấy có chút bất an, nên định gọi cho Bùi Chính Thành.
Cô cầm điện thoại lên định gọi, thì Bùi Chính Thành đã gọi đến rồi.
Thật đúng là tâm tư tương thông.
Cô ấn nút nghe, đặt điện thoại bên tai.
“Khi nào anh về?”
“Ông nội có làm khó em không?”
Hai người đồng thời mở miệng, nói xong thì đều sững sờ.
Bình luận facebook