Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 699
Chương 699:
Lê Bách Lạc thấy hai người cùng nhau về thì đáy mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Nhưng cô ấy vẫn coi như có chừng mực, không nói lời gì không nên nói.
“Chủ tịch Mộ, Tổng giám Diệp.”
Diệp Du Nhiên biết, chắc chắn Lê Bách Lạc lại hiểu lầm cô và Mộ Tấn Dương rồi.
Cô tiến lên hỏi cô ấy: “Có chuyện gì không?”
Lê Bách Lạc ấp úng: “Chỉ là có chút chuyện muốn xin chị chỉ bảo…”
Cô ấy vẫn có vài phần kiêng kỵ với cấp trên này.
“Vừa đi vừa nói.” Diệp Du Nhiên nói câu này rồi quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương: “Chúng tôi đi về trước đây, anh tự đi dạo xung quanh nhé.”
Nói xong cô dẫn Lê Bách Lạc rời đi.
Mộ Tấn Dương nhìn hai người đi vào phòng mới quay người đi về hướng khác.
Lúc trước anh đã nhìn thấy Lý Yến Nam.
Có điều lần này không phải Lý Yến Nam lặng lẽ đi theo, mà là khi anh mới đến ngẫu nhiên nhìn thấy nhà anh ta.
…
Khi Mộ Tấn Dương qua đó thì Lý Yến Nam đang quét dọn.
Nhà anh ta chỉ có hai phòng, một phòng bếp và một phòng ngủ.
Phòng ngủ và phòng bếp nối liền nhau.
Phòng bếp rất nhỏ, hai người đứng trong đó là sẽ thấy rõ sự chật hẹp, phòng ngủ lớn hơn một chút, một chiếc giường, một chiếc tủ quần áo bằng gỗ cũ nát và một bàn sách.
Đơn sơ không có gì đặc biệt nhưng rất sạch sẽ.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lý Yến Nam nhanh chóng ngẩng đầu nhìn.
Thấy Mộ Tấn Dương, anh ta sững sờ một chút, dừng động tác quét dọn lại hỏi: “Anh Mộ? Sao anh lại tới đây?”
Mộ Tấn Dương nhìn quanh một lượt, cuối cùng tìm thấy chiếc ghế hơi cũ nát ở góc tường.
Anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Kết quả anh còn chưa ngồi vững, chiếc ghế đã phát ra tiếng “cót két”.
Mộ Tấn Dương nhíu mày nhưng vẫn tiếp tục ngồi.
“Ở đây không có hoạt động âm nhạc, nhàn rỗi không có việc gì nên muốn tới đây tìm thầy giáo Lý nói chuyện, tôi phát hiện, thầy Lý có vẻ không giống những người khác trong thôn.”
Mộ Tấn Dương cố ý dừng một chút, hiển nhiên là anh suy nghĩ xong mới nói câu đó.
Anh vừa dứt lời, quả nhiên thấy sắc mặt Lý Yến Nam thay đổi vi diệu.
“Tôi có gì khác họ chứ, không phải đều là người nghèo sao?”
Lý Yến Nam vừa nói vừa quét rác vào cái hót rác, anh ta cầm đi đổ rồi mới vào.
“Anh không giống họ, có học thức, có suy nghĩ.” Trong giọng Mộ Tấn Dương mang theo sự thăm dò không dễ phát hiện.
Mọi hành vi của Lý Yến Nam đều cho thấy, anh ta muốn khiến bản thân khác với những người dân trong thôn.
Nói lên rằng anh ta là một người có ý tưởng trả thù, nhưng hoàn cảnh lớn lên của anh ta quyết định, nếu anh ta muốn khác người ta thì phải nỗ lực hơn người bình thường mới được.
Lê Bách Lạc thấy hai người cùng nhau về thì đáy mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Nhưng cô ấy vẫn coi như có chừng mực, không nói lời gì không nên nói.
“Chủ tịch Mộ, Tổng giám Diệp.”
Diệp Du Nhiên biết, chắc chắn Lê Bách Lạc lại hiểu lầm cô và Mộ Tấn Dương rồi.
Cô tiến lên hỏi cô ấy: “Có chuyện gì không?”
Lê Bách Lạc ấp úng: “Chỉ là có chút chuyện muốn xin chị chỉ bảo…”
Cô ấy vẫn có vài phần kiêng kỵ với cấp trên này.
“Vừa đi vừa nói.” Diệp Du Nhiên nói câu này rồi quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương: “Chúng tôi đi về trước đây, anh tự đi dạo xung quanh nhé.”
Nói xong cô dẫn Lê Bách Lạc rời đi.
Mộ Tấn Dương nhìn hai người đi vào phòng mới quay người đi về hướng khác.
Lúc trước anh đã nhìn thấy Lý Yến Nam.
Có điều lần này không phải Lý Yến Nam lặng lẽ đi theo, mà là khi anh mới đến ngẫu nhiên nhìn thấy nhà anh ta.
…
Khi Mộ Tấn Dương qua đó thì Lý Yến Nam đang quét dọn.
Nhà anh ta chỉ có hai phòng, một phòng bếp và một phòng ngủ.
Phòng ngủ và phòng bếp nối liền nhau.
Phòng bếp rất nhỏ, hai người đứng trong đó là sẽ thấy rõ sự chật hẹp, phòng ngủ lớn hơn một chút, một chiếc giường, một chiếc tủ quần áo bằng gỗ cũ nát và một bàn sách.
Đơn sơ không có gì đặc biệt nhưng rất sạch sẽ.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lý Yến Nam nhanh chóng ngẩng đầu nhìn.
Thấy Mộ Tấn Dương, anh ta sững sờ một chút, dừng động tác quét dọn lại hỏi: “Anh Mộ? Sao anh lại tới đây?”
Mộ Tấn Dương nhìn quanh một lượt, cuối cùng tìm thấy chiếc ghế hơi cũ nát ở góc tường.
Anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Kết quả anh còn chưa ngồi vững, chiếc ghế đã phát ra tiếng “cót két”.
Mộ Tấn Dương nhíu mày nhưng vẫn tiếp tục ngồi.
“Ở đây không có hoạt động âm nhạc, nhàn rỗi không có việc gì nên muốn tới đây tìm thầy giáo Lý nói chuyện, tôi phát hiện, thầy Lý có vẻ không giống những người khác trong thôn.”
Mộ Tấn Dương cố ý dừng một chút, hiển nhiên là anh suy nghĩ xong mới nói câu đó.
Anh vừa dứt lời, quả nhiên thấy sắc mặt Lý Yến Nam thay đổi vi diệu.
“Tôi có gì khác họ chứ, không phải đều là người nghèo sao?”
Lý Yến Nam vừa nói vừa quét rác vào cái hót rác, anh ta cầm đi đổ rồi mới vào.
“Anh không giống họ, có học thức, có suy nghĩ.” Trong giọng Mộ Tấn Dương mang theo sự thăm dò không dễ phát hiện.
Mọi hành vi của Lý Yến Nam đều cho thấy, anh ta muốn khiến bản thân khác với những người dân trong thôn.
Nói lên rằng anh ta là một người có ý tưởng trả thù, nhưng hoàn cảnh lớn lên của anh ta quyết định, nếu anh ta muốn khác người ta thì phải nỗ lực hơn người bình thường mới được.
Bình luận facebook