Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 707
Chương 707:
Ánh mắt của anh có chút nóng ruột: “Có bị thương ở đâu không?”
Diệp Du Nhiên chầm chậm lắc đầu, bởi vì một lúc lâu không nói chuyện, âm thanh của cô có hơi khàn: “Sao anh lại ở đây?”
Lúc này, họ mới nhớ đến Lý Yến Nam.
Ngẩng đầu nhìn lên, vừa đúng lúc nhìn thấy Lý Yến Nam quỳ ở trên nhìn họ.
Thấy họ ngẩng đầu nhìn mình, Lý Yến Nam cười khẩy một tiếng: “Cứ ân ái kể chuyện đi, nhân lúc còn có mấy ngày để sống, vui vẻ một chút đi.”
Nói xong lời này, anh ta đứng dậy, đậy miệng hố lại.
Cái hố này sâu khoảng ba, bốn mét, vách hố trơn, ở trong cũng chẳng có cỏ dại gì, rất dễ nhận thấy là hố mới đào, mà sau khi miệng hố bị đậy lại, ở trong trở nên tối đen như mực.
Mộ Tấn Dương lên tiếng trước: “Tôi giúp em gỡ dây trói ra trước.”
Diệp Du Nhiên đáp lại: “Vâng.”
Nhưng mà, trong hố không có ánh sáng, Mộ Tấn Dương chỉ có thể mò mẫm để giúp cô ấy cởi dây trói.
Kết quả, anh vừa giơ tay ra đã chạm vào ngực của Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên hoảng hồn: “Tay anh chạm vào đâu vậy!”
“Xin lỗi.” Mộ Tấn Dương vội vàng thu tay về.
Diệp Du Nhiên cắn môi, biết Mộ Tấn Dương có thể cũng không phải cố ý, nên không nói thêm nữa.
Mất một lúc lâu, Mộ Tấn Dương mới gỡ được dây trói trên người Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên bị trói đến toàn thân đau nhức, bây giờ cuối cùng được thả lỏng rồi, vừa quay đầu, nằm thẳng xuống.
Trong bóng tối, Mộ Tấn Dương cởi áo khoác của bộ vest ra, trải trên đất: “Ngồi đây, đừng nằm, đất lạnh lắm.”
“Cả người tôi đều đau nhức, để tôi nằm một lát đi.” Diệp Du Nhiên vô lực trả lời.
Những căng thẳng và bất an trước kia, khi nhìn thấy Mộ Tấn Dương đều đã biến mất hết rồi.
Bây giờ cả người cô đều thả lỏng hơn.
Tuy là nói như vậy, nhưng Diệp Du Nhiên vẫn ngồi dậy rất nhanh, hỏi anh: “Anh vẫn chưa nói với tôi, sao anh lại ở đây?”
“Tôi đi theo anh ta đến tìm em.” Ngữ khí Mộ Tấn Dương rất nhẹ, nghe ra được anh không hề căng thẳng chút nào.
Tâm trạng của Diệp Du Nhiên cũng theo đó mà thả lỏng, lại nói: “Xin lỗi anh, liên lụy đến anh rồi.”
“Không liên quan đến em, mục tiêu của hắn là tôi.”
Diệp Du Nhiên không hiểu: “Là ý gì?”
Âm thanh của Mộ Tấn Dương trầm xuống: “Trước kia đánh giá thấp Lý Yến Nam quá rồi, hắn không thể chỉ là tên buôn người đơn giản.”
Diệp Du Nhiên nhớ đến lời ngày trước Lý Yến Nam từng nói, lên tiếng: “Trước kia hắn nói, chúng ta làm loạn kế hoạch của hắn.”
Kế hoạch?
Mộ Tấn Dương nhắm hờ mắt, nhưng trong tình hình không chút đầu mối nào lúc này, anh cũng không có cách nào đoán được mục đích thật sự của Lý Yến Nam là gì.
Hai người đều im lặng.
Diệp Du Nhiên đứng dậy, muốn xem thử có cách nào để ngoài được không.
Thế nhưng, cô sờ thấy vách hố trơn nhẵn, biết muốn thoát ra là việc không thể nào.
Ánh mắt của anh có chút nóng ruột: “Có bị thương ở đâu không?”
Diệp Du Nhiên chầm chậm lắc đầu, bởi vì một lúc lâu không nói chuyện, âm thanh của cô có hơi khàn: “Sao anh lại ở đây?”
Lúc này, họ mới nhớ đến Lý Yến Nam.
Ngẩng đầu nhìn lên, vừa đúng lúc nhìn thấy Lý Yến Nam quỳ ở trên nhìn họ.
Thấy họ ngẩng đầu nhìn mình, Lý Yến Nam cười khẩy một tiếng: “Cứ ân ái kể chuyện đi, nhân lúc còn có mấy ngày để sống, vui vẻ một chút đi.”
Nói xong lời này, anh ta đứng dậy, đậy miệng hố lại.
Cái hố này sâu khoảng ba, bốn mét, vách hố trơn, ở trong cũng chẳng có cỏ dại gì, rất dễ nhận thấy là hố mới đào, mà sau khi miệng hố bị đậy lại, ở trong trở nên tối đen như mực.
Mộ Tấn Dương lên tiếng trước: “Tôi giúp em gỡ dây trói ra trước.”
Diệp Du Nhiên đáp lại: “Vâng.”
Nhưng mà, trong hố không có ánh sáng, Mộ Tấn Dương chỉ có thể mò mẫm để giúp cô ấy cởi dây trói.
Kết quả, anh vừa giơ tay ra đã chạm vào ngực của Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên hoảng hồn: “Tay anh chạm vào đâu vậy!”
“Xin lỗi.” Mộ Tấn Dương vội vàng thu tay về.
Diệp Du Nhiên cắn môi, biết Mộ Tấn Dương có thể cũng không phải cố ý, nên không nói thêm nữa.
Mất một lúc lâu, Mộ Tấn Dương mới gỡ được dây trói trên người Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên bị trói đến toàn thân đau nhức, bây giờ cuối cùng được thả lỏng rồi, vừa quay đầu, nằm thẳng xuống.
Trong bóng tối, Mộ Tấn Dương cởi áo khoác của bộ vest ra, trải trên đất: “Ngồi đây, đừng nằm, đất lạnh lắm.”
“Cả người tôi đều đau nhức, để tôi nằm một lát đi.” Diệp Du Nhiên vô lực trả lời.
Những căng thẳng và bất an trước kia, khi nhìn thấy Mộ Tấn Dương đều đã biến mất hết rồi.
Bây giờ cả người cô đều thả lỏng hơn.
Tuy là nói như vậy, nhưng Diệp Du Nhiên vẫn ngồi dậy rất nhanh, hỏi anh: “Anh vẫn chưa nói với tôi, sao anh lại ở đây?”
“Tôi đi theo anh ta đến tìm em.” Ngữ khí Mộ Tấn Dương rất nhẹ, nghe ra được anh không hề căng thẳng chút nào.
Tâm trạng của Diệp Du Nhiên cũng theo đó mà thả lỏng, lại nói: “Xin lỗi anh, liên lụy đến anh rồi.”
“Không liên quan đến em, mục tiêu của hắn là tôi.”
Diệp Du Nhiên không hiểu: “Là ý gì?”
Âm thanh của Mộ Tấn Dương trầm xuống: “Trước kia đánh giá thấp Lý Yến Nam quá rồi, hắn không thể chỉ là tên buôn người đơn giản.”
Diệp Du Nhiên nhớ đến lời ngày trước Lý Yến Nam từng nói, lên tiếng: “Trước kia hắn nói, chúng ta làm loạn kế hoạch của hắn.”
Kế hoạch?
Mộ Tấn Dương nhắm hờ mắt, nhưng trong tình hình không chút đầu mối nào lúc này, anh cũng không có cách nào đoán được mục đích thật sự của Lý Yến Nam là gì.
Hai người đều im lặng.
Diệp Du Nhiên đứng dậy, muốn xem thử có cách nào để ngoài được không.
Thế nhưng, cô sờ thấy vách hố trơn nhẵn, biết muốn thoát ra là việc không thể nào.
Bình luận facebook