Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 705
Chương 705:
Mộ Tấn Dương cao hơn Lý Yến Nam rất nhiều, anh lại đang tức giận nên nắm chặt cổ áo Lý Yến Nam, gần như đã nhấc anh ta lên.
Lý Yến Nam nhón mũi chân, sắc mặt căng thẳng, nói chuyện cũng hơi khó khăn: “Anh Mộ, tôi không hiểu anh đang nói gì…”
Mộ Tấn Dương cười lạnh một tiếng: “Không hiểu?”
Không đợi Lý Yến Nam phản ứng, anh đã lên gối húc mạnh vào bụng Lý Yến Nam.
Người như Mộ Tấn Dương, trước giờ từ trong xương không thiếu sự tàn ác, chỉ là anh giỏi che giấu và khắc chế mà thôi.
“Khụ…” Lý Yến Nam khom lưng, ôm bụng ho khan.
Mộ Tấn Dương đang định nói thì nâng mắt nhìn chị Trương đang đi về đây.
Trên vai chị ấy vác một túi đồ, hiển nhiên là mang đồ tới tặng Lý Yến Nam.
Chị Trương đứng đối diện cửa nên đã hết thấy việc Mộ Tấn Dương vừa làm với Lý Yến Nam.
Lúc này đã vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa nói: “Ấy ấy, có chuyện gì vậy, sao lại đánh nhau thế, mau buông tay đi, đừng đánh nữa…”
Chị Trương chạy vào, ném đồ vật trên vai xuống rồi can ngăn.
Lý Yến Nam cũng không nói gì khác, dáng vẻ tốt tính nhìn chị Trương, chỉ là giọng nói hơi suy yếu: “Chị Trương, sao chị lại tới đây?”
“Sáng nay đào được ít khoai tây nên mang cho cậu…” Chị Trương vừa nói với Lý Yến Nam vừa kéo tay Mộ Tấn Dương: “Chàng trai à, cậu mau buông tay đi, trẻ con trong thôn đều trông chờ Yến Nam dạy chúng học đấy.”
“Chuyện này không cần chị quan tâm, còn về việc trẻ con trong thôn đi học, tôi xây trường học cho mọi người, mời giáo viên chuyên môn tới để bọn trẻ được học bài bản hơn.”
Mộ Tấn Dương đen mặt, giọng nói lạnh như băng, đâu còn là chàng trai mấy ngày trước nó chuyện với chị.
Chị Trương sững sờ nhìn anh rồi lại nhìn Lý Yến Nam, cuối cùng vẫn thiên vị Lý Yến Nam.
“Cậu buông Yến Nam ra trước đi…”
Mộ Tấn Dương lạnh lùng nhìn chị ấy, buông Lý Yến Nam ra sau đó ngồi ở một bên, nói với chị Trương: “Bây giờ chị có thể đi rồi.”
Chị Trương thấy Mộ Tấn Dương đã buông tay, lại nói vài câu gì nữa rồi mới rời đi.
Khi đi còn thi thoảng quay đầu nhìn, sẽ không lại đánh nhau nữa chứ?
Mộ Tấn Dương lạnh lùng liếc anh ta, không nói lời nào.
Lý Yến Nam cười, nói tiếp: “Trông rất xinh đẹp, đoán chừng có rất nhiều người thích nhỉ!”
“Cô ấy ở đâu!” Mộ Tấn Dương kiềm chế lửa giận trong đầu, ngữ khí lạnh lùng.
Lý Yến Nam nhìn ra được sự kiên định của Mộ Tấn Dương, cũng không vòng vo với anh nữa.
Không biết anh ta lấy từ đâu ra hai viên thuốc, đưa đến trước mặt Mộ Tấn Dương: “Uống hai viên thuốc này, tôi sẽ đưa anh đi tìm cô ấy, một mình anh đi theo tôi.”
Mộ Tấn Dương liếc anh ta, không chút do dự, cầm hai viên thuốc nuốt xuống.
Đáy mắt Lý Yến Nam xoẹt qua một tia ngạc nhiên, bỡn cợt nói: “Cũng không lo tôi đưa anh là thuốc độc?”
Mộ Tấn Dương chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, không nói lời nào.
Lý Yến Nam giống như cảm thấy vô vị, lên tiếng nói: “Đi thôi.”
Nói xong, đi về phía trước.
……
Mộ Tấn Dương cao hơn Lý Yến Nam rất nhiều, anh lại đang tức giận nên nắm chặt cổ áo Lý Yến Nam, gần như đã nhấc anh ta lên.
Lý Yến Nam nhón mũi chân, sắc mặt căng thẳng, nói chuyện cũng hơi khó khăn: “Anh Mộ, tôi không hiểu anh đang nói gì…”
Mộ Tấn Dương cười lạnh một tiếng: “Không hiểu?”
Không đợi Lý Yến Nam phản ứng, anh đã lên gối húc mạnh vào bụng Lý Yến Nam.
Người như Mộ Tấn Dương, trước giờ từ trong xương không thiếu sự tàn ác, chỉ là anh giỏi che giấu và khắc chế mà thôi.
“Khụ…” Lý Yến Nam khom lưng, ôm bụng ho khan.
Mộ Tấn Dương đang định nói thì nâng mắt nhìn chị Trương đang đi về đây.
Trên vai chị ấy vác một túi đồ, hiển nhiên là mang đồ tới tặng Lý Yến Nam.
Chị Trương đứng đối diện cửa nên đã hết thấy việc Mộ Tấn Dương vừa làm với Lý Yến Nam.
Lúc này đã vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa nói: “Ấy ấy, có chuyện gì vậy, sao lại đánh nhau thế, mau buông tay đi, đừng đánh nữa…”
Chị Trương chạy vào, ném đồ vật trên vai xuống rồi can ngăn.
Lý Yến Nam cũng không nói gì khác, dáng vẻ tốt tính nhìn chị Trương, chỉ là giọng nói hơi suy yếu: “Chị Trương, sao chị lại tới đây?”
“Sáng nay đào được ít khoai tây nên mang cho cậu…” Chị Trương vừa nói với Lý Yến Nam vừa kéo tay Mộ Tấn Dương: “Chàng trai à, cậu mau buông tay đi, trẻ con trong thôn đều trông chờ Yến Nam dạy chúng học đấy.”
“Chuyện này không cần chị quan tâm, còn về việc trẻ con trong thôn đi học, tôi xây trường học cho mọi người, mời giáo viên chuyên môn tới để bọn trẻ được học bài bản hơn.”
Mộ Tấn Dương đen mặt, giọng nói lạnh như băng, đâu còn là chàng trai mấy ngày trước nó chuyện với chị.
Chị Trương sững sờ nhìn anh rồi lại nhìn Lý Yến Nam, cuối cùng vẫn thiên vị Lý Yến Nam.
“Cậu buông Yến Nam ra trước đi…”
Mộ Tấn Dương lạnh lùng nhìn chị ấy, buông Lý Yến Nam ra sau đó ngồi ở một bên, nói với chị Trương: “Bây giờ chị có thể đi rồi.”
Chị Trương thấy Mộ Tấn Dương đã buông tay, lại nói vài câu gì nữa rồi mới rời đi.
Khi đi còn thi thoảng quay đầu nhìn, sẽ không lại đánh nhau nữa chứ?
Mộ Tấn Dương lạnh lùng liếc anh ta, không nói lời nào.
Lý Yến Nam cười, nói tiếp: “Trông rất xinh đẹp, đoán chừng có rất nhiều người thích nhỉ!”
“Cô ấy ở đâu!” Mộ Tấn Dương kiềm chế lửa giận trong đầu, ngữ khí lạnh lùng.
Lý Yến Nam nhìn ra được sự kiên định của Mộ Tấn Dương, cũng không vòng vo với anh nữa.
Không biết anh ta lấy từ đâu ra hai viên thuốc, đưa đến trước mặt Mộ Tấn Dương: “Uống hai viên thuốc này, tôi sẽ đưa anh đi tìm cô ấy, một mình anh đi theo tôi.”
Mộ Tấn Dương liếc anh ta, không chút do dự, cầm hai viên thuốc nuốt xuống.
Đáy mắt Lý Yến Nam xoẹt qua một tia ngạc nhiên, bỡn cợt nói: “Cũng không lo tôi đưa anh là thuốc độc?”
Mộ Tấn Dương chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, không nói lời nào.
Lý Yến Nam giống như cảm thấy vô vị, lên tiếng nói: “Đi thôi.”
Nói xong, đi về phía trước.
……
Bình luận facebook