Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 713
Chương 713:
Không biết người bên kia nói gì mà Mộ Tấn Dương cúp điện thoại thì trưng ra bộ dạng rất tức giận.
Diệp Du Nhiên hỏi anh: “Điện thoại của Nam Sơn à?”
Mộ Tấn Dương nghe thấy giọng nói của cô, thu liễm cảm xúc lại, gật đầu.
“Anh ta nói gì vậy?” Cô nghe thấy Mộ Tấn Dương có nhắc đến tin mới, xem ra giống với việc Lục Thời Sơ gọi cho cô.
Xem ra, tin mới này có liên quan đến cô và Mộ Tấn Dương.
Trong lòng cô có linh cảm, đây nhất định không phải là tin tốt lành gì.
Mộ Tấn Dương quay đầu nhìn cô, theo thói quen đưa tay ra vò tóc cô: “Cho dù là gì, chúng ta trước tiên cũng đừng quan tâm, vào nhà đã, ăn cơm xong, nghỉ ngơi rồi hẵng nói.”
Diệp Du Nhiên gật đầu, cúi đầu nhìn điện thoại, tắt lịch sử đã mở.
Mộ Tấn Dương đã nói như vậy, vậy thì trước tiên không xem nữa.
…
Hai người mới đi vào đến cửa thì nhìn thấy phòng khách lộn xộn hết cả, rõ ràng là dấu tích phá hoại của Thịt Bò.
Diệp Du Nhiên bật cười, cô biết sẽ như vậy mà.
Mộ Tấn Dương ngược lại tức giận đi đến ổ của nó, kết quả không tìm thấy Thịt Bò ở bên trong.
Anh nghĩ đến cái gì, sắc mặt đen lại.
Nếu dám bước vào phòng ngủ, nó chết chắc rồi!
Thấy Mộ Tấn Dương phẫn nộ xông lên lầu, Diệp Du Nhiên cũng vội vàng đi lên theo.
Mộ Tấn Dương đẩy cửa phòng ngủ ra thì nhìn thấy Thịt Bò đang ngủ ở trên giường.
Anh phẫn nộ hét lớn: “Thịt Bò, con cút khỏi phòng cho ta!”
Thịt Bò bị giọng hét của anh làm tỉnh, sau đó nhảy từ trên giường xuống, chạy đến trước mặt Mộ Tấn Dương thì nhảy lên trên người anh, trong miệng còn sủa “Gâu gâu”.
Diệp Du Nhiên đẩy anh: “Đừng hung dữ như vậy, nó chỉ là nhớ anh thôi.”
Nói xong, cô ngồi xổm xuống, vẫy tay với Thịt Bò: “Thịt Bò, qua đây mẹ ôm.”
Thịt Bò thấy thế thì nhanh chóng chạy qua, bỗng xông lên người cô, thiếu chút nữa đẩy cô té ngã.
Diệp Du Nhiên buồn cười ôm lấy Thịt Bò, đưa tay ra vuốt ve đầu nó, dịu dàng nói: “Được rồi được rồi, đừng nhảy nữa, ngoan nha, ba mẹ đều trở về rồi.”
Mộ Tấn Dương đứng bên cạnh, mặt lạnh nhìn một người một chó.
Một lúc sau, anh hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng tắm.
Diệp Du Nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này mới thả Thịt Bò ra, bắt lấy tai nó nói nhỏ: “Con xong đời rồi, ba con tức giận rồi, muốn dạy dỗ con!”
Thịt Bò giống như nghe hiểu, liếc mắt nhìn về phía phòng tắm, đi lại hai vòng trong phòng, lại nhảy lên trên giường, rồi cào cào ra giường.
Diệp Du Nhiên nhìn thấy vậy thì trợn mắt há mồm, Thịt Bò đây là đang thách thức Mộ Tấn Dương à?
Đang lúc này thì cửa phòng tắm được mở ra, Mộ Tấn Dương từ bên trong đi ra, liếc nhìn thì thấy Thịt Bò đang cào ga giường.
Quần áo trên người anh cũng đã thay đi, đang choàng khăn tắm.
“Gâu gâu ~”
Thịt Bò kêu hai tiếng rồi chạy nhanh xuống giường, sau đó xông ra cửa, Diệp Du Nhiên kéo cửa đi ra ngoài thì thấy nó đã chạy nhanh xuống lầu.
Diệp Du Nhiên bật cười: “Anh rốt cuộc hành hạ nó như thế nào mà nó lại sợ anh đến như vậy?”
Không biết người bên kia nói gì mà Mộ Tấn Dương cúp điện thoại thì trưng ra bộ dạng rất tức giận.
Diệp Du Nhiên hỏi anh: “Điện thoại của Nam Sơn à?”
Mộ Tấn Dương nghe thấy giọng nói của cô, thu liễm cảm xúc lại, gật đầu.
“Anh ta nói gì vậy?” Cô nghe thấy Mộ Tấn Dương có nhắc đến tin mới, xem ra giống với việc Lục Thời Sơ gọi cho cô.
Xem ra, tin mới này có liên quan đến cô và Mộ Tấn Dương.
Trong lòng cô có linh cảm, đây nhất định không phải là tin tốt lành gì.
Mộ Tấn Dương quay đầu nhìn cô, theo thói quen đưa tay ra vò tóc cô: “Cho dù là gì, chúng ta trước tiên cũng đừng quan tâm, vào nhà đã, ăn cơm xong, nghỉ ngơi rồi hẵng nói.”
Diệp Du Nhiên gật đầu, cúi đầu nhìn điện thoại, tắt lịch sử đã mở.
Mộ Tấn Dương đã nói như vậy, vậy thì trước tiên không xem nữa.
…
Hai người mới đi vào đến cửa thì nhìn thấy phòng khách lộn xộn hết cả, rõ ràng là dấu tích phá hoại của Thịt Bò.
Diệp Du Nhiên bật cười, cô biết sẽ như vậy mà.
Mộ Tấn Dương ngược lại tức giận đi đến ổ của nó, kết quả không tìm thấy Thịt Bò ở bên trong.
Anh nghĩ đến cái gì, sắc mặt đen lại.
Nếu dám bước vào phòng ngủ, nó chết chắc rồi!
Thấy Mộ Tấn Dương phẫn nộ xông lên lầu, Diệp Du Nhiên cũng vội vàng đi lên theo.
Mộ Tấn Dương đẩy cửa phòng ngủ ra thì nhìn thấy Thịt Bò đang ngủ ở trên giường.
Anh phẫn nộ hét lớn: “Thịt Bò, con cút khỏi phòng cho ta!”
Thịt Bò bị giọng hét của anh làm tỉnh, sau đó nhảy từ trên giường xuống, chạy đến trước mặt Mộ Tấn Dương thì nhảy lên trên người anh, trong miệng còn sủa “Gâu gâu”.
Diệp Du Nhiên đẩy anh: “Đừng hung dữ như vậy, nó chỉ là nhớ anh thôi.”
Nói xong, cô ngồi xổm xuống, vẫy tay với Thịt Bò: “Thịt Bò, qua đây mẹ ôm.”
Thịt Bò thấy thế thì nhanh chóng chạy qua, bỗng xông lên người cô, thiếu chút nữa đẩy cô té ngã.
Diệp Du Nhiên buồn cười ôm lấy Thịt Bò, đưa tay ra vuốt ve đầu nó, dịu dàng nói: “Được rồi được rồi, đừng nhảy nữa, ngoan nha, ba mẹ đều trở về rồi.”
Mộ Tấn Dương đứng bên cạnh, mặt lạnh nhìn một người một chó.
Một lúc sau, anh hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng tắm.
Diệp Du Nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này mới thả Thịt Bò ra, bắt lấy tai nó nói nhỏ: “Con xong đời rồi, ba con tức giận rồi, muốn dạy dỗ con!”
Thịt Bò giống như nghe hiểu, liếc mắt nhìn về phía phòng tắm, đi lại hai vòng trong phòng, lại nhảy lên trên giường, rồi cào cào ra giường.
Diệp Du Nhiên nhìn thấy vậy thì trợn mắt há mồm, Thịt Bò đây là đang thách thức Mộ Tấn Dương à?
Đang lúc này thì cửa phòng tắm được mở ra, Mộ Tấn Dương từ bên trong đi ra, liếc nhìn thì thấy Thịt Bò đang cào ga giường.
Quần áo trên người anh cũng đã thay đi, đang choàng khăn tắm.
“Gâu gâu ~”
Thịt Bò kêu hai tiếng rồi chạy nhanh xuống giường, sau đó xông ra cửa, Diệp Du Nhiên kéo cửa đi ra ngoài thì thấy nó đã chạy nhanh xuống lầu.
Diệp Du Nhiên bật cười: “Anh rốt cuộc hành hạ nó như thế nào mà nó lại sợ anh đến như vậy?”