Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 714
Chương 714:
Mộ Tấn Dương cười lạnh một tiếng: “Nếu như nó sợ tôi thì sẽ không dám tung hoành cái nhà này thành như thế đâu, điểm này nó cũng rất giống một người nào đó.”
Mộ Tấn Dương cố ý liếc nhìn Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên vô tội chớp mắt, cái gì mà người nào đó, không phải đang nói cô hay sao.
Mộ Tấn Dương nói xong, thì đi cầm quần áo của mình, sau đó quay đầu nói với Diệp Du Nhiên: “Cùng tắm đi?”
“Không, đừng, anh tắm trước đi.”
Diệp Du Nhiên nói xong, quay người đi ra khỏi phòng.
Mộ Tấn Dương đứng nguyên đó trong chốc lát, mới quay người đi vào phòng tắm.
Tuy Diệp Du Nhiên đồng ý bắt đầu lại lần nữa, cũng về nhà cùng anh, nhưng anh biết, mọi thứ đều không giống như trước nữa.
Giữa bọn họ vẫn ngăn cách một bức tường vô hình.
…
Sau khi Diệp Du Nhiên xuống lầu thì chỉ giáo huấn Thịt Bò qua loa.
Thịt Bò rũ tai xuống, ngoan ngoãn ngồi trước mặt cô, hai mắt ngấn nước, làm cho người ta không thể không thương.
Diệp Du Nhiên hừ lạnh một tiếng, biết nó đang giả bộ đáng thương.
Lúc Mộ Tấn Dương tắm xong đi xuống thì Diệp Du Nhiên đã dọn dẹp sắp xong phòng khách rồi.
Mộ Tấn Dương đứng trên hành lang lầu hai, nhìn trong phòng khách được Diệp Du Nhiên dọn dẹp lưu loát sạch sẽ, sắc mặt hơi trầm xuống.
Cô vợ nhỏ đã từng làm anh không yên lòng, trong hai năm này, đã thay đổi không ít.
Bản thân độc lập tự chủ hơn, cũng trưởng thành chững chạc hơn rất nhiều.
Từ công việc đến cuộc sống đều tự xử lý tốt.
Điều này làm cho anh cảm thấy không khỏi chán nản, cô gần như… không cần đến anh nữa.
“Anh tắm xong rồi à?”
Diệp Du Nhiên cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, xoay người lại thì nhìn thấy Mộ Tấn Dương đang đứng trên hành lang lầu hai.
“Ừ.”
Mộ Tấn Dương đi xuống.
“Em đi tắm trước đi, ở đây để tôi.” Mộ Tấn Dương đi đến trước mặt cô, đưa tay ra giúp cô lau mồ hôi trên trán.
…
Lúc Mộ Tấn Dương nấu ăn, đặc biệt dựa theo sở thích của Diệp Du Nhiên, làm hai món ăn rất cay.
Kết quả, lúc ăn cơm, anh phát hiện, Diệp Du Nhiên không đụng đến hai món đó.
Diệp Du Nhiên chú ý đến tầm mắt của anh, cười cười giải thích: “Trước kia sống cùng với cậu, cậu ấy không thích ăn cay, em cũng không thể ăn được.”
Thật ra không phải như vậy.
Bởi vì hai năm trước cô tĩnh dưỡng nên phải kiêng ăn, sau này cũng thành thói quen rồi, cũng không thích ăn cay nữa.
Sắc mặt Mộ Tấn Dương ngưng trệ.
Mộ Tấn Dương cười lạnh một tiếng: “Nếu như nó sợ tôi thì sẽ không dám tung hoành cái nhà này thành như thế đâu, điểm này nó cũng rất giống một người nào đó.”
Mộ Tấn Dương cố ý liếc nhìn Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên vô tội chớp mắt, cái gì mà người nào đó, không phải đang nói cô hay sao.
Mộ Tấn Dương nói xong, thì đi cầm quần áo của mình, sau đó quay đầu nói với Diệp Du Nhiên: “Cùng tắm đi?”
“Không, đừng, anh tắm trước đi.”
Diệp Du Nhiên nói xong, quay người đi ra khỏi phòng.
Mộ Tấn Dương đứng nguyên đó trong chốc lát, mới quay người đi vào phòng tắm.
Tuy Diệp Du Nhiên đồng ý bắt đầu lại lần nữa, cũng về nhà cùng anh, nhưng anh biết, mọi thứ đều không giống như trước nữa.
Giữa bọn họ vẫn ngăn cách một bức tường vô hình.
…
Sau khi Diệp Du Nhiên xuống lầu thì chỉ giáo huấn Thịt Bò qua loa.
Thịt Bò rũ tai xuống, ngoan ngoãn ngồi trước mặt cô, hai mắt ngấn nước, làm cho người ta không thể không thương.
Diệp Du Nhiên hừ lạnh một tiếng, biết nó đang giả bộ đáng thương.
Lúc Mộ Tấn Dương tắm xong đi xuống thì Diệp Du Nhiên đã dọn dẹp sắp xong phòng khách rồi.
Mộ Tấn Dương đứng trên hành lang lầu hai, nhìn trong phòng khách được Diệp Du Nhiên dọn dẹp lưu loát sạch sẽ, sắc mặt hơi trầm xuống.
Cô vợ nhỏ đã từng làm anh không yên lòng, trong hai năm này, đã thay đổi không ít.
Bản thân độc lập tự chủ hơn, cũng trưởng thành chững chạc hơn rất nhiều.
Từ công việc đến cuộc sống đều tự xử lý tốt.
Điều này làm cho anh cảm thấy không khỏi chán nản, cô gần như… không cần đến anh nữa.
“Anh tắm xong rồi à?”
Diệp Du Nhiên cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, xoay người lại thì nhìn thấy Mộ Tấn Dương đang đứng trên hành lang lầu hai.
“Ừ.”
Mộ Tấn Dương đi xuống.
“Em đi tắm trước đi, ở đây để tôi.” Mộ Tấn Dương đi đến trước mặt cô, đưa tay ra giúp cô lau mồ hôi trên trán.
…
Lúc Mộ Tấn Dương nấu ăn, đặc biệt dựa theo sở thích của Diệp Du Nhiên, làm hai món ăn rất cay.
Kết quả, lúc ăn cơm, anh phát hiện, Diệp Du Nhiên không đụng đến hai món đó.
Diệp Du Nhiên chú ý đến tầm mắt của anh, cười cười giải thích: “Trước kia sống cùng với cậu, cậu ấy không thích ăn cay, em cũng không thể ăn được.”
Thật ra không phải như vậy.
Bởi vì hai năm trước cô tĩnh dưỡng nên phải kiêng ăn, sau này cũng thành thói quen rồi, cũng không thích ăn cay nữa.
Sắc mặt Mộ Tấn Dương ngưng trệ.
Bình luận facebook