Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chưogn 68
Chương 68:
Diệp Du Nhiên trả tiền xe xong, quay qua đã nhìn thấy Mộ Tấn Dương đứng đợi cô ở cửa.
Cũng vừa lúc anh ngước đầu nhìn cô, mắt anh cười nhẹ, anh đứng tại chỗ không động đậy, có vẻ như là đợi cô đi qua bên đó.
Mặt Diệp Du Nhiên thoáng ửng đỏ lên, cô đeo lại túi xách của mình rồi đi qua bên đó.
“Anh đợi lâu chưa?”
Cô hôm nay mang giày đế thấp, đứng trước mặt Mộ Tấn Dương, phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy anh được, giờ cô mới phát hiện Mộ Tấn Dương cao hơn cô rất nhiều.
Mộ Tấn Dương cười cười, đưa tay nắm lấy tay cô hướng vào bên trong: “Mọi người cũng mới đến, vào trong thôi.”
Phòng mà Bùi Chính Thành đặt là phòng riêng cao cấp.
Lúc Diệp Du Nhiên được Mộ Tấn Dương dẫn vào, không khí náo nhiệt bên trong đột nhiên tĩnh lặng.
Toàn bộ bao nhiêu cặp mắt trong phòng đổ dồn tập trung vào Diệp Du Nhiên.
Nhất thời bị nhiều người nhìn mình chằm chằm như vậy, Diệp Du Nhiên cảm giác ngượng ngượng, bất giác nhích sát vào người Mộ Tấn Dương.
Mộ Tấn Dương chú ý tới hành động của cô, mím môi cười, cũng mặc kệ những người nhân viên khác đang ngạc nhiên muốn rớt quai hàm, anh nắm tay cô vào chỗ ngồi.
Còn rất lịch thiệp kéo ghế cho cô ngồi.
Việt Phong không lớn, người cũng ít, một dãy người cũng chỉ bốn năm mươi người.
Bàn này của Mộ Tấn Dương hầu như là cấp quản lý, có nam có nữ.
Ngoại trừ Mộ Tấn Dương và Bùi Chính Thành, Diệp Du Nhiên cũng không quen biết ai khác, sau khi ngồi xuống, cũng không nói gì nhiều, chỉ biết từ tốn ăn đồ.
Mộ Tấn Dương cũng ít nói, thỉnh thoảng gắp cho cô con tôm miếng cua, lúc thì đưa khăn giấy, ngược lại thì Bùi Chính Thành lúc nào cũng cười nói ha hả, không có vẻ gì giống ông chủ.
Cho đến khi có một nhân viên đột nhiên lên tiếng hỏi: “Bà Mộ xinh đẹp quá, khí chất lại tốt, chắc là con gái cưng của gia đình danh giá nào đây, tổng giám đốc Mộ thật là có phúc.”
Mộ Tấn Dương vừa đặt con tôm đã lột sạch vỏ vào chén của Diệp Du Nhiên, đặt đũa xuống, trả lời: “Chính xác là vậy.”
Cũng không biết là anh thừa nhận Diệp Du Nhiên là con gái nhà danh giá, hay là thừa nhận anh có phúc.
Diệp Du Nhiên ngước nhìn cô nhân viên đó, không đợi cô lên tiếng, một giọng nói khác vang lên: “Bà Mộ chắc không phải là người nhà họ Diệp chứ?”
Vừa dứt lời, đột nhiên cả phòng im lặng.
Nhà họ Diệp là gia tộc có danh tiếng ở thành phố Vân Châu.
Còn về chuyện của gia tộc đó, sớm đã bị lan truyền ra ngoài, nên số người biết càng ngày càng nhiều.
Cô cả nhà họ Diệp sớm đã đính hôn cùng con trai một của nhà họ Huỳnh.
Nên nếu như bà Mộ này là người nhà họ Diệp thì chắc chắn là cô hai với danh tiếng bị đồn thổi khó nghe.
Mọi người có mặt trong phòng đều nghĩ đến vấn đề này nên ai cũng im lặng.
Bùi Chính Thành nhíu mày, bộ dạng như đang đợi được xem phim hay.
“Vậy cũng nhìn ra được sao?” Diệp Du Nhiên buông đũa xuống, ngước lên nhìn người vừa lên tiếng hỏi, vẻ mặt có chút kiêu ngạo.
Người đó vốn chỉ có ý thăm dò, không ngờ Diệp Du Nhiên thẳng thắn thừa nhận nhanh như vậy, ngược lại lại khiến cho cô ta không biết phải nói gì tiếp theo.
“Bà Mộ khí chất tốt như vậy, đương nhiên không xuất thân từ gia đình thông thường rồi.” Một người khác lên tiếng nói giảng hòa.
Diệp Du Nhiên tỏ vẻ không quan tâm cười nhạt.
“Nói như vậy, bà Mộ chính là cô ba nhà họ Diệp rồi?” cô nhân viên lúc nãy lại lên tiếng.
Diệp Du Nhiên trả tiền xe xong, quay qua đã nhìn thấy Mộ Tấn Dương đứng đợi cô ở cửa.
Cũng vừa lúc anh ngước đầu nhìn cô, mắt anh cười nhẹ, anh đứng tại chỗ không động đậy, có vẻ như là đợi cô đi qua bên đó.
Mặt Diệp Du Nhiên thoáng ửng đỏ lên, cô đeo lại túi xách của mình rồi đi qua bên đó.
“Anh đợi lâu chưa?”
Cô hôm nay mang giày đế thấp, đứng trước mặt Mộ Tấn Dương, phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy anh được, giờ cô mới phát hiện Mộ Tấn Dương cao hơn cô rất nhiều.
Mộ Tấn Dương cười cười, đưa tay nắm lấy tay cô hướng vào bên trong: “Mọi người cũng mới đến, vào trong thôi.”
Phòng mà Bùi Chính Thành đặt là phòng riêng cao cấp.
Lúc Diệp Du Nhiên được Mộ Tấn Dương dẫn vào, không khí náo nhiệt bên trong đột nhiên tĩnh lặng.
Toàn bộ bao nhiêu cặp mắt trong phòng đổ dồn tập trung vào Diệp Du Nhiên.
Nhất thời bị nhiều người nhìn mình chằm chằm như vậy, Diệp Du Nhiên cảm giác ngượng ngượng, bất giác nhích sát vào người Mộ Tấn Dương.
Mộ Tấn Dương chú ý tới hành động của cô, mím môi cười, cũng mặc kệ những người nhân viên khác đang ngạc nhiên muốn rớt quai hàm, anh nắm tay cô vào chỗ ngồi.
Còn rất lịch thiệp kéo ghế cho cô ngồi.
Việt Phong không lớn, người cũng ít, một dãy người cũng chỉ bốn năm mươi người.
Bàn này của Mộ Tấn Dương hầu như là cấp quản lý, có nam có nữ.
Ngoại trừ Mộ Tấn Dương và Bùi Chính Thành, Diệp Du Nhiên cũng không quen biết ai khác, sau khi ngồi xuống, cũng không nói gì nhiều, chỉ biết từ tốn ăn đồ.
Mộ Tấn Dương cũng ít nói, thỉnh thoảng gắp cho cô con tôm miếng cua, lúc thì đưa khăn giấy, ngược lại thì Bùi Chính Thành lúc nào cũng cười nói ha hả, không có vẻ gì giống ông chủ.
Cho đến khi có một nhân viên đột nhiên lên tiếng hỏi: “Bà Mộ xinh đẹp quá, khí chất lại tốt, chắc là con gái cưng của gia đình danh giá nào đây, tổng giám đốc Mộ thật là có phúc.”
Mộ Tấn Dương vừa đặt con tôm đã lột sạch vỏ vào chén của Diệp Du Nhiên, đặt đũa xuống, trả lời: “Chính xác là vậy.”
Cũng không biết là anh thừa nhận Diệp Du Nhiên là con gái nhà danh giá, hay là thừa nhận anh có phúc.
Diệp Du Nhiên ngước nhìn cô nhân viên đó, không đợi cô lên tiếng, một giọng nói khác vang lên: “Bà Mộ chắc không phải là người nhà họ Diệp chứ?”
Vừa dứt lời, đột nhiên cả phòng im lặng.
Nhà họ Diệp là gia tộc có danh tiếng ở thành phố Vân Châu.
Còn về chuyện của gia tộc đó, sớm đã bị lan truyền ra ngoài, nên số người biết càng ngày càng nhiều.
Cô cả nhà họ Diệp sớm đã đính hôn cùng con trai một của nhà họ Huỳnh.
Nên nếu như bà Mộ này là người nhà họ Diệp thì chắc chắn là cô hai với danh tiếng bị đồn thổi khó nghe.
Mọi người có mặt trong phòng đều nghĩ đến vấn đề này nên ai cũng im lặng.
Bùi Chính Thành nhíu mày, bộ dạng như đang đợi được xem phim hay.
“Vậy cũng nhìn ra được sao?” Diệp Du Nhiên buông đũa xuống, ngước lên nhìn người vừa lên tiếng hỏi, vẻ mặt có chút kiêu ngạo.
Người đó vốn chỉ có ý thăm dò, không ngờ Diệp Du Nhiên thẳng thắn thừa nhận nhanh như vậy, ngược lại lại khiến cho cô ta không biết phải nói gì tiếp theo.
“Bà Mộ khí chất tốt như vậy, đương nhiên không xuất thân từ gia đình thông thường rồi.” Một người khác lên tiếng nói giảng hòa.
Diệp Du Nhiên tỏ vẻ không quan tâm cười nhạt.
“Nói như vậy, bà Mộ chính là cô ba nhà họ Diệp rồi?” cô nhân viên lúc nãy lại lên tiếng.