• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẸP VÀ GIA SẢN KHÔNG THỂ MẤT (1 Viewer)

  • Chương 52

Phó gia được coi là gia tộc quyền quý bảo thủ, mặc dù hiện nay có một ít nhà quyền quý ở Yến Kinh còn có Cảng Thành bên cũng chạy đến giới giải trí để trải nghiệm, nhưng xác thực trong gia tộc, bình thường mấy trường bối rất có phản cảm với loại chuyện này.

Nếu Đồng Vũ Vụ muốn tham gia gameshow gì đó, không có khả năng sẽ được người trong nhà đồng ý.
“Tôi cũng chỉ đoán vậy thôi.

Vậy cô ấy đến chợ làm gì?”
Phó Lễ Hành nhéo nhéo mũi, “Tôi không biết.

Nhưng đây cũng không phải là chuyện để cậu quan tâm.”
“…….”

Đồng Vũ Vụ đi vào chợ, nhằm lúc buổi chiều nên nhiều cửa hàng bắt đầu thu dọn, cô nghĩ có phải tới không lúc đúng không, nếu cửa hàng hải sản cũng thu dọn thì phải làm sao? Không phải cô đã đến không một chuyến đó sao?
Suy nghĩ như vậy, cô liền hỏi đường đến cửa hàng hải sản.
Ông chủ cửa hàng hải sản là một người đàn ông trung niên, đang dùng bàn tính tính toán, nghe tiếng động cũng không ngẩng đầu, “Chuẩn bị dọn hàng rồi, muốn mua gì?”
“Còn tôm hùm lớn không?”
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu, thấy người đến là một cô gái trẻ tuổi diện mạo tinh xảo, quần áo ngăn nắp, theo bản năng liền nhíu mày.
Người này vừa nhìn là biết không thường đi chợ, anh sợ gặp những khách hàng như vậy, hỏi đông hỏi tây, cái gì cũng không biết.

Sợ nhất là những cô gái tinh ranh, mua 30 đồng hải sản mà đòi thêm chút tôm.
“Có, quán chuẩn bị thu dọn, bán rẻ cho cô một chút, 158 đồng một cân.”
Mắt Đồng vũ Vụ sáng lên: “Tốt quá! Ông chủ, tôi lấy một cân tôm hùm lớn, cảm ơn.”
158 đồng, cô lời rồi, thật không uổng công cô đi thật xa tới đây mua hải sản!
“Được.” Ông chủ có kinh nghiệm, phút chốc liền chọn cho cô một con tôm hùm lớn, vừa vặn hơn một cân một chút, “210 đồng, lấy cô 200.”
Đồng Vũ Vụ không nghĩ tới ông chủ lại thân thiết như vậy, có thể cho luôn số lẻ nha!
Tuy rằng tôm hùm lớn ở đây so với trong siêu thị thì nhỏ hơn một chút, nhưng không quan trọng, chỉ cần là tôm hùm lớn là được, nếu Phó Lễ Hành có hỏi thì cô nói cô bị người ta lừa.
“Ông chủ, giúp tôi chọn một con cá mú nhỏ, lại chọn thêm khoảng một cân tôm tre, cảm ơn.”
Cuối cùng tới lúc tính tiền, ông chủ ít nói nhưng hào phóng, 360 đồng mà anh ta chỉ lấy 330 đồng, thiếu chút nữa là vượt ngân sách, một bữa ăn hơn 300 đồng, thật là xa xỉ, Đồng Vũ Vụ nghĩ như vậy, Phó Lễ Hành không hổ là nhà tư bản xuất sắc, rất biết áp bức cô nha.
Đồng Vũ Vụ vui vẻ xách túi lớn về nhà, không may chính là, khu chợ ở nội thành cũ cách biệt thự Tùng Cảnh rất xa, hơn nữa cô từ siêu thị tới khu chợ cũng đã tốn không ít thời gian, nên lúc cô về đến nhà, phát hiện Phó Lễ Hành đã về nhà rồi, cô sửng sốt, cầm điện thoại lên xem, gần 6 giờ, anh, anh sao lại không như thường ngày lại tan làm sớm vậy! Bình thường không phải hơn gần 7 giờ mới tan làm sao!
“Hôm nay sao anh tan làm sớm vậy?” Mạc dù trong lòng đang nôn nóng, nhưng cô vẫn làm bộ dạng kinh hỉ, cô thay giày chạy chậm đến bên cạnh anh, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi.

Tầm mắt Phó Lễ Hành nhìn xuống, nhìn thấy túi to trong tay cô.

Chẳng lễ cô thực sự đi chợ sao?
Anh không phải là người thích suy đoán, hơn nữa cũng chẳng phải chuyện lớn gì không thể hỏi, liền trực tiếp trầm giọng hỏi: “Hôm nay em đi chợ sao? Bạn của anh đi ngang qua đó nhìn thấy em.”
??
???
Tại sao? Người quen nhìn thấy cô đi chợ? A a a vì sao lai bị người quen nhìn thấy, sau này làm sao cô có thể tiếp tục là một phu nhân tao nhã, quý phái nữa đây.
Nội tâm Đồng Vũ Vụ xuất hiện nhiều dấu chấm hỏi cùng nhiều dấu chấm than, nhưng mà cô luôn nhanh trí, rất nhanh đã nghĩ ra, chuyện này đối với cô mà nói là cơ hội tốt ngàn năm có một.
Thứ nhất, cô muốn đem bản thân nói đến chuyện thật vất vả, không dễ dàng, rất ủy khuất để Phó Lễ Hành không bao giờ … không biết xấu hổ mà muốn ăn món mới nữa.

Như vậy vài ngày sau có thể đem những khó khăn và bất lợi đều bóp ch3t từ trong trứng.
“Em, em ….”Đồng Vũ Vụ tay chân luống cuống, giọng điệu đè thấp, giống như một đứa nhỏ làm sai, “Em nghĩ anh rất ít khi muốn ăn cái gì, tiện thể để anh vui vẻ hơn, vốn là em đi siêu thị, nhưng mà tôm hùm lớn trong siêu thị nửa sống nửa chết, không được tươi, vừa lúc có bác gái nói cửa hàng hải sản ở chợ có tôm hùm vừa lớn vừa tươi, em, em đến đó.”

Phó Lễ Hành sửng sốt, anh nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cô, nhìn ra được cô đang thất thần và rất cẩn thận.
Bởi vì anh muốn ăn hải sản, cho nên cô mới muốn đi chợ để mua được đồ tươi ngon sao?
Đồng Vũ Vụ cúi đầu.
Thứ hai, cô phải nhân cơ hội này để chiếm tình cảm, à, không đúng, là già mồm một phen, khống chế tốt hành động này, để Phó Lễ Hành bị cô làm cho cảm động.
“Em không biết mua hải sản ở đâu, trước đây cũng chưa từng mua, nên không có kinh nghiệm ……em giống như cái gì cũng không biết vậy.” Đồng Vũ Vụ ủ rủ nói, “Ở chợ có rất nhiều người qua lại, thiếu chút nữa thì bị đụng phải, sau đó lựa tôm hùm, ngón tay cũng bị kẹp một chút.”
Phó Lễ Hành cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng lúc mới vào nhà cô còn vui vẻ, sao bây giờ lại muốn khóc chứ.
Anh chỉ muốn biết cô đi chợ làm gì thôi, chứ cũng không có ý muốn trách cô.
Nghe cô nói như vậy tâm trạng anh rất phức tạp, trong lòng thấy có chút xốn xang, cái cảm giác này, anh không biết phải miêu tả như thế nào.
Vì thế, anh cầm lấy tay cô, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom