-
≗ Ngoại truyện 2 : Cầu hôn ≗
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Cẩn Tri được bế ra khỏi giường. Sau đó, cô nghe thấy tiếng hỏi nhỏ: “Em tỉnh rồi à?”.
“Vâng.” Cẩn Tri vô thức trả lời.
“Bây giờ, anh sẽ đưa em đến một nơi.”
“Ừm.”
Thân thể lướt đi, gió thổi ù ù bên tai, trời lạnh đến mức khiến Cẩn Tri hoàn toàn tỉnh táo trong chốc lát. Cô mở mắt, phát hiện Ứng Hàn Thời đang bế ngang người mình, phóng vùn vụt như tia chớp.
“Có chuyện gì thế?” Cẩn Tri hỏi.
“Tiểu Tri.” Giọng Ứng Hàn Thời đặc biệt rõ ràng trong đêm tối: “Anh muốn cầu hôn em”.
Cẩn Tri im lặng nhìn anh. Anh ngoảnh mặt đi chỗ khác, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt. Cẩn Tri cũng không nhịn được cười.
Vài phút sau, Ứng Hàn Thời dừng lại, thả cô xuống đất. Nhìn thấy một chiếc giường King size được trang trí nến và hoa hồng đặt giữa bốn bề tuyết trắng, Cẩn Tri vừa cảm động vừa… không biết phải nói gì. Trong thâm tâm, cô cũng hy vọng nhận được một màn cầu hôn vừa lãng mạn vừa đặc biệt. Nhưng thôi… Ai bảo anh là người ngoài hành tinh, bên cạnh lại có hai chiến hữu tốt là Trang Xung và Tiêu Khung Diễn cơ chứ.
Ứng Hàn Thời cầm bó hoa hồng, quỳ một chân xuống trước mặt Cẩn Tri, ngẩng đầu nhìn cô. Gương mặt anh đỏ bừng, chiếc đuôi giương lên cao, từng sợi lông tựa như dựng đứng. Anh cất giọng trầm trầm: ”Tiểu Tri, em có bằng lòng… lấy anh không?”.
Cẩn Tri nhận bó hoa, cúi xuống hôn lên má anh: “Em bằng lòng”.
Anh nắm tay cô, từ từ đứng dậy. Khóe miệng Cẩn Tri cong cong. Ứng Hàn Thời nhìn cô chăm chú. Hai người yên lặng một lúc, anh đột nhiên bế ngang người cô, đi đến bên chiếc giường.
“Anh muốn làm gì thế?” Trống ngực Cẩn Tri đập thình thịch.
Ứng Hàn Thời cất giọng khàn khàn: “Anh muốn… tiến hành bước tiếp theo”. Anh đặt cô xuống giường rồi ngồi bên cạnh. Cẩn Tri đỏ mặt, đẩy người anh: “Ứng Hàn Thời, chúng ta đang ở bên ngoài đấy, trời còn lạnh như vậy”.
Ứng Hàn Thời hơi ngẩn người: “Ở bên ngoài thì không thể trò chuyện sao?”.
Cẩn Tri: “Có thể”.
Ứng Hàn Thời kéo cô vào lòng. Cô tựa đầu vào vai anh, thì thầm: “Anh muốn nói gì?”.
“Gì cũng được.” Anh cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên cổ cô.
Hai người vừa ôm ấp tình cảm vừa trò chuyện, thời gian dường như ngừng trôi. Những ngọn đèn nhiều màu sắc lấp lánh trên đầu họ, rừng cây kết đầy những bông hoa tuyết ở xung quanh tựa như đang đứng yên làm chứng cho giây phút trọng đại này. Sau bao thăng trầm, cuối cùng hai người cũng ở bên nhau, vĩnh viễn không bao giờ lìa xa.
“Vâng.” Cẩn Tri vô thức trả lời.
“Bây giờ, anh sẽ đưa em đến một nơi.”
“Ừm.”
Thân thể lướt đi, gió thổi ù ù bên tai, trời lạnh đến mức khiến Cẩn Tri hoàn toàn tỉnh táo trong chốc lát. Cô mở mắt, phát hiện Ứng Hàn Thời đang bế ngang người mình, phóng vùn vụt như tia chớp.
“Có chuyện gì thế?” Cẩn Tri hỏi.
“Tiểu Tri.” Giọng Ứng Hàn Thời đặc biệt rõ ràng trong đêm tối: “Anh muốn cầu hôn em”.
Cẩn Tri im lặng nhìn anh. Anh ngoảnh mặt đi chỗ khác, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt. Cẩn Tri cũng không nhịn được cười.
Vài phút sau, Ứng Hàn Thời dừng lại, thả cô xuống đất. Nhìn thấy một chiếc giường King size được trang trí nến và hoa hồng đặt giữa bốn bề tuyết trắng, Cẩn Tri vừa cảm động vừa… không biết phải nói gì. Trong thâm tâm, cô cũng hy vọng nhận được một màn cầu hôn vừa lãng mạn vừa đặc biệt. Nhưng thôi… Ai bảo anh là người ngoài hành tinh, bên cạnh lại có hai chiến hữu tốt là Trang Xung và Tiêu Khung Diễn cơ chứ.
Ứng Hàn Thời cầm bó hoa hồng, quỳ một chân xuống trước mặt Cẩn Tri, ngẩng đầu nhìn cô. Gương mặt anh đỏ bừng, chiếc đuôi giương lên cao, từng sợi lông tựa như dựng đứng. Anh cất giọng trầm trầm: ”Tiểu Tri, em có bằng lòng… lấy anh không?”.
Cẩn Tri nhận bó hoa, cúi xuống hôn lên má anh: “Em bằng lòng”.
Anh nắm tay cô, từ từ đứng dậy. Khóe miệng Cẩn Tri cong cong. Ứng Hàn Thời nhìn cô chăm chú. Hai người yên lặng một lúc, anh đột nhiên bế ngang người cô, đi đến bên chiếc giường.
“Anh muốn làm gì thế?” Trống ngực Cẩn Tri đập thình thịch.
Ứng Hàn Thời cất giọng khàn khàn: “Anh muốn… tiến hành bước tiếp theo”. Anh đặt cô xuống giường rồi ngồi bên cạnh. Cẩn Tri đỏ mặt, đẩy người anh: “Ứng Hàn Thời, chúng ta đang ở bên ngoài đấy, trời còn lạnh như vậy”.
Ứng Hàn Thời hơi ngẩn người: “Ở bên ngoài thì không thể trò chuyện sao?”.
Cẩn Tri: “Có thể”.
Ứng Hàn Thời kéo cô vào lòng. Cô tựa đầu vào vai anh, thì thầm: “Anh muốn nói gì?”.
“Gì cũng được.” Anh cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên cổ cô.
Hai người vừa ôm ấp tình cảm vừa trò chuyện, thời gian dường như ngừng trôi. Những ngọn đèn nhiều màu sắc lấp lánh trên đầu họ, rừng cây kết đầy những bông hoa tuyết ở xung quanh tựa như đang đứng yên làm chứng cho giây phút trọng đại này. Sau bao thăng trầm, cuối cùng hai người cũng ở bên nhau, vĩnh viễn không bao giờ lìa xa.
Bình luận facebook