• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Người Láng Giềng Ánh Trăng (11 Viewers)

  • ≗ Ngoại Truyện 4: Nhiễm Dư và Lin ≗

Ánh chiều tà như những đốm lửa lơ lửng trên bầu trời. Bây giờ giữa mùa xuân, mỗi phiến lá bên đường đều dầy dặn và xanh mướt, tỏa ra mùi hương dễ chịu. Nhiễm Dư vô thức bước đi trên hè phố, ngày ngày lặp đi lặp lại nhịp điệu đi làm rồi tan ca, cuộc sống không một chút gợn sóng, hết sức vô vị.

Thực ra, hôm qua cô mới đi xem mắt, cũng gặp một anh chàng cao phú soái(*) trong truyền thuyết.

(*) “Cao phú soái” là cụm từ phổ biến trên mạng hiện nay, chỉ những người đàn ông hội tụ đủ ba yếu tố: cao ráo, đẹp trai và giàu có.

Đối phương đúng là rất cao, một mét tám mươi mấy, chỉ là thân hình như cây sào. Anh ta cũng là người có tiền, nghe nói ông bố kinh doanh mấy trang trại nuôi lợn, chỉ cần một cái thôi cũng đủ nuôi vài Nhiễm Dư ấy chứ. Về ngoại hình, anh ta trông cũng sáng sủa và lịch sự, chẳng giống thiếu gia nuôi lợn chút nào. Nhưng vừa ngồi xuống, anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt, nào là sau khi kết hôn, vợ phải ở nhà làm bà nội trợ, nhất định phải sinh ba đứa con, anh ta muốn một người vợ hiền lành nết na… Nghe một lúc, đầu Nhiễm Dư căng ra như quả bóng, não bộ hiện lên hình ảnh chuồng lợn, còn mình bị nhét trong đó.

Sau bữa cơm, đối phương mời cô đến quán bar, thái độ hết sức mờ ám. Nhiễm Dư nhủ thầm, nuôi lợn thì nuôi lợn, mục tiêu cuộc đời cô chẳng phải tìm lấy một anh chàng “cao phú soái”, để được ăn sung mặc sướng hay sao? Nhưng khi đến cửa quán bar, cô thực sự không hạ nổi quyết tâm nên đã viện cớ bỏ đi.

Trên đường từ cơ quan về nhà, cô phải đi xuyên qua công viên mới ra được bến tàu điện ngầm. Vào thời điểm này, công viên khá vắng vẻ và yên tĩnh. Đang đi trên lối nhỏ, cô chợt nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở chiếc ghế đá dưới gốc cây.

Người đàn ông bẩn thỉu, đầu tóc xơ xác, toàn thân bốc ra mùi hôi. Thế nhưng, anh ta đem lại cho người đối diện một cảm giác hết sức kỳ lạ. Nhiễm Dư lại liếc qua, phát hiện anh ta ngồi thẳng người, hai tay đặt trên đầu gối, hoàn toàn không có vẻ lờ đờ hay buồn chán của dân bụi đời mà cô vẫn thấy.

Cảm nhận được ánh mắt của Nhiễm Dư, người đàn ông liền ngẩng đầu nhìn cô. Nhiễm Dư lập tức rảo bước, tránh anh ta càng xa càng tốt.

Buổi tối hôm đó, Nhiễm Dư nằm trên giường, đôi mắt đó cứ ẩn hiện trong đầu cô. Tròng mắt màu nâu đen của anh ta dường như đậm hơn người bình thường.

Trên đời này tồn tại một số người tỏa ra khí chất rõ ràng. Ví dụ Cẩn Tri là khí chất thanh lạnh, tựa như luôn lường trước được mọi việc. Ở bên cô ấy, Nhiễm Dư cũng cảm thấy yên lòng. Ví dụ như Ứng Hàn Thời, khí chất điềm đạm và dịu dàng được thể hiện rất rõ nét. Khi anh đứng trước mặt bạn, bạn sẽ có một cảm giác được một quầng sáng nhàn nhạt bao phủ.

Một người đàn ông lang thang bụi đời tại sao lại có khí chất mạnh mẽ, để lại ấn tượng sâu sắc cho cô đến thế? Vào thời khắc hai người chạm mắt nhau, trái tim cô bất giác như bị ai đó siết chặt.

Ngày hôm sau hết giờ làm, Nhiễm Dư lại đi theo lối cũ, tay xách túi nilon đựng chiếc bánh mì và chai nước khoáng.

Tâm trạng của cô rất khó hình dung, một chút tò mò và hồi hộp. Còn cả cảm giác thỏa mãn khi bố thí cho người khác và một chút hưng phấn khi mạo hiểm nữa. Cô cũng không rõ tại sao mình lại làm vậy, có lẽ nguyên nhân trực tiếp nhất là người đàn ông ở dưới đáy tầng này có gương mặt tuấn tú và toát ra một vẻ hoang dã đặc biệt.

Nhiễm Dư chậm rãi đi vào lối nhỏ khuất nẻo quen thuộc. Người đàn ông nằm trên ghế đá, tay gác lên trán, dường như đang ngủ. Một tên bụi đời khác đi ngang qua, nhặt chiếc bánh bao không biết ai vứt dưới chân ghế, nhai nhồm nhoàm rồi bỏ đi. Vậy mà anh ta không hề phát giác, vẫn nằm bất động.

Anh ta… không định tranh cướp miếng ăn ư? Nhiễm Dư nghĩ thầm. Không biết cô đặt nước và bánh mì bên cạnh, liệu anh ta có ăn không? Thật ra, hành động “mạo hiểm” của cô ngày hôm nay cũng chỉ là đặt đồ ăn rồi bỏ đi ngay. Nhưng việc cỏn con này cũng đủ khiến con gái nhà lành như cô giật mình thon thót.

Nhiễm Dư vừa tiến về phía trước vài bước, người đàn ông đột nhiên mở mắt. Cô đờ người, lập tức đứng yên. Bốn mặt chạm nhau, hai người không ai lên tiếng cũng chẳng động đậy. Một phiến lá từ trên cây rơi xuống áo sơ mi bạc màu của anh ta.

Tuy đầu óc mờ mịt, chẳng nhớ ra bất cứ điều gì nhưng Lin vẫn có ấn tượng về người phụ nữ trước mặt. Mấy hôm nay, hắn lang thang nơi đầu đường xó chợ, bị mọi người xa lánh. Điều này khiến hắn tức giận nhưng vẫn phải kìm nén, bởi vì hắn chưa xác định được bản thân là ai, tại sao lại ở nơi đây.

Hôm qua, khi nhìn thấy hắn, người phụ nữ này để lộ ánh mắt như con thỏ sợ hãi, có chút buồn cười. Hắn đã ghi nhớ đôi mắt trong veo ngời sáng ấy, không ngờ hôm nay lại được gặp cô.

Ánh mắt Lin di chuyển xuống túi đồ ăn trên tay Nhiễm Dư, cánh mũi hắn bất giác phập phồng. Vừa rồi ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn nên hắn mới mở mắt. Vào thời khắc này, cô gái đứng ngay bên cạnh, mùi thơm càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Hắn nghe thấy tiếng bụng réo ùng ục, cổ họng khô rát đã lâu càng trở nên nhức nhối, khiến hắn âm thầm nuốt nước bọt.

Nhiễm Dư đã chú ý đến yết hầu người đàn ông đang di chuyển lên xuống. Cô hơi buồn cười nhưng không dám để lộ ra. Có một điều mà cô không biết, vào giây phút đó, Lin đã âm thầm đưa ra quyết định.

Là vua của một nước, dù chết đói hắn cũng tuyệt đối không đi ăn xin. Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên ngẩn người. Vua của một nước ư?

Bụng lại réo sôi sùng sục, Lin tạm thời gác nghi hoặc sang một bên, lặng lẽ quan sát Nhiễm Dư. Hắn sẽ không ăn xin, cũng chẳng ăn cắp, nhưng hắn có thể ăn cướp. Bởi chiếm đoạt vốn là bản tính của bậc đế vương.

“Đưa cho tôi.” Lin mở miệng. Cướp đồ từ tay một người phụ nữ yếu ớt như vậy, trong lòng hắn hơi xấu hổ, thậm chí chẳng buồn ra tay.

Có lẽ vì chất giọng của hắn quá trầm ấm, đầy từ tính, ánh mắt hắn thâm trầm nên rõ ràng là ngữ khí ra lệnh nhưng vào tai Nhiễm Dư lại trở thành câu nghi vấn: “Cho tôi phải không?”.

Nhiễm Dư ho khan một tiếng, hai má nóng ran. Cô đưa núi nilon cho đối phương: “Ừ. Tại tôi thích làm việc tốt”.

Lin im lặng cầm cái túi, lấy bánh mì, hai ba miếng đã ăn xong. Sau đó, hắn vặn chai nước, ngửa đầu tu một hơi cạn sạch rồi ném vào thùng rác ở gần đấy. Cuối cùng, hắn nói với Nhiễm Dư: “Cô có thể đi được rồi”.

Nhiễm Dư còn chưa kịp phản ứng, Lin lại nằm xuống ghế rồi nhắm mắt, dáng vẻ như công tử nhà giàu có người hầu hạ.

“Lẽ nào anh không nói được một tiếng cảm ơn hay sao?” Cuối cùng Nhiễm Dư cũng lên tiếng.

Lin mở mắt, liếc cô một cái: “Ngày mai tiếp tục mang nước và đồ ăn đến đây cho tôi”.

Nhiễm Dư: “…”.

Nhiễm Dư cảm thấy dường như mình đã gặp phải một tên vô lại, một tên thần kinh. Rõ ràng là dân bụi đời, vậy mà thái độ của hắn rất trịch thượng, còn bắt cô tiếp tục cung phụng nữa chứ. Cô điên rồi mới làm theo lời hắn.

Chiều tối ngày hôm sau, Nhiễm Dư xách một hộp bánh trứng, rón rén đi vào công viên. Cô đưa ra lý do để biện minh cho hành động của mình: làm việc thiện nên làm cho trót, coi như tích đức cho bản thân. Như vậy, vận đào hoa vốn chẳng ra sao của cô không biết chừng sẽ được cải thiện.

Người đàn ông vẫn ở chỗ cũ. Lần này, hắn còn chẳng thèm đứng dậy, chỉ nhìn cô chằm chằm. Nhiễm Dư ném túi bánh vào người đối phương, hắn vẫn không nói một tiếng cảm ơn mà lẳng lặng bóc bánh ăn. Đợi hắn ăn xong, Nhiễm Dư “hừ” một tiếng rồi ra về.

Ngày thứ nhất bánh mì, ngày thứ hai bánh trứng, ngày thứ ba cơm hộp thịt xào, ngày thứ tư cơm hộp đùi gà, ngày thứ năm hamburger KFC,…

Nhiễm Dư cảm thấy, thời gian gần đây, bản thân như bị trúng tà, ngày nào cũng đi nuôi ăn người đàn ông đó đúng giờ đúng giấc. Chứng kiến cảnh từng tờ “bác Mao” một đi không trở lại, cô luôn tự nhủ hôm nay là ngày cuối cùng. Nhưng mỗi khi chuông báo hết giờ làm việc vang lên, cô lại đứng ngồi không yên, trong lòng tựa như bùng cháy đốm lửa nhỏ. Cô không dưới một lần chất vấn bản thân: “Nhiễm Dư, rốt cuộc mày muốn tiến đến đâu nữa? Mục tiêu cuộc đời mày là cưới anh chàng cao phú soái, để được cưng chiều cả đời. Bây giờ thì sao? Mày lại đi bao nuôi tên bụi đời chỉ được cái mã ngoài ấy…

Cuộc đời cô không nên như vậy, cô muốn được nuôi, chứ không phải tự mình bao nuôi đàn ông.

Sau hai tuần liên tục, cuối cùng Cẩn Tri cũng trở về, Nhiễm Dư như tìm được trụ cột tinh thần. Hết giờ làm việc, cô cùng Cẩn Tri đi dạo phố cho đến khi trời sẩm tối. Tiếp theo, cô ngồi phà về nhà chứ không đi ngang qua công viên quen thuộc đó.

Nhà Nhiễm Dư ở bên kia sông, là một khu tập thể lâu đời. Bố mẹ sống ở tỉnh khác nên căn hộ chỉ có một mình cô. Buổi đêm yên tĩnh, ánh đèn đường chiếu xuống hàng cây nhãn, tạo thành những chiếc bóng dưới mặt đất. Cô chầm chậm bước đi, tâm trạng có chút lơ đễnh. Vừa lên cầu thang, cô liền nhìn thấy một người ngồi ở ngoài hành lang trước cửa nhà mình.

Nhiễm Dư tròn mắt, trống ngực đập thình thịch. Cô hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh mới lên tiếng: “Sao anh lại ở đây?”.

Lin ngẩng đầu liếc cô một cái rồi đứng lên, tiến về bên này. Hành lang chật hẹp nên chẳng mấy chốc hắn đã ép cô lùi vào góc tường. Hắn chống tay lên bờ tường cạnh Nhiễm Dư, cất giọng bực bội: “Sao hôm nay cô không đến?”.

Nhiễm Dư cắn môi, ngoảnh đầu đi chỗ khác: “Tôi đâu có nghĩa vụ ngày nào cũng phải tiếp tế cho anh?”. Vừa định rút chìa khóa mở cửa, cô chợt ngẩn người, lại quay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc pha lẫn căng thẳng: “Anh… tại sao anh lại biết tôi sống ở đây? Anh muốn gì?”.

Lin chẳng buồn trả lời câu hỏi ấu trĩ này. Chiều tối hôm nay, hắn ngồi đợi mãi ở công viên. Cho đến khi đám bụi đời giải tán đi kiếm bữa tối, người phụ nữ này vẫn không xuất hiện. Trước đó, hắn chỉ coi cô là một cô nàng ngốc nghếch tùy ý sai khiến. Nhưng hôm nay, hắn có một loại cảm giác tức giận như bị lừa gạt.

Hành lang phía trên chợt vang lên tiếng bước chân, Lin lập tức đoạt lấy chìa khóa trong tay Nhiễm Dư, nhanh chóng mở cửa, lôi cô vào nhà rồi thuận tay khép cửa. Một loạt hành động diễn ra trong chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng, Nhiễm Dư đã bị người đàn ông vòng tay qua eo, kéo vào căn phòng tối.

Trong nhà tối om, bàn tay to lớn của người đàn ông đặt ở thắt lưng, còn mặt cô áp vào lồng ngực nóng hổi của hắn. Nhiễm Dư chưa từng gặp người nào có mùi vị đàn ông nồng đậm đến thế nên nhất thời hoảng loạn, tim đập liên hồi.

“Anh muốn gì? Đừng có làm loạn. Tôi… tôi không phải con nhà bình thường đâu… Nếu gây tổn thưởng cho tôi, anh nhất định sẽ phải hối hận đấy.”

Thôi xong rồi! Nhiễm Dư sợ đến mức sắp khóc. Không ngờ cô có lòng tốt, ngược lại dẫn sói vào nhà. Hắn định cướp của giết người hay hãm hiếp rồi diệt khẩu? Muốn cướp của thì cướp của, muốn hãm hiếp thì hãm hiếp nhưng có thể tha cho cô không? Đầu óc Nhiễm Dư hỗn loạn, trong khi người đàn ông vẫn lặng thinh.

Sau đó, Lin giơ tay bật công tắc đèn. Đập vào mắt Nhiễm Dư là gương mặt người đàn ông ở khoảng cách gần. Cô bất ngờ phát hiện ra hắn đang mỉm cười. Đó là một nụ cười rất nhạt, mang theo một chút thích thú. Hắn buông người cô, đảo mắt một vòng quanh căn phòng: “Cô sống một mình à?”.

“Vâng… À không! Tôi sống với mấy người bạn, họ sẽ về ngay bây giờ. Nếu không muốn bị bắt thì anh mau đi đi!”

Ánh mắt Lin dừng lại ở đôi dép nữ duy nhất đặt trước cửa vào. Hắn cười cười, đi thẳng vào bên trong. Nhiễm Dư vẫn đứng yên, không dám nhúc nhích. Hắn muốn làm gì vậy? Xem ra, hắn không định phạm tội ở nhà cô. Dáng vẻ ung dung và ánh mắt thâm trầm đó giống như đang quan sát và đánh giá căn hộ của cô thì đúng hơn

Lin đúng là đang quan sát xung quanh. Vì tâm trạng không vui nên hắn chỉ định đến tìm người phụ nữ này để “hỏi tội”. Nhưng vào thời khắc này, nhìn căn hộ nhỏ sạch sẽ và ấm cúng của cô, hắn cảm thấy tuy hơi sơ sài nhưng vẫn tốt hơn gầm cầu và công viên nhiều.

Lin thong thả ngồi xuống chiếc sofa da thật, tựa người vào thành ghế một cách thoải mái rồi ngẩng đầu nhìn Nhiễm Dư.

Bắt gặp ánh mắt của hắn, Nhiễm Dư chợt có một loại dự cảm chẳng lành, còn tệ hơn bị cướp tiền bạc hay cướp “sắc”. Cô liền mở miệng hỏi: “Anh … Anh có ý gì?”.

Trước gương mặt nhỏ hết đỏ ửng lại trắng bệch của người phụ nữ, Lin nhếch miệng: “Một ngày một bữa ăn đã không thể khiến tôi no bụng. Tôi sẽ chiếm hết những thứ ở nơi này”.

Nhiễm Dư trợn mắt há mồm. Lin đứng lên, đi về phía phòng ngủ. Hắn bất chợt dừng bước, liếc cô một cái: “Bao gồm cả em”.

Đầu óc Nhiễm Dư hoàn toàn trống rỗng, vài giây sau mới có phản ứng. Cô lập tức quay người chạy ra ngoài cửa.

Giây tiếp theo, cô bị người đàn ông ôm ngang thắt lưng nhấc bổng lên. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin nổi, sao có thể nhanh như vậy? Sau đó, cô bị hắn ném xuống sofa.

“Xin hãy để tôi đi!” Nhiễm Dư sụt sịt.

Lin cúi xuống cởi giày cho cô. Não bộ Nhiễm Dư có chút mù mờ: Tại sao lại bắt đầu từ chân? Hắn mắc bệnh yêu chân à?

Giày của người phụ nữ không hề có mùi lạ, kích cỡ cũng rất nhỏ, chỉ dài bằng bàn tay hắn. Lin rút sợi dây buộc rồi ném chiếc giày sang một bên.

Một phút sau, Nhiễm Dư bị người đàn ông dùng hai sợi dây giày buộc chặt tay vào tay vịn sofa. Cả người cô như cá nằm trên thớt, hai tay giơ lên đỉnh đầu, chỉ có thể vặn vẹo mà không sao thoát khỏi.

“Đồ biến thái!” Nhiễm Dư mắng hắn.

Lin khẽ cau mày. Hắn tháo tất dưới chân Nhiễm Dư rồi nhét vào miệng cô. Nhiễm Dư vô cùng phẫn uất nhưng chỉ có thể phát ra tiếng “ư ư”. Lin cười cười, phủi tay. Cuối cùng cũng được yên tĩnh, hắn đi vào phòng tắm, đóng cửa.

Phòng tắm rất nhỏ và đơn giản nhưng vô cùng gọn gàng, sạch sẽ. Lin cởi bộ quần áo bẩn, vo viên rồi ném vào thùng rác. Sau đó, hắn vặn vòi hoa sen. Khi dòng nước ấm chảy xuống thân thể, hắn thở dài một hơi đầy khoan khoái.

Chỉ tắm rửa cũng mất hai tiếng đồng hồ. Nghe tiếng nước chảy ào ào không ngừng nghỉ, Nhiễm Dư thầm nguyền rủa, cầu cho anh ta bị ngất vì thiếu oxy do tắm quá lâu đi. Cô đã lấy lại bình tĩnh, bắt đầu phân tích tình hình. Xem ra hắn không có hứng thú với cơ thể của cô. Thân thủ tốt như vậy chứng tỏ hắn là quân nhân giải ngũ, hoặc là… tội phạm bỏ trốn? Bây giờ, hắn đã quyết định chiếm lấy nhà cô, đuổi thế nào cũng không đi.

Nhiễm Dư cũng thông suốt một điều, cô không thể tỏ ra cứng rắn với hắn mà chỉ có thể dùng mưu thôi. Người đàn ông này có vẻ tự cao tự đại nên cô tỏ ra yếu thế, vỗ về hắn chắc sẽ hữu dụng hơn. Sau đó, cô sẽ tìm cơ hội đi báo cảnh sát.

Cuối cùng, cửa nhà tắm cũng mở ra, Lin bước ra ngoài. Hắn chỉ quấn chiếc khăn tắm màu hồng của Nhiễm Dư, để lộ thân trên với bờ vai rộng, eo thon, cơ bắp rắn chắc, ẩn chứa sức mạnh to lớn. Hắn nhìn cô, khóe miệng thấp thoáng ý cười khó nắm bắt. Trống ngực đập thình thịch, Nhiễm Dư liền quay mặt đi chỗ khác, gò má hơi phiếm hồng.

Lin ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh. Vì được tắm rửa sạch sẽ nên tâm trạng của hắn cũng vui vẻ hơn. Hắn tựa vào thành ghế, vắt chéo chân, không rời mắt khỏi Nhiễm Dư. Một lúc sau, hắn tháo sợi dây trói tay, đồng thời kéo chiếc tất khỏi miệng cô.

Nhiễm Dư ngồi thẳng người nhưng vẫn không dám nhúc nhích, cũng chẳng dám ngẩng đầu nhìn hắn. Hai người cách nhau rất gần, sự tồn tại mạnh mẽ của hắn khiến cô không thoải mái. Hơn nữa, hắn chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, càng khiến cô bối rối.

“Chạy đi.” Lin đột nhiên lên tiếng. Nhiễm Dư ngẩn người, lập tức ngẩng đầu. Thấy cô ngây ra, hắn cười cười: “Tôi không bao giờ ức hiếp phụ nữ, cho em cơ hội chạy trốn. 5… 4… 3… “.

Mặc dù không hiểu động cơ của đối phương nhưng khi hắn bảo cho mình chạy trốn, Nhiễm Dư phản ứng rất nhanh. Hắn vừa đếm đến số năm, cô đã lập tức chạy ra cửa.

Nhiễm Dư mở cửa, lao ra ngoài đóng sầm. Cô thật sự không dám tin bản thân có thể dễ dàng thoát thân như vậy, lẽ nào thần kinh của hắn thật sự có vấn đề nên mới quay ngoắt một trăm tám mươi độ? Dù thế nào, đây cũng là một điều may mắn với cô. Nhiễm Dư không chậm trễ, chạy một mạch xuống dưới.

Bây giờ đã là một giờ sáng, khu tập thể vắng tanh vắng ngắt. Nhiễm Dư có ý định chạy tới phòng bảo vệ ở cổng để cầu cứu. Đúng lúc này, bờ vai đột nhiên bị một bàn tay giữ lại. Nhiễm Dư giật mình, nhưng chưa kịp quay đầu, cô đã bị bế thốc lên không trung. Sức mạnh đó, mùi đàn ông quen thuộc đó giống hệt lần bị tóm ở trong phòng.

Đầu óc Nhiễm Dư nổ tung. Sao hắn có thể nhanh đến thế. Vài giây trước, cô còn ngoảnh đầu nhưng chẳng thấy ai đuổi theo. Lin nửa cười nửa không, ánh mắt vụt qua tia thích thú như đang đùa giỡn con mồi. Nhiễm Dư vừa tức giận vừa sợ hãi, nhưng cũng không dám vùng vẫy.

Lin vác cô lên nhà, lại ném xuống sofa. Nhiễm Dư thở hổn hển, nhìn hắn chằm chằm. Hắn thắt lại chiếc khăn tắm quấn ngang hông, sau đó ngồi xuống uống một ngụm trà: “Cho em chạy lần nữa. Lần này tôi sẽ để em chạy lâu hơn”.

Nhiễm Dư trừng mắt với hắn. Nhưng cô vẫn đứng dậy, lại một lần nữa lao ra ngoài cửa. Lin dõi theo bóng lưng cô, trong lòng có chút bất ngờ. Hắn tưởng chỉ cần dọa dẫm một lần, người phụ nữ có tính cách yếu đuối này sẽ sợ hãi và bỏ cuộc, từ nay trở đi sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh của hắn. Nào ngờ cô cũng thuộc loại cứng đầu cứng cổ, không dễ thuần phục.

Khóe miệng để lộ ý cười, Lin đếm nhẩm thời gian rồi đứng lên. Rất tốt, từ trước đến nay, hắn luôn thích quá trình thuần phục. Nghĩ tới chuyện chẳng bao lâu nữa, người phụ nữ này sẽ phủ phục dưới chân mình, không dám phản kháng hay chạy trốn, tâm trạng của hắn càng trở nên hết sức phấn chấn.

Mười phút sau, Nhiễm Dư nằm sấp trên sofa, xương cốt toàn thân rã rời. Lin ngồi bên cạnh cô, cất giọng ôn hòa hiếm thấy: “Em muốn chạy nữa không?”.

Nhiễm Dư nghẹn ngào: “Tôi…không chạy nữa”.

Bắt gặp dáng vẻ ấm ức của cô, Lin nhếch miệng: “Em hiểu là được rồi”.

Nước mắt chảy dài xuống gò má Nhiễm Dư. Làm sao cô không hiểu cơ chứ. Sau lần bị bắt trước đó, cô lại bỏ chạy thêm hai lần, đều có kết cục thảm như nhau. Lần thứ nhất gần chạy đến phòng của bảo vệ của khu tập thể, cô mừng rớt nước mắt. Anh chàng bảo vệ dường như cũng có linh cảm, đã quay đầu về phía cô. Tuy nhiên, Nhiễm Dư đã bị người đàn ông bắt kịp, bị hắn vác về nhà. Còn anh chàng bảo vệ chỉ thấy bóng đen vụt qua, sau đó mặt đất xuất hiện một chiếc khăn tắm không biết của ai.

Vì không còn đồ để che thân nên Lin bắt Nhiễm Dư đi kiếm một cái quần đùi rộng cho hắn. Tuy hắn mặc chật đến mức trông vô cùng buồn cười nhưng cô chẳng thể nào cười nổi. Hắn nhíu mày, cuối cùng cũng chẳng nói năng gì.

Lần thứ hai, Nhiễm Dư rút kinh nghiệm không đi tìm bảo vệ mà lao thẳng ra khỏi khu tập thể, nhảy lên chuyến xe buýt ban đêm, chạy tới khu vực gần đồn công an. Lúc ở trên xe, cô nghĩ, dù khỏe và nhanh đến mấy, hắn cũng không thể đuổi kịp ô tô. Nào ngờ vừa xuống xe, chưa kịp chạy đến đồn, cô lại bị bắt trở về.

Nhiễm Dư không phải loại người ngốc nghếch. Bây giờ cô đã thông suốt một điều, người đàn ông bày ra những trò này không phải để tiêu khiển, mà muốn cô hiểu rõ một điều, cô vốn không thể thoát khỏi bàn tay hắn. Dù cô chạy đằng trời, hắn cũng sẽ tóm được. Dù cô đi báo cảnh sát, chỉ e cũng chẳng thể bắt được hắn, ngược lại còn bị hắn xử lý. Nói một cách khác, hiện giờ cô đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của hắn.

Nhiễm Dư úp mặt vào sofa, chẳng nói một lời. Mệt chết đi được, cô xin bỏ cuộc, giơ hai tay đầu hàng. Thưởng thức dáng vẻ ủ rũ khi bị đánh bại của người phụ nữ một lúc, Lin đá nhẹ vào chân cô: “Mau đi mua bộ quần áo mới và đồ dùng vệ sinh cá nhân cho tôi”.

Nhiễm Dư chậm rãi đứng dậy, cầm ví tiền đi ra cửa. Lin dõi theo bóng dáng cô, ngón tay gõ nhẹ lên thành sofa. “Đi nhanh về nhanh.” Hắn nói: “Đừng để mình bị lạc”.

Cứ thế, cuộc sống của Nhiễm Dư rơi vào trạng thái kỳ lạ. Hằng ngày, cô vẫn đi làm bình thường, không ai phát hiện ra bên cạnh cô có thêm một “quả bom hẹn giờ”. Chuông báo hết giờ làm việc vừa vang lên, cô vội vàng bắt xe ra về, đi siêu thị mua thức ăn rồi về nhà nấu cơm cho “con mọt” khổng lồ kia. Mấy ngày đầu, Nhiễm Dư luôn trong trạng thái căng thẳng. buổi tối khi đi ngủ, cô chỉ sợ hắn nổi cơn thú tính “làm thịt” mình. Ban ngày đi làm, chốc chốc cô lại đưa mắt ra ngoài cửa sổ, sợ hắn âm thầm giám sát bản thân.

Sau mấy ngày, Nhiễm Dư phát hiện sự lo lắng của mình là thừa thãi. Người đàn ông độc chiếm phòng ngủ, đuổi cô ra sofa, nhưng hằng ngày, hắn đều khóa trái cửa, như muốn đề phòng cô. Ban ngày, hắn không hề làm phiền cô. Đến bữa tối, dù tay nghề nấu nướng của Nhiễm Dư có tiếng trong thư viện, ngay cả Cẩn Tri cũng hết sức khen ngợi, vậy mà hắn luôn chau mày, như thể miễn cưỡng nuốt trôi, tựa hồ trước kia hắn toàn được thưởng thức sơn hào hải vị ấy.

Cẩn Tri và Trang Xung lại nghỉ làm, biệt tăm biệt tích. Nhiễm Dư đoán, chắc họ lại đi giải quyết việc hệ trọng nào đó. Cô không có người chia sẻ và thương lượng, chỉ còn cách nghiến răng chịu đựng. May mắn là, ngoài ăn của cô, ngủ ở nhà cô, người đàn ông không làm bất cứ chuyện quá đáng nào khác. Nhiễm Dư luôn có cảm giác, hắn không hẳn là một kẻ xấu xa nhưng ẩn chứa một điều bí mật nào đó. Cô cho rằng, hắn sẽ không gây tổn thương đến mình. Vì thế, cô chỉ mong sao hắn sớm bỏ đi.

Sau vài ngày “sống chung”, chuyện khiến Nhiễm Dư gần suy sụp đã xảy ra. Một hôm, đang giữa giờ nghỉ trưa, Nhiễm Dư nằm úp mặt xuống bàn ngủ lơ mơ, di động bất chợt reo vang. Nhìn thấy dãy số trên màn hình, cô lập tức ngồi thẳng dậy. Người đàn ông này chưa bao giờ gọi điện cho cô trong lúc làm việc, điều này khiến Nhiễm Dư không khỏi hồi hộp, cô lập tức bắt máy: “A lô! Có chuyện gì thế?”.

“Em mau đến đây ngay.” Hắn cất giọng đều đều, báo địa chỉ cụ thể.

Sau khi gác máy, Nhiễm Dư vẫn còn mờ mịt, bởi địa chỉ chính là trung tâm thương mại cao cấp gần nhà. Không biết tên Đầu Gỗ thối tha đến đó làm gì?

Đầu Gỗ là biệt hiệu Nhiễm Dư đặt cho hắn. Rất nhiều lần, cô thấy hắn một mình ngồi ngoài ban công ngắm hoàng hôn, ánh mắt đờ đẫn chứ không còn vẻ cao ngạo, trịch thượng như lúc bắt nạt cô. Nhiễm Dư từng hỏi tên hắn. Tuy bị sai khiến nhưng cô cũng không thể cả ngày gọi hắn “này, này”, nghe rất khó chịu. Người đàn ông ngây ra vài giây rồi đáp: “Tôi không biết”. Ngữ khí của hắn cứng rắn, có vẻ không biết tên mình thật. Nhiễm Dư lập tức đoán hắn bị mất trí nhớ. Vì vậy, hắn mới ở lì trong nhà cô không chịu rời đi, bởi hắn chẳng có nơi nào để đi. Nghĩ đến đây, nỗi oán hận trong lòng Nhiễm Dư bất giác vơi đi ít nhiều.

Khi vào trung tâm thương mại, từ xa cô đã thấy Đầu Gỗ ngồi một mình ở gian bán đồ thời trang nam, diện đồ mới từ đầu đến chân. Cảnh tượng này khiến Nhiễm Dư không khỏi sững sờ. Nên biết, đồ hắn mặc trên người là do cô mua ở siêu thị, áo phông không quá ba mươi tệ và quần thể thao đắt nhất năm mươi tệ. Trong khi đó, toàn thân hắn hiện giờ cộng lại chắc cũng phải hơn mười nghìn tệ. Nhiễm Dư bước chầm chậm về phái hắn, trong lòng vô cùng căng thẳng.

Lin ngẩng đầu nói với cô: “Thanh toán đi!”.

Nhiễm Dư: “…”.

Trước ánh mắt đầy thiện chí của cô nhân viên đứng bên cạnh, trái tim Nhiễm Dư dường như đang rỉ máu. Cô siết chặt túi xách, mãi vẫn không nhúc nhích.

Cô nhân viên lại nhìn Lin bằng ánh mắt khó xử. Phát hiện ra sự phản kháng âm thầm của cô, hắn liền đứng lên. Nhiễm Dư lập tức quay người bỏ chạy.

Chưa đầy một phút sau đã bị hắn tóm được, cô hét lớn: “Không! Tôi sẽ bị phá sản mất!”. Lin “hừ” một tiếng: “Tưởng tôi không biết em có bao nhiêu tiền tiết kiệm sao?”.

Nhiễm Dư tròn mắt: “Làm sao anh biết được?”. Lin cười cười, giằng lấy túi xách của cô, lục tìm thẻ ngân hàng rồi đưa cho cô nhân viên. Cô nhân viên cầm đi thanh toán. Nhiễm Dư vẫn không ngừng giãy giụa, viền mắt đỏ hoe: “Đồ khốn! Đó là của hồi môn của tôi. Tôi đã bao anh ăn ở miễn phí, giờ anh còn dùng cả của hồi môn của tôi nữa”.

Lin đẩy cô xuống sofa trong gian hàng: “Của hồi môn? Em định gả cho ai hả?”.

Nhiễm Dư lặng thinh. Trong lòng Lin đột nhiên có chút không vui, hắn cất giọng lãnh đạm: “Sau này em gả cho ai là do tôi quyết định”.

Câu nói khó hiểu này khiến Nhiễm Dư ngây ra. Lin nhận túi giấy từ tay cô nhân viên, sải bước dài đi ra ngoài. Nhiễm Dư buộc phải chạy theo người đàn ông, bởi vì thẻ ngân hàng của cô vẫn nằm trong tay hắn.

Cũng may là hắn đi thẳng vào thang máy chứ không rẽ vào gian hàng khác. Nhưng xuống đến tầng dưới là tầng đồ nữ cao cấp, hắn lại đi vào. Nhiễm Dư nghi hoặc bước theo.

Tới một gian hàng thuộc nhãn hiệu nổi tiếng, Lin đảo mắt qua Nhiễm Dư rồi nói với cô nhân viên: “Mang đồ lúc nãy tôi chọn ra cho cô ấy thử”.

Cô nhân viên vui vẻ lấy từ giá treo hai bộ váy đưa cho Nhiễm Dư. Nhiễm Dư liếc qua giá tiền ở mác treo, lập tức xua tay: “Không cần đâu. Tôi không thử, cảm ơn cô”.

Lin hất cằm: “Em định mặc những bộ đồ rác rưởi này mãi à?”. Nhiễm Dư trừng mắt với hắn. Cô mua bộ áo sơ mi và quần âu này trên trang Tmall, cũng hơn hai trăm tệ chứ có ít đâu.

“Tôi không thử”. Nhiễm Dư lùi lại phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt: “Tôi thật sự hết tiền rồi…”.

Lin chẳng nói chẳng rằng đẩy cô vào phòng thử đồ rồi đóng sập cửa. “Đừng để tôi phải tự tay cởi quần áo cho em”. Hắn cất giọng trầm trầm. Cô nhân viên đỏ mặt rời đi chỗ khác, trong lòng thầm ghen tị. Người phụ nữ này quả là hạnh phúc, bạn trai nhìn qua cũng biết là người giàu có vừa bá đạo vừa rộng rãi.

Nhiễm Dư chần chừ hồi lâu. Cô lại cầm các mác lên xem, toàn thân như quả bóng bị xì hơi. Cuối cùng cũng thay xong bộ váy, cô bước ra ngoài, sắc mặt vô cùng ủ rũ.

Cô nhân viên nhiệt tình cảm thán: “Bộ váy này rất hợp với nước da trắng và thân hình mảnh mai của chị. Em chưa thấy ai mặc đẹp hơn chị”.

Nhiễm Dư chẳng cảm thấy điều đó. Nhìn vào người ở trong gương, cô chỉ thấy từng tờ “bác Mao” bay đi mất, muốn giữ mà không giữ nổi.

Lin ngồi ở ghế sofa, ngắm nghía Nhiễm Dư rồi thản nhiên đưa tấm thẻ ngân hàng cho cô nhân viên: “Tôi mua bộ này”.

Nhiễm Dư vội túm cánh tay cô nhân viên: “Xin lỗi, để chúng tôi cân nhắc đã…”, còn chưa dứt lời, cô đã bị người đàn ông kéo mạnh. Vì đi giày cao gót nên cô mất đà, ngã ngồi vào lòng hắn.

Cặp đùi đàn ông rắn chắc, người Lin tỏa ra mùi thanh lạnh chứ không còn vừa bẩn vừa hôi như buổi đầu gặp gỡ. Nhiễm Dư bị hắn giữ chặt thắt lưng nên không thể nhúc nhích. Cô bất giác đỏ mặt. Lin không rời mắt khỏi đường cong của người phụ nữ trong bộ váy màu bạc quyến rũ. Thân thể cô mềm mại và ấm áp trong vòng tay hắn, cảm giác không tồi. Hắn âm thầm ôm cô thêm một lúc rồi đẩy cô xuống sofa, đồng thời đứng lên: “Đi thôi”.

Nhiễm Dư nhận túi giấy và thẻ ngân hàng từ tay cô nhân viên, quả thực muốn khóc mà không khóc nổi. Cô nghiến răng đi theo sau Lin, cuối cùng cũng rời khỏi trung tâm thương mại.

Nhiễm Dư cho rằng hắn không có nơi nào để đi, cô từng đoán hắn là công tử nhà giàu sa cơ lỡ vận. Cô luôn nghĩ, chắc chắn hắn sẽ không làm hại mình. Vậy mà cô không ngờ, chỉ một chuyến shopping, hắn đã để lộ bộ mặt vô tình, lạnh lùng, vô liêm sỉ, khiến cô bị tổn thương đến tận lục phủ ngũ tạng.

Trên đường về, Nhiễm Dư không ngừng chửi thầm người đàn ông, trạng thái tinh thần không được tốt lắm, còn Lin vẫn bình thản như thường lệ. Bộ quần áo đắt tiền khiến hắn càng trở nên cao quý lạ thường. Ăn cơm xong, hắn lại ngồi ngoài ban công ngắm hoàng hôn.

Nhiễm Dư nhốt mình trong phòng, ngơ ngẩn nhìn bộ váy đã được cô gấp cẩn thận một lúc lâu. Không được! Hắn có thể chiếm nhà và phòng ngủ của cô, thậm chí mỗi tháng cô bỏ chút tiền để nuôi hắn cũng chẳng sao. Nhưng khoản tiền tiết kiệm này thì không được, cô không thể tiếp tục nhẫn nhịn, cô phải phản kháng, ngày mai phải nghĩ cách đến đồn cảnh sát tố cáo hắn. Cô không còn sợ hắn nữa.

Đang nghiến răng kèn kẹt, Nhiễm Dư cợt nghe thấy tiếng động lạ thường ở bên ngoài, sau đó là tiếng rên đau đớn của người đàn ông. Cô khẽ nhíu mày, chăm chú lắng nghe rồi đi mở hé cánh cửa.

Bên ngoài không bật đèn, phòng khách tối mờ mờ. Người đàn ông đó đang nằm trên sofa, thân hình co quắp. Nhiễm Dư lấy hết can đảm đi ra ngoài bật đèn. Cô giật mình kinh ngạc khi thấy mắt hắn nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, trán rịn đầy mồ hôi, trông có vẻ rất đau đớn.

“Này, anh sao thế?” Nhiễm Dư lên tiếng.

Lin không có phản ứng. Thân thể hắn co giật, tựa như đang ở dưới vực sâu đau đớn nên không hề có cảm giác với thế giới bên ngoài.

Nhiễm Dư lại đẩy người hắn: “Đầu Gỗ! Đầu Gỗ thối!”

Lin vẫn co quắp như con tôm. Dáng vẻ ngạo nghễ thường lệ đã biến mất hoàn toàn. Nhiễm Dư mở to mắt. Xem ra hắn bị ốm thật rồi, không hiểu bị chuột rút hay lên cơn động kinh nhưng trông có vẻ rất nghiêm trọng. Vừa rút di động định gọi 120, cô liền dừng động tác. Bây giờ người đàn ông này chẳng có một chút sức lực để phản kháng, đúng là cơ hội ngàn năm hiếm gặp.

Cô quyết định gọi 110. Bất kể hắn bị bệnh gì, một khi gọi cảnh sát đến bắt, thế nào mà chẳng cứu hắn? Tuy nhiên, có một việc cô cần làm trước khi gọi cảnh sát.

Nhiễm Dư bỏ điện thoại sang một bên, ngồi xổm xuống cạnh Lin. “Đầu Gỗ!” Cô gọi khẽ một tiếng. Lần này, cặp lông mi của người đàn ông hơi rung rung, chứng tỏ hắn chưa đến mức quá bê bết. Cô đặt tay lên cúc áo sơ mi trên người Lin, cẩn thận cởi từng chiếc một.

Bộ quần áo này trị giá hơn mười lăm nghìn nhân dân tệ nên trước khi tống hắn vào ngục, cô phải lấy lại rồi mang trả cho cửa hàng mới được.

Nhiễm Dư nhanh chóng cởi áo sơ mi trên người Lin. Tuy tốn khá nhiều sức lực nhưng tâm trạng của cô vừa căng thẳng vừa hết sức phấn khởi. Khi hắn đã cởi trần, cô cố gắng không để ý đến thân hình hoàn hảo với làn da ngăm ngăm và cơ bắp rắn chắc tỏa ra nhiệt lượng của người đàn ông, mà tiếp tục tháo thắt lưng và cởi khóa quần của hắn. Chiếc thắt lưng da này cũng tiêu tốn hơn hai nghìn nhân dân tệ của cô.

Nhiễm Dư vừa kéo khóa, chiếc quần lót màu đen với logo của hãng CK lộ ra ngoài. Dù tiếc nhưng cô đành để hắn giữ lại chiếc quần này. Sau đó hai tay cô nhẹ nhàng kéo chiếc quần xuống dưới.

Cũng không biết do gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào hay do quá căng thẳng, khi ngón tay lướt qua đám lông chân của Lin, mũi Nhiễm Dư đột nhiên ngứa ngáy vô cùng.

Cô hắt xì một tiếng rõ to, hít hít mũi rồi tiếp tục công việc cởi quần. Giây tiếp theo, cổ tay cô đột nhiên bị nắm chặt. Nhiễm Dư đờ người, chầm chậm ngẩng đầu, lập tức chạm phải đôi mắt sâu hun hút của người đàn ông. Mặc dù gương mặt hắn đầy mồ hôi, ngay cả mái tóc cũng ướt rượt nhưng đôi mắt ấy tựa như thông suốt tất cả, xen lẫn một chút kinh ngạc và tức giận.

Nhiễm Dư chẳng có dũng khí bỏ chạy. Cô cứ ngồi đờ ra ở đó, hai tay còn túm quần người đàn ông, quên cả buông ra.

Vào thời khắc này, tâm trạng của Lin hết sức phức tạp: bất ngờ, phẫn nộ, một chút quẫn bách và khó tin.

Lin biết mình rơi vào vực sâu của nỗi đau đớn và mất phương hướng. Chúng đến bất thình lình và như vũ bão, khiến một người đàn ông có ý chí kiên cường nhất cũng khó có thể chống đỡ. Ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ, đầu đau như búa bổ, hoàn toàn không phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là mộng ảo. Vô số hình ảnh vụn vặt vụt qua trước mắt hắn. Ví dụ, một người đàn ông tuấn tú ngồi trên ngai vàng. Hắn cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc. Tiềm thức báo cho hắn biết, người đó chính là bản thân, nhưng hắn nghĩ mãi không ra nguyên nhân tại sao lại như vậy. Sau đó hắn nhìn thấy cảnh phi thuyền nổ tung, hành tinh bùng nổ, lóe lên ánh sáng chết chóc rồi chìm vào bóng đêm tăm tối. Hắn cũng nhìn thấy thân xác này đứng trước một đám quân nhân trẻ tuổi, ngước nhìn bầu trời bao la…

Vô số tâm tình phức tạp như chìm đắm, tranh đấu, vùng vẫy, đau đớn, điên cuồng, ngạo mạn… hòa trộn, đan xen khiến não bộ của hắn muốn nổ tung. Đúng lúc này, một sự động chạm nhẹ nhàng, ngưa ngứa, từ khắp nơi trên thân thể hắn truyền tới. Dường như có ai đó đang vuốt ve làn da của hắn, vô tình lại khiến hắn cảm thấy khá hơn nhiều. Ý thức của hắn dần tỉnh táo, sau đó, hắn nghe thấy tiếng “hắt xì”, bộ phận nhạy cảm của người đàn ông tựa hồ bị một luồng gió ấm áp thổi qua, khiến bụng dưới của hắn co thắt. Lin liền mở mắt, bắt gặp Nhiễm Dư đang ngồi xổm bên cạnh, tay đặt trên người mình.

Lin nhất thời không nhúc nhích. Hắn biết người phụ nữ này có cảm tình với mình. Bằng không, sao cô có thể ngày nào cũng mang đồ ăn cho một tên bụi đời ở công viên? Hắn đã lợi dụng điểm này để chiếm căn hộ của cô và khống chế cô trở thành vật sở hữu của mình. Thật ra, Lin cũng cảm thấy thủ đoạn này hơi đê tiện nhưng đối với bậc đế vương thì chẳng sao cả.

Lin thật sự không ngờ, một cô gái đơn thuần và yếu đuối như Nhiễm Dư lại nhân lúc hắn bị ốm, định giở trò bỉ ổi với hắn. Nhìn đôi bàn tay mảnh mai của cô vẫn ở trên đùi mình, mãi không chịu rời đi, Lin có chút ảo não, “gốc rễ” của Hoàng đế sao có thể để người khác tùy tiện động chạm?

Nghĩ đến đây, hắn liền ngồi thẳng dậy, đẩy người Nhiễm Dư. Cô giật bắn mình, lúc này mới có phản ứng, lập tức bỏ chạy. Lin “hừ” một tiếng, nhanh tay kéo cổ áo cô, quẳng cô xuống sofa. Sau đó, hắn kéo cạp quần rồi giữ hai tay Nhiễm Dư, đồng thời đè người xuống.

“Em đói khát đến thế sao?” Hắn cất giọng chế nhạo.

“Hả?” Nhiễm Dư ngẩn người, nhanh chóng nhận ra hắn đang hiểu nhầm điều gì. Cô há miệng nhưng không biết giải thích thế nào.

Vẻ mặt này của cô bị Lin lý giải thành chột dạ. Nỗi khó chịu trong lòng đã tan biến, hắn cười nhạt, cất giọng khinh miệt: “Lần trước có người phụ nữ mưu đồ leo lên giường của tôi, bị tôi ném cho đám binh lính, sống không bằng chết. Em thử nói xem, tôi nên trừng phạt em thế nào đây?”.

Nhiễm Dư đỏ mặt: “Tôi… không có ý đó. Thật đấy, tôi chỉ muốn cởi quần áo của anh, đem đi trả…”

“Vậy sao?” Lin hỏi. Thân hình hắn đè nặng đến mức Nhiễm Dư không thể nhúc nhích. Sau đó, một bàn tay hắn giữ hai tay cô trên đỉnh đầu, bàn tay còn lại vuốt theo hàng cúc trên áo cô: “Trong cuộc đời, tôi chưa chịu thiệt bao giờ”.

Nhiễm Dư thất thanh: “Đừng…”.

Lin không rời mắt khỏi người phụ nữ dưới thân. Thực ra, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, hắn đã phát hiện ra cô có thân hình mảnh mai và vẻ đẹp ngọt ngào nhưng những ngày sống chung sau đó, hắn không mấy chú ý đến. Hôm nay ở trung tâm thương mại, cô ngồi trong lòng hắn, xúc cảm mềm mại đó đã in sâu trong tâm trí hắn. Bây giờ nhìn kỹ mới thấy, làn da cô trắng trẻo mịn màng, thân hình nhỏ bé mềm mại vô cùng.

Nhiễm Dư như miếng thịt nằm trên thớt, chỉ có thể để mặc ánh mắt hắn “xâm lược”. Bắt gặp vẻ tối thẫm trong đó, cô bất giác lạnh toát sống lưng.

Tuy nhiên, vài giây sau, Lin ngồi dậy mặc áo sơ mi. Nhiễm Dư nơm nớp bất an, trực giác báo cho cô biết, bầu không khí trong phòng có chút lạ thường. Nhưng rốt cuộc lạ ở điểm nào, cô cũng không thể nói rõ.

“Sau này còn xảy ra chuyện tương tự…” Lin cất giọng lạnh nhạt: “Tôi sẽ không ngại giúp em đạt nguyện vọng. Tới lúc đó, đừng có khóc lóc cầu xin tôi tha cho em”.

Vài giây sau, Nhiễm Dư mới hiểu ý người đàn ông. Cô đỏ mặt, trong lòng ấm ức vô cùng. Cô thật sự hận hắn. Sao hắn có thể quá đáng, đối xử tệ với cô như vậy?

Lin mặc quần áo chỉnh tề rồi ngoảnh đầu nói với cô: “Từ nay về sau tôi mà lên cơn đau đầu, tốt nhất em hãy chăm sóc tôi tử tế. Tôi đói rồi, em mau nấu cơm đi!”.

Nhiễm Dư lặng lẽ đứng lên, toàn thân như bị rút hết sức lực. Cô vừa định đi vào nhà bếp, mông đột nhiên bị vỗ nhẹ một cái. Bàn tay to lớn của người đàn ông đặt trên mông cô khoảng hai giây rồi rời đi. Nhiễm Dư trợn mắt nhìn hắn. Lin thản nhiên buông tay, ngồi xuống sofa xem tivi.

Vốn là người có khả năng tự phục hồi rất mạnh nên dù trải qua sự cố tối qua, sau khi ngủ đủ một giấc, Nhiễm Dư lại khôi phục tinh thần đến đâu hay đến đấy. Sáng hôm sau, khi cô đang đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, Lin đột nhiên bước vào, ném sợi dây chuyền cho cô. Hắn vẫn mặc bộ quần áo trị giá hơn mười ngàn tệ đó, dáng vẻ tuấn tú và sang trọng.

“Sinh hoạt phí.” Lin bình thản thốt ra ba từ. Trước khi Nhiễm Dư có phản ứng, hắn đã quay người rời đi.

Lúc rời khỏi Trung tâm giám định vàng bạc đá quý, trống ngực Nhiễm Dư đập thình thịch.

Nhân viên giám định tỏ ra kinh ngạc rồi đưa ra con số đánh giá là hai triệu nhân dân tệ, còn hỏi Nhiễm Dư có muốn bán cho họ không. Từ ánh mắt của đối phương, Nhiễm Dư cảm thấy giá trị thực của sợi dây còn cao hơn nhiều.

Cô vội vàng về nhà, không ngồi xe buýt mà bắt taxi mất năm mươi tệ. Dù xót tiền nhưng cô mặc kệ. Lin đang ở nhà, hắn ngồi trong phòng tối nên không rõ mặt.

“Em về rồi à?” Hắn hỏi.

Nhiễm Dư “ừ” một tiếng. Cô chợt phát hiện, tâm trạng của mình bây giờ hết sức kỳ lạ. Về lý mà nói, nhận được món đồ giá trị lớn như vậy, cô nên mừng rỡ mới đúng. Sự bực bội mà người đàn ông này mang đến cho cô đâu có lớn bằng cơn sốc hai triệu nhân dân tệ. Hơn nữa, hắn cũng chưa làm điều gì gây tổn hại thực sự cho cô. Nhưng chẳng hiểu tại sao cô không vui nổi, trong lòng hỗn loạn, vừa tủi thân vừa bối rối, y như lần đầu gặp hắn.

Nhiễm Dư, rốt cuộc mày muốn gì? Cô chất vấn bản thân, cảm thấy mình thật chẳng có tiền đồ. Bắt gặp thái độ né tránh của cô, Lin chỉ nói: “Ngày mai đi với tôi một chuyến”.

Nhiễm Dư không ngờ, Lin lại đưa cô đến thành phố Giang. Bây giờ là tháng Tư, hoa anh đào nở rộ, cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ, xung quanh sân trường chật ních người.

Đứng dưới gốc anh đào một lúc, Nhiễm Dư hỏi Lin: “Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?”.

“Thích thì đến chứ chẳng có lý do gì đặc biệt.” Lin đi thẳng về phía trước.

Hắn lúc nào cũng bí ẩn như vậy. Việc quăng sợi dây chuyền kim cương trị giá hai triệu nhân dân tệ như món đồ chơi càng khiến Nhiễm Dư hiểu rõ hắn không phải người bình thường. Nhìn không thấu tâm tư của đối phương nên cô chỉ còn cách đi theo hắn.

Nghe nói hoa anh đào ở trường đại học Giang là cảnh sắc đẹp nhất của thành phố này nên hôm nay Lin mới đến đây. Tuy đầu óc hỗn loạn nhưng cốt cách Hoàng đế vẫn còn ăn sâu nên hắn vẫn có nhã hứng và thói quen thưởng thức phong cảnh đẹp. Thế mà, hắn không ngờ thành phố này lại lắm người nhàn rỗi đến thế. Khi bị chen lấn, chạm vào người, hắn nhíu chặt lông mày. Hiện tại, hắn chỉ có mỗi một bộ quần áo tươm tất mà thôi. Hắn bực bội bước nhanh, đi xuyên qua đám đông, chỉ một lát sau đã mất dạng.

Nơi này người đông như kiến cỏ, Nhiễm Dư đã sớm hoa mắt chóng mặt. Sau một hồi bị xô đi đẩy lại, đến khi định thần, cô phát hiện Lin đã biến mất, chỉ còn mình cô đứng dưới gốc cây nở đầy hoa, xung quanh toàn là người xa lạ. Do dự một lúc, cô quyết định đứng yên, đảo mắt xung quanh tìm kiếm hình bóng người đàn ông.

Đi một đoạn, Lin mới phát hiện không thấy Nhiễm Dư đâu cả. Con thỏ lại bỏ trốn rồi sao? Ý nghĩ này khiến hắn bất giác nhếch miệng.

Lin đi ngược lại con đường cũ. Quá trình tìm kiếm cô gái dễ dàng hơn hắn tưởng. Từ xa hắn đã thấy cô ngây ngốc đứng dưới gốc cây tương đối vắng người qua lại. Từng cánh hoa rơi xuống mái tóc mà cô không hề hay biết. Cô ngó nghiêng xung quanh nhưng chẳng nhìn thấy hắn. Thế là cô cắn môi, tiếp tục chờ đợi.

Trái tim Lin bất giác lỗi nhịp. Đứng yên một lúc, hắn mới đi đến bên cô. Nhìn thấy hắn, Nhiễm Dư thở phào nhẹ nhõm.

“Em đi chậm quá.” Lin lên tiếng.

“Rõ ràng anh đi nhanh thì có.” Nhiễm Dư cãi lại.

Lin đột nhiên nắm tay Nhiễm Dư. Cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đã quay người, dắt cô đi về phía trước. Nhiễm Dư muốn rút tay về nhưng năm ngón tay của hắn như gọng kìm sắt kẹp rất chặt, khiến cô hơi đau.

“Tôi không cần anh dắt.” Cô phản đối, trống ngực đập liên hồi.

Lin cười: “Em còn dám phản kháng à?”.

Nhiễm Dư chẳng còn gì để nói. Hai người đi xuyên qua đám đông. Lần này Lin bước rất chậm. Mỗi lúc bị chen lấn, hắn đều kéo cô vào lòng, dùng thân thể che chắn cho cô. Bên cạnh có mấy cô gái trẻ đi qua, đều nhìn hai người. Lin không hề để ý, chỉ dõi mắt về phía trước hoặc liếc qua Nhiễm Dư. Mặt hơi nóng, cô nghĩ thầm, hắn đáng ghét quá đi!

Về đến nhà, trời đã tối, toàn thân hai người đổ đầy mồ hôi. Lin chiếm phòng tắm trước, đúng một tiếng đồng hồ mới chịu ra ngoài. Nhiễm Dư chẳng để ý đến hắn, cầm quần áo đi thẳng vào nhà tắm. Lin ngồi xuống sofa, không rời mắt khỏi cánh cửa đó. Một lúc sau, cô đi ra ngoài, mái tóc ướt xõa xuống bờ vai trần trắng nõn, dưới bộ váy ngủ là đôi chân thon thả. Lin lặng lẽ ngắm Nhiễm Dư, cô không chú ý đến ánh mắt hắn mà đi ra ngoài ban công sấy tóc, sau đó ngước nhìn bầu trời, thở dài một hơi.

Đi chơi cả ngày mệt chết đi được, bây giờ còn phải nấu cơm cho vị công tử trong kia. Hắn vốn coi cô là là người hầu mà. Cô thật sự hy vọng hắn nhanh chóng rời khỏi cuộc sống của mình.

Nửa đêm hôm đó, Lin lại bị đau đầu vật vã. Đang ngủ say như chết trên chiếc sofa, Nhiễm Dư đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình. Cô mơ màng mở mắt, giọng đàn ông quen thuộc đã trở nên khàn khàn, mang một chút tức giận: “Nhiễm Dư… Em mau lại đây cho tôi!”.

Nhiễm Dư lập tức nhảy xuống đất. Cửa phòng ngủ không khóa, vừa mở ra, cô liền nhìn thấy Lin co quắp người như con tôm trên chiếc giường nhỏ của mình, sắc mặt hắn vô cùng đau đớn, trán rịn đầy mồ hôi. Cô có chút hốt hoảng, đứng ở cửa bất động. Lin đập đầu vào thành giường, nghiến răng: “… Mau giúp tôi”.

Nhiễm Dư chạy tới, lúng ta lúng túng: “Giúp thế nào cơ?”. Lin đau đến mức chẳng nhìn rõ thứ gì, hắn giơ tay quờ quạng trong không trung, cuối cùng cũng túm được tay cô. Hắn dùng sức rất mạnh, làm Nhiễm Dư đau đến mặt trắng bệch. Sau đó, hắn kéo tay cô vào ngực mình, đổ ụp xuống giường bất động.

Nhiễm Dư quỳ bên cạnh giường, ngơ ngẩn nhìn hắn. Cô muốn rút tay về nhưng Lin nắm rất chặt, tựa như làm vậy hắn mới dễ chịu một chút.

“Đầu Gỗ! Đầu Gỗ!” Nhiễm Dư gọi nhưng hắn không có phản ứng, toàn thân vẫn co giật.

Trong lòng vô cùng hoảng hốt, Nhiễm Dư cũng không biết phải làm sao. Cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve từ mái tóc lòa xòa xuống đến cặp lông mày nhíu chặt, sống mũi thẳng, bờ môi dày của người đàn ông. Sau đó, cô tiếp tục chạm vào cổ, vai, cuối cùng dừng lại ở nơi hai bàn tay đang đan vào nhau trên ngực hắn.

Cảm giác đau đớn của Lin trầm lặng và kéo dài dai dẳng, Nhiễm Dư ở bên cạnh, không rời xa nửa bước. Chẳng biết bao lâu sau, cô nằm úp xuống cạnh giường, chìm vào giấc ngủ, được hắn bế lên giường lúc nào cũng không hay biết.

Đêm mỗi lúc một khuya. Trong giấc ngủ chập chờn, Nhiễm Dư cảm thấy một thân hình ướt đẫm mồ hôi dán vào người mình. Hắn thò tay vào váy ngủ, bóp nhẹ ngực cô. Đôi môi hắn mơn man trên cổ cô rồi cắn mạnh một cái. Nhiễm Dư hoảng sợ đẩy người hắn nhưng không được. Hơi thở của hắn gấp gáp, không biết do đau đớn hay kích động. Đến cuối cùng, hắn như người lữ hành trên sa mạc đói khát đã lâu, tham lam thưởng thức từng tấc da thịt trên người cô. Nhiễm Dư ra sức đẩy người hắn, nghẹn ngào: ”Anh đừng làm vậy…”.

Lin dừng động tác, lại một giọt mồ hôi nhỏ xuống mặt cô. Rõ ràng thân thể của hắn đã bị kích thích đến mức căng như dây đàn nhưng cuối cùng hắn cũng không có hành động tiếp theo ngoài những nụ hôn ngấu nghiến đầy khao khát ở thân trên của cô.

Sau đó, hai người chìm vào giấc ngủ. Nhiễm Dư như con chim nhỏ bị hắn ôm chặt từ phía sau, đầu tựa vào ngực hắn.

Trời tờ mờ sáng, Lin tỉnh giấc trước. Ngày càng nhiều ký ức xuất hiện trong não bộ của hắn. Bây giờ, hắn đã biết rõ mình là ai, mang trên vai trọng trách ra sao. Hắn dõi mắt lên trần nhà hồi lâu rồi lại cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng.

Cô là người một người phụ nữ rất bình thường ở thành phố này. Cô đơn thuần, lương thiện, yếu đuối nhưng cũng cố chấp. Một người phụ nữ hai mươi mấy tuổi, nhưng có tính cách hồ đồ, vụng về. Vậy mà hắn lại muốn cả con người lẫn trái tim cô.

Lin nhắm mắt, não bộ bỗng dưng hiện lên hình ảnh buổi đầu gặp gỡ. Hắn nằm trên chiếc ghế dài trong công viên, cô đứng dưới ánh chiều tà, tay cầm túi bánh mì và chai nước, ngơ ngẩn nhìn hắn.

Lin khẽ mỉm cười, bất giác siết chặt vòng tay đang quấn quanh thắt lưng cô.

Cô gái, cứ ngủ ngon đi! Sau khi tỉnh dậy, hãy cẩn thận chống đỡ, vì ta sẽ đòi hỏi càng nhiều hơn. Ta sẽ mang đến cho em cuộc sống hạnh phúc và huy hoàng chưa từng có trong cuộc đời ngắn ngủi này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom