Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2498
Chương 2498: Mua chuộc (hai)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Kim Ngân không đánh trả mà chỉ lặng lẽ bỏ đi.
Thấy tình huống như vậy, Phó Nhị Đại có chút bối rối.
Anh ta rõ ràng đã tấn công, tại sao đối phương lại không bị thương dù chỉ một chút? Phó Nhị Đại cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Anh ta lại không hề nghĩ đến chuyện đối phương rất mạnh.
Dù sao, anh ta luôn thấy bản thân không phải người bình thường nên tại sao một người mập như Bạch Kim Ngân có thể là người tu hành được chứ? Đứng bên cạnh Phó Nhị Đại là một cô gái cực kỳ quyến rũ.
Cô ta cũng cảm thấy khó hiểu.
“Anh yêu, sao anh không trừng trị anh ta? Người này kiêu ngạo như vậy, chắc chắn phải làm anh ta khuất phục mới được."
Cô gái rất khó chịu, cực kỳ nóng lòng như muốn đánh một trận với Bạch Kim Ngân.
Nhưng bây giờ Bạch Kim Ngân đã đi thật nhanh, họ chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh ta.
Nhìn thấy đối phương rời đi một cách kiêu ngạo như vậy, cô gái vô cùng tức giận.
Phó Nhị Đại phất tay, không có ý định đuổi theo.
"Thôi bỏ đi, cậu ta kiêu ngạo như vậy thì cũng chẳng làm gì được”
“Anh còn có việc phải làm, em không nên làm lãng phí thời gian của anh”
Nói xong, anh ta mặc kệ cô gái và đi về phía trước.
Cô gái thấy bạn trai của mình đi thật nhanh, ngay lập tức cũng có hơi sợ hãi.
Ö trên một hòn đảo xa lạ như thế này, cô ta thật sự không dám rời khỏi bạn trai mình nửa bước.
Nếu bị lạc đường ở đây thì có lẽ sẽ không thể trở về nhà được nữa.
Điều kinh khủng hơn là ở đây ngay cả một cửa hàng cũng không có.
Chỗ này đúng là một nơi ít người và cực kỳ đáng sợ.
Ngoài việc có phong cảnh khá đẹp ra thì dường như không có bất kỳ chỗ nào đáng để khen.
Cô ta cũng không thích phong cảnh như thế này.
Bởi vì là một người yêu thích vật chất, cô ta càng quan tâm đến việc có thể nâng cao được giá trị của mình sau chuyến du lịch ð đảo Tây Hải này hay không.
Lúc này, Trần Bình đã đi đến điểm cuối cùng của con đường.
Anh lấy bản đồ ra và cần thận quan sát.
Anh phát hiện địa điểm đánh dấu trên bản đồ hoàn toàn khác so với địa điểm thực tế.
“Lễ nào đây không phải là đảo Tây Hải ư?”
Lần đầu tiên, Trần Bình nghi ngờ suy nghĩ của bản thân.
Đường nét trên bản đồ giống y hệt đảo Tây Hải, nhưng các địa điểm được đánh dấu lại hoàn toàn khác nhau.
Việc này thật sự làm anh có chút bối rối.
Trần Bình nhìn bản đồ và nghiên cứu rất lâu nhưng đều không có cách nào đoán ra tình
- ------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Kim Ngân không đánh trả mà chỉ lặng lẽ bỏ đi.
Thấy tình huống như vậy, Phó Nhị Đại có chút bối rối.
Anh ta rõ ràng đã tấn công, tại sao đối phương lại không bị thương dù chỉ một chút? Phó Nhị Đại cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Anh ta lại không hề nghĩ đến chuyện đối phương rất mạnh.
Dù sao, anh ta luôn thấy bản thân không phải người bình thường nên tại sao một người mập như Bạch Kim Ngân có thể là người tu hành được chứ? Đứng bên cạnh Phó Nhị Đại là một cô gái cực kỳ quyến rũ.
Cô ta cũng cảm thấy khó hiểu.
“Anh yêu, sao anh không trừng trị anh ta? Người này kiêu ngạo như vậy, chắc chắn phải làm anh ta khuất phục mới được."
Cô gái rất khó chịu, cực kỳ nóng lòng như muốn đánh một trận với Bạch Kim Ngân.
Nhưng bây giờ Bạch Kim Ngân đã đi thật nhanh, họ chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh ta.
Nhìn thấy đối phương rời đi một cách kiêu ngạo như vậy, cô gái vô cùng tức giận.
Phó Nhị Đại phất tay, không có ý định đuổi theo.
"Thôi bỏ đi, cậu ta kiêu ngạo như vậy thì cũng chẳng làm gì được”
“Anh còn có việc phải làm, em không nên làm lãng phí thời gian của anh”
Nói xong, anh ta mặc kệ cô gái và đi về phía trước.
Cô gái thấy bạn trai của mình đi thật nhanh, ngay lập tức cũng có hơi sợ hãi.
Ö trên một hòn đảo xa lạ như thế này, cô ta thật sự không dám rời khỏi bạn trai mình nửa bước.
Nếu bị lạc đường ở đây thì có lẽ sẽ không thể trở về nhà được nữa.
Điều kinh khủng hơn là ở đây ngay cả một cửa hàng cũng không có.
Chỗ này đúng là một nơi ít người và cực kỳ đáng sợ.
Ngoài việc có phong cảnh khá đẹp ra thì dường như không có bất kỳ chỗ nào đáng để khen.
Cô ta cũng không thích phong cảnh như thế này.
Bởi vì là một người yêu thích vật chất, cô ta càng quan tâm đến việc có thể nâng cao được giá trị của mình sau chuyến du lịch ð đảo Tây Hải này hay không.
Lúc này, Trần Bình đã đi đến điểm cuối cùng của con đường.
Anh lấy bản đồ ra và cần thận quan sát.
Anh phát hiện địa điểm đánh dấu trên bản đồ hoàn toàn khác so với địa điểm thực tế.
“Lễ nào đây không phải là đảo Tây Hải ư?”
Lần đầu tiên, Trần Bình nghi ngờ suy nghĩ của bản thân.
Đường nét trên bản đồ giống y hệt đảo Tây Hải, nhưng các địa điểm được đánh dấu lại hoàn toàn khác nhau.
Việc này thật sự làm anh có chút bối rối.
Trần Bình nhìn bản đồ và nghiên cứu rất lâu nhưng đều không có cách nào đoán ra tình
- ------------------
Bình luận facebook