Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2582-2585
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cũng chỉ có lão đại nhà bọn họ mới có được thực lực như thế, dễ dàng như trở bàn tay là có thể lấy toàn bộ số tiền mà bọn họ kiếm được nắm trong tay mình.
Mãi cho đến sau cùng, rất nhiều người đều dùng số nguyên thạch rải rác hợp lại mà thành.
Có thể nhìn ra được, bởi vì muốn mua những thứ này mà bọn họ đúng là dốc hết toàn lực.
Chẳng qua sau khi có người mua được đồ thì sẽ có những người khác tranh thủ cơ hội dùng giá cao đề mang bán đi.
Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội, đạo lý này bọn họ cũng rất rõ ràng.
Sau khi lấy được một món bảo bối như thế, bọn họ chắc chắn phải nhanh chóng xử lý.
Nặc Nhất đương nhiên nhìn thấy tất cả, chẳng qua cô ta cũng không hề để ý, đối phương có thể cướp thì đó chính là bản lĩnh của bon ho.
đến mức nên xử lý như thế nào thì lại càng không liên quan đến công việc của cô ta.
Nhìn thấy quầy hàng trống không, trong lòng Nặc Nhất cảm thấy rất thỏa mãn.
“Đồ của chúng tôi đã được bán hết, ngày mai mọi người lại đến xem”
Dưới sự xua đuổi của Nặc Nhất, đám người kia cũng liên tục rời đi.
Nhị Cấu thì giống như một tia chớp, nhanh chóng quay về Hối Bảo Lâu.
Nhìn thấy Cổ Tiêu Thi, anh ta cần thận từng li từng tí để những thứ vũ khí mà mình mua được lên bàn, thậm chí còn lau qua lau lại mặt bàn mấy lần.
Cổ Tiêu Thi vốn đang chờ mong hướng đi của sự việc, nhìn thấy dáng vẻ này của Nhị Cầu, sắc mặt của cô ta cũng trở nên khó coi.
Không nghĩ đến thằng cha này lại tôn trọng đồ trong Tàng Bảo Lâu như thế.
Loại cảm giác này khiến cho Cổ Tiêu Thi cảm thấy rất không hài lòng, giống như là mình bị phản bội một cách nghiêm trọng, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.
“Những thứ được bày bán trong cửa hàng của bọn họ tương đối là độc nhất vô nhị, hoặc là vũ khí, hoặc là đan dược, tuy nghe nói phía sau còn có những vật khác bán ra, thế nhưng tôi cảm thấy chỉ cần hai thứ này là đủ rồi.”
Nhị Cầu vuốt ve một con dao găm trong đó, anh ta không nhịn được mà chậc chậc, sợ hãi thán phục.
Cổ Tiêu Thi nhìn thấy ánh mắt si mê như thế của đối phương, cô ta cũng không nhịn được đi theo, tay cầm lên một bộ cung tên.
Chiếc cung tên này nhìn qua rất oai phong lẫm liệt, cũng không biết có giá bao nhiêu tiền.
“Chiếc cung tên này nhìn cũng ồn, chẳng qua ngay cả cung tên cũng không có, anh không cảm thấy thứ này có cũng được, mà không có cũng chẳng sao hả? Loại đồ vật này chỉ có thằng ngu mới mua!”
Cổ Tiêu Thi khinh thường nói, rất là nhàm chán điều khiển bộ cung tên kia.
Lúc này Trần Bình cũng đã cải trang ăn mặc một lượt đi đến Hối Bảo Lâu.
Hối Bảo Lâu nhìn thấy cuối cùng cũng có khách đến cửa, bọn họ đều kích động không thôi, lập tức thông báo cho Cổ Tiêu Thi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối phương có thể dễ dàng như trở bàn tay kéo ra được chiếc cung tên này, điều đó đủ để chứng minh thực lực của anh tuyệt đối là phi phàm.
Cổ Tiêu Thi biết, một người đàn ông như thế không phải hạng tầm thường.
Chẳng qua ở trên người gã đàn ông trước mặt này, Cổ Tiêu Thi luôn cảm nhận được một hơi thờ rất quen thuộc.
Dưỡng như bản thân mình đã gặp qua người đàn ông này ở đâu đó.
Thế nhưng càng nghĩ thì Cổ Tiêu Thi lại càng không rõ thân phận của đối phương.
Nghĩ đến đây, Cổ Tiêu Thi không nhịn được mà một lần nữa thi triển mị thuật.
Tuy thông qua cách ăn mặc và khí chất trên người của đối phương, cô ta có thể xác định được thân phận của đổi phương là một kẻ có tiền.
Thế nhưng dáng dấp của người này rất lạ mặt, giống như không phải người của thành Nhật Nguyệt.
Nếu như người này có thể phát triển thành kim chủ lâu dài của mình, công lao của Cổ Tiêu Thi nhất định sẽ lại có thể một lần nữa dâng lên, tin tường qua không bao lâu thì cô ta có thể đến một thành trì phồn hoa hơn để làm người phụ trách ở đó.
Dù sao theo bên người vừa đẹp trai lại có tiền, cũng tốt hơn là ở bên cạnh một gã đàn ông bỉ ổi.
Nghĩ đến đây, Cổ Tiêu Thi tiếp tục sử dụng mị thuật với Trần Bình.
Trần Bình đương nhiên cũng cảm giác được đối phương sử dụng ám chiêu với mình, hiển nhiên anh miễn dịch.
Chẳng qua vì đề phòng bại lộ, cuối cùng anh vẫn giả bộ thành dáng vẻ thần hồn điên đảo, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trần Bình, trên mặt Cổ Tiêu Thỉ là nụ cười xán lạn.
“Vị khách hàng này, hay là chúng ta vào bên trong trò chuyện một lúc nhé?”
“Đối với phương pháp sử dụng chiếc cung tên này, tôi có rất nhiều chỗ hiếu kỳ.
Giọng nói nũng nịu của Cổ Tiêu Thi khiến cho người xung quanh đều cảm thấy trái tim mình mềm nhữn.
Trần Bình thì chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Chẳng qua anh quả thật cảm thấy chiếc cung tên này khá tốt.
Vào giây phút mà anh bắn ra kia, anh cũng cảm thấy kinh diễm phát ra từ tận đáy lòng.
"Được thôi, chúng ta đi vào trò chuyện một lát, chẳng qua thời gian rảnh của tôi không có quá nhiều”
Sau khi nói xong những lời này, Trần Bình trực tiếp đi theo đối phương vào phòng dành cho khách.
Cổ Tiêu Thi đi vào, lập tức trắng trợn sử dụng mị thuật với Trần Bình.
Trần Bình ra vẻ bị mắc lừa, trong ánh mắt anh lộ ra vẻ đầy si mê, nhưng trong lòng đã cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Làm một người đàn ông miễn dich với giống
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù không muốn mạo hiểm, thế nhưng từ đầu đến cuối ông ta vẫn muốn đến đó nhìn qua.
Lần này Loan Lão dẫn theo thuộc hạ tỉnh nhuệ nhất, bảo đảm cho sự an toàn của mình.
Ngoại trừ những nhân vật lớn bên ngoài Hoàng Thành, những người khác gần như không biết Loan Lão.
Ngày thường ông ta ru rú trong nhà, không lộ diện.
Cho dù có người đến cửa thăm hỏi cũng đều là cách rèm nói chuyện.
Chứ đừng nói đến đám người muốn hẹn trước để lấy đan dược, ngay cả mặt mũi của luyện đan sư cũng không được thấy, chỉ cần đưa nguyên liệu, nói ra yêu cầu của mình là có thể đi.
Bởi vì danh tiếng của luyện đan sư thất phẩm ở bên ngoài, cho nên bọn họ cũng không lo lắng đến việc đối phương sẽ tham nguyên liệu của mình.
"Các người ước lượng thử xem, bây gið chúng ta xuất phát thì khi nào có thể đến thành Nhật Nguyệt?”
Loan Lão cách rèm hỏi thăm một câu.
Nghe ông ta hỏi như thế, một đám thuộc hạ suy tính một lượt, sau đó đưa ra một khoảng thời gian đại khái.
“Ước chừng xế chiều ngày mai thì chúng ta có thể đến thành Nhật Nguyệt.”
Một người đàn ông mặc áo đạo bào đen ở trong đó cung kính báo cáo.
Rõ ràng câu trả lời của đối phương không khiến cho Loan Lão thỏa mãn.
Trong giọng nói của ông ta cũng xen lẫn với một chút nóng nảy.
“Trước buổi sáng ngày mai phải đến được thành Nhật Nguyệt."
Sau khi nói xong những lời này, một bình đan dược trực tiếp từ trong kiệu bay ra.
Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đen kia nhân lấy bình đan dược này, anh ta mở ra xem, lập tức vẻ mặt tràn đầy vui vẻ.
Nếu như bọn họ phải hao hết sức lực đề đi đường, như thế rất tốn nguyên khí.
Một khi nguyên khí bị tiêu hao sạch sẽ thì cũng chỉ giống như người bình thường, dùng tốc độ bình thường đề đi.
Có lẽ Loan Lão cũng biết chuyện này, cho nên mới cho bọn họ đan dược khôi phục nguyên khí.
Những đan dược này có đầy đủ số lượng, đảm bảo cho bọn họ lấy được tốc độ nhanh nhất đến thành Nhật Nguyệt.
Người đàn ông mặc áo đạo bào đen chắp tay với Loan Lão, ngay sau đó bắt đầu phân phát đan dược.
“Xuất phát!”
Anh ta dặn dò một tiếng, đoàn người nhanh chóng đưa theo Loan Lão ra khỏi Hoàng Thành.
“Thành Nhật Nguyệt, hy vọng mi đừng khiến tao thất vọng.”
Trong mắt Loan Lão cũng lóe lên vẻ mong chờ, sống nhiều năm như thế, ông ta chưa từng kích động và khẩn trương như thế.
Chẳng biết vì sao ông ta luôn cảm giác tòa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc đổi phương bán ra vũ khí, Trác Thiên Ủy cũng đã từng phái người đi xem qua.
Quả nhiên những vũ khí đó giống như Trần Bình đã nói, cũng không tốt như thứ cung cấp cho ông ta.
Lần này Trác Thiên Uy cũng yên lòng.
Hiện tại Trần Bình càng phát triển tốt thì tâm trạng của ông ta lại càng thoải mái hơn.
Tin tưởng đối phương dựa vào Tàng Bảo Lâu thì có thể không cần tốn quá nhiều công sức là đè sập được Hối Bảo Lâu.
Đến lúc đó Hối Bảo Lâu chỉ có thể xám xịt chạy khỏi thành Nhật Nguyệt.
Tuy là thiếu đi một nơi có thể mua sắm những mặt hàng xa xỉ, nhưng theo đó thì thành Nhật Nguyệt cũng có thể khôi phục lại bình tĩnh.
Có loại cửa hàng cao cấp như Tàng Bảo Lâu, ông ta cần gì phải để ý một cửa hàng như Hối Bảo Lâu chứ? Lúc này đây cách buổi đấu giá chỉ còn hai tiếng nữa.
Cổ Tiêu Thi có chút nóng nảy đứng ở bên trong ngó nhìn ra bên ngoài, sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, cả người cô ta đều có chút lo lắng.
Cổ Tiêu Thi nằm mơ cũng không nghĩ đến chính mình thế mà lại mất đi ý thức.
Rõ ràng bản thân mình đã nắm giữ quyền chủ động, còn muốn nhân lúc đối phương sau khi tỉnh lại gài hàng một chút, nhưng cổ tình mình lại ngất xỉu, chuyện này chẳng phải khiến cho cô ta mất đi cơ hội chiếm cứ quyền chủ động.
Bây giờ đối phương phủi mông rời đi, cho dù tới tìm người thì cũng không có bằng chứng gì.
Cổ Tiêu Thi cảm thấy mình xem như mất cả chì lẫn chài.
Càng khiến cho người ta càng thêm tức giận hơn chính là, buổi sáng hôm nay trước giờ mỡ cửa của bọn họ, thế nhưng chẳng có bất kỳ bóng dáng một khách hàng nào đến nơi đây.
Cho dù Lâm Phi Vũ thế mà cũng không tới xem.
Vốn dĩ trong lòng Cổ Tiêu Thi có rất nhiều tâm sự, trong nháy mắt cô ta cũng có chút suy SỤp.
“Các người nhanh đi điều tra cho tôi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ đám người này chết hết rồi à?”
Trên mặt Cổ Tiêu Thi mang theo vẻ giận dữ, cả gương mặt của cô ta đều tr nên vặn vẹo.
Vì buổi đấu giá hôm nay, Cổ Tiêu Thi cố ý chuẩn bị một viên đan dược khôi phục nguyên khí.
Đây là một trong những phần thường mà Hối Bảo Lâu cho bọn họ.
Có được viên đan dược khôi phục nguyên khí này, Cổ Tiêu Thi có thể tiếp tục không ngừng sử dụng mị thuật.
Đến lúc đó đám người này đều sẽ quỳ xuống gấu váy của cô ta, nhao nhao bỏ tiền ra mua.
Bởi vì Cổ Tiêu Thi muốn kiếm một số tiền, cho nên giá cả của mấy món đồ trong cửa hàng này có chút cao.
Ngày thường không có quá nhiều người mua, Cổ Tiêu Thi sử dụng mị thuật luôn có thể
Cũng chỉ có lão đại nhà bọn họ mới có được thực lực như thế, dễ dàng như trở bàn tay là có thể lấy toàn bộ số tiền mà bọn họ kiếm được nắm trong tay mình.
Mãi cho đến sau cùng, rất nhiều người đều dùng số nguyên thạch rải rác hợp lại mà thành.
Có thể nhìn ra được, bởi vì muốn mua những thứ này mà bọn họ đúng là dốc hết toàn lực.
Chẳng qua sau khi có người mua được đồ thì sẽ có những người khác tranh thủ cơ hội dùng giá cao đề mang bán đi.
Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội, đạo lý này bọn họ cũng rất rõ ràng.
Sau khi lấy được một món bảo bối như thế, bọn họ chắc chắn phải nhanh chóng xử lý.
Nặc Nhất đương nhiên nhìn thấy tất cả, chẳng qua cô ta cũng không hề để ý, đối phương có thể cướp thì đó chính là bản lĩnh của bon ho.
đến mức nên xử lý như thế nào thì lại càng không liên quan đến công việc của cô ta.
Nhìn thấy quầy hàng trống không, trong lòng Nặc Nhất cảm thấy rất thỏa mãn.
“Đồ của chúng tôi đã được bán hết, ngày mai mọi người lại đến xem”
Dưới sự xua đuổi của Nặc Nhất, đám người kia cũng liên tục rời đi.
Nhị Cấu thì giống như một tia chớp, nhanh chóng quay về Hối Bảo Lâu.
Nhìn thấy Cổ Tiêu Thi, anh ta cần thận từng li từng tí để những thứ vũ khí mà mình mua được lên bàn, thậm chí còn lau qua lau lại mặt bàn mấy lần.
Cổ Tiêu Thi vốn đang chờ mong hướng đi của sự việc, nhìn thấy dáng vẻ này của Nhị Cầu, sắc mặt của cô ta cũng trở nên khó coi.
Không nghĩ đến thằng cha này lại tôn trọng đồ trong Tàng Bảo Lâu như thế.
Loại cảm giác này khiến cho Cổ Tiêu Thi cảm thấy rất không hài lòng, giống như là mình bị phản bội một cách nghiêm trọng, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.
“Những thứ được bày bán trong cửa hàng của bọn họ tương đối là độc nhất vô nhị, hoặc là vũ khí, hoặc là đan dược, tuy nghe nói phía sau còn có những vật khác bán ra, thế nhưng tôi cảm thấy chỉ cần hai thứ này là đủ rồi.”
Nhị Cầu vuốt ve một con dao găm trong đó, anh ta không nhịn được mà chậc chậc, sợ hãi thán phục.
Cổ Tiêu Thi nhìn thấy ánh mắt si mê như thế của đối phương, cô ta cũng không nhịn được đi theo, tay cầm lên một bộ cung tên.
Chiếc cung tên này nhìn qua rất oai phong lẫm liệt, cũng không biết có giá bao nhiêu tiền.
“Chiếc cung tên này nhìn cũng ồn, chẳng qua ngay cả cung tên cũng không có, anh không cảm thấy thứ này có cũng được, mà không có cũng chẳng sao hả? Loại đồ vật này chỉ có thằng ngu mới mua!”
Cổ Tiêu Thi khinh thường nói, rất là nhàm chán điều khiển bộ cung tên kia.
Lúc này Trần Bình cũng đã cải trang ăn mặc một lượt đi đến Hối Bảo Lâu.
Hối Bảo Lâu nhìn thấy cuối cùng cũng có khách đến cửa, bọn họ đều kích động không thôi, lập tức thông báo cho Cổ Tiêu Thi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối phương có thể dễ dàng như trở bàn tay kéo ra được chiếc cung tên này, điều đó đủ để chứng minh thực lực của anh tuyệt đối là phi phàm.
Cổ Tiêu Thi biết, một người đàn ông như thế không phải hạng tầm thường.
Chẳng qua ở trên người gã đàn ông trước mặt này, Cổ Tiêu Thi luôn cảm nhận được một hơi thờ rất quen thuộc.
Dưỡng như bản thân mình đã gặp qua người đàn ông này ở đâu đó.
Thế nhưng càng nghĩ thì Cổ Tiêu Thi lại càng không rõ thân phận của đối phương.
Nghĩ đến đây, Cổ Tiêu Thi không nhịn được mà một lần nữa thi triển mị thuật.
Tuy thông qua cách ăn mặc và khí chất trên người của đối phương, cô ta có thể xác định được thân phận của đổi phương là một kẻ có tiền.
Thế nhưng dáng dấp của người này rất lạ mặt, giống như không phải người của thành Nhật Nguyệt.
Nếu như người này có thể phát triển thành kim chủ lâu dài của mình, công lao của Cổ Tiêu Thi nhất định sẽ lại có thể một lần nữa dâng lên, tin tường qua không bao lâu thì cô ta có thể đến một thành trì phồn hoa hơn để làm người phụ trách ở đó.
Dù sao theo bên người vừa đẹp trai lại có tiền, cũng tốt hơn là ở bên cạnh một gã đàn ông bỉ ổi.
Nghĩ đến đây, Cổ Tiêu Thi tiếp tục sử dụng mị thuật với Trần Bình.
Trần Bình đương nhiên cũng cảm giác được đối phương sử dụng ám chiêu với mình, hiển nhiên anh miễn dịch.
Chẳng qua vì đề phòng bại lộ, cuối cùng anh vẫn giả bộ thành dáng vẻ thần hồn điên đảo, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trần Bình, trên mặt Cổ Tiêu Thỉ là nụ cười xán lạn.
“Vị khách hàng này, hay là chúng ta vào bên trong trò chuyện một lúc nhé?”
“Đối với phương pháp sử dụng chiếc cung tên này, tôi có rất nhiều chỗ hiếu kỳ.
Giọng nói nũng nịu của Cổ Tiêu Thi khiến cho người xung quanh đều cảm thấy trái tim mình mềm nhữn.
Trần Bình thì chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Chẳng qua anh quả thật cảm thấy chiếc cung tên này khá tốt.
Vào giây phút mà anh bắn ra kia, anh cũng cảm thấy kinh diễm phát ra từ tận đáy lòng.
"Được thôi, chúng ta đi vào trò chuyện một lát, chẳng qua thời gian rảnh của tôi không có quá nhiều”
Sau khi nói xong những lời này, Trần Bình trực tiếp đi theo đối phương vào phòng dành cho khách.
Cổ Tiêu Thi đi vào, lập tức trắng trợn sử dụng mị thuật với Trần Bình.
Trần Bình ra vẻ bị mắc lừa, trong ánh mắt anh lộ ra vẻ đầy si mê, nhưng trong lòng đã cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Làm một người đàn ông miễn dich với giống
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù không muốn mạo hiểm, thế nhưng từ đầu đến cuối ông ta vẫn muốn đến đó nhìn qua.
Lần này Loan Lão dẫn theo thuộc hạ tỉnh nhuệ nhất, bảo đảm cho sự an toàn của mình.
Ngoại trừ những nhân vật lớn bên ngoài Hoàng Thành, những người khác gần như không biết Loan Lão.
Ngày thường ông ta ru rú trong nhà, không lộ diện.
Cho dù có người đến cửa thăm hỏi cũng đều là cách rèm nói chuyện.
Chứ đừng nói đến đám người muốn hẹn trước để lấy đan dược, ngay cả mặt mũi của luyện đan sư cũng không được thấy, chỉ cần đưa nguyên liệu, nói ra yêu cầu của mình là có thể đi.
Bởi vì danh tiếng của luyện đan sư thất phẩm ở bên ngoài, cho nên bọn họ cũng không lo lắng đến việc đối phương sẽ tham nguyên liệu của mình.
"Các người ước lượng thử xem, bây gið chúng ta xuất phát thì khi nào có thể đến thành Nhật Nguyệt?”
Loan Lão cách rèm hỏi thăm một câu.
Nghe ông ta hỏi như thế, một đám thuộc hạ suy tính một lượt, sau đó đưa ra một khoảng thời gian đại khái.
“Ước chừng xế chiều ngày mai thì chúng ta có thể đến thành Nhật Nguyệt.”
Một người đàn ông mặc áo đạo bào đen ở trong đó cung kính báo cáo.
Rõ ràng câu trả lời của đối phương không khiến cho Loan Lão thỏa mãn.
Trong giọng nói của ông ta cũng xen lẫn với một chút nóng nảy.
“Trước buổi sáng ngày mai phải đến được thành Nhật Nguyệt."
Sau khi nói xong những lời này, một bình đan dược trực tiếp từ trong kiệu bay ra.
Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đen kia nhân lấy bình đan dược này, anh ta mở ra xem, lập tức vẻ mặt tràn đầy vui vẻ.
Nếu như bọn họ phải hao hết sức lực đề đi đường, như thế rất tốn nguyên khí.
Một khi nguyên khí bị tiêu hao sạch sẽ thì cũng chỉ giống như người bình thường, dùng tốc độ bình thường đề đi.
Có lẽ Loan Lão cũng biết chuyện này, cho nên mới cho bọn họ đan dược khôi phục nguyên khí.
Những đan dược này có đầy đủ số lượng, đảm bảo cho bọn họ lấy được tốc độ nhanh nhất đến thành Nhật Nguyệt.
Người đàn ông mặc áo đạo bào đen chắp tay với Loan Lão, ngay sau đó bắt đầu phân phát đan dược.
“Xuất phát!”
Anh ta dặn dò một tiếng, đoàn người nhanh chóng đưa theo Loan Lão ra khỏi Hoàng Thành.
“Thành Nhật Nguyệt, hy vọng mi đừng khiến tao thất vọng.”
Trong mắt Loan Lão cũng lóe lên vẻ mong chờ, sống nhiều năm như thế, ông ta chưa từng kích động và khẩn trương như thế.
Chẳng biết vì sao ông ta luôn cảm giác tòa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc đổi phương bán ra vũ khí, Trác Thiên Ủy cũng đã từng phái người đi xem qua.
Quả nhiên những vũ khí đó giống như Trần Bình đã nói, cũng không tốt như thứ cung cấp cho ông ta.
Lần này Trác Thiên Uy cũng yên lòng.
Hiện tại Trần Bình càng phát triển tốt thì tâm trạng của ông ta lại càng thoải mái hơn.
Tin tưởng đối phương dựa vào Tàng Bảo Lâu thì có thể không cần tốn quá nhiều công sức là đè sập được Hối Bảo Lâu.
Đến lúc đó Hối Bảo Lâu chỉ có thể xám xịt chạy khỏi thành Nhật Nguyệt.
Tuy là thiếu đi một nơi có thể mua sắm những mặt hàng xa xỉ, nhưng theo đó thì thành Nhật Nguyệt cũng có thể khôi phục lại bình tĩnh.
Có loại cửa hàng cao cấp như Tàng Bảo Lâu, ông ta cần gì phải để ý một cửa hàng như Hối Bảo Lâu chứ? Lúc này đây cách buổi đấu giá chỉ còn hai tiếng nữa.
Cổ Tiêu Thi có chút nóng nảy đứng ở bên trong ngó nhìn ra bên ngoài, sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, cả người cô ta đều có chút lo lắng.
Cổ Tiêu Thi nằm mơ cũng không nghĩ đến chính mình thế mà lại mất đi ý thức.
Rõ ràng bản thân mình đã nắm giữ quyền chủ động, còn muốn nhân lúc đối phương sau khi tỉnh lại gài hàng một chút, nhưng cổ tình mình lại ngất xỉu, chuyện này chẳng phải khiến cho cô ta mất đi cơ hội chiếm cứ quyền chủ động.
Bây giờ đối phương phủi mông rời đi, cho dù tới tìm người thì cũng không có bằng chứng gì.
Cổ Tiêu Thi cảm thấy mình xem như mất cả chì lẫn chài.
Càng khiến cho người ta càng thêm tức giận hơn chính là, buổi sáng hôm nay trước giờ mỡ cửa của bọn họ, thế nhưng chẳng có bất kỳ bóng dáng một khách hàng nào đến nơi đây.
Cho dù Lâm Phi Vũ thế mà cũng không tới xem.
Vốn dĩ trong lòng Cổ Tiêu Thi có rất nhiều tâm sự, trong nháy mắt cô ta cũng có chút suy SỤp.
“Các người nhanh đi điều tra cho tôi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ đám người này chết hết rồi à?”
Trên mặt Cổ Tiêu Thi mang theo vẻ giận dữ, cả gương mặt của cô ta đều tr nên vặn vẹo.
Vì buổi đấu giá hôm nay, Cổ Tiêu Thi cố ý chuẩn bị một viên đan dược khôi phục nguyên khí.
Đây là một trong những phần thường mà Hối Bảo Lâu cho bọn họ.
Có được viên đan dược khôi phục nguyên khí này, Cổ Tiêu Thi có thể tiếp tục không ngừng sử dụng mị thuật.
Đến lúc đó đám người này đều sẽ quỳ xuống gấu váy của cô ta, nhao nhao bỏ tiền ra mua.
Bởi vì Cổ Tiêu Thi muốn kiếm một số tiền, cho nên giá cả của mấy món đồ trong cửa hàng này có chút cao.
Ngày thường không có quá nhiều người mua, Cổ Tiêu Thi sử dụng mị thuật luôn có thể
Bình luận facebook