Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2587-2589
Chương 2587: Biến hết ngay cho tôi
“Vị lão đại này, hay là chúng ta ngồi xuống
tâm sự một lát, tôi có một tin tức mang tính chất
bùng nổ muốn nói cho anh biết!”
Nữ lừa đảo kia thử lừa gạt Trần Bình, chính là
vì để thuận lợi thoát thân.
Đám lừa đảo khác nhìn thấy cảnh này cũng
có chút luông cuống.
Làm ổn chuyện này thì có thể lừa gạt tiền của
hai bên.
Một chuyện tốt như thế, thế mà lại để cho nữ
lừa đảo kia chiếm được thời cơ, thật đúng là có
chút tức giận.
Bọn họ đã nhận được tiên của Cổ Tiêu Thị,
trước đó chuyện gây sự, bọn họ cũng đã hoàn
thành.
Hiện tại lại một lần nữa có thể thu được tiền
từ chỗ Trần Bình, công khai hết tất cả mọi chuyện.
Có người dám làm như thế, mà có người lại
vô cùng tuân thủ theo đạo đức nghề nghiệp,
không nói ra chân tướng.
Chẳng mấy chốc cô gái lừa đảo kia sẽ chuyển
nhà, rời khỏi thành Nhật Nguyệt này, cho nên
đương nhiên sẽ không bận tâm đến mấy chuyện
khác, nói chính là nói.
Nghe thấy đối phương nói như thế, Trần Bình
lộ ra nụ cười xán lạn.
“Có gì hay để nói chứ? Thanh giả tự thanh,
trọc giả tự trọc, chính các người đã làm chuyện gì,
chẳng lẽ trong lòng các người còn chưa rõ ư?”
Trong ngày thường Trần Bình rất thích nghiên
cứu quyển sách luyện đan kia, thường xuyên suy
nghĩ đến mấy loại đan dược linh tỉnh.
Vừa hay trong khoảng thời gian này anh đã
luyện chế ra một viên đan dược có thể khiến cho
người ta phải nói thật.
Trái lại lúc này viên đan dược đó có thể phát
huy ra tác dụng quan trọng.
Trần Bình bóp nát đan dược, trực tiếp vung ra
ngoài.
Trong nháy mắt bột phấn theo gió bay đến
bên trong miệng đám lừa đảo kia.
Vốn dĩ một giây trước bọn họ còn đang lên án
Tàng Bảo Lâu này, nhưng một giây sau vẻ mặt
của cả đám người này đều thay đổi.
Trên mặt bọn họ mang theo vẻ xoắn xuýt,
xem ra giống như là muốn khống chế miệng mình.
Thậm chí còn có người vươn tay ra che miệng
rồi.
Thế nhưng làm như thế cũng chẳng có bất kỳ
tác dụng gì, miệng của bọn họ giống như hoàn
toàn tách rời khỏi bản thân, hoàn toàn không bị
khống chẽ, đang không ngừng nói ra chân tướng.
Vốn dĩ tất cả mọi người đều đang duy trì yên
tĩnh xem náo nhiệt, giọng nói của bọn họ vang lên
càng lộ ra đột ngột.
“Là Cổ Tiêu Thi của Hối Bảo Lâu dùng tiền để
thuê chúng tôi đến đặt điêu, chính vì muốn phá
hoại chuyện làm ăn ở chỗ các người”
“Cổ Tiêu Thi cho chúng tôi tiền, ép chúng tôi
nhất định phải kéo được khách hàng về chỗ bên
bọn họ”
“Hôm nay ở bên Hối Bảo Lâu tổ chức buổi
đấu giá, vì buổi đấu giá này mà đối phương đã
Chương 2588: Tranh mua
Là khách hàng lớn của Hõi Bảo Lâu, anh ta
thường xuyên nhìn thấy đủ loại cảnh tượng.
Lúc anh ta nhìn thây đống vũ khí và đan dược
trưng bày kia, trong nháy mắt cả người bùng nổ.
Những đan dược này chính là đỉnh cấp.
Nếu như có thể mua đến tay, đơn giản mà nói
đó chính là hoàn mỹ.
Lâm Phi Vũ là một người trọng hình tượng,
nhưng chỉ trong nháy mắt đã có chút không kiêm
chế được, anh ta vội vàng lấy túi trữ vật từ trong
ngực ra, đổ một đống lớn nguyên thạch xuống
mặt bàn.
“Ông đây muốn mua hết tất cả những thứ
này”
Sau khi nói xong những lời này, anh ta bắt đầu
di chuyển, bắt đầu chỉ trỏ vào những đan dược và
vũ khí mà bản thân mình muốn.
Nhìn thấy đối phương trực tiếp lấy ra nhiều
tiền như thế, tất cả mọi người đều có chút luống
cuống.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến thẳng
cha này thế mà không biết xấu hổ đến mức đó.
“Con mẹ nhà nó... Chuyện này cũng thật quá
đáng.
Có người đi săn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Chẳng qua anh ta cơ bản không dám nói
thêm gì nữa, chỉ dám nhỏ giọng bực tức.
Thậm chí còn lo lắng những lời này bị người
khác nghe thấy được.
Chẳng qua may mắn âm lượng của anh ta đủ
nhỏ, mà hiện trường cũng quá ồn ào, vì thế cơ
bản không ai để ý đến anh ta.
Những người khác cũng âm thâm nhỏ giọng
mắng, nhưng cũng không dám công khai nói gì.
Trần Bình nhìn thấy cảnh tượng này bèn liếc
mắt ra hiệu với Nặc Nhất.
Thằng cha này thật đúng là cuồng vọng, anh
cơ bản không muốn giao lưu với loại người này.
“Những thứ này một thứ cũng không bán cho
anh ta, trước tiên quan tâm đến những khách
hàng kia trước.”
Lời nói của Trân Bình trực tiếp cho Nặc Nhất
sức mạnh.
Vốn dĩ lúc đầu Nặc Nhất đã muốn làm như
vậy, chẳng qua cô ta có chút bận tâm mình làm
như thế sẽ khiến Trần Bình không vui.
Nếu hiện tại ngay cả Trần Bình cũng đã nói
thế, Nặc Nhất đương nhiên không còn bất kỳ lo
lắng gì.
Nặc Nhất nhìn thoáng qua tên lùn này, trực
tiếp đi ra đứng trước mặt mọi người.
“Nơi này của chúng tôi không chấp nhận bất
kỳ hành vi chen ngang nào, vừa rồi những khách
hàng kia có thể dựa theo thứ tự trước đó mua đồ
ở chỗ chúng tôi”
“Đến cửa hàng của chúng tôi, cho dù là thân
phận nào thì cũng không được hưởng thụ bất kỳ
ưu đãi gì."
“Cho dù là người của Hoàng Thành ở chỗ này
cũng chỉ có thể ngoan ngoãn xếp hàng”
Thái độ của Nặc Nhất cũng rất cao ngạo, rõ
ràng không có chút ý tứ muốn cho đối phương
mặt mũi.
Chương 2589: Hả hê lòng người
Một khi cậu ba xảy ra chuyện gì, bọn họ
không còn mệnh để sống.
Đám người đi săn kia nhìn thấy cảnh này thì
trong nháy mắt đều thoải mái cười to, tất cả mọi
người đều vô cùng hài lòng với kết quả này.
Đám người đi săn ở thành Nhật Nguyệt vô
cùng chán ghét với nhà họ Lâm hung hăng càn
quấy kia.
Bọn họ ước gì người của gia tộc này phải ăn
nhiều thua thiệt.
Ngày thường người của nhà họ Lâm vẫn luôn
vô cùng phách lối, cơ bản không coi đám kẻ đi
săn là người.
Hiện tại cuối cùng cũng có người trừng trị
bọn họ, trong nháy mắt này tất cả mọi người đều
cảm thấy vô cùng hả hê, cao hứng không thôi.
“Tới đây tới đây, các vị đừng đứng ngây người
ra ở đó làm gì, nhanh xếp hàng đi, đến lúc đó cẩn
thận các người không mua được đồ đấy!” Sư
Chấn Thiên nhìn mọi người còn đang ngẩn ngơ
thì lập tức mở miệng thúc giục, bản thân anh ta
cũng có chút kỳ quái, không nghĩ đến tốc độ phản
ứng của đám người kia lại chậm như thế.
Nghe thấy những lời Sư Chấn Thiên nói, tất cả
mọi người đều nhanh chóng đi xếp hàng, bọn họ
chỉ ước gì nắm chặt thời gian cướp hết đan dược
đi.
Trần Bình nhìn thấy bên này rầm rộ, không
kìm lòng được mà nở nụ cười xán lạn. Ngay sau
đó anh lợi dụng một viên dịch dung đan, biến
thành dáng vẻ phú thương Hoàng Thành ngày
hôm qua.
Anh cũng muốn qua Hối Bảo Lâu, nhìn xem
tình cảnh thê thảm của bên đó.
Lâm Phi Vũ bị đánh cho một trận, tạm thời
không có tâm tư gì đi tìm Sư Chấn Thiên gây
phiên phức, xương trên người anh ta đã bị gãy
mấy cái, nhìn qua vô cùng yếu ớt.
Hiện tại anh ta phải nắm chặt thời gian đến
Hối Bảo Lâu mua một viên đan dược có thể chữa
thương, khôi phục thân thể của mình.
Bình thường trên người anh ta luôn mang
theo đan dược của Hối Bảo Lâu, thể nhưng hôm
nay ra ngoài quá vội, cũng không mang theo bất
kỳ đan dược nào, chỉ cầm theo một đống tiền.
Lâm Phi Vũ lảo đảo nghiêng ngả được người
ta đỡ đến Hối Bảo Lâu, mà lúc này vừa khéo Trần
Bình cũng đến nơi đây.
Nhìn thấy người đàn ông xa lạ chưa từng gặp
mặt này, Lâm Phi Vũ đột nhiên sinh ra một chút
địch ý.
Anh ta luôn cảm thấy thằng cha này không
được bình thường cho lắm, hơn nữa hình như là
hướng về phía vợ chưa cưới của mình mà đến.
Cổ Tiêu Thi đứng ở quầy hàng, từ xa đã nhìn
thấy Trần Bình.
Cô ta nhanh chóng chạy về phía Trân Bình,
trong mắt tràn đầy mừng rỡ.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, Cổ Tiêu Thi
vẫn luôn ăn không ngon ngủ không ngon, luôn
cảm thấy giống như mình đã hoàn toàn yêu phú
thương kia.
Nhưng đối phương vẫn luôn chưa từng xuất
hiện, điều này khiến cho Cổ Tiêu Thi cảm thấy có
chút khó chịu.
“Vị lão đại này, hay là chúng ta ngồi xuống
tâm sự một lát, tôi có một tin tức mang tính chất
bùng nổ muốn nói cho anh biết!”
Nữ lừa đảo kia thử lừa gạt Trần Bình, chính là
vì để thuận lợi thoát thân.
Đám lừa đảo khác nhìn thấy cảnh này cũng
có chút luông cuống.
Làm ổn chuyện này thì có thể lừa gạt tiền của
hai bên.
Một chuyện tốt như thế, thế mà lại để cho nữ
lừa đảo kia chiếm được thời cơ, thật đúng là có
chút tức giận.
Bọn họ đã nhận được tiên của Cổ Tiêu Thị,
trước đó chuyện gây sự, bọn họ cũng đã hoàn
thành.
Hiện tại lại một lần nữa có thể thu được tiền
từ chỗ Trần Bình, công khai hết tất cả mọi chuyện.
Có người dám làm như thế, mà có người lại
vô cùng tuân thủ theo đạo đức nghề nghiệp,
không nói ra chân tướng.
Chẳng mấy chốc cô gái lừa đảo kia sẽ chuyển
nhà, rời khỏi thành Nhật Nguyệt này, cho nên
đương nhiên sẽ không bận tâm đến mấy chuyện
khác, nói chính là nói.
Nghe thấy đối phương nói như thế, Trần Bình
lộ ra nụ cười xán lạn.
“Có gì hay để nói chứ? Thanh giả tự thanh,
trọc giả tự trọc, chính các người đã làm chuyện gì,
chẳng lẽ trong lòng các người còn chưa rõ ư?”
Trong ngày thường Trần Bình rất thích nghiên
cứu quyển sách luyện đan kia, thường xuyên suy
nghĩ đến mấy loại đan dược linh tỉnh.
Vừa hay trong khoảng thời gian này anh đã
luyện chế ra một viên đan dược có thể khiến cho
người ta phải nói thật.
Trái lại lúc này viên đan dược đó có thể phát
huy ra tác dụng quan trọng.
Trần Bình bóp nát đan dược, trực tiếp vung ra
ngoài.
Trong nháy mắt bột phấn theo gió bay đến
bên trong miệng đám lừa đảo kia.
Vốn dĩ một giây trước bọn họ còn đang lên án
Tàng Bảo Lâu này, nhưng một giây sau vẻ mặt
của cả đám người này đều thay đổi.
Trên mặt bọn họ mang theo vẻ xoắn xuýt,
xem ra giống như là muốn khống chế miệng mình.
Thậm chí còn có người vươn tay ra che miệng
rồi.
Thế nhưng làm như thế cũng chẳng có bất kỳ
tác dụng gì, miệng của bọn họ giống như hoàn
toàn tách rời khỏi bản thân, hoàn toàn không bị
khống chẽ, đang không ngừng nói ra chân tướng.
Vốn dĩ tất cả mọi người đều đang duy trì yên
tĩnh xem náo nhiệt, giọng nói của bọn họ vang lên
càng lộ ra đột ngột.
“Là Cổ Tiêu Thi của Hối Bảo Lâu dùng tiền để
thuê chúng tôi đến đặt điêu, chính vì muốn phá
hoại chuyện làm ăn ở chỗ các người”
“Cổ Tiêu Thi cho chúng tôi tiền, ép chúng tôi
nhất định phải kéo được khách hàng về chỗ bên
bọn họ”
“Hôm nay ở bên Hối Bảo Lâu tổ chức buổi
đấu giá, vì buổi đấu giá này mà đối phương đã
Chương 2588: Tranh mua
Là khách hàng lớn của Hõi Bảo Lâu, anh ta
thường xuyên nhìn thấy đủ loại cảnh tượng.
Lúc anh ta nhìn thây đống vũ khí và đan dược
trưng bày kia, trong nháy mắt cả người bùng nổ.
Những đan dược này chính là đỉnh cấp.
Nếu như có thể mua đến tay, đơn giản mà nói
đó chính là hoàn mỹ.
Lâm Phi Vũ là một người trọng hình tượng,
nhưng chỉ trong nháy mắt đã có chút không kiêm
chế được, anh ta vội vàng lấy túi trữ vật từ trong
ngực ra, đổ một đống lớn nguyên thạch xuống
mặt bàn.
“Ông đây muốn mua hết tất cả những thứ
này”
Sau khi nói xong những lời này, anh ta bắt đầu
di chuyển, bắt đầu chỉ trỏ vào những đan dược và
vũ khí mà bản thân mình muốn.
Nhìn thấy đối phương trực tiếp lấy ra nhiều
tiền như thế, tất cả mọi người đều có chút luống
cuống.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến thẳng
cha này thế mà không biết xấu hổ đến mức đó.
“Con mẹ nhà nó... Chuyện này cũng thật quá
đáng.
Có người đi săn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Chẳng qua anh ta cơ bản không dám nói
thêm gì nữa, chỉ dám nhỏ giọng bực tức.
Thậm chí còn lo lắng những lời này bị người
khác nghe thấy được.
Chẳng qua may mắn âm lượng của anh ta đủ
nhỏ, mà hiện trường cũng quá ồn ào, vì thế cơ
bản không ai để ý đến anh ta.
Những người khác cũng âm thâm nhỏ giọng
mắng, nhưng cũng không dám công khai nói gì.
Trần Bình nhìn thấy cảnh tượng này bèn liếc
mắt ra hiệu với Nặc Nhất.
Thằng cha này thật đúng là cuồng vọng, anh
cơ bản không muốn giao lưu với loại người này.
“Những thứ này một thứ cũng không bán cho
anh ta, trước tiên quan tâm đến những khách
hàng kia trước.”
Lời nói của Trân Bình trực tiếp cho Nặc Nhất
sức mạnh.
Vốn dĩ lúc đầu Nặc Nhất đã muốn làm như
vậy, chẳng qua cô ta có chút bận tâm mình làm
như thế sẽ khiến Trần Bình không vui.
Nếu hiện tại ngay cả Trần Bình cũng đã nói
thế, Nặc Nhất đương nhiên không còn bất kỳ lo
lắng gì.
Nặc Nhất nhìn thoáng qua tên lùn này, trực
tiếp đi ra đứng trước mặt mọi người.
“Nơi này của chúng tôi không chấp nhận bất
kỳ hành vi chen ngang nào, vừa rồi những khách
hàng kia có thể dựa theo thứ tự trước đó mua đồ
ở chỗ chúng tôi”
“Đến cửa hàng của chúng tôi, cho dù là thân
phận nào thì cũng không được hưởng thụ bất kỳ
ưu đãi gì."
“Cho dù là người của Hoàng Thành ở chỗ này
cũng chỉ có thể ngoan ngoãn xếp hàng”
Thái độ của Nặc Nhất cũng rất cao ngạo, rõ
ràng không có chút ý tứ muốn cho đối phương
mặt mũi.
Chương 2589: Hả hê lòng người
Một khi cậu ba xảy ra chuyện gì, bọn họ
không còn mệnh để sống.
Đám người đi săn kia nhìn thấy cảnh này thì
trong nháy mắt đều thoải mái cười to, tất cả mọi
người đều vô cùng hài lòng với kết quả này.
Đám người đi săn ở thành Nhật Nguyệt vô
cùng chán ghét với nhà họ Lâm hung hăng càn
quấy kia.
Bọn họ ước gì người của gia tộc này phải ăn
nhiều thua thiệt.
Ngày thường người của nhà họ Lâm vẫn luôn
vô cùng phách lối, cơ bản không coi đám kẻ đi
săn là người.
Hiện tại cuối cùng cũng có người trừng trị
bọn họ, trong nháy mắt này tất cả mọi người đều
cảm thấy vô cùng hả hê, cao hứng không thôi.
“Tới đây tới đây, các vị đừng đứng ngây người
ra ở đó làm gì, nhanh xếp hàng đi, đến lúc đó cẩn
thận các người không mua được đồ đấy!” Sư
Chấn Thiên nhìn mọi người còn đang ngẩn ngơ
thì lập tức mở miệng thúc giục, bản thân anh ta
cũng có chút kỳ quái, không nghĩ đến tốc độ phản
ứng của đám người kia lại chậm như thế.
Nghe thấy những lời Sư Chấn Thiên nói, tất cả
mọi người đều nhanh chóng đi xếp hàng, bọn họ
chỉ ước gì nắm chặt thời gian cướp hết đan dược
đi.
Trần Bình nhìn thấy bên này rầm rộ, không
kìm lòng được mà nở nụ cười xán lạn. Ngay sau
đó anh lợi dụng một viên dịch dung đan, biến
thành dáng vẻ phú thương Hoàng Thành ngày
hôm qua.
Anh cũng muốn qua Hối Bảo Lâu, nhìn xem
tình cảnh thê thảm của bên đó.
Lâm Phi Vũ bị đánh cho một trận, tạm thời
không có tâm tư gì đi tìm Sư Chấn Thiên gây
phiên phức, xương trên người anh ta đã bị gãy
mấy cái, nhìn qua vô cùng yếu ớt.
Hiện tại anh ta phải nắm chặt thời gian đến
Hối Bảo Lâu mua một viên đan dược có thể chữa
thương, khôi phục thân thể của mình.
Bình thường trên người anh ta luôn mang
theo đan dược của Hối Bảo Lâu, thể nhưng hôm
nay ra ngoài quá vội, cũng không mang theo bất
kỳ đan dược nào, chỉ cầm theo một đống tiền.
Lâm Phi Vũ lảo đảo nghiêng ngả được người
ta đỡ đến Hối Bảo Lâu, mà lúc này vừa khéo Trần
Bình cũng đến nơi đây.
Nhìn thấy người đàn ông xa lạ chưa từng gặp
mặt này, Lâm Phi Vũ đột nhiên sinh ra một chút
địch ý.
Anh ta luôn cảm thấy thằng cha này không
được bình thường cho lắm, hơn nữa hình như là
hướng về phía vợ chưa cưới của mình mà đến.
Cổ Tiêu Thi đứng ở quầy hàng, từ xa đã nhìn
thấy Trần Bình.
Cô ta nhanh chóng chạy về phía Trân Bình,
trong mắt tràn đầy mừng rỡ.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, Cổ Tiêu Thi
vẫn luôn ăn không ngon ngủ không ngon, luôn
cảm thấy giống như mình đã hoàn toàn yêu phú
thương kia.
Nhưng đối phương vẫn luôn chưa từng xuất
hiện, điều này khiến cho Cổ Tiêu Thi cảm thấy có
chút khó chịu.
Bình luận facebook