Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2717-2720
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy cảnh tượng này, Sư Chấn Thiên cũng cười.
"Đám người này ngu quá, không ngờ bọn họ lại rơi vào trong trận pháp!"
Đi theo Trần Bình lâu rồi đương nhiên anh ta cũng được mở mang kiến thức.
| Nghe được hai chữ trận pháp, Trác Thiên Uy lập tức đề phòng, thứ này cũng không dễ phá.
| Một khi lọt vào bên trong, vậy thì nhất định phải tốn một thời gian dài mới ra được.
"Phía trước có trận pháp, xem ra đây đúng là di tích thượng cổ.
| Trác Thiên Uy ở bên cạnh yên lặng phân tích.
Những lời này của đối phương chỉ làm cho Trần Bình cảm thấy đau đầu.
"Tôi nói này đại ca, anh đừng ngu xuẩn vậy chứ."
Trần Bình không nhịn được lên tiếng.
"Xem ra trận pháp này rất kém, đám người | kia sắp phá xong rồi."
Đối với người bình thường mà nói, trận pháp này ngược lại rất ly kỳ, đối với Trần Bình thì chỉ cần nhẹ nhàng quét dọn một chút liền có thể nhìn thấy bản chất của trận pháp.
Ngay vào lúc Trác Thiên Uy đang sốt ruột, Trần Bình lập tức dễ như trở bàn tay phá tan trận pháp.
GO Động tác của anh nhìn như tùy tiện nhưng lại có thể trực tiếp cứu người trong biển lửa.
Đám người bị vây trong trận pháp lập tức khôi phục vẻ bình thường, trên mặt mang theo vẻ hoảng sợ, hoàn toàn không hiểu rõ tình hình là như thế nào.
Thực lực của đám người này coi như không tệ, nhưng bây giờ bị vây ở trận pháp nên cái gì cũng không làm được.
| Vốn nhiều người đã có chút tuyệt vọng, nhưng vào thời khắc tuyệt vọng, lại cảm nhận được trận pháp thả lỏng, cho nên không ngừng nỗ lực lại.
"Mẹ nó, cuối cùng trận pháp bị phá rồi, ông đây còn tưởng đồ gì khó nhằn chứ!"
"Trận pháp này cũng có chút huyền diệu đấy, từ đầu đã cảm thấy di tích thượng cổ này kỳ quái rồi, tiếp theo chúng ta phải cẩn thận hơn!"
Đám người bàn tán sôi nổi, dường như vô cùng kiêng dè cái trận pháp này.
Trần Bình ở bên cạnh yên lặng thở dài, đám người này đúng là không có đầu óc. - Lúc đầu cho rằng bọn họ sẽ rất thông minh khi phát hiện mình được cứu, kết quả không ngờ hơn nửa số người đều tưởng là do chính họ phá vỡ trận pháp.
Thấy dáng vẻ cuồng vọng tự đại của bọn họ như thế, Trần Bình cũng cảm thấy có chút cạn lời, nhưng mà anh cũng không lên tiếng mà dẫn theo người của mình đi sâu vào trong cổ mộ.
- Những người bị vây trong trận pháp đương nhiên cũng biết bọn họ đã lãng phí không ít thời gian, cho nên bây giờ cũng không tiếp tục ở lại chỗ này xoắn xuýt, mà nhanh chóng đuổi theo.
| Lúc này, đám người Trương Thành Băng đã đi rất xa, vừa mới vào thì qua một đường hầm dài, lúc đầu anh ta tưởng là sẽ có tình huống quỷ dị gì xảy ra, kết quả sự thật lại không phải như thế.
Thận trọng đi qua con đường hầm này, anh ta mới phát hiện nơi này cũng không có bất kỳ cơ quan gì, nhìn qua vô cùng an toàn.
"Chúng ta đã lãng phí không ít thời gian ở đường hầm này rồi, tiếp theo gặp phải cái gì cứ trực tiếp lên là được, đừng ở chỗ này thêm nữa."
Trương Thành Băng có chút bất mãn nói.
Anh ta bỏ ra nhiều tiền thuê vài nhân vật lợi hại đến hộ tống mình, vậy mà bọn họ còn không phát hiện ra nổi liêu đường hầm này có nguy hiểm gì không, đúng là có chút vô tích sự.
| "Nói thế có vẻ sai rồi, nguy hiểm rất có thể đi phía sau, chúng ta nhất định phải đề phòng hai tự trên hai tư, thuyền chay cẩn thận đi được vận năm, nếu như chúng ta." - Lúc đội trường của nhiệm vụ lần này cất lời | khuyên bảo, lại bị Trương Thành Băng cắt ngang.
"Tôi tốn nhiều tiền mời các người đến chính vì dốc sức liều mạng, chẳng lẽ còn để cho các người ở đây nhàn nhã đánh đấm như ở thôn dã à?"
| "Rõ ràng ở cửa không có bất kỳ nguy hiểm gì, mà sau khi tiến vào, chúng ta cũng đi mấy canh giờ rồi, đều không có gặp được tình huống xấu nào cả!"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một đám người lục tục đi tới, Trương Thành Băng vừa đi, vừa lục lọi, xem làm thế nào mới có thể lấy lại vốn bỏ ra đợt này về.
| Vì mua tin tức và dẫn người vào di tích | thượng cổ, anh ta đã bỏ ra rất nhiều tiền.
Cho dù chút tiền này đối với anh ta chỉ như chín trâu mất sợi lông, nhưng một kẻ keo kiệt như Trương Thành Băng sao chịu bỏ qua một cắc?
"Lát nữa thấy thứ gì đều tóm lấy cho tôi." Anh ta có chút khẩn trương nhấn mạnh một câu.
| Lần này anh ta thuê đối phương còn vì một mục đích lớn khác.
Đội trưởng Ngụy Uyên Bác có một túi trữ đồ.
Có được túi trữ đồ này, anh ta có thể thần không biết, quỷ không hay, mang rất nhiều đồ từ trong di tích thượng cổ ra ngoài.
Ngụy Uyên Bác gật đầu, túi của anh ta hoàn.
toàn trống rỗng, chỉ có một ít dược vật và vũ khí phòng thân cất bên trong.
Mục đích rất đơn giản, chính là mang đủ các loại đồ cho đối phương.
| Lấy đồ từ trong này ra ngoài rồi chia 2:8, điểm này làm cho Ngụy Uyên Bác rất hài lòng.
Bọn họ đang đi nhanh bên trong, lúc này mấy người Trần Bình cũng đã đuổi theo.
Biểu cảm của Trần Bình vô cùng bình tĩnh, anh nhìn lướt qua con đường liền biết nơi này cũng không có gì nguy hiểm.
Lối đi này có thể nhìn thấy đuôi, rất sạch sẽ, với cả rất dài.
_Trần Bình khẳng định, nếu như thận trọng đi trong này, nhất định sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
"Đường hầm này an toàn ư?"
Sư Chấn Thiên cũng cảm thấy có chút khó tin, nhanh chóng phi nước đại với Trần Bình.
| Trên mặt những người khác cũng mang theo vẻ kinh ngạc, bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ, trong di tích thượng cổ lại có nơi an toàn thế này.
Trần Bình lắc đầu, anh không có nói như vậy.
"Tôi chỉ nói là bây giờ an toàn chứ không nói là an toàn suốt."
"Năm phút cuối cùng, qua khoảng thời gian này, đường hầm sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm, hơn nữa còn từ từ biến hẹp, trực tiếp ngăn đường đi lại. - Trần Bình liếc mắt liền thấy bản chất, anh bình tĩnh nói.
Sự Chấn Thiên nhìn về phía trước, bây giờ | tốc độ của bọn họ cũng không chậm, năm phút đủ tới điểm cuối.
Tốc độ của đám người Trần Bình quá nhanh, làm cho đám người phía sau có chút khó tin. | Bọn họ không ngờ có người gan lớn lao nhanh đi như thế.
| "Mấy người đó không phải kẻ đần chứ, vậy mà lại một đường phi nước đại, bọn họ thực sự cho rằng đường hầm này an toàn à?"
"Quản nhiều vậy làm gì, chờ bọn đền chỗ cần đến, chúng ta lại xem cuối cùng nên hành động thế nào, nếu như toàn bộ quá trình bọn họ không gặp được bất kỳ nguy hiểm gì, vậy chúng ta cũng có thể đi như vậy!"
"Nói đúng lắm, dù sao chúng ta cũng có thể thấy đầu, sẽ nhìn được rõ ràng kết cục của đám người này."
| Tất cả mọi người đều đứng ở lối vào, có chút mong đợi mình bóng dáng đám Trần Bình, muốn biết phải chăng Trần Bình đã an toàn.
Mấy phút sau, Trần Bình cũng thành công dẫn người ra khỏi đường hầm. | Bọn họ ngừng lại ở điểm cuối cùng, nhìn thấy đám người đang ngắm mình, không nhịn được thở dài bất đắc dĩ.
"Nếu như đám người này nguyện ý đi với chúng ta, vậy ít nhất còn có hơn nửa sống sót, bây giờ cũng khó nói."
Trần Bình cảm thấy hơi xúc động, hành động của đám người này làm cho anh có hơi thất vọng. | Rõ ràng đều có người đi đầu thử nghiệm, bọn họ còn không quả quyết như thế, đúng là bùn nhão không trát tường được.
"Đi thôi, đừng để ý bọn họ." Trần Bình lập tức quay đầu nhìn về phía trước.
Mà lúc này, Sư Chấn Thiên và Cổ Nhạc Nhạc cũng không nhịn được phát phất tay về phía cửa ra vào, trên mặt mang theo nụ cười giễu cợt.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đám người bọn họ mang tới trên cơ bản đều chết trong đường hầm.
Đám người Hoàng tử nhìn đường hầm khép kín, biểu cảm vô cùng khó coi.
"Nơi này đúng là nguy cơ trùng trùng, tiếp theo mọi người nên cẩn thận."
- Không biết ai lên tiếng nói câu đó, những người khác cũng khắc sâu trong lòng, gật nhẹ đầu, bọn họ khoanh chân tu hành ở đây, muốn nhanh chóng khôi phục thực lực.
Nếu không khôi phục tốt giá trị nguyên khí, vậy tiếp theo mà lại gặp nguy hiểm như vậy nữa thì chỉ có đường chết.
| "Anh, em cảm thấy chuyện này có chút kỳ | lạ, vì sao khi chúng ta đi vào thì các cơ quan lại
đột nhiên khởi động? Mà lúc nhìn đoàn người đi trước lại không có điểm bất ổn nào."
Người của Hoàng gia cũng bắt đầu nói chuyện.
| Lần này, đại hoàng tử Tư Đồ Chấn bang mang theo đám người cùng Hoàng muội Tư Đồ Thanh Vận tới di tích thượng cổ.
Vốn bọn họ tràn đầy lòng tin, cho là mình nhất định có thể thành công lấy được chỗ tốt từ đây. - Nhưng sự thật chứng minh bonn họ còn chưa kịp tiến vào di tích thượng cổ đã bị đánh cho không kịp trở tay.
"Em gái, người bên cạnh chúng ta không còn nhiều lắm, tiếp theo phải cẩn thận hơn, về phần nhóm người kia... anh cảm thấy trên người bọn họ nhất định là có bảo bối." | Tư Đồ Chấn Bang tỉnh táo phân tích, anh ta thấy Trần Bình tuyệt đối có gì đó quái lạ.
Sao có thể có người lợi hại như vậy, xuyên qua toàn bộ đường hầm mà gây ra động tĩnh gì?
"Vậy chúng ta phải nhanh đi tìm bọn họ, xem có thể chiếm đồ của bọn họ làm của riêng không."
| "Nếu như chúng ta cũng có mấy thứ đồ trừ | tà đó, vậy thì tốt quá, người của chúng ta sẽ không bị thương nhiều."
Tư Đồ Thanh Vân không nhịn được nghĩ linh tinh, trên mặt cô ta mang theo vẻ tiếc nuối, có chút khó chịu khi nhìn người đội mình chết hơn nửa.
"Chúng ta nhất định phải tìm được đám người này, lấy hết bảo bối của bọn họ, nếu không coi như thua lỗ rồi."
Ý nghĩ của Tư Đô Thanh Vận có chút cực đoan, tuy Tư Đồ Chiến Bang không muốn tán thành, nhưng đối với thế lực của mình thì đây cũng là chuyện tốt.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tìm ra đối phương."
| Tất cả đều nhanh chóng khôi phục thực lực, có người lén uống thuốc, bọn họ muốn chiếm lợi ngay từ đầu trước.
| Mà lúc này đám người Trần Bình tùy tiện đi khắp nơi, giống như không hề sợ hãi nguy hiểm gì ở đây vậy.
"Lúc tiến vào tôi có thấy một câu trên bia mộ, thời gian an toàn là ba giờ."
"Lúc đầu tôi không biết nó có ý gì, nhưng căn cứ vào tình hình, tôi đã hiểu được một chút."
Trần Bình dựa vào tài trí thông minh của mình, đoán được điểm bất thường của đường hầm.
| Mặc dù anh có thể cảm nhận được rất nhiều chỗ khác biệt, nhưng không có thời gian cho anh đi xác thực.
Chính vì mình tương đối biết nhìn mặt mà nói chuyện, quan sát bốn phía, cho nên anh mới có thể nhạy bén phát hiện ra tất cả.
"Nếu những thứ này bị người khác biết vậy coi như không xong, bọn họ sẽ xuất phát cùng lúc với chúng ta."
Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được âm thầm đứng ở một bên cảm thán, ra hiệu không có chuyện gì là người ngày không biết cả. - Cũng may đám người kia bình thường cực kỳ tự phụ, sẽ không để ý trên bia mộ người khác viết gì.
"Nếu thời gian an toàn chỉ có ba tiếng, vậy bây giờ chúng ta ở bên trong rất lâu rồi, đoán chừng chờ lúc nữa phải có người tới thúc giục đi!"
Sư Chấn Thiên cũng cảm nhận được vết tích của con người từng xuất hiện ở trong hang động này, vì dựa vào thiên phú dị bẩm của yêu thú, cho nên càng có thể phân tích được thời gian cụ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đương nhiên người kinh ngạc nhất vẫn là Trác Thiên Uy.
Cho tới giờ, Trác Thiên Uy đều chỉ đứng cạnh xem, toàn bộ hành trình đều rất nghe lời.
Lúc đầu ông ta có thể nghe hết vào tai, yên lặng tiêu hóa, nhưng Sư Chấn Thiên nói ra một câu như vậy làm cho ông ta không thể nào khống chế mình.
"Trên đời lại có loại thiên tài này ư, ông trời ơi, anh bạn nhỏ, lúc này cậu mới mấy tuổi chứ?" | Mặc dù vóc dáng Trần Nãi Hoàng rất cao, nhưng gương mặt vẫn vô cùng non nớt, xem ra rất trẻ.
Một bạn nhỏ như vậy có thể có được thực lực mạnh cỡ này, sao không làm cho người ta rung động chứ?
Bây giờ Trác Thiên Uy nào chỉ xúc động, ông | ta còn có cả lòng muốn chết cho rồi.
Mình cố gắng khổ luyện ba bốn mươi năm, | kết quả cuối cùng chỉ có một ít thành tựu.
| Lúc đầu cho là tới Hoàng thành làm quan nhỏ đã lợi hại vô cùng rồi.
Nhưng bắt đầu so sánh ra thì ông ta chẳng là cái thá gì.
"Tôi muốn bái cậu làm thầy." Trác Thiên Uy không nhịn được nói lời từ tận đáy lòng ra với Trần Bình. - Người thành đạt làm thầy, Trần Bình có thể dạy dỗ được đồ đệ như vậy đủ chứng minh thực lực của Trần Bình mạnh cỡ nào.
Ông ta biết rõ, cho dù là Trần Nãi Hoàng cũng đủ tư cách làm thầy của mình.
| Người giống như Trần Bình giống như một loại tồn tại cao không với tới.
Mà người thế này, lại nguyện ý làm bạn với một kẻ phàm tục như mình, đúng là vinh hạnh lớn lao.
Lúc này Trác Thiên Uy đột nhiên cảm động vô cùng, ông ta cảm thấy Trần Bình xuất phát từ nội tâm, thật lòng để mắt tới ông ta!
| Vừa nghĩ tới mình căn bản không giúp được gì cho Trần Bình, toàn bộ hành trình đều là Trần Bình trợ giúp mình, Trác Thiên Uy liền cảm thấy vô cùng áy náy.
| Nghĩ đi nghĩ lại, ông ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trần Bình.
"Cảm ơn người anh em đã giúp đỡ, nếu như không có cậu, tôi cũng chỉ có thể làm thành chủ
thành Nhật Nguyệt, nói không chừng trận loạn yêu thú đã có thể mang tôi đi rồi!"
Lời của Trác Thiên Uy là nói thật, ông ta biết dựa vào thực lực của mình, muốn sống sót trong trận loạn yêu thú là không thể nào.GO
Với cả lần thành Nhật Nguyệt trực tiếp bị công phá, nếu như không có Trần Bình trợ giúp, ông ta chắc chắn phải chết.
Nhìn thấy đối phương khách sáo như vậy, Trần Bình cũng có chút bất mãn.
"Tất cả mọi người đều là anh em, sau này anh còn dám khách sáo như vậy, tôi sẽ không dẫn anh theo nữa."
"Lần này tôi dẫn anh theo tham gia lịch | luyện ở di tích thượng cổ, chẳng lẽ anh còn không biết là có ý gì sao?"
| Trần Bình bất đắc dĩ lên tiếng, cái tên này hơi một tí là cực kỳ khách sáo.
| Dù sao người ở thế giới này cũng khác một chút so với người ở thế giới hiện thực bọn họ.
Cho nên Trần Bình cũng có thể hiểu được hành động của đối phương, nhưng anh lại không tiếp nhận.
Nhìn thấy Trần Bình đỡ mình lên, lệ nóng cũng tràn quanh mắt Trác Thiên Uy, ông ta biết đây có nghĩa là Trần Bình hoàn toàn công nhận mình.
- Trong lòng Trác Thiên Uy âm thầm thề, sau này cho dù gặp phải tình huống gì cũng phải đứng trước mặt Trần Bình đầu tiên.
Cho dù Trần Bình muốn mình lập tức chết, ông ta cũng sẽ không chút do dự mà đồng ý.
Trần Bình cũng không biết, trong lúc vô tình lại thu được lòng trung thành của Trác Thiên Uy.
| Bọn họ nhanh chóng tiếp tục lên đường, mà đám người Trương Thành Băng không biết là mình đã nhanh chóng bị người đuổi theo.
Trương Thành Bằng điên cuồng thúc giục mọi người đi nhanh, nhưng lúc đi qua một ngôi cổ mộ, anh ta thấy được vô số nguyên thạch.
Những nguyên thạch này bị khảm nạm trên tường, với cả là dùng nguyên lực khảm, nếu như bọn họ muốn lấy xuống thì chỉ có thể cậy từng viên một.
Thấy cảnh tượng này, Sư Chấn Thiên cũng cười.
"Đám người này ngu quá, không ngờ bọn họ lại rơi vào trong trận pháp!"
Đi theo Trần Bình lâu rồi đương nhiên anh ta cũng được mở mang kiến thức.
| Nghe được hai chữ trận pháp, Trác Thiên Uy lập tức đề phòng, thứ này cũng không dễ phá.
| Một khi lọt vào bên trong, vậy thì nhất định phải tốn một thời gian dài mới ra được.
"Phía trước có trận pháp, xem ra đây đúng là di tích thượng cổ.
| Trác Thiên Uy ở bên cạnh yên lặng phân tích.
Những lời này của đối phương chỉ làm cho Trần Bình cảm thấy đau đầu.
"Tôi nói này đại ca, anh đừng ngu xuẩn vậy chứ."
Trần Bình không nhịn được lên tiếng.
"Xem ra trận pháp này rất kém, đám người | kia sắp phá xong rồi."
Đối với người bình thường mà nói, trận pháp này ngược lại rất ly kỳ, đối với Trần Bình thì chỉ cần nhẹ nhàng quét dọn một chút liền có thể nhìn thấy bản chất của trận pháp.
Ngay vào lúc Trác Thiên Uy đang sốt ruột, Trần Bình lập tức dễ như trở bàn tay phá tan trận pháp.
GO Động tác của anh nhìn như tùy tiện nhưng lại có thể trực tiếp cứu người trong biển lửa.
Đám người bị vây trong trận pháp lập tức khôi phục vẻ bình thường, trên mặt mang theo vẻ hoảng sợ, hoàn toàn không hiểu rõ tình hình là như thế nào.
Thực lực của đám người này coi như không tệ, nhưng bây giờ bị vây ở trận pháp nên cái gì cũng không làm được.
| Vốn nhiều người đã có chút tuyệt vọng, nhưng vào thời khắc tuyệt vọng, lại cảm nhận được trận pháp thả lỏng, cho nên không ngừng nỗ lực lại.
"Mẹ nó, cuối cùng trận pháp bị phá rồi, ông đây còn tưởng đồ gì khó nhằn chứ!"
"Trận pháp này cũng có chút huyền diệu đấy, từ đầu đã cảm thấy di tích thượng cổ này kỳ quái rồi, tiếp theo chúng ta phải cẩn thận hơn!"
Đám người bàn tán sôi nổi, dường như vô cùng kiêng dè cái trận pháp này.
Trần Bình ở bên cạnh yên lặng thở dài, đám người này đúng là không có đầu óc. - Lúc đầu cho rằng bọn họ sẽ rất thông minh khi phát hiện mình được cứu, kết quả không ngờ hơn nửa số người đều tưởng là do chính họ phá vỡ trận pháp.
Thấy dáng vẻ cuồng vọng tự đại của bọn họ như thế, Trần Bình cũng cảm thấy có chút cạn lời, nhưng mà anh cũng không lên tiếng mà dẫn theo người của mình đi sâu vào trong cổ mộ.
- Những người bị vây trong trận pháp đương nhiên cũng biết bọn họ đã lãng phí không ít thời gian, cho nên bây giờ cũng không tiếp tục ở lại chỗ này xoắn xuýt, mà nhanh chóng đuổi theo.
| Lúc này, đám người Trương Thành Băng đã đi rất xa, vừa mới vào thì qua một đường hầm dài, lúc đầu anh ta tưởng là sẽ có tình huống quỷ dị gì xảy ra, kết quả sự thật lại không phải như thế.
Thận trọng đi qua con đường hầm này, anh ta mới phát hiện nơi này cũng không có bất kỳ cơ quan gì, nhìn qua vô cùng an toàn.
"Chúng ta đã lãng phí không ít thời gian ở đường hầm này rồi, tiếp theo gặp phải cái gì cứ trực tiếp lên là được, đừng ở chỗ này thêm nữa."
Trương Thành Băng có chút bất mãn nói.
Anh ta bỏ ra nhiều tiền thuê vài nhân vật lợi hại đến hộ tống mình, vậy mà bọn họ còn không phát hiện ra nổi liêu đường hầm này có nguy hiểm gì không, đúng là có chút vô tích sự.
| "Nói thế có vẻ sai rồi, nguy hiểm rất có thể đi phía sau, chúng ta nhất định phải đề phòng hai tự trên hai tư, thuyền chay cẩn thận đi được vận năm, nếu như chúng ta." - Lúc đội trường của nhiệm vụ lần này cất lời | khuyên bảo, lại bị Trương Thành Băng cắt ngang.
"Tôi tốn nhiều tiền mời các người đến chính vì dốc sức liều mạng, chẳng lẽ còn để cho các người ở đây nhàn nhã đánh đấm như ở thôn dã à?"
| "Rõ ràng ở cửa không có bất kỳ nguy hiểm gì, mà sau khi tiến vào, chúng ta cũng đi mấy canh giờ rồi, đều không có gặp được tình huống xấu nào cả!"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một đám người lục tục đi tới, Trương Thành Băng vừa đi, vừa lục lọi, xem làm thế nào mới có thể lấy lại vốn bỏ ra đợt này về.
| Vì mua tin tức và dẫn người vào di tích | thượng cổ, anh ta đã bỏ ra rất nhiều tiền.
Cho dù chút tiền này đối với anh ta chỉ như chín trâu mất sợi lông, nhưng một kẻ keo kiệt như Trương Thành Băng sao chịu bỏ qua một cắc?
"Lát nữa thấy thứ gì đều tóm lấy cho tôi." Anh ta có chút khẩn trương nhấn mạnh một câu.
| Lần này anh ta thuê đối phương còn vì một mục đích lớn khác.
Đội trưởng Ngụy Uyên Bác có một túi trữ đồ.
Có được túi trữ đồ này, anh ta có thể thần không biết, quỷ không hay, mang rất nhiều đồ từ trong di tích thượng cổ ra ngoài.
Ngụy Uyên Bác gật đầu, túi của anh ta hoàn.
toàn trống rỗng, chỉ có một ít dược vật và vũ khí phòng thân cất bên trong.
Mục đích rất đơn giản, chính là mang đủ các loại đồ cho đối phương.
| Lấy đồ từ trong này ra ngoài rồi chia 2:8, điểm này làm cho Ngụy Uyên Bác rất hài lòng.
Bọn họ đang đi nhanh bên trong, lúc này mấy người Trần Bình cũng đã đuổi theo.
Biểu cảm của Trần Bình vô cùng bình tĩnh, anh nhìn lướt qua con đường liền biết nơi này cũng không có gì nguy hiểm.
Lối đi này có thể nhìn thấy đuôi, rất sạch sẽ, với cả rất dài.
_Trần Bình khẳng định, nếu như thận trọng đi trong này, nhất định sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
"Đường hầm này an toàn ư?"
Sư Chấn Thiên cũng cảm thấy có chút khó tin, nhanh chóng phi nước đại với Trần Bình.
| Trên mặt những người khác cũng mang theo vẻ kinh ngạc, bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ, trong di tích thượng cổ lại có nơi an toàn thế này.
Trần Bình lắc đầu, anh không có nói như vậy.
"Tôi chỉ nói là bây giờ an toàn chứ không nói là an toàn suốt."
"Năm phút cuối cùng, qua khoảng thời gian này, đường hầm sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm, hơn nữa còn từ từ biến hẹp, trực tiếp ngăn đường đi lại. - Trần Bình liếc mắt liền thấy bản chất, anh bình tĩnh nói.
Sự Chấn Thiên nhìn về phía trước, bây giờ | tốc độ của bọn họ cũng không chậm, năm phút đủ tới điểm cuối.
Tốc độ của đám người Trần Bình quá nhanh, làm cho đám người phía sau có chút khó tin. | Bọn họ không ngờ có người gan lớn lao nhanh đi như thế.
| "Mấy người đó không phải kẻ đần chứ, vậy mà lại một đường phi nước đại, bọn họ thực sự cho rằng đường hầm này an toàn à?"
"Quản nhiều vậy làm gì, chờ bọn đền chỗ cần đến, chúng ta lại xem cuối cùng nên hành động thế nào, nếu như toàn bộ quá trình bọn họ không gặp được bất kỳ nguy hiểm gì, vậy chúng ta cũng có thể đi như vậy!"
"Nói đúng lắm, dù sao chúng ta cũng có thể thấy đầu, sẽ nhìn được rõ ràng kết cục của đám người này."
| Tất cả mọi người đều đứng ở lối vào, có chút mong đợi mình bóng dáng đám Trần Bình, muốn biết phải chăng Trần Bình đã an toàn.
Mấy phút sau, Trần Bình cũng thành công dẫn người ra khỏi đường hầm. | Bọn họ ngừng lại ở điểm cuối cùng, nhìn thấy đám người đang ngắm mình, không nhịn được thở dài bất đắc dĩ.
"Nếu như đám người này nguyện ý đi với chúng ta, vậy ít nhất còn có hơn nửa sống sót, bây giờ cũng khó nói."
Trần Bình cảm thấy hơi xúc động, hành động của đám người này làm cho anh có hơi thất vọng. | Rõ ràng đều có người đi đầu thử nghiệm, bọn họ còn không quả quyết như thế, đúng là bùn nhão không trát tường được.
"Đi thôi, đừng để ý bọn họ." Trần Bình lập tức quay đầu nhìn về phía trước.
Mà lúc này, Sư Chấn Thiên và Cổ Nhạc Nhạc cũng không nhịn được phát phất tay về phía cửa ra vào, trên mặt mang theo nụ cười giễu cợt.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đám người bọn họ mang tới trên cơ bản đều chết trong đường hầm.
Đám người Hoàng tử nhìn đường hầm khép kín, biểu cảm vô cùng khó coi.
"Nơi này đúng là nguy cơ trùng trùng, tiếp theo mọi người nên cẩn thận."
- Không biết ai lên tiếng nói câu đó, những người khác cũng khắc sâu trong lòng, gật nhẹ đầu, bọn họ khoanh chân tu hành ở đây, muốn nhanh chóng khôi phục thực lực.
Nếu không khôi phục tốt giá trị nguyên khí, vậy tiếp theo mà lại gặp nguy hiểm như vậy nữa thì chỉ có đường chết.
| "Anh, em cảm thấy chuyện này có chút kỳ | lạ, vì sao khi chúng ta đi vào thì các cơ quan lại
đột nhiên khởi động? Mà lúc nhìn đoàn người đi trước lại không có điểm bất ổn nào."
Người của Hoàng gia cũng bắt đầu nói chuyện.
| Lần này, đại hoàng tử Tư Đồ Chấn bang mang theo đám người cùng Hoàng muội Tư Đồ Thanh Vận tới di tích thượng cổ.
Vốn bọn họ tràn đầy lòng tin, cho là mình nhất định có thể thành công lấy được chỗ tốt từ đây. - Nhưng sự thật chứng minh bonn họ còn chưa kịp tiến vào di tích thượng cổ đã bị đánh cho không kịp trở tay.
"Em gái, người bên cạnh chúng ta không còn nhiều lắm, tiếp theo phải cẩn thận hơn, về phần nhóm người kia... anh cảm thấy trên người bọn họ nhất định là có bảo bối." | Tư Đồ Chấn Bang tỉnh táo phân tích, anh ta thấy Trần Bình tuyệt đối có gì đó quái lạ.
Sao có thể có người lợi hại như vậy, xuyên qua toàn bộ đường hầm mà gây ra động tĩnh gì?
"Vậy chúng ta phải nhanh đi tìm bọn họ, xem có thể chiếm đồ của bọn họ làm của riêng không."
| "Nếu như chúng ta cũng có mấy thứ đồ trừ | tà đó, vậy thì tốt quá, người của chúng ta sẽ không bị thương nhiều."
Tư Đồ Thanh Vân không nhịn được nghĩ linh tinh, trên mặt cô ta mang theo vẻ tiếc nuối, có chút khó chịu khi nhìn người đội mình chết hơn nửa.
"Chúng ta nhất định phải tìm được đám người này, lấy hết bảo bối của bọn họ, nếu không coi như thua lỗ rồi."
Ý nghĩ của Tư Đô Thanh Vận có chút cực đoan, tuy Tư Đồ Chiến Bang không muốn tán thành, nhưng đối với thế lực của mình thì đây cũng là chuyện tốt.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tìm ra đối phương."
| Tất cả đều nhanh chóng khôi phục thực lực, có người lén uống thuốc, bọn họ muốn chiếm lợi ngay từ đầu trước.
| Mà lúc này đám người Trần Bình tùy tiện đi khắp nơi, giống như không hề sợ hãi nguy hiểm gì ở đây vậy.
"Lúc tiến vào tôi có thấy một câu trên bia mộ, thời gian an toàn là ba giờ."
"Lúc đầu tôi không biết nó có ý gì, nhưng căn cứ vào tình hình, tôi đã hiểu được một chút."
Trần Bình dựa vào tài trí thông minh của mình, đoán được điểm bất thường của đường hầm.
| Mặc dù anh có thể cảm nhận được rất nhiều chỗ khác biệt, nhưng không có thời gian cho anh đi xác thực.
Chính vì mình tương đối biết nhìn mặt mà nói chuyện, quan sát bốn phía, cho nên anh mới có thể nhạy bén phát hiện ra tất cả.
"Nếu những thứ này bị người khác biết vậy coi như không xong, bọn họ sẽ xuất phát cùng lúc với chúng ta."
Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được âm thầm đứng ở một bên cảm thán, ra hiệu không có chuyện gì là người ngày không biết cả. - Cũng may đám người kia bình thường cực kỳ tự phụ, sẽ không để ý trên bia mộ người khác viết gì.
"Nếu thời gian an toàn chỉ có ba tiếng, vậy bây giờ chúng ta ở bên trong rất lâu rồi, đoán chừng chờ lúc nữa phải có người tới thúc giục đi!"
Sư Chấn Thiên cũng cảm nhận được vết tích của con người từng xuất hiện ở trong hang động này, vì dựa vào thiên phú dị bẩm của yêu thú, cho nên càng có thể phân tích được thời gian cụ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đương nhiên người kinh ngạc nhất vẫn là Trác Thiên Uy.
Cho tới giờ, Trác Thiên Uy đều chỉ đứng cạnh xem, toàn bộ hành trình đều rất nghe lời.
Lúc đầu ông ta có thể nghe hết vào tai, yên lặng tiêu hóa, nhưng Sư Chấn Thiên nói ra một câu như vậy làm cho ông ta không thể nào khống chế mình.
"Trên đời lại có loại thiên tài này ư, ông trời ơi, anh bạn nhỏ, lúc này cậu mới mấy tuổi chứ?" | Mặc dù vóc dáng Trần Nãi Hoàng rất cao, nhưng gương mặt vẫn vô cùng non nớt, xem ra rất trẻ.
Một bạn nhỏ như vậy có thể có được thực lực mạnh cỡ này, sao không làm cho người ta rung động chứ?
Bây giờ Trác Thiên Uy nào chỉ xúc động, ông | ta còn có cả lòng muốn chết cho rồi.
Mình cố gắng khổ luyện ba bốn mươi năm, | kết quả cuối cùng chỉ có một ít thành tựu.
| Lúc đầu cho là tới Hoàng thành làm quan nhỏ đã lợi hại vô cùng rồi.
Nhưng bắt đầu so sánh ra thì ông ta chẳng là cái thá gì.
"Tôi muốn bái cậu làm thầy." Trác Thiên Uy không nhịn được nói lời từ tận đáy lòng ra với Trần Bình. - Người thành đạt làm thầy, Trần Bình có thể dạy dỗ được đồ đệ như vậy đủ chứng minh thực lực của Trần Bình mạnh cỡ nào.
Ông ta biết rõ, cho dù là Trần Nãi Hoàng cũng đủ tư cách làm thầy của mình.
| Người giống như Trần Bình giống như một loại tồn tại cao không với tới.
Mà người thế này, lại nguyện ý làm bạn với một kẻ phàm tục như mình, đúng là vinh hạnh lớn lao.
Lúc này Trác Thiên Uy đột nhiên cảm động vô cùng, ông ta cảm thấy Trần Bình xuất phát từ nội tâm, thật lòng để mắt tới ông ta!
| Vừa nghĩ tới mình căn bản không giúp được gì cho Trần Bình, toàn bộ hành trình đều là Trần Bình trợ giúp mình, Trác Thiên Uy liền cảm thấy vô cùng áy náy.
| Nghĩ đi nghĩ lại, ông ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trần Bình.
"Cảm ơn người anh em đã giúp đỡ, nếu như không có cậu, tôi cũng chỉ có thể làm thành chủ
thành Nhật Nguyệt, nói không chừng trận loạn yêu thú đã có thể mang tôi đi rồi!"
Lời của Trác Thiên Uy là nói thật, ông ta biết dựa vào thực lực của mình, muốn sống sót trong trận loạn yêu thú là không thể nào.GO
Với cả lần thành Nhật Nguyệt trực tiếp bị công phá, nếu như không có Trần Bình trợ giúp, ông ta chắc chắn phải chết.
Nhìn thấy đối phương khách sáo như vậy, Trần Bình cũng có chút bất mãn.
"Tất cả mọi người đều là anh em, sau này anh còn dám khách sáo như vậy, tôi sẽ không dẫn anh theo nữa."
"Lần này tôi dẫn anh theo tham gia lịch | luyện ở di tích thượng cổ, chẳng lẽ anh còn không biết là có ý gì sao?"
| Trần Bình bất đắc dĩ lên tiếng, cái tên này hơi một tí là cực kỳ khách sáo.
| Dù sao người ở thế giới này cũng khác một chút so với người ở thế giới hiện thực bọn họ.
Cho nên Trần Bình cũng có thể hiểu được hành động của đối phương, nhưng anh lại không tiếp nhận.
Nhìn thấy Trần Bình đỡ mình lên, lệ nóng cũng tràn quanh mắt Trác Thiên Uy, ông ta biết đây có nghĩa là Trần Bình hoàn toàn công nhận mình.
- Trong lòng Trác Thiên Uy âm thầm thề, sau này cho dù gặp phải tình huống gì cũng phải đứng trước mặt Trần Bình đầu tiên.
Cho dù Trần Bình muốn mình lập tức chết, ông ta cũng sẽ không chút do dự mà đồng ý.
Trần Bình cũng không biết, trong lúc vô tình lại thu được lòng trung thành của Trác Thiên Uy.
| Bọn họ nhanh chóng tiếp tục lên đường, mà đám người Trương Thành Băng không biết là mình đã nhanh chóng bị người đuổi theo.
Trương Thành Bằng điên cuồng thúc giục mọi người đi nhanh, nhưng lúc đi qua một ngôi cổ mộ, anh ta thấy được vô số nguyên thạch.
Những nguyên thạch này bị khảm nạm trên tường, với cả là dùng nguyên lực khảm, nếu như bọn họ muốn lấy xuống thì chỉ có thể cậy từng viên một.
Bình luận facebook