Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2751-2755
Chương 2751: Vạch mặt
Bọn họ không ngờ con gái mình đột nhiên trở nên mạnh như vậy, nhưng kết quả sau cùng vẫn giống nhau.
Cho dù thế nào bọn họ vẫn bắt được Hoa Vân Doanh, tiếp theo có thể đảm bảo được mấy chục năm bình an của nhà họ Hoa, đây là một giao dịch công bằng.
Lúc này, gia chủ nhà họ Hoa cũng bước ra từ chỗ tối.
"Không ngờ hai người các người cũng đủ nhẫn tâm, ngay cả con gái của mình cũng nỡ giao ra được. Trên mặt gia chủ nhà họ Hoa lóe lên một tia khinh thường.
Mặc dù bắt được Hoa Vân Doanh khiến ông ta cực kỳ vui mừng, nhưng cách làm của hai người này vẫn có chút trơ trẽn.
| "Ôi, chúng tôi cũng đâu có cách nào, đây chẳng phải vì tương lai toàn gia tộc sao?"
"Nếu như hi sinh con gái của chúng tôi mà có thể làm cho toàn gia tộc phồn vinh hưng thịnh, vậy thì chắc chắn là lựa chọn tốt nhất rồi."
Mẹ Hoa cực kỳ cảm khái lên tiếng, dường như rất tâm đắc với chuyện này.
Hoa Vân Doanh bị người ta đè xuống đất, nhìn chật vật vô cùng. "Cô chủ...".
Đúng lúc này, một cô gái khác cũng bị ném ra. | Đối phương thảm thiết hộ gọi Hoa Vân Doanh, xem ra cũng sớm bị tra tấn một trận.
. Mặc dù bây giờ đối phương nhìn cực kỳ thảm hại, trên dưới cơ thể đều là vết thương, nhưng Hoa Vân Doanh vẫn nhận ra thân phận của người đó.
Đây chính là người hầu đã bầu bạn với mình nhiều năm.
Lúc trước mình có thể thành công lén lút chạy ra khỏi gia tộc cũng may nhờ cô bé Bình Bình này giúp mình.
| Không ngờ bây giờ, cô bé người hầu mà mình yêu quý lại bị tra tấn thành thế này, nhìn qua rất thống khổ, thậm chí như đang hấp hối.
| "Bình Bình, em vẫn ổn chứ! Em yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho em!" Hoa Vân Doanh nhe răng trợn mắt nói.
Hoa Vân Doanh vốn là một người cực kỳ dịu dàng, nhưng gặp phải tình huống này, cho dù là người dịu dàng đến đâu thì cũng không nhịn được mà nổi cáu.
Bình Bình đã đau tới không nói lên lời, chỉ liều mạng gật đầu. Cô bé tin cô chủ nhất định sẽ báo thù cho mình.
"Hai đứa cũng có tình chủ tớ sâu nặng đấy, tạo đã tra tấn nhỏ người hầu | này gần chết mà cũng không moi được tin mày đã đi đâu!"
"Đã vậy thì hai đứa bay cùng chết đi." Trên mặt gia chủ lộ ra một tia hung ác, lập tức nhốt chung hai người lại.
Hoa Vân Doanh thấy dáng vẻ mình đầy vết thương của cô bé người hầu của mình thì đau lòng ôm lấy cô bé.
Nhưng trên người đối phương nhiều vết thương quá, chỉ hơi đụng vào thôi là sẽ đau đớn vô cùng, cho nên Hoa Vân Doanh trực tiếp lựa chọn từ bỏ.
"Ăn thứ này đi, cơ thể của em sẽ thấy dễ chịu hơn." Hoa Vân Doanh lên tiếng nói.
Viên đan dược kia cực kỳ hiệu quả, hơn nữa còn do sự tôn của mình luyện chế.
Bình Bình cực kỳ tin tưởng cô chủ của mình, không hề kháng cự đồ mà cô chủ mình đưa tới.
| Cô bé nuốt viên đan dược xuống, ngay sau đó vết thương liền nhanh chóng đỡ hơn.
Những viên đan dược này là thứ đồ rất quan trọng cho người tu hành chữa trị vết thương, đối với loại vết thương ngoài da này căn bản là chuyện nhỏ nhặt.
Thậm chí, những xương cốt bị gãy kia của Bình Bình đã thành công lành lại.
Thấy được hiệu quả của viên đan dược đó, trên mặt đám gia chủ lộ ra vẻ hưng phấn.
Ông ta không ngờ Hoa Vân Doanh lại có được bảo bối này. Đúng lúc này, cha Hoa đột nhiên kêu lên.
"Phải rồi, tôi nhớ ra rồi, nhóc này cũng vừa cho tôi một viên đan dược trị thương, hiệu quả không tệ, gia chủ, tôi đề nghị lục soát trên người nhóc này một chút, xem có thể tìm được đan dược tương tự không"
Những lời này của cha Hoa hoàn toàn đánh tan phòng ngự tâm lý của Hoa Vân Doanh.
Hoa Vân Doanh nhìn đám người đi về phía mình, không nhịn được cười
giễu cợt.
"Nếu tôi đã dám quang minh chính đại lấy ra dùng thì chứng minh tôi không có hàng tồn gì, nếu các người thực sự muốn, thì cứ đi tìm sư phụ tôi mà lấy, tất cả mọi thứ đều ở chỗ sư phụ tôi."
Hoa Vân Doanh là người thông minh, đương nhiên biết đánh lạc hướng, lúc này, nếu như để đám người này đi tìm sư phụ mình, tiếp theo cô sẽ an toàn hơn nhiều.
Tốt xấu gì sư phụ và Trần Bình đều đang ở một chỗ, gặp nguy hiểm có thể cùng nhau giải quyết.
Hoa Vân Doanh cực kỳ có lòng tin với thực lực của Trần Bình, trừng trị mấy tên này cũng không có gì khó khăn.
"Ha ha, yên tâm, đi, sư phụ của mày chúng tao sẽ tìm, có điều không phải bây giờ".
"Cái gì? Con nhóc này, về mà không mang theo thứ gì à?". Mẹ Hoa tức giận đi lên trước, thẳng tay tát cho Hoa Vân Doanh một cái.
Lúc trước bà ta còn thề thốt, nói mình nhất định có thể kiếm được không ít của hội từ tay con gái.
Nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch của bọn họ đã chấm dứt. "Được rồi, giam hai đứa nó lại, sau đó lập tức giao cho vị kia xử lý." | Gia chủ cũng hết cách, nếu đã không lục được gì trong tay đối phương, vậy thì bọn họ cũng không cần phí thời gian nữa. | Hoa Vân Doanh nghĩ mà sợ, trong lòng cảm thấy bối rối vô cùng.
Hoa Vân Doanh sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên bỏ tất cả thứ đáng giá của mình ra ngoài.
Đồng thời Hoa Vân Doanh còn cố ý nhấn mạnh, ngay mai nhất định Cổ Nhạc Nhạc sẽ mang tới cho mình.
Chính vì mình chú ý cẩn thận, cho nên thành công tránh được một lần phiền phức.
"Con gái, con cũng đừng trách người làm cha mẹ này, chúng ta cũng vì hết cách, chúng ta muốn sống thì nhất định phải bán con đi."
Mẹ Hoa đột nhiên thay đổi sắc mặt, xem ra là muốn lấy lòng con gái.
Thấy mẹ mình giỏi thay mặt đổi lòng, Hoa Vân Doanh chỉ cảm thấy buồn nôn.
Chương 2752: Người trong lồng tre
Cho tới bây giờ, Hoa Vân Doanh vẫn còn cảm giác đau rát trên mặt. Một tát này thành công kéo Hoa Vân Doanh trở về hiện thực. Cuối cùng cô cũng ý thức được cái gì gọi là một thân một mình.
Cô chủ nhà họ Hoa, cái danh này nghe thì hay, có điều đằng sau lại phải gánh chịu không ít, Hoa Vân | Doanh biết, mình nhất định không gánh được.
Vào lúc Hoa Vân Doanh bị áp giải đi, cô cũng nghe được Bình Bình giải thích.
"Nghe nói là do Loạn Xuyên Sa kia trở về, mà gia tộc chúng ta muốn đầu quân cho lão ta, cho nên muốn bắt cô chủ ra trao đổi"
"Ban đầu bọn họ còn định dùng ít khổ nhục kế giữ cô chủ lại, không ngờ cô chủ lại trở nên mạnh như thế, cho nên chỉ có thể dùng thủ đoạn này."
Bình Bình bị hành hạ đã lâu cho nên đương nhiên hiểu nội tình bên trong. Nghe được lời này, Hoa Vân Doanh không nhịn được thở dài một hơi.
Vào mấy canh giờ trước, Hoa Vân Doanh mới biết mâu thuẫn giữa sư phụ của mình và Loạn Xuyên Sa, không ngờ lần này lại trả miếng nhanh như như vậy.
"Được rồi, em yên tâm đi, đến lúc đó gặp nguy hiểm gì, tôi nhất định sẽ không chạy thoát một mình, nhất định sẽ dẫn cả em theo"
Trong lòng Hoa Vân Doanh âm thầm thề, trái tim cô cũng chịu tổn thương cực lớn. Lúc này, đám người Trần Bình đã lên sân khấu chỗ xếp hàng chờ.
Bọn họ mãi mà không thấy được bóng dáng Hoa Vân Doanh đầu, điều này không khỏi khiến họ cảm | thấy có hơi nghi ngờ.
Cổ Nhạc Nhạc vẫn luôn nằm trong tay chiếc nhẫn của Hoa Vân Doanh, chờ đối phương tới lấy. "Lạ ghê, con nhóc này ở nhà chơi vui quá nên quên mất chuyện hôm nay rồi à?" .
Sư Chấn Thiên tò mò lên tiếng, trong mắt anh ta, Hoa Vân Doanh cũng không phải là một người không đáng tin như vậy.
Nghe Sư Chẩn Thiên nói, Trần Bình không trả lời, anh chỉ duy trì im lặng.
Mặc dù bình thường Hoa Vân Doanh rất kín miệng, đứng phía sau mọi người cười trộm, còn thích trốn trong góc nhìn lén bọn họ.
Nhưng điều này không có nghĩa là Hoa Vân Doanh không thích sống chung. "Trong này nhất định có điều kỳ quái". Im lặng một hồi lâu, cuối cùng Trần Bình lên tiếng. "Cậu xem đó là gì?" Sư Chấn Thiên đột nhiên duỗi ngón tay chỉ về phía trước Loan Xuyên Sa.
Lúc này Loạn Xuyên Sa dẫn theo một đám người trắng trợn đi tới, mà phía sau lão ta có một chiếc xe ngựa, bên trong đặt một chiếc lồng kín không kẽ hở.
"Trong lồng chứa thứ gì vậy?" Vẻ mặt Sư Chấn Thiên ánh lên sự tò mò, có chút khó hiểu lên tiếng. "Tôi đi xem một chút.
Trần Bình đi thẳng về phía cái lồng nhìn thoáng qua, mặc dù bên ngoài lồng có kết giới nhưng vẫn không thể qua được mặt anh.
Lúc Trần Bình nhìn thấy rõ ràng đồ trong lồng, sắc mặt anh trở nên có chút khó coi.
Đám người Sư Chấn Thiên gần như không cần suy đoán rốt cuộc bên trong có gì, nhìn sắc mặt Trần | Bình là biết không ổn rồi.
Cổ Nhạc Nhạc lập tức có suy nghĩ muốn đi tới vén chiếc lồng lên.
"Lão đại, trong lồng này rốt cuộc có thứ gì vậy? Vì sao nét mặt của cậu đột nhiên trở nên khó coi thế?"
Thấy Trần Bình không nói lời nào, làm hại Sư Chẩn Thiên có chút nóng nảy, anh ta gấp gáp lên tiếng hỏi.
Năng lực của Trần Bình cực mạnh, cũng chỉ có anh mới có bản lĩnh nhìn được bên trong kết giới. Cho nên lần này đám người Cổ Nhạc Nhạc chỉ có thể chờ đợi, đợi Trần Bình công bố kết quả mà anh nhìn thấy.
"Người trong lồng là Hoa Vân Doanh" Trần Bình gằn từng chữ. Nghe vậy, tất cả đều sợ ngây người. Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ Hoa Vân Doanh lại bị vây trong lồng. Hơn nữa nhìn dáng vẻ đều là do Loan Xuyên Sa gây nên.
Sư Chẩn Thiên và Cổ Nhạc Nhạc liền muốn qua trừng trị Loan Xuyên Sa ngay, theo như bọn họ nghĩ | thì đây đều là âm mưu của Loạn Xuyên Sa.
Trần Bình lại trực tiếp ngăn cản hai người.
"Đừng nóng vội, bây giờ Hoa Vân Doanh và một cô gái khác bị vây ở bên trong, tình trạng của họ coi như không tệ, tạm thời đừng làm hành động thiếu suy nghĩ"
"Chúng ta trước tiến vào vùng lịch luyện, đến lúc đó tiếp cập Loạn Xuyên Sa rồi làm rõ tại sao lão ta lại đột nhiên ra tay với Hoa Vân Doanh."
Trần Bình là người biết nhìn xa, anh biết tiếp theo nên làm thế nào, bây giờ mà tùy tiện hành động sẽ chỉ phá hủy toàn bộ kế hoạch thôi.
Đương nhiên không ai phản đối Trần Bình, bọn họ đều hiểu rõ, nếu bây giờ Hoa Vân Doanh không có việc gì, thì tất cả đều có thể tạm thời không so đo.
Chờ đến khi bọn họ bước vào vùng lịch luyện, rồi đi trừng trị Loan Xuyên Sa vẫn kịp.
Lần này cũng có thể coi là Loạn Xuyên Sa đã bỏ ra một số tiền lớn để cử hành hoạt động này, vậy mà sắp xếp một chiếc xe yêu thú xa hoa chờ bọn họ đi.
Tuy nói bây giờ yêu thú không bị nhân loại khống chế, nhưng đó chỉ là những có yêu thú có trí thông minh cao, còn loại thấp thì vẫn bị điều khiển như thường.
Những yêu thú kia dùng để kéo xe còn nhanh hơn ngựa. Nhược điểm duy nhất là giá cả đắt đỏ, không phải người bình thường có thể kham nổi.
Nhìn thấy Loạn Xuyên Sa chịu chơi như vậy, Trần Bình cũng cảm thấy kinh ngạc, xem ra chuyện này cực kỳ quan trọng đối với Loạn Xuyên Sa, nếu không lão ta cũng không tốn nhiều tiền như vậy.
Đúng lúc này, Tiếu Lâm Thiên cũng có vẻ hưng phấn ngồi cùng một chiếc xe với Loạn Xuyên Sa, không ngừng khoa tay múa chân.
Tâm trạng của anh ta cực kỳ kích động, giống như là đang hoàn thành một nghi lễ gì đó, thậm chí còn đổi một bộ quần áo mới.
"Sư phụ, đến lúc đó chúng ta sẽ giết hết toàn bộ đám người này, mang bọn họ tới tế tự!" "Chờ chúng ta triệu hoán được vị kia ra, thực lực của chúng ta sẽ tiến thêm một bước. Bây giờ Tiếu Lâm Thiên đã kích động đến độ khó mà kiềm chế được. Vốn anh ta tưởng chỉ mình sư phụ được hưởng lợi, trong lòng cũng có chút bất mãn.
Chương 2753: Vùng âm hồn
Nhưng không ngờ, Loan Xuyên Sa lại dẫn bọn họ cùng đi.
"Ha ha, đến lúc có con biểu hiện tốt thì nhất định có thể thu được cơ duyên, con đường này ta cho con, có điều thu hoạch được bao nhiêu thì phải dựa vào bản lĩnh của con rồi."
Loạn Xuyên Sa lên tiếng, chỉ qua mấy ngày mà lão ta đã già đi rất nhiều.
Cho nên bây giờ lão ta rất nóng lòng muốn hấp thụ tinh huyết của người tu hành, duy trì tuổi tác của mình.
Lần này lão ta cũng muốn liều một phen, sử dụng một bí thuật thượng cổ, triệu hoán vị trong truyền thuyết kia ra.
Một khí có thể triệu hoán nó, đồng thời để nó bám vào thân mình, vậy thì thực lực của lão ta tất nhiên sẽ nhanh chóng tăng lên.
Có điều cái giá phải trả cũng không nhỏ, muốn để vị thượng cổ kia tồn tại, nhất định phải dùng người tu hành làm tế tục, cần ít nhất năm nghìn người, mới có thể triệu hồi vị kia ra.
Cho nên lão ta mới lợi dụng hình thức lịch luyện này để hấp dẫn những kẻ tu hành ngu xuẩn đến kính. dâng sinh mệnh của mình.
"Cũng không cần giết hết tất cả mọi người, chúng ta vẫn giữ lại vài kẻ may mắn, để bọn họ biết việc thu nhận đồ đệ này là thật"
"Cho nên diễn trò phải diễn cho trọn vẹn, tiếp theo phải xem con rồi. Loạn Xuyên Sa cười tủm tỉm nói, lão ta hoàn toàn coi tên đồ đệ này của mình là thương mà dùng.
Mặc dù có khắc thần ở trên người đối phương, lão ta cũng không lo Tiếu Lâm Thiên có bất cứ suy nghĩ tạo phản gì, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, lão ta cảm giác Tiêu Lâm Thiên có chút khác biệt.
Mà sau khi mình trở về, cũng nghe được không ít lời đồn trong phủ. Thậm chí lão ta còn có cảm giác, Tiếu Lâm Thiên có ý nghĩ muốn thay thế mình. Chuyện này lão ta tuyệt đối không cho phép. Không có lửa thì sao có khói, lão ta cũng hiểu việc này. Loạn Xuyên Sa vốn là một người cực kỳ cẩn thận. Xảy ra chuyện thế này, lão ta phải quan sát cẩn thận một phen.
Trải qua một phen điều tra cẩn thận, lão ta mới phát hiện, thì ra đoạn thời gian trước cô hầu mà mình. tiện tay giết kia là người tình của Tiếu Lâm Thiên.
Bởi vậy có thể thấy được, chuyện này dính đến một vài lợi ích quan hệ.
Mặc dù Tiếu Lâm Thiên là một tay sai tương đối lợi hại, nhưng cuối cùng lão ta vẫn quyết định từ bỏ | tên này.
"Chuyện này giao cho con đi giải quyết, nhớ là nhất định không được để xảy ra sai lầm gì, còn nữa, | hai cô gái bị nhốt trong lồng kia, chờ đến nơi thì lập tức đưa đến phòng ta".
Loan Xuyên Sa nhất mạnh một câu, ngay sau đó nhắm mắt dưỡng thần, con đường tới đó tương đối xa xôi, lão ta cần nghỉ ngơi một phen.
Nếu không phải vì muốn tìm được chỗ kín đáo mang đám người này tới tế tự thì lão ta cũng sẽ không tiết lộ cái vùng lịch luyện mà lão cất giữ nhiều năm ra.
Đám người Trần Bình nồi trên xe yêu thú thoáng lắc lư một cái, ai cũng cảm thấy có chút nhàm chán, Cổ Nhạc Nhạc nhân cơ hội này học tập được rất nhiều phương pháp chế đan dược của Trần Bình.
Thậm chí cậu cũng có ý tưởng liên quan đến một loại trận pháp.
Năng lực học tập của Cổ Nhạc Nhạc là không thể nghi ngờ, Trần Bình thấy đối phương chăm chỉ như vậy, đương nhiên cũng không giấu nghề.
"Cậu ở đây lén học nhiều thứ như vậy, đến lúc đó chắc sẽ lợi hại hơn cái vị sư huynh kia của cậu." Sư Chẩn Thiên cũng không nhịn được trêu ghẹo một câu.
Cổ Nhạc Nhạc đúng là người có năng lực học tập mạnh nhất mà anh ta từng gặp, ngay cả lão Loan cũng không bằng.
"Ha ha, nếu tôi có thể học được thêm nhiều thứ thì tôi liền có thể làm sư huynh!"
"Trước kia tôi có đánh cược với sư huynh, nếu trong khoảng thời gian này tôi học được trận pháp hoặc luyện khí, vậy lão sẽ đồng ý gọi tôi là sư huynh."
Cổ Nhạc Nhạc vui vẻ nói, vì hoàn thành cuộc cá cược, cậu đã rất cố gắng.
Nghe vậy, Trần Bình cũng không nói gì, bọn họ thích xưng hô thế nào đương nhiên không có vấn đề gi.
Có thể có được bầu không khí chăm học thế này, Trần Bình cũng cảm thấy vui mừng. Không biết qua bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng tới nơi. Biểu cảm của nhóm người Trần Bình cũng trở nên có hơi nghiêm trọng. "Lão đại, cậu cảm nhận được không?" Sư Chẩn Thiên có chút nghiêm túc nhìn Trần Bình. Bây giờ anh ta không có tâm tư nói đùa. "Đương nhiên." Trần Bình nhíu mày, quan sát trái phải một phen, cũng không phát hiện có gì khả nghi.
Trong lòng mỗi người đều duy trì cảnh giác, không nguyện ý bước ra ngoài một bước. Đúng lúc này, Loan Xuyên Sa xuất hiện trước mặt mọi người. "Các vị không cần lo lắng, đây chính là nơi lịch luyện của chúng ta."
"Ngày trước, mọi người chúng ta ra ngoài lịch luyện đều là giết yêu thú, mà lần này thì khác, chúng ta phải giết âm hồn."
"Tôi biết độ khó rất lớn, nhưng thu hoạch sẽ rất phong phú"
"Sau một thời gian ngắn, tôi sẽ khắc thần trên thân của người sống sót, để sức chiến đấu của các người có thể tăng vọt, có điều vòng đầu tiên sàng lọc cần các người tự mình qua."
Nói xong, lão ta liền rời đi, dường như cũng không muốn ở đây lâu. Tiếu Lâm Thiên nhìn thoáng qua sự phụ của mình, liên tục xoắn xuýt, cuối cùng vẫn đi theo.
Anh ta cảm thấy trong chuyện này có chút quỷ dị, dựa vào năng lực của mình mà ở đây, có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm, đã vậy còn không bằng theo sát chân sư phụ, nói không chừng kế tiếp còn có thể tự đảm bảo an toàn của mình.
Nhìn thấy Loạn Xuyên Sa biến mất không thấy nữa, Sư Chấn Thiên nhịn không được giơ nắm đấm lên, trong lòng anh ta thực sự giận lão già kia không thôi.
Chương 2754: Vũ khí tốt
"Lão già này cứ bỏ chúng ta ở đây à?"
Sư Chấn Thiên không nhịn được hừ lạnh một tiếng, anh ta cảm nhận được những âm khí kia càng ngày càng nồng đậm.
Cổ Nhạc Nhạc cũng chau mày, có chút cảnh giác nhìn chung quanh.
"Cái tên này tuyệt đối là nắm được phương pháp mở vùng lịch luyện, sau khi mở nó ra, âm khí chung quanh sẽ càng trở nên nồng đậm hơn, với cả các loại yêu ma quỷ quái đều sắp hiện thân"
Trần Bình dường như đã xem thấu hết cả, tiện tay móc vũ khí ra, đứng ở một bên. Nhìn thấy động tác của Trần Bình, bọn họ cũng lập tức đuổi theo. Mọi người đều biết, Loạn Xuyên Sa nhất định không có lòng tốt gì.
Mặc dù những người khác cảm thấy sợ hãi, nhưng thấy được động tác của Trần Bình thì cũng tỉnh táo lại, bọn họ lo lắng cầm vũ khí, thận trọng quan sát chung quanh.
Những cô gái nhát gan kia tập hợp thành một đội, tất cả đều lo lắng cho sinh mệnh của mình. Mà lúc này một người đàn ông tùy tiện đứng dậy.
"Thật không biết các người có gì mà phải sợ, không phải chỉ giết âm hồn thôi à? Đối với người tu hành chúng ta là quá đơn giản còn gì?"
Anh ta khinh thường nhìn đám phụ nữ đang run rẩy kia, trong khóe mắt còn nồng đậm vẻ khó chịu.
Đám phụ nữ kia đương nhiên cũng không nói gì thêm, bọn họ dù sợ cũng không có cách nào lên tiếng.
Nhìn thấy tên đàn ông tùy tiện này, Cổ Nhạc Nhạc cũng thấy khó chịu. "Cái tên kia nhìn rất biết giả vờ đấy, cũng không biết chống cự được bao lâu." Cổ Nhạc Nhạc nhỏ giọng chế giễu. Nghe được những lời này, Sư Chấn Thiên và Trần Bình không nhịn được cười.
Bọn họ cảm thấy Cổ Nhạc Nhạc nói rất đúng, thường thì người càng to mồm, chính là người mất mặt nhất.
Nụ cười của nhóm Trần Bình nhanh chóng bị phát hiện. Cái tên đàn ông tùy tiện kia đi tới, đạo lớn trong tay vác lên vai. "Ba tên ẻo lả các người cười là có ý gì?" "Chẳng lẽ các người coi thường tôi à?" Anh ta khó chịu lên tiếng, viết hết tâm trạng của mình lên mặt. Cổ Nhạc Nhạc và Sư Chấn Thiên liếc nhau một cái, vẻ mặt nặng nề gật đầu. "Anh nói không sai, chúng tôi rất coi thường anh" Những lời này hoàn toàn chọc giận đối phương, anh ta gào lên nói muốn thu thập Cổ Nhạc Nhạc. "Nhớ kỹ tên ông mày đấy, Chúc Đại Huân." "Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày!"
Nói xong, anh ta liền vụng thanh đao lớn của mình lên chém lung tung, muốn giết chết Cổ Nhạc Nhạc.
Cổ Nhạc Nhạc cũng không phải kẻ dễ bị bắt nạt, cậu vọt lên không, lập tức tránh khỏi công kích của đối phương.
Một giây sau, trong tay cậu đột nhiên xuất hiện một cây mây, nhanh chóng quấn lấy thanh đạo của Chúc Đại Huân.
Chúc Đại Huân còn chưa kịp phản ứng, vũ khí đã rời khỏi tay. "Mày!"
Anh ta đứng tại chỗ, nổi giận đùng đùng nhìn Cổ Nhạc Nhạc, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
Ngay cả vũ khí mà anh ta cũng không có thì còn chống cự lại đối phương thế nào? Lúc này, Cổ Nhạc Nhạc cũng bắt đầu nghi ngờ, cái tên này chẳng lẽ chính là người tu hành? "Chẳng lẽ thanh đạo này mới là bộ phận chủ chốt của anh?". Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được chế giễu một câu.
Không có vũ khí, anh ta không biết nên công kích thế nào, cứ đần độn đứng một chỗ như vậy, nhìn qua có vẻ là một tên đầu óc chậm chạp, ngốc nghếch. |
Cảm nhận được sự khinh thường của Cổ Nhạc Nhạc, Trần Bình cũng không nhịn được cười. Quả nhiên là thằng nhóc mình nhìn trúng, đủ kiêu ngạo đấy. "Được rồi, những cái âm hồn kia sắp tới rồi" . Trần Bình vỗ bả vai Cổ Nhạc Nhạc, anh cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây. Nghe vậy, Cổ Nhạc Nhạc tiện tay ném vũ khí về cho Chúc Đại Huân.
Mặc dù cái tên này thật đáng ghét, nhưng cậu cũng không muốn thấy anh ta cứ trực tiếp bị giết chết như vậy.
Chúc Đại Huân nhìn vũ khí bị ném lại, lập tức xông tới, hoảng sợ ôm lấy thanh đao trong ngực. Anh ta hoảng hốt lau sạch thanh đao, kiểm tra xem vũ khí của mình có xảy ra vấn đề gì không.
Mặc dù anh ta là một người tu hành nhưng luôn ở trong nhà, uống đan dược, và dốc lòng tu hành là chủ yếu.
Thấy có người không thể làm gì, bọn họ liền xông đến giúp đỡ một trận. Đám người Cổ Nhạc Nhạc thì khác. Vũ khí bọn họ luyện chế đều có tính năng cực kỳ dồi dào. Nhất là thanh trường kiếm trong tay Trần Bình và đại chùy trong tay Sư Chấn Thiên. Vũ khí của bọn họ có lực khắc chế cực mạnh đối với âm hồn. Bên Cổ Nhạc Nhạc thì có vẻ hơi yếu.
Bởi vì cậu không sử dụng vũ khí mà Trần Bình đặc biệt luyện chế, mà đang cầm một thanh kiếm lấy từ trong tay người khác.
Thấy Cổ Nhạc Nhạc phí sức như vậy, Trần Bình tiện tay lấy trong không gian ra một cây côn dài ném cho cậu.
"Cầm lấy mà thi triển đả cầu côn pháp của cậu" Lúc ném cho Cổ Nhạc Nhạc, Trần Bình cũng không quên trêu chọc đối phương một câu. Thấy Trần Bình ném vũ khí tới, Cổ Nhạc Nhạc không nói hai lời tiếp được. Côn dài vừa tới tay, Cổ Nhạc Nhạc lập tức cảm nhận được sự khác thường. "Ông trời ơi, đây đúng là vũ khí tốt!"
Cổ Nhạc Nhạc có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua thanh kiếm trong tay mình, rồi tiện tay ném nó ra ngoài.
So ra thì thanh bảo kiếm mà khổ sở lắm mình mới có được cảm giác như đồ bỏ, không có bất kỳ tác dụng nào.
Cậu cầm côn lập tức chém nát âm hồn chung quanh. Thanh trường côn này có tác dụng cực lớn đối với việc khắc chế âm hồn.
Hành động của ba người mặc dù không lớn nhưng nhanh chóng bị người khác để ý tới.
Chương 2755: Giải oán
Một cô gái nhanh chóng lao thẳng đến trước mặt Cổ Nhạc Nhạc, khẩn cầu đối phương có thể giúp mình.
"Cậu trai này, cậu mau cứu tôi với... đám yêu quái kia thực sự quá kinh khủng!"
Mặc dù vũ khí trong tay bọn họ có thể giải quyết âm hồn, nhưng cũng tốn khá nhiều thời gian và tinh. lực.
Người giống như Trần Bình có thể nhẹ nhàng một kiếm giải quyết được trên cơ bản là không có. Nhìn thấy cô gái này tới xin giúp đỡ, Cổ Nhạc Nhạc cũng cảm thấy bực bội. "Cút đi!". Cậu rống lên một câu rồi tiếp tục dấn thân vào chiến đấu. Số lượng âm hồn cũng không ít, tất cả mọi người cần phải kéo dài chiến đấu.
Chúc Đại Huân thấy động tác của đám người Trần Bình, trong lòng hâm mộ không thôi, anh ta có chút nghi hoặc, vì sao thanh đạo của mình lại có tác dụng chênh lệch như thế.
Những người khác mặc dù vừa hâm mộ vừa ghen ghét Trần Bình, nhưng bọn họ cũng không hề từ bỏ, càng không có khúm núm khẩn cầu ai giúp đỡ mình.
Trần Bình lại cảm thấy rất hài lòng với bầu không khí này.
Anh ngẫu nhiên lực chọn mấy người có thực lực tương đối mạnh, mà thái độ cũng đoạn chính, cấp cho họ vũ khí.
Những vũ khí này đều do các đồ đệ nhà mình luyện chế, mặc dù hiệu quả nhất định là kém hơn vũ khí của mình, nhưng ít nhiều vẫn có chút tác dụng.
Mà lúc này đây, Trần Bình cũng chú ý tới một người đang không ngừng chiến đấu trong đám người.
Mặc dù vũ khí của người này mang theo tính dương khí nhất định, giống như chém rau chém dưa công kích âm hồn.
Khác với đám người Trần Bình là, bên người tên này tập trung rất nhiều người tu hành bình thường. Mấy người Sự Chấn Thiên cũng chú ý tới anh ta. "Lão đại, cậu nhìn xem, cái tên kia còn muốn làm người tốt, anh ta còn đi bảo vệ những người kia.
"Tôi cảm thấy, ít nhất anh ta phải để đám người kia làm việc mới được chứ, những người đó cứ đứng ngốc ở bên cạnh chờ anh ta che chở... Haiz!"
Sư Chẩn Thiên không nhịn được chửi bới một câu, anh ta cảm thấy người trẻ tuổi kia đúng là kẻ ngu. Mặc dù có rất nhiều người hi vọng có thể được bảo vệ, nhưng Trần Bình luôn không rảnh để ý tới. Ai dám nói nhảm quá nhiều trước mặt mình, Trần Bình lập tức một cước đá bay.
Cho dù đối phương là nam hay nữ, dáng dấp ra sao, chỉ cần nhắc tới yêu cầu như vậy, đồng thời đổ thừa không đi, Trần Bình cũng sẽ không cho bất kỳ sắc mặt tốt nào.
Chính bởi vì thế, chung quanh bọn họ không có người khẩn cầu che chở.
Mà tên đàn ông kia lại khác, bởi vì anh ta không từ chối ai cả, cho nên bên cạnh có rất nhiều đứng cầu xin giúp đỡ.
Mặc dù Trần Bình cảm thấy anh ta có chút đáng thương, nhưng cũng không muốn ra tay giúp đỡ. Một người ở trong giới tu hành mà Thánh Mẫu quá thì chỉ có khả năng tự chịu bị diệt vong. Vòng một âm hồn đã nhanh chóng được bọn họ xử lý xong. Tất cả người tu hành đều một mỏi ngã trên đất.
Lần này hao phí không ít nguyên khí của bọn họ, nếu như còn kéo dài thêm một chút nữa, đoán chừng không ai có thể chịu đựng nổi.
"Thực sự không được, tôi nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe một chút!"
"Đúng vậy, nơi này kinh khủng quá, vì sao bọn họ không nhắc trước một tiếng, ít nhất để cho chúng ta chuẩn bị mới đúng!"
| "Bây giờ còn có thể chọn về nhà không? Chúng ta cứ đi theo con đường này trực tiếp ra ngoài đi?" | Có rất nhiều người nửa đường bỏ cuộc, bọn họ đều biết, dưới tình trạng sức khỏe cạn kiệt, không ai có thể tiếp tục chiến đấu.
Vừa rồi chẳng qua chỉ là vòng thứ nhất mà thôi, nếu như tiếp theo có thêm nhiều âm hồn, không có người bảo vệ thì bọn họ chỉ có một con đường chết.
Có người trực tiếp lựa chọn mua sắm vũ khí chỗ Trần Bình.
Trần Bình cũng không phải người lương thiện, anh chỉ bán vũ khí cho những người tương đối có hi vọng sống sót.
Về phần những kẻ không có hi vọng sống gì kia, Trần Bình không rảnh để ý tới. Lúc này, Chúc Đại Huân có chút khẩn trương tới trước mặt Trần Bình. Tuy nói trên mặt anh ta còn mang theo vẻ quật cường, nhưng rõ ràng là ánh mắt cũng dịu đi nhiều. "Này... anh có thể bán cho tôi một cái không?" Chúc Đại Huân lo lắng nói. Anh ta và người dưới tay Trần Bình có mâu thuẫn. Nếu như Trần Bình không nguyện ý bán cho mình, vậy thì cũng có thể hiểu được. Trần Bình nhìn Chúc Đại Huân một chút, trong mắt anh lóe lên tia sáng. Ngay cả Trần Bình cũng không ngờ, Chúc Đại Huân vậy mà sống tới bây giờ.
Thấy dáng vẻ ngoan cường của đối phương, Trần Bình cũng không nói hai lời mò trong ngực ra một thanh đao.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Bình, không ngờ Trần Bình có thể thoải mái nướng thịt ăn trong trường hợp này.
Trải qua một phen chiến đấu, rất nhiều người đều cảm thấy có chút đói bụng. Nhưng bọn họ không có mang theo thứ gì chứ đừng nói là nướng thịt ăn.
Vốn ban đầu họ nghĩ, tới khu lịch luyện ít nhiều cũng có thể bắt yêu thú đến ăn. | Cho nên họ chỉ mang theo một bộ quần áo để thay cùng chút đan dược, căn bản không mang theo đồ ăn gì.
Bây giờ sự thật chứng mình, bọn họ đúng là suy nghĩ nhiều rồi. Nơi này không chỉ không có yêu thú, thậm chí ngay cả hoa quả để ăn cho đỡ đói cũng không có. Mặc dù bọn họ đều là người tu hành, có thể chấp nhận đói khát trong thời gian dài. Nhưng trải qua một trận vận động kịch liệt như vậy, ít nhiều cũng có chút không chịu được. "Haiz... thứ này thơm quá" Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được ở bên cạnh cảm thán. Trần Bình tiện tay véo xuống hai cái đùi, đưa cho hai người. "Mau ăn đi, ăn xong lát nữa còn phải chiến đấu tiếp." Nói xong, chính Trần Bình cũng bắt đầu ăn.
Những người khác nhìn miếng thịt trong tay Trần Bình, ánh mắt tràn đầy hâm mộ, nước miếng cũng nuốt ừng ực không ngừng, bọn họ rất muốn đi tới xin một miếng.
Bọn họ không ngờ con gái mình đột nhiên trở nên mạnh như vậy, nhưng kết quả sau cùng vẫn giống nhau.
Cho dù thế nào bọn họ vẫn bắt được Hoa Vân Doanh, tiếp theo có thể đảm bảo được mấy chục năm bình an của nhà họ Hoa, đây là một giao dịch công bằng.
Lúc này, gia chủ nhà họ Hoa cũng bước ra từ chỗ tối.
"Không ngờ hai người các người cũng đủ nhẫn tâm, ngay cả con gái của mình cũng nỡ giao ra được. Trên mặt gia chủ nhà họ Hoa lóe lên một tia khinh thường.
Mặc dù bắt được Hoa Vân Doanh khiến ông ta cực kỳ vui mừng, nhưng cách làm của hai người này vẫn có chút trơ trẽn.
| "Ôi, chúng tôi cũng đâu có cách nào, đây chẳng phải vì tương lai toàn gia tộc sao?"
"Nếu như hi sinh con gái của chúng tôi mà có thể làm cho toàn gia tộc phồn vinh hưng thịnh, vậy thì chắc chắn là lựa chọn tốt nhất rồi."
Mẹ Hoa cực kỳ cảm khái lên tiếng, dường như rất tâm đắc với chuyện này.
Hoa Vân Doanh bị người ta đè xuống đất, nhìn chật vật vô cùng. "Cô chủ...".
Đúng lúc này, một cô gái khác cũng bị ném ra. | Đối phương thảm thiết hộ gọi Hoa Vân Doanh, xem ra cũng sớm bị tra tấn một trận.
. Mặc dù bây giờ đối phương nhìn cực kỳ thảm hại, trên dưới cơ thể đều là vết thương, nhưng Hoa Vân Doanh vẫn nhận ra thân phận của người đó.
Đây chính là người hầu đã bầu bạn với mình nhiều năm.
Lúc trước mình có thể thành công lén lút chạy ra khỏi gia tộc cũng may nhờ cô bé Bình Bình này giúp mình.
| Không ngờ bây giờ, cô bé người hầu mà mình yêu quý lại bị tra tấn thành thế này, nhìn qua rất thống khổ, thậm chí như đang hấp hối.
| "Bình Bình, em vẫn ổn chứ! Em yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho em!" Hoa Vân Doanh nhe răng trợn mắt nói.
Hoa Vân Doanh vốn là một người cực kỳ dịu dàng, nhưng gặp phải tình huống này, cho dù là người dịu dàng đến đâu thì cũng không nhịn được mà nổi cáu.
Bình Bình đã đau tới không nói lên lời, chỉ liều mạng gật đầu. Cô bé tin cô chủ nhất định sẽ báo thù cho mình.
"Hai đứa cũng có tình chủ tớ sâu nặng đấy, tạo đã tra tấn nhỏ người hầu | này gần chết mà cũng không moi được tin mày đã đi đâu!"
"Đã vậy thì hai đứa bay cùng chết đi." Trên mặt gia chủ lộ ra một tia hung ác, lập tức nhốt chung hai người lại.
Hoa Vân Doanh thấy dáng vẻ mình đầy vết thương của cô bé người hầu của mình thì đau lòng ôm lấy cô bé.
Nhưng trên người đối phương nhiều vết thương quá, chỉ hơi đụng vào thôi là sẽ đau đớn vô cùng, cho nên Hoa Vân Doanh trực tiếp lựa chọn từ bỏ.
"Ăn thứ này đi, cơ thể của em sẽ thấy dễ chịu hơn." Hoa Vân Doanh lên tiếng nói.
Viên đan dược kia cực kỳ hiệu quả, hơn nữa còn do sự tôn của mình luyện chế.
Bình Bình cực kỳ tin tưởng cô chủ của mình, không hề kháng cự đồ mà cô chủ mình đưa tới.
| Cô bé nuốt viên đan dược xuống, ngay sau đó vết thương liền nhanh chóng đỡ hơn.
Những viên đan dược này là thứ đồ rất quan trọng cho người tu hành chữa trị vết thương, đối với loại vết thương ngoài da này căn bản là chuyện nhỏ nhặt.
Thậm chí, những xương cốt bị gãy kia của Bình Bình đã thành công lành lại.
Thấy được hiệu quả của viên đan dược đó, trên mặt đám gia chủ lộ ra vẻ hưng phấn.
Ông ta không ngờ Hoa Vân Doanh lại có được bảo bối này. Đúng lúc này, cha Hoa đột nhiên kêu lên.
"Phải rồi, tôi nhớ ra rồi, nhóc này cũng vừa cho tôi một viên đan dược trị thương, hiệu quả không tệ, gia chủ, tôi đề nghị lục soát trên người nhóc này một chút, xem có thể tìm được đan dược tương tự không"
Những lời này của cha Hoa hoàn toàn đánh tan phòng ngự tâm lý của Hoa Vân Doanh.
Hoa Vân Doanh nhìn đám người đi về phía mình, không nhịn được cười
giễu cợt.
"Nếu tôi đã dám quang minh chính đại lấy ra dùng thì chứng minh tôi không có hàng tồn gì, nếu các người thực sự muốn, thì cứ đi tìm sư phụ tôi mà lấy, tất cả mọi thứ đều ở chỗ sư phụ tôi."
Hoa Vân Doanh là người thông minh, đương nhiên biết đánh lạc hướng, lúc này, nếu như để đám người này đi tìm sư phụ mình, tiếp theo cô sẽ an toàn hơn nhiều.
Tốt xấu gì sư phụ và Trần Bình đều đang ở một chỗ, gặp nguy hiểm có thể cùng nhau giải quyết.
Hoa Vân Doanh cực kỳ có lòng tin với thực lực của Trần Bình, trừng trị mấy tên này cũng không có gì khó khăn.
"Ha ha, yên tâm, đi, sư phụ của mày chúng tao sẽ tìm, có điều không phải bây giờ".
"Cái gì? Con nhóc này, về mà không mang theo thứ gì à?". Mẹ Hoa tức giận đi lên trước, thẳng tay tát cho Hoa Vân Doanh một cái.
Lúc trước bà ta còn thề thốt, nói mình nhất định có thể kiếm được không ít của hội từ tay con gái.
Nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch của bọn họ đã chấm dứt. "Được rồi, giam hai đứa nó lại, sau đó lập tức giao cho vị kia xử lý." | Gia chủ cũng hết cách, nếu đã không lục được gì trong tay đối phương, vậy thì bọn họ cũng không cần phí thời gian nữa. | Hoa Vân Doanh nghĩ mà sợ, trong lòng cảm thấy bối rối vô cùng.
Hoa Vân Doanh sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên bỏ tất cả thứ đáng giá của mình ra ngoài.
Đồng thời Hoa Vân Doanh còn cố ý nhấn mạnh, ngay mai nhất định Cổ Nhạc Nhạc sẽ mang tới cho mình.
Chính vì mình chú ý cẩn thận, cho nên thành công tránh được một lần phiền phức.
"Con gái, con cũng đừng trách người làm cha mẹ này, chúng ta cũng vì hết cách, chúng ta muốn sống thì nhất định phải bán con đi."
Mẹ Hoa đột nhiên thay đổi sắc mặt, xem ra là muốn lấy lòng con gái.
Thấy mẹ mình giỏi thay mặt đổi lòng, Hoa Vân Doanh chỉ cảm thấy buồn nôn.
Chương 2752: Người trong lồng tre
Cho tới bây giờ, Hoa Vân Doanh vẫn còn cảm giác đau rát trên mặt. Một tát này thành công kéo Hoa Vân Doanh trở về hiện thực. Cuối cùng cô cũng ý thức được cái gì gọi là một thân một mình.
Cô chủ nhà họ Hoa, cái danh này nghe thì hay, có điều đằng sau lại phải gánh chịu không ít, Hoa Vân | Doanh biết, mình nhất định không gánh được.
Vào lúc Hoa Vân Doanh bị áp giải đi, cô cũng nghe được Bình Bình giải thích.
"Nghe nói là do Loạn Xuyên Sa kia trở về, mà gia tộc chúng ta muốn đầu quân cho lão ta, cho nên muốn bắt cô chủ ra trao đổi"
"Ban đầu bọn họ còn định dùng ít khổ nhục kế giữ cô chủ lại, không ngờ cô chủ lại trở nên mạnh như thế, cho nên chỉ có thể dùng thủ đoạn này."
Bình Bình bị hành hạ đã lâu cho nên đương nhiên hiểu nội tình bên trong. Nghe được lời này, Hoa Vân Doanh không nhịn được thở dài một hơi.
Vào mấy canh giờ trước, Hoa Vân Doanh mới biết mâu thuẫn giữa sư phụ của mình và Loạn Xuyên Sa, không ngờ lần này lại trả miếng nhanh như như vậy.
"Được rồi, em yên tâm đi, đến lúc đó gặp nguy hiểm gì, tôi nhất định sẽ không chạy thoát một mình, nhất định sẽ dẫn cả em theo"
Trong lòng Hoa Vân Doanh âm thầm thề, trái tim cô cũng chịu tổn thương cực lớn. Lúc này, đám người Trần Bình đã lên sân khấu chỗ xếp hàng chờ.
Bọn họ mãi mà không thấy được bóng dáng Hoa Vân Doanh đầu, điều này không khỏi khiến họ cảm | thấy có hơi nghi ngờ.
Cổ Nhạc Nhạc vẫn luôn nằm trong tay chiếc nhẫn của Hoa Vân Doanh, chờ đối phương tới lấy. "Lạ ghê, con nhóc này ở nhà chơi vui quá nên quên mất chuyện hôm nay rồi à?" .
Sư Chấn Thiên tò mò lên tiếng, trong mắt anh ta, Hoa Vân Doanh cũng không phải là một người không đáng tin như vậy.
Nghe Sư Chẩn Thiên nói, Trần Bình không trả lời, anh chỉ duy trì im lặng.
Mặc dù bình thường Hoa Vân Doanh rất kín miệng, đứng phía sau mọi người cười trộm, còn thích trốn trong góc nhìn lén bọn họ.
Nhưng điều này không có nghĩa là Hoa Vân Doanh không thích sống chung. "Trong này nhất định có điều kỳ quái". Im lặng một hồi lâu, cuối cùng Trần Bình lên tiếng. "Cậu xem đó là gì?" Sư Chấn Thiên đột nhiên duỗi ngón tay chỉ về phía trước Loan Xuyên Sa.
Lúc này Loạn Xuyên Sa dẫn theo một đám người trắng trợn đi tới, mà phía sau lão ta có một chiếc xe ngựa, bên trong đặt một chiếc lồng kín không kẽ hở.
"Trong lồng chứa thứ gì vậy?" Vẻ mặt Sư Chấn Thiên ánh lên sự tò mò, có chút khó hiểu lên tiếng. "Tôi đi xem một chút.
Trần Bình đi thẳng về phía cái lồng nhìn thoáng qua, mặc dù bên ngoài lồng có kết giới nhưng vẫn không thể qua được mặt anh.
Lúc Trần Bình nhìn thấy rõ ràng đồ trong lồng, sắc mặt anh trở nên có chút khó coi.
Đám người Sư Chấn Thiên gần như không cần suy đoán rốt cuộc bên trong có gì, nhìn sắc mặt Trần | Bình là biết không ổn rồi.
Cổ Nhạc Nhạc lập tức có suy nghĩ muốn đi tới vén chiếc lồng lên.
"Lão đại, trong lồng này rốt cuộc có thứ gì vậy? Vì sao nét mặt của cậu đột nhiên trở nên khó coi thế?"
Thấy Trần Bình không nói lời nào, làm hại Sư Chẩn Thiên có chút nóng nảy, anh ta gấp gáp lên tiếng hỏi.
Năng lực của Trần Bình cực mạnh, cũng chỉ có anh mới có bản lĩnh nhìn được bên trong kết giới. Cho nên lần này đám người Cổ Nhạc Nhạc chỉ có thể chờ đợi, đợi Trần Bình công bố kết quả mà anh nhìn thấy.
"Người trong lồng là Hoa Vân Doanh" Trần Bình gằn từng chữ. Nghe vậy, tất cả đều sợ ngây người. Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ Hoa Vân Doanh lại bị vây trong lồng. Hơn nữa nhìn dáng vẻ đều là do Loan Xuyên Sa gây nên.
Sư Chẩn Thiên và Cổ Nhạc Nhạc liền muốn qua trừng trị Loan Xuyên Sa ngay, theo như bọn họ nghĩ | thì đây đều là âm mưu của Loạn Xuyên Sa.
Trần Bình lại trực tiếp ngăn cản hai người.
"Đừng nóng vội, bây giờ Hoa Vân Doanh và một cô gái khác bị vây ở bên trong, tình trạng của họ coi như không tệ, tạm thời đừng làm hành động thiếu suy nghĩ"
"Chúng ta trước tiến vào vùng lịch luyện, đến lúc đó tiếp cập Loạn Xuyên Sa rồi làm rõ tại sao lão ta lại đột nhiên ra tay với Hoa Vân Doanh."
Trần Bình là người biết nhìn xa, anh biết tiếp theo nên làm thế nào, bây giờ mà tùy tiện hành động sẽ chỉ phá hủy toàn bộ kế hoạch thôi.
Đương nhiên không ai phản đối Trần Bình, bọn họ đều hiểu rõ, nếu bây giờ Hoa Vân Doanh không có việc gì, thì tất cả đều có thể tạm thời không so đo.
Chờ đến khi bọn họ bước vào vùng lịch luyện, rồi đi trừng trị Loan Xuyên Sa vẫn kịp.
Lần này cũng có thể coi là Loạn Xuyên Sa đã bỏ ra một số tiền lớn để cử hành hoạt động này, vậy mà sắp xếp một chiếc xe yêu thú xa hoa chờ bọn họ đi.
Tuy nói bây giờ yêu thú không bị nhân loại khống chế, nhưng đó chỉ là những có yêu thú có trí thông minh cao, còn loại thấp thì vẫn bị điều khiển như thường.
Những yêu thú kia dùng để kéo xe còn nhanh hơn ngựa. Nhược điểm duy nhất là giá cả đắt đỏ, không phải người bình thường có thể kham nổi.
Nhìn thấy Loạn Xuyên Sa chịu chơi như vậy, Trần Bình cũng cảm thấy kinh ngạc, xem ra chuyện này cực kỳ quan trọng đối với Loạn Xuyên Sa, nếu không lão ta cũng không tốn nhiều tiền như vậy.
Đúng lúc này, Tiếu Lâm Thiên cũng có vẻ hưng phấn ngồi cùng một chiếc xe với Loạn Xuyên Sa, không ngừng khoa tay múa chân.
Tâm trạng của anh ta cực kỳ kích động, giống như là đang hoàn thành một nghi lễ gì đó, thậm chí còn đổi một bộ quần áo mới.
"Sư phụ, đến lúc đó chúng ta sẽ giết hết toàn bộ đám người này, mang bọn họ tới tế tự!" "Chờ chúng ta triệu hoán được vị kia ra, thực lực của chúng ta sẽ tiến thêm một bước. Bây giờ Tiếu Lâm Thiên đã kích động đến độ khó mà kiềm chế được. Vốn anh ta tưởng chỉ mình sư phụ được hưởng lợi, trong lòng cũng có chút bất mãn.
Chương 2753: Vùng âm hồn
Nhưng không ngờ, Loan Xuyên Sa lại dẫn bọn họ cùng đi.
"Ha ha, đến lúc có con biểu hiện tốt thì nhất định có thể thu được cơ duyên, con đường này ta cho con, có điều thu hoạch được bao nhiêu thì phải dựa vào bản lĩnh của con rồi."
Loạn Xuyên Sa lên tiếng, chỉ qua mấy ngày mà lão ta đã già đi rất nhiều.
Cho nên bây giờ lão ta rất nóng lòng muốn hấp thụ tinh huyết của người tu hành, duy trì tuổi tác của mình.
Lần này lão ta cũng muốn liều một phen, sử dụng một bí thuật thượng cổ, triệu hoán vị trong truyền thuyết kia ra.
Một khí có thể triệu hoán nó, đồng thời để nó bám vào thân mình, vậy thì thực lực của lão ta tất nhiên sẽ nhanh chóng tăng lên.
Có điều cái giá phải trả cũng không nhỏ, muốn để vị thượng cổ kia tồn tại, nhất định phải dùng người tu hành làm tế tục, cần ít nhất năm nghìn người, mới có thể triệu hồi vị kia ra.
Cho nên lão ta mới lợi dụng hình thức lịch luyện này để hấp dẫn những kẻ tu hành ngu xuẩn đến kính. dâng sinh mệnh của mình.
"Cũng không cần giết hết tất cả mọi người, chúng ta vẫn giữ lại vài kẻ may mắn, để bọn họ biết việc thu nhận đồ đệ này là thật"
"Cho nên diễn trò phải diễn cho trọn vẹn, tiếp theo phải xem con rồi. Loạn Xuyên Sa cười tủm tỉm nói, lão ta hoàn toàn coi tên đồ đệ này của mình là thương mà dùng.
Mặc dù có khắc thần ở trên người đối phương, lão ta cũng không lo Tiếu Lâm Thiên có bất cứ suy nghĩ tạo phản gì, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, lão ta cảm giác Tiêu Lâm Thiên có chút khác biệt.
Mà sau khi mình trở về, cũng nghe được không ít lời đồn trong phủ. Thậm chí lão ta còn có cảm giác, Tiếu Lâm Thiên có ý nghĩ muốn thay thế mình. Chuyện này lão ta tuyệt đối không cho phép. Không có lửa thì sao có khói, lão ta cũng hiểu việc này. Loạn Xuyên Sa vốn là một người cực kỳ cẩn thận. Xảy ra chuyện thế này, lão ta phải quan sát cẩn thận một phen.
Trải qua một phen điều tra cẩn thận, lão ta mới phát hiện, thì ra đoạn thời gian trước cô hầu mà mình. tiện tay giết kia là người tình của Tiếu Lâm Thiên.
Bởi vậy có thể thấy được, chuyện này dính đến một vài lợi ích quan hệ.
Mặc dù Tiếu Lâm Thiên là một tay sai tương đối lợi hại, nhưng cuối cùng lão ta vẫn quyết định từ bỏ | tên này.
"Chuyện này giao cho con đi giải quyết, nhớ là nhất định không được để xảy ra sai lầm gì, còn nữa, | hai cô gái bị nhốt trong lồng kia, chờ đến nơi thì lập tức đưa đến phòng ta".
Loan Xuyên Sa nhất mạnh một câu, ngay sau đó nhắm mắt dưỡng thần, con đường tới đó tương đối xa xôi, lão ta cần nghỉ ngơi một phen.
Nếu không phải vì muốn tìm được chỗ kín đáo mang đám người này tới tế tự thì lão ta cũng sẽ không tiết lộ cái vùng lịch luyện mà lão cất giữ nhiều năm ra.
Đám người Trần Bình nồi trên xe yêu thú thoáng lắc lư một cái, ai cũng cảm thấy có chút nhàm chán, Cổ Nhạc Nhạc nhân cơ hội này học tập được rất nhiều phương pháp chế đan dược của Trần Bình.
Thậm chí cậu cũng có ý tưởng liên quan đến một loại trận pháp.
Năng lực học tập của Cổ Nhạc Nhạc là không thể nghi ngờ, Trần Bình thấy đối phương chăm chỉ như vậy, đương nhiên cũng không giấu nghề.
"Cậu ở đây lén học nhiều thứ như vậy, đến lúc đó chắc sẽ lợi hại hơn cái vị sư huynh kia của cậu." Sư Chẩn Thiên cũng không nhịn được trêu ghẹo một câu.
Cổ Nhạc Nhạc đúng là người có năng lực học tập mạnh nhất mà anh ta từng gặp, ngay cả lão Loan cũng không bằng.
"Ha ha, nếu tôi có thể học được thêm nhiều thứ thì tôi liền có thể làm sư huynh!"
"Trước kia tôi có đánh cược với sư huynh, nếu trong khoảng thời gian này tôi học được trận pháp hoặc luyện khí, vậy lão sẽ đồng ý gọi tôi là sư huynh."
Cổ Nhạc Nhạc vui vẻ nói, vì hoàn thành cuộc cá cược, cậu đã rất cố gắng.
Nghe vậy, Trần Bình cũng không nói gì, bọn họ thích xưng hô thế nào đương nhiên không có vấn đề gi.
Có thể có được bầu không khí chăm học thế này, Trần Bình cũng cảm thấy vui mừng. Không biết qua bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng tới nơi. Biểu cảm của nhóm người Trần Bình cũng trở nên có hơi nghiêm trọng. "Lão đại, cậu cảm nhận được không?" Sư Chẩn Thiên có chút nghiêm túc nhìn Trần Bình. Bây giờ anh ta không có tâm tư nói đùa. "Đương nhiên." Trần Bình nhíu mày, quan sát trái phải một phen, cũng không phát hiện có gì khả nghi.
Trong lòng mỗi người đều duy trì cảnh giác, không nguyện ý bước ra ngoài một bước. Đúng lúc này, Loan Xuyên Sa xuất hiện trước mặt mọi người. "Các vị không cần lo lắng, đây chính là nơi lịch luyện của chúng ta."
"Ngày trước, mọi người chúng ta ra ngoài lịch luyện đều là giết yêu thú, mà lần này thì khác, chúng ta phải giết âm hồn."
"Tôi biết độ khó rất lớn, nhưng thu hoạch sẽ rất phong phú"
"Sau một thời gian ngắn, tôi sẽ khắc thần trên thân của người sống sót, để sức chiến đấu của các người có thể tăng vọt, có điều vòng đầu tiên sàng lọc cần các người tự mình qua."
Nói xong, lão ta liền rời đi, dường như cũng không muốn ở đây lâu. Tiếu Lâm Thiên nhìn thoáng qua sự phụ của mình, liên tục xoắn xuýt, cuối cùng vẫn đi theo.
Anh ta cảm thấy trong chuyện này có chút quỷ dị, dựa vào năng lực của mình mà ở đây, có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm, đã vậy còn không bằng theo sát chân sư phụ, nói không chừng kế tiếp còn có thể tự đảm bảo an toàn của mình.
Nhìn thấy Loạn Xuyên Sa biến mất không thấy nữa, Sư Chấn Thiên nhịn không được giơ nắm đấm lên, trong lòng anh ta thực sự giận lão già kia không thôi.
Chương 2754: Vũ khí tốt
"Lão già này cứ bỏ chúng ta ở đây à?"
Sư Chấn Thiên không nhịn được hừ lạnh một tiếng, anh ta cảm nhận được những âm khí kia càng ngày càng nồng đậm.
Cổ Nhạc Nhạc cũng chau mày, có chút cảnh giác nhìn chung quanh.
"Cái tên này tuyệt đối là nắm được phương pháp mở vùng lịch luyện, sau khi mở nó ra, âm khí chung quanh sẽ càng trở nên nồng đậm hơn, với cả các loại yêu ma quỷ quái đều sắp hiện thân"
Trần Bình dường như đã xem thấu hết cả, tiện tay móc vũ khí ra, đứng ở một bên. Nhìn thấy động tác của Trần Bình, bọn họ cũng lập tức đuổi theo. Mọi người đều biết, Loạn Xuyên Sa nhất định không có lòng tốt gì.
Mặc dù những người khác cảm thấy sợ hãi, nhưng thấy được động tác của Trần Bình thì cũng tỉnh táo lại, bọn họ lo lắng cầm vũ khí, thận trọng quan sát chung quanh.
Những cô gái nhát gan kia tập hợp thành một đội, tất cả đều lo lắng cho sinh mệnh của mình. Mà lúc này một người đàn ông tùy tiện đứng dậy.
"Thật không biết các người có gì mà phải sợ, không phải chỉ giết âm hồn thôi à? Đối với người tu hành chúng ta là quá đơn giản còn gì?"
Anh ta khinh thường nhìn đám phụ nữ đang run rẩy kia, trong khóe mắt còn nồng đậm vẻ khó chịu.
Đám phụ nữ kia đương nhiên cũng không nói gì thêm, bọn họ dù sợ cũng không có cách nào lên tiếng.
Nhìn thấy tên đàn ông tùy tiện này, Cổ Nhạc Nhạc cũng thấy khó chịu. "Cái tên kia nhìn rất biết giả vờ đấy, cũng không biết chống cự được bao lâu." Cổ Nhạc Nhạc nhỏ giọng chế giễu. Nghe được những lời này, Sư Chấn Thiên và Trần Bình không nhịn được cười.
Bọn họ cảm thấy Cổ Nhạc Nhạc nói rất đúng, thường thì người càng to mồm, chính là người mất mặt nhất.
Nụ cười của nhóm Trần Bình nhanh chóng bị phát hiện. Cái tên đàn ông tùy tiện kia đi tới, đạo lớn trong tay vác lên vai. "Ba tên ẻo lả các người cười là có ý gì?" "Chẳng lẽ các người coi thường tôi à?" Anh ta khó chịu lên tiếng, viết hết tâm trạng của mình lên mặt. Cổ Nhạc Nhạc và Sư Chấn Thiên liếc nhau một cái, vẻ mặt nặng nề gật đầu. "Anh nói không sai, chúng tôi rất coi thường anh" Những lời này hoàn toàn chọc giận đối phương, anh ta gào lên nói muốn thu thập Cổ Nhạc Nhạc. "Nhớ kỹ tên ông mày đấy, Chúc Đại Huân." "Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày!"
Nói xong, anh ta liền vụng thanh đao lớn của mình lên chém lung tung, muốn giết chết Cổ Nhạc Nhạc.
Cổ Nhạc Nhạc cũng không phải kẻ dễ bị bắt nạt, cậu vọt lên không, lập tức tránh khỏi công kích của đối phương.
Một giây sau, trong tay cậu đột nhiên xuất hiện một cây mây, nhanh chóng quấn lấy thanh đạo của Chúc Đại Huân.
Chúc Đại Huân còn chưa kịp phản ứng, vũ khí đã rời khỏi tay. "Mày!"
Anh ta đứng tại chỗ, nổi giận đùng đùng nhìn Cổ Nhạc Nhạc, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
Ngay cả vũ khí mà anh ta cũng không có thì còn chống cự lại đối phương thế nào? Lúc này, Cổ Nhạc Nhạc cũng bắt đầu nghi ngờ, cái tên này chẳng lẽ chính là người tu hành? "Chẳng lẽ thanh đạo này mới là bộ phận chủ chốt của anh?". Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được chế giễu một câu.
Không có vũ khí, anh ta không biết nên công kích thế nào, cứ đần độn đứng một chỗ như vậy, nhìn qua có vẻ là một tên đầu óc chậm chạp, ngốc nghếch. |
Cảm nhận được sự khinh thường của Cổ Nhạc Nhạc, Trần Bình cũng không nhịn được cười. Quả nhiên là thằng nhóc mình nhìn trúng, đủ kiêu ngạo đấy. "Được rồi, những cái âm hồn kia sắp tới rồi" . Trần Bình vỗ bả vai Cổ Nhạc Nhạc, anh cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây. Nghe vậy, Cổ Nhạc Nhạc tiện tay ném vũ khí về cho Chúc Đại Huân.
Mặc dù cái tên này thật đáng ghét, nhưng cậu cũng không muốn thấy anh ta cứ trực tiếp bị giết chết như vậy.
Chúc Đại Huân nhìn vũ khí bị ném lại, lập tức xông tới, hoảng sợ ôm lấy thanh đao trong ngực. Anh ta hoảng hốt lau sạch thanh đao, kiểm tra xem vũ khí của mình có xảy ra vấn đề gì không.
Mặc dù anh ta là một người tu hành nhưng luôn ở trong nhà, uống đan dược, và dốc lòng tu hành là chủ yếu.
Thấy có người không thể làm gì, bọn họ liền xông đến giúp đỡ một trận. Đám người Cổ Nhạc Nhạc thì khác. Vũ khí bọn họ luyện chế đều có tính năng cực kỳ dồi dào. Nhất là thanh trường kiếm trong tay Trần Bình và đại chùy trong tay Sư Chấn Thiên. Vũ khí của bọn họ có lực khắc chế cực mạnh đối với âm hồn. Bên Cổ Nhạc Nhạc thì có vẻ hơi yếu.
Bởi vì cậu không sử dụng vũ khí mà Trần Bình đặc biệt luyện chế, mà đang cầm một thanh kiếm lấy từ trong tay người khác.
Thấy Cổ Nhạc Nhạc phí sức như vậy, Trần Bình tiện tay lấy trong không gian ra một cây côn dài ném cho cậu.
"Cầm lấy mà thi triển đả cầu côn pháp của cậu" Lúc ném cho Cổ Nhạc Nhạc, Trần Bình cũng không quên trêu chọc đối phương một câu. Thấy Trần Bình ném vũ khí tới, Cổ Nhạc Nhạc không nói hai lời tiếp được. Côn dài vừa tới tay, Cổ Nhạc Nhạc lập tức cảm nhận được sự khác thường. "Ông trời ơi, đây đúng là vũ khí tốt!"
Cổ Nhạc Nhạc có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua thanh kiếm trong tay mình, rồi tiện tay ném nó ra ngoài.
So ra thì thanh bảo kiếm mà khổ sở lắm mình mới có được cảm giác như đồ bỏ, không có bất kỳ tác dụng nào.
Cậu cầm côn lập tức chém nát âm hồn chung quanh. Thanh trường côn này có tác dụng cực lớn đối với việc khắc chế âm hồn.
Hành động của ba người mặc dù không lớn nhưng nhanh chóng bị người khác để ý tới.
Chương 2755: Giải oán
Một cô gái nhanh chóng lao thẳng đến trước mặt Cổ Nhạc Nhạc, khẩn cầu đối phương có thể giúp mình.
"Cậu trai này, cậu mau cứu tôi với... đám yêu quái kia thực sự quá kinh khủng!"
Mặc dù vũ khí trong tay bọn họ có thể giải quyết âm hồn, nhưng cũng tốn khá nhiều thời gian và tinh. lực.
Người giống như Trần Bình có thể nhẹ nhàng một kiếm giải quyết được trên cơ bản là không có. Nhìn thấy cô gái này tới xin giúp đỡ, Cổ Nhạc Nhạc cũng cảm thấy bực bội. "Cút đi!". Cậu rống lên một câu rồi tiếp tục dấn thân vào chiến đấu. Số lượng âm hồn cũng không ít, tất cả mọi người cần phải kéo dài chiến đấu.
Chúc Đại Huân thấy động tác của đám người Trần Bình, trong lòng hâm mộ không thôi, anh ta có chút nghi hoặc, vì sao thanh đạo của mình lại có tác dụng chênh lệch như thế.
Những người khác mặc dù vừa hâm mộ vừa ghen ghét Trần Bình, nhưng bọn họ cũng không hề từ bỏ, càng không có khúm núm khẩn cầu ai giúp đỡ mình.
Trần Bình lại cảm thấy rất hài lòng với bầu không khí này.
Anh ngẫu nhiên lực chọn mấy người có thực lực tương đối mạnh, mà thái độ cũng đoạn chính, cấp cho họ vũ khí.
Những vũ khí này đều do các đồ đệ nhà mình luyện chế, mặc dù hiệu quả nhất định là kém hơn vũ khí của mình, nhưng ít nhiều vẫn có chút tác dụng.
Mà lúc này đây, Trần Bình cũng chú ý tới một người đang không ngừng chiến đấu trong đám người.
Mặc dù vũ khí của người này mang theo tính dương khí nhất định, giống như chém rau chém dưa công kích âm hồn.
Khác với đám người Trần Bình là, bên người tên này tập trung rất nhiều người tu hành bình thường. Mấy người Sự Chấn Thiên cũng chú ý tới anh ta. "Lão đại, cậu nhìn xem, cái tên kia còn muốn làm người tốt, anh ta còn đi bảo vệ những người kia.
"Tôi cảm thấy, ít nhất anh ta phải để đám người kia làm việc mới được chứ, những người đó cứ đứng ngốc ở bên cạnh chờ anh ta che chở... Haiz!"
Sư Chẩn Thiên không nhịn được chửi bới một câu, anh ta cảm thấy người trẻ tuổi kia đúng là kẻ ngu. Mặc dù có rất nhiều người hi vọng có thể được bảo vệ, nhưng Trần Bình luôn không rảnh để ý tới. Ai dám nói nhảm quá nhiều trước mặt mình, Trần Bình lập tức một cước đá bay.
Cho dù đối phương là nam hay nữ, dáng dấp ra sao, chỉ cần nhắc tới yêu cầu như vậy, đồng thời đổ thừa không đi, Trần Bình cũng sẽ không cho bất kỳ sắc mặt tốt nào.
Chính bởi vì thế, chung quanh bọn họ không có người khẩn cầu che chở.
Mà tên đàn ông kia lại khác, bởi vì anh ta không từ chối ai cả, cho nên bên cạnh có rất nhiều đứng cầu xin giúp đỡ.
Mặc dù Trần Bình cảm thấy anh ta có chút đáng thương, nhưng cũng không muốn ra tay giúp đỡ. Một người ở trong giới tu hành mà Thánh Mẫu quá thì chỉ có khả năng tự chịu bị diệt vong. Vòng một âm hồn đã nhanh chóng được bọn họ xử lý xong. Tất cả người tu hành đều một mỏi ngã trên đất.
Lần này hao phí không ít nguyên khí của bọn họ, nếu như còn kéo dài thêm một chút nữa, đoán chừng không ai có thể chịu đựng nổi.
"Thực sự không được, tôi nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe một chút!"
"Đúng vậy, nơi này kinh khủng quá, vì sao bọn họ không nhắc trước một tiếng, ít nhất để cho chúng ta chuẩn bị mới đúng!"
| "Bây giờ còn có thể chọn về nhà không? Chúng ta cứ đi theo con đường này trực tiếp ra ngoài đi?" | Có rất nhiều người nửa đường bỏ cuộc, bọn họ đều biết, dưới tình trạng sức khỏe cạn kiệt, không ai có thể tiếp tục chiến đấu.
Vừa rồi chẳng qua chỉ là vòng thứ nhất mà thôi, nếu như tiếp theo có thêm nhiều âm hồn, không có người bảo vệ thì bọn họ chỉ có một con đường chết.
Có người trực tiếp lựa chọn mua sắm vũ khí chỗ Trần Bình.
Trần Bình cũng không phải người lương thiện, anh chỉ bán vũ khí cho những người tương đối có hi vọng sống sót.
Về phần những kẻ không có hi vọng sống gì kia, Trần Bình không rảnh để ý tới. Lúc này, Chúc Đại Huân có chút khẩn trương tới trước mặt Trần Bình. Tuy nói trên mặt anh ta còn mang theo vẻ quật cường, nhưng rõ ràng là ánh mắt cũng dịu đi nhiều. "Này... anh có thể bán cho tôi một cái không?" Chúc Đại Huân lo lắng nói. Anh ta và người dưới tay Trần Bình có mâu thuẫn. Nếu như Trần Bình không nguyện ý bán cho mình, vậy thì cũng có thể hiểu được. Trần Bình nhìn Chúc Đại Huân một chút, trong mắt anh lóe lên tia sáng. Ngay cả Trần Bình cũng không ngờ, Chúc Đại Huân vậy mà sống tới bây giờ.
Thấy dáng vẻ ngoan cường của đối phương, Trần Bình cũng không nói hai lời mò trong ngực ra một thanh đao.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Bình, không ngờ Trần Bình có thể thoải mái nướng thịt ăn trong trường hợp này.
Trải qua một phen chiến đấu, rất nhiều người đều cảm thấy có chút đói bụng. Nhưng bọn họ không có mang theo thứ gì chứ đừng nói là nướng thịt ăn.
Vốn ban đầu họ nghĩ, tới khu lịch luyện ít nhiều cũng có thể bắt yêu thú đến ăn. | Cho nên họ chỉ mang theo một bộ quần áo để thay cùng chút đan dược, căn bản không mang theo đồ ăn gì.
Bây giờ sự thật chứng mình, bọn họ đúng là suy nghĩ nhiều rồi. Nơi này không chỉ không có yêu thú, thậm chí ngay cả hoa quả để ăn cho đỡ đói cũng không có. Mặc dù bọn họ đều là người tu hành, có thể chấp nhận đói khát trong thời gian dài. Nhưng trải qua một trận vận động kịch liệt như vậy, ít nhiều cũng có chút không chịu được. "Haiz... thứ này thơm quá" Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được ở bên cạnh cảm thán. Trần Bình tiện tay véo xuống hai cái đùi, đưa cho hai người. "Mau ăn đi, ăn xong lát nữa còn phải chiến đấu tiếp." Nói xong, chính Trần Bình cũng bắt đầu ăn.
Những người khác nhìn miếng thịt trong tay Trần Bình, ánh mắt tràn đầy hâm mộ, nước miếng cũng nuốt ừng ực không ngừng, bọn họ rất muốn đi tới xin một miếng.
Bình luận facebook