• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Người thừa kế hào môn Full dịch (18 Viewers)

  • Chương 2756-2761

Chương 2756: Bắt vào

Đúng lúc này, một cô gái vừa rồi từng tìm kiếm sự che chở, cũng đến sát bên cạnh sự Chấn Thiên.

"Anh trai này, đồ ăn của anh có thể chia cho tôi một miếng không?"

Thấy dáng vẻ không tự nhiên của đối phương, Sư Chấn Thiên chỉ cảm thấy rất phản cảm.



Người phụ nữ này nào có thơm nhưng những người đẹp yêu thú nhà mình?

"Cô muốn làm gì?" Sư Chẩn Thiên có chút ghét bỏ xê dịch cơ thể. Anh ta không muốn quá tiếp xúc cơ thể quá nhiều với người phụ nữ này. "Nếu như chia cho tôi chút đồ, tôi có thể làm bất cứ điều gì."

Có lẽ thấy thái độ Sư Chấn Thiên có chút buông lỏng, người phụ nữ này lập tức liền nỗ lực hơn.

"Nếu như có thể che chở cho tôi, thì... tôi chính là người của anh!" Thật ra bọn họ không chỉ vì miếng ăn.



Nếu như đám người Trần Bình ăn thịt bình thường, vậy dĩ nhiên không có gì để khẩn cầu, nhưng mà mấy người Trần Bình lại ăn thịt của yêu thú.

Với cả căn cứ theo mùi thịt, và nguyên khí dồi dào trong miếng thịt, đây tuyệt đối là yêu thú cấp cao.

Sau khi ăn, bọn họ có thể tạm thời khôi phục không ít nguyên khí.

Ở một nơi cực kỳ nguy hiểm thế này, có thể khôi phục nguyên khí hoàn toàn có thêm cơ hội cao để sống sót.

Càng ngày càng nhiều người không biết xấu hổ đến xin một miếng thịt, | bọn họ thậm chí còn không tiếc hi sinh sắc đẹp.

| Đáng tiếc ba người đàn ông ở đây không có ai cảm thấy hứng thú đối với những cô gái này.

Trần Bình ăn hai ba miếng hết thịt, sau đó lập tức đứng lên. "Kéo những tên kia vào." Nói xong, anh liền nhanh chân đi về phía cửa ra vào.

Cái tên Loan Xuyên Sa này muốn ám toán bọn họ, vậy thì anh sẽ bắt Loan Xuyên Sa vào. | Lúc này, Loan Xuyên Sa đang đứng ngay cửa chính, ngừng chân quan sát tình huống bên trong.

Trong tay lão ta có một viên đá, trên viên đã có một đường vân.

Chỉ cần đường vân này được máu đỏ lấp đầy, vậy lão ta có thể trực tiếp triệu hồi vị kia ra.

Nhưng qua vòng âm hồn thứ nhất, đường vân này chỉ được lấp một chút xíu.

Nhìn thấy vậy, Loan Xuyên Sa cảm thấy có chút bất mãn.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ lần này con tuyển nhiều người tu hành lợi hại vào thế sao?"

Loan Xuyên Sa không vui quay đầu, nhìn thoáng qua Tiếu Lâm Thiên. Cái tên này làm việc luôn không đáng tin cậy như thế. Nghe câu này, Tiếu Lâm Thiên cũng không nhịn được nhíu mày.

"Sao có thể? Lần này con sắp xếp rất nhiều người tu hành phổ thông, với cả thực lực của bọn họ đều yếu kém, nếu như không có người che chở thì khẳng định là chẳng sống được bao lâu.

Tiếu Lâm Thiên cũng tỉnh táo phân tích, anh ta cảm thấy không nên xuất hiện loại đường rẽ này mới đúng.

Những lời này làm cho Loan Xuyên Sa không hài lòng, lão ta sốt ruột vội vàng nhìn lại về phía kết giới, muốn nhìn rõ xem rất cuộc chuyện là sao.

Nhưng trong kết giới có một lớp sương mù nồng đậm, dựa theo linh thức của lão ta, cũng không có cách nào nhìn xuyên thấu trong đó.

Vào lúc lão ta đang ngó vào trong, đột nhiên từ trong lớp kết giới có một bàn tay vươn ra, lập tức kéo Loan Xuyên Sa vào.

| Loan Xuyên Sa chưa kịp phản ứng xem chuyện là sao, cả người liền bị túm vào trong kết giới. | Thấy cảnh này, Tiêu Lâm Thiên cũng luống cuống, anh ta vội vàng xông lên muốn cứu sư phụ mình ra.

Nhưng cách mở kết giới chỉ có mình sư phụ biết, Tiếu Lâm Thiên đứng ở cửa ra vào hốt hoảng như kiến bò chảo nóng, không thể làm gì được.

Anh ta không vào được. "Rốt cuộc chuyện là sao chứ?"

Trên mặt Tiêu Lâm Thiên mang theo vẻ nghi ngờ, tò mò đứng ở công nhìn quanh.

Loạn Xuyên Sa bị bắt vào, tâm trạng của anh ta có thể nói là vừa kích động lại lo lắng.

Cuối cùng Tiếu Lâm Thiên vẫn lựa chọn xin giúp đỡ.

Nếu như Loan Xuyên Sa thực sự xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không có cách nào gánh chịu hậu quả.

Quan trọng hơn là những thứ kia của Loạn Xuyên Sa anh ta còn chưa học hết, một khi lão ta chết bên trong, con đường học tập của anh ta cũng hoàn toàn đứt đoạn.



Hãy cho nhau lối thoát - tình yêu là sai lầm






Trong ngực lão ta có chìa khóa kết giới, tin rằng cầm trong tay chìa khóa này, lão ta nhất định có thể trở ra.

Khi lão ta chạy tới chỗ lối đi, lại phát hiện chìa khóa trong ngực mình mất rôi.

"Rốt cuộc tình huống này là sao?" Loạn Xuyên Sa có chút kinh ngạc sờ trên người, muốn tìm lại chìa khóa, nhưng cho dù lão ta lục lọi trên người mấy lần, cũng không phát hiện được tung tích chiếc chìa khóa.

Nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của đối phương, tất cả mọi người đều có chút nghi hoặc.

Loan Xuyên Sa trong mắt bọn họ là một cao nhân có thực lực mạnh mẽ.

Ngay cả Loạn Xuyên Sa cũng bối rối như thế, chẳng lẽ nơi này tiếp theo sẽ có gì nguy hiểm?

"Ông muốn tìm thứ này sao?"

Lúc này, Trần Bình đột nhiên xuất hiện bên cạnh Loan Xuyên Sa, trong tay một viên đá, đang không ngừng tung hứng.

Thấy động tác của Trần Bình, trong nháy mắt Loan Xuyên Sa tức điên.

"Thì ra là cậu cầm chìa khóa của tôi, mau giao thứ này cho tôi, viên đá đó không phải thứ mà cậu có thể đụng đến đâu."

Loan Xuyên Sa lập tức xông tới, muốn cướp viên đá trong tay Trần Bình đi.

Chương 2757: Cò kè mặc cả

Có tảng đá kia, lão ta có thể thuận lợi đi ra.

Chỉ còn mấy phút nữa, vòng âm hồn thứ hai sẽ xuất hiện, lão cũng không có thời gian dư thừa mà lãng phí.

Thấy dáng vẻ của đối phương, Trần Bình cười.



"Cách đi ra ngoài ngoại trừ tảng đá kia, còn có cố thủ xong năm vòng âm | hồn à?"

Trần Bình cười tủm tỉm nói, sau đó lập tức nhét viên đá vào trong túi. Trước đó anh đã thử, cầm tảng đá này căn bản là không ra được.

Bây giờ trận pháp đã khởi động, kết giới cũng phong tỏa, trừ phi đối phương có thể giống như mình, trực tiếp làm hỏng kết giới, hoặc tìm được chỗ mấu chốt của kết giới.

Bằng không tuyệt đối không có khả năng đi ra.



Nhìn thấy Loạn Xuyên Sa muốn nhào lên đoạt lấy tảng đá, Sự Chấn Thiên và Cổ Nhạc Nhạc cũng chặn trước mặt Trần Bình.

Đương nhiên bọn họ cũng biết lòng dạ âm hiểm của Loạn Xuyên Sa. | Huống chi hai người đều muốn báo thù cho Hoa Vân Doanh, bây giờ bọn | họ chỉ muốn đánh cho Loan Xuyên Sa một trận.

"Các người muốn làm gì? Nhanh chóng buông tiền bối ra.". | "Nếu các người giết tiền bối thì chúng tôi ra ngoài kiểu gì? Anh cầm viên đá vụn đó có thể dẫn chúng tôi ra ngoài sao?"

"Tiền bối có thể là sự phụ tương lai của chúng tôi, sao anh có thể đối xử với người như vậy?"

Mọi người thấy hành động của Trần Bình thì không nhịn được lớn tiếng khiển trách.

Bọn họ đều cảm thấy Trần Bình đúng là không biết phép tắc, đối xử với Loan Xuyên Sa thô bạo như vậy.

Loạn Xuyên Sa là một Khắc thần sự, dưới một người trên vạn người. Bình thường không ai dám đối xử như vậy với Loan Xuyên Sa cả!

Thấy đám người này thiếu hiểu biết như vậy, Sư Chấn Thiên không nhịn được thở dài một hơn, anh ta có chút xoắn xuýt nhìn thoáng qua Trần Bình, dường như muốn dùng bí mật kia để khống chế đám đông lại.

"Lão đại, chi bằng chúng ta đừng giấu họ nữa!" "Đám người này ngu ngốc như vậy, rõ ràng bị coi thành rau hẹ rồi!"

Sư Chấn Thiên vốn là một người nóng tính, nhìn thấy đám người này hiểu lầm mình, anh ta không nhịn được mà lên tiếng giải thích.

Nhìn thấy dáng vẻ đối phương như vậy, Trần Bình gật đầu.

"Chẳng lẽ các người thực sự coi là Loạn Xuyên Sa vì thu nhận đồ đệ nên mới tổ chức lịch luyện sao?"

Trần Bình đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đám người.

Nét mặt nghiêm túc ấy khiến cho đám người chung quanh lập tức ngậm miệng lại. | Lúc đầu ai cũng muốn chỉ trích Trần Bình, nhưng nhìn thấy thần thái này của Trần Bình, không ai còn dám nói chuyện nữa.

Lúc này, Chúc Đại Huân cũng đẩy đám người ra bước lên trước. | "Người anh em nói xem chuyện rốt cuộc là sao, chẳng lẽ chúng tôi đều bị cái tên Loan Xuyên Sa kia lừa gạt?"

| Chúc Đại Huân vốn sinh ra trong một gia đình cực kỳ lợi hại, nhân vật có máu mặt trong nhà cũng không ít, cho nên không có chút tôn kính nào với Loan Xuyên Sa.

Nghe vậy, Trần Bình gật đầu, không thể phủ nhận, Chúc Đại Huân vẫn là người hiểu chuyện, mặc dù ban đầu không lễ phép nhưng bây giờ xem ra khá thuận mắt.

| "Đúng vậy, lão ta muốn dùng máu tươi của các người để hoàn thành tế tự, nếu như không có loại vũ khí khắc chế âm khí kia, tất cả đều không chạy ra được, máu của các người sẽ triệu hồi vị trong truyền thuyết kia." | Trần Bình nói rõ ràng từng câu từng chữ, đến bây giờ anh cũng hiểu đại khái sự việc rồi.

Khi vừa lấy được tảng đá này, anh cũng tiếp nhận được không ít tin tức, cho nên bây giờ anh ít nhiều cũng hiểu được hành động của Loan Xuyên Sa. | Nghe Trần Bình nói ra bí mật của mình, biểu cảm của Loạn Xuyên Sa cũng trở nên khó coi.

Lúc tảng đá biến mất, lão ta liền biết nhất định có người nắm được bí mật của mình.

Không ngờ cái tên này còn công khai bí mật ra. | "Cái gì, có chuyện như vậy sao, vậy ý anh là Loạn Xuyên Sa dẫn chúng tôi. tới đây là muốn giết chết chúng tôi?"

| Chúc Đại Huân không nhịn được chửi ầm lên, cũng muốn tiến lên giết người.

Những người khác cũng ngo ngoe muốn động, mặc dù bọn họ không phải rất nguyện ý tin tưởng Trần Bình, nhưng mà ở nơi âm hồn này, bọn họ thực sự rất dễ chết.



Hãy cho nhau lối thoát - tình yêu là sai lầm






Một lão già đã có tuổi đột nhiên quỳ gối trước mặt mình, Trần Bình cũng không quen.

"Ông đang sợ cái gì?" Trần Bình lên tiếng.

Nhìn dáng vẻ của đối phương rất hoảng sợ, với cả có thể quỳ gối trước đám đông để bàn điều kiện với mình.

Phải biết rằng thân phận, địa vị của Loạn Xuyên Sa không thấp, lão là một trong các tiền bối trong truyền thuyết.

Dạng người này mà có thể quỳ gối trước mặt mình thì đúng là trăm năm khó gặp.

Ngay cả Chúc Đại Huân cũng giật mình kêu lên, thậm chí anh ta muốn tuyên truyền hết mọi chuyện mà mình chứng kiến hôm nay ra ngoài. | "Nếu như tôi nói không?" Trần Bình tràn đầy hứng thú lên tiếng.

Anh không muốn cho kế hoạch tế tư này thành công, nhưng anh cũng sẽ không để Loạn Xuyên Sa được yên ổn.

"Làm việc đi." Trần Bình quay đầu liếc mắt ra hiệu cho Sư Chấn Thiên, anh muốn bảo vệ đám người này.

Mặc dù không phải ai trong đám người đó cũng tâm phục khẩu phục Trần Bình, cũng không phải từng người đều đứng trên cùng một chiến tuyến với mình.

Nhưng Trần Bình không muốn lợi dụng sinh mạng của người vô tội làm tế tự/ | Nghe Trần Bình nói, Sư Chấn Thiên lập tức sắp xếp lại đám người còn lại.

"Những người có vũ khí lần lượt phân tổ, tiếp xuống tôi sẽ ngẫu nhiên. phát cho các người một ít vũ khí, có vũ khí rồi, hẳn là các người có thể sống sót ở nơi này, đây cũng là cơ duyên của các người."

Sư Chấn Thiên nhanh chóng tổ chức mọi người, chia theo trật tự thành các tổ nhỏ.

Chương 2758: Chiến đấu âm hồn

Những người này không dám hành động thiếu suy nghĩ, rất thành thật nghe lời. Bọn họ đều biết, sinh mạng mình đang nằm trong tay Trần Bình, bây giờ cần phải nghe lời mới được. "An toàn của những người khác do tôi đảm bảo, có điều an toàn của lão thì khó nói." Trần Bình cười, đưa viên đá cho Cổ Nhạc Nhạc.

"Không phải ông muốn lấy tảng đá đó mở cửa hay sao? Bây giờ tôi sẽ cho ông xem tảng đá đó có | hữu dụng hay không!".

Trần Bình ra hiệu cho Cổ Nhạc Nhạc đi ra cổng, Cổ Nhạc Nhạc không chút do dự cầm lấy đá đi tới cửa ra vào kết giới.



Khi cậu cầm tảng đá đó tới kết giới, tất cả mọi người đều nóng lòng chờ mong. Bọn họ muốn biết là có ra được hay không. "Cậu.." Loạn Xuyên Sa cứ như vậy yên lặng nhìn Cổ Nhạc Nhạc, lão muốn tìm cơ hội lớn chuồn đi. Nhưng mà rõ ràng lão không có được cơ hội này. Cổ Nhạc Nhạc đi tới cửa chính, kết giới cũng không mở ra.

Cậu cầm viên đá lung lay cổng kết giới, nhưng không có nửa điểm phản ứng, rõ ràng cách dùng tảng đá để mở cổng là không chính xác.

"Tại sao lại như vậy?" Loan Xuyên Sa trợn tròn mắt, lão nằm mơ cũng không ngờ lại xuất hiện tình trạng thế này. Vốn lão cho là cầm viên đá có thể tự do ra vào, nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng của lão mà thôi. Cầm tảng đá đúng là có thể tự do tiến vào nhưng không thể tự do tiến ra. Một khi trận được kích hoạt, cho dù là ai cũng không thể ra ngoài. Cũng không phải ai cũng như Trần Bình, có bản lĩnh nhìn thấy điểm mấu chốt của kết giới. Thấy được động tác của Cổ Nhạc Nhạc, hi vọng của mọi người đều tắt.

Tiếp đây cho dù làm thế nào bọn họ đều không thể trốn thoát được, vậy thì chỉ bằng cố gắng chiến đấu.



Tốt xấu gì Trần Bình còn cho bọn họ vũ khí, có thể bảo vệ an toàn tính mạng.

Nếu như tiếp theo không thể tiêu diệt toàn bộ âm hồn, đoán chừng mỗi nười đều chỉ có thể ở đây làm con tốt thí mạng.

"Có tất cả năm vòng âm hồn, các người có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi" Trần Bình vừa dứt lời, mọi người cũng cảm giác toàn thân rét run, những thứ kia lại bắt đầu xuất hiện.

Mọi người nhanh chóng gia nhập chiến đấu, Trần Bình cũng không keo kiệt sức lực của mình, không nói hai lời tạo thành một vùng an toàn cho mọi người.

Bây giờ Loan Xuyên Sa đang ở trong tình trạng không có ai bảo vệ, lão ta hốt hoảng nhìn bốn phía chung quanh, muốn tìm một người bảo vệ mình.

Bây giờ muốn khắc thần trên người đã không kịp rồi. Khắc thần cần thời gian, ít nhất cũng phải một nén nhang mới có thể hoàn thành một khắc thần.

Mà bây giờ những âm hồn kia cũng đã uất hiện trước mặt mình, lão có muốn chống cự cũng không có năng lực này.

| "Nếu ai bảo vệ tôi, tôi sẽ nhận người đó làm đồ đệ đúng nghĩa, với cả sau khi ra ngoài còn ban thưởng các loại."

Loạn Xuyên Sa không ngừng ra điều kiện tốt để hứa hẹn với đám người, trong lòng ông ta bây giờ cực kỳ hoảng sợ, nếu như đám âm hồn kia thực sự tấn công mình, vậy thì xong đời.

Mặc dù thực lực của lão không tệ, nhưng trong tình huống chưa kịp chuẩn bị gì thì cũng không có cách nào đối phó với những âm hồn này.

"Tôi tới, tôi tới!" . "Tính cả tôi nữa! Tiền bối, lão nhất định phải nhớ kỹ lời mình nói đấy!"

Một đám người nhanh chóng kích động xông tới, bọn họ nhanh chóng bao vây Loạn Xuyên Sa, muốn bảo vệ đối phương.

Những người này đều là kẻ thấy lợi quên nghĩa, trong tay bọn họ có vũ khí của Trần Bình, bây giờ cũng bắt đầu bảo vệ Loan Xuyên Sa.

Nhìn thấy dáng vẻ này của đám người, Cổ Nhạc Nhạc cũng thấy vô cùng tức giận. "Các người làm gì vậy? Đừng quên, vũ khí trong tay các người đều do lão đại của tôi cho đấy!" Cổ Nhạc Nhạc ở bên cạnh phẫn nộ gào thét, muốn thức tỉnh đám người vô ơn này. Nhưng bọn họ vốn chẳng để ý tới Cổ Nhạc Nhạc. "Dù sao vũ khí cũng nằm trong tay rồi, cậu có thể làm gì được?" "Chúng tôi có quyền lựa chọn quyền lợi, cần cậu quan tâm à?"

Những người đó không những không trả vũ khí mà còn cực kỳ ngang ngược suýt thì làm cho Cổ | Nhạc Nhạc tức đến ngất đi.

Sư Chấn Thiên nổi giận đùng đùng muốn gây chuyện với bọn họ, có điều chỉ là một đám tu hành bình thường thôi, mình phẩy tay là có thể giải quyết.

Nhìn thấy đám người đó ngang ngược, càn rỡ như vậy, Trần Bình chỉ cảm thấy buồn nôn. Bọn họ đã khắc họa vô cùng tinh tế cụm từ tiểu nhân đắc chí, Trần Bình vung tay lên về phía bọn họ, vũ khí của họ nhanh chóng rơi vào trong tay anh. "Các người đúng là gió chiều nào xoay chiều ấy, nhưng mà tôi không cần."

Trần Bình tiện tay thu lại đống vũ khí, những vũ khí này đối với anh chỉ như đống sắt vụn, mà với đám người kia, cho dù có ở vùng âm hồn hay không đều là đồ vật cấp cao.






Hãy cho nhau lối thoát - tình yêu là sai lầm



"Người anh em này, không biết giữa chúng ta rốt cuộc có thù hận gì mà cậu lại ghi hận tôi như vậy, còn muốn dùng cách này để tra tấn tôi?"

Loạn Xuyên Sa nghiêm túc nhìn Trần Bình, lão thực sự không nghĩ ra được người này là ai. Nếu như mình và Trần Bình có mối thù sâu nặng, vậy đối phương muốn giết mình là bình thường. Nhưng rõ ràng lão và Trần Bình cũng chưa từng gặp nhau, vì sao Trần Bình lại điên cuồng như vậy? Nghĩ đến đây, lão quyết định phải hỏi cho rõ ràng. Thấy dáng vẻ ngơ ngác của Loạn Xuyên Sa, Trần Bình hừ lạnh một tiếng.

"Vậy tôi và ông không thì không oán, vì sao ông muốn dùng máu của tôi để tế tự? Chỉ vì muốn triệu hồi vị kia à?"

Chương 2759: Thầy luyện đan mạnh nhất

Một câu nói kia của Trần Bình khiến Loạn Xuyên Sa không còn lời nào để nói, lão ta nắm chặt tay, không biết mình nên làm thế nào cho phải.

"Nếu cậu có thể kéo tôi vào thì nhất định cậu có thể đưa tôi ra mới đúng." "Ra giá đi." Loạn Xuyên Sa cố gắng kéo dài thời gian, lão cũng không muốn chết ở chỗ này.

"Nói cho tôi biết mục đích bắt Hoa Vân Doanh của ông là gì." Trần Bình không nói nhảm nữa, lập tức lên tiếng hỏi.



Nghe vậy, Loạn Xuyên Sa có chút ngẩn ngơ. Nói thật, đúng là lão ta không phản ứng kịp chuyện Trần Bình nói là sao! Sau khi do dự một chốc, lão ta mới nhớ tới Hoa Vân Doanh mà đối phương nói tới là ai. "Cậu nói đến con nhỏ mỏng như cái đĩa hát đó hả, ha ha, giữa hai người có quan hệ gì?" Vừa nhắc tới Hoa Vân Doanh, tâm trạng của Loạn Xuyên Sa cũng không tốt lắm. Nhỏ mỏng dính kia khiến lão chịu không ít đau khổ.

Lúc đầu lão nghĩ trừng trị Hoa Vân Doanh một trận rồi dẫn theo một nhỏ khuyết tật đến cho anh trai tốt của mình nhìn xem, kết cục của đồ đệ anh ta là gì.

. Nhưng không ngờ, mình vừa mới bước chân vào gian phòng giam Hoa Vân Doanh liền bị nhỏ đó lập mưu hãm hại, nhỏ này mạnh hơn so với lão tưởng nhiều, thậm chí còn có một cảm giác chèn ép. | Vì trong khoảng thời gian này, cơ thể lão ngày càng già nua, lão cảm giác kém xa trước đây rồi.

Nếu không phải vì vội vàng xử lý chuyện nơi đây, lão cũng sẽ không tùy tiện buông tha cho con nhỏ Hoa Vân Doanh kia.



"Ông làm gì cậu ấy rồi?" Cổ Nhạc Nhạc cũng sốt ruột, lập tức xông lên túm lấy cổ áo đối phương. Nếu Hoa Vân Doanh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cậu sẽ không buông tha cho lão già này. Trần Bình thì không lo lắng chút nào, tia thần thức kia của anh cũng không có bất kỳ cảnh báo nào. Nếu như Hoa Vân Doanh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy Trần Bình sẽ là người đầu tiên biết được.

"Tôi chẳng làm gì con nhỏ đó cả, có điều Hoa Vân Doanh đã bị tôi giấu đi rồi, nếu như các người muốn thấy nhỏ mỏng dính đó thì nhanh thả tôi rời đi."

"Chờ sau khi tôi an toàn rồi, đương nhiên sẽ thả nhỏ lại cho các người" Loạn Xuyên Sa tìm được cơ hội cò kè mặc cả, một mực khuyên Trần Bình thả mình đi. "Lão đại, con người này thực sự quá ghê tởm, tôi muốn giết chết lão"

Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được quay đầu nhìn Trần Bình, cậu không kịp chờ đợi muốn giải quyết tên. vô dụng này rồi.

Loạn Xuyên Sa nghe Cổ Nhạc Nhạc nói thì không nhịn được hừ lạnh một tiếng, lão ta cũng có thể đoán được quan hệ của hai người này tuyệt đối không bình thường.

"Mặc dù Hoa Vân Doanh cho tôi chịu thua thiệt, nhưng mà đấu lâu dài thì cậu tưởng tôi không có cách nào thu thập nhỏ đó sao? Tôi chỉ là thiếu thời gian thôi!"

Mặc dù Loan Xuyên Sa từ ừ biến chất, nhưng lão ta vẫn có lòng tin tuyệt đối vào bản thân mình.

Chẳng qua Hoa Vân Doanh chỉ chiếm được tiện nghi tạm thời, nếu lâu dài thì nhất định là sẽ tự chịu tổn thương.

Trần Bình yên lặng nhìn Loạn Xuyên Sa một chút, anh biết Loạn Xuyên Sa là một kẻ cực kỳ buồn nôn, nhưng anh cũng không muốn tự mình giải quyết tên này.

"Đi thôi, chúng ta dẫn lão về cho anh lão xử lý, nếu để cho người anh của lão biết chuyện này, các người đoán xem cái tên này sẽ bị đối xử thế nào?"

Trần Bình cười ngoài mặt nhưng trong lòng thì khôn, đây là phương pháp tra tấn tốt nhất dành cho đối phương.

Quả nhiên, Trần Bình vừa dứt lời, Loạn Xuyên Sa cũng có chút luống cuống, lão không ngờ Trần Bình. còn quen biết với anh trai mình.

Lão vốn cho rằng Trần Bình nhiều nhất chỉ biết những người trẻ tuổi như Hoa Vân Doanh thôi, không ngờ vậy mà còn có liên quan đến anh trai mình, hơn nữa có vẻ quan hệ của họ cũng khá tốt.

"Không không không, cậu tuyệt đối đừng làm thế, cậu có liên hệ với anh trai tôi chứng minh cậu biết quyền uy của hai anh em chúng tôi giống nhau, cậu làm việc là lão già đó không bằng làm việc cho tôi, tôi cũng có thể cho cậu tiền tài, địa vị."

Loạn Xuyên Sa như nắm giữ tin tình báo gì đó, đột nhiên bắt đầu mua chuộc Trần Bình. Lão ta làm Trần Bình cảm nhận được một tia khinh thường.

"Con người ông buồn cười thế nhỉ, lão đại nhà tôi mà phải bán mạng vì anh trai ông à. Anh trai ông chính là đại đồ đệ của lão đại nhà chúng tôi đấy, có biết chưa!"

Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được giễu cợt đối phương một câu. Vừa nói xong, Loan Xuyên Sa và những người khác ở đây đều ngây ra.

Phần lớn bọn họ đều biết chuyện của hai anh em Loạn Xuyên Sa, cho nên rất rõ ràng thế lực của hai người họ là ngang nhau.

Nếu như Trần Bình làm việc cho anh trai của Loạn Xuyên Sa thì đương nhiên bọn họ có thể hiểu được mâu thuẫn giữa hai người.

Thật không ngờ, Trần Bình tuổi còn trẻ, vậy mà lại làm sư phụ của anh trai Loạn Xuyên Sa, điều này cũng quá khủng khiếp rồi.

"Cậu ít ở đây khoe khoang thôi, tuy nói người anh trai kia của tôi không phải vô dụng gì, nhưng tốt xấu gì anh ta cũng là thầy luyện đan mạnh nhất ở đại lục Cổ Chước này, cậu có tài tức gì mà đòi làm sự phụ của anh ta?".






Hãy cho nhau lối thoát - tình yêu là sai lầm



"Những người khác cũng đừng thất thần nữa, tiếp tục chiến đấu đi, chờ đến khi không nổi nữa thì tôi sẽ mở kết giới cho mọi người đi ra"

Trần Bình hời hợt trả lời một câu, ngay sau đó mò trong nhân xa trữ đồ mấy cái ghế đặt một bên, một mình ngồi xuống.

Những người khác thấy cảnh này thì không khỏi hâm mộ, nhưng bọn họ cũng biết đây là cơ hội chiến đấu của mình.

Ngày thường bọn họ chỉ chiến đấu với yêu thú, ai có cơ hội tiếp xúc với những âm hồn này chứ? Lần này có được một cơ duyên, vậy nên bọn họ muốn nắm giữ thật chắc.

Những người thông minh kia cùng chiến đấu với nhau, còn những kẻ ngu xuẩn thì đau khổ xin giúp đỡ.

Bọn họ không muốn chiến đấu thêm một giây nào nữa, chỉ muốn nhanh chóng rời đi thôi. Đối với những kẻ không nguyện ý chiến đấu, Trần Bình cũng tiện tay bỏ mặc.

Chương 2760: Kế hoạch thất bại

Dù sao nhiều người đều bị dao động, bọn họ không ngờ sẽ trải qua những thứ này. Mà một đám người lựa chọn đúng đối lập với Trần Bình thì khác.

Đám người này không có vũ khí nên đương nhiên muốn đi, nhưng Trần Bình sẽ không dễ dàng bỏ mặc cho bọn họ rời đi như vậy.

Có thù không báo thì không phải quân tử, Trần Bình chưa từng là thánh nhân gì, anh cũng không phải một người không ghi thù.



Ban đầu biểu hiện của đám người này rất khá, cho nên Trần Bình mới cho bọn họ vũ khí, không ngờ lại là kiểu đứng núi này trông núi nọ, biểu hiện này làm Trần Bình sợ ngây người.

Trong đó người chiến đấu lợi hại nhất chính là Chúc Đại Huân. | Bây giờ anh ta đang cầm vũ khí điên cuồng chém, một nhát chém xuống, những âm hồn này lập tức biến mất.

Phương pháp chiến đấu của Chúc Đại Huân nhìn qua mặc dù rất vụng về và cũ rích, nhưng không thể không nói, mấy động tác cơ sở này vẫn luyện không tệ.

| Năm vòng âm hồn nhanh chóng hoàn tất, đám người có đầu đường kia cũng sớm phải trả giá đắt.



Còn nhóm người sống sót thì cực kỳ vui mừng, bọn họ cảm giác thực lực của mình đều tăng lên không ít.

"Những vũ khí này tặng cho các người, về sau nhớ kỹ, nhất định phải luyện mắt mà nhìn người"

Trần Bình cũng không keo kiệt những thứ này, anh cười híp mắt nói một câu, sau đó mở kết giới, mặc cho mọi người rời đi.

Những người nguyện ý chiến đấu, hơn nữa còn có thể chiến đấu đến cuối cùng, cũng coi như là những người kế tục không tệ.

Với cả những người được tặng vũ khí đều thông qua Trần Bình quan sát, xác định là người tu hành có nhân phẩm không tệ. | Trong thế giới người lừa anh gạt này, Trần Bình cũng muốn giúp họ một tay.

Tất cả đều không ngờ rằng Trần Bình lại tặng vũ khí cho mình, có người kích động lập tức quỳ xuống dập đầu với Trần Bình mấy cái.

Bọn họ đều rõ ràng, Trần Bình tốt với mình bao nhiêu.

Đối phương không chỉ cứu mạng bọn họ, thậm chí còn tặng cho vũ khí lợi hại như vậy, quả thực là như có ơn tái tạo!

Nhiều người đều theo nhau dập đầu với Trần Bình, sau khi liên tục nói cảm ơn thì liền trực tiếp quay người rời đi.

Cũng có người muốn hỏi cách liên lạc với Trần Bình, bọn họ cũng là người có ơn tất báo. Đối với họ, Trần Bình chỉ để lại một câu. Có duyên tự khắc sẽ gặp lại. Nhóm người lục tục rời đi, Trần Bình cũng đặt trọng điểm lại vùng tế tự này.

Lúc này vùng tể tự cũng không lấy được bao nhiêu máu tươi, gam hồn cũng không đưa đến tác dụng vốn có của nó.

"Cậu phá hủy kế hoạch của tôi." Loan Xuyên Sa trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Bình. Lão ta không ngờ Trần Bình lại có được vũ khí khắc chế âm hồn.

Thậm chí Trần Bình có thể trắng trợn cấp vũ khí này bảo vệ tính mạng cho cả đám người.

| Những người còn sống đi ra đủ chứng minh thực lực và vận khí không tệ, lão ta cũng có thể dạy đối phương khắc thần.

Nhưng không ai ngờ, cuối cùng lại rơi vào kết cục này. "Nói cho tôi biết ông muốn triệu hồi thứ gì?" Lúc này chỉ còn lại nhóm người Trần Bình.

Âm khí nơi này cũng không còn nặng như lúc đầu, mọi người đứng trong đó cũng không cảm thấy khó chịu nữa.

"Được nhiên là tôi muốn triệu hoán thần sinh mệnh, tôi muốn trở về tuổi thanh xuân, tôi không muốn tiếp tục già đi nữa"



Hãy cho nhau lối thoát - tình yêu là sai lầm






"Thậm chí khi họ chết rồi, có đồ gì đều để lại cho anh trai tôi! Còn tôi thì không xứng có một thứ gì cả".

| Loan Xuyên Sa điên cuồng chửi mắng, chỉ hận không thể mắng cha mẹ mình một trận tơi bời.

Từ nhỏ lão đã sống trong bóng ma của anh trai, cho nên tâm thần mới vặn vẹo như vậy.

Lúc trước lão Loan cũng muốn dạy Loan Xuyên Sa luyện chế đan dược, nhưng Loan Xuyên Sa không nguyện ý học.

Thậm chí lão còn cảm thấy đây là anh trai cố ý nhục nhã mình. Dần dà, mỗi người mỗi ngả, tình cảm mấy chục năm trở nên lạnh nhạt như vậy! Hai người từ từ đi trên con đường hoàn toàn đối lập. Nghe đối phương nói những lời này, Trần Bình chỉ thở dài. Đều là chuyện trong nhà, anh càng không biết nên đánh giá thế nào. Anh chỉ biết là phạm sai lầm thì phải nhận trừng phạt.

Mặc kệ hai người họ rốt cuộc chọn con đường gì, người nào hại người thì người đó phải trả giá.

Trần Bình bất đắc dĩ lắc đầu, xách Loan Xuyên Sa lên nhét vào trong không gian.

Bên ngoài có rất nhiều người của Loạn Xuyên Sa, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, anh quyết định lén mang đối phương đi.

Lúc chuẩn bị nhét Loạn Xuyên Sa vào trong không gian, Trần Bình cũng đáng ngất lão trước.

Bí mật của anh không thể cho người vô vị này biết. | Nhóm người Trần Bình cũng nhanh chóng đi ra, Trần Bình thuận tay phá hỏng vùng âm hồn.

Sở dĩ nơi này được âm hồn nuôi dưỡng cho nên mới tồn tại kết giới thế kia. Nếu như không phá hỏng, qua một thời gian nữa sẽ lại bồi dưỡng không ít âm hồn. Vùng âm hồn không còn tồn tại, nơi này cũng không thể tiếp tục tế tự nữa.

Chương 2761: Giải cứu

"Cái lão già ngu ngốc này, chẳng lẽ ông ta cho rằng thần sinh mệnh sẽ hấp thu máu người mà phục sinh sao?"

| Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được đứng cạnh cảm thán, trong mắt cậu, Loan Xuyên Sa chính là một kẻ cực kỳ ngu xuẩn.

Dùng phương pháp tà ác này sẽ chỉ triệu hoán được thứ cực kỳ kinh khủng.



Đến lúc đó, nói không chừng Loan Xuyên Sa không giữ được mình, còn bị đối phương trực tiếp đoạt xá.

Lúc này, đám người Tiêu Lâm Thiên đang cẩn thận đứng ở cổng nhìn xung quai đầu bọn họ muốn cưỡng ép phá vỡ kết giới, nhưng sau khi bị phản phệ thì không dám tùy tiện nhúc nhích.

Thấy một đám người lục đục đi ra, Tiếu Lâm Thiên cũng cảm thấy có chút tò mò.

Anh ta tiện tay kéo một người hỏi thăm, nhưng người này đều dùng vẻ mặt hoang mang, dường như không biết rõ Loan Xuyên Sa ở đâu.



Hết cách, Tiếu Lâm Thiên chỉ đành một mực chờ đợi.

Thẳng cho đến khi anh ta nhìn thấy một đám người Trần Bình đi ra mà vẫn không thấy Loan Xuyên Sa đầu.

"Các người có thể sư phụ của tôi không?" Tiếu Lâm Thiên cực kỳ bất lịch sự đi tới, nghiêm túc hỏi.

Nghe vậy, Sư Chấn Thiên mờ mịt lắc đầu. "Trong đó thực sự hỗn loạn, chúng tôi chẳng nhìn thấy gì cả". Nói xong, anh ta còn theo bản năng chỉ vào bên trong. "Hay là anh vào lục soát xem? Đoán chừng đang nằm đâu đó bên trong ấy"

Những lời này của Sư Chấn Thiên làm cho đám người chung quanh đều lộ ra vẻ mặt lo lắng, bọn họ biết, nếu như không thấy Loạn Xuyên Sa thì cũng chỉ có thể vào trong tìm.

Tiếu Lâm Thiên nhìn thoáng qua bên trong kết giới, sắc mặt của anh ta cũng khó coi. Anh ta biết rõ bên trong có gì, cho nên bảo anh ta vào lục soát là điều không thể nào. "Các người tranh thủ thời gian vào xem, nhất định phải mang người bình an vô sự mà đi.

ra.

Mặc dù Tiếu Lâm Thiên không dám vào, nhưng anh ta vẫn lo lắng cho an toàn của sự phụ mình.

"Nhất định phải phát thêm người vào lục soát, nếu không tìm không thấy đâu, trong này | thực sự lớn lắm".

Trần Bình cũng không nhịn được bồi thêm một câu.

Cho nên không phải Tiếu Lâm Thiên không tin lời họ nói, nên ra hiệu lần này anh ta chỉ có thể điều động tất cả mọi người đi vào, tranh thủ thời gian tìm kiếm sự phụ.

Lúc này đám người Trần Bình nghênh ngang rời đi.

Bởi vì Trần Bình đã để lại một tia thần thức, giám sát vị trí Hoa Vân Doanh, cho nên bây giờ bọn họ cũng biết rõ Hoa Vân Doanh đang ở đâu.

Lúc này, Hoa Vân Doanh và Bình Bình đang ở cùng nhau, tâm sự với nhau. Trong khoảng thời gian Hoa Vân Doanh không có ở đây, phận là người hầu như Bình

Bình chịu không ít đau khổ.

"Em yên tâm đi, chẳng mấy chốc sẽ có người tới cứu chúng ta." Hoa Vân Doanh có lòng tin tuyệt đối.

Cô tin lão đại chẳng mấy chốc sẽ phát hiện mình biến mất, đến lúc đó sẽ nghĩ cách tới cứu mình.

"Vâng cô chủ, em tin cô."

Trên mặt Bình Bình mang theo nụ cười xán lạn, chỉ cần nhìn thấy cô chủ là tất cả đều không quan trọng.

Ngay khi hai người đang đùa giỡn, cửa phòng đột nhiên bị đá văng.

Bình Bình và Hoa Vân Doanh đều hoảng sợ ngẩng đầu, liếc mắt lại nhìn thấy đám người Cổ Nhạc Nhạc đứng ở cửa.

Trên mặt Cổ Nhạc Nhạc mang theo nụ cười xán lạn, lập tức tiến vào.

"Nhìn thấy cậu không sao thì tốt quá rồi, chúng tôi còn tưởng Loan Xuyên Sa làm gì hai người rồi chứ".

| Nghe được lời nói ân cần này, Hoa Vân Doanh cũng không nhịn được kích động nở nụ cười.

"Cậu yên tâm đi, dựa vào thực lực của tôi, lão già kia tuyệt đối không được như ý" "Cái tên đó còn muốn làm tổn thương tôi á, có mà nằm mơ bắt con tưởng bở" Thật ra lúc này Trần Bình cũng rõ vì sao Hoa Vân Doanh lại bị để mắt tới.

Sư phụ Hoa Vân Doanh là anh trai của Loạn Xuyên Sa, giữa hai người có chút liên quan cho nên Loan Xuyên Sa mới để mắt tới.

"Lão già kia giờ ở đâu rồi? Không thể buông tha cho lão được!".



Hãy cho nhau lối thoát - tình yêu là sai lầm






Cổ Nhạc Nhạc cũng cực kỳ kích động, cậu không ngờ hôm qua Hoa Vân Doanh lại trải qua nhiều như vậy, mà tối đó bọn họ đều ngủ đến ngon lành.

Nghĩ tới đây, Cổ Nhạc Nhạc có chút tự trách, cậu sờ soạng trong ngực áo lấy ra chiếc nhẫn của Hoa Vân Doanh.

"Đồ về nguyên chủ, cậu giữ cho kỹ, sau này nếu lại gặp cảnh đó thì đừng khách sáo với bọn họ, cực trực tiếp giết!"

Nghe vậy, Trần Bình ở cạnh không nhịn được cười, mấy người trẻ này nói chuyện đến thú vị. | Có điều Trần Bình cũng tán thành lời nói của Cổ Nhạc Nhạc.

Rõ ràng đối phương muốn mạng của Hoa Vân Doanh, vậy thì còn cần giữ mặt mũi cho họ làm gì.

Cứ trực tiếp giết là được.

Cũng không qua bao lâu sau, Loạn Xuyên Sa từ từ tỉnh lại, lão vừa mở mắt thì liền thấy mấy gương mặt khủng bố.

Đám người Sự Chấn Thiên lộ vẻ khó chịu, nghiêm túc nhìn chằm chằm lão, dường như cũng đang chờ lão tỉnh lại.

| Thấy cảnh này, Loan Xuyên Sa chỉ hận bản thân không thể té xỉu lần nữa, có điều tất cả đều đã muộn.

Cổ Nhạc Nhạc lập tức xông lên tóm lấy lão, giống như xả giận mà ném qua một bên. "Chúng ta sẽ từ từ tra xét cái tên này"

Cổ Nhạc Nhạc cười tủm tỉm nói, lần này cậu phải báo thù cho Hoa Vân Doanh, tuyệt đối. không thể để tên khốn này được thoải mái.

| Lão Loan cứ như vậy yên lặng đứng sau đám người, cũng không lên tiếng nói chuyện, ông ta cũng biết rõ chuyện này rốt cuộc là sao.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom