Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Chương 9
Ba năm trước, khi Thẩm Thanh Ngọc định kết hôn với Bạc Minh Thành, bố mẹ cô và những người quanh ai ai cũng phản đối, nhưng tuổi trẻ bồng bột, cô cho rằng Bạc Minh Thành lấy cô là vì anh có tình cảm với mình.
Tuy nhiên, cô đã mất ba năm để chứng minh mình đã sai như thế nào.
Hóa ra một người đàn ông kết hôn với một người phụ nữ, không nhất thiết là vì anh ta yêu cô ấy hoặc trân trọng cô ấy. Anh ta cũng có thể kết hôn với một người phụ nữ vô tội và yêu anh ta sâu sắc, sau đó kéo người đó vào ân oán hận thù tình yêu giữa bọn họ.
Người mà Bạc Minh Thành yêu chính là Lâm Mai Phương – chị dâu mình, đúng là mối tình hết sức cẩu huyết.
Gọi là mợ cả, chẳng qua là tấm màn vải che chắn, lấp liếm chuyện bọn họ thôi.
Thật nực cười khi cô lại vì một người đàn ông như này mà phản bội gia đình, thậm chí ngay cả Thẩm Quốc Vinh, người luôn cưng chiều cô hết mực, đã nói rằng: “Nếu con nhất quyết lấy anh ta thì đừng bao giờ làm con gái của bố nữa.”
Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên khóc lên, cô sợ Thẩm Quốc Vinh ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy, cô chỉ có thể cố nén cơn khóc lại, nhưng bởi vì vô số bất bình mà không cam lòng, vai cô run lên một cách đáng thương.
“Tiểu Ngũ…”
Trần Ánh Nguyệt nhìn Thẩm Thanh Ngọc với vẻ chua xót. Cô ấy với Thẩm Thanh Ngọc biết nhau từ lúc còn hai đứa còn khóc oe oe, vậy mà cô Thẩm kiêu căng ngạo mạn kia, lại khóc một cách thảm hại, đau khổ như vậy?
Và tất cả những điều này đều là vì Bạc Minh Thành!
“Khi nào con giải quyết mọi chuyện ở đây xong thì con về.”
Ở đầu dây điện thoại bên kia, Thẩm Quốc Vinh nghe xong cũng chỉ ậm ừ nói: “Được rồi, bố và mẹ đợi con về nhà.”
“Vâng.”
Thẩm Thanh Ngọc cúp điện thoại xong, cô lập tức đưa lay lên che đi khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Cô lớn như vậy rồi mà vẫn để bố mẹ mình lo lắng, đã thế lại còn vì một người đàn ông tên Bạc Minh Thành kia!
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy bản thân mình thực sự là một đứa con gái vô dụng!
Trần Ánh Nguyệt cầm lấy điện thoại, lặng lẽ ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, đợi chờ cho đến khi tâm trạng cô ổn định hơn.
5 phút trôi qua, Thẩm Thanh Ngọc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô cầm lấy khăn giấy lau nước mắt, hỏi: “Cậu có thể mượn tài khoản tiếp thị dưới danh nghĩa công ty anh họ cậu, được không?”
Hãng phim truyền hình và điện ảnh giải trí nổi tiếng nhất nước được quản lý bởi anh họ của Trần Ánh Nguyệt là Trần Minh Quang.
Trần Ánh Nguyệt sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó, cô ấy nhanh chóng định thần lại, lấy điện thoại di động ra nói: “Cậu đợi tớ chút, bây giờ tớ gọi điện hỏi anh ấy trước.”
“Ừm.”
Thẩm Thanh Ngọc đáp lại, cô nghiêng đầu nhìn toà nhà Vi Quang ngoài ô cửa kính xe, khoé miệng khẽ nhếch lên nụ cười mỉa mai.
Ba năm trước, khi Thẩm Thanh Ngọc định kết hôn với Bạc Minh Thành, bố mẹ cô và những người quanh ai ai cũng phản đối, nhưng tuổi trẻ bồng bột, cô cho rằng Bạc Minh Thành lấy cô là vì anh có tình cảm với mình.
Tuy nhiên, cô đã mất ba năm để chứng minh mình đã sai như thế nào.
Hóa ra một người đàn ông kết hôn với một người phụ nữ, không nhất thiết là vì anh ta yêu cô ấy hoặc trân trọng cô ấy. Anh ta cũng có thể kết hôn với một người phụ nữ vô tội và yêu anh ta sâu sắc, sau đó kéo người đó vào ân oán hận thù tình yêu giữa bọn họ.
Người mà Bạc Minh Thành yêu chính là Lâm Mai Phương – chị dâu mình, đúng là mối tình hết sức cẩu huyết.
Gọi là mợ cả, chẳng qua là tấm màn vải che chắn, lấp liếm chuyện bọn họ thôi.
Thật nực cười khi cô lại vì một người đàn ông như này mà phản bội gia đình, thậm chí ngay cả Thẩm Quốc Vinh, người luôn cưng chiều cô hết mực, đã nói rằng: “Nếu con nhất quyết lấy anh ta thì đừng bao giờ làm con gái của bố nữa.”
Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên khóc lên, cô sợ Thẩm Quốc Vinh ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy, cô chỉ có thể cố nén cơn khóc lại, nhưng bởi vì vô số bất bình mà không cam lòng, vai cô run lên một cách đáng thương.
“Tiểu Ngũ…”
Trần Ánh Nguyệt nhìn Thẩm Thanh Ngọc với vẻ chua xót. Cô ấy với Thẩm Thanh Ngọc biết nhau từ lúc còn hai đứa còn khóc oe oe, vậy mà cô Thẩm kiêu căng ngạo mạn kia, lại khóc một cách thảm hại, đau khổ như vậy?
Và tất cả những điều này đều là vì Bạc Minh Thành!
“Khi nào con giải quyết mọi chuyện ở đây xong thì con về.”
Ở đầu dây điện thoại bên kia, Thẩm Quốc Vinh nghe xong cũng chỉ ậm ừ nói: “Được rồi, bố và mẹ đợi con về nhà.”
“Vâng.”
Thẩm Thanh Ngọc cúp điện thoại xong, cô lập tức đưa lay lên che đi khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Cô lớn như vậy rồi mà vẫn để bố mẹ mình lo lắng, đã thế lại còn vì một người đàn ông tên Bạc Minh Thành kia!
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy bản thân mình thực sự là một đứa con gái vô dụng!
Trần Ánh Nguyệt cầm lấy điện thoại, lặng lẽ ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, đợi chờ cho đến khi tâm trạng cô ổn định hơn.
5 phút trôi qua, Thẩm Thanh Ngọc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô cầm lấy khăn giấy lau nước mắt, hỏi: “Cậu có thể mượn tài khoản tiếp thị dưới danh nghĩa công ty anh họ cậu, được không?”
Hãng phim truyền hình và điện ảnh giải trí nổi tiếng nhất nước được quản lý bởi anh họ của Trần Ánh Nguyệt là Trần Minh Quang.
Trần Ánh Nguyệt sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó, cô ấy nhanh chóng định thần lại, lấy điện thoại di động ra nói: “Cậu đợi tớ chút, bây giờ tớ gọi điện hỏi anh ấy trước.”
“Ừm.”
Thẩm Thanh Ngọc đáp lại, cô nghiêng đầu nhìn toà nhà Vi Quang ngoài ô cửa kính xe, khoé miệng khẽ nhếch lên nụ cười mỉa mai.
Bình luận facebook