Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 259
Một mình Doãn Băng Dao đi trên đường thật lâu thật lâu, cô không nhìn về phía trước, chỉ không ngừng đi, cuối cùng nước mắt được gió đêm dần dần lau khô. Khi ngẩng đầu lên, phát hiện không ngờ đã về tới trước cửa khu chung cư.
Đưa mắt nhìn khu chung cư sang trọng, lúc này vẫn còn rất nhiều người chư ngủ, những ô cửa sổ đầy ắp ánh sáng ấm áo, nhưng những ánh sáng đó không thể đem lại cho cô thứ cảm giác ấm áp.
Bên trong những ô cửa sổ sáng đèn kia, có lẽ có người đang đợi cô trở về. Đúng vậy, chờ đợi, Tiểu Diệc đang chờ cô trở về.
Cố gắng hít sâu một hơi, nghĩ tới Tiểu Diệc, những đau đớn hơn cũng được vứt lại trong quá khứ. Cô ép bản thân phải lấy lại tinh thần, dùng sức vỗ vỗ vào gò má mình, tự nhủ: "Doãn Băng Dao! Mày phải kiên cường lên, không được khóc nữa, không thể để Tiểu Diệc lo lắng"
Cô đi về phía căn hộ của mình, bước chân dường như nhanh hơn. Bước qua chỗ ngoặt không cẩn thận giẫm phải thứ gì đó, ngồi xổm xuống đất, lòng bàn chân đau nhói.
Doãn Băng Dao nhíu mày, xoa xoa chân định đứng lên, nhưng lại té xuống.
Đột nhiên một bàn tay to lớn đưa ra trước mặt cô. Doãn Băng Dao kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông cao ráo đẹp trai đứng trước mặt, hoặc có thể nói là cậu thiếu niên, anh ra nhìn cô mỉm cười, nụ cười rạng rõ như ánh mặt trời. Trong khoảng khắc đó, Doãn Ngự Giao sinh ra ảo giác.
"Hiên Bạch..." cô thốt lên tên của Thẩm Hiên Bạch, tên người đàn ông đã dùng tình mạng mình để bảo vệ cô. Nghĩ tới Thẩm Hiên Bạch, nước mắt cô lại tuôn rơi.
Tất cả tội lỗi đều bắt đầu từ cô, tất cả đều do cô. Nếu như lúc đầu cô không ích kỷ, nếu như lúc đầu cô chấp nhận tình yêu của Thẩm Hiên Bạch, nếu không không rời đi Thẩm Hiên Bạch sẽ không phải chết. Tiểu Diệc cũng sẽ có một người bố, cũng sẽ không dẫn tới hoàn cảnh như bây giờ, khiến tất cả mọi người phải thống khổ.
Khiến Y Thu và đứa trẻ trong bọng cô ấy phải thống khổ.
Mà cô cũng biết, Ngự Giao cũng rất thống khổ.
Mặc dù tất cả mọi người đều cho là Ngự Giao lòng dạ độc ác, nhưng cô biết, Ngự Giao cũng có mặt tốt. Trong con người Ngự Giao vừa có một ác ma vừa có một thiên sứ. Cho nên tuy bây giờ anh chọn cô nhưng trong lòng cũng sẽ rất đau khổ. Y Thu yêu anh đến vậy, còn có đứa con của hai người.
Cho nên, người rời đi là cô mới đúng.
Âu Dương Hoa cười cười, "Tôi tên Âu Dương Hoa"
Giọng nói nhẹ nhàng cùng tiếng cười thoải mái làm Doãn Băng Dao lấy lại tinh thần, những ảo tưởng trước mắt dần dần biến mất, trước mặt chỉ là một người đàn ông xa lạ.
Hiên Bạch đã không còn trên thế giới này nữa, cho nên cô sẽ không nhìn thấy anh...
"Cô bị thương sao?" Âu Dương Hoa quan tâm nhìn cô, "Để tôi đỡ cô"
Doãn Băng Daob nhìn ra hình ảnh chật vật của mình phản chiếu trong đôi mắt của Âu Dương Hoa, cô cũng nhìn ra trong đôi mắt người trước mặt không có ác ý. nhìn cánh tay của anh ra giơ ra giữa không trung thật lâu, vì cô đưa tay ra,
Âu Dương Hoa nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng đó, kéo cô lên.
"Cảm ơn"
Từ đầu tới cuối gương mặt Âu Dương Hoa luôn nở nụ cười, "Không cần cảm ơn, trước đây tôi thường nhìn thấy cô, tôi cũng sống ở đây, tính ra chúng ta là hàng xóm đó, hàng xóm nên giúp đỡ lẫn nhau, cô ở tầng mấy? Tôi đưa cô lên nhà"
Doãn Băng Dao rút tay ra khỏi tay Âu Dương Hoa, "Không cần, tôi có thể tự lên nhà được, cảm ơn"
"Nhưng còn chân cô, hay là tôi đưa cô đi bệnh viện" Âu Dương Hoa vô cùng nhiệt tình nói.
"Không cần đâu" cô vẫn giữ một khoảng cách với anh ta.
Âu Dương Hoa lớn lên ở nước ngoài, tiếp nhận văn hóa nước ngoài nên rất ga lăng, anh biết nếu vẫn đòi đưa cô về nhà nhất định khiến Băng Dao cho rằng anh có ý đồ khác.
"Vậy cũng được" anh nói thêm, "Sau khi về nhà dùng dầu hoa hồng xoa bóp một lượt, ngày mai sẽ đỡ hơn nhiều"
"Vâng, cảm ơn"
Doãn Băng Dao gật đầu, đi lướt qua bên cạnh anh, khập khiễng đi lên nhà.
Âu Dương Hoa vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng của cô, nụ cười trên môi từ từ biến mất, vẻ mặt bất đắc dĩ. Thực ra anh đã quan sát Doãn Băng Dao khá lâu rồi, từ khi anh bắt đầu tới đây sống, Doãn Băng Dao là một cô gái hiền lành hiếm có. Trong cái thành phố phồn hoa lạnh lùng này, những người như cô ấy không còn nhiều. Anh thực sự không muốn tổn thương một người tốt như cô, nhưng vì yêu Tô Y Thu, anh lại không thể không làm như vậy.
"Haiz..." Âu Dương Hoa thở dài một cái, bây giờ anh có chút do dự không biết nên tiếp tục giúp đỡ Y Thu tổn thương Doãn Băng Dao để cô ấy được ở bên cạnh Ngự Giao. Hay nên tiếp tục kiên trì theo đuổi cô ấy.
Nhưng liệu anh có ki vọng không? Không, không có, một chút hi vọng anh cũng không có.
Qua chuyện của Doãn Băng Dao anh biết Tô Y Thu rất yêu Ngự Giao, yêu đến điên cuồng, vì vậy anh chỉ có thể chúc phúc và toàn thành. Xoay người đi về hướng ngược lại, trong bóng đêm lóng lưng của anh có chút cô độc.
Vì yêu một người mà đau khổ...
Tình yêu, đúng là hành hạ con người, giống như một loại thuốc độc, biết rõ sẽ mất mạng nhưng vẫn lao vào như con thiêu thân. Dù khổ sở tới đâu cũng khiến người ta vui vẻ chịu đựng.
***
Doãn Băng Dao về tới nhà, rón rén mở cửa bước vào nhà, sợ sẽ đánh thức Tiểu Diệc. Khi đi ngang qua phòng con trai, cô ngừng lại, khẽ mở cửa phòng ngủ của Tiểu Diệc, muốn xem cậu có đá chăn ra ngoài không.
Trong phòng mờ tối, Tiểu Diệc ngoan ngoãn nằm trên giường. Trong lòng Băng Dao yên tâm một chút, chỉ cần có Tiểu Diệc tất cả đều ổn.
Cô đang định đóng cửa phòng rời đi, một giọng nói non nớt ngân thơ ngái ngủ vang lên: "Băng Dao, mẹ về rồi à?"
"Ừ" Băng Dao buông nắm cửa đi vào.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường Tiết Tiểu Diệc: "Mẹ đánh thức con à?"
"Không ạ" Tiết Tiểu Diệc lắc đầu, ngồi dậy nhìn cô, "Sao chân mẹ đi khập khiễng vậy?"
"Vừa nãy mẹ đi không cẩn thận nên bị vấp vào hòn đá"
"Băng Dao đau không?"
cô cười cười lắc đầu, "Không đau" chỉ cần Tiểu Diệc khỏe, tất cả đau đớn của cô đều không là gì.
"Băng Dao ngốc quá, sau này phải cẩn thận một chút" Tiểu Diệc thở dài, "Haiz, biết trước thế này con đã đi ra ngoài cùng mẹ rồi. Mẹ xem, chỉ cần con không ở bên cạnh một chút, mẹ đã không biết chăm sóc bản thân rồi"
Nhìn người lớn của con trai tự cho là đúng, Doãn Băng Dao lắc đầu cười. Cảm giác khổ sở khi nãy giờ phút này sau khi nhìn thấy Tiểu Diệc thật sự đã vơi đi rất nhiều.
Tiểu Diệc là tính mạng của cô, là ánh mặt trời rạng rỡ trong cuộc đời, có thể chiếu sáng cuộc sống tối tăm của cô.
Tiểu Diệc là người động lực quan trọng nhất để cô tiếp tục kéo dài sinh mạng, sau hai người là Hiên Bạch và lăng diệc
"Chú Thẩm đâu ạ?" Tiết Tiểu Diệc đưa mắt nhìn ra phía sau Doãn Băng Dao.
Đưa mắt nhìn khu chung cư sang trọng, lúc này vẫn còn rất nhiều người chư ngủ, những ô cửa sổ đầy ắp ánh sáng ấm áo, nhưng những ánh sáng đó không thể đem lại cho cô thứ cảm giác ấm áp.
Bên trong những ô cửa sổ sáng đèn kia, có lẽ có người đang đợi cô trở về. Đúng vậy, chờ đợi, Tiểu Diệc đang chờ cô trở về.
Cố gắng hít sâu một hơi, nghĩ tới Tiểu Diệc, những đau đớn hơn cũng được vứt lại trong quá khứ. Cô ép bản thân phải lấy lại tinh thần, dùng sức vỗ vỗ vào gò má mình, tự nhủ: "Doãn Băng Dao! Mày phải kiên cường lên, không được khóc nữa, không thể để Tiểu Diệc lo lắng"
Cô đi về phía căn hộ của mình, bước chân dường như nhanh hơn. Bước qua chỗ ngoặt không cẩn thận giẫm phải thứ gì đó, ngồi xổm xuống đất, lòng bàn chân đau nhói.
Doãn Băng Dao nhíu mày, xoa xoa chân định đứng lên, nhưng lại té xuống.
Đột nhiên một bàn tay to lớn đưa ra trước mặt cô. Doãn Băng Dao kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông cao ráo đẹp trai đứng trước mặt, hoặc có thể nói là cậu thiếu niên, anh ra nhìn cô mỉm cười, nụ cười rạng rõ như ánh mặt trời. Trong khoảng khắc đó, Doãn Ngự Giao sinh ra ảo giác.
"Hiên Bạch..." cô thốt lên tên của Thẩm Hiên Bạch, tên người đàn ông đã dùng tình mạng mình để bảo vệ cô. Nghĩ tới Thẩm Hiên Bạch, nước mắt cô lại tuôn rơi.
Tất cả tội lỗi đều bắt đầu từ cô, tất cả đều do cô. Nếu như lúc đầu cô không ích kỷ, nếu như lúc đầu cô chấp nhận tình yêu của Thẩm Hiên Bạch, nếu không không rời đi Thẩm Hiên Bạch sẽ không phải chết. Tiểu Diệc cũng sẽ có một người bố, cũng sẽ không dẫn tới hoàn cảnh như bây giờ, khiến tất cả mọi người phải thống khổ.
Khiến Y Thu và đứa trẻ trong bọng cô ấy phải thống khổ.
Mà cô cũng biết, Ngự Giao cũng rất thống khổ.
Mặc dù tất cả mọi người đều cho là Ngự Giao lòng dạ độc ác, nhưng cô biết, Ngự Giao cũng có mặt tốt. Trong con người Ngự Giao vừa có một ác ma vừa có một thiên sứ. Cho nên tuy bây giờ anh chọn cô nhưng trong lòng cũng sẽ rất đau khổ. Y Thu yêu anh đến vậy, còn có đứa con của hai người.
Cho nên, người rời đi là cô mới đúng.
Âu Dương Hoa cười cười, "Tôi tên Âu Dương Hoa"
Giọng nói nhẹ nhàng cùng tiếng cười thoải mái làm Doãn Băng Dao lấy lại tinh thần, những ảo tưởng trước mắt dần dần biến mất, trước mặt chỉ là một người đàn ông xa lạ.
Hiên Bạch đã không còn trên thế giới này nữa, cho nên cô sẽ không nhìn thấy anh...
"Cô bị thương sao?" Âu Dương Hoa quan tâm nhìn cô, "Để tôi đỡ cô"
Doãn Băng Daob nhìn ra hình ảnh chật vật của mình phản chiếu trong đôi mắt của Âu Dương Hoa, cô cũng nhìn ra trong đôi mắt người trước mặt không có ác ý. nhìn cánh tay của anh ra giơ ra giữa không trung thật lâu, vì cô đưa tay ra,
Âu Dương Hoa nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng đó, kéo cô lên.
"Cảm ơn"
Từ đầu tới cuối gương mặt Âu Dương Hoa luôn nở nụ cười, "Không cần cảm ơn, trước đây tôi thường nhìn thấy cô, tôi cũng sống ở đây, tính ra chúng ta là hàng xóm đó, hàng xóm nên giúp đỡ lẫn nhau, cô ở tầng mấy? Tôi đưa cô lên nhà"
Doãn Băng Dao rút tay ra khỏi tay Âu Dương Hoa, "Không cần, tôi có thể tự lên nhà được, cảm ơn"
"Nhưng còn chân cô, hay là tôi đưa cô đi bệnh viện" Âu Dương Hoa vô cùng nhiệt tình nói.
"Không cần đâu" cô vẫn giữ một khoảng cách với anh ta.
Âu Dương Hoa lớn lên ở nước ngoài, tiếp nhận văn hóa nước ngoài nên rất ga lăng, anh biết nếu vẫn đòi đưa cô về nhà nhất định khiến Băng Dao cho rằng anh có ý đồ khác.
"Vậy cũng được" anh nói thêm, "Sau khi về nhà dùng dầu hoa hồng xoa bóp một lượt, ngày mai sẽ đỡ hơn nhiều"
"Vâng, cảm ơn"
Doãn Băng Dao gật đầu, đi lướt qua bên cạnh anh, khập khiễng đi lên nhà.
Âu Dương Hoa vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng của cô, nụ cười trên môi từ từ biến mất, vẻ mặt bất đắc dĩ. Thực ra anh đã quan sát Doãn Băng Dao khá lâu rồi, từ khi anh bắt đầu tới đây sống, Doãn Băng Dao là một cô gái hiền lành hiếm có. Trong cái thành phố phồn hoa lạnh lùng này, những người như cô ấy không còn nhiều. Anh thực sự không muốn tổn thương một người tốt như cô, nhưng vì yêu Tô Y Thu, anh lại không thể không làm như vậy.
"Haiz..." Âu Dương Hoa thở dài một cái, bây giờ anh có chút do dự không biết nên tiếp tục giúp đỡ Y Thu tổn thương Doãn Băng Dao để cô ấy được ở bên cạnh Ngự Giao. Hay nên tiếp tục kiên trì theo đuổi cô ấy.
Nhưng liệu anh có ki vọng không? Không, không có, một chút hi vọng anh cũng không có.
Qua chuyện của Doãn Băng Dao anh biết Tô Y Thu rất yêu Ngự Giao, yêu đến điên cuồng, vì vậy anh chỉ có thể chúc phúc và toàn thành. Xoay người đi về hướng ngược lại, trong bóng đêm lóng lưng của anh có chút cô độc.
Vì yêu một người mà đau khổ...
Tình yêu, đúng là hành hạ con người, giống như một loại thuốc độc, biết rõ sẽ mất mạng nhưng vẫn lao vào như con thiêu thân. Dù khổ sở tới đâu cũng khiến người ta vui vẻ chịu đựng.
***
Doãn Băng Dao về tới nhà, rón rén mở cửa bước vào nhà, sợ sẽ đánh thức Tiểu Diệc. Khi đi ngang qua phòng con trai, cô ngừng lại, khẽ mở cửa phòng ngủ của Tiểu Diệc, muốn xem cậu có đá chăn ra ngoài không.
Trong phòng mờ tối, Tiểu Diệc ngoan ngoãn nằm trên giường. Trong lòng Băng Dao yên tâm một chút, chỉ cần có Tiểu Diệc tất cả đều ổn.
Cô đang định đóng cửa phòng rời đi, một giọng nói non nớt ngân thơ ngái ngủ vang lên: "Băng Dao, mẹ về rồi à?"
"Ừ" Băng Dao buông nắm cửa đi vào.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường Tiết Tiểu Diệc: "Mẹ đánh thức con à?"
"Không ạ" Tiết Tiểu Diệc lắc đầu, ngồi dậy nhìn cô, "Sao chân mẹ đi khập khiễng vậy?"
"Vừa nãy mẹ đi không cẩn thận nên bị vấp vào hòn đá"
"Băng Dao đau không?"
cô cười cười lắc đầu, "Không đau" chỉ cần Tiểu Diệc khỏe, tất cả đau đớn của cô đều không là gì.
"Băng Dao ngốc quá, sau này phải cẩn thận một chút" Tiểu Diệc thở dài, "Haiz, biết trước thế này con đã đi ra ngoài cùng mẹ rồi. Mẹ xem, chỉ cần con không ở bên cạnh một chút, mẹ đã không biết chăm sóc bản thân rồi"
Nhìn người lớn của con trai tự cho là đúng, Doãn Băng Dao lắc đầu cười. Cảm giác khổ sở khi nãy giờ phút này sau khi nhìn thấy Tiểu Diệc thật sự đã vơi đi rất nhiều.
Tiểu Diệc là tính mạng của cô, là ánh mặt trời rạng rỡ trong cuộc đời, có thể chiếu sáng cuộc sống tối tăm của cô.
Tiểu Diệc là người động lực quan trọng nhất để cô tiếp tục kéo dài sinh mạng, sau hai người là Hiên Bạch và lăng diệc
"Chú Thẩm đâu ạ?" Tiết Tiểu Diệc đưa mắt nhìn ra phía sau Doãn Băng Dao.
Bình luận facebook