Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 261
Nghe cô nói là đi du lịch, sự căng thảng khi mới bước chân vào cửa của Ngự Giao lập tức được thả lỏng. Nhưng ánh mắt né tránh của cô, khiến anh nhận ra cô không chỉ đơn giản là đi di lịch.
Chuyện tối hôm qua, chắc chắn cô rất tức giận.
"Đi du lịch? Vậy anh cũng muốn đi" Ngự Giao nói.
"Chú Thẩm cũng muốn đi du lịch cùng mẹ con cháu sao? Hay quá! Hay quá" Tiết Tiểu Diệc vỗ tay hoan hô.
Doãn Băng Dao liếc mắt nhìn con trai, cậu vội vã che miệng mình lại. Vì nhìn thấy chú Thẩm vui quá nên thiếu chút nữa quên mất những lời tối qua Băng Dao nói, lần này mẹ con cậu bỏ đi là muốn rời khỏi chú Thẩm. Haiz, suy nghĩ của mấy người lớn thật phức tạp, rõ ràng hai người đều muốn được ở bên nhau, nhưng lại rời xa nhau.
Đợi sau này khi cậu trưởng thành, nếu gặp được cô gái mình yêu, nhất định sẽ ở bên cạnh người ấy, cả đời cũng không rời xa!
Doãn Băng Dao quay đầu lại nói: "Không phải anh rất bận sao? Không cần đi cùng chúng em đâu"
"Vừa hay hôm qua đã giải quyết xong xuôi, bây giờ hoàn toàn không còn việc gì" anh nhấc valy hành lý của Doãn Băng Dao lên, xoay người đi ra ngoài, 'Không phải muốn đi du lịch sao? Đi, chúng ta cùng đi, anh lập tức gọi điện thoại kêu người chuẩn bị máy bay"
Doãn Băng Dao liền vội vàng chạy tới kéo anh lại, định giành lại chiếc vali của mình, "Anh đừng đi cùng mẹ con em, ở lại chăm sóc Y Thu đi, hiện giờ cô ấy đang mang thai rất cần có người chăm sóc"
Ngự Giao ngẩn ra, rồi sau đó khóe miệng của anh cong lên như chợt hiểu ra điều gì đó cười cười nói, "Em đan giận vì chuyện tối hôm qua đúng không?"
"Không, em không giận" lạnh lùng nói.
"Vậy là em có ý gì" trước đó ánh mắt anh còn tươi cười đột nhiên lại trở nên lạnh như băng.
Doãn Băng Dao im lặng chốc lát, cô nói với con trai: "Tiểu Diệc, con lên lầu đợi mẹ nhé... mẹ có chuyện muốn nói với chú Thẩm"
Tiết Tiểu Diệc rất muốn ở lại, cậu cảm thấy bầu không khí quái dị nhưng vì Băng Dao đã muốn như vậy cậu không thể không rời đi, đành bất đắc dĩ thở dài, "Vâng ạ"
Tiết Tiểu Diệc vừa đi lên lầu, Ngự Giao đột nhiên đưa tay ôm chặt Doãn Băng Dao vào trong ngực, một tay nâng cằm cô ngang ngược hôn lên bờ môi cô.
Doãn Băng Dao kinh ngạc, lập tức phản kháng, đôi tay cô yếu ớt chống vào lồng ngực anh, muốn đẩy ra: 'Ưm... buông... buông em ra...."
Chút sức lực này của cô đối với Ngự Giao mà nói chỉ như gãy ngứa, Doãn Băng Dao thực sự không đẩy nổi anh ra, vì vậy dùng sức cắn vào môi anh.
Ngự Giao rên lên một tiếng, lúc này mới buông cô ra, môi hai người đều hơi sưng đỏ, dùng ánh mắt phức tạp nhìn đối phương. Anh cầm tay cô hỏi: "Em muốn rời khỏi anh đúng không?"
Doãn Băng Dao cắn chặt môi dưới, hốc mắt đỏ ửng nhìn thẳng vào đôi mắt Ngự Giao cũng đỏ ửng giống mình. Trong mắt anh là thất vọng và đau khổ, cô thật sự không có dũng khí lên tiếng. Nhưng cô biết, mình không thể không tàn nhẫn, nếu không sẽ chỉ càng đau khổ hơn. Đau dài chi bằng đau ngắn thôi, vì vậy cô gật đầu thay câu trả lời.
Ngự Giao không thể tin nhìn cô, "Không được gật đầu, anh muốn chính miệng em nói ra"
Hơi thở gấp gáp, mở miệng thật lâu mới lên tiếng, "Đúng... em muốn rời xa anh"
Ngự Giao kinh ngạc, nắm chặt hai vai cô, ánh mắt tức giận chất vấn: 'Tại sao! Tại sao muốn rời xa anh? Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Không phải đã đồng ý sẽ cho anh thời gian, sẽ chờ anh sao?"
Doãn Băng Dao không dám nhìn vào mắt anh, lúc này anh như dã thú bị thương, đôi mắt kia khiến bấy kỳ ai cũng phải đau lòng sợ hãi.
"Giao, chảng lẽ đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu sao? Ông trời đã định, cả đời này hai chúng ta mãi mãi không thể ở bên cạnh nhau"
"Ông trời khốn kiếp! Không ai có thể nắm giữ số phận, chỉ cần chuyện Ngự Giao anh muốn làm, không có gì không làm được"
Doãn Băng Dao lắc đầu, "Em thừa nhận khả năng của anh, thức ra chuyện ly hôn với Y Thu cũng không phải quá khó khăn, nhưng nếu thực sự như vậy, thực sự giết chết đứa con trong bụng cô ấy, lương tâm chúng ta có thể yên ổn được sao?"
Ngự Giao ngẩn người, đúng vậy, chuyện của Tô Y Thu thực sự rất khó giải quyết, vì trong đó bao hàm tình cảm. Nếu như đổi lại là người khác, Ngự Giao đã sớm ra tay giải quyết tận gốc. Nhưng cho dù là như vậy, anh cũng không thể từ bỏ để cho Băng Dao rời đi.
"Không, Băng Dao. Anh sẽ không để em rời đi, chúng ta từng nói sẽ không từ bỏ! Chúng ta cùng nhau cố gắng được không?" anh chân thành nhìn cô, như một đứa trẻ hoảng loạn.
Băng Dao vẫn kiên quyết lắc đầu: "Giao, hãy để em ra đi"
"Băng Dao, chẳng lẽ em không yêu anh sao?"
"Yêu, tất nhiên là yêu" Doãn Băng Dao không chút do dự trả lời, "Nhưng em cũng yêu Y Thu, tuy hiện giờ cô ấy hận em"
Tình bạn năm xưa cả đời này cô sẽ không quên, cô sẽ không quên trong lúc mình khó khăn nhất Y Thu đã quan tâm và giúp đỡ cô, tình bạn giữa ba người các cô trải qua rất nhiều sóng gió từng có nước mắt từng có vui sướng.
Bất kể quan hệ giữa cô và Y Thu có trở nên như thế nào, cô sẽ không bao giờ quên, họ là những người chị em tốt nhất. Cho nên, cô làm sao có thể nhân tâm tiếp tục tổn thương Y Thu.
"Băng Dao, em không thể đi! Anh sẽ không để em ra đi! Đời này, anh không yêu ai ngoài em, chuyện của Tô Y Thu chúng ta cùng nhau giải quyết được không?"
Khóe mắt Băng Dao chảy xuống hai hàng nước mắt, những lời này lọt vào tai cô vừa đau lòng vừa cảm động. Ánh mắt cô nhìn Ngự Giao không rời, tình cảm đau khổ này khiến cô đau đến không muốn sống. Cô cũng yêu anh, cũng không muốn rời xa, nhưng...
"Nhưng chúng ta không thể tổn thương Y Thu, em hi vọng cô ấy được hạnh phúc. Hơn nữa hiện giờ cô ấy đang có thai"
Đôi mắt Ngự Giao lấp loáng nước, cười nhạo một tiếng, "Băng Dao, em quá ngây thơ quá lương thiện rồi. Em cho rằng em rời đi thì anh sẽ tiếp tục sống chung với cô ta sao? Nếu như em rời đi, anh thề anh nhất định sẽ ly hôn với cô ta, bất kể cô ta có mang thai hay không" anh nhất định sẽ làm như vậy.
"Anh không thể làm như thế" Doãn Lang Long lắc đầu nói, những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
"Anh sẽ làm như vậy! Hơn nữa, anh không yêu cô ta, cho dù có miễn cưỡng cùng chung sống, anh cũng sẽ không hạnh phúc. Anh không biết Tô Y Thu sẽ thế nào, nhưng em cảm thấy như vậy cô ta sẽ hạnh phúc sao?"
Anh giống như đang uy hiếp Doãn Băng Dao, không cho cô rời đo.
Cô không biết nên nói gì, tối hôm qua còn kiên định quyết định, giờ phút này lại không biết nên làm gì bây giờ.
"Anh đừng đối xử với cô ấy như vậy..."
"Nếu như em muốn rời xa anh, chắc chắn anh sẽ ly hôn với Tô Y Thu" trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng.
"Giao...."
Chuyện tối hôm qua, chắc chắn cô rất tức giận.
"Đi du lịch? Vậy anh cũng muốn đi" Ngự Giao nói.
"Chú Thẩm cũng muốn đi du lịch cùng mẹ con cháu sao? Hay quá! Hay quá" Tiết Tiểu Diệc vỗ tay hoan hô.
Doãn Băng Dao liếc mắt nhìn con trai, cậu vội vã che miệng mình lại. Vì nhìn thấy chú Thẩm vui quá nên thiếu chút nữa quên mất những lời tối qua Băng Dao nói, lần này mẹ con cậu bỏ đi là muốn rời khỏi chú Thẩm. Haiz, suy nghĩ của mấy người lớn thật phức tạp, rõ ràng hai người đều muốn được ở bên nhau, nhưng lại rời xa nhau.
Đợi sau này khi cậu trưởng thành, nếu gặp được cô gái mình yêu, nhất định sẽ ở bên cạnh người ấy, cả đời cũng không rời xa!
Doãn Băng Dao quay đầu lại nói: "Không phải anh rất bận sao? Không cần đi cùng chúng em đâu"
"Vừa hay hôm qua đã giải quyết xong xuôi, bây giờ hoàn toàn không còn việc gì" anh nhấc valy hành lý của Doãn Băng Dao lên, xoay người đi ra ngoài, 'Không phải muốn đi du lịch sao? Đi, chúng ta cùng đi, anh lập tức gọi điện thoại kêu người chuẩn bị máy bay"
Doãn Băng Dao liền vội vàng chạy tới kéo anh lại, định giành lại chiếc vali của mình, "Anh đừng đi cùng mẹ con em, ở lại chăm sóc Y Thu đi, hiện giờ cô ấy đang mang thai rất cần có người chăm sóc"
Ngự Giao ngẩn ra, rồi sau đó khóe miệng của anh cong lên như chợt hiểu ra điều gì đó cười cười nói, "Em đan giận vì chuyện tối hôm qua đúng không?"
"Không, em không giận" lạnh lùng nói.
"Vậy là em có ý gì" trước đó ánh mắt anh còn tươi cười đột nhiên lại trở nên lạnh như băng.
Doãn Băng Dao im lặng chốc lát, cô nói với con trai: "Tiểu Diệc, con lên lầu đợi mẹ nhé... mẹ có chuyện muốn nói với chú Thẩm"
Tiết Tiểu Diệc rất muốn ở lại, cậu cảm thấy bầu không khí quái dị nhưng vì Băng Dao đã muốn như vậy cậu không thể không rời đi, đành bất đắc dĩ thở dài, "Vâng ạ"
Tiết Tiểu Diệc vừa đi lên lầu, Ngự Giao đột nhiên đưa tay ôm chặt Doãn Băng Dao vào trong ngực, một tay nâng cằm cô ngang ngược hôn lên bờ môi cô.
Doãn Băng Dao kinh ngạc, lập tức phản kháng, đôi tay cô yếu ớt chống vào lồng ngực anh, muốn đẩy ra: 'Ưm... buông... buông em ra...."
Chút sức lực này của cô đối với Ngự Giao mà nói chỉ như gãy ngứa, Doãn Băng Dao thực sự không đẩy nổi anh ra, vì vậy dùng sức cắn vào môi anh.
Ngự Giao rên lên một tiếng, lúc này mới buông cô ra, môi hai người đều hơi sưng đỏ, dùng ánh mắt phức tạp nhìn đối phương. Anh cầm tay cô hỏi: "Em muốn rời khỏi anh đúng không?"
Doãn Băng Dao cắn chặt môi dưới, hốc mắt đỏ ửng nhìn thẳng vào đôi mắt Ngự Giao cũng đỏ ửng giống mình. Trong mắt anh là thất vọng và đau khổ, cô thật sự không có dũng khí lên tiếng. Nhưng cô biết, mình không thể không tàn nhẫn, nếu không sẽ chỉ càng đau khổ hơn. Đau dài chi bằng đau ngắn thôi, vì vậy cô gật đầu thay câu trả lời.
Ngự Giao không thể tin nhìn cô, "Không được gật đầu, anh muốn chính miệng em nói ra"
Hơi thở gấp gáp, mở miệng thật lâu mới lên tiếng, "Đúng... em muốn rời xa anh"
Ngự Giao kinh ngạc, nắm chặt hai vai cô, ánh mắt tức giận chất vấn: 'Tại sao! Tại sao muốn rời xa anh? Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Không phải đã đồng ý sẽ cho anh thời gian, sẽ chờ anh sao?"
Doãn Băng Dao không dám nhìn vào mắt anh, lúc này anh như dã thú bị thương, đôi mắt kia khiến bấy kỳ ai cũng phải đau lòng sợ hãi.
"Giao, chảng lẽ đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu sao? Ông trời đã định, cả đời này hai chúng ta mãi mãi không thể ở bên cạnh nhau"
"Ông trời khốn kiếp! Không ai có thể nắm giữ số phận, chỉ cần chuyện Ngự Giao anh muốn làm, không có gì không làm được"
Doãn Băng Dao lắc đầu, "Em thừa nhận khả năng của anh, thức ra chuyện ly hôn với Y Thu cũng không phải quá khó khăn, nhưng nếu thực sự như vậy, thực sự giết chết đứa con trong bụng cô ấy, lương tâm chúng ta có thể yên ổn được sao?"
Ngự Giao ngẩn người, đúng vậy, chuyện của Tô Y Thu thực sự rất khó giải quyết, vì trong đó bao hàm tình cảm. Nếu như đổi lại là người khác, Ngự Giao đã sớm ra tay giải quyết tận gốc. Nhưng cho dù là như vậy, anh cũng không thể từ bỏ để cho Băng Dao rời đi.
"Không, Băng Dao. Anh sẽ không để em rời đi, chúng ta từng nói sẽ không từ bỏ! Chúng ta cùng nhau cố gắng được không?" anh chân thành nhìn cô, như một đứa trẻ hoảng loạn.
Băng Dao vẫn kiên quyết lắc đầu: "Giao, hãy để em ra đi"
"Băng Dao, chẳng lẽ em không yêu anh sao?"
"Yêu, tất nhiên là yêu" Doãn Băng Dao không chút do dự trả lời, "Nhưng em cũng yêu Y Thu, tuy hiện giờ cô ấy hận em"
Tình bạn năm xưa cả đời này cô sẽ không quên, cô sẽ không quên trong lúc mình khó khăn nhất Y Thu đã quan tâm và giúp đỡ cô, tình bạn giữa ba người các cô trải qua rất nhiều sóng gió từng có nước mắt từng có vui sướng.
Bất kể quan hệ giữa cô và Y Thu có trở nên như thế nào, cô sẽ không bao giờ quên, họ là những người chị em tốt nhất. Cho nên, cô làm sao có thể nhân tâm tiếp tục tổn thương Y Thu.
"Băng Dao, em không thể đi! Anh sẽ không để em ra đi! Đời này, anh không yêu ai ngoài em, chuyện của Tô Y Thu chúng ta cùng nhau giải quyết được không?"
Khóe mắt Băng Dao chảy xuống hai hàng nước mắt, những lời này lọt vào tai cô vừa đau lòng vừa cảm động. Ánh mắt cô nhìn Ngự Giao không rời, tình cảm đau khổ này khiến cô đau đến không muốn sống. Cô cũng yêu anh, cũng không muốn rời xa, nhưng...
"Nhưng chúng ta không thể tổn thương Y Thu, em hi vọng cô ấy được hạnh phúc. Hơn nữa hiện giờ cô ấy đang có thai"
Đôi mắt Ngự Giao lấp loáng nước, cười nhạo một tiếng, "Băng Dao, em quá ngây thơ quá lương thiện rồi. Em cho rằng em rời đi thì anh sẽ tiếp tục sống chung với cô ta sao? Nếu như em rời đi, anh thề anh nhất định sẽ ly hôn với cô ta, bất kể cô ta có mang thai hay không" anh nhất định sẽ làm như vậy.
"Anh không thể làm như thế" Doãn Lang Long lắc đầu nói, những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
"Anh sẽ làm như vậy! Hơn nữa, anh không yêu cô ta, cho dù có miễn cưỡng cùng chung sống, anh cũng sẽ không hạnh phúc. Anh không biết Tô Y Thu sẽ thế nào, nhưng em cảm thấy như vậy cô ta sẽ hạnh phúc sao?"
Anh giống như đang uy hiếp Doãn Băng Dao, không cho cô rời đo.
Cô không biết nên nói gì, tối hôm qua còn kiên định quyết định, giờ phút này lại không biết nên làm gì bây giờ.
"Anh đừng đối xử với cô ấy như vậy..."
"Nếu như em muốn rời xa anh, chắc chắn anh sẽ ly hôn với Tô Y Thu" trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng.
"Giao...."
Bình luận facebook